Pháo hoa hạ màn, thần dân Trường An nguyên bản ngửa đầu thưởng thức pháo hoa lần lượt cúi đầu, tiếp tục chìm đắm vào náo nhiệt đêm nay.

Khó có được ngày Tết Thượng Nguyên không cấm đi lại ban đêm, tự nhiên phải vui chơi suốt đêm, mới có thể không uổng phí thời gian.
Bên trong gian lớn của tửu lầu, an tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng th ở dốc trầm thấp của đôi tình nhân.
Đêm Đông như vậy, vốn nên cảm thấy lạnh, nhưng lúc này mặt hai người đều ửng đỏ, khóe mắt đầy ý xuân, tóc mai cũng bị mồ hôi thấm ướt hơn phân nửa.

Uyển Nhi còn ngồi trên đùi Thái Bình, khép lại hai chân, gắt gao mà chống lên trán Thái Bình, nàng có chút mệt mỏi mà một tay câu lấy Thái Bình, một tay che lại cánh môi không biết thỏa mãn của Thái Bình, khàn khàn hỏi: “Điện hạ còn không biết thần…… có nhớ người hay không sao?”
Thái Bình cười khẽ, “Nhớ, rất nhớ.” Trong giọng nói của nàng lộ ra một tia mê hoặc, hơi thở xuyên qua khe hở ngón tay Uyển Nhi, làm cho Uyển Nhi cảm thấy hơi ngứa ngáy.
Thân thể Uyển Nhi căng chặt, tim lại đập nhanh hơn nửa nhịp so với vừa nãy.

Buông cánh môi Thái Bình ra, vội vàng nắm chặt cổ tay Thái Bình, cắn môi giận dỗi: “Còn không mau lau khô, không được nuốt!”
Thái Bình bị nói trúng tâm tư, cười ra tiếng, “Vậy lần tới ta cũng không cho Uyển Nhi nuốt.”
Uyển Nhi nhíu mày, “Nàng còn nói mấy lời càn rỡ này!” Vừa nói, sợ Thái Bình mượn cơ hội tiếp tục trêu chọc, lúc này nàng vẫn còn đang mẫn cảm, không chịu được Thái Bình làm bậy, dư quang thoáng nhìn thấy chiếc khăn ở một bên, liền tự tay lấy về, lau sạch bên tay thấm ướt của Thái Bình.
Nàng chỉ cảm thấy gương mặt mình cũng nhanh chóng bị ngượng ngùng làm cho nóng lên, vẫn luôn cúi đầu, không dám nhìn vào đôi mắt Thái Bình.
Thái Bình nhịn cười tùy ý Uyển Nhi, nhìn vành tai Uyển Nhi đỏ bừng thật sự đáng yêu, cầm lòng không đậu mà nghiêng người đến trước cắn một cái.
Vừa nhẹ vừa tê.
Uyển Nhi không khỏi run lên, nhướng mày nói: “Nàng còn như vậy!”
“Nàng giúp ta lau khô, vậy còn nàng?” Thái Bình cười đến bỡn cợt, “Có muốn bổn cung giúp Uyển Nhi lau không?” Vừa nói, Thái Bình lấy ra một chiếc khăn sạch từ trong ngực.
Uyển Nhi liền tiếp nhận, vội vàng đứng lên, quay lưng lại, “Xin điện hạ phi lễ chớ nhìn!”
Thái Bình nắm lấy góc tay áo của Uyển Nhi, “Nơi đây sáng như vậy, chỉ có một tấc vuông này, Uyển Nhi muốn ta không nhìn, ta chỉ có thể nhắm mắt.”
Uyển Nhi quay đầu lại, “Vậy xin điện hạ nhắm mắt.”
“Được, ái phi nói nhắm mắt, bổn cung liền nhắm mắt.” Thái Bình đắc ý cong lên khóe môi, khép lại hai tròng mắt.
Uyển Nhi giật mình, “Mới vừa rồi, điện hạ…… gọi thần là gì?"
“Ái phi, công chúa phi của bổn cung.” Thái Bình không mở mắt, tươi cười lại ngây thơ hồn nhiên hơn bất luận thời điểm nào, “Thê tử duy nhất của ta.”
Một câu cuối cùng, thâm tình lại ôn nhu, nóng bỏng làm trái tim Uyển Nhi run lên.
“Nói ngốc gì vậy.” Trong lòng Uyển Nhi hưởng thụ, rồi lại chua xót không hiểu được.

Thái Bình nghe ra giọng Uyển Nhi hơi run, chậm rãi mở mắt, cười đến ấm áp.
“Đời trước nàng không đáp ứng ta, đời này nàng đừng mơ không đáp ứng.”
“Hoàng phi cửu thiên đã là việc khó, huống chi……”
Uyển Nhi thấy được rõ ràng, thiên hạ có một Nữ Hoàng đã không dễ, nếu đời sau lại lập Nữ Hoàng, càng khó như lên trời.

Nàng hơi dừng lại, tiếp tục nói: “Ta biết trong lòng điện hạ có ta, vậy là đủ rồi.”
“Ta lại không thấy đủ!” Thái Bình đứng lên, đỡ lấy hai vai Uyển Nhi, nhiệt liệt mà nhìn vào mặt nàng, “A nương cũng muốn làm chuyện mà nữ tử trong thiên hạ không dám nghĩ tới, nàng và ta đều biết, người cuối cùng đã làm được.

Uyển Nhi, chỉ cần nàng nguyện ý tin ta, ta sẽ cho nàng một đại hôn long trọng, ta muốn nàng đường đường chính chính làm thê tử của ta.”
Thiên hạ có cô nương nào không thích nghe những lời này?
Uyển Nhi biết không thuyết phục được Thái Bình, Thái Bình từ đời trước đã có niệm tưởng như vậy, Uyển Nhi trốn tránh một đời, kết quả làm nàng ấy tổn thương sâu vô cùng.

Nếu dùng hết toàn lực, kết quả vẫn không thay đổi, Uyển Nhi hy vọng đời này có thể bồi Thái Bình, không rời không bỏ mà đi đoạn đường này.
Thành toàn cho thiên chân của Thái Bình, cũng phóng túng si niệm của chính mình.
Thái Bình nhìn ánh mắt nàng ấy lúc sáng lúc tối, cuối cùng biến thành một hồ nước trong trẻo, nàng sợ Uyển Nhi chuẩn bị đem một đống đạo lý ra thuyết phục nàng, liền mở miệng trước, “Hôm nay khó có được đoàn tụ, trước không nói những chuyện này, được không?”
“Ta nguyện ý.” Uyển Nhi mỉm cười, “Bồi điện hạ đi đoạn đường này.”
Thái Bình cho rằng chính mình nghe lầm, nhưng thực mau liền tiêu hóa xong ý tứ trong lời nói của Uyển Nhi, nàng đột nhiên dang hai tay, ôm Uyển Nhi xoay một vòng.
Uyển Nhi sợ Thái Bình nghiêng người, vội la lên: “Điện hạ đừng như vậy, để ý……”
“A!” Thái Bình tưởng chính mình không cẩn thận, áp lên vết thương của Uyển Nhi, vội vàng buông Uyển Nhi ra, dịu dàng hỏi, “Ta đụng vào vết thương lần trước do bị đánh của nàng sao?”
Uyển Nhi nhẫn cười, “Vết thương kia đã sớm lành rồi.”
“Thật sao?” Thái Bình ra vẻ không tin.
Uyển Nhi nhìn ra tâm tư của nàng, đẩy đẩy Thái Bình, “Quay người đi, ta nói lành là lành.”
Thái Bình cười xấu xa, không thuận theo nàng, “Lành hay chưa, ta phải xem qua mới tính.”
“Điện hạ còn càn rỡ như vậy, ta muốn……”
“Uyển Nhi muốn sao?”
Thái Bình liệu định Uyển Nhi không thể nặng lời uy hiếp cái gì, “Hả?” Nàng nghiêng người tới gần Uyển Nhi, chợt siết chặt cánh tay, gắt gao dán vào Uyển Nhi, “Muốn sao?”

“Giáo huấn điện hạ!” Uyển Nhi biết Thái Bình nhất định sẽ không ngoan ngoãn nhận sai, một khi đã như vậy, nàng liền “giáo huấn” nàng ấy một lần.

Vừa dứt lời, Uyển Nhi liền ngậm lấy môi dưới Thái Bình, không đau không ngứa mà cắn một cái.
Thái Bình hơi hơi bị đau, “A, Uyển Nhi nàng không sợ cắn rách sao?”
“Rách là chuyện của điện hạ, cũng coi như cho điện hạ một bài học.” Uyển Nhi cười ra tiếng, nhìn môi nàng ấy hơi sưng, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt v e, ngữ khí mang theo uy hiếp, “Điện hạ nhớ kỹ chưa? Còn càn rỡ, thần cũng sẽ giáo huấn người.”
“Vậy thì…… lại giáo huấn ta một lần nữa đi……” Thanh âm Thái Bình khàn khàn, như thể nhiễm một tầng mê hoặc, gõ vào màng nhĩ Uyển Nhi, đánh vào tim nàng bang bang rung động.
“Đây chính là điện hạ muốn.” Mặt Uyển Nhi phiếm đỏ, mở miệng “cắn” lên môi Thái Bình.

Mới đầu nàng còn tính “cắn”, nhưng sau đó chạm đến, nàng nơi nào là cắn, rõ ràng là hôn.
Giờ khắc này tình nồng, nàng muốn tan chảy, Thái Bình cũng muốn tan chảy.
Khăn rơi xuống đất, lấm phải bụi bẩn.
Nếu không thể dùng khăn, vậy chỉ có thể dùng biện pháp khác lau khô.
Cái gọi là tú sắc khả xan, Thái Bình đã hiểu, Uyển Nhi cũng đã hiểu.
Chỉ là tiếc cho một bàn món ngon, một bình rượu nho thượng đẳng.
Giờ Dần ba khắc, ồn ào náo động bên ngoài cũng dần dần hạ màn.
Thái Bình cùng Uyển Nhi mặt nhiễm xuân sắc mà thu thập thỏa đáng lần nữa, cùng nhau dựa vào lan biên nhìn về nơi xa, muốn mượn gió lạnh bên ngoài, cho lẫn nhau yên tĩnh một chút.
“Điện hạ ở Đông Đô trải qua như thế nào?” Uyển Nhi ôn nhu hỏi.
Thái Bình thở phào một hơi, “Hết thảy rất tốt, chỉ là có chút phiền lòng.”
“Phiền lòng?” Uyển Nhi nghiêng mặt nhìn nàng.
Thái Bình gật đầu, “Về chuyện người được chọn làm phò mã, phụ hoàng thích Tiết Thiệu, mẫu hậu thích Võ Du Kỵ, cùng lúc ứng phó hai người, thật sự phiền lòng.”
Nếu giống như đời trước, Thái Bình chỉ phải ứng phó một mình Tiết Thiệu là được, một đời này lại có bất đồng, nhiều thêm một người.
“Tiết Thiệu là văn nhân, chiêu trò mà ta chuẩn bị đều dùng đối phó hắn.” Thái Bình nhíu mày, “Võ Du Kỵ lại không giống vậy, ta phải nghĩ biện pháp khác, sớm đuổi hắn đi.” Vừa nói, Thái Bình cười cười với Uyển Nhi, “Yên tâm, đời này ta tuyệt đối sẽ không giận dỗi gả cho bất luận kẻ nào.”
Uyển Nhi cũng không để ý cái này, “Lỡ như còn có người khác ứng tuyển……”
“Binh tới tướng đỡ, nước dâng đất ngăn.” Thái Bình nắm lấy tay nàng, “Có nàng bồi ta, ta cái gì cũng không sợ.”

Uyển Nhi hơi hơi hé miệng, bỗng nhiên không biết khuyên nhủ Thái Bình thế nào.
Thái Bình cười khẽ, “Ái phi nói không cho phép gả, bổn cung liền không gả, bổn cung chỉ nghe lời ái phi nói.”
Uyển Nhi bị nàng ấy dỗ dành, khóe miệng khẽ cong, “Mê sảng.” Nàng phủ lên mu bàn tay Thái Bình, cho nàng ấy ấm áp, “Ta sẽ không làm yêu phi họa quốc làm cho quân vương không tảo triều.”
“Sai.” Ý cười của Thái Bình càng đậm, “Không phải là yêu phi, là hiền hậu.” Nói xong, Thái Bình dõi mắt trông về phía xa xa trong thành Trường An, “Chúng ta cùng nhau tạo nên một thời đại thịnh thế, lưu lại trong sử sách Đại Đường tên của nàng và ta, được không?”
Uyển Nhi khẽ cười, “Được.”
“Không thẹn với lòng, ngẩng đầu một đời, chúng ta cùng tiến cùng lùi.” Thái Bình nhiệt liệt nói những lời này, trước mắt đều là khát khao.
Uyển Nhi nhìn theo tầm mắt Thái Bình, “Cùng tiến cùng lùi.” Câu nói kế tiếp, nàng không nói ra, chỉ ở trong tim ngầm đồng ý.

Tầm mắt Uyển Nhi dừng trên sườn mặt Thái Bình, thầm nghĩ ——
Điện hạ bảo vệ Đại Đường, thần bảo vệ điện hạ, năm nào Thái Bình có thịnh thế, ta có…… người trong lòng.
“Thủy đăng từ pháp hội thổi tới đây này.” Thái Bình nhìn thấy giữa sông cách đó không xa trôi nổi hoa đăng, cười nói với Uyển Nhi, “Có muốn thả một trản cầu may không?”
“Nếu điện hạ muốn, thần sẽ bồi điện hạ.”
“Muốn!”
Thái Bình dứt khoát đáp, Uyển Nhi cũng dứt khoát nắm lấy tay Thái Bình, nhìn nhau cười, lập tức đi về cửa.
Cánh cửa đột nhiên mở ra, làm Xuân Hạ cùng Hồng Nhụy đang ngồi ngủ gật hoảng sợ.
“Điện……”
“Đại nhân……”
“Xuỵt.” Thái Bình cùng Uyển Nhi không hẹn mà cùng làm động tác im lặng với hai người, nắm tay cùng nhau đi xuống lầu.
Xuân Hạ theo bản năng muốn đuổi theo, Hồng Nhụy nhớ tới mũ mạng của đại nhân còn ở trên lầu, liền nhanh chóng chạy vào, cầm mũ mạng ra, đuổi theo Xuân Hạ.
Người bán thủy đăng bên bờ sông ngáp một cái, thoáng nhìn thấy có khách nhân đi đến bên này, vội vàng kéo tinh thần lên, thét to: “Công tử mua trản thủy đăng đi! Thủy đăng ở chỗ ta, đã cúng ở trước Phật suốt ba ngày!”
“Cho ta một trản.” Thái Bình nói xong, theo bản năng sờ sờ túi tiền của mình, lúc này mới phát hiện túi tiền trống trơn, bạc đã sớm bị nàng tiêu hết.
Uyển Nhi nhấp môi, lấy tiền từ trong túi của mình, đưa cho người bán thủy đăng, ôm lấy một trản thủy đăng từ trên sạp, đưa cho Thái Bình, “Đi thôi, đi thả thủy đăng.”
Bờ bên kia cũng có đôi ba khách nhân chưa chơi tận hứng, cũng mua thủy đăng chuẩn bị thả.
Thái Bình đi theo Uyển Nhi cùng nhau ngồi xổm xuống bên bờ sông, “Uyển Nhi không được chê cười ta!”
“Của ta không phải là của nàng sao? Ta chê cười nàng gì chứ?” Ý cười của Uyển Nhi dần dần dày lên, ngữ khí ôn nhu như sắp chảy ra nước, “Mau ước nguyện thôi.”
“Uyển Nhi cũng cùng ước.” Ánh mắt Thái Bình sáng ngời, gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt Uyển Nhi.
Uyển Nhi chậm rãi nhắm mắt, “Nguyện điện hạ……”
“Ta cũng không nên phúc lý tuy chi!” Thái Bình đánh gãy lời nàng.
Uyển Nhi mở mắt cười ra tiếng, “Vậy điện hạ ước nguyện trước.
“Được!” Thái Bình nhắm mắt, thành kính cầu nguyện, “Nguyện Uyển Nhi…… một đời thái bình.”

“Cũng nguyện điện hạ một đời thái bình.” Uyển Nhi cười khẽ, cùng Thái Bình cùng nhau buông thủy đăng.

Bởi vì giữa sông còn có chút vụn băng, cho nên thủy đăng cũng không thể lập tức trôi xa.
Uyển Nhi đi đến trước xem xét, vốc vốc nước đẩy thủy đăng trôi đi một chút.
Thái Bình biết lúc này dòng nước có bao nhiêu lạnh, vội vàng nắm lấy tay Uyển Nhi, hà hơi thổi vài cái, lại ôn nhu chà xát ngón tay Uyển Nhi, cho đến khi ấm lên, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
“Coi chừng bị đông lạnh.”
“Có điện hạ ở đây, sẽ không.”
Hai người nhìn nhau cười, tình ý tràn đầy trong sóng mắt.
Người khác nhìn thấy, chỉ cảm thấy hâm mộ.

Lang quân tuấn tiếu, tiểu thư thanh nhã, đây là một đôi do trời đất tạo nên sao?
Hồng Nhụy đưa mũ mạng tới, Thái Bình tự tay đội lên cho Uyển Nhi, nắm tay nàng, nói: “Uyển Nhi đêm nay cũng mệt mỏi rồi, ta đưa nàng trở về nghỉ ngơi.”
Uyển Nhi bất đắc dĩ gật đầu, “Ngày mai…… Điện hạ vẫn không nên mạo hiểm một mình ra ngoài.”
“Được.” Thái Bình biết Uyển Nhi nhắc nhở cái gì, một đêm gặp nhau, tuy rằng không đủ, cũng chỉ có thể nhịn xuống.
Thanh âm Uyển Nhi nhỏ lại, “Đã nhiều ngày Đông Cung thu hoạch không ít dân tâm, điện hạ không ngại mượn làn gió Đông này, cũng thu cho mình chút dân tâm.”
“Ngày mai ta cũng muốn làm những việc này.” Thái Bình gật đầu, “Nếu Uyển Nhi không vội hồi cung, ta có thể bố trí địa phương để nàng đến nhìn xem, nếu có chỗ làm không tốt, Uyển Nhi cũng có thể lập tức nhắc nhở ta.”
“Vâng.”
“Đi thôi.”
Thái Bình nắm chặt tay nàng, một đường đi về phía gian nhà của Trịnh thị.
Đầu hẻm chợ phía Tây, một người từ từ đi ra, nhìn thấy Thái Bình cùng Uyển Nhi đi khỏi chợ phía Tây, đáy mắt nổi lên một mạt nghi ngờ nồng đậm.
“Tướng quân, điện hạ ở bên kia, chúng ta có cần đi qua đó, hộ tống điện hạ trở về Đông Cung?” Thủ hạ đến gần người này, thấp giọng hỏi.
“Không cần, chúng ta âm thầm đi theo là được.” Người nói chuyện không phải ai khác, chính là Võ Du Kỵ.
_____
Chú giải
Hoàng phi cửu thiên: phượng hoàng bay lên chín tầng mây, ý nói việc nữ nhân đăng cơ hoàng đế
Tú sắc khả xan: đẹp đến mức nhìn thấy đã no
Giờ Dần: 3 đến 5 giờ
Khắc: 15 phút
Giờ Dần ba khắc: 3 giờ 45 phút.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện