Một ngày lại một ngày qua đi, bệnh tình của Lý Trị khi tốt khi xấu, cuối cùng lê thân thể ốm yếu đến Tung Sơn phong thiện.

Cũng không biết là thật sự đã xảy ra kỳ tích, hay vẫn chỉ là hồi quang phản chiếu, Thiên Tử bị mù nhiều ngày lại đột nhiên có thể nhìn thấy.

Quan viên không biết nội tình tung hô ông trời phù hộ Thiên Tử, quan viên nhạy bén lại không nói một lời.

Đặc biệt là nhóm quan y phụ trách Thiên Tử, bọn họ đã dốc hết vốn học cả đời, hiện giờ chỉ có thể than trách thiên mệnh khó sửa, năm nay nhất định vận mệnh sẽ thay đổi.
Võ Hậu biết được nội tình, nhanh hơn trù tính của nàng.

Nàng lấy chuyện Thiên Tử cần tĩnh dưỡng làm lý do, phủ quyết tấu chương thỉnh trở về Tây Kinh của đám triều thần, lại lấy chuyện vận chuyển lương thực chuẩn bị cho mùa Đông ở Đông Đô, điều một nhóm Vũ Lâm Quân đến canh giữ Lạc Dương.
Nếu Thiên Tử băng hà ở Trường An, thế lực Lũng Tây ở Trường An cũng không phải có thể tan rã trong một sớm một chiều, bày mưu tính kế ở Trường An, chỉ là bỏ nhiều công mà hiệu quả thấp.

Chỉ có ở Đông Đô Lạc Dương, bên này với nhiều tâm phúc, cộng thêm người trong Vũ Lâm Quân cũng do một tay Võ Hậu đề bạt, văn thần võ quan đều có, chỉ cần chờ đợi cơ hội thích hợp để hành động.
Bắt đầu mùa Đông, Thiên Tử bệnh nặng.

Để có thể chăm sóc Thiên Tử tốt hơn, Võ Hậu mang Lý Trị đến Trinh Quán Điện, tự tay chăm sóc, ngoại trừ lúc lâm triều, dường như một tấc cũng không rời.
Thái Tử Lý Hiển giám quốc nhiều tháng, tuy không có sai sót gì lớn, nhưng cũng không có thành tích gì.

Nửa bởi vì tư chất của hắn tầm thường, nửa bởi vì Võ Hậu không có khả năng để hắn vào ngay lúc này trở nên nổi trội, làm cho hắn có quân uy nên có.
Ngày hai mươi bảy tháng mười hai, gió to tuyết lớn, thành Tử Vi tĩnh lặng như hầm băng.
Thái y bắt mạch cho Thiên Tử theo lệ, đưa ánh mắt với Võ Hậu, không dám nhiều lời một chữ, liền quỳ xuống đất dập đầu không dám đứng dậy.
Hôm nay tinh thần của Lý Trị lại rất tốt, như là đã thản nhiên với chuyện sống chết, hắn chỉ phủ lên mu bàn tay Võ Hậu, nhàn nhạt nói: “Đỡ trẫm lên.” Thanh âm vô lực, suy yếu như trước.
Võ Hậu nâng Lý Trị dậy, đỡ từng bước một đến long ỷ trong Trinh Quán Điện.
Lý Trị đứng trước long ỷ, cũng không có lập tức ngồi xuống, đôi tay đỡ lấy hoàng quan, hơi chỉnh lại dung nhan, lúc này mới ngồi xuống, sau đó nói: “Mị Nương, tuyên Bùi Viêm.”
Võ Hậu nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, “Bệ hạ, thêm nửa canh giờ, cửa cung sẽ đóng.”
“Đây là quân lệnh.” Lý Trị nghiêng mặt, nhìn về phía Mị Nương, “Gọi Thái Tử, Ân Vương, Công Chúa tới đây, trẫm muốn tuyên chiếu.” Hắn cực lực nói rõ ràng từng chữ, chính vì không muốn để Mị Nương lấy lý do Thiên Tử bệnh nặng hồ ngôn loạn ngữ rồi từ chối hắn.
Hắn gắng gượng duy trì khẩu khí cuối cùng này, nhẫn nại nhiều tháng như vậy, chỉ vì tối nay cho Mị Nương một kích cuối cùng.

Hắn hy vọng một chiêu này, có thể kiềm chế dã tâm của Mị Nương, bảo hộ Đại Đường trăm năm trường an.
Đám nội thị không dám cử động, nhao nhao nhìn về phía Võ Hậu.

Trên mặt Võ Hậu bình tĩnh không gợn sóng, gật đầu ra hiệu cho nội thị tức tốc truyền triệu mọi người đến điện, “Nhanh đi truyền triệu.”
“Vâng.” Đám nội thị lĩnh mệnh lui ra.
Võ Hậu nói với Bùi thị cùng Uyển Nhi chờ ở ngoài điện: “Hai người các ngươi cũng tiến vào.”
Bùi thị cùng Uyển Nhi bước đều vào trong điện.
“Uyển Nhi mài mực, nghe lệnh của bệ hạ, nghĩ chiếu.” Võ Hậu phân phó cho Uyển Nhi chuẩn bị trước, lại nhìn về phía Bùi thị, “Nhanh đi chuẩn bị hai chậu than, trong điện trống trải, đêm đến rất lạnh, bổn cung lo lắng cho thân thể của bệ hạ.”
“Vâng.” Bùi thị cũng lĩnh mệnh lui ra chuẩn bị chậu than.
Lý Trị nghe Võ Hậu nói, đặc biệt là câu nói "lo lắng" cuối cùng, hắn chỉ cảm thấy nỗi lòng phức tạp, lẳng lặng mà nhìn Võ Hậu.
Võ Hậu thản nhiên đối diện với ánh mắt của Lý Trị, chậm rãi ngồi xuống ở bên cạnh hắn, nắm lấy tay hắn, ủ ấm cho hắn.
Hơi ấm lan đến tay, ánh mắt Lý Trị trở nên càng phức tạp.
Mấy tháng qua, Mị Nương hết lòng đối đãi với hắn, chỉ cần hắn muốn, Mị Nương đều nhất định nghĩ biện pháp làm được.

Hắn cùng nàng như trở về ngày trước, nhưng mà ai cũng đều rõ ràng, thời niên thiếu ấy cũng không ai có thể trở về, cho đến khi một người sắp chết, bọn họ còn phải đánh một ván cờ sinh tử, quyết ra thắng bại cuối cùng.
Người đến Trinh Quán Điện đầu tiên chính là Thái Tử Lý Hiển, cơ hồ là lảo đảo đi vào đại điện, quỳ gối dưới long đài, thanh âm hắn khẽ run, sau khi dập đầu, lòng tràn đầy thấp thỏm, “Con…… Bái kiến phụ hoàng! Bái kiến mẫu hậu!”
Tối nay phụ hoàng đột nhiên truyền triệu, hắn nhanh chóng nghĩ lại chính vụ đã làm mấy ngày nay, nghĩ thử chỗ nào không làm tốt, hay là chỗ nào làm qua loa, để phụ hoàng phải triệu hắn tới nơi này dù ngoài trời đầy tuyết.
Lý Trị ghét nhất bộ dáng nơm nớp lo sợ này của Lý Hiển, nhíu mày nói: “Ngươi thẳng lưng lên trẫm! Thân là Thái Tử Đại Đường, sao có thể nói chuyện run rẩy như thế!”
Lý Hiển nghe thấy phụ hoàng giận mắng, chỉ cảm thấy lạnh hết sống lưng, vốn dĩ đã sợ hãi, hắn lại càng thêm luống cuống.

Thật vất vả mới đứng thắng, toàn thân trên dưới lại khó có thể kiềm chế run rẩy.
“Con…… Con tuân chỉ.” Lý Hiển phát hiện, lúc này cả đầu lưỡi cũng không nghe lời hắn nữa.
“Thái Tử một đường tới đây, nhất định đã lạnh cóng, bệ hạ bớt giận, chờ hắn ấm thêm một chút là được.” Võ Hậu giải vây cho Lý Hiển.
Tuy trong điện có hai chậu lửa lớn, nhưng đối với Lý Hiển mà nói, nơi này đêm nay còn làm người ta cảm thấy lạnh lẽo hơn cả hầm băng, hơi lạnh dày đặc dao động ngay trên gáy hắn, chỉ cần lơ đãng, sợ là đầu cũng phải rơi xuống.
Người thứ hai đến Trinh Quán Điện chính là Thái Bình, nàng sớm biết hôm nay sẽ phát sinh chuyện gì, vốn dĩ người cách nơi này gần nhất chính là nàng, nhưng cần chờ Thái Tử đến Trinh Quán Điện trước, nàng mới bước nhanh đi đến.
Tôn ti có khác, tự nhiên trữ quân nên đi đầu.

Càng vào lúc này, nàng càng phải chú ý đúng mực.
“Con khấu kiến phụ hoàng.” Thái Bình cung kính nhất bái với Lý Trị trước, nghe thấy Lý Trị nói “Bình thân”, lúc này mới quay về phía Võ Hậu, hành lễ với Võ Hậu, “Bái kiến mẫu hậu.”
Đế hậu có khác, đây là nàng cố ý để cho Lý Trị xem.
Uyển Nhi lén lút liếc mắt nhìn Thái Bình một cái, nhìn nàng ấy đêm nay ăn mặc tố nhã, cử chỉ thích đáng, mỗi tiếng nói mỗi cử động đều mang phong phạm hoàng gia.

Nói vậy đêm nay trước khi đến đây, điện hạ đã suy nghĩ thấu đáo.

Thái Bình cùng Thái Tử đối lập, trong lòng Lý Trị yêu ghét đã rõ.

Lập tức vẫy vẫy tay với Thái Bình, “Thái Bình, lại đây, để phụ hoàng nhìn một cái thật kỹ.”
“Vâng.” Thái Bình lĩnh mệnh đến chỗ Thiên Tử.
Lý Trị nắm tay Thái Bình, mong mỏi nhìn Thái Bình, nhưng một chữ cũng không nói, chỉ nặng nề thở dài một hơi.
Thái Bình nắm thật chặt tay Lý Trị, dịu dàng nói: “Phụ hoàng nhất định sẽ khỏe hơn.”
Lý Trị nhấp môi, tươi cười yếu ớt, “Thái Bình có tâm.”
Ân Vương Lý Đán cùng Bùi Viêm dường như đồng thời xuất hiện ở ngoài điện, hai người chờ nội thị thông truyền, được cho phép, lúc này mới vào điện dập đầu hành lễ với Nhị Thánh.
Lý Đán thật sự không nhịn được cơn ho, ở trong điện khụ khụ hai tiếng.
Nghe nói Tứ Lang vẫn luôn mang bệnh trên giường, hiện giờ nhìn thần sắc hắn có bệnh đầy mặt, xem ra xác thật như thế.
Bùi Viêm hiện giờ là người đứng đầu Trung Thư Tỉnh, đêm nay có hắn làm chứng, Lý Trị không sợ Mị Nương về sau lại giả mạo chỉ dụ của vua, lừa gạt người trong thiên hạ.
“Nghĩ chiếu……” Lúc này Lý Trị đã không còn cảm giác được trong điện ấm áp, hắn cố giữ một hơi cuối cùng, bắt đầu một trận chiến cuối cùng.
Uyển Nhi nâng bút chấm mực, khom người nghe chiếu.
“Tất cả vương công khanh tá, mỗi một người đều thành tâm, nhất mực kính trọng, làm nên đại nghiệp hưng thịnh, gây dựng bảy trăm cơ đồ rạng rỡ, hoàn thành trăm triệu triệu tâm nguyện của ta.

Đến lúc lâm chung, tang lễ bảy ngày.

Thiên hạ to lớn, quốc gia quan trọng, khắc bia nhập mộ, cũng không tạm dừng.

Hoàng Thái Tử là trụ cột tiếp nhận ngôi vị hoàng đế, coi trọng kỷ cương nặng nhẹ, tuân theo phép chế người Hán.

Bất kể ngày tháng, làm việc thích đáng.

Xây dựng lăng tẩm, cũng nên tiết kiệm.” Những lời này Lý Trị nói cực chậm, cũng đã cực kỳ cố sức, càng về sau, thanh âm của hắn càng mỏng manh.
Hắn giống như ngọn nến đốt tới điểm cuối cùng, chỉ cần chút gió lạnh, liền sẽ nến tắt người vong.
Lý Hiển nghe được sáu chữ “ tiếp nhận ngôi vị hoàng đế”, liền vội vàng quỳ xuống đất dập đầu.

Trong lòng run sợ mà làm Thái Tử nhiều ngày như vậy, chỉ cần cố qua đoạn thời gian này, liền sẽ nghênh đón vương triều của hắn.


Ban đầu hắn nhìn thấy phụ hoàng như thế, hắn còn có chút khổ sở, nhưng chỉ cần nghĩ đến về sau không còn phụ hoàng chỉ mắng hắn, nghĩ đến mẫu hậu từ trước đến nay sủng ái hắn, nghĩ đến hắn sắp trở thành chủ nhân thiên hạ, hắn cảm thấy huyết mạch đều sôi lên, cả người chìm vào kích động, khó có thể kiềm chế, thế nên câu nói kế tiếp hắn một chữ cũng không nghe vào.
Lý Đán vẫn luôn quỳ xuống đất cúi đầu, ai cũng không nhìn thấy hắn lúc này có biểu tình gì.

Có lẽ là lạnh, có lẽ là cố nén bệnh, cho nên hắn nắm chặt nắm tay, lặng im không nói.

Văn võ cả triều, nhắc tới hai chữ Ân Vương, trong đầu chỉ có bốn chữ “phú quý nhàn rỗi” mà thôi.
Đây là lần thứ hai Thái Bình nghe thấy di chiếu, đời trước là ở trên đại điện, đời này là phụ hoàng tự mình nói ra.

Nàng lặng lẽ đánh giá khuôn mặt phụ hoàng, một quân vương chiều tàn sắp ra đi, còn dùng hết tất cả để bảo vệ Đại Đường, ký ức hai đời chồng lên nhau, Thái Bình cảm thấy sâu trong trái tim có chỗ đang nóng lên.

Đó là cốt nhục tình thâm chảy trong huyết mạch Lý Đường, cũng dần dần thức tỉnh linh hồn đế vương.

Được vạn dân thiên hạ triều bái, muốn gánh lấy phúc lợi của vạn dân, muốn giữ chặt ngôi vị của Lý thị, bảo vệ giang sơn của Đại Đường.

Đây là trách nhiệm của đế vương, cũng là trách nhiệm khi là hậu nhân của Lý thị.
Giành lấy thiên hạ không dễ, bảo vệ thiên hạ càng không dễ.
Hốc mắt Thái Bình bất giác ướt đẫm, nước mắt im lặng dọc theo gương mặt lăn xuống.

Một nửa bởi vì người thân trước mắt sắp chết, còn lại bởi vì nàng một lần nữa nhận thức phụ hoàng, một lần nữa nhận thức một quân vương Đại Đường.
Lý Trị cảm thấy Thái Bình run rẩy, hắn bỗng nhiên ngừng lại, mỉm cười nhìn đôi mắt vừa đỏ vừa sưng của Thái Bình, “Không khóc……” Hắn cũng không phải đang dỗ dành Thái Bình, mà đang lấy ra mệnh lệnh của một quân vương dành cho công chúa.
Hậu sự của hắn, có vô số người trong thiên hạ khóc vì hắn, hiện giờ hắn còn một hơi cuối cùng, hắn không muốn thấy ai ở trước mặt hắn rơi lệ, đây là kiêu ngạo cuối cùng của quân vương như hắn.
Thái Bình nhịn xuống, quay mặt qua chỗ khác, yên lặng lau đi nước mắt.
Lý Trị hoãn lại vài hơi, lúc này mới bình thường chút, nhìn về phía Võ Hậu, “Quân quốc đại sự có chuyện không quyết được…… Lấy thân phận Thiên Hậu……”
Võ Hậu vô cùng kinh ngạc, vốn tưởng rằng Lý Trị đêm nay sẽ nói rõ mọi chuyện, hạ chỉ để nàng lui về hậu cung, trăm triệu không nghĩ tới Lý Trị cuối cùng vẫn cho nàng quyền lực.
Lý Trị bất đắc dĩ, tư chất của Thái Tử rốt cuộc thế nào, trong lòng hắn biết rõ ràng, vì phòng ngày sau quân yếu thần mạnh, triều đình rung chuyển, Lý Trị cần phải cấp cho Thái Tử một tấm khiên thật tốt.

Mặc dù tấm khiên này rất nguy hiểm, Lý Trị cũng chỉ có thể đánh cược một phen.

Hơn nữa hắn nói “quân quốc đại sự” không quyết, cũng dùng hai chữ “thân phận”, cho Mị Nương quyền, cũng tiết chế Mị Nương quyền.
Võ Hậu tinh tế cân nhắc rõ ràng, cũng không biết nên vui hay nên buồn, phu thê một đời, sắp đến cuối cùng hắn quả nhiên vẫn không tin nàng.
“Thái Bình……” Lý Trị cố hết sức gọi Thái Bình.
Thái Bình cố nén nước mắt, quỳ xuống trước mặt Lý Trị, giọng khàn khàn: “Con ở đây.”
Lý Trị khẽ vuốt đuôi lông mày của nàng, nữ nhi này là hi vọng cuối cùng của hắn, “Trẫm…… cho con một đặc chỉ…… Không cần viết trong di chiếu……”
Uyển Nhi nghe thấy liền dừng bút.
“Công chúa của trẫm…… Hôn sự của nàng…… Do nàng làm chủ……” Mười hai chữ này của Lý Trị, đều là nói cho Võ Hậu nghe.


Hắn sợ Võ Hậu dùng Thái Bình để liên hôn với Võ thị, sợ Thái Bình một bàn tay vỗ không vang, không thể dùng hôn nhân mượn sức thế gia đáng tin cậy khác, cho nên hắn cuối cùng cho Thái Bình một đặc chỉ này.
Đây là hắn để lại một đao cho Võ Hậu, người cầm đao là Thái Bình, khi nào mài sắc, khi nào có thể vung đao bảo vệ giang sơn Lý Đường, đều do Thái Bình tự mình quyết định.
Ánh mắt Uyển Nhi hơi trầm xuống, nhìn về phía Thái Bình.
Thái Bình biết ý chỉ này chỉ là mở màn.

Nếu nàng chỉ là công chúa, hôn sự tự chủ, mặc dù chọn người Võ Hậu không thích, Võ Hậu cũng có biện pháp trừ bỏ, nhưng nàng không chỉ là công chúa, trong tay nàng còn có một mật chỉ cho phép nàng tham chính.

Đạo mật chỉ kia chỉ cần tuyên ra, Võ Hậu liền biết người nữ nhi này giấu diếm nàng ấy, giấu một mật chỉ không nên giấu nhất.
Nàng cùng a nương một khi sinh ra kẽ hở, với tâm tính của a nương, nàng tuyệt đối sẽ không cho phép thế lực của Thái Bình phát triển thuận lợi.
Đến lúc đó, Thái Bình chọn phò mã liền không chỉ là phò mã, nàng chọn lựa cũng không chỉ có một cái thế gia, mà là một cái thế lực đủ để đối kháng với Võ thị, kể từ đó, nàng mới có thể tự bảo vệ mình ở trên triều đình.
Chỉ là, cũng kể từ đó, nàng liền sẽ trở thành một mũi tên nhọn, đâm vào trái tim a nương, không chết không ngừng.
Một chiêu này rõ ràng là “ly gián”, so với khi dùng lời đồn đãi “ly gián” a nương cùng nhị ca, còn là một kế độc tàn nhẫn muốn hủy đi trái tim người khác.
“Thái Bình…… Sao không lĩnh chỉ……” Lý Trị nhìn nàng ngây ngốc tại chỗ, liền khàn giọng thúc giục.
Thái Bình chần chờ nhìn thoáng qua a nương.
Võ Hậu không có cho nàng ấy bất luận ám chỉ gì, nàng chỉ đang khó hiểu, Trĩ Nô cuối cùng nói đặc chỉ này là có ý đồ sâu xa gì?
Khi Thái Bình do dự, nghe thấy Uyển Nhi nhỏ giọng khẽ gọi, “Điện hạ, lĩnh chỉ đi.” Vừa nói, nàng ấy lặng yên ở dưới kỷ án kéo kéo ống tay áo của nàng.
“Con…… Lĩnh chỉ……” Thái Bình cuối cùng quỳ xuống, nghe thấy thanh âm của Uyển Nhi, nàng chỉ cảm thấy kiên định hơn nhiều.

Nhớ lại ngày ấy Uyển Nhi khuyên nhủ, Uyển Nhi để nàng giấu đi mật chỉ kia, nói có biện pháp khác để nàng tham gia chính sự.
Chợt thấy ống tay áo lại bị Uyển Nhi nắm một chút.
Trong tim Thái Bình ấm áp, nàng biết đây là Uyển Nhi muốn nói với nàng, nàng ấy ở đây.
Như ngày ấy Uyển Nhi đã nói, điện hạ chỉ cần đi về phía trước, Uyển Nhi liền sẽ luôn đi theo.
Trong tâm trí, bỗng nhiên vang lên lời Uyển Nhi đã nói ngày ấy ——
“Thần có biện pháp khác để điện hạ đạt được cái "danh chính ngôn thuận" này, xin điện hạ tiếp tục tàng chuyết, đừng nên hành động thiếu suy nghĩ.”
Chỉ một chốc này, Thái Bình không thể không thừa nhận, so về nhạy bén, Uyển Nhi của nàng lợi hại hơn nàng gấp trăm lần.

Có Uyển Nhi cùng đi một đường, còn có gì đáng sợ chứ?
______
Chú giải
Hồi quang phản chiếu: vốn để chỉ hiện tượng ánh sáng phản xạ lúc mặt trời sắp lặn khiến bầu trời trở nên sáng hơn trong thời gian ngắn rồi nhanh chóng tối đi, từ hiện tượng này người ta sử dụng để ẩn dụ cho việc một người đột nhiên trở nên minh mẫn, khoẻ mạnh trong một khoảng thời gian ngắn trước lúc qua đời [wiki]
Vương công: quý tộc
Khanh tá: phò tá của vua.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện