Ôn Hàn đang đi lòng vòng trong phòng khách không có đèn, hầu như là đang cân nhắc qua tất cả các góc, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại đi vào phòng bếp. Mở cái tủ đựng hương liệu ra, người Ấn Độ rất thích ăn hương liệu, trong nhà của các thấy tế trẻ tuổi này cũng có một ngăn tủ với đủ loại hương liệu.
Cô nấu canh cho Trình Mục Vân thì phát hiện ra cái ngăn tủ này.
Bên trong bày biện tám túi mê điệt hương. Với con số này có thể sử dụng tới sang năm.Đến sang năm Trình Mục Vân cũng nên lấy thứ này đi.Cô lấy túi mê điệt hương trong cùng, cẩn thận lấy ra một ít mê điệt hương, nhét vào chiếc túi trên váy, đem viên xá lợi cẩn thận để vào chỗ sâu nhất trong túi, che lấp mê hương lên.
Nếu mê hương bình thường chỉ dùng để rải trong quan tài của người chết, biểu đạt sự hoài niệm, để ở chỗ này cũng không tính là không tôn trọng. Ôn Hàn nhét túi mê điệt hương lại vào góc, sau đó xoay người cất số bịch mê điệt hương còn lại vào tủ.
Khi vừa đóng ngăn tủ lại, trên cửa sổ xuất hiện một đôi mắt. Ôn Hàn sợ tới mức rút lui, dán lưng lên phía sau tường.
Cô thở khô ngừng, dưới ánh trăng thấy rõ được đôi mắt đó, thì ra là con chó vàng ngày trước... thì ra chỉ là một con vặt mà thôi... may quá...
Cô cố gắng khôi phục hơi thở, thấy con chó kia chính là con chó mà cô đã trêu chọc ngày trước, nó lè lưỡi liếm liếm cửa sổ, xoay người, nhảy xuống khỏi chiếc bàn cao kia. Tất cả đều đã chuẩn bị tốt.
Về đến phòng Ôn Hàn đem số mê điệt hương ở trong túi thả ra ngoài cửa sổ. Trong phòng tắm có tiếng nước, cô đẩy cửa ra, trong làn hơi nước trắng xóa cô vẫn có thể thấy rõ làn da của Trình Mục Vân,và trong làn hơi nước có một chút ánh sáng mờ nhạt.
"Em đã cất kỹ rồi." Lời nói rất nhanh đã biến mất trong làn hơi nước. Hơi nước nhuộm ướt lông mi trên mắt cô.
Trình Mục Vân bước tới gần, mở bàn tay của cô ra, cúi đầu ngửi thấy mùi vị quen thuộc, "Giấu ở một nơi không tệ lắm..." Cái gì cũng không thể gạt được anh, "Thế nhưng em yêu, em quên xóa dấu vết rồi."
Cổ tay của Ôn Hàn bị Trình Mục Vân nắm lấy, kéo tới nhúng dưới làn nước. Trong lòng bàn tay còn thừa lại chút hương bị cũng đều bị dòng nước xóa sạch sẽ.
Cô ngẩng đầu, cái trán dán lên ngay chóp mũi của nh, "Anh luôn phải cẩn thận như vậy sao?"
Trình Mục Vân khàn khàn trả lời, "Trước giờ đều như vậy."
Thật sự cảm tạ trời xanh đã cho anh bản năng đa nghi và cẩn thận, khiến cho anh không tin vào cái gọi là vô tình gặp được, cũng không tin sự trùng hợp bất thường như vậy, trước sau ở Cao Nguyên và Nepal gặp phải Ôn Hàn. Không có loại khả năng này, cô cũng sẽ không bị nước làm ướt cả người, đứng rõ ràng trước mặt anh như thế này.
"Ngày mai anh trở về là muốn tham gia nghi thức xuất gia của chủ nhân trang viên kia sao?"
Cô cũng muốn ở lại lâu thêm một chút...
"Em yêu, em nghĩ rằng anh vì sao phải nói cho em biết, tới Ấn Độ em mới an toàn không? Bởi vì cái nhà này có người chủ nhà là bạn của anh. Bọn họ nhiệt tình khoản đãi chúng ta, chúng ta đương nhiên phải có lễ tiết quay về giúp đỡ họ chứ." Trình Mục Vân cởi bộ quần áo ướt đẫm trên người cô xuống, "Ngày mai sẽ có rất nhiều hòa thượng, nhà sư khổ hạnh, rất nhiều tăng nhân đến nơi đó. Tin anh đi, em sẽ rất thích."
... Khi ánh bình minh lên, bốn người giám thị nghe rõ ràng tiếng nước chảy trong phòng tắm mới tỉnh lại.
Vài người ở bên ngoài phòng đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Bốn người cùng ngủ, nhất định là Trình Mục vân đã động tay động chân gì đó với bọn họ. Nhưng cả bốn người họ đều ngủ mà không chạy trốn thế thì là vì cái gì? Sau khi trời sáng, một người đàn ông đi vào căn phòng của bọn họ, tiến vào căn phòng tắm kia, tìm được vết tích của cơn kịch tình trong phòng tắm cách đó không lâu. Vì vậy sau khi bọn họ trao đổi ý kiến quyết định chuyện này cứ tóm lược lại thôi, mấy tiếng trống của đêm qua coi như Trình Mục Vân triền miên cùng người phụ nữ của anh đi.
Chỉ là không biết tổng bộ khi nhìn thấy báo cáo 24 tiếng của bọn họ có thể đối với người đàn ông đã biến mất 10 năm có cuộc sống riêng lãng mãn như thế nào sao, làm sao có thể tin đây?
Bọn họ rời khỏi thành phố Varanasi Buổi trưa liền trở lại trang viên, nghi thức xuất gia đã được sắp xếp chuẩn bị.
Lúc này, mấy người thầy tế trẻ tuổi đứng ở ngoài cửa đã nhìn thấy Trình Mục Vân...
Bọn họ nhiệt tình chào đón, có người còn đưa tay ôm lấy Trình Mục Vân, "Tôi còn sợ anh và em gái của anh ở Varanasi chơi vui quá,quên mất thời gian diễn ra nghi thức chứ."
"Anh bạn tốt của tôi..."Trình Mục vân mỉm cười, "Tôi từ xa xôi đến Ấn Độ chính là bởi vì lời mời của các anh, làm sao có thể bỏ qua ngày hôm nay cơ chứ?"
"Cảm ơn anh, Yun." Có người cười, "Cha tôi sẽ rất vui vẻ nếu hôm nay nhìn thấy anh ở đây."
"Đây là vinh hạnh của tôi." Anh khẽ cúi đầu.
"Được rồi, anh bạn, cha tôi mong anh có thể đến giúp đỡ ông ấy, hộ tống chiếc bàn trúc dài để bảo vậy kia đi tới đền thờ. Dù sao anh cũng từng là một người xuất gia."
"Thật sao? Đây càng là vinh hạnh của tôi." Trình Mục Vân vui vẻ tiếp nhận.
Trình Mục Vân tiếp tục cùng bọn họ nói chuyện phiếm, ý bảo Ôn Hà đi tìm Phó Nhất Minh cùng Trình Gia trước.
Ôn Hàn nhìn chung quanh, rất nhanh tìm được hai người bọn họ, cô đi tới, ngồi xuống bên cạnh Trình Gia, trên đầu cô ấy có một cái mũ che nắng đúng tiêu chuẩn, cô ấy nhẹ nhàng lấy chiếc mũ đó đội lên trên đầu Ôn Hàn, "Cô gái, nghi thức xuất gia của chủ nhân trang viên này sẽ bắt đầu vào lúc 12h, phải là lúc nắng nhất để làm lễ, có lẽ kéo dài khoảng 2 tiếng mới hoàn thành nghi lễ." Trinh Gia cũng thở dài, "Tôi nghĩ, cô nhất định sẽ rất cần cái mũ che nắng này, bởi vì theo lẽ phếp chúng ta phải đứng dưới ánh nắng mặt trời chói chang này chờ bọn họ quay trở lại."
"Phải đi lâu như vậy sao?" Ôn Hàn cảm thấy bất ngờ.
Cô cảm thấy một thôn trấn như thế này không phải là nhỏ, chỉ có hai tiếng làm sao đi hết.
Phó Nhất Minh nhún vai, "Thôn trấn tuy nhỏ nhưng đội ngũ phía sau lưng chủ nhân trang viên này kéo dài năm sáu km như vậy, phía sau hắn sẽ có 600 tăng nhân và 200 hòa thượng tu hành khổ hạnh, còn có hơn 10 con voi và lạc đà. Đồng thời, bọn họ có thể ở ven đường tùng rất nhiều đồng tiền và tiền giấy, còn có chìa khóa xe, tặng cho ít nhất 13 vạn dân chúng từ khắp nơi trên đất nước Ấn Độ tụ tập về đây. Tôi đoán rằng đoạn đường này có thể nhiều hơn hai mươi mấy tiếng đồng hồ ấy chứ."
Ôn Hàn có thể tưởng tượng ra, tiền và đồ đạc được ném ra bên ngoài... hơn mười vạn người Ấn Độ tranh nhau... quả thật là một nghi thức nửa bước cũng khó đi.
"Nhưng mấy người thầy tế vừa rồi mới nói với chúng ta, Trình Mục Vân sẽ hộ tống một bảo vật trở về đền thờ." Trình Gia rất tò mò, "Ôn Hàn, cô có muốn nhìn trộm xem cái đó là gì không?"
Hỏi như vậy khiến cho cô xúc động nhớ lại đêm qua cô cất giấu bảo vật kia...
Ôn Hàn suy nghĩ một chút rồi nhẹ giọng nói, "Như vậy thì không được tốt lắm thì phải?"
Trình Gia cười cười, không nói gì nữa. Ôn Hàn cầm lấy ly trà Ấn Độ trên màn, miệng mím chặt, tâm tình không yên mà liếc nhìn hai người này.
Cô không có cách nào tưởng tượng được, lúc này hai người giống như những người bạn nói chuyện với nhau, nhưng lại có một người trong đó bán đứng mười mấy nah em, bán đứng Chu Khắc, cũng hại chết Tiểu Trang.
Từ Varanasi về đây, tựa như từ thiên đường về tới địa ngục, Ôn Hàn biết tất cả mới chỉ bắt đầu. Nghi thức ngày hôm nay rút cuộc cũng diễn ra, cũng là sự yên lặng sau cùng.
Mặc kệ Trình Mục Vân dùng phương pháp gì đều sẽ có người phải chết đi.
Phó Nhất Minh nhận thấy được tâm tình Ôn Hàn càng lúc càng trở nên khẩn trương, nở nụ cười gọi cô, "Ôn Hàn tiểu thư?"
"Sao?" Ôn Hàn nỗ lực cho chính mình như không có việc gì.
"Cô nhìn như có rất nhiều tâm sự? Là cái gì làm cho cô bất an như vậy?"
Ôn Hàn bị hỏi không biết trả lời thế nào, hắn biết rõ còn cố ý hỏi.
Phó Nhất Minh người đàn ông này.. cô tiếp xúc cũng không nhiều, luôn cảm thấy tính tình của anh ta rất cổ quái, khi thì tốt, khi thì điên điên khùng khùng, thay đổi rất nhanh. Từ lần bị ép hỏi trong vườn trồng cà phê kia, về sau gặp lại trong căn phòng đơn sơ của Trình Mục Vân, lúc đó anh ta đang chém lia lịa về phía Trình Mục Vân, anh ta hầm hầm nổi giận và cuối cùng là tay chân cùng hoạt đồng, làm cho Ôn Hàn ấn tượng khá sâu về người này.. Nhưng ngày đó khi Trình Mục Vân bị mang đi, trực giác nói cho cô biết người có thể cứu anh chỉ có Phó Nhất Minh.
Thật sự là rất kỳ lạ, rõ ràng là người tên Phó Nhất Minh nói tới nói lui thế nào vẫn làm cho người ta chán ghét.
Ôn Hàn cúi đầu rũ mắt xuống, che giấu tâm tình của mình, "Ngày hôm nay thời tiết thay đổi thất thường, khô nóng khó chịu, có thể tôi chỉ cảm thấy không quen với loại khí hậu quỷ dị này mà thôi."
"Thật vậy sao?" Phó Nhất Minh cởi mấy chiếc cúc của áo sơ mi, "Thời tiết thì không nói có điều ánh mắt của Ôn Hàn tiểu thư nhìn tôi có chút thù địch, khiến cho lòng tôi rất khó chịu."
"Đây là chuyện nội bộ chúng ta, cô ấy là người ngoài." Trình Gia cũng giải vây cho Ôn Hàn, "không nên đụng tay đụng chân đến Ôn Hàn."
"Người ngoài?" Phó Nhất Minh quan sát Trình Gia từ trên xuống dưới, "Tôi là người lãnh đạo hiện tại, hồ sơ của cô cũng không có ở trên tay tôi, cô với tôi mà nói cũng chẳng phải là ngoài ngoài sao?"
"Xem ra anh rất để ý việc trước đây Trình Mục Vân không có đem hồ sơ toàn bộ người trong tổ chức chuyển cho anh thì phải?" Trình Gia cũng mìm cười, "Tuy rằng anh không biết tôi nhưng tôi đối với quá khứ của anh lại rất quen thuộc, tổ phó."
"Thật vậy sao?" Phó Nhất Minh mỉm cười, "Tôi có thể để cho một người đẹp như vậy chú ý, thật đúng là vinh hạnh. Vậy cô có biết một bí mật quan trọng nhất hay không?"
Trình Gia ngẩn ra, "Bí mật gì?"
"Tôi chưa kết hôn." Phó Nhất Minh nhẹ giọng nói.
"..." Trình Gia nhíu mày, "Anh thật sự là hay nói giỡn, điều này đối với tôi cũng không có chút hứng thú nào."
Phó Nhất Minh nhếch môi, "Vậy thì thật là tiếc quá, tôi lại cảm thấy cô hứng thú với cô đấy."
Giọng nói của Trình Gia ngày càng thấp, "Anh tốt nhất nên nói chuyện đàng hoàng cho tôi."
Phó Nhất Minh nở nụ cười, "Em yêu, em làm sao mà không có nghĩ thông vậy. Nếu như ở Moscow gặp một người đàn ông anh tuấn như tôi tán tỉnh em thì chẳng phải là em nên cảm thấy hài lòng sao?"
Trình Gia miễn cưỡng cười cười, lấy chiếc mũ che nắng màu đỏ của mình trên chiếc ghế salon cầm đội lên đầu, "Nhưng lời tán tỉnh của anh khiến tôi cảm thấy rất khó chịu, thủ đoạn hấp dẫn phụ nữ của anh thật sự vụng về."
"Thật à? Tôi sẽ lại phương thức, không biết có làm cho em cảm thấy sung sướng hơn hay không?" Anh nhìn chằm chằm Trình Gia, nói từng câu từng chữ, "Hãy hưởng thụ ánh nắng mặt trời chói chang cho tốt vào. Em yêu, mặc kệ mặt của cô có muốn giữ cho đẹp đi bao nhiêu đi nữa, chỉ cần sự thật nói rõ cô là người phản bội tôi nhất định sẽ tìm được chứng cớ, cho cô sống không bằng chết, vĩnh viễn rơi xuống địa ngục. Làm gì có nơi nào tốt mà hưởng ánh nắng mặt trời chứ." Phó Nhất Minh nhìn Ôn Hàn, "Cô nói sao? Ôn Hàn tiểu thư."
.....
Ôn Hàn mìm môi không trả lời. May là có một người đàn ông Ấn Độ mặc bộ đồ trắng, chắp tay cúi người, "Ba vị khách quý, mời theo tôi đi ra ngoài, đợi chủ nhân của chúng tôi trở về sẽ rất khổ cực, cảm ơn các vị đã không ngại đường xá xa xôi mà đến đầy, cùng chủ nhân của chúng tôi đi hết đoạn đường trần thế cuối cùng."
Ôn Hàn cũng chắp tay, đứng dậy đáp lễ, "Đa tạ, chúng tôi sẽ đi ngay đây."
Hai người mới vừa rồi còn nói tới nói lui, có người tới liền khôi phục lại như thường. Phó Nhất Minh còn tỏ ra là một thân sĩ, để cho hai cô gái đi đầu
Cô nấu canh cho Trình Mục Vân thì phát hiện ra cái ngăn tủ này.
Bên trong bày biện tám túi mê điệt hương. Với con số này có thể sử dụng tới sang năm.Đến sang năm Trình Mục Vân cũng nên lấy thứ này đi.Cô lấy túi mê điệt hương trong cùng, cẩn thận lấy ra một ít mê điệt hương, nhét vào chiếc túi trên váy, đem viên xá lợi cẩn thận để vào chỗ sâu nhất trong túi, che lấp mê hương lên.
Nếu mê hương bình thường chỉ dùng để rải trong quan tài của người chết, biểu đạt sự hoài niệm, để ở chỗ này cũng không tính là không tôn trọng. Ôn Hàn nhét túi mê điệt hương lại vào góc, sau đó xoay người cất số bịch mê điệt hương còn lại vào tủ.
Khi vừa đóng ngăn tủ lại, trên cửa sổ xuất hiện một đôi mắt. Ôn Hàn sợ tới mức rút lui, dán lưng lên phía sau tường.
Cô thở khô ngừng, dưới ánh trăng thấy rõ được đôi mắt đó, thì ra là con chó vàng ngày trước... thì ra chỉ là một con vặt mà thôi... may quá...
Cô cố gắng khôi phục hơi thở, thấy con chó kia chính là con chó mà cô đã trêu chọc ngày trước, nó lè lưỡi liếm liếm cửa sổ, xoay người, nhảy xuống khỏi chiếc bàn cao kia. Tất cả đều đã chuẩn bị tốt.
Về đến phòng Ôn Hàn đem số mê điệt hương ở trong túi thả ra ngoài cửa sổ. Trong phòng tắm có tiếng nước, cô đẩy cửa ra, trong làn hơi nước trắng xóa cô vẫn có thể thấy rõ làn da của Trình Mục Vân,và trong làn hơi nước có một chút ánh sáng mờ nhạt.
"Em đã cất kỹ rồi." Lời nói rất nhanh đã biến mất trong làn hơi nước. Hơi nước nhuộm ướt lông mi trên mắt cô.
Trình Mục Vân bước tới gần, mở bàn tay của cô ra, cúi đầu ngửi thấy mùi vị quen thuộc, "Giấu ở một nơi không tệ lắm..." Cái gì cũng không thể gạt được anh, "Thế nhưng em yêu, em quên xóa dấu vết rồi."
Cổ tay của Ôn Hàn bị Trình Mục Vân nắm lấy, kéo tới nhúng dưới làn nước. Trong lòng bàn tay còn thừa lại chút hương bị cũng đều bị dòng nước xóa sạch sẽ.
Cô ngẩng đầu, cái trán dán lên ngay chóp mũi của nh, "Anh luôn phải cẩn thận như vậy sao?"
Trình Mục Vân khàn khàn trả lời, "Trước giờ đều như vậy."
Thật sự cảm tạ trời xanh đã cho anh bản năng đa nghi và cẩn thận, khiến cho anh không tin vào cái gọi là vô tình gặp được, cũng không tin sự trùng hợp bất thường như vậy, trước sau ở Cao Nguyên và Nepal gặp phải Ôn Hàn. Không có loại khả năng này, cô cũng sẽ không bị nước làm ướt cả người, đứng rõ ràng trước mặt anh như thế này.
"Ngày mai anh trở về là muốn tham gia nghi thức xuất gia của chủ nhân trang viên kia sao?"
Cô cũng muốn ở lại lâu thêm một chút...
"Em yêu, em nghĩ rằng anh vì sao phải nói cho em biết, tới Ấn Độ em mới an toàn không? Bởi vì cái nhà này có người chủ nhà là bạn của anh. Bọn họ nhiệt tình khoản đãi chúng ta, chúng ta đương nhiên phải có lễ tiết quay về giúp đỡ họ chứ." Trình Mục Vân cởi bộ quần áo ướt đẫm trên người cô xuống, "Ngày mai sẽ có rất nhiều hòa thượng, nhà sư khổ hạnh, rất nhiều tăng nhân đến nơi đó. Tin anh đi, em sẽ rất thích."
... Khi ánh bình minh lên, bốn người giám thị nghe rõ ràng tiếng nước chảy trong phòng tắm mới tỉnh lại.
Vài người ở bên ngoài phòng đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Bốn người cùng ngủ, nhất định là Trình Mục vân đã động tay động chân gì đó với bọn họ. Nhưng cả bốn người họ đều ngủ mà không chạy trốn thế thì là vì cái gì? Sau khi trời sáng, một người đàn ông đi vào căn phòng của bọn họ, tiến vào căn phòng tắm kia, tìm được vết tích của cơn kịch tình trong phòng tắm cách đó không lâu. Vì vậy sau khi bọn họ trao đổi ý kiến quyết định chuyện này cứ tóm lược lại thôi, mấy tiếng trống của đêm qua coi như Trình Mục Vân triền miên cùng người phụ nữ của anh đi.
Chỉ là không biết tổng bộ khi nhìn thấy báo cáo 24 tiếng của bọn họ có thể đối với người đàn ông đã biến mất 10 năm có cuộc sống riêng lãng mãn như thế nào sao, làm sao có thể tin đây?
Bọn họ rời khỏi thành phố Varanasi Buổi trưa liền trở lại trang viên, nghi thức xuất gia đã được sắp xếp chuẩn bị.
Lúc này, mấy người thầy tế trẻ tuổi đứng ở ngoài cửa đã nhìn thấy Trình Mục Vân...
Bọn họ nhiệt tình chào đón, có người còn đưa tay ôm lấy Trình Mục Vân, "Tôi còn sợ anh và em gái của anh ở Varanasi chơi vui quá,quên mất thời gian diễn ra nghi thức chứ."
"Anh bạn tốt của tôi..."Trình Mục vân mỉm cười, "Tôi từ xa xôi đến Ấn Độ chính là bởi vì lời mời của các anh, làm sao có thể bỏ qua ngày hôm nay cơ chứ?"
"Cảm ơn anh, Yun." Có người cười, "Cha tôi sẽ rất vui vẻ nếu hôm nay nhìn thấy anh ở đây."
"Đây là vinh hạnh của tôi." Anh khẽ cúi đầu.
"Được rồi, anh bạn, cha tôi mong anh có thể đến giúp đỡ ông ấy, hộ tống chiếc bàn trúc dài để bảo vậy kia đi tới đền thờ. Dù sao anh cũng từng là một người xuất gia."
"Thật sao? Đây càng là vinh hạnh của tôi." Trình Mục Vân vui vẻ tiếp nhận.
Trình Mục Vân tiếp tục cùng bọn họ nói chuyện phiếm, ý bảo Ôn Hà đi tìm Phó Nhất Minh cùng Trình Gia trước.
Ôn Hàn nhìn chung quanh, rất nhanh tìm được hai người bọn họ, cô đi tới, ngồi xuống bên cạnh Trình Gia, trên đầu cô ấy có một cái mũ che nắng đúng tiêu chuẩn, cô ấy nhẹ nhàng lấy chiếc mũ đó đội lên trên đầu Ôn Hàn, "Cô gái, nghi thức xuất gia của chủ nhân trang viên này sẽ bắt đầu vào lúc 12h, phải là lúc nắng nhất để làm lễ, có lẽ kéo dài khoảng 2 tiếng mới hoàn thành nghi lễ." Trinh Gia cũng thở dài, "Tôi nghĩ, cô nhất định sẽ rất cần cái mũ che nắng này, bởi vì theo lẽ phếp chúng ta phải đứng dưới ánh nắng mặt trời chói chang này chờ bọn họ quay trở lại."
"Phải đi lâu như vậy sao?" Ôn Hàn cảm thấy bất ngờ.
Cô cảm thấy một thôn trấn như thế này không phải là nhỏ, chỉ có hai tiếng làm sao đi hết.
Phó Nhất Minh nhún vai, "Thôn trấn tuy nhỏ nhưng đội ngũ phía sau lưng chủ nhân trang viên này kéo dài năm sáu km như vậy, phía sau hắn sẽ có 600 tăng nhân và 200 hòa thượng tu hành khổ hạnh, còn có hơn 10 con voi và lạc đà. Đồng thời, bọn họ có thể ở ven đường tùng rất nhiều đồng tiền và tiền giấy, còn có chìa khóa xe, tặng cho ít nhất 13 vạn dân chúng từ khắp nơi trên đất nước Ấn Độ tụ tập về đây. Tôi đoán rằng đoạn đường này có thể nhiều hơn hai mươi mấy tiếng đồng hồ ấy chứ."
Ôn Hàn có thể tưởng tượng ra, tiền và đồ đạc được ném ra bên ngoài... hơn mười vạn người Ấn Độ tranh nhau... quả thật là một nghi thức nửa bước cũng khó đi.
"Nhưng mấy người thầy tế vừa rồi mới nói với chúng ta, Trình Mục Vân sẽ hộ tống một bảo vật trở về đền thờ." Trình Gia rất tò mò, "Ôn Hàn, cô có muốn nhìn trộm xem cái đó là gì không?"
Hỏi như vậy khiến cho cô xúc động nhớ lại đêm qua cô cất giấu bảo vật kia...
Ôn Hàn suy nghĩ một chút rồi nhẹ giọng nói, "Như vậy thì không được tốt lắm thì phải?"
Trình Gia cười cười, không nói gì nữa. Ôn Hàn cầm lấy ly trà Ấn Độ trên màn, miệng mím chặt, tâm tình không yên mà liếc nhìn hai người này.
Cô không có cách nào tưởng tượng được, lúc này hai người giống như những người bạn nói chuyện với nhau, nhưng lại có một người trong đó bán đứng mười mấy nah em, bán đứng Chu Khắc, cũng hại chết Tiểu Trang.
Từ Varanasi về đây, tựa như từ thiên đường về tới địa ngục, Ôn Hàn biết tất cả mới chỉ bắt đầu. Nghi thức ngày hôm nay rút cuộc cũng diễn ra, cũng là sự yên lặng sau cùng.
Mặc kệ Trình Mục Vân dùng phương pháp gì đều sẽ có người phải chết đi.
Phó Nhất Minh nhận thấy được tâm tình Ôn Hàn càng lúc càng trở nên khẩn trương, nở nụ cười gọi cô, "Ôn Hàn tiểu thư?"
"Sao?" Ôn Hàn nỗ lực cho chính mình như không có việc gì.
"Cô nhìn như có rất nhiều tâm sự? Là cái gì làm cho cô bất an như vậy?"
Ôn Hàn bị hỏi không biết trả lời thế nào, hắn biết rõ còn cố ý hỏi.
Phó Nhất Minh người đàn ông này.. cô tiếp xúc cũng không nhiều, luôn cảm thấy tính tình của anh ta rất cổ quái, khi thì tốt, khi thì điên điên khùng khùng, thay đổi rất nhanh. Từ lần bị ép hỏi trong vườn trồng cà phê kia, về sau gặp lại trong căn phòng đơn sơ của Trình Mục Vân, lúc đó anh ta đang chém lia lịa về phía Trình Mục Vân, anh ta hầm hầm nổi giận và cuối cùng là tay chân cùng hoạt đồng, làm cho Ôn Hàn ấn tượng khá sâu về người này.. Nhưng ngày đó khi Trình Mục Vân bị mang đi, trực giác nói cho cô biết người có thể cứu anh chỉ có Phó Nhất Minh.
Thật sự là rất kỳ lạ, rõ ràng là người tên Phó Nhất Minh nói tới nói lui thế nào vẫn làm cho người ta chán ghét.
Ôn Hàn cúi đầu rũ mắt xuống, che giấu tâm tình của mình, "Ngày hôm nay thời tiết thay đổi thất thường, khô nóng khó chịu, có thể tôi chỉ cảm thấy không quen với loại khí hậu quỷ dị này mà thôi."
"Thật vậy sao?" Phó Nhất Minh cởi mấy chiếc cúc của áo sơ mi, "Thời tiết thì không nói có điều ánh mắt của Ôn Hàn tiểu thư nhìn tôi có chút thù địch, khiến cho lòng tôi rất khó chịu."
"Đây là chuyện nội bộ chúng ta, cô ấy là người ngoài." Trình Gia cũng giải vây cho Ôn Hàn, "không nên đụng tay đụng chân đến Ôn Hàn."
"Người ngoài?" Phó Nhất Minh quan sát Trình Gia từ trên xuống dưới, "Tôi là người lãnh đạo hiện tại, hồ sơ của cô cũng không có ở trên tay tôi, cô với tôi mà nói cũng chẳng phải là ngoài ngoài sao?"
"Xem ra anh rất để ý việc trước đây Trình Mục Vân không có đem hồ sơ toàn bộ người trong tổ chức chuyển cho anh thì phải?" Trình Gia cũng mìm cười, "Tuy rằng anh không biết tôi nhưng tôi đối với quá khứ của anh lại rất quen thuộc, tổ phó."
"Thật vậy sao?" Phó Nhất Minh mỉm cười, "Tôi có thể để cho một người đẹp như vậy chú ý, thật đúng là vinh hạnh. Vậy cô có biết một bí mật quan trọng nhất hay không?"
Trình Gia ngẩn ra, "Bí mật gì?"
"Tôi chưa kết hôn." Phó Nhất Minh nhẹ giọng nói.
"..." Trình Gia nhíu mày, "Anh thật sự là hay nói giỡn, điều này đối với tôi cũng không có chút hứng thú nào."
Phó Nhất Minh nhếch môi, "Vậy thì thật là tiếc quá, tôi lại cảm thấy cô hứng thú với cô đấy."
Giọng nói của Trình Gia ngày càng thấp, "Anh tốt nhất nên nói chuyện đàng hoàng cho tôi."
Phó Nhất Minh nở nụ cười, "Em yêu, em làm sao mà không có nghĩ thông vậy. Nếu như ở Moscow gặp một người đàn ông anh tuấn như tôi tán tỉnh em thì chẳng phải là em nên cảm thấy hài lòng sao?"
Trình Gia miễn cưỡng cười cười, lấy chiếc mũ che nắng màu đỏ của mình trên chiếc ghế salon cầm đội lên đầu, "Nhưng lời tán tỉnh của anh khiến tôi cảm thấy rất khó chịu, thủ đoạn hấp dẫn phụ nữ của anh thật sự vụng về."
"Thật à? Tôi sẽ lại phương thức, không biết có làm cho em cảm thấy sung sướng hơn hay không?" Anh nhìn chằm chằm Trình Gia, nói từng câu từng chữ, "Hãy hưởng thụ ánh nắng mặt trời chói chang cho tốt vào. Em yêu, mặc kệ mặt của cô có muốn giữ cho đẹp đi bao nhiêu đi nữa, chỉ cần sự thật nói rõ cô là người phản bội tôi nhất định sẽ tìm được chứng cớ, cho cô sống không bằng chết, vĩnh viễn rơi xuống địa ngục. Làm gì có nơi nào tốt mà hưởng ánh nắng mặt trời chứ." Phó Nhất Minh nhìn Ôn Hàn, "Cô nói sao? Ôn Hàn tiểu thư."
.....
Ôn Hàn mìm môi không trả lời. May là có một người đàn ông Ấn Độ mặc bộ đồ trắng, chắp tay cúi người, "Ba vị khách quý, mời theo tôi đi ra ngoài, đợi chủ nhân của chúng tôi trở về sẽ rất khổ cực, cảm ơn các vị đã không ngại đường xá xa xôi mà đến đầy, cùng chủ nhân của chúng tôi đi hết đoạn đường trần thế cuối cùng."
Ôn Hàn cũng chắp tay, đứng dậy đáp lễ, "Đa tạ, chúng tôi sẽ đi ngay đây."
Hai người mới vừa rồi còn nói tới nói lui, có người tới liền khôi phục lại như thường. Phó Nhất Minh còn tỏ ra là một thân sĩ, để cho hai cô gái đi đầu
Danh sách chương