Edit: Mimi
Beta: Lam Yên

*****

Khi Lý Dực mang theo Lý Hoài tới Kê Oa thôn, Nhiếp Bất Phàm lại vừa vặn vắng mặt. Bọn họ lần lượt gặp mặt chào hỏi Tư Thần Vũ và Thiên nữ, riêng Thẩm Mộ Nhiên thì cáo bệnh không đồng ý tiếp kiến.

Sau khi chào hỏi xong xuôi, hai người trở về gian phòng trước đó Lý Dực từng ở. Lý Hoài không thoải mái hỏi, “Ca, ngươi thực sự tính sẽ ở lại nơi này?”

“Ân. ” Lý Dực một bên sửa sang chăn đệm, một bên lơ đễnh trả lời.

“Chúng ta không thể chờ đến thời điểm mở bảo tàng rồi quay lại hay sao?” Lý Hoài ghét bỏ nhìn hết thảy mọi thứ trong phòng.

Ấn tượng của hắn đối với Kê Oa thôn chính là nghèo túng, dơ bẩn, thô tục không chịu nổi. Lúc trước khi lần theo dấu vết của Lý Dực tới đây còn phải chịu một tổn thất không nhỏ khi mất đi ái khuyển – Lang Gia. Cho nên nếu không phải cực chẳng đã, hắn đời này cũng không muốn bước chân vào nơi đây, chứ đừng nói là ở lại mấy tháng.

“Tùy ý ngươi. ” Lý Dực ngay cả một ánh mắt cũng không thèm nhìn hắn. Lý Hoài lộ vẻ bất mãn, do dự không biết phải làm sao.

Lý Dực lại nói, “Nếu như ngươi quyết định ở lại thì tự mình tìm một gian phòng trống mà thu xếp đi. Nếu muốn đi, cũng không cần phải nói cho ta biết. ”

Nói xong liền đi ra ngoài.

Lý Hoài vội hỏi, “Ca, ngươi đi đâu?”

“Tản bộ. ”



Lý Hoài trừng lớn con mắt nhìn Lý Dực đi khỏi, ấm ức khẽ cắn môi.

Ở thì ở!Ngay cả Tư Vương gia thân phận tôn quý như thế còn có thể ở được, hắn có gì là không thể? Nghĩ như vậy, hắn liền dẫn người hầu đi tìm phòng.

Phòng ốc ở Kê Oa thôn cũng không nhiều, chỉ hơn hai mươi gian. Nơi này trước kia chỉ có một mình Nhiếp Bất Phàm ở, có vẻ hơi trống trải, nhưng hiện nay có thêm Thiên nữ, Tư Thần Vũ và đám người có liên quan tới ở, lập tức liền trở nên chật chội.

Nhiếp Bất Phàm là thôn trưởng, đương nhiên ở gian phòng lớn nhất. Phòng hai bên đồ dùng đầy đủ, chỉ tiếc hắn không dùng đến. Ngoại trừ nhà chính, phòng ngủ, phòng bếp và phòng tắm ra, tất cả các phòng còn lại đều bị gà của hắn chiếm cứ. Trong sân còn nhiều bẫy rập hơn, dưới lòng đất tiềm ẩn không ít phần tử nguy hiểm, phần lớn đều thích hoạt động về đêm.

Ở gần Nhiếp Bất Phàm nhất chính là Lý Dực. Phòng của hắn nhỏ hơn phân nửa so với phòng của Nhiết Bất Phàm, nhưng sạch sẽ ngăn nắp hơn gấp mấy lần, cách bài trí vật dụng trong căn phòng cũng giống như con người hắn, đơn giản gọn gàng, không hề xa hoa phung phí. Nếu không phải phong cách của hắn vừa tự nhiên lại vừa mang theo quý khí, thì chỉ dựa vào cách hành sự, e khó lòng đoán được hắn xuất thân quyền quý.

Bên cạnh phòng Lý Dực là nơi ở của Trương Quân Thực. Hắn rất biết hưởng thụ cuộc sống, nhiều năm sinh sống xa nhà khiến cho khả năng thích nghi của hắn có thể đạt tới cấp độ chuyên nghiệp, bất luận hoàn cảnh đơn sơ như thế nào, qua bàn tay cải tạo của hắn đều có thể trở nên thoải mái không gì sánh được. Cũng không hổ chức vụ Hậu cần mà Nhiếp Bất Phàm phong tặng, hắn xử lý mọi thứ đâu vào đấy, giữa vẻ sang trọng lại mang theo vài phần tùy tiện, luôn luôn dùng những biến đổi nhỏ nhất để đổi lấy sự hưởng thụ tối cao.

Sau đó là đám người Thiên nữ, Tư Thần Vũ và Thẩm Mộ Nhiên vào ở trong thôn, chiếm giữ một nửa giang san Kê Oa thôn. Sau khi gạt bỏ được sự chán ghét ban đầu, bọn họ cũng bắt đầu dần dần thích ứng với môi trường sinh hoạt kỳ dị tại nơi này. Kỳ thực bọn họ cũng không thể không thích ứng, ở nơi này gà mới là lão đại, bất luận kẻ nào mang địch ý với chúng đều sẽ phải chịu sự giày vò vô cùng tàn ác.

Lý Hoài hoàn toàn không biết về những điều này. Trong con mắt hắn, đây chỉ là một thôn trang nghèo túng thông thường. Hắn thậm chí còn không biết trưởng thôn Nhiếp Bất Phàm chính là kẻ hiện nay hắn trốn còn không kịp – Lý Tiêu Dao.

Phòng ở giữa phần lớn đã có người ở, cho nên Lý Hoài chỉ có thể chọn một cái phòng gần nhà kho một chút.

Tuy rằng năm ngoái đã từng tu sửa một lần, nhưng phòng ốc vẫn mộc mạc đơn sơ như cũ, ít nhất dưới con mắt của Lý Hoài, đây thực sự không phải nơi dành cho con người ở lại.

“Thời Nghi, ngươi dẫn người đi dọn dẹp lại phòng, nhất định phải dọn tới khi không còn một hạt bụi. ” Lý Hoài chỉ vào trong sân, chán ghét nói, “Đám cỏ dại kia tất cả đều nhanh chóng nhổ bỏ, hàng rào sửa lại, không được để cho một con gà nào bước vào. ”

Thời Nghi nhận lệnh, dắt theo hai gia nô vào phòng.

Lý Hoài nhìn một lúc, thầm nghĩ nơi này hôm nay chắc chắn chưa thể vào ở.

Đang định đi tìm Lý Dực, hắn chợt nghe một thanh âm quen thuộc sung sướng reo lên, “Lý Tứ, ngươi trở lại rồi, ta rất nhớ ngươi. ”

Lý Hoài nghi hoặc mà xoay người nhìn lại, chỉ thấy một người giống như con gấu bám chặt trên người Lý Dực, mà Lý Dực ngày thường vẫn lạnh lùng nghiêm nghị thế nhưng cũng vòng tay ôm lấy đối phương.

Lý Hoài hơi há miệng kinh ngạc, bước nhanh tới.

Khi tới gần, cũng vừa lúc người nọ tách khỏi Lý Dực, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.

“Là ngươi!” Hai người đồng thời sửng sốt chỉ thẳng mặt đối phương, chỉ khác là một người kinh hãi còn một người thì kinh ngạc.

Nhiếp Bất Phàm cười híp mắt nói, “Ngươi cũng tới rồi, Xấu Xa. ”

“Xấu, Xấu xa…” Lý Hoài run rẩy, chất vấn hỏi, “Lý Tiêu Dao, ngươi như thế nào lại ở đây?”

Nhìn người nọ, hắn liền không tự chủ mà nhớ tới cảnh ngộ thống khổ đau đớn cách đây không lâu, thậy sự là nghĩ lại còn thấy kinh hãi.

“A?Lý Tứ huynh không nói cho ngươi biết sao?” Nhiếp Bất Phàm chớp mắt nói, “Tại hạ chính là thôn trưởng Kê Oa thôn, biệt danh ‘Lý Tiêu Dao’, còn tên thật là ‘Nhiếp Bất Phàm’. ”

“…” Lý Hoài chỉ vào hắn, ngây ngốc tại trận, vẻ mặt không thể tin được.

Lý Dực rất thấu hiểu tâm tình của đệ đệ hắn giờ phút này, hiếm thấy buông lời an ủi, “Chuyện trước kia đều qua rồi, sau này hảo hảo ở chung đi. ”

Qua rồi?Như thế nào có thể coi như không được?Người này nhiều lần làm hắn xấu mặt trước bàn dân thiên hạ, thậm chí còn không biết liêm sỉ mà hôn hắn, sau đó còn huy động một đám gà tấn công hắn, chà đạp giày xéo hắn, tội ác chất chồng, làm người ta không thể không phẫn nộ!Sự hiện hữu của người này là vết nhơ không thể nào xóa mờ trong tâm trí hắn. Hắn từng phát thệ, bất luận như thế nào cũng sẽ không cùng người này đối diện, thế nhưng ai ngờ lại tương ngộ ngay tại chỗ này!

Người ta bảo cừu nhân gặp lại mắt tóe lửa. Thù mới lại thêm hận cũ, Lý Hoài chỉ cảm thấy lửa giận cuồn cuộn thiêu đốt trong lồng ngực, đao quang kiếm ảnh ngập đầy đáy mắt, sát khí nồng đặc.

“Ca ca, ngươi đã sớm quen biết hắn, vì sao không nói cho ta?” Lý Hoài giọng điệu âm trầm nói.

Lý Dực không trả lời, trái lại Nhiếp Bất Phàm lại lên tiếng, “Hắn quen biết chính là ‘Nhiếp Bất Phàm’, như thế nào lại nói với người về việc của ‘Lý Tiêu Dao’?”

“Ngươi im miệng!” Lý Hoài giống như chim khổng trước tạc mao, nóng giận mà cũng hoa lệ không gì sánh được.

Nhiếp Bất Phàm hoàn toàn không quan tâm đến cơn thịnh nộ của hắn, quay đầu nói với Lý Dực, “Đệ đệ ngươi cũng muốn ở đây?”

Lý Dực nhìn về phía Lý Hoài.

Lý Hoài nghiến răng, “Ta ở!”

Vì thế Lý Dực liền gật gật đầu với Nhiếp Bất Phàm.

“Hoan nghênh. ” Nhiếp Bất Phàm cười híp mắt mở rộng hai cánh tay, nhiệt tình nói, “Kê Oa thôn ta không có gì đặc biệt, chỉ có nhiều gà, sau này các ngươi có thể giao lưu tình cảm nhiều hơn. ”

“Giao lưu cái đầu ngươi. ” Lý Hoài cả giận nói, “Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày ta đều muốn ăn một con gà!Hấp luộc nấu, luân phiên mà làm. ”

Lời này vừa nói xong, Lý Hoài đột nhiên cảm thấy một trận buốt lạnh sống lưng không thể nào hiểu nổi.

Kỳ thực món Kê Oa thôn thường ăn nhất chính là thịt gà, thế nhưng, lời như thế vốn là không thể nói ra ngoài miệng. Gà để thịt sẽ có khu vực đặc biệt để nuôi riêng, còn gà đi đi lại lại ở trong thôn phần lớn là gia súc biến thành, chẳng những có trí thông minh nhất định, hơn nữa trình độ vũ lực cũng khá cao, dưới sự giáo dục của Nhiếp Bất Phàm càng là vô pháp vô thiên, hung hăng càn quấy tới cực điểm.

Một câu nói của Lý Hoài đã đem toàn thể chúng gà đắc tội hết một lượt. Nhiếp Bất Phàm vì thế dành cho hắn một ánh mắt đầy quan tâm, ôn nhu nói, “Ngài cứ tùy ý, chúc ngày may mắn. ”

“Hừ!” Lý Hoài cho rằng đối phương yếu thế, vô thức hất cằm lên, lộ ra vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn.

Lý Dực thấy thế, muốn nói lại thôi, vốn định nhắc nhở vài câu, nhưng thấy ánh nhìn chăm chú thuần lương của Nhiếp Bất Phàm, đành phải bảo trì im lặng.

Lý Hoài không để ý tới Nhiếp Bất Phàm, quay sang nói với Lý Dực, “ca ca, phòng của ta hôm nay chưa vào ở được, ta ở chỗ ngươi một đêm. ”

Lý Dực nhanh chóng đáp lại, “Ngươi ở phòng ta, ta ngủ cùng với Bất Phàm. ”

“Ngươi muốn ngủ cùng hắn?” Lý Hoài chỉ vào Nhiếp Bất Phàm, không tin được nói, “Ngươi không biết hắn háo nam sắc sao?”

“Không sao. ” Hắn tình nguyện bị Nhiếp Bất Phàm quấy rối, cũng không nguyện ý cùng Lý Hoài đối mặt với thảm án có khả năng phát sinh đêm nay. Cái gọi là huynh đệ, thời khắc mấu chốt chính là dùng để bán rẻ — lời này nguyên bản xuất phát từ Nhiết Bất Phàm.

Ánh mắt Lý Hoài liếc qua liếc lại trên hai người bọn họ, sau đó hắn lôi Lý Dực sang một bên, nhỏ giọng nói, “Ca ca, ngươi không phải bị hắn mê hoặc rồi chứ?”

“Làm sao có thể?” Hắn có thể nói mình cầu còn không được sao?

Lý Hoài lại không biết được suy nghĩ trong đầu hắn, cho rằng hắn kiên định vững lòng, trong cám dỗ mà tâm không loạn, vì thế yên tâm nói, “Tốt lắm, đêm nay ủy khuất cho ca rồi, dựa theo võ công của ca, hẳn là cũng không phải chịu ấm ức thiệt thòi gì. ”

Lý Dực vỗ vỗ bờ vai hắn, mâu thuẫn hồi lâu giữa an nguy của bản thân và tình nghĩa huynh đệ, cuối cùng nghẹn ngào nói một câu, “Ngươi, bảo trọng. ”

Lý Hoài nghe mà mơ mơ hồ hồ chẳng hiểu gì, còn tưởng Lý Dực hiếm có mà quan tâm hắn một lần, trong lòng có chút cảm động.

Màn đêm buông xuống, Nhiếp bất Phàm sau khi rửa mặt chải đầu thì quay về phòng ngủ. Lúc này Lý Dực đang nửa nằm nửa ngồi trên giường đọc sách.

Thấy Nhiếp Bất Phàm đi vào, Lý Dực nói, “Đừng quá phận. ”

“Ngươi nói cái gì thế?” Nhiếp Bất Phàm một mặt bò lên giường, một mặt lơ đễnh trả lời.

“Ngươi hẳn là hiểu. ” Lý Dực thản nhiên nói, “Lý Hoài mặc dù đôi lúc có chút trẻ con, nhưng không phải người xấu. ”

“Ân, ta rất thích hắn. ” Nhiếp Bất Phàm nghiêm túc gật đầu.

Vậy người được ngươi yêu thích chằng phải rất bất hạnh sao… Lý Dực đóng sách lại, vì người nào đó mặc niệm.

Nhiếp Bất Phàm chú ý nhìn cuốn sách trên tay hắn, cầm lên xem thử, vừa nhìn, biều tình lập tức trở nên quái dị.

“Ngươi như thế nào lại xem loại sách này?” Đây không phải là Xuân Cung Đồ hắn đã cất trong ngăn tủ hay sao?

“Ta vì sao lại không thể xem loại sách này?” Lý Dực trái lại cảm thấy khó hiểu, hỏi, “Thật ra ngươi từ đâu mà có cuốn sách này?”

Nhiếp Bất Phàm nói, “Ngươi đừng hiểu lầm, đây là sách ta nhặt được, không phải ta cố tình cất giấu đâu. ”

“Có cái gì mà hiểu lầm?” Lý Dực lại mở sách ra nhìn vài cái, gật đầu khen, “Không tồi. ”

Nhiếp Bất Phàm vẻ mặt kinh hãi nhìn hắn.

“Ngươi nhìn ta như thế làm cái gì?”

Nhiếp Bất Phàm tặc lưỡi nói, “Thực nhìn không ra, ngươi thế nhưng lại thâm tàng bất lộ!Xem loại sách này mặt không đổi sắc tim không loạn nhịp, thực sự làm ta phải rửa mắt mà nhìn. ”

Lý Dực nghe vậy thì khó hiểu hỏi, “Sách này làm sao?”

“Ha ha, không có gì, ta hiểu. ” Nhiếp Bất Phàm hắc hắc cười mãi không ngừng, nghiêng mình nằm trên giường ái muội nhìn hắn, dùng giọng điệu của người thấu tình đạt lý mà nói, “Nam nhân chung quy vẫn cần vài loại sách để xem khi tự an ủi. ”

Lý Dực trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên hỏi, “Ngươi cho rằng đây là sách gì?”

“Đừng giả bộ, còn có thể là cái gì?Xuân – Cung – Đồ. ”

“…” Lý Dực bàn tay cầm sách khẽ run lên, khóe miệng co rút.

Một hồi lâu hắn mới đưa cuốn sách tới trước mặt Nhiếp Bất Phàm, hỏi, “Đọc được mấy chữ này không?”

Nhiếp Bất Phàm liếc mắt một cái, tùy tiện nói, “Suýt nữa thì đọc được. ”

Lý Dực hít sâu một hơi, nói, “Đây là ‘Dịch cân chính cốt đồ bí tịch’. ”

“A?Phải không?” Nhiếp Bất Phàm nhận lấy sách lật lật vài trang xem xét, hoài nghi nói, “Rõ ràng là hai nam nhân đang mây mưa a. ”

Lý Dực nhịn xuống xúc động muốn đánh người, kiên nhẫn giải thích, “Dịch cân chính cốt đồ bí tịch’ là tuyệt học thất truyền đã hơn một trăm năn của nhất đại tông sư Phương Hữu Tùng, vừa ra mắt chưa đến mười năm đã thất lạc. Nghe nói người luyện bí tịch này có thể dịch gân chuyển xương, khiến cho người không có thiên phú luyện võ cũng có thể có được căn cốt. Đây vốn là một kỳ thư tạo phúc hậu thế, tư thế của hai nam nhân trong sách chính là phương thức tu luyện, một người giúp đỡ người còn lại rèn gân luyện cốt, bên trên còn vẽ lộ trình thực hiện rõ ràng, cùng với văn tự chú giải, bút tích thực không thể nghi ngờ. ”

Nhiếp Bất Phàm giống như đang nghe thiên thư. Ở thời đại hắn sinh ra, tuyệt thế võ công đều chỉ là truyền thuyết, cái mọi người biết bất quá cũng chỉ là chút quyền thuật, không có thần kỳ như trong tưởng tượng. Hiện giờ nghe Lý Dực nói thế, Nhiếp Bất Phàm nhịn không được mà có chút nghi ngờ.

“Đây mà cũng là tuyệt học võ công thất truyền?” Nhiếp Bất Phàm tà tà liếc hắn một cái, “Không phải là ngươi muốn quan minh chính đại xem thứ sách dâm ô này mà bịa đặt dựng chuyện đi?”

Ngươi nghĩ ta là ngươi sao?Lý Dực âm thầm gào thét.

“Nếu như ngươi không tin, chúng ta liền thử xem. ” Lý Dực đột nhiên nói.

“Thử xem?Thử cái gì?”

Lý Dực cầm lại sách, mặt không đổi sắc nói, “Ta giúp ngươi luyện tầng cơ sở, vừa vặn cải thiện thân thể gầy yếu xương cốt nhũn mềm của ngươi một chút. ”

“Gầy yếu?” Nhiếp Bất Phàm ngồi dậy, bực bội nói, “Ta chỗ nào gầy yếu?Rõ ràng rất rắn chắc. ” Nói xong, còn gồng hai cánh tay một chút khoe ra cơ bắp.

Lý Dực một câu cũng không nói, trực tiếp vươn tay bóp cho hắn một cái đau điếng.

“Được rồi. ” Nhiếp Bất Phàm ngượng ngùng nói, “Vậy thử xem sao. ”

Khóe miệng Lý Dực lơ đễnh lộ ra một tia tiếu ý vô cùng mờ nhạt…—

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện