Edit: Mimi
Beta: Lam Yên
*****
Sáng tinh mơ, khi Nhiếp Bất Phàm tỉnh dậy, hai huynh đệ kia đã không thấy bóng dáng đâu. Hắn cũng không để ý, bộ dạng uể oải mặc lại quần áo. Vừa mới chỉnh trang y phục xong xuôi, hắn liền bắt gặp Lý Dực tựa vào cạnh cửa im lặng nhìn mình.
Nhiếp Bất Phàm dùng một tư thế hết sức tao nhã đẹp mắt mà xoay người, sau đó chớp chớp mắt nhìn Lý Dực một cái.
Ánh nhìn thâm thúy trong mắt Lý Dực nhất thời tan biến, thay vào đó là một biểu tình không dám nhìn thẳng, lập tức quay đi chỗ khác.
“Sáng an!” Nhiếp Bất Phàm một mặt chào hỏi hắn, một mặt bước thẳng ra ngoài cửa.
Lý Dực một phen ôm lấy thắt lưng hắn, ghé sát lỗ tai hắn thấp giọng nói, “Tôi hôm qua không tính, mấy ngày nữa chúng ta sẽ tìm cơ hội khác luyện tập. ”
Nhiếp Bất Phàm nghiêng đầu liếc liếc hắn một cái, sâu xa nói, “Để giữ cho thân tâm ngươi khỏe khoắn lành mạnh, vẫn là tu luyện đồng tử công (*) đi. ”(*) đại khái là luyện thứ võ công lành mạnh cho trẻ em dưới 18+ ạ =))
Lý Dực quét mắt nhìn hắn một đường từ trên xuống dưới, “Ngươi vẫn còn thân đồng tử sao?”
“Thân đồng tử thì sao?” Nhiếp Bất Phàm ngẩng đầu, hùng hồn nói, “Bản thân ta giữ mình trong sạch, yêu cầu đối với nữ nhân cũng rất cao đi. ”
“Nữ nhân?” Lý Dực gẩy gẩy cằm hắn, thản nhiên nói, “Ngươi đời này cũng đừng nghĩ đến nữa. ”
Nhiếp Bất Phàm không thèm để tâm. Hắn vẫn luôn tin tưởng mình là một nam nhân tính luyến bình thường. Hàng ngày lời nói và việc làm tuy rằng có vẻ không theo lễ tiết, nhưng chẳng qua cũng chỉ là để tăng thêm lạc thú nhân sinh mà thôi. Một Lý Dực làm sao có thể ngăn cản được khát vọng âm dương hòa hợp, tâm hồn thể giác giao hòa cháy bỏng trong lòng hắn? “Các ngươi đang làm cái gì?”
Đúng lúc này, thanh âm của Trương Quân Thực ở cách đó không xa truyền đến. Hắn vừa bước vào sân liền chứng kiến cảnh tượng Lý Dực và Nhiếp Bất Phàm ôm ôm ấp ấp, cảm giác không ra tư vị gì.
Lý Dực vẫn không nhúc nhích, vẫn vòng tay ôm chặt lấy Nhiết Bấp Phàm, dùng một ánh mắt tuyên bố quyền sở hữu nhìn Trương Quân Thực.
Trương Quân Thực bất động thanh sắc cười cười, nói, “Nhiếp Bất Phàm, ta chuẩn bị nước cho ngươi rồi, ngươi đi rửa mặt trước đi. ”
“Cảm tạ. ” Nhiếp Bất Phàm tặng cho hắn một nét cười thật tươi, sau đó kéo tay Lý Dực ra, xoay người đi mất.
Hai người Trương – Lý đối mặt nhìn nhau thật lâu, không ai nhường ai, vô thanh vô tức dùng ánh mắt tuyên chiến, mãi cho đến khi Nhiếp Bất Phàm rửa mặt chải đầu xong đi vào phòng bếp cất tiếng gọi hai người bọn họ thì trận giao tranh không khói súng này mới chấm dứt…
Món ăn chính của cả thôn hôm nay chính là bánh chẻo.
Đặt mấy cái lồng hấp bánh chẻo sang một bên, Nhiếp Bất Phàm một mình một người ở trong phòng bếp chuyên tâm bóp rau trộn, chợt nghe từ sau lưng vang lên một thanh âm u lãnh, “Có bánh chẻo nhân rau không?”
“Có, là hai lồng bên phải kìa. ” Nhiếp Bất Phàm gật gật đầu, thuận miệng đáp.
“Đa tạ. ”
Động tác trên tay Nhiếp Bất Phàm thoáng dừng lại. Hắn quay đầu nhìn lại, phía sau không một bóng người, thế nhưng trên bàn lại thiếu mất hai lồng bánh chẻo.
Thanh âm vừa rồi nghe có chút quen tai, lại có phần xa lạ, nhưng có thể khẳng định chắc chắn không phải của người sống tại Kê Oa thôn.
Nhiếp Bất Phàm đi ra khỏi phòng bếp, nhìn khắp mọi nơi cũng không phát hiện có gì lạ, liền nói với một con gà ở cạnh cửa, “Vừa rồi có nhìn thấy ai đi vào hay không?”
Kê huynh vẫn mải miết rỉa lông, không hề đáp lại hắn.
Ân?Không đúng. Ai có thể dưới sự giám sát của chúng gà mà vô thanh vô tức xông vào phòng bếp?
Nhiếp Bất Phàm đảo đảo con ngươi, gọi Hoa Cô Nương tới, cho nó ngửi mủi bánh chẻo, phân phó nói, “Hoa Cô Nương, dẫn ta đi tìm tên trộm này. ”
Hoa Cô Nương vỗ vỗ cánh, lập tức chạy về một hướng nào đó, Nhiếp Bất Phàm vội vàng đuổi theo.
Chạy xuyên qua thôn, rồi lại chạy thêm năm sáu phút nữa, Hoa Cô Nương đột ngột dừng lại ở một chỗ trên sườn núi.
Xung quanh cũng không một bóng người, chỉ có hai cái lồng hấp bánh chẻo trống không bị bỏ lại tại chỗ.
Ăn cũng thật là nhanh!Nhiếp Bất Phàm tức giận nhặt cái lồng lên, thầm nghĩ có một cao thủ đã tới phụ cận Kê Oa thôn, hơn nữa lại còn là một cao thủ thích ăn trộm.
Kho tàng của Đa Bảo Thánh nhân không chỉ có tứ đại gia tộc muốn động tay thu thập, mà những gia tộc khác cũng có ý nhòm ngó. Tuy rằng bọn chúng không dám lộ liễu tiến vào Kê Oa thôn, nhưng cũng khó mà nhịn không phái ra mấy cao thủ đi điều tra. Chẳng qua gà ở Kê Oa thôn đặc biệt cảnh giác, bất luận người nào tới gần tức khắc sẽ bị phát hiện ngay.
Cho đến nay vẫn chưa từng có kẻ nào vô thanh vô tức xâm nhập được vào Kê Oa thôn, nhiếu lắm cũng chỉ có thể ở xa nghe ngóng mà thôi. Nhưng mà, hiện tại xem ra đã có một trường hợp ngoại lệ.
Nhiếp Bất Phàm gãi gãi cằm, làm ra bộ dạng trầm tư suy nghĩ.
Đang định quay về, bỗng nhiên thấy một con gà chui ra từ một cái lỗ cách đó không xa, trong miệng còn ngậm một khối đồ vật sáng lấp lánh.
Nhiếp Bất Phàm nổi lên tò mò, không chút khách khí đoạt lấy món đồ trong miệng con gà, nhìn kỹ hóa ra lại là một đồng tiền vàng. Đồng tiền này một mặt khắc hình con thuyền kỳ lạ, một mặt thì khắc hàng loạt văn tự ký hiệu gì đó chưa từng thấy qua, thoạt nhìn không phải loại tiền tệ lưu hành tại bản quốc.
Nhiếp Bất Phàm ngầng đầu nhìn bốn phương tám hướng, mới phát hiện ngọn núi này vừa vặn tương thông với thủy đàm kia. Nếu bên dưới thủy đàm chính là cửa vào bảo tàng, vậy thì đồng tiền vàng này hiển nhiên chính là lấy từ bảo khố mà ra, gà của hắn thế mà lại từ phía sau núi đào một cái động, trực tiếp tiến nhập vào bảo khố.
Như vậy còn cần chìa khóa để làm gì?Trực tiếp đào vào không phải được rồi sao?
Nhiếp Bất Phàm vuốt cằm, trầm ngâm một hồi, lẩn bẩm nói, “Không được, ngọn núi này quá lớn, nếu muốn đào xuyên qua, không những tốn sức mà còn phá hỏng địa hình… Ta không thể để người khác làm vậy. ”
Đang nghĩ ngợi, chợt thấy con gà nọ lại muốn chui vào trong động. Nhiếp Bất Phàm nhanh tay lẹ mắt, một phen nắm lấy cái đuôi nó kéo ra, chính nghĩa nói, “Tiểu kê kê, lần sau không được qua lại nơi này vào ban ngày ban mặt, ngươi không biết bên ngoài đầy rẫy ác nhân lui tới hay sao?Cẩn thận bị người bắt đem hầm. ”
Kê huynh bất mãn mà nhảy lên vài cái, quang quác kêu.
Nhiếp Bất Phàm lại nói, “Các ngươi không phải là đã lấy ra rất nhiều bảo bối rồi chứ?Cuốn sách kia hẳn cũng là kiệt tác của các ngươi đi?”
Kê huynh đắc chí ngửa cái đầu gà.
“Được rồi. ” Nhiếp Bất Phàm vỗ nó một cái, ra lệnh nói, “Mau dẫn ta tới hang ổ của các ngươi, ta nhất định phải nhìn xem các ngươi rốt cuộc đã lén trộm được bao nhiêu thứ tốt. ”
Kê huynh cào cào móng, uốn éo vặn vẹo, ra vẻ tâm không cam tình không nguyện.
Nhiếp Bất Phàm giơ ra một nắm tay hăm dọa.
Lúc này nó mới cụp đầu khuất phục.
Sau đó, Nhiếp Bất Phàm liền một mạch chạy theo nó trở về thôn.
Trương Quân Thực đang ở trong sân, thấy hắn bịch bịch chạy qua liền kỳ quái hỏi, “Bất Phàm, ngươi đây là muốn đi đâu?Không phải ngươi đang hấp bánh chẻo sao?Vì sao còn chưa dọn lên bàn ăn?”
“Ta mót quá, ngươi thay ta dọn cơm lên đi!”
“Hả, nhà xí ở bên này mà!” Trương Quân Thực hô to.
“Ta hôm nay muốn đi ở ngoài trời một lần. ” Thanh âm truyền đến cũng là lúc người đã đi xa.
“…”
Kê huynh dẫn theo Nhiếp Bất Phàm tới một cái sân ở góc thôn, vị trí tương đối vắng vẻ, trước mắt vẫn chưa có người nào ở. Bước vào phòng, kê huynh nhảy lên một tấm ván gỗ, dùng móng vuốt gẩy gẩy vài cái trên bề mặt.
Nhiếp Bất Phàm xốc tấm ván lên, nhìn vào bên trong. Trân châu, bảo ngọc, vàng bạc đá quý, sách cổ vân vân… đủ loại bảo bối ngổn ngang thành đống, ít nhất cũng tới bốn mươi – năm mươi món, vừa nhìn đã biết giá trị liên thành.
Hắn tùy tiện cầm lên một viên ngọc đen, trong suốt trơn mịn, tỏa ra ánh sáng mê người.
Không tồi, xem như thu hoạch rất khá. Nhiếp Bất Phàm không chút khách khí và nhét viên ngọc vào túi áo.
Kê huynh thấy thế nổi giận đùng đùng, nhảy lên giữa ổ giang rộng đôi cánh, liều mạng bảo vệ kho báu của mình, mở đôi mắt tròn như hạt đỗ cảnh giác nhìn Nhiếp Bất Phàm.
“Ách, chỉ là lấy một viên ngọc châu mà thôi, có cần khẩn trương như thế không?”
Nhiếp Bất Phàm khách sáo liếc mắt nhìn nó một cái, rồi đậy lại tấm ván, che đậy hết “tang vật” ở bên dưới.
Sau đó, Nhiếp Bất Phàm bắt đầu tuần tra một lượt Kê Oa thôn, quả thực phát hiện không ít bảo vật rơi rớt tản mác khắp nơi, phần lớn đều là những món có kích thước nhỏ, lại được đám gà nhét vào bụi cỏ rất khó phát hiện. Vài ngày qua đi, hắn chung quy thu nhặt về được hơn mười món. Bất quá rõ ràng còn rất nhiều món không biết thất lạc ở xó xỉnh nào.
Cũng không biết bảo tàng của Đa Bảo Thánh nhân đã bị đám gà này quậy thành cái dạng gì rồi?Chỉ mong đến ngày khai mở, bảo khố vẫn còn vài món an toàn. Lực phá hoại của đàn gà kia cũng không phải thứ người thường có thể tưởng tượng được. Đặc biệt, bọn chúng bởi vì có được trí khôn nhất định, càng là kiêu căng ngang ngược, vô pháp vô thiên. Nhiếp Bất Phàm đã hạ nghiêm lệnh không cho chúng nó ban ngày ban mặt gây sự chú ý nơi cửa động, để cho sự việc tạm thời lắng xuống.
Trên thực tế, sau khi biết được đã có loài khác tự do xâm nhập bảo khố thì lòng hiếu kỳ của Nhiếp Bất Phàm với bảo tàng cũng biến mất vô tung.
Ngược lại, hắn lại hứng thú với cái tên đang âm thầm giấu mặt ở chỗ tối trộm đồ kia hơn nhiều, bởi vì người này đã nhiều lần lẻn vào thôn ăn vụng đồ ăn, hơn nữa khẩu vị đặc biệt nhẹ nhàng, chỉ lấy những món rau dưa chay tịnh.
Có bữa Nhiếp Bất Phàm cố ý làm toàn đồ ăn tanh mặn, quả nhiên người nọ thế nhưng chỉ lấy đi một chén cơm trắng và hai quả trứng gà, hôm sau còn đặc biệt đưa tới một làn rau dại.
Để tìm ra người này, Nhiếp Bất Phàm truyền gọi Hoa Cô Nương và Lang Gia đồng thời canh gác cả trong lẫn ngoài thời điểm dùng bữa, kiên quyết không cho một con muỗi lọt qua. Đáng tiếc kết quả cũng không được như mong muốn, người này cứ như u hồn, ra vào không lưu lại một dấu tích.
Nhiếp Bất Phàm vô cùng phẫn nộ, bắt đầu chuyển thành phương pháp ra tay trên thức ăn, trong rau thì rắc thêm ớt, trong cơm thì trộn thịt vào, làm cho đồ ăn chay cũng thành món mặn, mà đồ mặn thì chẳng khác nào đống phân… Sau đủ loại hành động, quả nhiên khiến cho cái u hồn bất tán kia biến mất một thời gian, nhưng là những hộ gia đình khác tại Kê Oa thôn cũng vì thế mà lâm nạn, vị giác nhận đủ loại kích thích, hoặc không thì cũng là nhìn thấy thứ thức ăn giống như đống phân kia mà mất hết khẩu vị. Qua mấy ngày, tất cả mọi người đều gầy đi một vòng lớn.
“Bất Phàm, ngươi có chuyện gì buồn phiền sao?” Trương Quân Thực rốt cục nhịn không được, trước mặt hắn lúc này chính là một mâm thức ăn phong cách đầu rơi máu chảy, chẳng khác nào ác quỷ luyện ngục.
“Không có!Ta rất bình thường. ” Nhiếp Bất Phàm mặt không đổi sắc gắp đồ ăn bỏ vào trong miệng.
Nhìn một miếng đồ ăn tựa như khúc xương khô bị hắn nhai răng rắc thành tiếng, Trương Quân Thực cảm thấy xương cốt toàn thân đều ân ẩn đau.
“Nếu không có việc gì, cơm nước vì sao lại biến thành như vậy?”
“Những món này làm sao?” Nhiếp Bất Phàm một bộ dạng không hiểu căn nguyên nguồi cội, “Ngươi không thấy rất đặc sắc hay sao?”
Trương Quân Thực cười gượng vài tiếng, đặc sắc thì đúng là có, nhưng khẩu vị lại không có.
Lý Dực lạnh mặt ngồi một bên, đôi đũa nâng lên một hồi lâu cũng không hề gắp đồ ăn, cố gắng tìm kiếm một món tương đối bình thường nhất. Đáng tiếc, hắn hoàn toàn không cách nào từ bề ngoài đáng sợ của những món này mà đoán biết được nguyên liệu chế biến, kể cả cơm tẻ cũng hiện lên một màu vàng chóe của phân.
Đúng lúc này liền nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài sân hùng hổ bước tới. Không bao lâu sau, Lý Hoài sắc mặt không tốt đi vào, phía sau còn có Tư Thần Vũ và Thẩm Mộ Nhiên, bọn họ cũng đều chịu không nổi giày vò, dắt tay nhau cùng đến kháng nghị.
Vừa nhìn thấy Nhiếp Bất Phàm, Lý Hoài liền quát tháo, “Nhiếp Bất Phàm, ngươi rốt cuộc là có ý gì?”
Nhiếp Bất Phàm vẻ mặt vô tội nhìn hắn.
“Những thứ ngươi cho chúng ta ăn là cái gì?”
“Làm sao, không nổi sao?” Nhiếp Bất Phàm lại gắp một miếng thức ăn nhìn giống như con giun bỏ vào trong miệng, nhai ngấu nghiến, vẻ mặt còn đầy dư vị.
Mọi người có mặt tại chỗ đồng thời quay đi, vô pháp nhìn thẳng.
“Nói, ngươi rốt cục là muốn làm gì?” Lý Hoài hung hăng vỗ bàn.
Nhiếp Bất Phàm cầm lấy một cái khăn, tao nhã lau miệng, lạnh nhạt nói, “Kỳ thực cũng không có gì, gần đây thường xuyên có người tới phòng bếp của ta trộm không ít đồ ăn ta làm. Ta tuy rằng lòng dạ bao la rộng lớn, nhưng là đối với tiểu tặc không hỏi đã lấy vẫn không thể dung thứ. ”
“Ngươi nói có người xâm nhập Kê Oa thôn?” Lý Dực thần sắc nghiêm nghị.
Nhiếp Bất Phàm gật đầu.
“Ý ngươi là sở dĩ gần đây ngươi làm thức ăn thành tàn thi ô vật (*), cũng là vì tên tiểu tặc kia?” Lý Hoài nghiến răng. (*) Tàn thi ô vật: xác chết rách nát tàn tạ và đồ vật dơ bẩn ô uế.
Nhiếp Bất Phàm lại gật đầu, nghiêm túc nói, “Đây là chuyện rất nghiêm trọng, đồ ăn ta làm tuyệt không thể để cho hạng trộm cắp làm nhơ nhuốc. ”
Cho nên ngươi sẽ “làm nhơ nhuốc” chúng ta?Mọi người đồng loạt nghĩ thầm.
Tư Thần Vũ tìm một chỗ ngồi xuống, nghiêm mặt nói, “Có người tứ đại gia tộc chúng ta trấn thủ, thế mà cũng có người cả gan xâm nhập Kê Oa thôn, chuyện này quả không thể coi thường. ”
Thẩm Mộ Nhiên tán thành nói, “Không sai, chúng ta không thể ngồi yên mà nhìn. ”
“Đồng ý. ” Lý Hoài oán giận gật đầu.
“Nếu tất cả mọi người đều chung cảm tưởng, vậy liền nghĩ biện pháp ép người này xuất đầu lộ diện đi. ” Tư Thần Vũ khóe miệng nhếch lên nét cười mang theo một tia nguy hiểm.
Khiến cho tất cả bọn họ đều phải chịu khổ suốt một thời gian dài như vậy, tên này có đem lăng trì tùng xẻo cũng là chưa đủ.
Cứ như thế, mấy tên vương công quý tộc hậu duệ thế gia đồng thời nảy sinh địch ý vô cùng nồng đậm với một người chưa từng lộ diện…
—Mimi:Vị cao nhân dấu mặt này chính là người đã hỏi Nhiếp Bất Phàm đường tới Kê Oa thôn ở
Lam Yên:uầy, ta còn tưởng lão trưởng thôn hiện hồn, hoặc là cái tên Đa Bảo kia chạy tới nhát ma~~