Đó là một khối kim ngọc chế thành đồ vật, dài khoảng hai ba tấc, trên thân khắc chữ, nắm trong tay, liền cảm giác hơi trầm xuống.

Dương yêu Nhi tò mò niết ở trong tay, quay qua quay lại hai cái.

Lưu ma ma căng thẳng, cũng quay qua quay lại theo, nếu món đồ kia rớt xuống mặt đất, tim Lưu ma ma nhất định cũng nát theo.

Dương yêu Nhi chưa bao giờ thấy qua vật nào như vậy, toàn bộ lực chú ý của nàng đều bị nó chiếm mất, những đồ chơi còn dư lại trong tráp, cứ như vậy bị nàng bỏ quên ra sau đầu.

Nàng vươn ngón tay, vuốt ve một vòng để miêu tả hình dạng của nó.

Bằng phẳng, hình con hổ.

Dương yêu Nhi tất nhiên là không biết thứ này, nhưng Lưu ma ma suy cho cùng cũng đã hầu hạ trong cung nhiều năm, mưa dầm thấm đất, nên cũng có hai phần kiến thức. Quân đội Đại Tấn bất luận lớn hay nhỏ, đều do hổ phù hoặc soái ấn điều khiển.

hiện giờ thứ cô nương cầm trong tay, chính là hổ phù, chỉ là, đến tột cùng là hổ phù của quân đội nào, Lưu ma ma lại đoán không ra.

Nàng chỉ cảm thấy hãi hùng khiếp vía.

Hoàng Thượng thế nhưng đem vật như vậy, lẫn vào trong một tráp toàn đồ chơi, nếu như vô ý làm rơi thì sao? Tuy nói một hai là không rơi. Nhưng…… Nhưng cũng bị người khác nắm được!

Lưu ma ma nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là chỉ vào hổ phù làm bằng kim ngọc kia, nói: “Vật này quý trọng, cô nương phải cất kỹ, không được tùy tiện lấy ra chơi.”

Dương yêu Nhi quay đầu nhìn nàng.

Lưu ma ma đành phải cường điệu: “Đáng giá! Thứ này rất đáng giá!”

Dương yêu Nhi bừng tỉnh đại ngộ, nàng giơ hổ phù lên xuống khoa tay múa chân một phen, như là đang cân nhắc, đem nó đặt ở nơi nào mới tốt.

Rối rắm một lúc như vậy.

Dương yêu Nhi đem nó nhét vào túi thêu tùy thân, túi thêu kia vốn dĩ trống rỗng, sau khi nhét đồ vật vào, liền phồng lên, đem hoa văn đều căng đầy, càng hiện vẻ tinh xảo phi thường.

Lưu ma ma mấp máy môi, nàng muốn nói như vậy chỉ sợ không được ổn thỏa.

Nhưng cuối cùng, nàng vẫn ngậm miệng lại.

Hoàng Thượng nếu đem đồ vật cho cô nương, vậy thì chính là tùy cô nương xử trí, nơi nào đến phiên nàng tới bận tâm? Lưu ma ma đem lực chú ý dời sang chỗ khác, ngược lại hỏi một chuyện khác: “Mẩn đỏ trên người cô nương đã đỡ chưa?”

nói nàng liền duỗi tay, gạt cổ áo của Dương yêu Nhi ra.

Dương yêu Nhi hơi nhắm mắt, dang hai tay, lại vô cùng phối hợp.

Lưu ma ma nhìn thấy hành động của nàng, trên mặt nhịn không được xuất hiện ý cười.

Động tác như vậy của cô nương, trái lại nhìn rất quen mắt.

Lưu ma ma nháy mắt liền nghĩ tới ——

Dáng vẻ này, không phải là học theo Hoàng Thượng sao? Mấy lần Hoàng Thượng thay y phục, cô nương đều đứng ở một bên nhìn. Ai biết được nàng lại lặng lẽ nhớ kỹ mấy động tác này.

“cô nương thật thông minh.” Lưu ma ma nói, mở cúc áo trước cổ Dương yêu Nhi ra.

Đẩy cổ áo ra, liền thấy trên làn da là những vết hồng nhạt, mẩn đỏ đã biến mất.

Lưu ma ma thấy thế, một bên yên tâm, một bên lại trêu ghẹo cười nói: “cô nương thân mình quý giá, kiều nộn, vẫn nên là được nuôi dưỡng ở trong cung mới tốt.”

Dương yêu Nhi cũng không biết nàng đang nói gì, chỉ bắt được hai chữ “Trong cung”. Nàng hiện giờ ngược lại đã biết, chỗ trước kia Hoàng Thượng và nàng ở, gọi là trong cung, chỗ hiện tại gọi là ngoài cung. Vì thế nàng gật gật đầu, cúi đầu nói: “Ân.”

Lưu ma ma nhìn thấy bộ dáng của nàng, lại cười nói: “cô nương nếu là đem lời này nói cho Hoàng Thượng nghe, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ rất vui.”

Dương yêu Nhi: “Ân?”

Lưu ma ma nói: “không vội, sau này sẽ có một ngày, cô nương có thể tự mình nói.”

Dương yêu Nhi: “Ân.”

Vẫn là Lưu ma ma được việc hơn so với Xuân Sa, trong nháy mắt liền thay thế quản gia Lý Thiên Cát phái tới, hiện giờ mọi việc trong trạch, tất cả đều do nàng chủ trương lo liệu.

Quản gia kia cũng không dám đoạt với nàng, ngược lại còn vạn phần phối hợp.

Trong chớp mắt một ngày liền qua,Hổ Bí quân vẫn gác bên ngoài Dương trạch như cũ, nhưng sóng gió trong cung lại dần dần lắng lại. Nhóm Đại thần huân quý, không có mỗi ngày đến trước mặt Hoàng Thượng đưa tin, bọn họ chỉ lặng lẽ thúc giục Lễ Bộ, nghi chế thanh lại tư. Bên Vĩnh An Cung kia, lại giống như bị người bỏ quên. không ai nhắc đến chuyện Thái Hậu, nhưng Thái Hậu vẫn như cũ không thể bước ra khỏi cửa cung.

Thái Hậu là người không chịu thua, nàng vịn tay Liên Kiều, nhấc chân bước liền có thể đi ra ngoài, lại bị người cản lại trước cửa Vĩnh An Cung*.

* Chỗ này là Dưỡng Tâm Điện nhưng vì Thái Hậu đang bị giam cầm không được ra ngoài, nên mình nghĩ phải là Vĩnh An Cung mới đúng.

Vẫn như cũ lấy lý do vì an nguy của Thái Hậu mà suy nghĩ, khiến người không bắt được lỗi.

“Bọn họ đây là có ý gì? A? Chẳng lẽ phải chờ sau khi hoàng đế đại hôn, mới giải lệnh cấm cho ai gia? thật to gan! Bọn họ thật to gan! Ai gia có thân phận gì? Bọn họ đều quên hết sao?” Thái Hậu giống như con thú bị vậy, đi qua đi lại, thần sắc trên mặt bị âm u che phủ.

Từ ma ma thở dài, nói: “Thái Hậu, lão thái gia đã nhập cung một lần.”

Thái Hậu hơi nhếch môi: “Phụ thân nói như thế nào?”

“Lão thái gia quỳ gối trước mặt Hoàng Thượng, một bên rơi lệ, một bên trách cứ ngài không làm tròn trách nhiệm của một mẫu thân, còn không tròn chức trách của một Thái Hậu,mối họa ngày hôm nay, ngài không thoát khỏi có liên quan. Lý gia nguyện lãnh phạt……”

Mặc dù sớm đã quen với tác phong của nhà mẹ đẻ, nhưng lúc này Thái Hậu vẫn giơ tay che ngực, đem chút không cam lòng cùng tức giận đè xuống.

Nàng ngồi trở lại vào vị trí, lời vừa nói ngược lại không hề nhắc tới, cùng cái người bạo nộ tính tình nóng nảy, nói bừa kia, giống như là hai người khác nhau.

Bị hắt qua một chậu nước lạnh này, Thái Hậu bình tĩnh lại.

Lý Thiên Cát, chung quy cũng chỉ có thể vì nàng xử lý một ít chuyện vụn vặt. Nàng quyết định quyền thế cùng địa vị của Tiêu Chính Đình, nhà mẹ đẻ không phải cũng quyết định quyền thế cùng địa vị của nàng sao? Nguyên nhân là vì thanh danh của Lý gia, danh nghĩa bao quát vô số học sinh, hôm nay nàng mới có thể làm Thái Hậu, ở trong Vĩnh An Cung, tùy tiện bắt chẹt hai vị thái phi tiên đế lưu lại.

Thái Hậu gắt gao cắn răng, nàng bẻ bộ móng tay giả, nói: “…… vậy liền nhịn đi.”

Nhịn đến đại hôn của hắn, nhịn đến khi hắn tự mình chấp chính.

hắn cho rằng mọi chuyện đều như hắn muốn, về sau liền có thể một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm nắm giữ đại quyền sao?

Nhìn xem tiên đế năm đó, liền biết kết cục ngày sau của tiểu hoàng đế.

Dương trạch.

Dương yêu Nhi đứng trước màn, y phục trên người đều rút đi, Lưu ma ma cẩn thận đánh giá nàng một phen, liền nhanh chóng phủ thêm xiêm y cho nàng, nói: “Bệnh sởi trên người cô nương đã mất, hôm nay đã có thể ra cửa chơi đùa.”

đang nói, hai vị cô nương Lý gia liền tới.

Khi Xuân Sa vào cửa, còn nói: “ Người Mạnh gia cũng tới, chính là vị Mạnh Huyên cô nương ngày đó, hình như là tới tìm cô nương nhận lỗi, còn mang theo lễ vật tới.”

Lưu ma ma nghe vậy, nhướng mày, nhìn qua có chút hung ác.

Nàng hỏi: “Nhận lỗi? Vị Mạnh Huyên cô nương kia, khi dễ Dương cô nương?”

Xuân Sa im lặng, sau một lúc lâu mới ra được một câu: “Ngược lại cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là cô nương Mạnh gia hẳn là cùng cô nương Lý gia bất hòa, ngày đó Lý gia bồi cô nương đi cửa hàng son phấn chơi, vừa vặn đụng phải. Mạnh gia kia, liền lấy cô nương chúng ta làm bè trào phúng Lý gia.”

Lưu ma ma lông mày hung ác, thần sắc lãnh lệ: “Sao có thể xem như việc nhỏ? Đuổi bọn họ đi! Mạo phạm cô nương, làm sao chỉ có nói hai câu xin lỗi xin tha, liền có thể cho qua? Bọn họ nếu không phải phát hiện thân phân của cô nương, chỉ sợ cũng sẽ không tới cửa tới xin lỗi.”

Xuân Sa nghe vậy gật đầu: “ Vậy ta liền đi phái người đuổi bọn họ đi.”

Dương yêu Nhi vẫn luôn mặc kệ không lên tiếng đột nhiên lên tiếng nói: “Lễ vật?”

Xuân Sa sửng sốt, quay đầu trả lời: “Đúng vậy, là mang theo lễ vật tới, cô nương làm sao vậy?”

“Nhận lấy.” Dương yêu Nhi vẻ mặt nghiêm nghị nói.

Lưu ma ma sửng sốt, cũng mới nhớ tới, lúc trước Hoàng Thượng có dặn dò cô nương, nói người ngoài cung đều chờ lấy lòng nàng, đã tặng lễ vật đến trước mặt nàng, nàng cứ nhận lấy.

Lưu ma ma nhất thời dở khóc dở cười.

cô nương đối với lời này trái lại nhớ thật kỹ.

Bất quá mặc kệ nói cái gì, cô nương nhớ rõ, Hoàng Thượng nhất định sẽ vui vẻ.

Lưu ma ma gật đầu nói: “Nghe cô nương.”

Xuân Sa cười cười: “Như vậy cũng tốt, thu lễ vật của bọn họ, đuổi bọn họ đi, cũng thuận tiện cho bọn hắn ăn cái nghẹn khuất.”

Sau một nén nhang, Mạnh Huyên bị đuổi đi, sắc mặt nàng xác thực lộ ra vẻ khó chịu.

“Sao lại như vậy, sao lại có cái điệu bộ như vậy chứ? Rốt cuộc cũng là tân hậu, lòng dạ ngược lại không dung nạp được người!”

Mạnh Hoằng chậm rì rì liếc nhìn nàng một cái: “Ngươi sai trước, trái lại còn để ý.”

Mạnh Huyên không dám cùng hắn tranh chấp, chỉ buồn bực nói: “Vậy hiện giờ làm sao mới tốt? Cũng không thể cứ như vậy mà dây dưa? Nàng đã thu lễ vật, còn không tha thứ cho chúng ta……”

Mạnh Hoằng lên tiếng nhắc nhở nàng: “Muội muội tốt của ta, là không tha thứ cho ngươi, chứ không phải không tha thứ cho chúng ta.”

Mạnh Huyên mặt đỏ bừng, càng không dám cùng hắn tranh chấp.

sự tình do nàng mà ra, hiện giờ lại có thể nói cái gì?

Chính vào lúc giằng co đau đầu, bên Dương trạch cửa đột nhiên mở.

một lão ma ma đi ở phía trước, đến khi vượt qua ngạch cửa, lão ma ma liền xoay người sang chỗ khác đỡ người. Nghĩ cũng biết la đang đỡ ai.

Mạnh Hoằng nói: “Hôm nay nàng muốn ra cửa, lúc này chính là cơ hội cho ngươi tiến đếm.”

Mạnh Huyên ngượng ngùng một lát.

Mạnh Hoằng cũng không đợi nàng ngượng ngùng xong, liền trước đi nhanh tới, khom người nói: “Tại hạ là trưởng tử Mạnh gia Mạnh Hoằng, hôm nay trên núi Văn Xương tổ chức thu nhật yến, nếu cô nương có hứng thú, tại hạ nguyện làm người dẫn đường……”

Lưu ma ma cả người giật mình, ánh mắt nhìn chằm chằm người này cũng trở nên sắc bén lên.

Tới không phải là Mạnh Huyên cô nương kia sao? Sao còn có thêm một nam tử?

Hoàng Thượng tuy không ở chỗ này, nhưng nàng lại đến thay Hoàng Thượng coi chừng cô nương!

Lúc này, lại nghe Dương yêu Nhi nói: “Được.”

Lưu ma ma khóc cũng không được mà cười cũng không xong. Nàng như thế nào lại quên, trong lòng cô nương nhớ đều là chơi. Làm sao quản trưởng tử Mạnh gia này là tròn hay bẹp, có mưu đồ gì.

Dù sao mặc kệ người này làm cái gì, đều cũng không thể dễ dàng vào được mắt của cô nương.

Vì thế Lưu ma ma liền theo Dương yêu Nhi.

Mạnh Hoằng thấy nàng đồng ý, còn có chút kinh ngạc.

hắn còn cho rằng cô nương cáu kỉnh, lại muốn làm khó họ một chút. hiện giờ nhìn tới, lại là một chủ nhân thiện lương thiên chân, lòng dạ rộng rãi.

Mạnh Hoằng không khỏi cười, âm thầm đánh giá bộ dáng của Dương yêu Nhi.

Ngày ấy ở thơ hội đã gặp qua một lần, chỉ là rốt cuộc không có cẩn thận nhìn.

Hôm nay gặp lại, mới cảm thấy ngày đó mọi người phản ứng cũng không khoa trương.

trên đời này mỹ nhân có rất nhiều, nhưng có thể đẹp đến mức như vậy, chỉ sợ bấm tay cũng tính không ra mấy cái.

Bên này mọi người khởi hành, lại có cô nương Lý gia tiếp khách, cùng nhau đi đến núiVăn Xương.

một bên khác, Đông Lăng Lý gia cũng phái người, đi nam thành.

Cửa Nam thành Lâm gia bị người gõ mở ra, người gác cổng hỏi người tới là người nào, vừa nghe là người của Lý gia, một lát sau, bên trong liền có nam nhân trung niên, gắt gao nắm cổ áo người tới, nói: “Tới cũng tốt! Các ngươi không tới, chúng ta sớm hay muộn cũng muốn đi tìm các ngươi! Ta còn cho rằng Lý gia các ngươi, không nói cái gì ân nghĩa đạo đức!”

……

Bên trong Hàm Xuân Thất khôi phục yên tĩnh như ao tù nước đọng.

Tiêu Dặc hỏi: “Hôm nay nàng ra cửa? Tiêu Quang Hòa không có lại xuất hiện trước mặt nàng sao?”

Lý gia muốn cùng Liễu gia kết bàn hạ cọc hôn sự, Tiêu Quang Hòa hẳn là không có tâm tình ở bên ngoài lắc lư mới đúng.

Chỉ là Triệu công công xoa xoa mồ hôi trên trán.

không có Tiêu Quang Hòa, sau lại chui ra một Mạnh Hoằng, này không phải bức chết người sao?

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Triệu công công: Đây là cái đề tài đòi mạng a.

Trước hết để Dương yêu Nhi ở bên ngoài chơi một chút, nhận thức thêm mấy người, tiện làm cho tiểu hoang đế ăn giấm chua.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện