Biên tập và chỉnh sửa: Bún Chả
Tạ Tử Thanh nằm trên giường, buồn bực lấy tay che mặt.
Đứa vị giác không bình thường hoá ra lại là anh!!
Andy vẫn còn cau có vị quả màu cam kia rõ khó nuốt kìa.
Tạ Tử Thanh lén lút hé tay ra, chăm chú nhìn Angusgail, song cũng phát hiện Angusgail cũng đang nhìn mình. “Angus.” Anh nhẹ giọng gọi tên y.
“Sao?” Thiếu niên tóc ngắn màu vàng nhạt chuyên chú nhìn anh.
Không rõ xảy ra cái gì mà Tạ Tử Thanh thấy mặt mình hơi nóng lên. Anh mím môi, hơi hơi xếp lại chữ nghĩa trong đầu. Tạ Tử Thanh nói: “Nếu như, tớ nói nếu như đấy, tớ với mấy cậu khác nhau, mấy cậu có cười tớ không?”
Andy không chút do dự trả lời: “Thằng nào dám cười tao đấm chết nó!”
Tạ Tử Thanh liếc mắt nhìn Andy một cái, tỏ ý mình cảm động lắm, nhưng mà vẫn giáo dục đối phương, “Đánh nhau không tốt đâu. Mày thua là mày bị thương, mày thắng thì tiền bồi thường cũng do mày trả. Thế nào cũng là thiệt không phải sao?”
Andy nghe xong mặt xoắn xuýt cả lên, có vẻ đúng, cơ mà vẫn thấy nó sai sai thế nào ấy. Nhưng Tạ Tử Thanh đã nói thì luôn có đạo lý. Nghĩ như vậy, Andy trong nháy mắt đem cái xoắn xuýt kia quăng đi, vội vàng gật đầu.
Từ lúc Tạ Tử Thanh hỏi, Angusgail vốn đang trầm mặc đột nhiên ngẩng đầu lên, nói với Andy: “Giao hàng hình như sắp đến rồi đúng không?”
Andy có chút không hiểu tại sao tự dưng Angusgail lại hỏi cái này, nhưng vẫn mờ mịt gật đầu: “A? Hình như nhanh hơn lần trước.”
Angusgail cong cong khoé môi: “Nếu nó lại giống con lần trước bị chặn ở cửa vào thì phải làm sao?”
Vừa nói như thế, Andy lập tức hiểu ra, trong lòng không khỏi cảm thán người bạn mới quen này của Tạ Tử Thanh, vừa tốt bụng lại chu đáo nữa, thế mà lại lo lắng cho người máy. Giống như Tạ Tử Thanh vậy, a… Vẫn là kém một điểm so với Tạ Tử Thanh!
Cậu ta vỗ ngực đảm bảo nói: “Tớ ra cửa xem, yên tâm đi.”
“Vừa tốt bụng lại chu đáo” Angusgail nhìn cửa phòng bệnh bị đóng lại, ở chỗ bị cái chăn che đi, dùng sức bấu mạnh bắp đùi mình một cái, nước mắt nhanh chóng đã tràn đầy vành mắt. Y cúi đầu, nước mắt không ngừng rơi, nhìn vô cùng đáng thương.
Tạ Tử Thanh vừa thấy, phiền muộn khó chịu gì gì đó chố clast bay sạch, chỉ còn mỗi lo lắng cho y.
Rốt cuốc là đứa nào chọc vai chính hả???! Còn tốt hơn nữa được không hả?!!
“Angus, cậu làm sao thế?” Tạ Tử Thanh thử thăm dò hỏi.
Angusgail lắc đầu một cái, quay mặt đi lau lau nước mắt, “Tôi nghĩ tôi mới là người khác các cậu, chính là có chút…”
Tạ Tử Thanh xốc chăn Angusgail lên trong ánh mắt kinh ngạc của y, nhìn người y một lượt từ trên xuống dưới.
Link kiện đầy đủ mà.
“Chỗ nào không giống đâu?” Có thắc mắc thì cứ hỏi.
“Tôi…” Dường như có chút khó mở miệng.
Tạ Tử Thanh cũng không giục y, chỉ cười hiền lành cổ vũ.
Hàng lông mi dày rậm của Angusgail bất an run lên, ngẩng đầu liếc nhìn Tạ Tử Thanh một cái, rồi vọi vàng cúi gập đầu xuống, y nói: “Tư chất của tôi là A.”
Nửa ngày cũng không thấy Tạ Tử Thanh nói gì, Angusgail kinh hoảng ngẩng đầu, lại vãn nhìn thấy nụ cười ấm áp kia. Angusgail sững sờ, người run lên một lúc mới hỏi: “Cậu không thấy lạ sao?”
“Sao lại lạ?” Tạ Tử Thanh không rõ.
Angusgail nói: “Tinh thần lực lẫn thể chất của tôi đều là A. không phải là rất kỳ lạ sao?”
Tạ Tử Thanh bật cười: “Có gì đáng ngạc nhiên đâu?”
Angusgail nhìn thẳng vào Tạ Tử Thanh, dường như muốn nhìn đến ý nghĩa chân chính tận sâu trong nội tâm, “Trong lịch sử từ xưa tới nay chưa từng có ai là song A, ít nhất cũng phải một cái là B. Tôi ngay cả người bình thường cũng không bằng.” Y lại cúi đầu lần nữa, “Bọn họ đều nói tôi là tên rác rưởi, cũng đâu có sai.”
Tạ Tử Thanh ngạc nhiên nói: “Nhưng mà Angus rất lợi hại.”
“Hả?” Angusgail giật mình ngẩng đầu nhìn anh.
“Tớ nói Angus rất lợi hại.” Tạ Tử Thanh cười híp mắt, anh xoè tay tính cho y xem “Cậu xem, khi còn trên tàu của bọn cướp vũ trụ, lần đầu chúng ta gặp con quái trùng khổng lồ kia ấy, nếu như không có Angus, tớ căn bản không thể thoát ra khỏi căn phòng đó, điều này nói rõ Angus rất lợi hại. Sau đó lúc gặp con quái trùng siêu siêu to kia nữa, nếu như Angus không nói, tớ chắc chắn bị quái trùng gặm không còn một miếng xương.”
“Cậu còn thấy mình là phế vật nữa sao?”
Angusgail do dự lắc đầu.
Tạ Tử Thanh còn nói: “Làm người bình thường có gì không tốt đâu? Trên thế giới không phải nhiều nhất chính là người thường hay sao? Họ không có cơ thể cường tráng, cũng không có tinh thần lực mạnh mẽ, nhưng hầu hết họ lại có cuộc sống vô cùng vui vẻ. Thậm chí so với nhiều quan viên quý tộc còn vui sướng hơn, bởi vì điều họ muốn rất đơn giản, cũng dễ dàng có được.”
“Rất nhiều người bình thường, bởi vì yêu thích một bộ phim điện ảnh, một câu chuyện cười, một bữa cơm trưa phong phú mỹ vị hay là nhận được một món quà nhỏ nhưng chân thành là đã được thoả mãn rồi.”
“Đây đều là những thứ mà những nhân vật lớn lao kia chẳng thể có được đâu.”
Lần đầu tiên nghe những lời như thế này, cả người Angusgail đều sửng sốt, sau đó y nghe được âm thanh thấp thỏm của mình: “Vậy tôi nên làm một người bình thường à?”
Tạ Tử Thanh quyết đoán lắc đầu, để vai chính đi làm người bình thường? Trêu ngươi nhau đấy à? Không chỉ nói y nhất định phải trở thành vai chính, mà ngay cả nói đến tính cách của y, cũng không phải thứ có thể yên phận làm người bình thường được!
“Tớ thấy được, cậu sẽ trở thành một người vô cùng lợi hại, Angus, tớ thập phần mong đợi cái ngày mà cậu được người ta vì cậu mà hoan hô.”
Cho nên, mau từ bỏ cái kế hoạch chém chém giết giết kia của cậu đi, bỏ đi mà làm anh hùng.
Đôi mắt trong suốt thấy đáy của thiếu niên nghiêm túc nhìn y, trong ánh mắt không có chút giả tạo cùng khinh bỉ nào.
Anh nói những lời này là nghiêm túc. Angusgail ý thức được sự thực này.
Anh không thấy tư chất song A của y có gì đáng cười.
Cũng không cảm thấy y rất đáng thương. Angusgail không thấy chút thương hại nào trong mắt anh cả.
Bởi vì trong lòng anh, y và những người khác khác nhau, không cần thương hại.
Nhưng đúng là y cũng không cần.
Cảm xúc dâng trào trong lòng, Angusgail rốt cục áp chế không nổi, ôm chầm lấy Tạ Tử Thanh.
Bị ôm đến không thở nổi, Tạ Tử Thanh: … Tâm tình vai chính sáu tháng này, mỗi phút một kiểu.
“Tôi rất vui.” Angusgail thấp giọng nói.
Tạ Tử Thanh vẫn chưa rõ đầu cua tai nheo gì: “A? Tớ cũng rất vui.”
“Tôi thực sự rất vui đấy.” Đối phương còn nói.
Tạ Tử Thanh càng thêm mờ mịt: “Tớ cũng thế, ha ha.”
Ở cửa bỗng truyền đến âm thanh:
“Tử Thanh, Angus, sao hai người cứ thích ôm nhau thế?” (=)))), thằng nhỏ ngốc)
Andy không biết đã trở lại từ lúc nào, mặt mũi ngốc ngốc ngơ ngác hỏi
Tạ Tử Thanh nằm trên giường, buồn bực lấy tay che mặt.
Đứa vị giác không bình thường hoá ra lại là anh!!
Andy vẫn còn cau có vị quả màu cam kia rõ khó nuốt kìa.
Tạ Tử Thanh lén lút hé tay ra, chăm chú nhìn Angusgail, song cũng phát hiện Angusgail cũng đang nhìn mình. “Angus.” Anh nhẹ giọng gọi tên y.
“Sao?” Thiếu niên tóc ngắn màu vàng nhạt chuyên chú nhìn anh.
Không rõ xảy ra cái gì mà Tạ Tử Thanh thấy mặt mình hơi nóng lên. Anh mím môi, hơi hơi xếp lại chữ nghĩa trong đầu. Tạ Tử Thanh nói: “Nếu như, tớ nói nếu như đấy, tớ với mấy cậu khác nhau, mấy cậu có cười tớ không?”
Andy không chút do dự trả lời: “Thằng nào dám cười tao đấm chết nó!”
Tạ Tử Thanh liếc mắt nhìn Andy một cái, tỏ ý mình cảm động lắm, nhưng mà vẫn giáo dục đối phương, “Đánh nhau không tốt đâu. Mày thua là mày bị thương, mày thắng thì tiền bồi thường cũng do mày trả. Thế nào cũng là thiệt không phải sao?”
Andy nghe xong mặt xoắn xuýt cả lên, có vẻ đúng, cơ mà vẫn thấy nó sai sai thế nào ấy. Nhưng Tạ Tử Thanh đã nói thì luôn có đạo lý. Nghĩ như vậy, Andy trong nháy mắt đem cái xoắn xuýt kia quăng đi, vội vàng gật đầu.
Từ lúc Tạ Tử Thanh hỏi, Angusgail vốn đang trầm mặc đột nhiên ngẩng đầu lên, nói với Andy: “Giao hàng hình như sắp đến rồi đúng không?”
Andy có chút không hiểu tại sao tự dưng Angusgail lại hỏi cái này, nhưng vẫn mờ mịt gật đầu: “A? Hình như nhanh hơn lần trước.”
Angusgail cong cong khoé môi: “Nếu nó lại giống con lần trước bị chặn ở cửa vào thì phải làm sao?”
Vừa nói như thế, Andy lập tức hiểu ra, trong lòng không khỏi cảm thán người bạn mới quen này của Tạ Tử Thanh, vừa tốt bụng lại chu đáo nữa, thế mà lại lo lắng cho người máy. Giống như Tạ Tử Thanh vậy, a… Vẫn là kém một điểm so với Tạ Tử Thanh!
Cậu ta vỗ ngực đảm bảo nói: “Tớ ra cửa xem, yên tâm đi.”
“Vừa tốt bụng lại chu đáo” Angusgail nhìn cửa phòng bệnh bị đóng lại, ở chỗ bị cái chăn che đi, dùng sức bấu mạnh bắp đùi mình một cái, nước mắt nhanh chóng đã tràn đầy vành mắt. Y cúi đầu, nước mắt không ngừng rơi, nhìn vô cùng đáng thương.
Tạ Tử Thanh vừa thấy, phiền muộn khó chịu gì gì đó chố clast bay sạch, chỉ còn mỗi lo lắng cho y.
Rốt cuốc là đứa nào chọc vai chính hả???! Còn tốt hơn nữa được không hả?!!
“Angus, cậu làm sao thế?” Tạ Tử Thanh thử thăm dò hỏi.
Angusgail lắc đầu một cái, quay mặt đi lau lau nước mắt, “Tôi nghĩ tôi mới là người khác các cậu, chính là có chút…”
Tạ Tử Thanh xốc chăn Angusgail lên trong ánh mắt kinh ngạc của y, nhìn người y một lượt từ trên xuống dưới.
Link kiện đầy đủ mà.
“Chỗ nào không giống đâu?” Có thắc mắc thì cứ hỏi.
“Tôi…” Dường như có chút khó mở miệng.
Tạ Tử Thanh cũng không giục y, chỉ cười hiền lành cổ vũ.
Hàng lông mi dày rậm của Angusgail bất an run lên, ngẩng đầu liếc nhìn Tạ Tử Thanh một cái, rồi vọi vàng cúi gập đầu xuống, y nói: “Tư chất của tôi là A.”
Nửa ngày cũng không thấy Tạ Tử Thanh nói gì, Angusgail kinh hoảng ngẩng đầu, lại vãn nhìn thấy nụ cười ấm áp kia. Angusgail sững sờ, người run lên một lúc mới hỏi: “Cậu không thấy lạ sao?”
“Sao lại lạ?” Tạ Tử Thanh không rõ.
Angusgail nói: “Tinh thần lực lẫn thể chất của tôi đều là A. không phải là rất kỳ lạ sao?”
Tạ Tử Thanh bật cười: “Có gì đáng ngạc nhiên đâu?”
Angusgail nhìn thẳng vào Tạ Tử Thanh, dường như muốn nhìn đến ý nghĩa chân chính tận sâu trong nội tâm, “Trong lịch sử từ xưa tới nay chưa từng có ai là song A, ít nhất cũng phải một cái là B. Tôi ngay cả người bình thường cũng không bằng.” Y lại cúi đầu lần nữa, “Bọn họ đều nói tôi là tên rác rưởi, cũng đâu có sai.”
Tạ Tử Thanh ngạc nhiên nói: “Nhưng mà Angus rất lợi hại.”
“Hả?” Angusgail giật mình ngẩng đầu nhìn anh.
“Tớ nói Angus rất lợi hại.” Tạ Tử Thanh cười híp mắt, anh xoè tay tính cho y xem “Cậu xem, khi còn trên tàu của bọn cướp vũ trụ, lần đầu chúng ta gặp con quái trùng khổng lồ kia ấy, nếu như không có Angus, tớ căn bản không thể thoát ra khỏi căn phòng đó, điều này nói rõ Angus rất lợi hại. Sau đó lúc gặp con quái trùng siêu siêu to kia nữa, nếu như Angus không nói, tớ chắc chắn bị quái trùng gặm không còn một miếng xương.”
“Cậu còn thấy mình là phế vật nữa sao?”
Angusgail do dự lắc đầu.
Tạ Tử Thanh còn nói: “Làm người bình thường có gì không tốt đâu? Trên thế giới không phải nhiều nhất chính là người thường hay sao? Họ không có cơ thể cường tráng, cũng không có tinh thần lực mạnh mẽ, nhưng hầu hết họ lại có cuộc sống vô cùng vui vẻ. Thậm chí so với nhiều quan viên quý tộc còn vui sướng hơn, bởi vì điều họ muốn rất đơn giản, cũng dễ dàng có được.”
“Rất nhiều người bình thường, bởi vì yêu thích một bộ phim điện ảnh, một câu chuyện cười, một bữa cơm trưa phong phú mỹ vị hay là nhận được một món quà nhỏ nhưng chân thành là đã được thoả mãn rồi.”
“Đây đều là những thứ mà những nhân vật lớn lao kia chẳng thể có được đâu.”
Lần đầu tiên nghe những lời như thế này, cả người Angusgail đều sửng sốt, sau đó y nghe được âm thanh thấp thỏm của mình: “Vậy tôi nên làm một người bình thường à?”
Tạ Tử Thanh quyết đoán lắc đầu, để vai chính đi làm người bình thường? Trêu ngươi nhau đấy à? Không chỉ nói y nhất định phải trở thành vai chính, mà ngay cả nói đến tính cách của y, cũng không phải thứ có thể yên phận làm người bình thường được!
“Tớ thấy được, cậu sẽ trở thành một người vô cùng lợi hại, Angus, tớ thập phần mong đợi cái ngày mà cậu được người ta vì cậu mà hoan hô.”
Cho nên, mau từ bỏ cái kế hoạch chém chém giết giết kia của cậu đi, bỏ đi mà làm anh hùng.
Đôi mắt trong suốt thấy đáy của thiếu niên nghiêm túc nhìn y, trong ánh mắt không có chút giả tạo cùng khinh bỉ nào.
Anh nói những lời này là nghiêm túc. Angusgail ý thức được sự thực này.
Anh không thấy tư chất song A của y có gì đáng cười.
Cũng không cảm thấy y rất đáng thương. Angusgail không thấy chút thương hại nào trong mắt anh cả.
Bởi vì trong lòng anh, y và những người khác khác nhau, không cần thương hại.
Nhưng đúng là y cũng không cần.
Cảm xúc dâng trào trong lòng, Angusgail rốt cục áp chế không nổi, ôm chầm lấy Tạ Tử Thanh.
Bị ôm đến không thở nổi, Tạ Tử Thanh: … Tâm tình vai chính sáu tháng này, mỗi phút một kiểu.
“Tôi rất vui.” Angusgail thấp giọng nói.
Tạ Tử Thanh vẫn chưa rõ đầu cua tai nheo gì: “A? Tớ cũng rất vui.”
“Tôi thực sự rất vui đấy.” Đối phương còn nói.
Tạ Tử Thanh càng thêm mờ mịt: “Tớ cũng thế, ha ha.”
Ở cửa bỗng truyền đến âm thanh:
“Tử Thanh, Angus, sao hai người cứ thích ôm nhau thế?” (=)))), thằng nhỏ ngốc)
Andy không biết đã trở lại từ lúc nào, mặt mũi ngốc ngốc ngơ ngác hỏi
Danh sách chương