Biên tập và chỉnh sửa: Bún Chả
Tạ Tử Thanh bỗng cảm thấy phấn chấn, cảm giác trong đầu có một luồng khí mát mẻ chậm rãi tràn qua.
Anh không nhịn được mà nhắm mắt lại.
Cái cảm giác này thật sự là, cực kì thư thái! Phảng phất như có một đôi bàn tay, dịu dàng vuốt ve da đầu anh, để ý thức của anh dần dần rơi vào mông lung và trôi đi.
Trong đầu thỉnh thoảng xuất hiện một vài hình ảnh mơ hồ lập loè khiến người ta không thể nắm bắt được. Ý thức của Tạ Tử Thanh chìm dần cuống, đột nhiên một con quái trùng khổng lồ đen ngòm xuất hiện trước mắt anh. Anh ôm một cây cột kì quái, mắt trái đau đến đòi mạng, một cái đuôi mang theo móc câu quấn lấy mắt cá chân anh, kéo anh rơi vào vũ trụ vô tận.
Cả người nhanh chóng rơi xuống, Tạ Tử Thanh không dám tin cúi đầu nhìn tay chân mình như đang co dần lại. Quái trùng gầm thét giãy giụa, móc câu trên đuôi quái trùng đâm vào da thịt anh, độc tố ngấm dần vào cơ thể, ý thức Tạ Tử Thanh dần mơ hồ, tay chân mất đi sức lực buông thõng xuống.
Trong tầm mắt mơ hồ, anh tựa như nhìn thấy một cơ giáp lớn màu xanh từ trên trời hạ xuống….
“A ——”
Tạ Tử Thanh đột nhiên ngồi thụp xuống, tay trái theo bản năng sờ sờ đùi.
“Tử Thanh, mày tỉnh rồi!?” Giọng Andy vui mừng vang lên đầu tiên.
Tạ Tử Thanh rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, Anh mở mắt nhìn bốn phía, không có quái trùng, cũng không có cơ giáp này nọ kia, hiện tại anh rất an toàn.
Lòng vẫn còn sợ hãi, sờ sờ đôi mắt ân ẩn đau, Tạ Tử Thanh hỏi: “Tao làm sao thế? Đây là đâu?”
Anh thấy mình đang nằm trên một cái giường nhỏ màu trắng, trên đầu là ánh đèn chói mắt, Emily ngồi trên ghế salon bên giường, mắt nhìn bên này, tay vẫn thoăn thoắt gọt hoa quả, thấy anh vừa tỉnh lại, Emily liền nhét hoa quả vào tay anh, cô nói: “Ăn cái này lót bụng đi, nhà ăn đóng cửa rồi.”
“Cảm ơn.” Anh cười một cái nói.
Andy kéo ghế tới bên giường, mắt vẫn còn hồng hồng: “Làm tao sợ muốn chết, mày đột nhiên ngã trên đất, gọi mãi cũng không thấy tỉnh.”
Emily vẫn múa may con dao nhỏ gọt trái cây, “Tên ngốc này sợ đến phát khóc, tiếc là cậu không có cơ hội nhìn thấy.”
Andy xấu hổ, chột dạ mà nói: “Tớ không khóc.”
Emily “Ha ha” một tiếng, ý hiện trên mặt.
Lúc này Angusgail cùng giáo viên y tế trở về, cầm theo thuốc trong tay, vẻ mặt không dễ nhìn gì.
“Tao ngủ bao lâu rồi?” Tạ Tử Thanh vén chăn lên, một bên đi giày, một bên hỏi.
Andy nói: “25 phút rồi.”
Tạ Tử Thanh thở phào nhẹ nhõm, “May là không lỡ giờ thi.”
Giáo viên y tế nhịn khôn gđược cười lên, “Em ngoan thật đấy, không hỏi nguyên nhân mình bị ngất trước, lại chỉ lo lỡ giờ thi thôi.”
“Em quên hỏi.” Tạ Tử Thanh ngẩn người ra, chính mình cũng nở nụ cười, “Em bị bệnh gì sao?”
Giáo viên y tế đưa kết quả kiểm tra cho anh xem, “Vẫn khoẻ, nhưng mà em xem, đây là hình chụp não bộ của em, chỗ này, ngay gần chỗ mắt trái ấy, có một mảng bóng xám khoảng 1cm.”
Tạ Tử Thanh giật mình, “Trong não em có khối u sao?”
Thời đại này trong não có khối u cũng chỉ là vấn đề nhỏ, làm phẫu thuật cắt bỏ chỉ cần mấy phút là xong, không hề ảnh hưởng tới công việc học tập hay sinh hoạt.
Giáo viên y tế dở khóc dở cười, “Không phải,” Anh ta lấy tay ấn lên đầu Tạ Tử Thanh, “Thầy nghĩ đầu em trước kia từng chịu chấn thương, không được chữa khỏi hoàn toàn, hôm nay lại còn ăn cá tuyết, tinh thần lực bị xúc động làm tái phát vết thương cũ, kỳ lạ là thầy không đo ra được đầu em có thương tổn nào. Bệnh trạng lạ thật đấy.”
Tạ Tử Thanh có chút không dễ chịu, nghiêng đầu né đi, “Vậy chiều em có thể tham gia thi được không?”
Giáo viên y tế xem xét anh một lượt, “Trên lí thuyết thì có thể.”
Trong ánh mắt thất vọng của cả đám, anh ta chậm rãi thêm nốt câu nói dang dở, “Trên thực tế xác thực cũng có thể.”
Thấy mấy đứa trẻ ngẩn ra không nói câu gì, giáo viên y tế cười ha hả nói: “Các em còn không mau đi nữa, muộn giờ thi thì sao.”
Tạ Tử Thanh như vừa tỉnh mộng “A” một tiếng, vội vàng xem thời gian: “Chết, còn mỗi 5 phút!”
“Mau lên ——” Andy hô một tiếng, chạy như bay lao ra khỏi phòng y tế.
“Tử Thanh, thuốc của cậu.” Trước khi tách ra, Angusgail gọi Tạ Tử Thanh lại.
Tạ Tử Thanh nhận lấy cất vào túi, vẫy vẫy tay với y, “Thi xong gặp nhá.”
Tạ Tử Thanh tay chống đầu gối, người dựa vào vách tường phòng thi, thở hồng hộc. Anh cắn răng, mím chặt môi, ngực phập phồng kịch liệt. Da thịt trắng nõn hiện lên vết ửng đỏ từ trên mặt lan đến tận cổ áo.
“Em không sao chứ?” Một bàn tay thon dài đưa đến tước mặt anh.
Tạ Tử Thanh ngây ngẩ cả người, theo đầu ngón tay ngước lên nhìn người vừa tới, đó là một gương mặt điển trai, so với anh cũng không hơn nhiều tuổi lắm, khoé miệng mỉm cười, vô cùng hoà hợp.
Người mới đến thấy Tạ Tử Thanh không cần anh ta đỡ, liền thu tay về, từng cử động đều vô cùng tao nhã.
“Em là thí sinh phòng này à?”
Tạ Tử Thanh đứng thẳng người, gật đầu nói: “Thầy là giám thị à?”
Edwin sững sờ, sau đó nở nụ cười, anh ta nói: “Anh chỉ là học sinh của Học viện Đế quốc thôi, chỉ có điều là anh cao hơn bọn em mấy cấp. Giờ thi sắp tới rồi, sao em còn đứng bên ngoài? Mau vào đi.”
“Tạm biệt anh.” Tạ Tử Thanh vội vàng lộp cộp chạy đi mất.
Bị người ta thấy cái bộ dạng mệt như cún thế kia, thật mất mặt mà.
Tạ Tử Thanh đi vào phòng thi, phát hiện bên trong toàn bộ đã được thay đổi, chỗ bàn ghế lúc trước đã bị đem đi, thay vào đó là lít nha lít nhít mấy chục giá cơ giáp.
Đương nhiên, mấy cái này đều là cơ giáp cấp một.
Các thí sinh khác đã sớm tới, cả đám một mặt mới mẻ vây tại đó xem trò vui.
Tạ Tử Thanh cũng rất tò mò, vì vậy nghe theo nội tâm mình, đi tới trước một cái cơ giáp gần đấy, tỉ mỉ quan sát.
Một thí sinh bên cạnh nói: “Giời ạ! Cái thi thực hành kia đừng nói là bảo chúng ta điều khiển cơ giáp đấy nhá? Ông đây thi khoa chế tạo cơ giáp chứ có phải khoa chiến đấu cơ giáp đâu giời, cũng không phải khoa chỉ huy cơ giáp nốt mà!”
Một thí sinh khác nói: “Không phải vậy chứ, tớ trước giờ chưa từng học sao điều khiển nổi.”
“Tớ thấy sờ sợ á, làm sao giờ?”
“Tớ cũng thế.”
“Bố tớ bảo, tớ thi không đậu Học viện Đế quốc thì sẽ cho tớ học luôn trường ở địa phương, còn có thể được miễn học phí nữa.”
“Ông nội tớ lại bảo nếu tớ thi đỗ Học viện Đế quốc sẽ mua trò chơi mới nhất cho tớ.”
…
“Giáo viên tới!”
Không biết là ai hô một tiếng, cả phòng thi nháy mắt im phăng phắc.
Phía bê ngoài cửa sổ mơ hồ có một bóng người chợt hiện, rất nhanh, vẫn là giáo viên lúc trước bước vào, vẫn là bộ mặt nghiêm túc ấy, cô mở miệng nói: “Các em hẳn rất thắc mắc không biết những cơ giáp này dùng để làm gì đúng không?”
Giám thị bước lên bục giảng, nói tiếp: “Trên mỗi cơ giáp đều có tên của từng người một, các em có một phút để tìm cơ giáp của chính mình.”
Đám nhóc không dám tỏ vẻ nghi hoặc, vội vàng đi tìm cơ giáp có tên mình kia.
Tạ Tử Thanh hơi suy nghĩ một chút, liền đi về phía chỗ ngồi thi của mình lúc trước, quả nhiên thấy trên cánh tay cơ giáp có tên của mình.
Tạ Tử Thanh bỗng cảm thấy phấn chấn, cảm giác trong đầu có một luồng khí mát mẻ chậm rãi tràn qua.
Anh không nhịn được mà nhắm mắt lại.
Cái cảm giác này thật sự là, cực kì thư thái! Phảng phất như có một đôi bàn tay, dịu dàng vuốt ve da đầu anh, để ý thức của anh dần dần rơi vào mông lung và trôi đi.
Trong đầu thỉnh thoảng xuất hiện một vài hình ảnh mơ hồ lập loè khiến người ta không thể nắm bắt được. Ý thức của Tạ Tử Thanh chìm dần cuống, đột nhiên một con quái trùng khổng lồ đen ngòm xuất hiện trước mắt anh. Anh ôm một cây cột kì quái, mắt trái đau đến đòi mạng, một cái đuôi mang theo móc câu quấn lấy mắt cá chân anh, kéo anh rơi vào vũ trụ vô tận.
Cả người nhanh chóng rơi xuống, Tạ Tử Thanh không dám tin cúi đầu nhìn tay chân mình như đang co dần lại. Quái trùng gầm thét giãy giụa, móc câu trên đuôi quái trùng đâm vào da thịt anh, độc tố ngấm dần vào cơ thể, ý thức Tạ Tử Thanh dần mơ hồ, tay chân mất đi sức lực buông thõng xuống.
Trong tầm mắt mơ hồ, anh tựa như nhìn thấy một cơ giáp lớn màu xanh từ trên trời hạ xuống….
“A ——”
Tạ Tử Thanh đột nhiên ngồi thụp xuống, tay trái theo bản năng sờ sờ đùi.
“Tử Thanh, mày tỉnh rồi!?” Giọng Andy vui mừng vang lên đầu tiên.
Tạ Tử Thanh rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, Anh mở mắt nhìn bốn phía, không có quái trùng, cũng không có cơ giáp này nọ kia, hiện tại anh rất an toàn.
Lòng vẫn còn sợ hãi, sờ sờ đôi mắt ân ẩn đau, Tạ Tử Thanh hỏi: “Tao làm sao thế? Đây là đâu?”
Anh thấy mình đang nằm trên một cái giường nhỏ màu trắng, trên đầu là ánh đèn chói mắt, Emily ngồi trên ghế salon bên giường, mắt nhìn bên này, tay vẫn thoăn thoắt gọt hoa quả, thấy anh vừa tỉnh lại, Emily liền nhét hoa quả vào tay anh, cô nói: “Ăn cái này lót bụng đi, nhà ăn đóng cửa rồi.”
“Cảm ơn.” Anh cười một cái nói.
Andy kéo ghế tới bên giường, mắt vẫn còn hồng hồng: “Làm tao sợ muốn chết, mày đột nhiên ngã trên đất, gọi mãi cũng không thấy tỉnh.”
Emily vẫn múa may con dao nhỏ gọt trái cây, “Tên ngốc này sợ đến phát khóc, tiếc là cậu không có cơ hội nhìn thấy.”
Andy xấu hổ, chột dạ mà nói: “Tớ không khóc.”
Emily “Ha ha” một tiếng, ý hiện trên mặt.
Lúc này Angusgail cùng giáo viên y tế trở về, cầm theo thuốc trong tay, vẻ mặt không dễ nhìn gì.
“Tao ngủ bao lâu rồi?” Tạ Tử Thanh vén chăn lên, một bên đi giày, một bên hỏi.
Andy nói: “25 phút rồi.”
Tạ Tử Thanh thở phào nhẹ nhõm, “May là không lỡ giờ thi.”
Giáo viên y tế nhịn khôn gđược cười lên, “Em ngoan thật đấy, không hỏi nguyên nhân mình bị ngất trước, lại chỉ lo lỡ giờ thi thôi.”
“Em quên hỏi.” Tạ Tử Thanh ngẩn người ra, chính mình cũng nở nụ cười, “Em bị bệnh gì sao?”
Giáo viên y tế đưa kết quả kiểm tra cho anh xem, “Vẫn khoẻ, nhưng mà em xem, đây là hình chụp não bộ của em, chỗ này, ngay gần chỗ mắt trái ấy, có một mảng bóng xám khoảng 1cm.”
Tạ Tử Thanh giật mình, “Trong não em có khối u sao?”
Thời đại này trong não có khối u cũng chỉ là vấn đề nhỏ, làm phẫu thuật cắt bỏ chỉ cần mấy phút là xong, không hề ảnh hưởng tới công việc học tập hay sinh hoạt.
Giáo viên y tế dở khóc dở cười, “Không phải,” Anh ta lấy tay ấn lên đầu Tạ Tử Thanh, “Thầy nghĩ đầu em trước kia từng chịu chấn thương, không được chữa khỏi hoàn toàn, hôm nay lại còn ăn cá tuyết, tinh thần lực bị xúc động làm tái phát vết thương cũ, kỳ lạ là thầy không đo ra được đầu em có thương tổn nào. Bệnh trạng lạ thật đấy.”
Tạ Tử Thanh có chút không dễ chịu, nghiêng đầu né đi, “Vậy chiều em có thể tham gia thi được không?”
Giáo viên y tế xem xét anh một lượt, “Trên lí thuyết thì có thể.”
Trong ánh mắt thất vọng của cả đám, anh ta chậm rãi thêm nốt câu nói dang dở, “Trên thực tế xác thực cũng có thể.”
Thấy mấy đứa trẻ ngẩn ra không nói câu gì, giáo viên y tế cười ha hả nói: “Các em còn không mau đi nữa, muộn giờ thi thì sao.”
Tạ Tử Thanh như vừa tỉnh mộng “A” một tiếng, vội vàng xem thời gian: “Chết, còn mỗi 5 phút!”
“Mau lên ——” Andy hô một tiếng, chạy như bay lao ra khỏi phòng y tế.
“Tử Thanh, thuốc của cậu.” Trước khi tách ra, Angusgail gọi Tạ Tử Thanh lại.
Tạ Tử Thanh nhận lấy cất vào túi, vẫy vẫy tay với y, “Thi xong gặp nhá.”
Tạ Tử Thanh tay chống đầu gối, người dựa vào vách tường phòng thi, thở hồng hộc. Anh cắn răng, mím chặt môi, ngực phập phồng kịch liệt. Da thịt trắng nõn hiện lên vết ửng đỏ từ trên mặt lan đến tận cổ áo.
“Em không sao chứ?” Một bàn tay thon dài đưa đến tước mặt anh.
Tạ Tử Thanh ngây ngẩ cả người, theo đầu ngón tay ngước lên nhìn người vừa tới, đó là một gương mặt điển trai, so với anh cũng không hơn nhiều tuổi lắm, khoé miệng mỉm cười, vô cùng hoà hợp.
Người mới đến thấy Tạ Tử Thanh không cần anh ta đỡ, liền thu tay về, từng cử động đều vô cùng tao nhã.
“Em là thí sinh phòng này à?”
Tạ Tử Thanh đứng thẳng người, gật đầu nói: “Thầy là giám thị à?”
Edwin sững sờ, sau đó nở nụ cười, anh ta nói: “Anh chỉ là học sinh của Học viện Đế quốc thôi, chỉ có điều là anh cao hơn bọn em mấy cấp. Giờ thi sắp tới rồi, sao em còn đứng bên ngoài? Mau vào đi.”
“Tạm biệt anh.” Tạ Tử Thanh vội vàng lộp cộp chạy đi mất.
Bị người ta thấy cái bộ dạng mệt như cún thế kia, thật mất mặt mà.
Tạ Tử Thanh đi vào phòng thi, phát hiện bên trong toàn bộ đã được thay đổi, chỗ bàn ghế lúc trước đã bị đem đi, thay vào đó là lít nha lít nhít mấy chục giá cơ giáp.
Đương nhiên, mấy cái này đều là cơ giáp cấp một.
Các thí sinh khác đã sớm tới, cả đám một mặt mới mẻ vây tại đó xem trò vui.
Tạ Tử Thanh cũng rất tò mò, vì vậy nghe theo nội tâm mình, đi tới trước một cái cơ giáp gần đấy, tỉ mỉ quan sát.
Một thí sinh bên cạnh nói: “Giời ạ! Cái thi thực hành kia đừng nói là bảo chúng ta điều khiển cơ giáp đấy nhá? Ông đây thi khoa chế tạo cơ giáp chứ có phải khoa chiến đấu cơ giáp đâu giời, cũng không phải khoa chỉ huy cơ giáp nốt mà!”
Một thí sinh khác nói: “Không phải vậy chứ, tớ trước giờ chưa từng học sao điều khiển nổi.”
“Tớ thấy sờ sợ á, làm sao giờ?”
“Tớ cũng thế.”
“Bố tớ bảo, tớ thi không đậu Học viện Đế quốc thì sẽ cho tớ học luôn trường ở địa phương, còn có thể được miễn học phí nữa.”
“Ông nội tớ lại bảo nếu tớ thi đỗ Học viện Đế quốc sẽ mua trò chơi mới nhất cho tớ.”
…
“Giáo viên tới!”
Không biết là ai hô một tiếng, cả phòng thi nháy mắt im phăng phắc.
Phía bê ngoài cửa sổ mơ hồ có một bóng người chợt hiện, rất nhanh, vẫn là giáo viên lúc trước bước vào, vẫn là bộ mặt nghiêm túc ấy, cô mở miệng nói: “Các em hẳn rất thắc mắc không biết những cơ giáp này dùng để làm gì đúng không?”
Giám thị bước lên bục giảng, nói tiếp: “Trên mỗi cơ giáp đều có tên của từng người một, các em có một phút để tìm cơ giáp của chính mình.”
Đám nhóc không dám tỏ vẻ nghi hoặc, vội vàng đi tìm cơ giáp có tên mình kia.
Tạ Tử Thanh hơi suy nghĩ một chút, liền đi về phía chỗ ngồi thi của mình lúc trước, quả nhiên thấy trên cánh tay cơ giáp có tên của mình.
Danh sách chương