Biên tập: Bún Chả.

Chỉnh sửa: Lychee.

“Tận tâm, chuyên nghiệp, thân thiện…”

Tiếng bước chân như có như không vang lên, Tạ Tử Thanh dùng sức kéo chăn che kín mình, cả người vẫn không tự chủ được run lên.

“Chúng ta là người nối nghiệp chủ nghĩa xã hội, hướng về truyền thống cách mạng vẻ vang của cha ông…”

“Cộp, cộp..”

Đầu tiên là nhỏ nhẹ, sau đó càng lúc càng rõ ràng. Mỗi một tiếng, giống như đang đạp thẳng lên nhịp tim của Tạ Tử Thanh.

Cuối cùng, tiếng bước chân dừng lại ở cửa phòng.

Hô hấp của Tạ Tử Thanh hơi ngưng lại.

“Cộp, cộp…”

Âm thanh sau đó lại vang lên trong phòng, không nhanh không chậm tới gần giường.

Tạ Tử Thanh lại càng run rẩy mãnh liệt hơn.

Một lát sau, một cái tay rờ lên đỉnh đầu anh, cố kéo chăn lên.

Lòng Tạ Tử Thanh chìm xuống, ma cũng biết vén chăn? Sẽ không phải trộm đi? Nghĩ như thế, anh lặng lẽ dò tay xuống dưới gối, mò ra một thứ cứng rắn.

Người đến thấy không kéo được chăn trùm đầu của anh, đưa tay sờ về phía bên người anh. Trong một cái chớp mắt tiếp theo, Tạ Tử Thanh đột nhiên phát lực, thừa dịp người kia không phòng bị mà bổ nhào lên, ép người kia nằm dưới người, vật cứng trong tay vững vàng dí sát đầu đối phương.

Đè thấp giọng: “Không muốn chết thì đừng nhúc nhích.”

Người dưới thân giãy dụa một chút, Tạ Tử Thanh thấy thế cố ý cười lạnh một tiếng, anh nói:  “Cây súng này của ta là do đại sư cơ giáp cấp chín tự tay làm riêng. Mày nghĩ xem nó có thể một phát nổ đầu mày hay không?”

“Từ khi nó đến tay tao còn chưa được dùng đâu, tao cũng không ngại bây giờ thử nghiệm xem.”

Dối phượng tựa như không sợ chết, thuận theo một cánh tay khác của anh sờ lên. Tạ Tử Thanh cau mày, đè lại: “Thành thật đi!”

Xác định người dưới thân không cách nào chạy thoát, Tạ Tử Thanh mở vòng tay ra, báo cảnh sát!

“Tử Thanh.”

Giọng nói quen thuộc lại xa lạ vang lên. Tạ Tử Thanh ngẩn ra, lợi dụng kẽ hở này, đối phương ôm lấy eo anh, nhẹ nhàng kéo một cái, một nụ hôn nồng cháy liền rơi lên môi anh.

Tạ Tử Thanh, người còn chưa rõ cảm giác quen thuộc này từ đâu ra: Cái quằn què gì thế này? Phần dưới lưng bị vuốt nhẹ nhiều lần.

“Anh rất nhớ em…”

Một đường thăm dò lên phía trên.

“Rất sợ em quên anh….”

“Tách” một cái, đôi mắt đột nhiên gặp ánh sáng nheo lại, ánh mắt Angusgail có chút mê man, “Làm sao lại bật đèn?”

Tạ Tử Thanh bị chọc tức nở nụ cười: “Anh là ai? Đột nhập vào nhà tôi không nói, còn quấy rối tôi, không chịu đi, tôi liền báo cảnh sát cho anh ngồi rục xương trong tù!”

Thật vất vả mới thích ứng được ánh sáng mạnh, Angusgail làm như không có chuyện gì xảy ra nói: “Đừng nghịch, anh sai rồi.”

Cái tay kia vẫn ngoan cường mà rờ mó lên trên.

Tạ Tử Thanh kéo tay y, giũ chặt mặt y: “Ai đùa anh? Tôi biết anh sao?”

“Chúng ta có thể nói chuyện không?” Angusgail thu hồi biểu tình trên mặt, trịnh trọng nói.

“Không nói nhiều, anh đi.”

Angusgail co quắp trên giường, “Nhà anh, anh không đi, chỗ nào cũng không đi.”

Tạ Tử Thanh ôm chăn muốn xuống giường: “Vậy tôi đi.”

Angusgail chen chân vào, nhẹ nhàng nhấc bổng lên, Tạ Tử Thanh lại một lần nữa trở về giường.

Tạ Tử Thanh:… Tức đến phi thăng 🙂.

Angusgail ôm anh từ phía sau lưng, cọ cọ lên cổ anh: “Anh bây giờ trở nên cực siêu đấy nhá.”

Trong giọng nói không giấu được đắc ý.

Tạ Tử Thanh: “Há, anh giỏi rồi. Tôi không bắt được anh, vậy anh tuyệt thật nha.”

“Anh không có ý này.”

Tạ Tử Thanh nhắm mắt lại: “Anh có ý gì liên quan đến tôi à? Ngược lại chúng ta chỉ là bạn cùng phòng mà thôi.”

“Mà hiện tại, chẳng là cái thá gì.”
Tác giả có lời muốn nói: Ngược?

Hông có đâu

…..

Tạ Tử Thanh: Giận rồi, chạy đi làm lính cũng không đi tìm tôi .

Angusgail còn kém đường chạy nước rút: Tử Thanh trở nên lợi hại hơn, không có mặt mũi nào thấy em ấy hu hu hu ~ Tui cũng phải làm ra chút thành tích mới được!

….

Angusgail bản 2.0:

Chiều cao: Tăng.

Cân nặng: Tăng.

Thể chất: Tăng.

Tinh thần lực: Tăng.

Da mặt: Tăng (lv max).
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện