Thời gian thấm thoát thôi đưa, mấy năm sau, lại là một đêm trung thu. 



“Vương gia đâu? Gia yến cũng đã khai tiệc rồi, sao còn chưa thấy người?”

“Trong hoa viên…”

Từ Văn cả giận nói: “Lại đi đào dế sao?!”

Từ Văn đang định nâng váy ra ngoài mắng một trận, nhưng đang trang điểm chỉ mới một nửa, đầu đầy hoa trâm, hướng về gương liếc mắt một cái, hơi thiếu kiên nhẫn nói: “Đều rút trâm ra hết đi, không muốn cài”. 



Thị nữ sợ hãi ứng thanh “Dạ”, liền đưa tay tháo trâm, Từ Văn lại nói: “Lễ trung thu cũng tống đi sao? Hồi điều* đâu?” [*hóa đơn]

Quản gia bên cạnh nói: “Hồi điều vừa đến nhà hôm nay, nhị cửu gia viết tín*, lại đóng gói một ít thổ sản Dương Châu…”. Quản sự kia nói xong xoay người, một tỳ nữ nâng mâm gỗ tiến lên. [*thư].

Quản gia lấy tín trên mộc bàn, cung kính trình lên Từ Văn, lại nói: “Một xe Hải Vị Hãm Nhi nguyệt bính*, năm hạp quế hoa cao, mười hũ Trúc Diệp Thanh, hoạt ngư…” [*bánh trung thu]

“Được rồi” Từ Văn đem tín ném trở lại mộc bàn, không kiên nhẫn nói: “Năm nào cũng là những thứ này” Tiện đà dùng mắt đánh giá một người đang đứng sau quản sự.

Nam nhân kia vóc người cao to, đầu đội đấu lạp, long tụ* đứng ở một bên, y phục tựa hồ không quá hợp thân, lộ ra chiếc cổ màu đồng sạch gọn. [*ôm tay áo]

Nam nhân cúi đầu, đem hai mắt giấu trong đấu lạp, chỉ lộ ra khuôn mặt nghiêng thon gầy.

Từ Văn nói: “Ngươi là ai?”

Quản sự vội vàng nghiêng thân đi, nhượng người nọ đang lẳng lặng đứng phía sau tiến lên. Quản sự nói: “Vị này là nhị cữu gia phái…”

Từ Văn ngắt lời: “Lấy hồng bao cho hắn, quá tiết gọi hắn đến ăn cùng một chỗ với các ngươi”

Quản sự kia vẻ mặt thoáng chút lúng túng, một hồi lâu sau đánh bạo nói: “Nhị cữu gia…Lệnh hắn đến chỗ phu nhân làm phục dịch”

Từ Văn trào nói: “Tên Tăng Thọ không biết xấu hổ này, ngay cả người trong phủ ngươi cũng dưỡng không nổi sao?”

Nam nhân kia im lặng không đáp, Từ Văn xua tay nói: “Đến môn phòng* tọa đi, mấy ngày nữa xem ý tứ Vương gia, phân công cho ngươi làm chút chuyện” [*nơi dành cho người gác cổng]

Từ Văn suy nghĩ một chút, lại nói: “Vân Khởi hồi tín chưa?”

Quản gia cung kính đáp: “Tiểu cữu gia vô tín, chỉ gửi đến một hạp tử”

Từ Văn hơi không vui, nói: “Lấy ra cho ta xem”

Quản gia nâng hạp tử trên mộc bàn đến, tự tay xé giấy niêm phong, Từ Văn thấy vật trong hạp kia, khóe miệng liền khẽ cong lên. 



Bên trong hạp là một cây bạch ngọc trâm, do tượng nhân* khắc, đầu trâm dường như khắc nhành cây, thấy rất rõ vân cây, chi tiết cực sống động, thậm chí vết nứt nơi vỏ cây bị bong ra cũng y như thật. [*thợ điêu khắc]

Trên thụ chi điểm xuyến vài đóa hoa quế, cánh hoa trong suốt sáng bóng, nhụy hoa e ấp mảnh như sợi tóc, nhưng nhất thanh nhị sở.

Từ Văn tán thán nói: “Tốn không biết bao nhiêu ngân lượng, tiểu hỗn đản phung phí này”

Từ Văn cầm lấy trâm tử, hướng về phía ánh đèn, thấy đuôi trâm có khác bốn chữ cực nhỏ như hạt gạo: 



Nam tử trầm mặc kia đột nhiên chen miệng nói: “Thiềm cung chiết quế”, Tứ Hồ Đồng Tương phủ, Tô Uyển Dung đích tự”

Từ Văn tỏ vẻ bất ngờ nói: “Ngươi cũng biết Tô Uyển Dung?”

Nam nhân phảng phất một chút tiếu ý đáp: “Thợ tài giỏi bậc nhất, toàn bộ Nam Kinh chỉ có duy nhất một mình nàng, sau gả cho Tưởng sư…Tưởng Hiến liền cất đao bỏ nghề. Trâm tử này trị giá ít nhất một ngàn lượng hoàng kim, hơn nữa có tiền cũng không mua được”

Nam nhân còn bồi thêm một câu: “Năm đó nghe nói ngay cả Thái tử muốn đem Điêu cá ngọc bội* tặng, Tưởng phu nhân cũng không khắc” [*ngọc bội đại bàng]

Từ Văn cười nói: “Hiểu rồi, hẳn là tiểu hỗn đản cầu khẩn sư nương hắn, đích thân khắc trâm tử”

Quản gia kia phụ họa thêm: “Xưa nay tiểu cữu gia luôn hữu tâm”

Từ Văn trách: “Không có vốn sinh ý*, mọi việc đều thuận lợi chắc” [*làm ăn]

Mặc dù nói vậy, trên mặt vẫn mang theo vẻ đạm đạm hân hỉ như trước, căn dặn: “Hôm nay không mặc cẩm, mang hắc bào dưới đáy rương lại đây”

Tỳ nữ kia ứng thanh xoay người đi, Từ Văn giật hoa trâm ném vào mâm, một đầu tóc đen nhánh dài như thác nước đổ xuống, sau đó choàng hắc tú phục, hắc bào tôn lên làn da trắng như bạch ngọc, càng mỹ diễm không gì sánh bằng. 



Từ Văn vấn tóc, chỉ cài bạch ngọc trâm mà Vân Khởi tặng, đánh giá nam tử cao lớn kia một chút, nói: “Hạ đấu lạp xuống.”

Nam nhân kia thủ hạ đấu lạp, cùng Từ Văn nhìn nhau, mất tự nhiên tránh ánh mắt Từ Văn.

Nam nhân sống mũi cao thẳng, khẽ hiển lộ hình ưng câu, song đồng thẫm màu như đại mạo bàn tông*.[*cây cọ đồi mồi]

Từ Văn nói: “Người Đột Quyết? Ngươi cùng Lang bộ thường hay tới phủ…”

Nam nhân dứt khoát linh hoạt đáp: “Không quan hệ”

“Tên gì?”

“Chu Phong”

Từ Văn xì một tiếng bật cười nói: “Tên gì không gọi, lại gọi ‘Heo Điên’*”. Cũng không hỏi lai lịch người này, nói: “Đi dùng bữa trước, xem bộ dáng của ngươi hẳn là biết võ, sáng sớm mai, chạy theo Vương gia”[Chu Phong(朱锋) đồng âm Trư Phong(猪疯), cả hai đều đọc là zhū fēng]

Chu Phong gật đầu đáp: “Tạ phu nhân”

Chu Lệ nằm sấp trên cỏ, miệng ngậm cọng rơm, mùa thu hương lan tỏa khắp đình, thoải mái híp mắt, huýt sáo, một tay vươn vào trong giả sơn.

Từ Văn mang theo tỳ nữ quản sự xuất viện, hướng hoa viên một tiếng Hà Đông sư hống: “Vương gia! Khai phạn* rồi! Suốt ngày đào cẩu động, đào ra được vinh hoa phú quý chắc!” [*ăn cơm]

Chu Lệ vội vàng phun rơm ngồi dậy, “Yo!” một tiếng nhìn chăm chăm, mãnh liệt khen: “Phu nhân! Ngươi hôm nay quả nhiên…”

Từ Văn điểm trang sức trang nhã, một thân huyền phục, đỉnh đầu ngọc trâm khiết bạch, tôn lên mái tóc đen mượt như thác nước tam thiên, làm Chu Lệ thấy mà chảy nước dãi. [*clover: thiệt mất mặt (-_-)]

Từ Văn tự sân phi sân* liếc Chu Lệ một cái, chân không ngừng tiến về phía tiền thính. [*giận mà như không giận]

Chu Lệ vội cười làm lành sải bước đuổi theo, vươn cánh tay để phu nhân khoát vào, trung thu Vương phủ yến lúc này mới chính thức bắt đầu.

Thác Bạt Phong cong chân dài, tọa tại một góc vắng vẻ bên cạnh bàn ở thính ngoại, trước bàn đều là gia đinh phủ nội, trướng phòng, không người nào nói chuyện với nhau, hắn cũng không lên tiếng. Liền rót rượu cho mình, gắp đồ ăn. Trong sảnh truyền đến tiếng cười hào sảng của Chu Lệ, cùng mấy danh tân khách miệng lưu loát giọng Bắc Bình.

“Ta nói này, ai…thỉnh ngài thỉnh ngài, bản thân ta, không dám làm phiền Vương gia.” Nam nhân kia cười nói: “Lẽ ra vào lễ bách nhật của tiểu công tử nên đến, thật không ngờ sư phụ cuối cùng không cho ta hạ sơn, này thật…”

Chu Lệ vội cười nói: “Đừng ngại đừng ngại, Diêu lão đệ đã tới đây rồi, vậy hãy trụ lại đi”

Từ Văn thay đổi bộ dáng, ôn ngôn thiển tiếu* nói: “Chuyện của xá đệ lần trước, đã làm phiền Diêu đại sư…” [*nói cười nhỏ nhẹ]

Thác Bạt Phong nghe vào trong tai, lòng khẽ động, hỏi: “Đệ của phu nhân…Có chuyện gì?”

Một gia đinh đánh giá Thác Bạt Phong trong chốc lát, cười nói: “Chuyện này nói ra dài dòng lắm, đã nhiều năm trước, tiểu cữu gia ở kinh thành bị đả thương, chính là nhờ vị Diêu đại sư của chúng ta trị cho”

Thác Bạt Phong nheo mắt lại, trong mắt hiện ra thần thái sắc bén: “Đả thương cái gì? Trị thế nào?”

Gia đinh kia cũng thật bát quái, trong phủ Vương gia vốn nhàm chán, chuyện nhỏ cũng có thể truyền đi hơn mười ngày nửa tháng, huống chi đại sự như thế, vừa nghe Thác Bạt Phong hỏi, liền hớn hở mặt mày, nói bằng giọng Bắc Kinh:

“Hóa ra ngài là nhị cữu gia phái tới? Kia thành, ngài cũng phải gọi hắn là tiểu cữu gia. Nói cho ngài, hắn ở kinh thành là một Cẩm y vệ dưới chân thiên tử, ai yêu gia gia của ta uy…Cẩm y vệ ngài có biết không? Không biết? Ta nói cho ngài Cẩm y vệ này chính là không thể…”

“Nói trọng điểm!” Thác Bạt Phong không vui nói.

Thác Bạt Phong uy thế vẫn còn, vừa quát như thế, gia đinh kia phản xạ có điều kiện ngồi thẳng người, nghi ngờ đánh giá người kia chốc lát, lại nói tiếp: “Ngài thật không kiên nhẫn mà…Được rồi, nói cho ngài điểm mấu chốt, tiểu cữu gia nha, chính là nhất đẳng nhân tài, nghe nói vô cùng được Hoàng thượng coi trọng, nhưng không biết động cái gì mà phạm vào đại tội mất đầu”

Thác Bạt Phong nín thở yên lặng nghe.

Gia đinh kia lại nói: “Nhưng tiểu cửu gia nhân hảo, mệnh đại, phúc duyến hậu, không bị mất đầu, bất quá phải chịu một hồi trượng đả, mụ nó, ngài không biết, ngay trước mặt Hoàng thượng cùng các đại thần, bị đánh đủ ba trăm sáu mươi trượng…”

“…”

Thác Bạt Phong khó có thể tin siết chặt chén rượu, cả người phát run.

Gia đinh kia run run nói: “Ba trăm sáu mươi trượng! Vương gia chúng ta nhìn thấy mà đau lòng, Vương gia cầu tình cũng không được, cứ như vậy trơ mắt nhìn tiểu cửu gia bị đánh, thật là tạo nghiệt”

“Nghe nói hai chân bị đánh cho tàn phế, tất cả xương sườn cũng bị đánh gãy, đánh đến trên triều đình tất cả đều là máu, đánh đến văn võ bá quan cũng nhìn không nổi nữa, mọi người quỳ xuống dưới chân Hoàng thượng cầu tình…”

“Sau khi đánh xong Vương gia vội vã ôm tiểu cửu tử hồi gia, than trời trách đất mà khóc a…”



“Khi đó tiểu cữu gia chỉ còn lại một hơi thở…Sống không được, mà chết cũng không xong, nghe nói cữu gia này còn tâm nguyện gì đó chưa dứt, không nỡ chết. Vậy cũng may, Vương gia truyền toàn bộ danh y toàn kinh thành, danh y nhiều đến nỗi muốn đem viện tử chèn sập…”

“Vương gia một mặt trông coi tại Kim Lăng, phái người trở về báo tin, phu nhân vừa nghe chuyện này, liền khóc đến chết đi sống lại, thiên hôn địa ám…Ai huynh đệ, huynh đệ? Ta nói ngươi cũng khóc, ngươi khóc cái gì? Ngươi cũng thấy thảm, hách hầu*?” [*khỉ bự, hết ‘heo điên’ giờ tới ‘khỉ bự’ ┐(─__─)┌]

Gia đinh không khỏi đối với năng lực giảng cố sự tuyệt hảo của mình bắt đầu kính nể. Qua một lúc lâu, nổi lên tình tự, nhu nhu hốc mắt ướt át, ngơ ngác nhìn về đường chân trời xa xa trong ảo tưởng, nhìn đến ánh tà dương cũng không hề tồn tại kia, thổn thức nói:

“Phu nhân lấy tiền, nhượng tiểu nhân đi phát lương thực cho người nghèo, hạ lệnh toàn thành trai giới. Ngày đó thỉnh hòa thượng đạo sĩ khắp nơi, làm phép tại nhà, vừa văn Diêu Nghiễm Hiếu đại sư đi ngang qua, nghe chuyện này, liền lấy ra sư môn bí bảo, gọi là Chu nhãn băng thiềm, giao cho người đưa tin mang về, lúc này mới cứu được tính mạng của Vân Khởi tiểu cửu gia…”

“Hạo nguyệt đương không, minh châu tại thiên, giai nhân hà xử, thiên lý thiền quyên…”

“Vương gia, năm nào ngày cũng chỉ có mấy câu này”

“A a, bản vương ít đọc sách, từ nhỏ không được giáo dục hảo…”

“Áp vận*!” [*gieo vần]

Chu Lệ cùng Diêu Nghiễm Hiếu uống đến say khướt mới ra khỏi thính ngoại, đứng bên trong tiền viện, thập lý hà đường, tam thu quế tử*, hương thơm ẩn ẩn truyền lại, khiến lòng người thư sướng vô cùng. [*ao sen ngàn dặm, hoa quế ba thu]

Diêu Nghiễm Hiếu hoàn tục chưa lâu, giờ phút này tăng nhân trẻ tuổi đầu tóc không quá ba tấc, cài một cái trâm Hồ nhi, vỗ tay nói: “Vương gia thỉnh trở vào, Nghiễm Hiếu tự trở về được rồi”.

Chu Lệ hắc hắc cười nói: “Diêu huynh đệ nếu có chuyện gì, tùy thời liền đến tìm bản vương”

Diêu Nghiễm Hiếu mặt mày đỏ ửng, cười gật đầu, xoay người rời phủ, song tại giàn hoa bên cạnh tiền viện đã có một người vươn người đứng thẳng, chờ đợi đã lâu, chính là Thác Bạt Phong.” 



Thác Bạt Phong mắt ửng đỏ, ngạnh cổ, ngăn cản đường đi của Diêu Nghiễm Hiếu, đứng trước người hắn, không nói hai lời liền vén vạt bào quỳ xuống.

“Ai ai, thí chủ? Ngài đây là…”

Chu Lệ bị hù cho nhảy dựng lên, vội vã tiến lên, Diêu Nghiễm Hiếu khom người đỡ, nhưng Thác Bạt Phong lại cung kính hướng Diêu Nghiễm Hiếu dập đầu lạy ba cái.

Diêu Nghiễm Hiếu nhíu mày không hiểu, hướng Chu Lệ nói: “Đây là người trong phụ Vương gia?”

Thác Bạt Phong khàn khàn nói: “Tạ đại ân Diêu đại sư”. Sau đó đứng lên, đi qua một bên trầm mặc không nói.

Chu Lệ đột nhiên nghe được thanh âm kia liền hấp một ngụm lãnh khí, bất chấp Thác Bạt Phong, vội vàng cười nói với Diêu Nghiễm Hiếu: “Vô sự, Diêu huynh đệ, chuyện này nói ra rất dài dòng, ngày sau rảnh rỗi sẽ nói.”

Đưa Diêu Nghiễm Hiếu đi, Thác Bạt Phong vẫn đứng một bên, Chu Lệ liền xoay người lại nói: “Sao ngươi đến Bắc Bình mà không chào hỏi một tiếng?”

Chu Lệ dẫn Thác Bạt Phong vào bên trong hoa viên, xua đuổi hạ nhân, mới nói: “Không phải bảo ngươi năm sau mới tới sao?”

Tình tự Thác Bạt Phong đã bình tĩnh hơn một chút, cùng Chu Lệ hai người bị gió thu thổi qua, mùi rượu tán hơn phân nửa, Thác Bạt Phong suy nghĩ một chút, nói: “Không muốn ăn nhờ ở đậu”

Chu Lệ nghe lời này, liền biết Thác Bạt Phong nhất định là ở Dương Châu bị xem thường rồi, cười nói: “Được rồi, đã tới thì liền trụ lại, thật tình mà nói thì bổn vương cũng là khâm phạm, khâm phạm bao che khâm phạm.”

Thác Bạt Phong thất thần nhìn lá sen tan hoang đầy trong trì đường*, suy nghĩ một chút nói: “Vương gia, Vân Khởi hiện chuyển biến như thế nào?” [*hồ]

Chu Lệ cười đáp: “Chuyển biến rất hảo, yên tâm đi, năm sau chính là dịp Cẩm y vệ năm năm một lần được trở về thăm nhà, đến lúc đó liền được gặp mặt”

Thác Bạt Phong gật đầu, cùng Chu Lệ chầm chậm thả bộ dọc theo trì đường, Chu Lệ bỗng nhiên lại nói: “Ngày đó chuyện trong lao ngục, thư tín chung quy nói không rõ ràng, ngươi hiện nói lại một chút, người mang rượu tới cho ngươi, có bộ dáng như thế nào?”

Thác Bạt Phong trầm ngâm trong chốc lát, đang định mở miệng, chợt thấy một nữ tử đang đứng trên hàng hiên, chính là Từ Văn.

Thác Bạt Phong không hành lễ, Chu Lệ trong lòng liền giật thót một cái, vội trốn sau lưng Thác Bạt Phong, Từ Văn nhíu mày nói: “Sao người lại nhận thức được tên tiểu tư ở nhà nhị ca ta?”

Chu Lệ liền cười nói: “Chuyện là vầy, vi phu vừa nhìn thấy vị huynh đệ Đột Quyết này, trong lòng tò mò, liền kéo hắn nói chuyện phiếm vài câu, là tới từ nhà nhị cữu?”

Từ Văn hồ nghi nói: “Phiếm vài câu? Có thể hàn huyên đến hai mắt lệ lưng tròng?”

Chu Lệ cáp cáp ứng phó, lập tức hướng Thác Bạt Phong nháy mắt, Thác Bạt Phong vẫn còn nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng chỉ đành bất đắc dĩ cáo lui.

Lúc này Từ Văn mới lấy trường bào trên vai đẩu khai, tiến lên phủ thêm cho Chu Lệ, Chu Lệ nói: “Hài tử kia mệnh khổ, vừa mới ra đời cha nương đều mất hết, ngươi cũng biết cuộc sống người Đột Quyết bất hảo mà, phía nam có Hán nhân chúng ta, phía Bắc lại có người Nguyên, suốt ngày bị ức hiếp…”

Từ Văn nói: “Được rồi”

Chu Lệ ngượng ngùng ngậm miệng, kéo tay Từ Văn, suy nghĩ một hồi lâu nói: “Phu nhân hôm nay thật xinh đẹp, trâm trên đầu ở đâu ra? Đám khách nhân ngồi đó ai cũng khen ngươi”

Từ Văn tức giận nói: “Sao không đào cẩu nhãn của bọn hắn ra”

Chu Lệ cùng Từ Văn mỉm cười, Chu Lệ nói: “Trung thu năm nay khí trời hảo, tháng này…”

Nói xong ngẩng đầu, chợt thấy trên màn trời tử hồng*, Lưu tinh** kéo theo cái đuôi lửa đỏ xẹt qua, chợt lóe rồi biến mất. [*màu mận chín; **sao băng]

————–

Lá ngô đồng rụng đầy sân, kim thu Nam Kinh.

Đại viện Cẩm y vệ bày trí vài bàn tròn lớn, một bàn mười hai người ngồi, mỹ tửu giai hào thượng tề*.[*rượu ngon món ngon đầy đủ]

vân Khởi cầm tửu bôi, cười nói: “Đãn nguyện nhân trường cửu, thiên lý cộng thiền quyên*, mọi người cạn chén”. Sau đó ngưỡng cổ uống. [*Chỉ mong người trường cửu, ngàn dặm cùng thuyền quyên, thuyền quyên ý chỉ người con gái đẹp  (thơ Tô Thức)]

Bọn thị vệ sôi nổi đáp lại, cầm chén đũa lên. Chợt nghe một gã thái giám tiến vào viện, giọng the thé nói:

“Vân Khởi chính sử! Điện Thái hòa truyền lệnh_____!”

Vân Khởi kêu khổ thấu trời, ném đũa, nói: “Lại sao nữa”

Thái giám kia nói: “Hoàng thượng hồi điện Thái hòa phê tấu chương, điện lý truyền Cẩm y vệ đến thủ”

Vân Khởi còn chưa đáp, bọn thị vệ đã như tang khảo tỷ*, rồi rít đứng dậy. [*như cha mẹ chết rồi, vô cùng đau khổ]

Vân Khởi nói: “Ta còn chưa có chỉ định ai, sao bỗng nhiên lại siêng quá vậy?!”

Vinh Khánh cười nói: “Chuẩn bị sẵn, tránh cho ngươi khó xử” 



Vân Khởi cười đứng lên nói: “Để ta đi, lễ hội mà, không làm phiền các ngươi, các huynh đệ cứ tiếp tục, nhớ chừa cho ta vào món”

Các tiểu tử cười vang, đều nói Vân Khởi có nghĩa khí, có người tiện tay cầm cái đùi gà cười nói: “Bụng rỗng lại mới uống rượu, cẩn thận choáng đầu, ăn chút gì đi” 



“Ngô ngô”. Vân Khởi gặm đùi gà, vội vã trở về phòng đổi lại phi ngư phục, rồi một mặt xé ăn, một mặt theo tiểu thái giám vào điện Thái Hòa.”

Vân Khởi kéo tụ tử chùi chùi miệng, khom người, tới bên cạnh long án đứng nghiêm.

Chu Nguyên Chương đang xem tấu chương, đối với sự hiện diện của hắn làm như không thấy.

Hương hoa men theo gió đêm nhẹ nhàng bay vào phòng, khí trời hoàng hôn, trên điện thái giám điểm khởi du đăng* khắp nơi. [*thắp đèn dầu]

Vân Khởi đứng một bên long án, mượn ánh đèn quan sát tường tận nét mặt già nua như cây khô của Chu Nguyên Chương. Thầm nghĩ Hoàng đế này cũng thật cần mẫn, lúc còn trẻ thì đả tử đả hoạt*, chinh chiến tứ xứ, một ngày chỉ ngủ hai canh giờ. Đến khi làm Hoàng đế, thừa tướng cũng miễn, ngự sử đại phu cũng không cần, lục bộ tấu chương trực tiếp đưa lên điện Thái hòa, mỗi ngày phê duyệt cả ngàn bản. [*đánh chết đánh sống]

Mọi việc lớn nhỏ, ngay cả giết người cũng tự tay phê duyệt, vẫn là một ngày chỉ ngủ hai canh giờ. Làm hoàng đế như vậy thoải mái sao? Vân Khởi không cách nào hiểu nổi.

Khó hiểu nhất chính là: Chu Nguyên Chương đã bảy mươi tuổi, mỗi ngày lại có tinh thần như vậy. Ngay cả quá tiết cũng trở về gia ban gia điểm* phê duyệt tấu chương, hắn muốn sống tới bao nhiêu tuổi nữa mới chịu đây? [*làm thêm giờ]

Vân Khởi thật sự nghĩ không ra, Chu Nguyên Chương tựa như hỏa sơn, tại vị một ngày, liền có vô số người có thể sẽ chịu thảm cảnh sao gia diệt tộc*, sao hắn còn chưa chết? [*diệt tộc tịch thu tài sản]

Hắn còn muốn sống bao lâu?

Chu Nguyên Chương thản nhiên nói: “Vân Khởi”

Vân Khởi đáp: “Có thần”

Chu Nguyên Chương nhắm mắt lại, một tay ấn lấy huyệt thái dương nhu nhu, tỏ vẻ cảm thấy mệt mỏi, Vân Khởi hiểu ý, duỗi tay sờ nhẹ huyệt phong phủ sau gáy Chu Nguyên Chương, chầm chậm xoa bóp.

Chu Nguyên Chương nói: “Được rồi”

Vân Khởi thu tay lại, Chu Nguyên Chương lại nói: “Nhớ phụ thân ngươi không?”

Vân Khởi trong lòng run rẩy, chỉ sợ Chu Nguyên Chương lại động sát cơ, không biết nên đáp lại thế nào. Thần kinh căng thẳng cực điểm, lại bắt đầu suy tư.

Chu Nguyên Chương nói: “Nhớ được thì nói nhớ được, không nhớ rõ, thì nói không nhớ rõ”

Vân Khởi theo bản năng nói: “Lần gặp mặt cuối cùng là lúc ba tuổi, hiện không nhớ rõ”

Chu Nguyên Chương dựa đầu vào long ỷ, hai mắt mê ly nhìn hoàng hôn ngoài điện, hoãn hoãn* nói: “Thường Ngộ Xuân, Từ Đạt, Phó Hữu Đức, Lưu Cơ, Lý Thiện Trường… Lam Ngọc” [*chậm rãi, từ tốn]

“Đã nhiều năm rồi, sao ngay cả bọn họ lớn lên thành cái dạng gì, trẫm cũng không nhớ nổi?”

Vân Khởi nghĩ thầm, cả đám đều bị ngươi giết, ngươi chỉ lo bọn họ biến thành quỷ đến báo thù, đương nhiên giả vờ không nhận thức.

Chu Nguyên Chương lại hoãn hoãn nói: “Lưu Cơ viết ‘Thiêu Bính ca’*…” [*một tác phẩm tiên tri của Lưu Cơ (Lưu Bá Ôn)]

Vân Khởi ngầm buồn cười, thầm nghĩ Phó Hữu Đức Lam Ngọc bọn họ, cũng là ngươi bảo ta đi giết, nháy mắt liền quên rồi.

Cứ thế phút chốc trôi qua, Chu Nguyên Chương hoãn hoãn lắc đầu, giống như là muốn trục xuất những hồi ức này ra khỏi não, sau đó ngáp một cái, ngồi thẳng người, lấy tấu chương tới.

Vân Khởi thoáng liếc thấy văn tự trên giấy, là tấu sớ của một danh ngôn quan: Hoàng thượng tuổi tác đã cao, cần dưỡng  lão, chưa từng thấy người nào đã bảy mươi mà còn tự thân gánh vác mọi việc cả, thỉnh truyền ngôi vị cho Hoàng thái tôn…”. 



Chu Nguyên Chương vân đạm phong khinh tại trên danh tự của ngôn quan kia, đề bút khoanh một vòng, kế tiếp đổi sang chu bút*. [*bút son]

Vân Khởi thấy nhiều lắm rồi, biết hắn muốn viết chữ “Trảm”.

Quả nhiên, Chu Nguyên Chương viết nửa chữ ‘Xa’* bên cạnh. [chữ Xa: 车 là một nửa của chữ Trảm: 斩]

Nhưng chữ còn chưa viết xong, tay run lên, bút son nhẹ nhàng chấm xuống tấu chương, thành một hồng ấn.

Hắn lại không muốn trảm, Vân Khởi diện vô biểu tình nghĩ thầm.

Tiếp theo, mái đầu già nua của Chu Nguyên Chương chầm chậm cúi xuống, “Phanh” một tiếng gục trên long án.

Vân Khởi ngơ ngác nhìn một hồi lâu, mới hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

Hồng Vũ năm thứ ba mươi mốt, Chu Nguyên Chương băng hà, hưởng thọ bảy mươi mốt tuổi.

—————-
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện