Bắc Bình nhập đông, hạ khởi trận tuyết đầu tiên, tuyết rơi dầy đặc, Vương phủ bế môn miễn tiếp khách, Chu Lệ cũng không giả điên nữa, cùng Từ Văn ngồi vây quanh lò sưởi, cầm một quyển sách, gật gù đắc ý kể chuyện xưa cho mẫu lão hổ*. [*cọp mẹ]

Thác Bạt Phong tới.

Thác Bạt Phong vừa vào đã đến trước mặt Chu Lệ, nói: “Cho ta một lượng bạc”

Từ Văn đang say sưa nghe đọc sách, bị cắt ngang giữa chừng liền nổi lửa giận, nói: “Không có. Muốn làm cái gì?”

Thác Bạt Phong không đáp, nhìn chằm chằm Chu Lệ đưa tay vào ngực lấy tiền, Từ Văn lại nói: “Cao lớn như vậy mà vô tích sự, ăn thì nhiều, khó trách nhị đệ ta nuôi không nổi ngươi…”

Chu Lệ thấy tiện nội bất mãn, không dám móc tiền ra, nói: “Phong nhi định làm gì vậy? Trước nói nghe thử”

Thác Bạt Phong nói: “Dẫn Vân Khởi đi chơi, mua thức ăn”

Từ Văn đảo nhãn châu tử*, nói: “Cho đi” [*con ngươi]

Chu Lệ lúc này mới đem bạc đưa cho Thác Bạt Phong, chỉ chỉ lên giá tử, nói: “Mang theo vi cân*, cẩn thận gió lạnh thổi ho khan” [*khăn choàng cổ]

Thác Bạt Phong hờ hững đi lấy vi cân, Từ Văn lại phun tiếp: “Không biết trên dưới, phải gọi là tiểu cữu gia…”

Thác Bạt Phong lẩm bẩm niệm: “Ta ở trên, hắn mới ở dưới…” =))

Từ Văn nháy mắt tức xù lông, đang định chống nạnh mắng hắn, Chu Lệ vội vàng đọc lớn: “Lại thấy Triệu Tử Long kia một thân giáp bạc…” 



Lực chú ý của Từ Văn bắt đầu bị hấp dẫn, Thác Bạt Phong liền xách vi cân chạy té khói.

——

“Được một lượng bạc” Thác Bạt Phong nói.

Vân Khởi một thân hồ cừu bào*, đội một cái mũ lông thỏ, đợi ở môn khẩu nửa ngày, thấy Thác Bạt Phong, nói: “Tỷ phu ta sao lại keo kiệt như vậy? Ngươi ở đây làm người hầu trong phủ hắn đã hơn nửa năm rồi, cũng không thấy phát chút nguyệt tiễn**. [*áo lông chồn; **tiền tiêu hàng tháng]

Thác Bạt Phong đáp: “Nợ hắn mười hai lượng, bị trừ nguyệt tiễn, đến đầu xuân năm sau sẽ trả xong”

Thác Bạt Phong mở trường cân, vừa giũ khai vừa nói: “Chờ trả xong rồi, nguyệt tiễn đều sẽ cấp cho ngươi…” [clover: chồng ngoan  ]

Nói xong đem một nửa vi cân tự mình mang hảo, nửa còn lại quấn chặt vào cổ Vân Khởi, suýt nữa đem Vân Khởi siết cho lọt tròng mắt, kéo hắn đi.

Vĩnh Định hà chảy xuyên qua thành Bắc Bình, cận kề cuối năm , là lúc nông nhàn*, toàn thành nơi nơi phồn hoa, dọc đường trà quán thính thư , dưới thiên kiều đàn hát ca múa , người qua lại tấp nập. Hai bên Lô Câu kiều – một trong bát cảnh Yến kinh – càng tụ họp vô số thương nhân, người bán rong. [*thời gian rãnh rỗi sau vụ mùa]

Thác Bạt Phong kéo tay Vân Khởi, mười ngón tay hai người đan vào nhau, nắm chặt một chỗ, này hai danh nam tử tuấn tú dắt tay nhau đi, lọt vào mắt người đi đường chính là thập phần ái muội.

Song Thác Bạt Phong đã tập thành thói quen, nói với Vân Khởi: “Đằng kia có người nặn diện hầu*, ngươi muốn không?” [*mặt khỉ]

Một lão nhân bày sạp diện nhân, trên trúc giá tử cắm Điển Vi mặt vàng, Trương Phi mặt đen, còn có Tần Cối quỳ gối, Nhạc Phi khí thế phấn chấn, trông rất sống động.

Vân Khởi đứng nhìn một hồi, cảm thấy thập phần hảo ngoạn, nói: “Ai, đại gia, chiếu theo cái người cao lớn này…” Vừa nói vừa chỉ chỉ Thác Bạt Phong.

“Được!” Lão nhân kia ha hả cười nói, bảo Thác Bạt Phong đứng yên, nói: “Nhị vị tiểu ca đây đều là ngọc thụ lâm phong…”

Mặt Thác Bạt Phong ửng đỏ, diện vô biểu tình đứng một hồi, đột nhiên xoay người, nhấc chân bước đi.

“Ai_____” Vi cân trên cổ Vân Khởi bị kéo căng, thiếu chút nữa nghẹt thở, kêu to: “Đi đâu?”

Thác Bạt Phong nói: “Đổi bạc lẻ”

“…”

Thác Bạt Phong kéo Vân Khởi rời đi chốc lát, rồi lại kéo Vân Khởi trở lại, ném tiền đồng vào gian hàng, nói: “Nặn hai cái kề cận nhau”

“…”

Vân Khởi dở khóc dở cười, đành phải tùy ý Thác Bạt Phong khoác vai hắn đứng im, hai người ngốc hồ hồ đợi nửa ngày, mặt không ngừng phát nhiệt, Vân Khởi chỉ cảm thấy vô số ánh mắt quỷ dị xung quanh rơi trên người cả hai.

Diện nhân kia cuối cùng cũng được nắn xong, Thác Bạt Phong đem tiểu mộc côn cắm vào viền mũ Vân Khởi, kéo hắn đi tới đi lui. Mua một bao hạt dẻ nướng, rồi ngồi vào thạch lan* cầu Lô Cân, nói: “Ăn nào, ngồi lên người sư ca” [*lan can đá]

Vân Khởi nói: “Không được…Bao nhiêu người nhìn kìa”

Thác Bạt Phong kéo Vân Khởi, để hắn khóa ngồi trên đùi mình, hai người đối mặt ôm nhau, Vân Khởi đỏ mặt xuống tới cổ, nói: “Hữu thương phong hóa…*” [*thành ngữ ý chỉ những việc làm tổn hại văn hóa giáo dục]

Thác Bạt Phong càng kéo thắt lưng Vân Khởi sát vào người mình ôm ôm, Vân Khởi mặt đỏ tới mang tai, nghĩ thầm dù sao mặt mình cũng không có hướng ra đường phố, bị dòm ngó chỉ có mình Thác Bạt Phong, liền mặc kệ hắn làm càn.

Ai ngờ Thác Bạt Phong chẳng những không ngại, thấy có người tò mò đánh giá, liền mắng: “Nhìn cái gì”

Hành nhân xung quanh sợ hết hồn, vội vội vàng vàng chạy đi, lúc này Thác Bạt Phong mới hài lòng vươn ngón tay thon dài ra, bóc vỏ hạt dẻ, đút cho Vân Khởi. [clover: giống chăm em bé quá =.=]

Vân Khởi xấu hổ, nhai hạt dẻ, tâm bất tại yên nhìn ven sông Vĩnh Định, chỉ thấy đằng kia có một danh toán mệnh tiên sinh* gánh chiêu phiêu**, dọc theo bờ sông đi tới. [*thầy bói; **cái cây cờ mấy ông thầy bói hay xách theo]

Thác Bạt Phong nghiêng đầu, theo ánh mắt Vân Khởi nhìn lại, nhặt một hạt dẻ, ‘hưu’ bắn ra, trúng toán mệnh tiên sinh kia, khiến hắn lảo đảo, nói: “Tới đây”

“…”

Vân Khởi nói: “Ngươi lại muốn làm gì”

Toán mệnh tiên sinh kia nhìn thấy Thác Bạt Phong phục sức hoa quý, nghĩ thầm liền biết là người trong Vương phủ, không dám lỗ mãng vội vàng rảo bước lên Lô Câu kiều.

Thác Bạt Phong tìm hai đồng bạc cho toán mệnh tiên sinh, nói: “Giảng vài lời hữu ích, tiền cho ngươi”

Vân Khởi bại triệt để.

Toán mệnh tiên sinh thấy bạc vụn, nhất thời tâm hoa nộ phóng, liền nói: “Tiểu ca khí vũ hiên ngang, chính là nhân trung long phượng, thật không đơn giản không đơn giản!”

“Nga” Thác Bạt Phong trịnh trọng hỏi: “Tiểu ca nhân duyên như thế nào?”

Toán mệnh tiên sinh nói: “Đó là tự nhiên! Thiên tác chi hợp, lang tài nữ mạo!” [ông trời se duyên, trai tài gái sắc]

Thác Bạt Phong nắm chặt cằm Vân Khởi, để hắn quay đầu lại, đối mặt với toán mệnh tiên sinh.

“…”

Thần côn* kia dấu chấm hỏi đầy đầu, Vân Khởi kiếm mi nhập tấn, mi vũ lẫm liệt, mục nhược điểm tinh**, rõ ràng chính là cá hùng***, nhưng ban nãy đã lỡ nói lời kia, muốn rút lại cũng không được, đành phải kiên trì nói: “Cái này, cô nương mi thanh mục tú…” [*chỉ những kẻ mượn danh quỷ thần để giở trò lừa đảo; **trong mắt có điểm chấm sáng như sao; ***từ chỉ giống đực]

“Ta là công” Vân Khởi cười nói.

Thác Bạt Phong vỗ vỗ mặt Vân Khởi, nói: “Mẫu”

“…”

Vân Khởi nghiến răng nghiến lợi: “Công!”

Toán mệnh tiên sinh kia lông tóc dựng đứng, cười trừ nói: “Như vầy đi, tiểu nhân tặng hai vị công tử một cái thẻ, một lá bùa…Bảo hộ cho các ngươi…Cái này…Muốn nhân duyên có nhân duyên, muốn tài vận có tài vận, Vương bán tiên ta…”

Vừa nói liền giải hạ ống trúc cột trên chiêu phiên, rút một lá bùa ra, giao cho Thác Bạt Phong, Thác Bạt Phong nói: “Ân, ngươi đi đi”

Vân Khởi cười nói: “Là đồ chơi quái dị gì vậy, cho ta xem với…”

Thác Bạt Phong mở lá bùa kia ra nhìn, nói: “Giấy rách thôi, ngươi cũng có một cái”

Nói xong dò tìm chỉ lên cổ Vân Khởi, rút bao bố thiếp thân kia ra ngoài, mở lấy bùa chú, hai lá giống nhau như đút, chỉ là một lá mới tinh, một… lá kia bởi vì lâu năm mà chu sa bạc màu, ửng vàng xám.

Đột nhiên, từ sau lưng Vân Khởi một giọng nói vang dội cất lên:

“Tờ giấy rách kia chính là phật gia phù lục “Hô phong hoán vũ phù”, đừng có tùy tiện ném”

Thác Bạt Phong và Vân Khởi không hẹn mà cùng nhíu mày.

Chỉ thấy một lão đạo sĩ quá thất tuần chẳng biết xuất hiện tự khi nào, râu tóc hoa râm, sắc mặt hồng nhuận.

Nghe giọng nói kia thập phần trung khí, lão đạo sĩ hẳn là người tu hành, không biết sống bao nhiêu tuổi, tướng mạo ẩn vẻ cải lão hoàn đồng. Lão đạo sĩ một thân lôi thôi lếch thếch, đạo bào đầy dầu mỡ, lưng đeo một thanh trường kiếm, đầu đội thất tinh đạo quan, cười nhìn Vân Khởi và Thác Bạt Phong.

Vân Khởi vội giữ lấy vi cân xoay người lại, nói: “Lão nhân gia xưng hô như thế nào?”

Lão đạo sĩ chắp tay, cười nói: “Bần đạo họ Trương, xin hỏi các vị tiểu ca Thanh…Yến vương phủ đi như thế nào?”

Chu Lệ kết giao rộng rãi, Bắc Bình tam giáo cửu lưu* đều biết Yến vương chiêu hiền đãi sĩ, liền ào ào tìm đến, Yến vương phi quản lý tiền tài của Chu Lệ rất nghiêm, đối với khách nhân tới đây làm tiền lại thập phần hào phóng. Từng có một đoạn thời gian Yến vương phủ đông như trẩy hội, đầu đường cuối ngõ tán thưởng Chu Lệ không dứt, chính là thể diện được Từ Văn dàn xếp. [*đủ loại người thuộc các trường phái trong tôn giáo, học thuật, hay các loại nghề nghiệp trong xã hội]

Nói đến tăng đạo, Diêu Nghiễm Hiếu là ví dụ tốt nhất, giờ đây lão đạo sĩ này hỏi đường, nhưng Vân Khởi lại không làm theo mong muốn của hắn, càng không biết đạo nhân Trương Quân Bảo nhếch nhác này là dạng nhân vật nào, tùy tay chỉ một phương hướng, bảo hắn tự đi.

Sắc trời dần tối, tiểu tuyết nhuyễn mịn rơi xuống, Thác Bạt Phong vẫn như cũ ôm Vân Khởi không buông tay, hai người ôm nhau ngồi trên kiều lan, nhỏ giọng nói một hồi tình thoại, đột nhiên Thác Bạt Phong nói: “Ngươi đừng đi”

Một câu không đầu không não kia, cũng chỉ có Vân Khởi mới hiểu được thâm ý trong đó.

Vân Khởi khẽ buông tiếng thở dài, đáp: “Tưởng sư ở Nam Kinh, sư nương từng cứu mạng ngươi, Vinh Khánh kia cùng đám huynh đệ cũng đang chờ, những chuyện này làm sao có thể nói phóng hạ thì liền phóng hạ được? Không đề cập tới Chu Duẫn Văn cũng được đi, nhưng những người khác không thể không quản”

Thác Bạt Phong thản nhiên nói: “Ngươi viết phong tín gửi về, nhượng Vinh Khánh làm đầu cẩu thối tử*”[*đầu lĩnh của đám chó săn]

Vân Khởi dở khóc dở cười: “Ngươi suy nghĩ đơn giản quá”

Nếu Vân Khởi không hồi Nam Kinh, chuyện này nhất định khó mà tốt đẹp, chỉ sợ truy cứu tới, cả hệ thống Cẩm y vệ, thậm chí cả Tưởng Hiến cũng lưng đeo hắc oa. Càng sợ Duẫn Văn dưới cơn thịnh nộ liền muốn xuất binh chinh phạt Chu Lệ, như thế Yến vương càng trở nên bị động, Vân Khởi biết, vô luận thế nào mình cũng phải trở về.

Vân Khởi đang suy tư, Thác Bạt Phong lại thản nhiên nói: “Nếu phải trở về, sư ca không biết cùng ngươi ước hẹn thế nào”

“Chúng ta đều có chủ tử của mình” Thác Bạt Phong thấp giọng chân thành nói: “Cẩm y vệ luôn sống ở Nam Kinh, bảo hộ Hoàng thượng, không cần xuất chinh, cũng không cần phải đánh trận, càng không sợ hai quân giao chiến đả thương ngươi”

“Nhưng vạn nhất Vương gia thật sự muốn đánh…”

Lòng Vân Khởi khẽ động, vươn đầu ngón tay, cùng ngón tay Thác Bạt Phong móc vào nhau, kéo kéo, Thác Bạt Phong nở nụ cười nói: “Ngươi không được liều mạng”

Vân Khởi “Ân”, Thác Bạt Phong lại nói: “Ta cũng sẽ không liều mạng, nếu chủ tử của ngươi thua, ngươi liền đến phía sau giả sơn trong ngự hoa viên chờ sư ca”

Vân Khởi cười nói: “Được, nếu người thua là chủ tử ngươi…Ngươi phải tìm cách bảo hộ hắn cùng tỷ ta…Ân…”

Thác Bạt Phong tiếp lời: “Ta dẫn bọn họ đến Khắc Lỗ Luân hà chờ ngươi”

Vân Khởi cười nói: “Ngươi có bản lĩnh này sao?”

Thác Bạt Phong gật đầu nói: “Cứ giao cho ta, ngươi hồi kinh cũng phải tìm cách, không tước phiên là tốt nhất, nhưng nếu tước, cũng không sao, đừng để trong lòng”

Vân Khởi mỉm cười nói: “Mọi chuyện…”

Thác Bạt Phong gật gật đầu tiếp lời: “Nghe thiên mệnh”

Vào khoảnh khắc đó, mê vụ đè nặng trong tâm Vân Khởi rốt cuộc cũng được xua tan, nước chảy bèo trôi; cảm giác vô lực, thân bất do kỉ giữa đại thời đại chỉ vì một lời ước hẹn như vậy của Thác Bạt Phong mà tan thành mây khói. 



Lúc trước tới Bắc Bình, mình có thể nói là đi trên dây giữa vực sâu vạn trượng, song từ giờ trở đi, rốt cuộc cũng bước lên bình địa an toàn.

Mặc cho triều đình phong vân biến huyễn*, trên long ỷ cải hoán Thiên tử, hết thẩy đều không bằng một cái móc tay siết chặt của bọn hắn, hắn tin tưởng Thác Bạt Phong, Thác Bạt Phong cũng tin tưởng hắn, đó là một loại mặc khế* được bồi dưỡng thành từ tình bạn thuở nhỏ của hai người. [*biến động bất ngờ;**kí kết ngầm]

“Sư ca, cái này cho ngươi” Vân Khởi giải hạ tiểu bố bao trên cổ, lấy ra ngọc bội, đem lá bùa đưa cho Thác Bạt Phong, mình thì lưu lại ngọc bội.

Thác Bạt Phong mỉm cười nói: “Giấy rách. Hồi gia ăn cơm thôi, đói bụng”

Tiến vào Vương phủ, lại phát hiện lão đạo nhân hỏi đường lúc xế chiều nọ đúng là đúng là thượng khách của Chu Lệ, Từ Văn dẫn Vân Khởi, hành hậu bối lễ cung kính bái. Rồi phân phó người khai tiệc, giữa tửu yến Trương lão đạo cùng Chu Lệ nâng chén sở đàm, đều là tiền triều chi sự, nhắc lại chuyện xưa thời Trần Hữu Lượng, Hàn Lâm Nhi chờ Chu Nguyên Chương khởi binh, Vân Khởi nghe thấy âm thầm hồ nghi.

Lão gia hỏa này đến tột cùng là bao nhiêu tuổi? Chu Lệ liên tục mời Trương lão đạo trụ lại, đạo nhân lôi thôi nở nụ cười hớn hở, liền đáp ứng nấn ná lại Vương phủ vài ngày.

Sáng sớm hôm sau, vào lúc gà gáy, Vân Khởi tỉnh ngủ theo bản năng trở mình, muốn gác chân lên ngang hông Thác Bạt Phong, nhưng lại gác vào khoảng không.

Dụi dụi mắt ngồi dậy, thán lô đang cháy hồng vượng, tại đầu sàng, một cành mai vàng được cắm vào bình tỏa hương thơm tứ phía, bên ngoài phòng truyền đến giọng nói vang dội của Trương lão đạo.

“Thủ huy tỳ bà!” [một thức của Thái cực quyền, xem hình minh họa bên dưới]

Thác Bạt Phong hờ hững nói: “Thủ huy tỳ bà…”

Từ Văn, Chu Lệ kéo dài âm điệu cùng đáp: “Thủ huy tỳ bà_____”

Vân Khởi mỉm cười ngồi dậy, mặc hảo y phục xuất môn nhìn nhìn, lảo đảo thiếu chút nữa té vào đống tuyết

Lão yêu quái a a a!!

Trương lão đạo cởi trần, bả vai trắng nõn, một thân cơ nhục kiện tráng không khác gì thanh niên, đưa lưng về phía Vân Khởi, hai cánh tay bão viên*, râu tóc phất phơ, trầm giọng nói: “Lưỡng nghi tứ tượng**, sinh sinh luân chuyển…” [*là động tác khi luyện thức ‘thủ huy tỳ bà’; **‘Lưỡng nghi’ là chỉ âm dương, ‘Tứ tượng’ là chỉ bốn mùa]

Thác Bạt Phong cởi trần, tụ tử thị vệ phục cột vắt ngang hông, lộ ra bả vai màu đồng cổ, hai chân ở thế mã bộ*, khuỷu tay khoanh tròn, học Trương lão đạo luyện quyền. [*xem minh họa bên dưới]

Chu Lệ cũng cởi trần, vai cổ vì lạnh mà hồng lên, như hầu nhi ngó dáo dát, thấy quyền pháp của Trương lão đạo kia cực chậm, sử một cái kim kê độc lập*, đát đát đát nói: “Chân nhân, mạo muội hỏi chút…Quyền chậm đến mức này, sao có thể đánh người?” [*xem hình minh họa bên dưới]

Trương chân nhân cười trừ.

Từ Văn cũng…Từ Văn không có cởi trần, mặc một thân võ đấu phục, dịu dàng cười nói: “Đệ dậy rồi sao? Tới cùng Trương chân nhân học Thái cực quyền”

Trương chân nhân phối hợp sử quyền, dưới chân xê dịch, quyền thức như hành vân lưu thủy, vô tích khả tầm, Vân Khởi nhìn một hồi, đứng sau lưng Thác Bạt Phong, bắt đầu học theo.

Này thật sự là võ công cực cao thâm! Lúc Vân Khởi vừa học tới thức “Dã mã phân tông” kia liền phát hiện chân khí trong cơ thể chu thiên vận chuyển, Thái Cực chi hình mơ hồ phù hợp vạn vật hóa sinh, liền âm thầm kinh hãi, lập tức phát huy năng lực ghi nhớ cực mạnh, đem quyền pháp Trương chân nhân giáo thụ cẩn thận tỉ mỉ kí hạ.

“Vân thủ…” [xem hình minh họa bên dưới]

Thác Bạt Phong gật gù đắc ý, ngốc nghếch theo Trương chân nhân học tập.

Từ Văn là người đầu tiên cảm thấy nhàm chán, mới học đến thức ‘Song phong quán nhĩ*’ liền ngượng ngùng nói: “Lão nương…Ta đi xem tảo phạn** một chút”. Ngay sau đó rón ra rón rén chạy. [*xem hình minh họa bên dưới; **điểm tâm]

Trương chân nhân híp mắt, tiếp tục giáo quyền, Chu Lệ nhìn một hồi, cũng nói: “Ta cũng đi…Xem tảo phạn” Nói xong chạy luôn.

Trương chân nhân Lãm tước vĩ chuyển sang Bàn lan chuy, Hải để châm, Như phong tự bế, Thập tự thủ*, sử xuất liền một mạch, từng chiêu từng thức, lọt vào mắt Vân Khởi, đều là diệu bất khả ngôn**. [*xem minh họa bên dưới; **tuyệt diệu không thể tả]

“Thu thế” Vạn vật quy về chưởng tâm*, thiên địa hợp cùng nhãn để**, Trương chân nhân khép chân trạm định. [*lòng bàn tay, **đáy mắt]

Chỉ trong nháy mắt nhưng lại ngưng tụ dưới hai tay Vân Khởi, chỉ than đến quá muộn, chưa kịp nhìn thấy mấy thức trước, chỉ đành sau này nhượng Thác Bạt Phong biểu diễn lại thêm lần nữa.

Ngốc tử như mộc đầu này không biết có nhớ hết hay không, võ học cao thâm nhường này, thật đáng tiếc.

Trương chân nhân mỉm cừoi xoay người, mặc đạo bào vào, ba người đứng trên nền tuyết, đều là một thân phát nhiệt, Vân Khởi nói: “Đây gọi là Thái Cực quyền?”

Trương chân nhân gật đầu, cười nói: “Lại hỏi hai người các ngươi, nhớ được mấy thành?”

Vân Khởi hơi trầm ngâm, liền nói: “Từ Thủ huy tỳ bà lúc nãy cho tới Thập tự thủ. Hai mươi mốt thức”

Trương chân nhân mỉm cười không nói, lại hỏi: “Thác Bạt tiểu ca thì sao?”

Thác Bạt Phong mờ mịt suy nghĩ một chút, đáp: “Quên sạch sẽ”

Trương chân nhân cười to, Vân Khởi lúng túng vô cùng, nói: “Chân nhân sử lại lần nữa? Vân Khởi vừa rồi thấy Thái cực quyền này quả thật tinh diệu…”

Trương chân nhân vỗ vỗ bả vai Thác Bạt Phong, nói: “Rất tốt, ngươi học xong” Sau đó hướng Vân Khởi, chỉ chỉ Thác Bạt Phong nói: “Hỏi hắn là được” Liền xoay người rời viện.

“…”

Vân Khởi dở khóc dở cười nói: “Ngươi không phải quên sạch rồi sao?”

Thác Bạt Phong mạc danh kì diệu nói: “Giống như đã quên, lại giống như nhớ một chút…”

Sau khi Trương chân nhân đi, Thác Bạt Phong nghiêng đầu, nghĩ nửa ngày, thử diễn xuất Thái cực quyền, chiêu thức kia so với Trương chân nhân sở giáo hoàn toàn như ông nói gà bà nói vịt, không đúng một chiêu nào, song quyền ý cũng mơ hồ phù hợp với chân lý lưỡng nghi luân chuyển.

Vân Khởi nhìn đến choáng váng, nói: “Không phải chứ! Vậy mà cũng thành công?!”

Gần cuối năm, Trương lão đạo trụ lại Vương phủ đã được nửa tháng.

Nháy mắt đã đến đêm ba mươi, tiền môn Vương phủ miễn tiếp khách, hậu viện sát trư tể dương chưng niên cao*, chuẩn bị mừng năm mới. [*giết heo mổ dê làm bánh tổ]

Vân Khởi bị ruồng bỏ, cho nên không vui, đi tìm Từ Văn khóc lóc kể lể.

Nhưng Từ Văn cũng mang vẻ mặt rầu thúi ruột, giương thủy tụ*, đứng trong hậu viện Vương phủ. Nhìn những rương, hạp nằm rải rác, còn có giỏ trúc, sọt gỗ ngổn ngang bày đầy đất, có vẻ những vật tuế cống này mới được dỡ từ trên xe xuống. [*xem hình minh họa bên dưới]

Vân Khởi phút chốc nổi lên tình tự, “Ô oa” một tiếng, nhào về phía Từ Văn, nói: “Tỷ_____! Lão đạo sĩ kia khi dễ ta_____!”

Từ Văn dở khóc dở cười nói: “Đừng nháo, tới giúp tỷ điểm niên lễ, có danh sách phía trên, lấy đối chiếu”

Vân Khởi hạ răng cắn nhân trung, nhận lấy danh mục lễ vật, đọc: “Mười cân Đông Sơn lão sâm, một rương hải bào, bốn cặp hươu sống, bốn hạp lộc thiệt lộc vĩ lộc nhung tay gấu hổ trân ngũ vị sơn trân, một xe kiền cô dã khuẩn*, ba cặp báo đen, hai mảnh da hổ…” [*tên các loại nấm]

Vân Khởi phẫn nộ nói: “Chỉ nhìn thôi đã muốn nhỏ dãi rồi, hằng năm nhị ca đều tặng cho ngươi này nọ…Không có năm nào tặng ta hết”

Từ Văn thản nhiên nói: “Cả viện đồ linh tinh này, không có tới nửa vật của Tăng Thọ, đều là lễ vật của điền hộ Đông Bắc, thợ săn Đột Quyết tiến cống, nghe xong thấy cao hứng chưa”

Vân Khởi khom người kiểm tra rương gỗ, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Lễ vật của nhị ca đều tới trễ như vậy?”

Từ Văn trào nói: “Tới trễ? E là chưa chắc, năm nay Tăng Thọ ngay cả tín cũng không viết một phong, ngươi nói có kì lạ không?”

Vân Khởi thẳng người lên, lo sợ nhìn sắc mặt Từ Văn, Từ Văn nói tiếp: “Bên ngoài đều truyền bá nói triều đình muốn tước phiên, tất cả đều vội vàng muốn phủi sạch quan hệ, gió chiều nào theo chiều ấy, năm nay thất đại Vương phủ, thập lục tỉnh đệ*, niên lễ đều bị giảm đi” [*tỉnh lị dinh thự]

Vân Khởi ngượng ngùng nói: “Không thể nào. Nhị ca hắn…”

Từ Văn xuy* nói: “Năm ngoái cũng là tỷ phái người tặng lễ đến Dương Châu trước, Tăng Thọ mới hồi lễ lại, tỷ đều san một phần sai người chuyển cho ngươi, năm nay phái người đi, đến quý phủ Từ tướng quân ở Dương Châu, cửa đã đóng chặt.

“Triều đình muốn tước phiên, pháo khẩu đang hướng về Bắc Bình, cả nhị cữu gia cũng hiểu, muốn trốn tránh chúng ta, tiểu đệ, ngươi cũng nhanh chóng rút lui đi, đừng để bị liên lụy”

Vân Khởi biết Từ Văn lúc này cực kỳ bực dọc, đành phải kiên trì làm thế tội dương, cười làm lành nói: “Tỷ, ngươi suy nghĩ nhiều quá”

“Vương phi quá lo rồi, theo ta thấy, đây thực tế là một chuyện tốt” Giọng nói nam tử ôn nhu vang lên sau lưng tỷ đệ hai người.

Vân Khởi chuyển thân, thấy một gã nam nhân thanh tú cao lớn đứng dưới ánh dương ngày đông, thân hoa phục thắt lưng điện lam*, bào thượng thêu thủy vân chi văn bằng kim tuyến, tôn lên tính cảm vóc dáng kiệt xuất trầm ổn, thêm vào song nhãn thanh như khê thủy**, hàm chứa tiếu ý, cùng Vân Khởi nhìn nhau, sau đó mục dời mục quang sang Từ Văn. [*màu chàm; **nước suối]

Vân Khởi chưa từng gặp qua người này, nhưng lại có cảm giác quen thuộc khó nói nên lời, đến tột cùng là ai?

Trên đầu nam tử kia là hắc điêu mạo* cực kỳ quý giá, hắn chỉnh đốn thân hoa bào, cười nói: “Vận mệnh luôn thăng trầm, lão thiên muốn giúp người ta phân rõ ai là chí hữu, ai là tường đầu thảo**, ai là thân nhân, ngươi vì chuyện của Tăng Thọ, giận lây sang Vân Khởi, có ích lợi gì?” [*mũ chồn đen; **ví những người vô chủ kiến, gió chiều nào theo chiều nấy]

Vân Khởi vội vàng cười nói: “Không có chuyện đó, ta cùng đại tỷ cũng thường xuyên nói với nhau như vậy mà. Đúng không, tỷ”

Từ Văn khiêu mi nói: “Tỷ đệ ta nói chuyện ai mượn ngươi xen miệng vào? Là ta đem Vân Khởi một phenthỉ một phen niệu nuôi lớn, nói hắn mấy câu không được sao…” [thỉ: shit, niệu: nước tiểu =.=///]

Vân Khởi: “…”

Nam tử kia mỉm cười nói: “Vân Khởi là ngươi nuôi lớn? Sao ta không biết? Không phải từ nhỏ đã tiến cung ăn hoàng lương rồi sao?”

Từ Văn nhất thời cứng họng, phất tay nói: “Đi đi, đừng có ở đây tham gia náo nhiệt, tứ ca ngươi nằm trong phòng. Tự đến gặp hắn đi”

Nam tử kia gật đầu, trích hạ điêu vĩ mạo trên đầu, dùng ngón tay chỉa vào đỉnh mạo, mạn bất kinh tâm xoay vòng vòng, lúc chuyển thân lại phân trần: “Vốn không phải tới quấy rầy, chỉ vòng qua nói một tiếng, ta mang hạp trùng thảo kia cho tứ ca tẩm bổ, cần phải đặt ở chỗ khô ráo thông gió”

Từ Văn sẳng giọng: “Tẩu tử chưa từng ăn qua đông trùng hạ thảo chắc, đợi ngươi dạy”

Nam tử kia tùy ý cười nói: “Biết tứ tẩu từng nếm qua, bất quá nhắc vậy thôi” Nói xong chuyển thân, đi về phía hậu viện.

Vân Khởi thấy người này quen thuộc phủ Yến vương vô cùng, giống như là đang ở trong nhà mình, lại thấy Từ Văn đối với hắn không có chút khách sáo nào, liền hồ nghi hỏi: “Người đó là ai? Rõ ràng chưa từng gặp, sao lại quen mắt như vậy?”

Từ Văn bóc phong điều đỏ thẫm trên rương ra, thờ ơ nói: “Ninh vương gia”

Vân Khởi nhất thời hấp khẩu khí, rốt cuộc hắn cũng biết tại sao Ninh vương Chu Quyền lại nhìn quen mắt đến vậy, nguyên là bộ dáng mang vào phần của Chu Duẫn Văn, dung mạo nho nhã chi sắc, quả thật là giống nhau như đúc.

Từ Văn trêu ghẹo: “Nhìn qua giống người đọc sách đúng không?”

Vân Khởi đang suy tư gật gật đầu.

Từ Văn lại nói: “Chớ xem thường hắn, gia hỏa kia đánh trận rất lợi hại, ngay cả tỷ phu ngươi cũng không phải đối thủ của hắn”

Vân Khởi ngạc nhiên hỏi: “Lợi hại như vậy sao? Trong triều không phải đều nói Ninh vương gia phải mượn binh lực của Đóa Nhan Tam Vệ mới có thể trấn trụ Hội Châu sao?”

Từ Văn nói: “Dĩ nhiên không phải, Ninh vương từng bái cha chúng ta làm sư phụ, khi đó ngươi còn nhỏ, bị tống đến Nam Kinh làm tiểu Cẩm y vệ, đồng dưỡng tức* Cẩm y vệ này phát sinh đủ thói xấu…” [*con dâu nuôi từ bé, là bé gái được nhà chồng nuôi, đợi đến khi trưởng thành sẽ chính thức kết hôn, ý muốn chọc Vân Khởi]

“Được rồi! Tỷ!”

Tâm tình Từ Văn đã tốt hơn nhiều, cười nói: “Lại nói tiếp hắn rất thân thiết với nhà chúng ta, ngươi rãnh rỗi đừng ngại học hỏi hắn. Lúc này hắn đến, xem chừng cũng đã nghe thấy động tĩnh tước phiên kia, muốn cùng tỷ phu ngươi xem xét cặn kẽ một thời gian”

Vân Khởi “Ân” một tiếng, điểm xong lễ vật, đưa tay cho Từ Văn khoác vào, hai người đem danh mục lễ vật kia ném một bên, đi tới tiền thính.

Chợt thấy Chu Lệ ở ngoài sảnh ngó dáo dát, sắc mặt Vân Khởi cùng Từ Văn nhất thời trở nên cực kỳ cổ quái, Từ Văn hạ thấp thanh âm tức giận nói: “Không đi phụng bồi khách nhân, đứng ngoài sảnh nhìn cái gì?”

Chu Lệ liên tục ra dấu, ‘Suỵt’ nói: “Tới đây! Các ngươi tới đây!”

“…”

Vân Khởi dở khóc dở cười nói: “Hắn thường như vậy sao?”

Từ Văn đáp: “Đừng để ý hắn, lại ngớ ngẩn”

Chu Lệ nghiến răng nghiến lợi nói: “Chuyện quan trọng! Mau tới! Phu nhân quay về đi, không phải chuyện của ngươi!”

Vân Khởi đành phải đi qua, nhìn thoáng bên trong sảnh, thấy Ninh vương Chu Quyền tới làm khách đang bưng một cái bôi cụ, tỉ mỉ đánh giá hoa văn trên thỏ hào trản* [*xem hình minh họa bên dưới]

“Ngươi lại muốn làm gì nữa?”

Chu Lệ ngồi xổm tại ngoại viện, không yên lòng quan sát cánh cửa khép kín ở thính nội kia, ngoắc Thác Bạt Phong, nói: “Trương chân nhân đâu? Gọi hắn tới luôn, có chính sự cầu hắn hỗ trợ”

Thác Bạt Phong nói: “Sư phụ ngủ trưa, ngươi đừng làm ồn”

Chu Lệ liếm liếm môi, chợt thấy tên tiểu tư đang chờ hầu hạ Vân Khởi đứng sau viện, nhớ lại người này võ công không tồi, liền gọi: “Ngươi tên Tam Bảo phải không, ngươi cũng tới”

Thế là Chu Lệ, Vân Khởi, Thác Bạt Phong, Mã Tam Bảo bốn tên đạo tặc, ngồi xổm thành vòng tròn trong viện, vây quanh một chỗ.

Chu Lệ nhỏ giọng nói: “Giúp Vương gia chuyện này, bốn người chúng ta tính kế, cũng đừng cho phu nhân biết, nguy hiểm”

Thác Bạt Phong ngồi bên cạnh, vừa nghe hai chữ ‘Nguy hiểm’, liền cảnh giác vểnh tai, đem Vân Khởi đang không hiểu gì đẩy ra phía sau nói: “Chuyện gì, để đó cho ta”

Chu Lệ nói: “Một mình ngươi cũng không thành công, công phu của tiểu tử kia rất lợi hại, hạ thuốc mê trong trà hắn cũng không uống…Các ngươi chờ trong viện tử, đợi ta ném chén ra hiệu! Các ngươi liền nhất mã đương tiên* xông lên!” [*giục ngựa xung phong]

Chu Lệ thóa mạt hoành phi*, chỉ điểm giang sơn nói: “Vân Khởi trói tay hắn, Phong nhi giữ eo hắn, ta ôm bắp đùi hắn, Tam Bảo cầm y tử đập vào gáy hắn, đã rõ chưa! Đừng làm hỏng chuyện! Sau khi xong chuyện, mỗi người được phát năm đồng phí vất vả!” [*nước bọt tung bay]

Vân Khởi giống như bị thiên lôi đánh, lo sợ hỏi: “Ngươi nói…Tiểu tử kia là ai? Ngươi muốn hại Ninh vương…Hại thập thất đệ của ngươi?”

Chu Lệ sát hữu giới sự nói: “Cái gì mà hại hay không hại? Chim khôn chọn cành mà đậu! Quên đi, chuyện này nói ngươi cũng không hiểu, nghe lời ta là được”

Hai mắt Vân Khởi như văn hương* mãnh liệt xoay vòng, nhất thời chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, Chu Lệ lại nói: “Công phu của lão thập thất đều học từ cha ngươi, sao cha ngươi lại…Dạy được đồ đệ khó thu thập đến vậy…Hảo, cứ vậy đi! Ta tiến vào a, các ngươi dựng thẳng lỗ tai lên chút” [*khoanh nhan muỗi]

Chu Lệ đứng dậy, Thác Bạt Phong kéo y tụ của hắn lại nói: “Hai lượng”

Chu Lệ vẻ mặt đưa đám nói: “Tiền đều do Vương phi quản, chuyển cho ta, hôm kia mới cho ngươi một lượng”

Thác Bạt Phong lạnh lùng nói: “Giá thị trường”

Vân Khởi vô cùng kinh hãi, tình tự hỗn loạn đến cực điểm, lúc này không chút nghĩ ngợi, chỉ biết phải giúp Thác Bạt Phong, liền mở miệng nói: “ Hai lượng, nếu không la lên a”

Chu Lệ lập tức nói không ngừng: “Được! Đừng la! Hai lượng thì hai lượng” Thác Bạt Phong lúc này mới buông tay, Chu Lệ liền lau mặt, nháy mắt thay đổi thành một bộ dáng nhiệt tình hiếu khách, chuyển thân cười to nói: “Ai tẩu tử của ngươi thật là, cơm còn chưa phân phó xuống…” Nói xong đẩy cửa đi vào.

Thác Bạt Phong thấp giọng nói: “Đợi sư ca tiến lên, ngươi theo sau, chúng ta xông vào!”

Vân Khởi mờ mịt gật đầu, lúc này chỉ nghe thính nội loảng xoảng một tiếng, bôi cụ vỡ”

Thác Bạt Phong liền vươn người đứng lên, phóng thích một thân sát khí, giống như Đại tướng quân huống thả huống thả* giục ngựa xung phong, xông ào ào vào khách thính, muốn biết sau đó thế nào, hạ hồi phân giải. [*từ tượng thanh]

————–
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện