Vân Khởi đầu tiên là kinh ngạc, rồi sau đó mới hiểu được, không dám vội vàng đáp lại, nội tâm bắt đầu phân tích, nhanh chóng suy tư Chu Nguyên Chương hỏi như vậy là có dụng ý gì.
Vân Khởi đáp: “Luận về khả năng thống lĩnh, mưu lược nhà binh, dũng vũ hãn chiến, Vân Khởi đều không bì kịp Phong”
Chu Nguyên Chương nheo mắt lại, ánh mắt sắc bén, liếc ra ngoài đình, một lát sau ha hả cười nói: “Mưu lược nhà binh cũng không bì kịp sao? E là không hẳn.” Trên khuôn mặt già nua nhăn nheo của Chu Nguyên Chương hiện ra một nụ cười nghiền ngẫm: “Bàn về mưu kế binh gia, ngươi là Từ Đạt chi tử…”
Vân Khởi ngắt lời đúng lúc nói: “Sinh trong nhà tướng không phải ai cũng đều là hổ tử, huống chi…”
Trong nháy mắt đó, tâm niệm Vân Khởi thay đổi thật nhanh, nhạy cảm nắm bắt dấu vết suy nghĩ trôi qua rồi biến mất của Chu Nguyên Chương, nghĩ thầm chủ đề này là đang nói đến sai sót của quan viên? Hay là bàn về việc lập trữ*? Hay là cả hai? [*lập người thừa kế]
Vân Khởi hiểu ý cười một tiếng, xoay chuyển câu chuyện nói: “Nhưng bàn về tư biện, Phong không bằng ta”[tư biện: khả năng suy đoán tranh biện]
Chu Nguyên Chương nở nụ cười nói: “Tư biện có gì hữu dụng? Bất quá cũng chỉ là khoe miệng lưỡi lợi hại nhất thời thôi, không giúp ích được gì”
Vân Khởi mỉm cười nói: “Tranh biện bên ngoài, chỉ là tài lẻ, chưa đủ để kiêu ngạo, cái mà Vân Khởi dựa vào, chính là khả năng tra án”
Chu Nguyên Chương hài lòng chậm rãi gật đầu, Vân Khởi nói: “Phong không giỏi phát hiện manh mối, thần thì có thể”
Chu Nguyên Chương nói: “Tranh biện chỉ là bên ngoài, mưu trí cất giấu bên trong, ngôn quan trong triều nếu giác ngộ được việc này, sẽ không đến mức suốt ngày vướng vào những sai lầm vụn vặt như vậy. Lấy đình trượng”
Vân Khởi khẽ duỗi tay với Vinh Khánh đang đứng yên một bên khác trong điện, người phía sau xoay mặt khom người với Chu Nguyên Chương.
Hai người xoay người đối lưng nhau, bước sáu bước, nhịp chân chỉnh tề, vừa vặn tới bên tường, lần lượt cúi đầu, đồng thời lấy đình trượng đặt trên giá gỗ xuống, xoay người đi vào trong điện.
Bốn gã Cẩm y vệ khác thuần thục tiến lên, hai người nắm cánh tay, hai người bắt lấy chân, đem ngôn quan bên trái đang quỳ trên mặt đất đè lại vững vàng.
“Hoàng thượng!” Ngôn quan cũng không giãy dụa, ngẩng đầu cuồng loạn mãnh liệt hô: “Đại Minh ta mặc dù được lập nên từ bãi cỏ hoang, nhưng lễ nghi tổ tông không thể phế bỏ _____! Bốn chữ thụy hiệu là ‘Hòa Thiên Kính Đức’ chứ không phải ‘Hiền Tức Thánh’ _____!”
“Hoàng thượng đọc nhiều thi thư, lại tổn hại đạo Khổng Mạnh _____!”
Ngôn quan hai mắt trợn tròn, hình dáng đáng sợ cực độ, không ngừng thở dốc, quát: “Còn mặt mũi nào mỗi ngày đều nghiên cứu chi nhân lễ nghĩa? Ngày sau Hoàng thượng thiên thu vạn tuế*, chỉ sợ Thái tử sẽ bị quốc dân thóa mạ _____! Hoàng thượng! Xin nghĩ lại!” [* ý chỉ băng hà]
Lời này lọt vào trong tay, ngay cả Vân Khởi cũng không kìm nén được, gạt mồ hôi thay ngôn quan, thật sự không cách nào hiểu được nhiều hơn bốn chữ thì khác hơn so với ít hơn bốn chữ ở chỗ nào…Nhưng có một chút là hắn hiểu được, bốn chữ nhiều hơn này e là chạy không thoát khỏi bốn mươi đình trượng rồi.
Quả nhiên, Chu Nguyên Chương nói: “Trang Lộc, bốn mươi trượng”
Trang Lộc…Không tệ, chính là người mà Thác Bạt Phong muốn phân phó thủ hạ nhẹ tay chút, Vân Khởi hai chân một trước một sau đứng thẳng, Vinh Khánh dư quang khóe mắt thoáng nhìn, nhận được tín hiệu, hai người liên tiếp, bắt đầu đánh mãnh liệt vào lưng ngôn quan, Trang Lộc nhất thời phát ra một tiếng hét thảm!
Tiếng thét đau đớn của Trang Lộc lượn lờ trong đình, Chu Nguyên Chương chỉ như tai điếc mắt ngơ, tiếp tục phê duyệt tấu chương.
Bốn mươi đình trượng đánh xong, Trang Lộc đã muốn hấp hối, gục trên mặt đất, hai mắt thần sắc mơ hồ, miệng lẩm bẩm không minh bạch, lặp lại mấy câu gì đó.
Giữa đùi ngôn quan, bắp đùi, trên sống lưng huyết văng tứ tung, phía dưới thấm một vũng máu lớn, hai gã cẩm y vệ tiến lên kéo hắn xuống, hai gã cẩm y vệ khác thì mang tới một mảnh vải đen, hai bên trái phải, gọn gàng lau chùi dọc theo hai cây đình trượng từ trên xuống dưới, gậy sắt sơn đỏ sáng bóng như mới.
Chu Nguyên Chương xếp tấu chương trên tay lại, lạnh lùng nói: “Phương Hiếu Nhụ”
Một gã văn thần trẻ tuổi khác cũng thờ ơ đáp: “Có thần”
Chu Nguyên Chương hỏi: “Ngươi có biết tội của ngươi không?”
Phương Hiếu Nhụ đáp: “Từ xưa thừa kế nghiệp phụ thân, thần không biết có tội gì”
Chu Nguyên Chương nói: “Tội của ngươi chính là dám quản gia sự của trẫm, tấu chương này là của ngươi?!”
Phương Hiếu Nhụ trầm giọng đáp: “Chính là thần thân bút sở thư!”
Chu Nguyên Chương cả giận nói: “Đô sát viện Ngự sử, sáu khoa Cấp sự trung* cũng chẳng dám quản đến gia sự của trẫm, đây chính là tội, bốn mươi trượng!” [*tên gọi một chức quan]
Thiên tử gần đất xa trời gầm lên một tiếng, nhất thời kích động ho kịch kiệt, thái giám bước lên phía trước vỗ lưng, Vân Khởi tỉnh táo lại, đứng thẳng bắt đầu đánh.
Đình trượng vừa rơi xuống, tiếng kêu thảm thiết theo dự đoán cũng không vang lên, Phương Hiếu Nhụ cắn răng chịu đựng, Vân Khởi trong nội tâm thầm chế giễu kẻ ngu…Đình trượng đánh người, nếu toàn thân căng cứng, thì nội thương sẽ càng nặng; chỉ khi thả lỏng, mới có thể đổi được da thịt bị thương chút ít, nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏi.
Phương Hiếu Nhụ này coi như xong, đoán chừng cặp chân sẽ bị phế đi. Vân Khởi âm thầm đáng tiếc, song danh tự này lại nghe rất quen, đánh tới gậy thứ năm, Vân Khởi rốt cuộc nhớ ra người này là ai, lập tức biến sắc, vội vàng đổi hình dáng bước chân, nháy mắt liên tục với Vinh Khánh.
Vinh Khánh không hề ngẩng đầu lên, chuyên chú nhìn chằm chằm lưng Phương Hiếu Nhụ, ra sức đánh không ngừng.
Vân Khởi dở khóc dở cười, lực độ trên tay nhẹ lại, không dùng lực mà chỉ dựa vào sức nặng của chùy để đánh, thanh âm vô cùng vang, nhưng dùng sức cực nhỏ, vẫn như cũ đánh cho cả người đầy máu, Phương Hiếu Nhụ tà tà ngả trên mặt đất, đã ngất đi, lúc này bị cẩm y vệ lôi ra ngoài đình.
Vân Khởi thở dài không dứt, độc thư nhân* quả nhiên là không chịu nổi bị đánh. [*người đọc sách]
Cho đến xế chiều Chu Nguyên Chương không nói gì nữa, Vân Khởi đứng đến khi tiếng trống vang lên, liền sóng vai cùng Vinh Khánh trở về viện.
Vân Khởi co cái chân dài lại, dẫm lên trên ghế, vừa nhận lấy cơm Vinh Khánh bới cho, vừa nói: “Con mắt ngươi sao không dùng được vậy…”
Vinh Khánh dở khóc dở cười nói: “Trước đó thấy ngươi hợp ngoa lại, liền cho rằng độc thư nhân kia đánh được, ta làm sao biết chứ?”
Vân Khởi nói: “Thôi đi, đánh thì cũng đã đánh rồi. Ngươi biết không? ‘Thiên hạ chi sự, thường vì phát sinh những chuyện bé nhỏ vụn vặt mà chết vì họa lớn’ chính là do hắn viết. Phương Hiếu Nhụ là đệ tử đăng khoa của Tống Liêm, là một cao thủ giỏi văn chương”
Vinh Khánh không hiểu tình hình ra sao, gắp món ăn vào trong chén Vân Khởi, nói: “Chưa từng nghe qua, viết ba cái đồ bỏ này, khó trách bị đánh”
Vân Khởi mỉm cười cười, lẩm bẩm nói: “Ngươi đánh nặng, ta đánh nhẹ, rốt cuộc không biết làm sao mà phát sinh tình cảnh như vậy”
Vinh Khánh đột nhiên nghĩ tới việc hai người dùng lực không đều, chắc đại tài tử kia sẽ một chân khập khễnh mà trở về, bính bính khiêu khiêu, lúc này một ngụm cơm phun ra ngoài, cười to nói: “Ta đánh mấy trượng kia cực ngoan độc, chắc sẽ đi cà nhắc”
Vân Khởi trêu ghẹo nói: “Không phải vẫn còn lại một chân sao, đại khái tài tử cũng đã có thể phi cước đá người”. Tiện đà cùng Vinh Khánh nhìn nhau cười to.
Hai người ăn cơm xong, đang muốn trở về phòng riêng, Vân Khởi lại không thấy Thác Bạt Phong, về lại phòng cũng không thấy y phục thị vệ dính máu của mình, đoán là Thác Bạt Phong đã lấy mặc nên cũng không để ý.
Chờ giây lát, mãi cho đến khi đèn thắp lên, chợt nghe ngoài viện có một tiểu thái giám tới, the thé hô: “Hoàng thượng cho truyền Phó sử chỉ huy cẩm y vệ Từ Vân Khởi _____!”
Vân Khởi nhíu mày không biết xảy ra chuyện gì, có tăng phiên trực cũng nên để thị vệ đến truyền, như thế nào lại lệnh cho thái giám tới? Vân Khởi xuất viện đi theo, đút một ít thỏi bạc vào trong tay tiểu thái giám kia, hỏi: “Tiểu huynh đệ, Hoàng thượng truyền ta có chuyện gì?”
Tiểu thái giám cười âm hiểm đánh giá Vân Khởi, lôi kéo tay của hắn, đáp: “Có người ở sau lưng khua môi múa mép gì đó, Phó sứ ngàn vạn lần cẩn thận đối đáp”
Vân Khởi dâng lên cảm giác sợ hãi, chẳng lẽ chuyện giết chủ sự bộ binh đã bại lộ? Nhận hối lộ là tội lớn! Lập tức sợ đến mức nói không nên lời, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ mười mấy phương pháp thoát tội, nhưng nghĩ lại không đúng, Thác Bạt Phong nhất định sẽ không bán đứng hắn, nội tâm an ổn không ít, lo lắng đi tới điện, thấy Hoàng Tử Trừng ôm tay áo đứng bên trong, Chu Duẫn Văn đứng ở một bên long án, hai mắt đỏ bừng.
Thác Bạt Phong đứng nghiêm như cây cột, trên người mặc y phục thị vệ của Vân Khởi, trên tay áo vẫn còn ẩm ướt một mảng, vóc người hơi cao chút, y phục trên người hơi có chút không hợp, cổ tay đột ngột lộ ra một đoạn nhỏ.
Thác Bạt Phong hướng Vân Khởi lắc đầu một cách vô cùng từ tốn.
Vân Khởi tránh khỏi tầm mắt của Thác Bạt Phong, thở phào nhẹ nhõm, hành lễ, mỉm cười ngẩng đầu, nhìn về phía Chu Duẫn Văn.
Chu Nguyên Chương nói: “Từ Vân Khởi, ngươi có một án cần tra, trẫm lệnh cho ngươi giúp Hoàng thái phó tra rõ: kẻ nào mang tạp thư này vào trong cung đưa cho Chu Duẫn Văn. Tự mình mang theo đồ vật tiến cung, chính là tội lớn”
Trên chồng sách là hai mảnh thủy tinh phiến vỡ vụn.
Vân Khởi cười hỏi: “Hoàng tôn, thần muốn hỏi một câu, sách này là do kẻ to gan lớn mật nào, cất giấu tiến cung giao cho ngươi?”
Chu Duẫn Văn căm phẫn nhẫn nhịn không đáp, một lát sau cúi đầu xuống.
Vân Khởi nói: “Thần xin mượn xem qua quyển sách này”
Chu Nguyên Chương gật đầu, thái giám cầm sách cùng thủy tinh phiến giao vào tay Vân Khởi, Vân Khởi suy nghĩ một chút, chỉ nhận sách.
Chu Nguyên Chương nói: “Lấy về, nội trong ba ngày phải tra ra manh mối bên trong”
Vân Khởi tiện tay lật trang sách mới tinh, cười nói: “Thần đã phá án xong”
Chu Nguyên Chương ngẩng đầu lên khỏi tấu chương, ánh mắt rét lạnh.
Vân Khởi lắc lắc quyển sách kia, mỉm cười nói: “Thần xin hỏi Thái phó, cuốn sách này tìm được ở chỗ nào?”
Hoàng Tử Trừng lạnh lùng nói: “Thư phòng Hoàng tôn”
Vân Khởi nói: “Đúng là vậy rồi, Hoàng tôn rõ ràng là có được quyển sách này vào hôm nay”
Trong điện yên lặng, Vân Khởi chậm rãi nói tiếp: “Thư phòng chính là nơi dễ bị lục lọi nhất, Thái phó dạy công khóa cho Hoàng tôn trong thư phòng, từ sớm tinh mơ cho đến tối mịt, không có thời gian nghỉ ngơi, đưa đến thư phòng làm gì?”
“Muốn đọc tạp thư, cũng phải cất giấu trong tẩm điện, dưới gối nằm, theo suy đoán, cuốn sách này vẫn còn mới, một tờ cũng chưa từng xem, thì đã lập tức bắt đầu công khóa, liền hoảng hốt mà cất giấu, cứ thế lộ chân tướng”
“Chỉ cần cho gọi người nào vào thư phòng trước lúc bắt đầu công khóa, hỏi một cái biết ngay”
Hoàng Tử Trừng nói: “Từ đâu mà biết được ‘Một tờ cũng chưa từng xem’?”
Vân Khởi mở ra một góc trang sách, hướng về ánh đèn lập lèo, nói: “Sách mới các trang còn dính nhau, không dễ lật, tất nhiên sẽ liếm ướt tay rồi mới đẩy trang sách ra”
“Song nguyên cuốn sách này lật ra vài tờ đều không thấy dấu tay. Chắc chắn là vừa có được sách, chưa kịp xem thì Thái phó đã chạy tới”
Vân Khởi đóng sách lại, nhìn Hoàng Tử Trừng một cái, nói: “Vậy khi Thái phó đến thư phòng, thấy người nào đang cùng Hoàng tôn gặp nhau?”
Hoàng Tử Trừng không ngờ Vân Khởi chưa đánh đã khai, cả giận nói: “Đương nhiên là Từ Vân Khởi ngươi! Còn ai vào đây nữa?!”
Vân Khởi cầm quyển sách trả lại, nói: “Đó chính là lỗi của thần, không phải ai khác, thần tội đáng chết vạn lần, thỉnh bệ hạ trừng phạt”
Chu Nguyên Chương cười ha ha, đem sách ném lên kim án, nheo mắt lại, quan sát Vân Khởi chốc lát, gật đầu. Sau đó lạnh lùng nói: “Bốn mươi đình trượng”
Chu Nguyên Chương lại nói: “Duẫn Văn, lấy sách của ngươi về”
Hoàng Tử Trừng nhíu mày hô: “Bệ hạ!”
Chu Nguyên Chương nói: “Lui ra”
Thác Bạt Phong hít sâu một hơi, xoay người mang đình trượng tới, Vân Khởi cũng là người thông minh, hướng Chu Duẫn Văn vuốt cằm một cái, ý bảo không sao, liền quỳ xuống, mặt ngó Chu Nguyên Chương.
Ánh mắt Vân Khởi nhìn thẳng đôi long hài bên dưới kim án, đầu hài là kim long giương nanh múa vuốt.
Thác Bạt Phong hai chân một trước một sau đứng vững, khẽ vuốt đình trượng bằng thép nguyên chất nặng ba mươi cân, nén lực, trở tay vung mạnh.
Đầu đình trượng vẽ ra một đường vòng cung đỏ lòm trên không trung.
Chu Duẫn Văn rụt bả vai, nhắm chặt hai mắt.
————
Ban đêm, trăng vượt tường cung, trong viện Cẩm y vệ, phòng Phó sử.
Vân Khởi cả người xích lõa nằm gục trên giường, lưng, mông, bắp đùi, giữa đùi chồng chất vết thương.
Thác Bạt Phong cầm đĩa dược, lấy tay xoa đều, ngón giữa xoa nhẹ thuốc mỡ đen thùi lùi nồng nặc mùi, kế đó sờ lên lưng Vân Khởi.
Vân Khởi hút khí, rên rỉ nói: “Lão Bạt…Đầu ngón tay ngươi thật thô ráp! Đổi người…Vinh Khánh!”
Thác Bạt Phong để dĩa thuốc xuống, xoay người rời đi, chờ giây lát vẫn không thấy Vinh Khánh đến, nhưng lại như có một trận gió tràn vào gian phòng Vân Khởi.
Tay phải Thác Bạt Phong mang vào tay trái một cái thủ sáo bằng tơ lụa, nói: “Ra tay giỏi lắm, ngươi biết chắc Hoàng thượng sẽ truyền ngôi cho Chu Duẫn Văn? Đoán xem? Bốn mươi đình trượng hôm nay, ngày sau chính là tình cảm vạn hộ hầu…” [thủ sáo: bao tay; vạn hộ hầu: hầu tước có một vạn nhà, ý chỉ quan lại giàu có]
Vân Khởi cả giận nói: “Không có ý niệm này!”
Thác Bạt Phong nhìn Vân Khởi một hồi, gật đầu, ngồi lên giường, tiếp tục bôi thuốc cho Vân Khởi.
Thác Bạt Phong vừa mới sờ lên lưng Vân Khởi, Vân Khởi ầm ĩ la đau, khó chịu cùng cực.
Thác Bạt Phong nói: “ Đây là thủ sáo bằng tơ tằm của Tây Vực, vẫn còn đau sao?”
Vân Khởi giận không kìm được, một hồi lâu sau nói: “Không ngờ ngươi lại đánh thật!”
Thác Bạt Phong giễu cợt nói: “Ta tưởng ngươi bảo ta đánh thật!”
Vân Khởi vừa bi vừa phẫn: “Chuyện ngày hôm nay ta nhất định sẽ nhớ kỹ!”
Tay Thác Bạt Phong vẫn không ngừng tay, thấp giọng nói vài câu, phun từng chữ mơ hồ không rõ nghĩa.
Vân Khởi đau đến thần trí mơ mơ màng màng, nói đứt quãng: “Nói gì…Tiếng Đột Quyết?”
Thác Bạt Phong không đáp, hết sức chuyên chú xoa cho Vân Khởi, thuốc mỡ kia có vẻ hiệu nghiệm, lúc bôi lên đột ngột giống như bị kim châm rất khó chịu, song trôi qua chốc lát, liền thấy mát mẻ ngừng đau, trị ngoại thương hết sức công hiệu.
Mí mắt Vân Khởi dần nặng, buồn ngủ, Thác Bạt Phong xoa thuốc xong, bàn tay to lớn kia mò mẫm sau vai Vân Khởi, vuốt ve qua lại bên gáy hưởng thụ.
Thủ sáo tơ tằm vô cùng bóng loáng, Vân Khởi loáng thoáng cảm nhận được tầng tơ lụa kia chạm vào da, thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ trên tay Thác Bạt Phong cách một lớp thủ sáo tơ tằm mỏng truyền qua .
Bàn tay với các ngón thon dài của Thác Bạt Phong vuốt ve liên tục trên cổ Vân Khởi, ngón cái lại không ngừng xoa nắn vành tai của hắn.
Vân Khởi bị mò mặt đỏ tới mang tai, hạ thân cứng rắn lên, chống đỡ trên chiếu, nói: “Ngươi làm cái gì?”
Thác Bạt Phong sờ sờ lên mặt Vân Khởi, thập phần hứng thú nói: “Nghiêng thân qua đi, cho ta nhìn xem”
Vân Khởi nói: “Cút!”
Thác Bạt Phong nói: “Hôm nay ngươi bị kéo lê một đường về viện, đầu gối rách da, cần phải bôi thuốc”
Vân Khởi đỏ bừng cả mặt, giờ phút này vô luận thế nào cũng không thể nghiêng người, xoay đầu nói: “Không cần”
Thác Bạt Phong tiến lên muốn giúp Vân Khởi trở mình, tay vừa đưa vào dưới cổ Vân Khởi, liền bị hắn hung hăn cắn một cái, Vân Khởi cả giận quát: “Lão Bạt!”
Thác Bạt Phong lôi cái mền mỏng, nhẹ nhàng đắp cho Vân Khởi, xoay người ra cửa.
Vân Khởi ý thức hoảng hốt, sắp ngủ thì nghe phòng ngoài truyền đến tiếng nước chảy róc rách, hắn biết là Thác Bạt Phong đang giặt y phục của bọn họ.
Nội viện vắng lặng không một tiếng động, vầng trăng sáng chiếu lên đan y trên người Thác Bạt Phong, càng lộ vẻ trắng noãn như tuyết.
Thác Bạt Phong phơi thị vệ phục vừa mới giặt xong, cởi thủ sáo, ném lên ghế đẩu, bàn tọa lang cẩu ngồi lên trước giường Vân Khởi, tay ấn xuống mặt đất, trước sau lay động hồi lâu, nghĩ rồi lại nghĩ, móc ra một túi nhỏ từ trong ***g ngực, trong túi chứa mấy lượng bạc vụn.
Thác Bạt Phong nhét túi nhỏ xuống gối Vân Khởi, cẩn thận cất kĩ.
Vân Khởi vẫn như cũ nằm úp sấp bất động, một bên mặt thanh tú dán lên chiếc gối mềm mại, mặt hướng Thác Bạt Phong, hô hấp đều đều, ngủ say.
Thác Bạt Phong mặt không chút thay đổi, đưa tay sờ lên đôi môi Vân Khởi, một thời gian trôi qua, giải khai đan y, cởi trần, bò lên giường, bắt chước Vân Khởi nằm sấp xuống, quay đầu, khuôn mặt người nằm cạnh thật gần, hô hấp giao thoa, mặt đối mặt mà ngủ.
Danh sách chương