Quả thật vắt sợi dây qua xà nhà sau đó tròng vào cổ người chết, mới từ từ kéo lên sẽ treo cổ được Chu Ứng Trinh. Làm như vậy sẽ tương đối tiết kiệm sức lực, hơn nữa có thể để lại vết siết chữ Bát không giao nhau trên cổ nạn nhân, phù hợp với tình huống treo cổ tự sát.

Mà chọn lựa loại phương thức tiếp cận nhất, ôm Chu Ứng Trinh còn chưa chết đứng lên trên ghế, tròng cổ y vào trong thòng lọng, sau đó mới đá ngã ghế, tự nhiên phí sức hơn nhiều lắm.

Nhưng hung thủ chỉ vì tiết kiệm lực thôi sao, câu trả lời này có phải là quá đơn giản hay không?!

Mấy huynh đệ sai dịch thở dài, đưa mắt nhìn nhau, e rằng lần này Lục mập lại ăn nói vô căn cứ nữa rồi.

Ngược lại sắc mặt Trương Tôn Nghiêu đột nhiên thay đổi, trong đôi mắt của Lưu Thủ Hữu cũng đột ngột lộ ra vẻ bối rối.

Tần Lâm từ chối cho ý kiến, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc tỳ bà rơi xuống đất bên cạnh chiếc bàn thấp:

- Đỗ cô nương, chiếc tỳ bà này bình thời nàng đặt trên bàn thấp hay sao, dây nó bị đứt từ trước hay sao? Đỗ Mỹ ngơ ngác lắc đầu một cái, do dự đáp:

- Bẩm Đốc Chủ, vốn tỳ bà này của nô gia đặt ngay ngắn trên bàn, không hiểu vì sao rơi xuống đất, lại đứt cả dây như vậy…

A, Tần Lâm gật đầu một cái không tiếp tục hỏi tới.

Phòng ngoài Tống Ứng Xương lẩm bẩm:

- Chẳng lẽ là lúc Thành Quốc Công giãy giụa va phải rơi xuống, khiến cho dây đàn bị đứt…

Phần lớn người đều khẽ gật đầu, tán thành kết luận này.

Đột nhiên Tần Lâm ngẩng đầu lên, có lẽ là nghĩ ra điều gì, quyết định thật nhanh ra lệnh:

- Mặc dù người chết uống rượu say, nhưng còn chưa tới trình độ bị người cột thòng lọng cũng không phản kháng, càng không phải là Đỗ Mỹ uống Mê Xuân Tửu bất tỉnh nhân sự... Lục Viễn Chí, kiểm tra tỉ mỉ từng ngõ ngách thi thể, ta nghi ngờ hung thủ có thủ đoạn khác khống chế y. 

- Nếu như hung thủ vắt thòng lọng lên xà nhà, sau đó đứng trên mặt đất nắm dây kéo, treo cổ người chết lên, vậy chiều dài sợi tơ dùng làm dây treo này không đủ. Ngưu Đại Lực, ngươi lục soát mỗi căn phòng trong cả tòa Quỹ Họa tiểu trúc, tìm kiếm sợi dây dẻo dai nào đó có thể dùng làm dây treo. Hoắc Trọng Lâu, lập tức kiểm tra xà nhà, nhất là chỗ treo thòng lọng, có lẽ sẽ có đầu mối hữu dụng lưu lại ở nơi đó!

Về phần bản thân Tần Lâm bắt đầu tra hỏi mọi người có mặt xung quanh hiện trường lúc ấy, biết được gia tướng Quốc Công phủ vô cùng tận tâm với chức trách canh giữ ở bốn bề, cũng không phát hiện tình huống dị thường. Hắn lập tức chuyển phương hướng điều tra sang bốn tên nha hoàn bên trong Quỹ Họa tiểu trúc hầu hạ Đỗ Mỹ

Nhà Thành Quốc Công truyền thừa gần hai trăm năm, gia tướng toàn là mấy đời tổ tiên đều chịu ân điển của Quốc Công, trình độ trung thành tuyệt không phải người tầm thường có thể so sánh được. Bọn họ đứng canh mỗi người chỉ cách nhau vài bước, phòng tuyến cực kỳ kín đáo, cơ hồ không có khả năng có người ngoài đột phá phòng tuyến đi vào trong phòng.

Đây cũng là nguyên nhân Chu Ứng Trinh không sợ, Tần Lâm cũng hiếm có khinh thường một lần, không nghĩ tới thật đúng là xảy ra chuyện...

Xuân Lan, Hạ Hà, Thu Cúc, Đông Mai đều là tiểu nha đầu hầu hạ hoa khôi nương tử Đỗ Mỹ, chừng mười một mười hai tuổi, khuê phòng Đỗ Mỹ ở đầu Đông, phòng của các nàng ở đầu Tây, nếu nghe gọi lập tức chạy qua hầu hạ.

Đầu tiên bị điều tra chính là Đông Mai, nàng mặc y phục hồng nhạt, dung mạo thanh tú, trong mắt toát ra vẻ kinh hãi, lòng vẫn còn sợ hãi nói:

- Tỳ tử đoán chừng có lẽ tỷ phu, à không, là Quốc Công gia, cùng tiểu thư đã hợp hoan xong, bèn mang nước nóng và khăn tới hầu hạ, không ngờ rằng… không ngờ rằng…

Nói tới chỗ này, nàng chợt thút thít khóc.

Tần Lâm bỏ qua nàng, hỏi thăm Xuân Lan:

- Các ngươi vẫn ở Tây sương phòng sao, trong thời gian ấy có người nào đi ra ngoài hay không?

Xuân Lan mặc y phục màu xanh lá cây, mặt tròn có lốm đốm tàn nhang, nhìn qua có vẻ đáng yêu. Mới vừa rồi là nàng đỡ Đỗ Mỹ, có lẽ là Đỗ Mỹ đã nói với nàng gì đó, vào lúc này cũng không quá sợ Tần Lâm:

- Bẩm Tần đại lão gia, bọn tỳ tử cùng ngồi ăn dưa hấu trong Tây sương phòng. Thành Quốc Công cùng tiểu thư động phòng hoa chúc, nếu không cho gọi, chúng ta cũng không tiện tới đó. Bất quá, bất quá tỳ tử đã đi ra ngoài một lần, là mang vỏ dưa hấu ra ngoài đổ. 

Hỏi thăm gia tướng Quốc Công phủ, chứng thật Xuân Lan từng đi đổ vỏ dưa hấu. Nhưng ba tên nha hoàn còn lại trong Tây sương phòng đang nói chuyện vô cùng sôi nổi, bọn họ bàn luận xem tiểu thư đi theo Thành Quốc Công sẽ có bao nhiêu ích lợi, tương lai mình sẽ có kết quả như thế nào, lại quên Xuân Lan rời đi bao lâu mới trở về.

Hạ Hà mặc y phục màu đỏ tươi, mặt nhọn thoạt nhìn có chút dáng vẻ nam nhân, thanh âm nói chuyện ngược lại nhu hòa:

- Bẩm Đốc Chủ, tỳ tử cũng đi ra ngoài, sau khi Xuân Lan tỷ trở về, tỳ tử đến phòng trà gần đó ôm bình nước nóng đi vào, chuẩn bị lát nữa Quốc Công gia và tiểu thư dùng.

Tây sương phòng quả thật có một bình nước bằng đồng vàng, thoạt nhìn thật nặng, Tần Lâm tùy tiện đá một cái:

- Nặng như vậy sao?

Hạ Hà ửng đỏ mặt, cúi đầu không nói lời nào.

Tú bà Cát mụ mụ cười bồi:

- Con nô tỳ này có chút sức lực, từ trước tới nay vẫn sai y làm những việc nặng một chút.

Tần Lâm gật đầu một cái, lại hỏi sang Thu Cúc.

Nha đầu này mặc y phục màu vàng nhạt, dáng vẻ khép nép xấu hổ có hơi giống Vĩnh Ninh, hai mắt nhìn chằm chằm mũi chân mình, cất giọng nhỏ như muỗi kêu trả lời:

- Không biết Hạ Hà đem nước nóng trở lại lúc nào, nô tỳ nghĩ tiểu thư hợp hoan, chúng ta là nha hoàn chờ sáng mai nàng và tân tỷ phu thức dậy hầu hạ, bèn dọn dẹp tề chỉnh phòng giữa, bày sẵn rượu và trái cây tươi, sau đó mới trở lại Tây sương phòng.

Phòng giữa nằm giữa Đông Tây sương phòng.

Cuối cùng Tần Lâm dùng lời ôn tồn an ủi, Đông Mai cũng ngưng khóc thút thít trả lời, nàng cũng từng rời đi Tây sương phòng:

- Thu Cúc trở lại, tỳ tử hỏi nàng ấy động tĩnh ở Đông sương phòng, nàng nói không nghe được gì. Tỳ tử suy nghĩ Quốc Công gia cùng tiểu thư đi vào có hơn nửa canh giờ rồi, bèn đợi ở phòng giữa nghe ngóng một hồi, không có động tĩnh mới lại trở lại... Đợi khoảng chừng gần một canh giờ, suy đoán tiểu thư và Quốc Công gia đã ngủ thiếp đi, tỳ tử mới lại bưng nước nóng tới, chuẩn bị hầu hạ tiểu thư.

Là như vậy sao... Tần Lâm sờ sờ cằm.

Bốn tên nha hoàn ở Tây sương phòng đều đã từng rời phòng, rời khỏi tầm mắt đồng bạn, có cơ hội tiến vào Đông sương phòng, mà thời gian cũng chỉ trước sau một chút, không cách nào thời gian dùng tử vong để đoán định hung thủ.

- Không thể nào đâu… 

Tống Ứng Xương bên ngoài giỏng tai lên nghe, lúc này nhíu mày một cái:

- Bốn nữ tử này còn nhỏ như vậy, làm sao có thể gây ra đại án tày trời?!

- Chỉ sợ Tần Đốc Chủ cũng đã bó tay hết cách…

Lưu Đình Lan nói với vẻ khinh miệt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện