Lộc Nhĩ Linh không thể để y nói ra những lời này, vội vàng tát cho y hai bạt tai, một cước đá văng ra, trừng mắt nói:

- Chính ngươi không biết tốt xấu, trách được ai chứ?

Chỉ chốc lát sau, trừ người sống ra, bên trong đổ trường nho nhỏ này không còn lại vật thể nào dài rộng quá một thước. Chớ nói bàn ghế, ngay cả cánh cửa cũng bị đập cho nát bấy. Mà tất cả tiền đánh bạc cũng bị lấy hết, không cần biết là tiền đồng hay bạc vụn, Ngưu Đại Lực lột áo lão bản đổ trường ra làm bao gói lại, sau đó cột hết tất cả lại vác lên vai.

- Lần sau muốn làm chuyện gì, phải động não trước!

Tần Lâm ném lại một câu với lão bản đổ trường, mới cười hì hì mang theo mọi người rời đi.

Đại hán lông đen ngồi xổm dưới đất hồi lâu không nói, đột nhiên ôm đầu khóc mắng:

- Lộc Nhĩ Linh, con bà ngươi…

Tần Lâm lại đập mấy chỗ thanh lâu, đổ trường nhỏ nữa, toàn là những chỗ đóng tiền cữ thường lệ mỗi tháng năm lượng tám lượng. Chỉ nhìn vào số lượng tiền cữ thường lệ cũng biết những chỗ này không có chỗ dựa sau lưng, đám quân dư đập phá không chút kiêng kỵ, đập đến hứng chí.

Sắc mặt của Lộc Nhĩ Linh càng ngày càng xanh, sở dĩ những thanh lâu đổ trường nhỏ không có chỗ dựa này dám không đóng tiền cữ thường lệ, toàn là bị y xúi giục. Nhưng hiện tại Tần Lâm thi triển thủ đoạn này, những lão bản xấu số kia sẽ lôi mười tám đời tổ tông của Lộc Nhĩ Linh y ra mắng xối xả.

Muốn đi, lại bị Ngưu Đại Lực, Hàn Phi Liêm làm như vô ý kẹp hai bên, rõ ràng là áp giải y đi xung quanh hạ nhục.

Đến khi sắc mặt Lộc Nhĩ Linh cơ hồ đen sạm lại, rốt cục không nhịn được kêu lên:

- Tần trưởng quan, ngươi khi hiếp mấy thanh lâu đổ trường nhỏ có gì hay, gom lại tất cả được bao nhiêu? Ngươi dám đi Thiên Hương các, Túy Phượng lâu không?

Thiên Hương các, Túy Phượng lâu đã có mười năm không có đóng tiền cữ thường lệ, bởi vì lão bản Thiên Hương các Lỗ Thúy Hoa tỷ tỷ, là tiểu thiếp thứ năm của trí sĩ (từ quan) Nam Kinh Lễ bộ Thượng Thư Tần Minh Lôi, Mà Túy Phượng lâu lại là của một vị quản gia trong phủ của Nam Kinh Đô Sát Viện Phó Đô Ngự Sử Cảnh Định Hướng.

Mặc dù Tần Minh Lôi đã từ quan, nhưng môn sinh cố lại trải rộng các nha môn. Thủ hạ Cảnh Định Hướng là một đám Giám Sát Ngự Sử toàn là chó điên, gặp người bèn cắn loạn. Vì làm ra vẻ chính trực để nổi danh, ngay cả Trương Cư Chính, Phùng Bảo cũng dám đạn hặc, Nam Kinh tuần thành Ngự Sử cũng là lão quản, cho nên người khác không dám chọc tới.

Các đời Bá Hộ sở chữ Canh trước đây cũng không dám vuốt râu hùm. Không thu được tiền cữ thường lệ ở hai nơi này, những thanh lâu, đổ trường, tửu lâu quy mô trung bình, chỉ cần có hậu đài ra hình ra dáng một chút, từ trước tới nay giảm hẳn tiền cữ thường lệ, sở chữ Canh rơi vào cục diện cầm chén vàng đi xin cơm.

Lộc Nhĩ Linh bị áp giải đi đập các thanh lâu đổ trường nhỏ nghe lời y xúi giục không chịu đóng tiền cữ thường lệ, mặt như bị Tần Lâm tát bốp bốp, rốt cục cùi không sợ lở, dứt khoát nói ra hai nơi này. Họ Tần ngươi không phải là tài giỏi sao, nếu có bản lãnh hãy đập sản nghiệp của Nam Kinh Lễ bộ Thượng Thư cùng Phó Đô Ngự Sử thử xem!

Đám quân dư đang đập tới lúc hứng chí dâng trào, nghe vậy cũng có chút nhao nhao muốn thử. Bất quá bọn họ toàn là lão binh xảo quyệt, hiểu được lợi hại trong đó, bình tĩnh lại rất nhanh, nhìn chằm chằm Tần Lâm chờ quyết định của hắn.

Hàn Phi Liêm cùng Lục Viễn Chí đều toát mồ hôi, phải biết Lễ bộ Thượng Thư là chính nhị phẩm, Phó Đô Ngự Sử là chính tam phẩm, cũng không phải là dễ chọc. Nhưng lúc này lại không tiện mở miệng khuyên nhủ, làm như vậy chẳng phải là tỏ ra yếu thế trước mặt đám quân dư sao?

Lộc Nhĩ Linh cười ha hả, lần này nói ra như vậy chính là hoàn toàn trở mặt, Tần Lâm không dám lấy cứng đối cứng, coi như mình thoải mái hả giận. Nếu Tần Lâm thật sự dám đi tìm hai nhà kia gây phiền phức, không phải là lấy trứng chọi đá sao?

Không nghĩ tới Tần Lâm lại đáp ứng một tiếng:

- Bản quan đã sớm muốn đi hai nhà kia, vừa đúng Lộc Tổng Kỳ cũng ở đây, xin mời đi cùng bản quan một chuyến!

Lộc Nhĩ Linh cười hăng hắc, lòng nói ngươi đây mới gọi là ông Thọ uống thuốc độc, chỉ sợ mạng quá dài.

Túy Phượng lâu nằm ở hẻm Đại Du phường bờ phía Nam Tần Hoài hà, kim bích huy hoàng, trên cửa chính treo đèn lồng màu đỏ thật lớn, phía dưới có hơn mười người tay to quyền lớn, tất cả đều mặc áo đen khố đen, nhìn qua biết không phải là loại người hiền lành. Nhưng đối với đạt quan quyền quý ra ra vào vào, bọn họ lại gật đầu cúi người ra sức nịnh hót.

Thấy Tần Lâm mang theo một đám Cẩm Y Vệ khí thế hung hăng đi tới, lập tức liền có một tên xoay người chạy vào đi thông báo, mấy người khác tiến lên đón.

Đi đầu là một tên mặt nung núc thịt, giọng điệu chế giễu đến cực điểm:

- Ha ha, ta còn tưởng là ai, thì ra là đám "anh hùng" sở chữ Canh. Sao hả, hiện tại kéo tới đây muốn tiêu khiển hay sao, khuyên các ngươi tới mấy thanh lâu đổ nát ở phía Nam thành đi, Túy Phượng lâu chúng ta tiêu xài rất lớn, e rằng các vị có cầm quần cũng không đủ.

Mấy tên đả thủ đi theo đều ôm bụng cười ha hả, hoàn toàn không xem đám Cẩm Y Vệ này ra gì.

Tần Lâm không thèm nhìn đám đả thủ này lần nào, rít qua kẽ răng:

- Bắt!

Đám đả thủ không ngờ rằng Tần Lâm nói động thủ liền động thủ, bọn họ chưa kịp lấy thước sắt đoản côn trong người ra, chúng quân dư đã ùa lên một lượt lấy hai đánh một. Đánh côn, quét chân, đập gạch… chỉ trong thoáng chốc tất cả đã nằm chổng kềnh trên mặt đất.

Để lại vài huynh đệ trông chừng cửa, Tần Lâm dẫn người xông thẳng vào trong, mấy tên quy nô (nam tạp vụ trong kỹ viện thời xưa) ở phía trước lập tức sợ vãi ra quần, vội vàng kêu lên:

- Không nên, không nên như vậy, Đông gia chúng ta là lão quản gia trong phủ Cảnh Đại lão gia…

Trả lời bọn họ chỉ có quyền cước cùng bạt tai.

Lão quản gia lo liệu mọi chuyện ở phía sau Túy Phượng lâu uống say nhất thời không lên nổi, Tần Lâm kéo quân thẳng tới trung đường, chính chủ nhân còn chưa hiện thân.

Trong lúc nhất thời cẩm y quân dư thi triển uy phong, đám quy nô bó gối xuôi tay, kỹ nữ mặt mày thất sắc, phiêu khách (khách làng chơi) nơm nớp lo sợ, cũng hết sức oai phong.

Nhưng có bốn vị công tử ngồi nhã tọa trên lầu hai đã động lòng thương hương tiếc ngọc, lạnh giọng nói:

- Chó dữ từ đâu tới, quấy rối nhã hứng công tử gia?

Chúng quy nô nghe vậy nhẹ nhõm một chút, tràn đầy mong đợi chờ xem kịch vui. Mà Lộc Nhĩ Linh theo sát Tần Lâm cũng vui vẻ ra mặt.

Bốn vị thanh niên công tử này chính là Kim Lăng Tứ Công Tử nổi danh không nhỏ ở Nam Kinh thành, Cố Hiến Thành cầm đầu là Giải Nguyên kỳ thi Hương năm Vạn Lịch thứ tư ở Nam Kinh. Vương Sĩ Kỳ đứng hàng thứ hai, cha y chính là Phủ Doãn Thuận Thiên Vương Thế Trinh, thứ ba Lưu Kham Chi, là con trai Hình bộ Thị Lang Lưu Nhất Nho, chót nhất Cao Phàn Long là đại gia cự phú Vô Tích, bản thân cũng rất có tài danh.

Cao Phàn Long mới du học từ Nhạc Lộc thư viện Hồ Quảng trở lại, đi ngang Kỳ Châu bái kiến Chu Do Phiền có danh trong làng văn, không ngờ rằng bị từ chối ngoài cửa chính Kinh Vương phủ, hết sức bất mãn.

Nhìn thấy Tần Lâm chỉ là một tên vũ phu lại được Kinh Vương phủ mở trung môn đưa tiễn, Cao Phàn Long còn trẻ khí thịnh đã ghi hận trong lòng. Hiện tại gặp lại lần nữa, y bèn nói với bằng hữu:

- Tên Tần Lâm này vốn là một cẩm y tiểu tốt ở Kỳ Châu, bởi vì giả thần giả quỷ mê hoặc Kinh Vương thiên tuế mới được chức Bá Hộ. Cũng phải nói vào năm Gia Tĩnh là đương thời của các loại nhân vật Thiệu Nguyên Tiết, Đào Trọng Văn, không nghĩ tới hắn luồn cúi thế nào, lại được điều tới thế giới hoa hoa Nam Kinh này.

Lưu Kham Chi môi hồng răng trắng, dung mạo rất là tuấn nhã, nghe vậy cố làm ra vẻ tiêu sái lắc lắc quạt khảm vàng:

- Thật là lễ tiết hư hỏng, thế cục suy đồi. Hôm trước đọc trong báo cáo của phụ thân gởi lên trên, thấy tên họ Tần này phá được đại án ám sát Đặng Tử Long cùng tranh đoạt Kinh Vương phủ, ngu huynh còn kỳ quái không hiểu, hắn chỉ là một vũ phu làm sao có thể phá trọng án như vậy? Thì ra là lấy bàng môn tả đạo mê hoặc Kinh Vương, tưởng những công lao kia cũng là dựa vào quyền thế của thiên tuế gia, báo giả lãnh công mà thôi.

Cố Hiến Thành lớn tuổi nhất, lại là Giải Nguyên khoa thi Hương Nam Kinh kỳ trước, tỏ vẻ lão thành già dặn lo cho quốc gia:

- Đây gọi là nước suy mất sẽ có yêu nghiệt, những tên vũ phu loạn chính, tuyên dương vu cổ này thi nhau xuất thế, thật sự không phải là phúc của Đại Minh ta.

- Chúng ta đọc sách thánh hiền, nên trượng nghĩa chấp ngôn, há có thể cho gian tà tiểu nhân càn rỡ?

Vương Sĩ Kỳ ham công nhất, vén vạt trường bào đi xuống lầu dưới.

Cố Hiến Thành, Lưu Kham Chi, Cao Phàn Long đều cười đuổi theo. Theo bọn chúng thấy, đường đường công tử Phủ Doãn Thuận Thiên đối phó một cẩm y Bá Hộ nho nhỏ, đây không phải là dễ như trở bàn tay sao?

Vì vậy Tần Lâm còn chưa đợi được chính chủ nhân Túy Phượng lâu, đã thấy bốn vị quý công tử tay cầm chiết phiến trẻ tuổi tới trước. Đầu tiên hắn lấy làm kinh hãi: trời ơi, chưa đầy mấy ngày nữa đã tới Lập Đông, mấy vị này còn phe phẩy chiết phiến, giả bộ Giang Nam Tứ Đại Tài Tử sao?

Ho khan hai tiếng, Tần Lâm cười nói:

- Chẳng lẽ mấy vị chính là Giang Nam Tứ Đại Tài Tử trong truyền thuyết?

Bọn Cố Hiến Thành nghe vậy lấy làm đẹp dạ, thầm nhủ cẩm y Bá Hộ này mới từ Kỳ Châu điều tới cũng biết danh tiếng Tứ công tử chúng ta, thì ra chúng ta nổi danh như vậy... Mặc dù hắn nói chưa hoàn toàn đúng, chỉ sợ cũng là vì vũ phu kiến thức thấp kém.

Không thèm với nói chuyện cùng một tên vũ phu, Vương Sĩ Kỳ đưa mắt ra hiệu, người hầu đi theo y bèn giải thích:

- Vị này là Cố Hiến Thành Cố Giải Nguyên, vị này là Lưu Kham Chi Lưu công tử, còn có Cao Phàn Long Cao công tử cùng Vương Sĩ Kỳ Vương công tử nhà ta, người ta gọi là Kim Lăng Tứ Công Tử, không phải là Giang Nam Tứ Đại Tài Tử mà ngươi nói.

- À... Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu...

Tần Lâm mặt mũi tươi cười, liên tiếp chắp tay.

Tứ công tử dương dương đắc ý, chờ hắn hàn huyên mấy câu sau đó sẽ phát lạc một phen, hắn sẽ bị dọa sợ tới mức không dám hoành hành bá đạo nữa, như vậy ngày mai trong Nam Kinh thành nhất định sẽ đồn đãi chuyện Kim Lăng Tứ Công Tử trượng nghĩa chấp ngôn, ra tay viện thủ hộ hoa phong lưu.

Bọn chúng không biết Tần Lâm mới vừa nói ngưỡng mộ đã lâu liền nghiêm mặt:

- Công tử mạnh khỏe, công tử tái kiến!

Nói xong bèn đi vòng qua đi thẳng vào trong.

Đủ lời chưa kịp nói ra của Tứ công tử bị chặn ngang cổ họng, nếu như tuổi bọn chúng chừng năm mươi, rất có thể ngạt thở vì vậy cỡi hạc về Tây cũng không chừng.

- Ngươi… ngươi làm gì vậy?

Lưu Kham Chi, Cao Phàn Long lui về phía sau một bước, ngăn ở trước người Tần Lâm.

Tần Lâm chớp mắt, tỏ vẻ không hiểu hỏi:

- Các ngươi tới chơi (gái), ta là tới thu tiền cữ thường lệ, ngươi chơi, ta thu, ngăn ta lại làm gì?

Tao nhân mặc khách đến thanh lâu, mặc dù cuối cùng cũng phải vào phòng lên giường, nhưng đều mượn phong nhã nói chuyện, ngâm thơ từ, nghe đàn sáo, uống trà… vân vân. Nói thẳng là tới "chơi" giống như Tần Lâm, rõ ràng chính là tát thẳng vào mặt.

Người bên cạnh cũng không nói, Lưu Kham Chi tự xưng là trẻ tuổi đẹp trai thích nhất học đòi văn vẻ, tự cho là thanh cao, nghe vậy đỏ nửa bên mặt, giận nói:

- Ngươi… vì sao ngươi tục tằn như vậy? Chúng ta đến chỗ này đàm luận thơ văn, bất quá là chuyện tài tử giai nhân. Ngươi là tên vũ phu thô bỉ, cho rằng ai ai cũng giống như mình, trong lòng chỉ có một chữ "chơi" sao?

Tần Lâm cất tiếng cười ha hả, quan sát Lưu Kham Chi từ đầu đến chân khiến cho y thấy trong lòng sợ hãi, mới chậm rãi nói:

- Thì ra Lưu huynh đến Túy Phượng lâu này không phải là vì chơi! Nếu muốn bàn về thơ văn, Cống Viện bên cạnh phủ học có nhiều người là Cử Nhân Tú Tài. Quốc Tử Giám, Hàn Lâm Viện cũng không xa, nhưng Lưu huynh lại muốn tới kỹ viện, nghĩ đến rất nhiều Cử Nhân, Tú Tài, giám sinh, còn có học sĩ, Biên Tu Hàn Lâm viện Nam Kinh, Ty Nghiệp, Bác Sĩ Quốc Tử Giám, cũng không có học vấn bằng cô nương Túy Phượng lâu.

Cả sảnh đường lập tức bật cười ầm, đám khách làng chơi đã sớm không ưa Tứ công tử phô trương phong nhã, cô nương thanh lâu khắp nơi lại bám riết lấy bọn họ. Tần Lâm vừa nói ra như vậy nhất thời người người hả giận, có kẻ nhiều chuyện còn vỗ tay lớn tiếng khen hay.

Từ trước tới nay Lưu Kham Chi chưa từng rơi vào tình cảnh quẫn bách như vậy, gương mặt tuấn tú hết trắng lại đỏ, nhưng không tìm ra lời nào phản bác được Tần Lâm, chỉ đành phải giậm chân, cầm quạt chỉ mắng:

- Giỏi, ngươi nói nhăng nói càn, bản công tử ghi nhớ.

Dứt lời trong tiếng cười ầm khắp sảnh đường, cố gắng chịu nhục sải bước rời đi.

Vốn là Vương Sĩ Kỳ chuẩn bị lấy chức quan của phụ thân Vương Thế Trinh ra đè Tần Lâm một phen, Cố Hiến Thành cùng Cao Phàn Long cũng chứa sẵn một bụng đạo lý muốn bác xích Tần Lâm. Nhưng không nghĩ tới Lưu Kham Chi chỉ nói mấy câu đã bị chọc tức bỏ chạy, trong lời Tần Lâm còn mơ hồ có ý nói bọn họ xem nhẹ Quốc Tử Giám cùng Hàn Lâm Viện. Bị chụp cái mũ này vào đầu cũng không nhẹ chút nào, bọn họ cũng chỉ có thể đi theo Lưu Kham Chi ôm đầu trốn chui như chuột. Lòng muốn dẹp bất bình, làm nhục Tần Lâm đã vứt ra ngoài chín tầng mây.

Sau lưng bọn họ, tiếng cười ầm vẫn chấn động khắp cả Túy Phượng lâu.

Nhìn thấy quy nô bị đánh đầu nổi u, lão quản gia muốn nổi giận, nhưng đám tú bà ghé tai nói nhỏ mấy câu, nhất thời tửu ý của lão mất hết chín phần, lưng toát mồ hôi lạnh. Bá Hộ họ Tần này hạ thủ tàn nhẫn, hơn mười đả thủ không phải là đối thủ cẩm y quân dư của hắn đã đành, ngay cả Kim Lăng Tứ Công Tử đại danh đỉnh đỉnh cũng phải nếm mùi đau khổ, đạo hạnh của tên họ Tần này cũng không phải là thanh niên lỗ mãng có thể so sánh được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện