Nhưng như bây giờ, chỉ sợ sẽ lập tức lộ tẩy.
Lục Viễn Chí hết sức trung thành với Tần Lâm, mặc dù trong lòng ôm bất bình thay tiểu sư muội nhưng vẫn lấy nghĩa khí làm trọng, chuẩn bị ra ngoài lần nữa,
Thế nhưng mới vừa chạy ra cửa đã va phải một người, giọng Tần Lâm vang lên:
- Mập, vì sao đệ chạy loạn như vậy?
Hỏng bét! Lục Viễn Chí nhìn lướt qua phía sau vai Tần Lâm xem thử, quả nhiên có bốn thiếu nữ nhung trang xinh đẹp, không thể làm gì khác hơn là ủ rũ chỉ chỉ Thanh Đại đang ngồi cách đó không xa, thấp giọng nói:
- Tần ca, huynh hùng mạnh quá, bất quá cửa này của tiểu sư muội, huynh đệ không có cách nào giúp huynh được.
Tần Lâm không giải thích được khẽ cau mày, trước hết làm lễ ra mắt cùng Lý Thời Trân, Lý Kiến Phương, Bàng Hiến.
Cùng lúc đó, bốn tên thiếu nữ nhung trang xinh đẹp trong mắt như không có người, coi người bên trong y quán như vô vật, đi thẳng tới chỗ Thanh Đại.
Lục Viễn Chí lại xuất mồ hôi đầy đầu: mẹ của ta ôi, không ngờ rằng ngả bài nhanh như vậy, quả là kỳ phùng địch thủ, tình thế nguy hiểm đến cực độ.
Ngàn vạn lần không nghĩ tới bốn tên nữ binh anh tư bừng bừng đi tới trước người Thanh Đại năm bước, lập tức nghiêng người hành quân lễ:
- Thuộc hạ Giáp Ất Bính Đinh, phụng mệnh Đại tiểu thư, tới đây hầu hạ Thanh Đại tiểu thư!
Thanh Đại đỡ các nàng dậy, nở một nụ cười chân thành:
- Tân Di tỷ tỷ khỏe không? Bọn tỷ muội cũng khỏe chứ? Các ngươi chơi ở Nam Kinh có vui không, a, ta có thể tưởng tượng được chắc chắn là cùng cỡi ngựa bắn tên với Tân Di tỷ tỷ.
Phù... Lục Viễn Chí thở ra một hơi dài, thì ra các nàng đã sớm quen biết nhau, thì ra bốn vị này là Từ đại tiểu thư phái tới hầu hạ tiểu sư muội, thì ra Tần Lâm này cũng không diễm phúc như tưởng tượng vậy, thì ra mọi người hâm mộ ghen tỵ đã tìm lầm mục tiêu...
Tần Lâm nhạy cảm phát giác tình thế phát sinh dị biến nào đó không biết được, hắn bèn tỏ ra hết sức vô tội:
- Các ngươi làm gì vậy?
Một đám sói đói cười khan liên tiếp, nước dãi chảy xuống ròng ròng:
- Hắc hắc, Tần ca có thể dẫn kiến cho chúng ta bốn vị muội tử kia có được chăng?
- Tự các ngươi đi thử một chút đi...
Tần Lâm không thể làm gì dang rộng hai tay.
Thử một chút thì thử một chút, Lục Viễn Chí đi tới, gương mặt mập nở một nụ cười bỉ ổi:
- Mấy vị tỷ muội xưng hô như thế nào? Tại hạ...
Y không nói được nữa, bởi vì bốn thanh bảo kiếm sáng loáng đã đồng thời chỉ thẳng vào ngực.
- Hừ, dáng vẻ cợt nhả chẳng khác nào họ Tần kia, ngươi cũng không phải người tốt lành gì!
Nữ binh Giáp khí thế hung hăng trách mắng.
- Tha cho… tha mạng!
Lục Viễn Chí bị dọa sợ đến không nhẹ, xua tay loạn xạ, vội vàng lui ra xa.
Bốn nữ thanh bảo kiếm cắm vào vỏ, động tác đều nhịp, sau đó đồng loạt làm mặt quỷ với Lục Viễn Chí: khinh ngươi!
Các sư huynh đệ bật cười ầm.
Gương mặt mập của Lục Viễn Chí đỏ bừng tới mức căng phồng, hận tìm không được một cái lỗ để chui vào.
-----------
Sáng sớm rời giường, Tần Lâm điểm lại tài sản mà mình có được: lấy được trên người Cao Sài Vũ hai trăm lượng bạc đã đưa cho Ngưu Đại Lực một trăm năm mươi lượng mua chức quan, mời các sư huynh đệ uống rượu, sử dụng lặt vặt thêm hai mươi mấy lượng, chỉ còn lại hơn hai mươi lượng.
Năm mươi lượng vàng lá thủy chung không dùng tới. Tần Lâm cũng rất may mắn, nếu như là vào năm Đại Minh Hồng Vũ một lượng vàng chỉ có thể đổi được bốn lượng bạc trắng. Hiện tại là năm Vạn Lịch, bởi vì Nhật Bản, Lữ Tống (Luzon, hải đảo lớn nhất của Philippines) cùng Mỹ Châu đổ bạc trắng vào, một lượng vàng có thể đổi đến tám lượng bạc, cũng có nghĩa là số vàng của hắn trị giá bốn trăm lượng bạc.
Trong số lễ vật Kinh Vương phủ tặng, ngoại trừ những thứ tơ lụa không tiện đổi ra bạc, còn có mười thỏi vàng, mười thỏi bạc.
Tính tổng cộng, tất cả vàng bạc có giá trị sáu trăm lượng bạc.
Số tiền kia nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, vừa đúng có thể mua một gian nhà nhỏ ở bên sông Tần Hoài tấc đất tấc vàng, sau đó sẽ không còn tiền nữa, không thể làm gì khác hơn là mỗi tối nhìn oanh oanh yến yến xung quanh đẹp như tranh thèm chảy nước dãi. Hoặc là mua tám trăm thạch gạo, nếu như một nhà ba miệng không đi đâu cả, cả ngày ở trong nhà ăn cơm nguội cá khô, cũng có thể ăn cả đời.
Cuộc sống uất ức hèn yếu như vậy đương nhiên không phù hợp với chí hướng của Tần Lâm. Muốn tránh khỏi cục diện ngồi không ăn núi lở, dần dần hết bạc, với thu nhập tiền cữ thường lệ ít ỏi hoặc trông chờ Kinh Vương ban thưởng đều không đáng tin cậy, phải tự mình mở ra một nguồn tài nguyên, tự lực cánh sinh gian khổ phấn đấu.
Lấy bao y phục cũ bọc hết vàng bạc lại đeo lên vai, Tần Lâm sải bước đi về phía Duyệt Giang lâu.
Lầu hai Duyệt Giang lâu có một bàn khách nhân đặc biệt nổi bật, bất kể tửu bảo hay là khách nhân khác đi qua đều kinh ngạc nhìn vài lần, có người nhận ra được đi lại chào hỏi, lại không hiểu chuyện gì lập tức rời đi.
Quanh bàn có Tiểu Kỳ Cẩm Y Vệ Hàn Phi Liêm cùng đầu mục quân dư Triệu Ích Minh, có Thôi Bộ Đầu châu nha cùng dân tráng Ban Đầu Ngưu Đại Lực. Châu nha cùng Cẩm Y Vệ không phụ thuộc nhau, lúc này hai nhóm người ngồi chung một chỗ cũng đã rất kỳ quái, ngồi dưới một chút còn có phụ tử Liễu Mộc Tượng, càng thêm lôi thôi lếch thếch.
Bọn họ đều là được Tần Lâm mời tới, vốn là hẹn vào đầu giờ Ngọ, nhưng tất cả đều tới chỗ này thật sớm chờ đợi. Trong đó phụ tử Liễu gia mới vừa đầu giờ Tỵ đã chờ ở chỗ này, e sợ làm chậm trễ ân công.
Nhưng trong bàn toàn là nhân vật tai to mặt lớn, Liễu Mộc Tượng thân là thợ mộc không khỏi có chút áy náy không yên, giống như dưới ghế có đinh, cựa quậy liên hồi. Ngược lại Liễu Hoa cầm lên được bỏ xuống được, mặc dù khi đối thoại với những người khác có vẻ hơi xấu hổ, dù sao cũng có lên tiếng nói.
Mọi người tán gẫu về vụ án Liễu Nhứ bị hại vừa mới kết thúc, nói một hồi dần dần nói tới dụng ý Tần Lâm mời khách hôm nay.
Thôi Bộ Đầu là một kẻ đầy kinh ngạc lão luyện, ngày đó nghe Tần Lâm hỏi tới tay nghề thợ mộc của phụ tử Liễu gia, đã đoán ra được vài phần:
- Có lẽ là huynh đệ chuẩn bị xây nhà cửa, hoặc là mở cửa hàng đồ gỗ?
Nếu như mời thợ mộc chế tạo gia cụ nhà mình dùng, không cần thiết mời cả cấp trên Cẩm Y Vệ cùng người của châu nha, cho nên Thôi Bộ Đầu suy đoán Tần Lâm muốn mua đất xây nhà hoặc mở cửa hàng đồ gỗ, muốn cho những người này làm những việc vặt đối phó hắc bạch lưỡng đạo.
Phụ tử Liễu gia chợt hiểu ra, liếc mắt nhìn nhau: nếu ân công dùng được tay nghề của chúng ta, chúng ta nhất định không lấy một đồng tiền, nếu không quả thật cũng không biết điều.
Trong lúc bọn họ còn đang tán gẫu, Tần Lâm đã được tửu bảo dẫn lên lầu hai.
- Ủa, tất cả tới sớm như vậy sao?
Tần Lâm áy náy gãi gãi đầu, thân là chủ nhân hắn đã tới trước một khắc đồng hồ, không nghĩ tới tất cả mọi người còn tới sớm hơn.
Tần Lâm không thích quá nhiều lời khách sáo, sau khi hàn huyên mấy câu liền tiến vào chính đề:
- Ta muốn tìm cửa hàng trong Kỳ Châu thành mở một cửa hàng đồ gỗ, các vị quen thuộc đường phố hơn ta, kính xin giúp một tay.
Thôi Bộ Đầu cười cười, y đã đoán trước được chuyện này.
Phụ tử Liễu gia hồi lâu không có tiếp lời, lát sau Liễu Hoa mới nháy mắt một cái, hơi có chút nghi hoặc:
- Ân công, không dối gạt ngài, tiểu nhân làm nghề này, biết được đồ gỗ kiếm được rất ít, mỗi tháng chỉ là lấy mồ hôi đổi ít bạc, quả thật không thể kiếm chác được gì.
Liễu Mộc Tượng kéo con trai một cái, oán giận nói:
- Nói nhiều như vậy làm gì? Ân công đã nói như vậy, chúng ta cứ việc làm theo là được, ngươi ngăn cản như vậy, bị hàng xóm láng giềng hiểu cho rằng chúng ta vong ân phụ nghĩa, phải bị đâm xương sống!
Tần Lâm cười cười, lấy trong túi áo ra một cây bút chì:
- Thứ ta muốn bán không phải là đồ gỗ tầm thường, mà là thứ này.
- Đây không phải là một que gỗ thôi sao?
Mọi người chưa từng thấy qua, không biết công dụng của nó.
Tần Lâm cầm bút vẽ soạt soạt trên giấy mấy cái, vẽ một bức họa manga cho Ngưu Đại Lực. Trên đó vẽ bắp thịt y nổi vồng, uy phong lẫm lẫm, hai mắt to như chuông đồng nhìn chằm chằm, vung côn gỗ lên quét xuống thế như mãnh hổ xuống núi. Mặc dù không sống động như phác thảo chân dung, nhưng cử chỉ động tác đã coi là hình thần đầy đủ.
Ngưu Đại Lực cầm bức họa xem, ngoác mồm cười đến tận mang tai.
Mặt phụ tử Liễu gia lộ vẻ vui mừng, Liễu Mộc Tượng gật đầu một cái:
- Vật này của ân công thật là thuận tiện, không biết tên gọi là gì, lấy nguyên liệu gì luyện chế?
Liễu Hoa hỏi theo:
- Cần tài liệu giá trị bao nhiêu?
Tần Lâm thầm nghĩ Liễu Hoa còn có đầu óc kinh tế hơn phụ thân y:
- Cái này gọi là bút chì, trên thực tế không chứa chì, bất quá chỉ là màu sắc nét chữ giống như chì.
Hắn dùng sức tách bút ra làm hai cho bọn họ xem thử, ruột bút chỉ là chút mực đen pha đất sét, thân bút là gỗ, tiền vốn cực kỳ rẻ, chủ yếu là phí dụng luyện chế. Sau đó Tần Lâm lại vẽ nguệch ngoạc mấy nét trên giấy trắng, lại dùng bánh bao khô tẩy xóa đi, khiến cho tất cả mọi người lần lượt tặc lưỡi lấy làm kỳ.
Liễu Hoa lập tức tính toán, tiền vốn vật này cần không tới hai đồng, bán ra mười đồng là cầm chắc vững vàng, có thể kiếm được nhiều tiền hơn so với đồ gỗ thông thường. Một cây bút kiếm tám tiền, loại đồ vật tiêu hao nhanh như vậy, bán được một vạn, mười vạn cây cũng rất dễ dàng, đó sẽ là bao nhiêu tiền?
Liễu Mộc Tượng cúi đầu suy nghĩ một hồi, nói:
- Ân công, làm ruột bút chì này không khó, thật ra thân bút cũng rất dễ làm. Có thể đổi lưỡi bào thông thường thành lưỡi bào nhỏ, kẹp thanh gỗ cố định vào giá, hai bên thân lưỡi bào gắn hai thanh trượt, chỉ cần đẩy một cái đã làm xong thân bút. Ngoài ra có thể làm dao khắc, đẩy một cái nữa là tạo được rãnh nhỏ ở giữa thân bút.
Tần Lâm cao hứng vô cùng, xem ra kinh nghiệm Liễu Mộc Tượng vô cùng phong phú.
- Cửa hàng bút chì này, ta chuẩn bị đầu tư năm trăm lượng bạc, tạm thời chiêu mộ mười tên công nhân sản xuất, bốn tên người làm...
Tần Lâm dừng một chút, nói với phụ tử Liễu gia:
- Ta muốn mời Liễu Hoa làm chưởng quỹ, Liễu Mộc Tượng làm đốc công. Hai vị coi như kỹ thuật cao siêu, mỗi người sẽ được một thành cổ phần, ngoài ra mỗi tháng có thêm năm lượng bạc tiền công.
- Không thể, không thể như vậy được!
Liễu Mộc Tượng xua tay lia lịa:
- Người khác mời hai cha con ta chế tạo gia cụ gì đó, hai người cộng lại mỗi tháng cũng mới tám lượng bạc, ân công cho mười lượng đã là vô cùng coi trọng lão hán ta, làm sao có thể lấy cổ phần của ngài nữa? Để cho người ngoài hiểu lầm, xương sống lão hán ắt sẽ bị đâm nát.
Thấy thái độ phụ tử Liễu gia kiên quyết Tần Lâm cũng không kiên trì nữa, dù sao sau này xem tình huống kinh doanh cho tưởng thưởng, qua mấy năm kinh doanh thật tốt hãy cho bọn họ cổ phần cũng không muộn.
Phụ tử Liễu gia cầm bút chì nghiên cứu làm thế nào thiết kế bào, moi rãnh, Tần Lâm lại nhìn Hàn Phi Liêm cười cười:
- Thứ cho thuộc hạ vô lễ, chuyện thống lãnh quân dư sau này e rằng thuộc hạ không rảnh đi làm, Hàn Đại ca có thể phái người khác hay không, thuộc hạ vô cùng cảm kích.
Chuyện dẫn dắt quân dư đi thu tiền cữ thường lệ là có thu nhập riêng bỏ túi, theo Hàn Phi Liêm thấy vì Tần Lâm có công đưa ra kế sách, dẫn đội thu tiền hiệu quả mới cho hắn làm chuyện béo bở này. Sau đó nghe nói Tần Lâm nộp hết lên trên từng phân từng ly, không bỏ túi riêng xu nào, Hàn Phi Liêm mới biết mình đã nhìn lầm người.
Hiện tại trải qua quá trình Tần Lâm chỉnh đốn, chinh thu tiền cữ thường lệ đã tương đối thuận lợi, chuyện dễ dàng mà thu nhập khá, khá hơn trước kia rất nhiều. Nếu Tần Lâm không muốn làm, mang lại giao cho người khác chắc chắn sẽ tranh cướp nhau đến nỗi vỡ đầu sứt trán.
Y cũng biết lần này Tần Lâm truy sát Hương chủ Bạch Liên giáo, có lẽ hai ngày nữa công văn Thiên Hộ Sở xuống sẽ thăng hắn lên làm Tiểu Kỳ, thái độ Hàn Phi Liêm cũng liền hết sức khiêm nhường:
- Tần huynh đệ quá khách sáo, đâu phải là giao việc lại, rõ ràng là nhường chén cơm lại. Hiện tại vị trí này thu nhập rất tốt, chắc chắn các huynh đệ sẽ tranh cướp nhau mà làm, Hàn mỗ còn không biết nên phái cho ai đây...
Nói tới chỗ này, Hàn Phi Liêm xoay chuyển tâm niệm, dứt khoát giữ thể diện cho Tần Lâm:
- Không biết Tần huynh đệ có đề cử nhân tuyển nào chăng?
Tần Lâm suy nghĩ một chút:
- Nếu ai ai cũng muốn làm, bởi vì quả thật có thể kiếm chác, các huynh đệ ngươi tranh ta đoạt sợ rằng làm thương tổn lòng người, thuộc hạ lớn mật đưa ra một đề nghị. Mười tên huynh đệ trong bản đội thay phiên nhau thu tiền cữ thường lệ, mỗi người làm chủ một tháng, thủ lĩnh quân dư Triệu Ích Minh Triệu huynh sẽ cùng làm, mỗi tháng hai người đối chiếu với nhau, không cho bỏ vào túi riêng. Tất cả tiền cữ thường lệ trừ số đóng cho Bá Hộ Sở cùng Hàn thủ lĩnh ra sẽ chia theo tỷ lệ cho toàn thể chính quân, quân dư.
Biện pháp của Tần Lâm không gây tổn hại đến lợi ích của bất cứ kẻ nào, vả lại có thể khiến cho ích lợi của mọi người cột chặt vào nhau, tránh khỏi tranh đoạt vô vị, thật sự là biện pháp cực tốt.
Hàn Phi Liêm giơ ngón tay cái lên khen Tần Lâm rốt cuộc là người đọc sách, không giống như loại người thô tục, sau này cứ việc chiếu theo biện pháp đó mà làm.
Tần Lâm giơ chén rượu mời hai vị châu nha:
- Bình thời ta không có nhiều thời gian coi sóc cửa hàng, kính xin hai vị giúp cho một tay, không để đám lưu manh vô lại tới quấy nhiễu.
Ngưu Đại Lực vung quả đấm to bằng miệng bát của mình múa may giữa không trung, mang theo tiếng gió vù vù:
- Kẻ nào dám đối nghịch với ân công, lão Ngưu ta sẽ đập vỡ đầu kẻ đó!
Ân công? Phụ tử Liễu gia kinh ngạc nghe Ngưu Đại Lực cũng gọi Tần Lâm như vậy, Ngưu Đại Lực là một hán tử ân oán rõ ràng, không tị hiềm chút nào kể lại chuyện Tần Lâm cứu lão nương của y, cũng nói chức vị Ban Đầu này của y cũng là Tần Lâm lấy được, dĩ nhiên không có nói rõ là cho tiền.