Tựa hồ cảm thấy khí thế Tần Lâm còn kém Bao Long Đồ (Long Đồ là chức quan của Bao Công), Lục Viễn Chí bổ túc thay hắn một câu, thịt béo trên mặt rung lên, gằn giọng quát:

- Cha chả! Ngô Tam ngươi giết người hại mạng, còn dám phân thây, nên… chịu… tội… gì…

Ngô Tam đầu ghẻ mới vừa rồi còn run như cầy sấy, lần này không run nữa, trợn trừng hai mắt mê hoặc không hiểu hỏi:

- Lục mập kia ngươi nói gì vậy? Giết người, phân thây, ngươi chưa tỉnh ngủ hay sao?

Mập mạp bị hỏi ngược tức lộn ruột, vỗ bàn một cái, kéo dài thanh âm kêu:

- Bằng chứng như núi, há cho chống chế! Công… Tôn… tiên… sinh… Triển… hộ… vệ...

Tên này diễn quá nhập vai, tới nỗi tưởng mình là Bao Long Đồ thật.

Thôi Bộ Đầu trợn mắt một cái, lòng nhủ ngươi còn thiếu chưa gọi Vương Triều Mã Hán Trương Long Triệu Hổ, chỗ này của ta là nha môn Kỳ Châu nho nhỏ, cũng không phải là Khai Phong phủ của Bao Công lão nhân gia.

Thấy thiếu niên mập giở uy phong, đám bộ khoái chỉ trợn trừng đôi mắt nhưng cũng không lý gì tới y, chỉ có một kẻ nghịch ngợm tiến tới gần chắp tay hỏi:

- Xin hỏi ngài là ai vậy?

Lúc này Lục Viễn Chí mới nhớ ra mình chẳng qua là một đệ tử y quán, cũng còn cách Tri Châu Đại lão gia mười vạn tám ngàn dặm, còn chưa đủ tư cách giở uy phong của Bao Đại nhân ra.

Cũng may nhờ thịt béo trên mặt rất nhiều, da mặt cũng dày, Lục Viễn Chí cười khan hai tiếng lui sang bên cạnh, coi mọi người như vô vật, cũng hết sức vô lại.

Tần Lâm tức giận liếc y một cái:

- Không hỏi nữa sao?

- Mời… mời Tần Đại ca!

Tên mập cười nịnh hót, ánh mắt híp lại chỉ còn một khe nhỏ, giống như đang mời người uống rượu.

- Động não một chút có được không?!

Tần Lâm chợt quát:

- Trên đời này có tên nào đần đến mức sau khi giết người phân thây còn lấy thịt ra bán để trêu chọc người khác hay không? Hoặc y là người điên, hoặc y là một kẻ ngu, các ngươi nhìn tên này xem có điên hay không, có ngu hay không?

Lục Viễn Chí cùng chúng bộ khoái nhất tề lắc đầu, Ngô Tam đầu ghẻ cũng không điên lại không nhu ngốc, ngược lại tinh quái chẳng khác nào Tôn Hầu tử. Lần này trò đùa ác ý của y nếu không nhờ Lục Viễn Chí xuất thân hàng thịt đoán được, y đã lừa được tiền mua thịt của Lý Đại Lang, tới đổ trường tiêu dao khoái hoạt.

Ngô Tam mới vừa rồi còn mặt không còn chút máu nghe Tần Lâm nói lời này, lập tức vểnh lỗ mũi lên nói:

- Tần trưởng quan minh giám, Ngô Tam ta đây từ trước tới nay vẫn an phận thủ thường, làm sao dám giết người chứ? Bất quá chỉ nhặt được một cái chân người chết ngoài bãi tha ma, cắt ra một miếng mang đi trêu chọc Lý Đại Lang, cũng không có lòng hại người.

Tần Lâm đạp vào mông y một cước:

- Ngươi cút đi, nếu ngươi an phận thủ thường vậy trên đời này ai ai cũng là người đàng hoàng, dám cắt thịt người chết gạt người, ngươi cũng không phải tốt lành gì. Nếu không tra được hung thủ, lão tử sẽ bắt ngươi chịu tội!

Ngô Tam đầu ghẻ lập tức nhăn mặt như trái khổ qua.

Tần Lâm dẫn bọn bộ khoái áp giải Ngô Tam, rất nhanh đã tìm được miếng thịt người mà y lường gạt không thành cho nên vất đi, sau đó trở về bãi tha ma bên ngoài thành.

Bãi tha ma hoang vu, trên cây vài con quạ đen kêu quàng quạc, mấy con chó hoang bẩn thỉu không chịu nổi lang thang qua lại, trong đôi mắt hiện ra màu đỏ đáng sợ như màu máu, dùng ánh mắt quái dị quan sát mọi người.

- Con bà nó, đây là chó nhà ăn thịt người chết, cũng sắp sửa hóa thành sói rồi!

Thôi Bộ Đầu nhổ toẹt một cái, dẫn bọn bộ khoái đuổi chó hoang đi.

Dưới sự chỉ dẫn của Ngô Tam đầu ghẻ, mọi người phát hiện một khúc đùi chôn một nửa dưới đất:

- Sáng sớm nay ta đi ngang qua đây, nhìn thấy có chó hoang đang gặm cái chân này, thịt còn tươi mới, nhất thời cao hứng cắt một miếng mang đi đùa giỡn người khác, cũng không phải là ta giết.

Tần Lâm lắc đầu một cái, đùa giỡn như vậy thật là quá đáng.

Ngồi xổm xuống cẩn thận kiểm tra khúc chân gãy, phát hiện là chân trái của nam nhân, gãy tận gốc của bắp đùi, bề mặt có dấu răng chó hoang gặm phủ đầy.

- Chẳng lẽ là sau khi chết chôn ở chỗ này, bị chó hoang cắn đứt?

Thôi Bộ Đầu xem thử, suy đoán mập mờ không chắc chắn.

Tần Lâm lắc đầu một cái:

- Không đúng, là bị làm hại lúc còn sống. Nếu như bệnh chết, huyết dịch vẫn ở lại trong mạch máu, sau khi ứ đọng sẽ tạo thành thi ban. Nhưng màu sắc chiếc chân gãy này tái nhợt, từ bề mặt có thể thấy được mạch máu đã khô héo co rút, chứng tỏ là sau khi bị giết chết huyết dịch chảy hết, sau đó mới phân chia thi thể.

Thôi Bộ Đầu cũng hít sâu một hơi khí lạnh, chỉ cảm thấy tiếng kêu quạ đen từ trước tới nay chưa từng khiến cho người ta phải sợ hãi giống như hôm nay. Sau khi giết người còn phân thây, thủ đoạn gây án hung tàn như vậy chưa từng thấy qua ở Kỳ Châu trong mấy chục năm qua.

Người khác đều cảm thấy rét lạnh trong lòng, ngay cả bộ khoái cũng không dám nhìn chân gãy kia, chỉ có Tần Lâm không thèm quan tâm, cầm trong tay tỉ mỉ quan sát phần mặt bắp đùi bị gãy kia.

Lục Viễn Chí cũng ngồi chồm hổm xuống, tò mò nhìn chân gãy.

- Mập, đệ không sợ sao?

Tần Lâm ngẩng đầu lên, cười hì hì.

Mặt mập Lục Viễn Chí run lên:

- Sợ cái gì, nó có thể cắn được thân thịt béo của đệ đây sao?

Tần Lâm cất tiếng cười ha hả, chỉ cho y thấy dấu vết trên bề mặt:

- Không đề cập tới phần thịt đùi đã bị tên khốn Ngô Tam đầu ghẻ cắt đi, đệ nhìn xem mặc dù phần trên đã bị chó hoang gặm một ít thịt, nhưng trên xương vẫn còn dấu vết bị cắt. Lưỡi dao cắt qua xương, còn có hoa văn mũi dao, trên cơ bản có thể kết luận hung thủ dùng một hung khí hình dáng chủy thủ hoàn thành phân thây.

Cho dù là đao pháp thần diệu của Bào Đinh Giải Ngưu trong truyền thuyết cũng không cách nào tránh khỏi lưu lại dấu vết ở cơ bắp và xương cốt bị cắt đứt, kẻ có kinh nghiệm pháp y phong phú căn cứ những dấu vết này đoán được hình dáng độ lớn của hung khí rất nhanh.

Lục Viễn Chí lại quan sát từ một góc độ khác, nhìn một hồi tỏ vẻ hết sức khinh thường nói:

- Đao pháp này so ra còn kém xa phụ thân ta…

Cảm giác được ánh mắt kinh ngạc của đám bộ khoái, tên mập ngượng ngùng gãi gãi đầu, cười xấu hổ:

- Dĩ nhiên phụ thân ta là giết heo, ha ha, giết heo.

Nếu không phải bọn Thôi Bộ Đầu thấy tên mập này thủy chung vẫn đi theo Tần Lâm, đã sớm nện cho y một trận.

Tần Lâm nghe như có điều khác lạ, sờ cằm suy nghĩ một hồi, chợt hỏi:

- Mập, đệ nói thủ pháp người này rất kém cỏi hay sao?

Nước miếng Lục Viễn Chí văng khắp nơi nói:

- Đúng vậy, từ nhỏ đệ xem phụ thân giết heo đã vô cùng quen thuộc, chú trọng lực đạo vừa đủ, không giống như trước mắt, rõ ràng là ỷ vào sức mạnh chém xuống. Bất quá khí lực hung thủ rất lớn, Tần Đại ca xem khối thịt trên đùi dày như vậy, nhưng một đao chém xuống thẳng tắp đứt phăng, không dừng lại chút nào, nếu như suy đoán hung thủ dùng Đại Khảm Đao có lẽ đúng hơn.

Thấy Tần Lâm khẽ cau mày, Lục Viễn Chí vội vàng cải chính:

- Nhưng Tần Đại ca đã nói là chủy thủ, vậy có lẽ khí lực của hung thủ có thể so với Ngưu Đại Lực Ngưu ca.

Mấy tên bộ khoái hùng hùng hổ hổ kêu lên:

- Con thỏ nhỏ chết bầm này, ngay cả Ngưu Đại ca cũng hồ đồ kéo vào chuyện này…

Tần Lâm khoát khoát tay:

- Dĩ nhiên không phải nói Ngưu Đại Lực, đúng rồi, bộ khoái các ngươi hàng ngày lăn lộn ngoài đường, mấy ngày nay có thấy người khỏe mạnh cường tráng như Ngưu Đại Lực hay không?

Bọn bộ khoái cười bồi:

- Tần trưởng quan, ngài nói đùa hay sao vậy? Bằng vào tướng tá cao to, sức lực mạnh mẽ của Ngưu Đại ca, Kỳ Châu chúng ta sao thể tìm ra người thứ hai.

Như vậy nói cách khác vóc người hung thủ cũng không quá nổi trội, ít nhất không sẽ dẫn tới bộ khoái chú ý, lực tay của y có thể ví như thần lực trời sinh, bề ngoài có thể không khác mấy Ngưu Đại Lực vốn giống như Đại Lực Kim Cương.

Nghĩ tới đây, sắc mặt của Tần Lâm nhất thời thay đổi:

- Tội phạm gây ra án mạng này có thể là một cao thủ nội công, nói cách khác...

Thôi Bộ Đầu, Lục Viễn Chí đồng thời kêu lên thất thanh:

- Bạch Liên giáo!

Tim mọi người có mặt tại trường đều nhảy lên thình thịch, gần như ngạt thở, không thở ra cũng không hít vào được.

Tần Lâm lập tức lấy giọng điệu không cho phép nghi ngờ hạ lệnh:

- Thôi Bộ Đầu ngươi an bài một huynh đệ, cầm lệnh bài của ta đi Bá Hộ Sở điều Tiểu Kỳ Hàn Phi Liêm, những người còn lại tìm kiếm ở chung quanh đây, tìm ra những phần thi thể còn lại.

Án giết người phân thây có một quy luật, chính là lấy địa điểm lần đầu phát hiện mảnh thi thể đầu tiên làm trung tâm, triển khai tìm tòi hình quạt ra bốn phía xung quanh, lấy một khoảng cách nhất định làm bán kính, thường là có thể phát hiện ra những mảnh thi thể khác.

Trong đó khoảng cách bán kính được quyết định bởi công cụ giao thông mà kẻ gây án sử dụng, ở thời hiện đại những phần tử phạm tội có xe hơi có thể kéo khoảng cách ra rất xa, xe gắn máy thứ hai, xe đạp kém hơn, đi bộ là gần nhất.

Đây là bởi vì khoảng cách ném thi thể càng xa, thời gian trì hoãn cùng yếu tố không xác định dọc đường sẽ càng nhiều. Kẻ gây án thường sẽ lấy công cụ giao thông làm điều kiện, cố gắng làm hết sức để cân bằng giữa "ném thi thể cho thật kín đáo" và "nguy cơ bị phát hiện khi ném thi thể dọc đường".

Mặt khác, xét từ góc độ tâm lý học tội phạm, nếu tội phạm lựa chọn bãi tha ma bên ngoài thành này làm địa điểm ném thi, trong lòng y sẽ có một suy nghĩ thường thấy chính là "thi thể ở bãi tha ma rất nhiều", mượn đó che giấu hành vi phạm tội, từ đó suy ra y cũng sẽ không cố ý ném những phần thi thể còn lại quá xa.

Đúng vậy, gian kế tội phạm thiếu chút nữa đã có thể đạt được. Cách đó không xa trên đường nhỏ thỉnh thoảng có người đi đường đi qua, đều nhìn thấy đoạn chân người này bị chó hoang moi ra gặm, thậm chí Ngô Tam đầu ghẻ gan lớn tày trời còn tới đây dùng dao cắt một miếng thịt đi đùa giỡn, nhưng không có người nào nghi ngờ đây là một vụ án giết người phân thây.

Đáng tiếc gian mưu kẻ kia đã gặp khắc tinh, cặp mắt Tần Lâm phảng phất có thể nhìn thấu u minh địa ngục đã khám phá ra tội ác.

Hàn Phi Liêm dẫn theo toàn ban nhân mã Tiểu Kỳ của mình, ngồi trên lưng ngựa nhanh như điện chớp chạy tới. Đã từng là cấp trên hiện tại biến thành thuộc hạ Tần Lâm, y cũng không có ra vẻ mâu thuẫn gì, dù sao Tần Lâm thật sự lập được công lao, không phải là loại con nhà giàu như Hoàng Liên Tổ chỉ dựa vào gấu quần nữ tử leo lên có thể so sánh được.

Thậm chí Hàn Phi Liêm mơ hồ mong đợi, hy vọng dựa vào Tần Lâm tiếp tục cùng nhau lập công lớn, để cho công lao của y cũng có thể nương theo mà gia tăng một quãng.

Nhảy xuống ngựa, đầu tiên là Hàn Phi Liêm lớn tiếng báo cáo:

- Toàn thể huynh đệ Tiểu Kỳ chữ Ất Cẩm Y Vệ Bá Hộ Sở Kỳ Châu đều có mặt!

Tiếp theo y nhanh chóng hạ thấp giọng nói:

- Thạch Đại nhân nói, bảo vệ đại quân phòng bị Bạch Liên giáo phá hoại quan trọng hơn, chúng ta có nên nhúng tay vào án mạng thuộc phạm vi của quan địa phương hay không?

Tần Lâm ghé vào lỗ tai hắn nói thật nhỏ vài câu, ánh mắt Hàn Phi Liêm lập tức trở nên sáng rực, ba phần lo lắng, bảy phần hưng phấn nói:

- Thuộc hạ hiểu rồi!

Hàn Phi Liêm lập tức chỉ huy các huynh đệ cùng bộ khoái cùng nhau tìm kiếm dấu vết mới chôn. Nhiều người lực mạnh, một lúc sau đã có người kêu lên:

- Ở đây có một cánh tay, là tay phải.

Bên kia lại có người lớn tiếng bẩm báo:

- Tìm được thi thể rồi, không có đầu, không có tứ chi, chôn ở phía dưới bụi cỏ.

Tay, chân, thân thể… dần dần từng phần một nhất nhất được phát hiện, giống như trò chơi ghép hình, dần dần hiện ra hình người.

Chỉ còn thiếu cái đầu, chỉ cần tìm được đầu là có thể nhận ra người chết là ai, tìm hiểu được manh mối phạm tội.

Rốt cục Hàn Phi Liêm cắm đầu tìm kiếm phát hiện đầu thi thể trong một chuồng chó, gáy hướng ra ngoài. Y cũng không kịp để ý quá nhiều, nóng lòng đưa tay chộp lấy xoay qua chính diện muốn xem thử dung mạo, chợt kêu to một tiếng ôi chao, ngã ngồi trên đất.

Chỉ thấy chính diện đầu người nọ máu chảy dầm dề, lại không thấy bóng dáng da cả khuôn mặt, miệng nửa mở nửa khép không có đôi môi, lộ ra hai hàng hàm răng trên dưới, nửa cười nửa không, giống như đầu lâu, hết sức ghê người.

Bị đầu người không mặt dọa cho giật nảy mình, Hàn Phi Liêm vội vàng đưa sang cho một tên Hiệu Úy khác, tiếp theo không nhịn được nôn mửa liên tục, mà sau khi tên Hiệu Úy kia đưa đầu người cho Tần Lâm, cũng lập tức cúi xuống nôn mửa theo.

Tần Lâm nhận lấy đầu người như không có chuyện gì xảy ra, gắn vào vị trí đầu của thi thể đang bày trên bãi cỏ. Trên thực tế hắn thấy đã nhiều, thi thể bị phân chia trước mắt có thể nói chỉ như trò trẻ. Thi thể bị cháy khét, hoặc người chết đuối nửa tháng sình lên như người khổng lồ, đều đáng sợ hơn rất nhiều so với đầu người không mặt này. Cho dù Hàn Phi Liêm đã từng đi qua núi thây biển máu trên chiến trường, nhìn thấy như vậy cũng phải ói ra mật xanh mật vàng.

Vì để tránh cho thân phận người bị hại lộ ra ánh sáng, hung thủ án phân thây thường sẽ phá hoại dung mạo và những đặc điểm nổi bật trên thi thể. Án phân thây ở Nam Trực Lệ nổi tiếng đời sau, hung thủ đã nấu đầu người bị hại qua một lượt, hoàn toàn phá hỏng mặt mũi, khiến cho phá án gặp phải khó khăn rất nhiều.

Cho nên sau khi Tần Lâm phát hiện toàn bộ bộ mặt người chết đều bị lột da cũng không giật mình sợ hãi chút nào.

Đầu người máu chảy đầm đìa và thân thể tứ chi rời rạc đặt dưới đất ráp lại thành hình người, có thể thấy được làn da người này có vẻ trắng trẻo, không giống như nông phu ngày ngày cày ruộng, phơi nắng da ngăm đen.

Cũng không phải là loại người quen dầm sương dãi nắng, vóc người có hơi mập mạp, có thể suy đoán điều kiện cuộc sống không tệ. Chỉ bất quá thi thể đứt lìa nhiều khúc, chỗ vết đứt rỉ ra chất lỏng hơi đặc, toát ra mùi thối hấp dẫn đám ruồi xúm lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện