Tần Lâm đẩy cửa phòng Lục Viễn Chí, liếc nhìn chỉ thấy thiếu niên mập đang nằm trên giường, mặt mập đang tỏ vẻ u oán như nương tử bị chồng ruồng bỏ, trên trán còn đắp khăn lông ướt, nhắm mắt lại giả bộ ngủ, còn ngáy pho pho.

Lúc ở bãi tha ma ngoài thành, Tần Lâm dẫn dắt đám Cẩm Y Vệ phi ngựa chạy tới Chỉ Huy Sứ Ty, còn lại một mình Lục Viễn Chí ở bãi tha ma. Tên mập này lăn nửa ngày trời mới trở lại được y quán, vừa vào y quán liền nói với các sư huynh đệ mình bị cảm nắng, sau đó ngã lăn ra giường, còn nhờ sư huynh đệ thấm nước vào khăn đắp lên trán cho mình.

- Ủa, đệ cảm nắng thật rồi sao?

Tần Lâm rất là tiếc nuối nói:

- Vốn định lập tức đi nói với thái thế thúc, để cho tên mập vào Cẩm Y Vệ làm Hiệu Úy, không ngờ rằng tên mập này bất quá chỉ là mập giả, chỉ phơi nắng một chút đã nằm lăn ra, ta thấy phải suy nghĩ lại mới được…

Nói xong Tần Lâm liền cười xấu xa bấm thời gian: một giây, hai giây…

Còn chưa đếm tới ba giây, trên giường có một quả cầu thịt bắn lên, lớn tiếng kêu lên:

- Tần ca chớ nghe bọn họ nói bậy! Bất quá đệ chỉ bị hơi nóng một chút, đắp nước lạnh lên trán một lúc sẽ khỏi, con cháu loài rùa nào nói đệ cảm lạnh vậy?

Tần Lâm phình bụng cười to, Lục Viễn Chí mới biết mình mắc bẫy, cũng chỉ có thể nghiêm sắc mặt lẩm bẩm than vãn:

- Tần ca chỉ giỏi trêu cợt người đàng hoàng thành thật như đệ, trêu cợt không nói, chuyện thu đệ làm Cẩm Y Hiệu Úy nhất định không được đổi ý.

Hai người liền đi gặp Lý Thời Trân.

Nghe nói Lục Viễn Chí cũng muốn đi làm Cẩm Y Vệ, vẻ mặt Lý Thời Trân tỏ ra phức tạp. Dù sao từ cá nhân mà nói Cẩm Y Vệ có tiền đồ hơn thầy thuốc, tốt hơn đồ đệ cùng con trai của lão, Cù Cửu Tư, Lý Kiến Trung thi đậu công danh đều đi làm quan, Lý Kiến Nguyên, Lý Kiến Mộc cũng thi đậu Tú Tài đi phủ học học, không hề quản chuyện của y quán nữa.

Nhưng y học không được quyền quý đương triều coi trọng, thuật kỳ hoàng hiếm người kế nghiệp, Lý Thời Trân không khỏi âm thầm than thở về chuyện này.

Thấy vẻ mặt Thái sư phụ như vậy, trên mặt Lục Viễn Chí có hơi nóng ran lên.

Tần Lâm chắp tay nói:

- Không phải là ngu điệt tôn không hiểu gì về chuyện mà thái thế thúc lo lắng. Cứ lấy chuyện phá án mà nói, hiểu biết về y học trợ giúp cũng rất lớn, phối hợp đạo lý tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ với quân thần tá sứ cũng có chỗ giống nhau.

- Cổ nhân từng nói "Chẳng làm vị tể tướng giỏi thì làm thầy thuốc giỏi", bây giờ Bản Thảo Cương Mục chưa xuất bản, điệt tôn đoán chừng tương lai sách này ắt sẽ phổ biến rộng rãi khắp thiên hạ, người đời sẽ xem thái thế thúc như sao Bắc Đẩu kim chỉ nam, mà thuật kỳ hoàng cũng tất có người nối nghiệp.

Lý Thời Trân nghe vậy vuốt râu mà cười, từ từ suy nghĩ, chẳng lẽ thật sự giống như Tần thế điệt tôn nói, tương lai Bản Thảo Cương Mục sẽ truyền khắp thiên hạ, tạo phúc thương sinh hay sao?

-----------

Mấy ngày liền không được nghỉ ngơi đàng hoàng tử tế, Tần Lâm nằm ngáy pho pho cả đêm. Nếu như không phải là Lục Viễn Chí ở bên ngoài gõ cửa rầm rầm, có thể đến Ngọ hắn cũng sẽ không thức giấc.

Tên mập đã sớm rửa mặt, ăn mặc thật chỉnh tề, xoa xoa tay cười:

- Tần ca, hôm nay chúng ta đi Bá Hộ Sở, huynh thấy bộ dáng này của đệ có được không?

Sau khi tên mập tắm rửa sạch sẽ y mặc chiếc áo choàng dài bằng tơ lụa xanh, đi giày vải mới, tinh thần phấn chấn vô cùng. Bất quá Tần Lâm đi vòng quanh người y vài vòng, miệng luôn nói không được không được.

Lục Viễn Chí lập tức toát mồ hôi:

- Chỗ nào không được xin Đại ca cứ việc nói thẳng, làm cho trong lòng huynh đệ ta giống như đánh trống tim nhảy loạn thình thịch.

Tần Lâm thở dài thật dài, úp mở một hồi mới bật cười ha hả:

- Ta chỉ lo lắng trong kho Bá Hộ Sở không có bộ Phi Ngư phục nào chứa nổi tấm thân đầy thịt của đệ.

Tên mập đảo cặp mắt trắng dã, á khẩu nghẹn lời.

Tần Lâm không đùa bỡn Lục mập chất phác nữa, mình mặc Phi Ngư phục, đội ô sa không cánh, đeo loan đái, đi giày đế mềm, giắt lệnh bài hoàng dương mộc vào hông. Đang định đeo nốt Tú Xuân đao, lúc này mới chợt nhớ ra đã bị Ngụy trưởng lão đánh gãy.

Nhớ lại người này tên Quỷ Thủ Sưu Hồn gì đó, cặp vuốt chó của lão quả thật có vẻ tà môn…

Suy nghĩ nếu lại đeo Tú Xuân đao, gặp phải cao thủ bậc này cũng không có tác dụng gì, Tần Lâm bèn đeo Thất Tinh Kiếm vào hông. Lần trước đánh nhau trên đê vỏ kiếm đã bị hỏng, hắn tìm thợ tay nghề cao làm lại vỏ kiếm ô mộc, nhìn qua chất phác không có gì nổi bật, không ai ngờ rằng bên trong lại cất giấu một thanh bảo kiếm có thể cắt vàng đoạn ngọc.

Hừ hừ, nếu như lần sau họ Ngụy còn dám chơi Không Thủ Nhập Bạch Nhận, hãy xem Tần gia ta cắt đứt cặp vuốt chó của lão!

Trên đường đi tới Bá Hộ Sở, tên mập kích động tới nỗi thịt béo toàn thân run run, Tần Lâm vẫn ung dung điềm tĩnh. Lần này lập được công lớn, nói với Thạch Vi một tiếng cho Lục Viễn Chí một danh ngạch Hiệu Úy có sẵn, theo hắn thấy căn bản không phí bao nhiêu công phu.

Lục Viễn Chí lại bất đồng, cha mẹ gia đình y thật sự cảm ân đái đức Tần Lâm, loại người như bọn họ cho dù là vét sạch gia tài cũng không thể lấy được vị trí cẩm y quân dư. Lần này lướt qua Lực Sĩ trực tiếp thành Hiệu Úy, thật sự có cảm giác như một bước lên trời. Nếu không phải Lục Viễn Chí kiên trì nói Tần Lâm không phải là người câu nệ tục lễ, phụ mẫu y còn muốn mời hắn tới nhà bày tiệc rượu cảm tạ.

Đi tới Bá Hộ Sở đã có không ít huynh đệ chờ sẵn, bọn họ đều biết tên mập hàng thịt Lục gia, lại biết y là bạn tốt của Tần Lâm, vì vậy thái độ ai nấy cực kỳ nhiệt tình, đùa giỡn loạn cả lên, chọc cho tên mập xấu hổ mặt đỏ tới mang tai.

Vẫn là tính tình Hàn Phi Liêm trung hậu, quát giải tán các huynh đệ nhiệt tình quá mức, sau đó dẫn Lục Viễn Chí tới kho nhận đủ bộ Cẩm Y Vệ nên có như Phi Ngư phục, Tú Xuân đao…

Tần Lâm ăn mặc như vậy lại đưa tới một trận cười, thủ lĩnh quân dư Triệu Ích Minh cười nhìn hắn vòng tay thi lễ:

- Chúc mừng Tần trưởng quan thăng quan tấn tước, không tới nửa tháng từ Tổng Kỳ thăng lên Chỉ Huy Sứ, đây là chuyện mà Bá Hộ Sở Kỳ Châu chúng ta lần đầu tiên gặp được, thật sự đáng mừng.

Một đám Cẩm Y Hiệu Úy đều biết Tần Lâm sắp lên chức, nhất định tâm trạng cực tốt, cho nên bất chấp lễ tiết giữa thượng ty và thuộc hạ, vây quanh hắn nịnh nọt chúc mừng.

Tần Lâm bị làm cho dở khóc dở cười, nửa ngày mới hiểu được Tú Xuân đao Cẩm Y Vệ trừ huynh đệ phụng chức kinh sư vào triều nhất định phải đeo, những người còn lại cũng không cần tuân theo quy định cứng nhắc. Khác với Phi Ngư phục, lệnh bài hoàng dương mộc tỏ rõ thân phận Cẩm Y Vệ, Tú Xuân đao chẳng qua là một loại trang bị phát cho thống nhất, nếu như có kẻ nào dùng không thuận tay cũng có thể đổi vũ khí khác.

Thiên Hộ Sở, Bá Hộ Sở biên cương cùng với Tây Nam ở gần man di, còn nhiều Cẩm Y Vệ cầm trường thương đại kích cùng cung nỗ. Mà một ít Cẩm Y Vệ thi hành nhiệm vụ đặc thù, còn sử dụng cả tụ tiễn, độc tiêu, thiết phiến, chủy thủ...

Nhưng Tú Xuân đao đã là mười lượng bạc tiền công rèn ra, tuy không phải là thần binh lợi khí gì nhưng cũng coi như tương đối sắc bén, Hiệu Úy phổ thông thậm chí cả Tiểu Kỳ Tổng Kỳ quân lương có hạn, cảm thấy đao này đã rất tốt, có người nào tự mình tiêu tiền mua vũ khí tốt hơn tới thay thế?

Chỉ có các loại cao quan như Chỉ Huy Đồng Tri, Chỉ Huy Thiêm Sự, hoặc là Cẩm Y vệ sĩ trong nhà giàu có, mới có thể bỏ qua Tú Xuân đao thay bảo kiếm. Dù sao kiếm cũng có vẻ phong nhã hơn đao, tỷ như Lưu Thủ Hữu Lưu Đại nhân hiện đảm nhiệm Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, danh thần chi hậu, đời đời chịu ân quốc gia đeo ngang hông là một thanh bảo kiếm.

Vì vậy chúng Hiệu Úy nhìn thấy Tần Lâm đeo kiếm đều mang hắn ra đùa giỡn, dù sao hắn sẽ sắp sửa được thăng chức, sẽ không so đo.

Tần Lâm cũng cười theo một trận, nhưng bất kể cười thế nào thanh Thất Tinh Kiếm này cũng phải đeo trên người, dù sao công phu Ngụy trưởng lão quá đáng sợ. Thử nghĩ lão chỉ là một trong mười trưởng lão, bên trên còn có Tam Đường chủ Bạch Liên giáo, hai sứ giả cùng bản thân giáo chủ, võ công còn lợi hại tới mức nào nữa? Đao kiếm bình thường người ta dùng tay không đã có thể đánh gãy, nếu như không có bảo kiếm, ngay cả sức tự vệ cũng không có.

Thạch Vi đi ra, vội vã điểm danh, sau đó ra lệnh những người còn lại mạnh ai nấy đi làm chuyện của mình, chỉ bảo Tần Lâm ở lại.

Tất cả mọi người đoán là phía trên có tin tức, Tần Lâm sắp thăng quan, từng người một chắp tay chúc mừng hắn.

Chỉ có bản thân Tần Lâm cảm thấy kỳ quái, nếu như là tin tức thăng quan hoàn toàn có thể công bố trước mặt mọi người, sao phải dùng tới phương thức thần thần bí bí như vậy? >

Theo Thạch Vi đi tới hậu đường Bá Hộ Sở âm u, trong đó đã có một người ngồi chờ sẵn trên ghế bành gỗ hoa lê.

Người này mặc áo ngắn màu nâu sẫm, chân đi giày da trắng, đầu đội mũ đỉnh nhọn, gương mặt cũng đầy râu ria giống như Thạch Vi. Chỉ bất quá râu Thạch Vi xồm xoàm rối nùi, còn y là tua tủa từng sợi giống như kim châm tứ phía.

Thạch Vi khom lưng thi lễ với y, vẻ mặt tỏ ra hết sức nhún nhường:

- Hoắc Đương Đầu, đã đưa Tần Tổng Kỳ tới cho ngài.

Dứt lời lại nói với Tần Lâm:

- Vị này chính là đại cao thủ Đông Xưởng Hoắc Trọng Lâu Hoắc Đương Đầu, một thân Ưng Trảo công hai mươi năm thiên hạ vô đối thủ, một thân khổ luyện Thiết Bố Sam công lực thâm hậu, người ta gọi là Ưng Trảo Thiết Bố Sam, chính là tiền bối thành danh đã lâu trong Xưởng Vệ. Nếu Tần Tổng Kỳ ngươi học được của lão nhân gia một chiêu nửa thức, cả đời này chắc chắn không dùng hết.

Tần Lâm giương mắt nhìn, chỉ thấy chính giữa hậu đường âm u, Hoắc Trọng Lâu đang đường hoàng ngồi trên ghế, toàn thân ẩn vào trong bóng tối nhìn không rõ ràng lắm. Chỉ cảm thấy đôi mắt y tinh quang sáng ngời tràn đầy lệ khí, sắc bén giống như mắt ưng. Mà thân hình y ngồi trên ghế hết sức vững vàng, giống như mãnh hổ phục trên bàn thạch, thương ưng ngơi nghỉ ngọn cây, khí thế bức người đập vào mặt.

Chẳng lẽ đây chính là cao thủ cao thủ cao cao thủ trong truyền thuyết?

Tần Lâm không dám chậm trễ, vội vàng tiến lên làm lễ ra mắt, đồng thời thấp giọng hỏi Thạch Vi:

- Có lầm hay không? Y là thái giám lại để được bộ râu quai nón rậm rạp như vậy, cũng thật sự có tính cách…

Sắc mặt Thạch Vi sững sờ, buồn cười lại không dám cười, nhịn hết sức khổ cực.

Hai người không biết Hoắc Trọng Lâu nội công tinh xảo, nhĩ lực khác với phàm tục, đã nghe lọt được lời của Tần Lâm vừa nói, đột nhiên cất tiếng cười khành khạch quái dị, nhìn chằm chằm Tần Lâm gằn từng chữ nói:

- Cũng không phải là tất cả Đông Xưởng đều là thái giám.

Dứt lời năm ngón tay phải xòe rộng ra, cắm xuống mặt bàn trước mặt. Chỉ nghe phập một tiếng vang lên, gỗ vụn tung bay bốn phía, bàn gỗ hoa lê rất tốt bị một trảo này của y cắm xuống tạo thành năm cái lỗ nhỏ sâu chừng một tấc.

Thạch Vi không ngừng xin tội với Hoắc Trọng Lâu, lại kéo Tần Lâm tới bên cạnh, thấp giọng nói cho hắn biết Đông Xưởng ngoại trừ Đốc Chủ, cũng chính là Xưởng Công trong truyền thuyết ra, phần lớn những người khác vẫn có lão Nhị như người thường.

Tỷ như Chưởng Hình Thiên Hộ cùng Lý Hình Bá Hộ kế dưới Xưởng Công chính là trúng tuyển từ Cẩm Y Vệ, xưng là Thiếp Hình Quan, phía dưới Chưởng Ban, Lĩnh Ban, Ty Phòng, Quản Sự cũng đa phần rút ra từ Cẩm Y Vệ, cho nên giữa Đông Xưởng cùng Cẩm Y Vệ quan hệ mật thiết, thường thường được hợp xưng là Xưởng Vệ.

Tầng dưới chót nhất Đông Xưởng chính là Phiên Tử, ước chừng tương đương với Hiệu Úy Cẩm Y Vệ, kế đó là Dịch Trưởng lại xưng Đương Đầu, quản từ vài tới mười tên Phiên Tử, ước chừng tương đương với Tiểu Kỳ. Nhưng quyền thế Đông Xưởng lại cao hơn Cẩm Y Vệ, cho nên Phiên Tử bình thường còn cao hơn Tiểu Kỳ Cẩm Y Vệ một chút, Đương Đầu sẽ cao hơn Bá Hộ Cẩm Y Vệ.

Hoắc Trọng Lâu là Đương Đầu Đông Xưởng, Thạch Vi chỉ là Bá Hộ Cẩm Y Vệ cho nên phải khách sáo vài phần với y.

Tần Lâm biết mình bé cái nhầm, cũng không trách hắn được, bị ảnh hưởng quá sâu của điện ảnh đời trước, còn tưởng rằng trong Đông Xưởng toàn là thái giám.

Nhìn Ưng Trảo công Hoắc Trọng Lâu, ngược lại Tần Lâm cũng không sợ hãi, dù sao quyền vị Tổng Kỳ Cẩm Y Vệ cùng Đông Xưởng Đương Đầu chênh lệch cũng không xa lắm, tưởng vị cao thủ cao thủ cao cao thủ này cũng không tới nỗi làm khó dễ tại chỗ.

Vì vậy hắn không cao không thấp chắp tay một cái:

- Hoắc Đương Đầu, không biết Đương Đầu đến Kỳ Châu chúng ta để làm gì, có chuyện gì muốn tìm hạ quan?

Hoắc Trọng Lâu cười lạnh nói:

- Mỗ gia theo một vị Đại nhân Tông Nhân phủ đến Kỳ Châu này có việc, nghe nói nơi này có vị thiếu niên cao thủ liều mình chiến đấu ba trăm chiêu cùng Quỷ Thủ Sưu Hồn Ngụy Thiên Nhai Bạch Liên Ma giáo, thân bị hơn hai mươi chỗ vết thương lớn nhỏ, còn đánh gục tại chỗ một tên trưởng lão, một tên Hương chủ. Mỗ gia giao thủ cùng đám ma đầu Bạch Liên giáo cũng có hai mươi năm, cho tới bây giờ chưa từng có chiến tích loại này, cho nên muốn tới kiến thức một chút vị thiếu niên cao thủ kia...

Tần Lâm nghe đến đó không nhịn được nhìn Thạch Vi một chút, Thạch Đại nhân nhìn hắn cười cười, cũng lộ vẻ lúng túng, nguyên nhân không có gì khác, chỉ vì khoác lác tới trời.

Hoắc Trọng Lâu chợt vỗ bàn một cái, cái bàn gỗ hoa lê hết sức dày nặng bị y vỗ một cái kêu lên răng rắc, cơ hồ muốn rời ra từng mảnh:

- Ba năm trước đây Mỗ gia giao thủ cùng Huyết Hải Phiêu Bình Đoạn Hải Bình đứng đầu mười trưởng lão, tới chiêu thứ hai trăm bị lão đắc thủ, may mắn chạy thoát một mạng, Không nghĩ tới Cẩm Y Vệ Bá Hộ Sở Kỳ Châu lại có thiếu niên cao thủ có thể giết chết Ngụy Thiên Nhai đứng hàng thứ tư trong mười trưởng lão, các ngươi nói xem, mỗ gia có thể không tới xem thử sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện