Cơ thể Phương Cảnh Tú run rẩy, trong miệng lẩm bẩm một câu rất quen thuộc: "Đừng mà."

Trương Viễn Hoài chống cằm nhìn cậu rất chăm chú, chủ yếu là không muốn bỏ lỡ chút thông tin nào.

Từ những gì Phương Cảnh Tú trong lúc gặp ác mộng nói mớ tiết lộ, hmm, hắn vẫn không kết luận được mẹ gì.

Cái gì mà "Đông Thành" rồi lại "Phong Tư" loạn xì ngầu, lúc thì xưng "em", ba hồi xưng "ta". Hắn thực sự hoài nghi cậu ta bị rối loạn thời đại.

"Đm! Hú hồn." Đang mải mê chú ý Phương Cảnh Tú, hắn không ngờ là lúc mình ngẩng đầu lơ đãng nhìn ra cửa sổ xem trời sáng chưa lại bắt gặp một thiếu nữ ngồi trên lan can nhìn hắn chằm chằm.

Thiếu nữ mặc áo choàng đen rộng che hết cả người, mái tóc trắng bạc ẩn hiện bên trong mũ choàng lớn, làn da cũng bệch một màu lạnh tanh như ngọc thạch. Nhìn khá cô hồn nhưng hoa mỹ công nhận thì có lẽ nhờ những đặc điểm này, vẻ đẹp cao lãnh của cô mới càng nổi bật.

Trùng hợp, trên áo cô gái cũng có huy hiệu thời không tương đồng hoa văn với áo choàng của Thượng Tích, tuy nhiên lúc này Trương Viễn Hoài vẫn chưa nhận ra, hắn bận giật mình rồi.

Cô gái đối diện với ánh mắt hoảng hốt của hắn, khuôn mặt thiếu sinh khí cứ chậm chạp không phản ứng. May là trước khi Trương Viễn Hoài sợ đái ra máu, cô cũng mở cái miệng quý giá của mình ra bắt chuyện: "Cậu là ai?"

Thanh âm rất nhẹ, giọng của cô rõ ràng khá dễ nghe nhưng vì sự lạnh lẽo cô mang đến và vẻ mặt nghiêm túc không khỏi có hơi dọa người, khiến người ta chỉ thấy sợ chứ chẳng có tâm trạng phân tích hay dở.

Trương Viễn Hoài rén. Không phải hắn sợ ma, chỉ là bây giờ không có vật phẩm cũng chẳng có ai trợ giúp, hắn sợ với khả năng "thiên phú" bước ra đường cũng có thể tự tìm đường chết của mình sẽ gây chuyện mất. Hắn do dự một hồi mới dè dặt đáp: "...Tôi là Giang Vũ, nhưng mất trí nhớ rồi."

Cô gái nghe xong vẻ mặt vẫn không chút biến hóa, tưởng điềm tĩnh nhẹ nhàng thế nào, ai ngờ lời nói ra lại có thể mang nặng phong thái sát phạt như vậy. Cô chỉ mới nói ra hai chữ "Nói dối" đã khiến Trương Viễn Hoài bất giác rét run.

Hắn vận dụng đầu óc, nhanh trí giả vờ lắp bắp ra vẻ khó xử rồi đổ thừa: "Tôi cũng không biết, họ nói gì thì tôi nghe nấy thôi. Mà cô là ai vậy hả?"

Có lẽ vì tiếng nói chuyện và không khí cuộc hội thoại có hơi kì lạ nên làm Phương Cảnh Tú thức giấc, trong lúc cậu mơ màng sắp tỉnh, cô gái dường như đã nhận ra nên chỉ bỏ lại một câu rồi biến mất giữa không trung: "Ta-- tôi là con trai."

Trương Viễn Hoài: "..."

Nhìn cái chiều cao khiêm tốn không hơn 1m6 của cô đi! Cả âm vực nữ tính từ giọng nói và bộ ngực tuy không to nhưng tròn đó nữa kìa!

Trương Viễn Hoài tỏ vẻ "Cô móc cờ u ra tôi mới tin!"

Phương Cảnh Tú xem ra rất nhạy bén, vừa mở mắt đã quay phắt lại nơi cô gái vừa mới biến mất, sau khi xác định không có gì kì lạ, bấy giờ cậu mới nhìn Trương Viễn Hoài: "Anh là thức sớm hay không ngủ được vậy?"

Trương Viễn Hoài sợ phiền liền thuận mồm trả lời, nói dối không chớp mắt: "Thức sớm."

Phương Cảnh Tú đanh mặt phán: "Nói dối."

Trương Viễn Hoài: "..." Gì vậy trời, kỹ năng diễn xuất của mình sa sút lắm hả? Chưa gì đã bị hai người vạch trần, lòng tự tôn của cựu diễn viên bị đả kích trầm trọng.

Phương Cảnh Tú lấy khăn lau mặt cho hắn, tự nhiên nói tiếp: "Em biết một người, anh ta ngoài trừ cái mặt thì, ha, còn rất biết diễn nữa."

Chậc, coi cái điệu bộ khinh bỉ mà mờ ám thân mật đó kìa. Nghe đến đây không cần cậu ta thú nhận hắn cũng biết tên kia có địa vị gì trong lòng cậu.

Trương Viễn Hoài lẩm bẩm: "Thể loại tương ái tương sát à?"

"Anh nói gì vậy?" Phương Cảnh Tú do không tập trung nên nghe không rõ.

Trương Viễn Hoài xách cái khăn mặt thừa thãi của Phương Cảnh Tú vừa đưa đi vào nhà vệ sinh đáp một tiếng "Không có gì" rồi đóng cửa lại. Lúc hắn đi ra, trong phòng đã có thêm một tên miệng rộng.

"Hi anh Vũ ngồi đây này, cái này gọi là giường có tác dụng để nằm ngủ á, nhưng mà anh cũng có thể không ngủ. Anh lên đây ngồi với em nhanh đi nè." Tên nhóc này có vẻ hiếu động hơn Phương Cảnh Tú nhiều, nhìn vẻ mặt biến hóa liên tục, mồm mép tép nhảy là biết vô âu vô lo dữ lắm, còn đặt biệt nhiều chuyện nữa... mấy cái tính nết này khiến Trương Viễn Hoài không khỏi nhớ đến Vĩnh Hưng.

Haiz, đều là nhiều chuyện thời kì cuối, nhưng đứa kia có não, đứa này thì không.

Cao Ngôn Bát vỗ bẹp bẹp một chỗ ý bảo hắn đến, tốt bụng chừa một khoảng trống trên giường của HẮN cho HẮN. Không hiểu sao với loại thiểu năng trí tuệ như nhóc này Trương Viễn Hoài rất thích ghẹo, giọng điệu bất giác thân thiết: "Anh mày mất trí nhớ chứ không có ngu"-- giống mày.

Ai ngờ đồng thanh với hắn Phương Cảnh Tú cũng đen mặt mắng Cao Ngôn Bát, kì diệu là cùng ý tưởng với Trương Viễn Hoài: "Im đi cha nội, anh ấy mất trí nhớ cũng không có thiểu năng như mày."

Trương Viễn Hoài: "..." Thằng nhóc này nhìn giống mỹ nam an tĩnh mà cái miệng cũng độc quá.

Cao Ngôn Bát dường như quá quen chuyện bị thằng nhóc nhỏ hơn mình một tuổi này chửi, cậu chỉ lè lưỡi dí dỏm một cái rồi biết điều ngậm mồm. Tuy nhiên giữ trật tự chưa qua nổi năm phút, cậu ta đã inh ỏi hối thúc Phương Cảnh Tú: "Quên mất, mau về trường nhanh đi mày!"

"Không thích." Phương Cảnh Tú lập tức từ chối.

"Gì tự nhiên giở chứng vậy? Ai đó nhớ mày lắm ah~" Cao Ngôn Bát tự ôm lấy mình quắn quéo trêu chọc.

Nghe nhắc đến người đó, khuôn mặt xinh đẹp của Phương Cảnh Tú lại hiện lên vẻ khinh bỉ, cậu âm thầm cảnh báo: "Mày đừng hối tao về sớm, vì một khi tao về, một số người đừng hòng sống yên."

Cao Ngôn Bát không hề nghĩ ngợi sâu xa, hi hi ha ha vỗ tay lên lưng cậu một cái bép muốn văng đờm: "Nói thấy ghê, coi drama quá 180 phút hả?"

Trương Viễn Hoài tự nãy giờ yên lặng hóng hớt, đã nghe đến đây rồi hắn càng chắc chắn tên nhóc Cao Ngôn Bát này là tiến hóa của động vật đơn bào.

Nói gì thì nói, ngốc cũng có cái ngốc của nó. Rõ ràng Phương Cảnh Tú còn chưa sẵn sàng cho chuyện trở về, nhưng cuối cùng với sự mè nheo keo chó của Cao Ngôn Bát, cậu đành phải bất lực nhận mệnh. Biểu tình kìm nén thiếu điều vừa đi vừa gỡ đầu Cao Ngôn Bát ra đá của cậu vui mắt vui tai phết.

Hai thằng nhóc phiền phức đi rồi, hắn tưởng cuối cùng cũng được yên tĩnh thì một phiền phức khác lại đến. Trương Viễn Hoài nhìn cô gái giấu mình trong áo choàng đen bỗng nhiên xuất hiện mà chán đéo muốn nói.

Mắc gì ẩn hiện không chút tiếng động vậy hả? "Cô là ai, thần hay quỷ?" Không nhận ra ác ý và sát ý, Trương Viễn Hoài mạnh dạn lên giọng.

Cô gái không dễ dàng cho hắn dắt mũi, không nói lời thừa thãi: "Cậu không thuộc về thế giới này."

Trương Viễn Hoài mặt tái mét, thầm nghĩ nhỏ này là thứ quỷ yêu gì mà cao siêu thế?

"Cũng không có gì, tạm thời có chút hứng thú với cậu." Cô gái chậm rãi nói tiếp.

Trương Viễn Hoài: "..." Chút hứng thú của cô làm tôi suýt tè ra quần nè.

"Tôi tên Ngân Linh, từng là Thần."

Thật ra cô khiêm tốn rồi, đâu chỉ từng là Thần, vạn năm trước còn là Thiên đế nữa kìa... Ờm, mặc dù tam giới khi đó thuộc về một nữ tặc ma giới... hơ hơ... Cmn đúng là khó nói thật!

"Sao cô biết tôi không thuộc về thế giới này? Do năng lực của Thần à?" Hắn không vội phân tích thực hư, nghe đến đây liền hiếu kì.

Ngân Linh không biết vì quá tự tin hay quá ngây thơ mà thẳng thắng nói tất.

Chậc, nhìn cái khuôn mặt vô cảm đó là biết vế đầu rồi.

"Năng lực của tôi qua vạn năm đã tiêu tán rất nhiều, nhận ra được chủ yếu là vì Giang Vũ đã sớm không còn ở thế giới này rồi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện