Trương Viễn Hoài vẫn thấy không đúng: "Cho dù là vậy nhưng sao mày có thể tùy tiện sai bảo hộ pháp của tao được?"

Niệm Ái nhún vai, biểu cảm như muốn nói "Có chuyện gì làm khó được tui?" nhưng thấy vẻ mặt quạu chó của Trương Viễn Hoài, nó lại bổ sung: "Quyền Lãm hóa thân Nữ đế, Minh Nguyệt giả làm tì nữ, hai người đó chơi cosplay tình thú vui muốn chết còn nghĩ tới ông làm gì?"

Trương Viễn Hoài nghe mà chua chát.

Chả trách, chả trách mấy hôm nay chỉ có Thanh Phong bên cạnh, còn con nhỏ Minh Nguyệt biến mất dạng... Ha, hai con nhỏ bạc tình chết tiệt đó trở về hắn phải chia cắt tụi nó đứa đầu sông, đứa cuối sông mới hả dạ được. Ông đây đang sầu tình mà tụi bây cứ chọc điên!

"Gác lại chuyện này, ông đến đây chi vậy?"

"Gì, bộ tao muốn thăm em nuôi không được hay gì?"

Niệm Ái: "..." Chắc tui tin.

"Muốn tìm cách phá kết giới để đi tìm Thừa tướng chứ gì?" Nó thấy Trương Viễn Hoài vẫn làm bộ mặt thờ ơ không định trả lời, bèn nhún vai cười một cái nói tiếp: "Vô ích thôi, cả ngọn núi này đều bị cha nuôi của ông kiểm soát hết. Tìm lỗ hỏng kết giới, xời, thà đánh chủ ý lên người ông ta còn nhanh hơn."

"Phải ha!" Vô tình lời cảm thán của Niệm Ái gợi cho hắn một đối sách.



Không chơi lặng lẽ được thì phải đánh trực diện thôi!

Thế là hắn bỏ mặc an nguy của đứa em nuôi bé bỏng, để cho Niệm Ái lượn lờ chỗ rừng trúc mà quên xích nó lại làm Mộc Tố phải cảnh giác Nữ đế của chúng ta muốn chết.

Trương Viễn Hoài mang theo ý định đại nghịch bất đạo, quyết tâm cho dù có liều mạng cũng phải thoát ra ngoài đi tìm cha nuôi hung thần trong lời đồn.

Ánh sáng của điện Dạ Quang âm u, thời điểm Trương Viễn Hoài khí thế ngút trời đột nhập vào đó, chủ thượng Độc Minh giáo - Đường Hy đang ngồi một mình gãy đàn thập lục.

Trương Viễn Hoài chưa vào điện đã nghe thấy tiếng đàn lay động lòng người của Đường Hy, không nhịn được nghĩ.

Mẹ kiếp, đường đường là một ma đầu giết người không gớm tay, tinh thông âm luật như vậy làm gì? Sau khi thấy người đó, hắn lập tức thay đổi ý nghĩ. Quả nhiên yêu nghiệt biết chơi đàn mới dễ mê hoặc lòng người, thật là khiến chúng sinh điên đảo mà. Đặc biệt là nam nhân tuyệt thế trước mặt này.

Hoa văn ánh kim nổi bật trên nền y phục đen sang trọng, áo bào oai vệ khoác trên người nam nhân đó kì lạ lại mang đến cảm giác ôn nhu mềm mại. Cho dù đeo mặt nạ, vẫn nổi bật khí chất ưu nhã tiên phong đạo cốt.

Ôi cái khí chất này... Không phải lưu manh giả danh tri thức, dùng hai chữ chính xác thì phải gọi là "Thượng Tích" nha. Hai cái này khác biệt chỗ nào à? - Khác ở chỗ cái đầu không nói hết được cái nết hư đốn tệ nạn của y, còn cái sau đủ để trở thành trường từ vựng tập hợp thói hư tật xấu lẫn tính thất thường của loài "hệ thống": drama queen, suy đồi đạo đức, lúc thì tuân thủ nguyên tắc một cách máy móc rập khuôn đến bực bội nhưng lúc khác chẳng có miếng hình tượng chuẩn mực nào, tính tình cứng nhắc lại thích làm màu... Nói chung là người có mấy tính này đều dễ bị Trương Viễn Hoài cho ăn đập, đặc biệt là chính chủ mang tên "Thượng Tích" càng đáng ăn đập.

Trương Viễn Hoài cười một cái đằm thắm, nộ khi kẹt trong ánh mắt sắc như dao phóng thẳng vào mặt Đường Hy: "Hay cho Thừa tướng đại nhân chính khí ngút trời lại là Chủ thượng của một tà giáo, hay lắm Tề Thừa tướng."

Đường Hy tất nhiên không thừa nhận, y thản nhiên đối mặt với cáo buộc của hắn bằng thái độ duy ngã độc tôn: "Hàm hồ."

"Ồ? Cha nuôi thân mến, nếu ngài không phải Tề Niên, vậy thì tháo mặt nạ đi?" Trương Viễn Hoài khiêu khích. .

||||| Truyện đề cử: Xuân Giang Hoa Nguyệt |||||

Nước đi này của Tề Niên sai rồi, y không hề biết Trương Viễn Hoài đã luyện kỹ năng nhận chồng thượng thừa tới mức chỉ thấy bóng dáng vụt qua cũng biết có phải y hay không.

"Càn quấy!" Thấy Trương Viễn Hoài xắn tay áo, khí thế như thể không chỉ lên để lột mặt nạ mà còn muốn lột da mình. Đường Hy nuốt nước bọt, bất giác lùi lại.



Trương Viễn Hoài làm sao không nhìn ra hành động của y? Hắn còn đang đắc ý muốn nhào lại đánh yêu y một cái, làm nũng mấy câu thì đùng một tiếng, âm thanh đàn thập lục vừa được y gãy ra hóa thành sợi dây bắn lên người hắn, khiến hắn bị trói lùi lại.

Trương Viễn Hoài nổi cáu, cứ thế quát ầm lên một tiếng kinh động thần hồn: "Mẹ kiếp!!!"

Đường Hy không lường trước sự bất kính của hắn, nhưng khi y chỉ vừa đập bàn muốn dùng uy nghiêm áp chế Trương Viễn Hoài thì đã bị tiếng chửi liên thanh của hắn dội lên đầu: "Trần Vĩnh Thương! Đm anh!!!"

Không chỉ Đường Hy mà toàn thể những người chứng kiến, cụ thể là hai tên đồng nghiệp "Tiêu Giao Du", "Vô Lương Tâm" và hai con sen Đại Cát Đại Lợi đều kinh ngạc muốn rớt cằm.

"Anh còn muốn chơi trò yêu hận tình thù đến khi nào? Bộ tôi phải lâm li bi đát như vậy anh mới vừa lòng, hả?!!!"

Chữ cuối hắn gầm lên một cái mà Đường Hy giật bắn mình.

Hét một tiếng như trời giáng nhưng Trương Viễn Hoài vẫn chưa thôi tức giận. Hắn nhìn Đường Hy, ánh mắt như thể phẫn nộ kìm nén bấy lâu nay đều bị chọc cho vỡ ào ra, để rồi cứ thế trút giận lên y trong khi y chưa dám làm gì quá đáng.

Ha ha âu cũng là do cái nghiệp.

Đường Hy trước khí thế hung tàn của hắn, đường đường là chủ thượng một giáo lại câm như hến, mơ hồ còn thấy được bộ dạng bối rối không có tiền đồ của y.

Mặc dù y không biết Trần Vĩnh Thương là ai nhưng Mộc Huyền chắc là đang nói y đúng không?

Liên tục nghe chửi, Đường Hy càng ngày càng có cảm giác linh hồn mình rụt rịt. E là đứa con nuôi này mà hung hăng mắng y thêm vài tiếng nữa, cái thần hồn tên Trần Vĩnh Thương đó sẽ xé xác y ra xuất hiện thật.

Không có cũng phải moi ra cho bằng được.

Mẹ kiếp tiểu tổ tông thật hung tàn. Tốt hơn cứ để hắn hạ hỏa cái đã.



Lần này Thượng Tích có giác ngộ hay ghê gớm. May là y biết nhẫn nhịn chứ nếu cái miệng xinh đẹp đó còn dám chất vấn ngược lại Trương Viễn Hoài, cau có hỏi một câu "Ta không phải Trần Vĩnh Thương, Trần Vĩnh Thương là thằng nào?" Thì sợ là có màn bạo lực gia đình, nóc nhà quật cột, tan nhà nát cửa mất.

Trương Viễn Hoài huyên thuyên chỉ trích thêm một lúc, thời gian trôi qua bao lâu thì Đường Hy ngồi yên một chỗ nghe hắn mắng bấy lâu.

Thấy thái độ của y ngoan ngoãn đáng khen như vậy, bấy giờ hắn mới đề cập đến vấn đề mấu chốt: "Nếu ngài không chịu thừa nhận, vậy thì không cần tháo mặt nạ nữa."

Hắn vừa nói vừa kéo tay áo, con dao găm không biết có được từ đâu chậm rãi đặt lên cổ tay trắng trẻo của mình, giọng điệu thách thức: "Xem ngài còn mạnh miệng đến bao giờ?"

Chỉ cần thấy máu, Tề Niên làm sao có thể khống chế được bản thân mà không chạy đến chỗ hắn chứ?

Thấy Đường Hy đã bắt đầu hoảng loạn, Trương Viễn Hoài tâm lí đắc thắng bày ra tư thế khứa dao vào da thịt mình.

"Đừng!!!" Đường Hy đứng bật dậy.

*Huýt* Trương Viễn Hoài ngưng dao, huýt sáo một cái trêu ghẹo, nụ cười đắc ý rực rỡ trên môi.

Trong khi trái tim Đường Hy vì nụ cười đó của hắn mà điên cuồng đập 'thình thịch' thì Thượng Tiêu Dao và cả Đại Lợi đồng loạt nổi lên nghi vấn "Tại sao kí chủ lại dễ dàng tha thứ cho y như vậy?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện