Trường Nhạc nhìn cái cục đỏ chót có chín đuôi đang mất hứng xụ lông xuống vô cùng đáng yêu đó liền cảm thấy thành tựu. Y hài lòng tới nổi khóe miệng bất giác cong lên mà chẳng hay.

Kẻ thủ ác nào đó tâm tình tươi tỉnh đi nghị sự thì không lâu sau, người vốn đang bị cấm túc lại có cuộc tương phùng cảm lạnh với hai con cửu vỹ hồ khác.

Hai con hồ ly một trắng to, một xám nhỏ, bộ dạng mờ ám lẻn vào liền trực tiếp đối diện với tầm mắt của Trương Viễn Hoài.

Nhìn thấy hắn, ngay lập tức con hồ ly trắng nhảy dựng lên, kích động hóa hình người vừa lao vụt tới vừa hét ầm trời: "Cửu đệ!!!"

Trương Viễn Hoài: "..."

Lén dữ chưa? Hét lớn như vậy sợ Trường Nhạc không biết hay gì?

Hắn vứt não qua một bên, đáp lại tiếng gọi tình thân: "Đại ca? Sao huynh tìm được đến đây?" Sau đó hắn lại nghi hoặc chỉ con hồ ly xám non choẹt chưa hóa được hình người, tự nãy giờ liên tục với lấy chân mình:"Với lại, đứa nào đây?"

Lưu Chí cười hào hứng: "Nó là Lưu Trị, con trai ta á!"

"Ờ, hân hạnh--"

"Hai cha con chúng ta đến đây cứu đệ đó! Thật ra dẫn con nít theo thì hơi vướng nhưng mà ta nghĩ cho dù không cứu được đệ thì cũng nên để đứa nhỏ ra mắt thúc thúc của nó một lần, vậy là dứt khoát đem nó đến luôn á. Thấy ta thông minh hông khà khà?"

Trương Viễn Hoài lúc khách sáo nói ra mấy lời trên thì hắn đã mơ hồ cảm thấy có gì đó sai sai, đến khi Lưu Chí không nhịn được chen vào nói một cách tự hào, hắn mới nhận ra điểm sai đó.

Ủa đi cứu tui còn dẫn theo cục tạ đó chi cha nội? Mắc cái gì phải đem con ông tới đây nhìn mặt tui một lần, bộ tui sắp ngủm hay gì?

Móa, Yêu đế tương lai mạch não như vậy chả trách Yêu tộc bị Thiên - Ma tộc thay nhau đè đầu.

"Trên đường không có trở ngại gì à?" Trương Viễn Hoài không tin thằng cha cà lơ phất phơ như Lưu Chí có thể bình an mà mò đến tận đây. Hoặc là Trường Nhạc cố ý, hoặc là có người giúp.

"Hehe ta có trợ lực~~" Lưu Chí thần bí thì thầm.

"Ai?" Lúc hỏi câu này, ý nghĩ trong đầu Trương Viễn Hoài là "Ai giúp ông vậy? Tui bán đứng cho Trường Nhạc để dỗ anh ấy có được hông?"

Lưu Chí nào biết mấy cái suy nghĩ không có tiền đồ của hắn, hắn ta không có chút chướng ngại tâm lí nào về việc tiết lộ đồng minh của mình với thằng em ruột, thế là ngoan ngoãn khui ra.

"Thiên đế á!"

Trương Viễn Hoài: "?"



Hắn hoàn toàn không ngờ tới.

"Vậy người đâu rồi?"

"Đang bàn chuyện nghiêm túc với Ma thần."

"Hóa ra là địa hổ ly sơn. Mà bàn chuyện gì huynh có biết không?" Liên quan đến Thượng Tích, hắn không thể không để tâm.

Lưu Chí vẻ mặt hoài nghi hỏi hắn: "Đệ không biết à? Mấy hôm nay tứ giới nháo nhào cả lên vì chuyện đấy đó!"

Trương Viễn Hoài: "..."

Hắn bị nhốt trong phòng làm ấm giường có cập nhật tin tức được miếng nào đâu?

Lúc này bỗng nhiên tiếng trẻ con trong trẻo vang lên, hối thúc Lưu Chí: "Uầy, phụ thân đừng úp mở nữa, mau nói cho thúc ấy đi!"

Chưa gì đã được việc rồi, hay lắm cục cưng.

Lưu Trị lên tiếng, bấy giờ Lưu Chí mới nhận ra thằng con của mình nãy giờ vẫn loay hoay dưới chân họ không lên được. Thấy vậy hắn ta ôm nhóc đặt lên đùi mình, bonus vài cái xoa đầu rồi mới kể:

"Khoảng bảy ngày trước dị tượng đột ngột xuất hiện. Đó là một quang cảnh hùng vĩ rợn người, sấm chớp màu đỏ lẫn trong đám mây đen, tụi nó bao phủ xung quanh một cái lỗ hỏng hỗn độn như thể xé bầu trời mà đến. Có kẻ ngu ngốc thử tới gần thì bị lỗ đen hút lấy mất dạng, chỉ còn vài giọt máu rơi xuống trần. Đáng sợ hơn nữa là nó ngày một lớn dần, chim muông, thần thú đi qua đều tan xác. Không chỉ Thiên tộc mà tam giới, kể cả Nhân tộc cũng bị ảnh hưởng sức mạnh, khổ sở dữ lắm!"

"Huyền huyễn kết hợp mạt thế cũng được hả ta?" Nghe đến đây Trương Viễn Hoài vô tri hỏi một câu.

Đại Lợi: "..." Hay đâm bang quá hà.

"Nhưng vậy thì có liên quan gì tới Trường Nhạc? Chẳng lẽ chàng ấy làm à?" Trương Viễn Hoài là người hỏi nhưng chính hắn cũng không tin, bởi vì hắn hiểu rõ Thượng Tích không phải là loại người thích giận cá chém thớt, hở tí thất tình là tuẫn táng thiên hạ như vậy.

Đại Lợi đáp trước cả Lưu Chí: "Chủ nhân không thích chớt tập thể, chủ nhân thích chớt đôi thôi. Cụ thể là chớt với cậu."

Trương Viễn Hoài cũng tâm thần dữ lắm, nghe xong liền vội cho một like: "Chính là ý này!"

Quả nhiên không ngoài sự hiểu biết tường tận về Thượng Tích của hắn, Lưu Chí nghe xong lập tức phủ nhận: "Không, không. Nghe bảo tình trạng này từng xuất hiện rất lâu về trước rồi."

"Rồi sao nữa?"

"Suỵt, nói nhỏ nè. Ta nghe lén phụ thân và Thiên đế nói chuyện, bọn họ bảo Thái tử, à không Ma thần Trường Nhạc là chuyển sinh của Thần, vì vậy chuyến này Thiên đế tới đây là để thuyết phục y hiến thần lực chuyển hóa năng lượng đen đó!" Dứt lời, hắn cười ngây ngô bổ sung: "Cứu đệ là phụ thôi hihi."

Mọe! Hóa ra là vì mục đích này!

Quả nhiên có người nào đó vẫn luôn muốn dồn hai người bọn họ vào thế khó.

"Được rồi, đừng có suy nghĩ nữa. Chúng ta mau trở về đi." Lưu Chí thấy hắn trầm mặt suy tư quá lâu liền kéo tay hắn lôi dậy, gấp gáp hối thúc.

Trương Viễn Hoài rút tay, tỏ rõ lập trường: "Đa ta huynh trưởng đã có lòng ứng cứu. Tuy nhiên, ta phải phụ lòng huynh rồi."

Hắn giải thích: "Trường Nhạc không phải kẻ xấu, y chưa từng làm hại chúng sinh, càng không làm chuyện có lỗi với đệ, bọn đệ chỉ là có chút hiểu lầm. Dù sao thì y là người duy nhất mà đệ muốn đồng hành cả đời, vì vậy đành để huynh uổng công chuyến này."

Lưu Chí nghe xong hơi bất ngờ. Một hồi khó khăn không biết nói cái gì cho phải, cuối cùng hắn dò ra một vấn đề, vừa lúng túng vừa lo lắng hỏi hắn: "Vậy, chuyện kia khó cho đệ rồi?"

"Chuyện kia" chính là chuyện nếu Trường Nhạc đồng ý xả thân cứu tứ giới thì e là mong ước cùng y đồng hành cả đời của hắn sẽ vỡ tan tác ngay mất.

Ý tứ của Lưu Chí, Trương Viễn Hoài hiểu. Hắn cười bình thản: "Huynh không cần lo lắng cho đệ, bọn đệ cùng tiến cùng lùi."

Cùng tiến cùng lùi?

Lưu Chí xúc động, bỗng nhiên bật cười: "Đệ trưởng thành rồi."

Không còn là đứa trẻ ham chơi, mãi mê trong những cám dỗ hư danh khiến người thân phiền lòng, lo lắng. Đứa trẻ bé bỏng của hắn ta cuối cùng đã biết yêu một người, biết cho đi, biết bao dung và hi sinh. Chỉ là tương lai quá bế tắc, sợ rằng chuyện tình này chẳng có ngày mai.

Lưu Chí ngậm ngùi dẫn theo Lưu Trị về Yêu giới, trước khi đi để lại một câu: "Hồ tộc chưa từng và sẽ không bao giờ oán trách đệ. Bởi vì chúng ta là một gia đình. Hãy nhớ rằng đệ quyết định như thế nào cũng luôn có bọn ta ủng hộ."

Đại ý chính là dù hi sinh thân xác cùng người đệ yêu vá lỗ hỏng diệt thế bảo vệ tứ giới hay lựa chọn nhìn tứ giới diệt vong, chúng ta cũng nhau biến mất thì ta và gia tộc chúng ta, sẽ không bao giờ oán trách nửa lời.

Trương Viễn Hoài cảm động lẩm bẩm: "Đa tạ."

"Lưu Chí đến cứu, tại sao không chạy?"

Bỗng nhiên tiếng nói đột ngột vang lên, Trương Viễn Hoài nhìn qua đó, thấy Trường Nhạc đang dựa cửa nhìn mình. Hắn không bất ngờ, bình thản hỏi lại: "Chẳng phải anh đã nghe hết rồi sao?"

Trường Nhạc bĩu môi đi vào: "Có quỷ mới tin."

Hắn ngồi xuống cạnh y, giọng điệu trêu ghẹo: "Thế nào, cảm động quá chứ gì?"

"Còn lâu. Em không chạy vì sợ tôi bắt em lại có đúng không?"

Nói hết chân tình, móc hết ruột gan bày tỏ vậy mà lại bị y cho là sợ chết. Đúng là "một lần thất tính, vạn lần bất tin". Huống hồ, hắn còn thất tính hơi nhiều.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện