Nhìn nhìn con bé đang bám dính lấy mình, nhìn thấy cái khuôn mặt vừa khóc vừa cười kia con bé, Xuân Đức không khỏi cảm thấy có chút gì đó thú vị. Hắn xoa xoa đầu Nhiễm Quân nói:

“ Ta thì làm sao có thể xảy ra chuyện được, hắc, mà nha đầu ngươi làm sao tìm tới đây nhanh vậy, ta cũng mới vừa trở lại Thiên Ma Viện thôi mà.”

Nhiễm Quân bị hắn xoa xoa đầu thì có chút bất mãn, có điều vẫn là mặc kệ Xuân Đức, nàng bĩu môi nói:

“ Người của ta ở khắp mọi nơi,ngươi vừa về tới ta liền biết rồi à, biết ngươi trở về ta liền tìm đến đây, ta đoán thế nào ngươi cũng tới đây mà. Hì hì. Ngươi thấy ta thông minh không?”

Xuân Đức tách cái miếng keo dán chó trên người ra, đồng thời nói:

“ Ừm, thông minh, thông minh nhất trong đám ngu ngốc.”

Nhiễm Quân nghe vậy thì tức giận không thôi, nàng phồng má, bộ dạng đáng yêu vô cùng. Có điều nàng tức giận cũng không làm được cái gì, dù sao nàng là đánh không lại Xuân Đức, một khi đánh nhau ăn thiệt thòi chỉ có thể là nàng. Nhưng mà nàng bị Xuân Đức nói là ngu ngốc nhiều rồi cũng quen, nên chỉ bất mãn một chút liền thôi.

Lúc này nàng hỏi:

“ Lúc nãy nghe các ngươi đang định đi đâu à, cho ta theo với.”

Nhìn Nhiễm Quân bằng một mắt, Xuân Đức hai tay ôm ngực, nghiêng đầu kỳ quái hỏi:

“ Bọn ta đi thăm bạn học cùng lớp, ngươi một ngoại nhân tham gia náo nhiệt cái gì?”

Nhiễm Quân nghe vậy thì lập tức không vui nói:

“ Ai nói ta là người ngoài, ta giờ cũng là bạn học của ngươi đấy, mấy ngày trước ta vừa vào học trong lớp với ngươi. Hừ hừ, bạn học của ngươi không phải bạn học của ta.”

Có đôi chút ngạc nhiên, Xuân Đức hỏi:

“ Lại còn có chuyện này nữa. Sư tôn ngươi cho phép không?”

Nhiễm Quân gật gật đầu:

“ Sư tôn nói thời gian sau để ta theo ngươi học tập. Việc này hôm trước không phải đã nói với ngươi rồi sao? Làm sao mới có mấy hôm thì đã quên rồi.”

Nhún nhún vai Xuân Đức nhất thời không biết nói gì cho phải, việc hắn hứa với người khác thường rất hay quên, đặc biệt những chuyện mà không có lợi đối với hắn thì càng nhanh quên.

Tiếp đó Xuân Đức cùng Nhiễm quân đi theo ba người Khúc Hồn, Tịnh Vân,Thương Lâm đi tới thăm Ngưng Sát cùng Diệp Yến. Nói tới cũng hay, hai cô nàng kia ở cùng một chỗ nên cũng tiện đường.

Dọc theo con đường đi tới nơi ở của Ngưng Sát cùng Diệp Yến, Xuân Đức cũng bắt đầu cẩn thận nhớ lại xem tin tức của liên quan đến Tiêu Gia cùng Diệp Gia những tin tức kia là do hắn chiếm được từ bên trong trí nhớ của mấy tên cao thủ Tinh Đế Cảnh.

Ở bên trong Diệu Linh Thánh Tông thì đứng đầu cũng không phải cái gì gia tộc hay bất kỳ thế lực nào khác mà chính là ba vị Ma Tôn, mặc dù chỉ là sơ kỳ Ma Tôn nhưng lực uy hiếp của ba người này là lớn nhất, ở dưới ba vị Ma Tôn kia là mấy cái thế gia.

Có năm cái thế gia đứng đầu là Long gia, Cố gia, Tiêu gia, Thương gia cùng Thần Thánh thế gia. Về phần Diệp gia gì đó thì là hạng hai, thực lực so với mấy thế lực đứng đầu là không tài nào so sánh, có điều Diệp gia lại là nương nhờ Tiêu gia mà sống nên cũng được cây đại thụ kia che mưa che nắng, phát triển những năm gần đây rất tốt.

Xuân Đức cũng là nhìn đến cái thế lực phía sau của hai cô nàng kia, muốn thông qua hai cô nàng hiểu rõ thêm một phần, lỡ may sau này có trở mặt thì còn có biện pháp đối phó.

….

Thời gian nữa giờ qua đi, nhóm người Xuân Đức rốt cuộc cũng đã đi tới nơi ở của hai người Ngưng Sát cùng Diệp Yến ở lại.

Nơi ở của hai người Ngưng Sát cùng Diệp Yến là một cái biệt viện thật lớn, so với nơi ở của Khúc Hồn thì rộng lớn hơn không biết bao nhiêu lần. Đại môn đi thông đại viện lúc này đang đóng chặt, ở phía trước còn có một đám hộ vệ canh giữ.

Khi nhìn thấy bọn họ tới đây thì liền có người ngăn lại, đồng thời hỏi:

“ Không biết các vị đến tìm tiểu thư nhà chúng ta sao?”

Tịnh Vân đi ở phía trước gật đầu nói:

“ Đúng vậy, chúng ta đều là bạn học của các nàng.”

Người kia nghe vậy thì gật đầu nói:

“ Như vậy mời các vị vào trong, tiểu thư nhà chúng ta cùng với tiểu thư của Diệp gia đang chiêu đãi bằng hữu ở bên trong.”

Vừa nói thì hắn vừa ra hiệu cho người mở ra đại môn, đại môn từ từ mở ra, thấy thế ba người Khúc Hồn, Tịnh Vân, Thương Lâm nhìn nhau một cái sau đó đồng thời tiến vào, Xuân Đức cùng Nhiễm Quân thì đi theo phía sau.

Nhưng mà Xuân Đức cùng Nhiễm Quân còn chưa đi vào trong thì đồng thời nghe được tiếng quát từ phía trước vọng lại.

“ Các ngươi là người nào? Làm sao lại tự tiện đi vào trong này. Nơi này là nơi nào mà mấy tên các ngươi có thể đi vào sao? Hộ vệ đâu nhanh đem mấy người này đuổi ra bên ngoài.”

Xuân Đức cũng Nhiễm Quân nghe được âm thanh này thì sửng sốt, thanh âm này cực kỳ quen tai, giống như đã từng nghe ở đâu rồi.

Quả nhiên, hai người vừa nhìn lên thì liền thấy người quen, cái tên bị Nhiễm Quân đánh tí chết khi Xuân Đức kiểm tra linh căn lại xuất hiện.

Nhìn thấy tên kia thì Xuân Đức cười nói:

“ Làm sao lại là tên này nữa, tên Hoa Thiên Lam này suốt ngày đi gây sự hắn sợ mệnh quá dài phải không? Lần trước tí chết mà vẫn không bỏ cái tính kia đi. Nha đầu, lại lên cho hắn một bài học, cho hắn học ngoan đi nào.”

Nhiễm Quân ở bên cạnh nghe vậy thì không thuận theo nói:

“ Vì sao lại là ta mà không phải ngươi?”

Xuân Đức nghe vậy thì nhướng mày, sau đó hung hăng cốc một phát lên đầu Nhiễm Quân đồng thời nói:

“ Ta nói nha đầu ngươi đi thì đi đi, ở đó ý kiến cái gì, muốn bị ăn đánh sao?”

Nhiễm Quân bị Xuân Đức cốc lên đầu thì cảm thấy đau điếng,nàng hai tay ôm lấy chỗ vừa bị cốc, ánh mắt đáng thương nhìn Xuân Đức nói:

“Ngươi lại đánh ta, sư phụ bảo ngươi chăm sóc ta không phải đánh ta à.”

Xuân Đức hai tay ôm ngực cười lạnh nói:

“ Không nghe lời liền muốn bị đòn, bây giờ là đi làm hay là muốn tiếp tục bị đánh.”

Bị Xuân Đức uy hiếp, Nhiễm Quân biết giả bộ đáng thương không được rồi, nàng lúc này đứng dậy làm bộ tận tâm trung thành nói:

“ Lão đại muốn xử lý người nào, Tiểu Quân sẽ giúp lão đại xử lý, chỉ cần lão đại nói một tiếng là được, tên kia phải không để Tiểu Quân đi xử lý hắn.”

Nói xong thì nàng liền bước nhanh về phía trước, Xuân Đức thấy thái độ thay đổi 180 độ của Nhiễm Quân thì cũng thoáng ngây ra, hắn vẫn đánh giá thấp trình độ diễn trò của con nhóc này à.

……

Ở phía trước, vốn đang hùng hùng hổ hổ dọa người Hoa Thiên Lam đột nhiên thấy phía sau lại đi tới một người thì quay đầu nhìn lại. Không nhìn còn tốt, vừa nhìn một cái sắc mặt hắn liền trắng bệch, toàn thân cũng phát run.

Vẻ mặt kiêu ngạo, hùng hổ dọa người của hắn trong nháy mắt biến mất không thấy đâu, bây giờ trong ánh mắt hắn chỉ tràn ngập sự sợ hãi.

Hắn vốn còn muốn nói cái gì nhưng chưa kịp nói liền đã bị Nhiễm Quân một cước trúng bụng.

“Phụt…”

Một cước này của Nhiễm Quân cũng không nhẹ chút nào, một cước này trực tiếp đá Hoa Thiên Lam lên cao bảy tám mét.

“ Bịch”

Tên kia rớt xuống đất, cả người co giật không ngừng, trong miệng tuy không trào ra máu tươi nhưng là sùi bọt mép.

Nhiễm Quân lúc này một tay nắm lấy cổ áo hắn sau đó kéo tới trước cửa, tiện tay ném ra bên ngoài như ném rác. Tiếp đó nàng chạy tới bên cạnh Xuân Đức cười hì hì nói:

“ Lão đại đã hài lòng chưa?”

Xuân Đức ném cho nàng một cái ánh mắt khích lệ đồng thời nói:

“ Làm tốt lắm nha đầu, đủ tư cách theo ta làm tiểu đệ.”

[Tác: Hôm nay 3c cuối, từ mai 1c tác đi làm đêm rồi.]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện