Diệp Duy Kỳ là em họ của Diệp cẩm Trình, năm đó anh ta mất tích, đúng là Diệp Cẩm Trình đi cùng ba mẹ Diệp Duy Kỳ đến đồn công an báo án. Sau đó anh ấy ra nước ngoài biểu diễn, không ngờ sau khi trở về thì phát hiện vợ Diệp Duy Kỳ đến đồn công an rút hồ sơ lại, hơn nữa cả nhà đều rời khỏi Hàng Thành.
"Xin lỗi, tôi không cố ý giấu giếm, chỉ là tôi cảm thấy chuyện này không liên quan đến cô nên không nói nhiều." Anh ấy nhìn thấy tôi nên rất ngạc nhiên, sau khi biết lý do tôi đến đây thì căng thẳng bất an.
tôi nhìn xung quanh, hỏi: "Cả nhà em họ anh đi đâu rồi, bỏ cả nhà lại cho anh ư?"
Anh ấy cười khổ nói: "Bọn họ sắp ra nước ngoài rồi, nghe nói Duy Kỳ mua nhà ở nước ngoài để con trai cậu ấy du học. Chuyện gì nên làm tôi cũng làm rồi, nếu cô đến muộn mấy hôm thì có thể tôi đã đi rồi."
Tôi cứ cảm thấy vội vàng rời đi như vậy thì mọi việc chắc chắn không bình thường: "Em họ anh đột nhiên mất tích, bọn họ cũng mặc kệ sao?"
"Không phải mặc kệ mà là không dám tìm hiểu. Tôi trở về cũng vì điều tra chuyện này, nhưng... chết không đối chứng."
Quả nhiên Diệp Duy Kỳ lành ít dữ nhiều sao? "Anh có thể kể tôi nghe toàn bộ chuyện này không?"
Diệp Cẩm Trình không trả lời vấn đề của tôi ngay lập tức mà hỏi tôi: "Tại sao cô lại điều tra chuyện này?"
"Tôi chỉ muốn biết chuyện này có liên quan đến Thịnh Dương và chồng tôi hay không."
Anh ấy nghĩ rồi nói: "Điều tôi có thể chắc chắn là Duy Kỳ bị Lý Thiếu Tranh cho người giết chết, còn cậu ấy xảy ra chuyện gì thì chắc chắn có liên quan đến dự án thành phố tương lai."
"Dự án này có vấn đề gì sao?"
"Tôi không biết dự án này có vấn đề không nhưng khi phá bỏ di dời chắc chắn có rất nhiều vấn đề. Ví dụ như làm giả diện tích nhà cửa, dân số cũng là giả, diện tích xây dựng ngôi nhà của họ là 150m vuông, tổng cộng có 3 tầng, nhưng bồi thường lại thiếu mất 50m vuông, bên kia chỉ đưa ra lời giải thích là gác xép thuộc về kiến trúc bất hợp pháp, không bồi thường. Cậu ấy mời luật sư kiện thì không có luật sư nào dám nhận việc này, cuối cùng tôi tìm một người bạn luật sư ở Bắc Kinh giúp viết thư tố tụng. Nhưng vừa gửi thư kiện đến tòa án thì ngày hôm sau cậu ấy đã biến mất."
"Vậy tại sao anh biết là Lý Thiếu Tranh làm?"
"Sau khi cậu ấy mất tích, chúng tôi đi báo cảnh sát, ngày hôm sau có một đám côn đồ đến công ty em dâu tôi đòi nợ, nói là cô ấy vay nặng lại. Còn đến cửa hàng trái cây nhà Duy Kỳ gây sự, vu oan bọn họ bán trái cây thối, cuối cùng Lý Thiếu Tranh dẫn người đến bắt hết đám côn đồ đó lại. Còn nói với em dâu tôi, bảo bọn họ tạm thời rời khỏi Hàng Thành tránh tai họa, anh ta sẽ nghĩ cách tìm Duy Kỳ. Lúc ấy Lý Thiếu Tranh nói dối anh ta là bạn thân của Duy Kỳ, cũng tỏ vẻ nhà anh ta có quyền thế, có thể giúp xử lý những chuyện này. Tôi biểu diễn ở nước ngoài, trong nhà chỉ có người già, phụ nữ và trẻ em, không có người nào tỉnh táo, bị Lý Thiếu Tranh lừa."
"Cho nên bọn họ mới đến đồn công an rút án lại, rời khỏi Hàng Thành, tất cả đều là chủ ý của Lý Thiếu Tranh sao?"
Diệp Cẩm Trình gật đầu: "Đến khi tôi trở về từ nước ngoài thì đã muộn rồi. Đã ký tên đóng dấu lên hợp đồng phá bỏ di dời, căn nhà cũng bị phá, tiền bồi thường rất nhanh chuyển vào tài khoản của em dâu. Mọi chuyện thoạt nhìn như sau khi nhà cửa phá bỏ di dời thì chuyển đến thành phố khác sống."
"Sau đó bọn họ cũng chưa từng báo cảnh sát sao?"
"Đương nhiên có nhưng đáng tiếc vô dụng, việc theo dõi vụ án em họ mất tích chỉ kéo dài ba tháng. Đợi đến khi họ tỉnh táo lại phát hiện bị lừa thì đã qua mất giai đoạn theo dõi rồi, không ai biết rốt cuộc ngày đó đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc cậu ấy đã đi đâu."
Tôi thở dài: "Mọi chuyện đã thành kết cục đã định, Lý Thiếu Tranh cũng không sợ các anh báo cảnh sát."
"Đúng vậy, nhà bị bán đấu giá rồi, cô xem trong thời gian một năm ngắn ngủi, thành phố tương lai đã dần hình thành, nhưng tôi không ca tâm, đáng tiếc, thế lực yếu ớt, tôi không đấu lại được."
"Có phải anh điều tra được gì không?"
"Tôi từng theo dõi Lý Thiếu Tranh, chính là khoảng thời gian tôi dạy cello cho cô đó, có một lần anh ta uống rượu với đám côn đồ, tôi giả làm phục vụ trà trộn vào, lắp camera bên trong. Tôi nghe thấy bọn nó nói chuyện với lý Thiếu Tranh, nếu cô không nể mặt anh ta thì sẽ tìm cơ hội xử lý cô, dù sao cũng không phải chưa từng giết người. Lại nói giết xong sẽ chôn ở chỗ cũ, thần không biết quỷ không hay."
"Đáng tiếc những thứ đó không thể trở thành chứng cứ được, tôi sợ anh ta làm gì cô nên luôn theo dõi anh ta, đến khi anh ta đến công ty."
"Cho nên lúc ấy thật ra anh cũng ở công ty sao?"
Anh ấy lắc đầu: "Tôi không, tôi sợ bị anh ta phát hiện nên luôn ở trong xe, đang chuẩn bị rời đi thì thấy cô vào công ty, tôi sợ cô xảy ra chuyện gì nên chờ trong xe. Cô mãi không ra nên tôi đành phải gọi điện thoại cho cô."
Lúc này tôi mới nhớ ra đêm đó có quá nhiều nghi vấn, quan trọng là tôi không nói tôi ở đâu thì anh ấy đã đến sau mấy phút cúp máy.
"Tôi nên sớm phát hiện ra, bởi vì hôm đó quá sợ hãi hoảng loạn, căn bản tôi không nhớ được nhiều chi tiết. Sau đó thì sao? Sau khi Lý Thiếu Tranh chết, anh còn điều tra chuyện này không?"
Anh ấy gật đầu: "Lúc Lý Thiếu Tranh ngất xỉu, tôi lặng lẽ sờ túi của anh ta, trong đó có một usb, tôi lấy đi."
"Hóa ra anh còn làm nhiều chuyện như vậy."
"Xin lỗi cô."
"Anh không cần xin lỗi tôi, usb chắc là những chuyện xấu xa anh ta giao cho đám côn đồ kia làm phải không?"
Anh ấy ngạc nhiên, sau đó lại cười: "Xem ra cô cũng điều tra được không ít hơn tôi. Mấy thứ này có thể cho Lý Thiếu Tranh vào cục cảnh sát, cũng có thể kéo theo người đằng sau anh ta vào, nhưng vẫn không đủ, không có chứng cứ giết người, nhiều nhất anh ta cũng chỉ ngồi tù mấy năm thôi."
"Vậy anh xử lý chuyện này thế nào?"
"Tôi nặc danh gửi video của bọn họ ở hội sở cho chú anh ta, nói cho ông ta biết, trong tay tôi nắm chứng cứ giết người của Lý Thiếu Tranh. Chỉ cần anh ta chết thì tôi sẽ không kéo thêm người thứ hai vào. Nếu không, tôi sẽ công bố thứ trong tay lên mạng, bao gồm cả đoạn video này."
Hóa ra nguyên nhân Lý Thiếu Tranh chết còn ẩn giấu chuyện như vậy, tôi cảm thấy mọi chuyện chẳng khác nào trò đùa vì thế tôi hỏi: "Chỉ đơn giản như vậy sao? Chú anh ta lập tức giết người luôn?"
"Người có càng nhiều thứ càng sợ mất, tôi điều tra tin tức của chú anh ta, xuất thân nông thôn, dựa vào bản thân đi đến ngày hôm nay. Địa vị vất vả phấn đấu mới có được, khẳng định ông ta không muốn mạo hiểm bất kỳ nguy hiểm gì. Hơn nữa Lý Thiếu Tranh vào tù, ai biết anh ta có nói bậy gì hay không."
Tôi gật đầu: "Cho nên Lý Thiếu Tranh chết, mặc dù không tìm thấy em họ anh nhưng ít ra cũng báo thù được cho anh ta?"
"Tôi đã cố hết sức rồi. Chú tôi đã từ bỏ, cô nói tôi còn làm được gì nữa?"
"Anh có thể nói cho tôi biết chuyện bọn họ ra nước ngoài không?"
Chú Thẩm từng nói với Thẩm Hành Quang, ông ấy sẽ xử lý mọi việc. Cộng thêm những chuyện tôi biết hôm nay, như vậy đáp án không cần nói cũng biết. Chú Thẩm chi tiền đưa những người này ra nước ngoài, vậy thì vụ án giết người này sẽ sóng yên biển lặng. Như vậy, chuyện này có quan hệ gì với Thịnh Dương chứ? Mặc dù chuyện phá bỏ di dời có vấn đề thì cũng là chính phủ, sau khi phá bỏ di dời thì Thịnh Dương mới bắt đầu tham gia vào dự án này.
"Lý Thiếu Tranh đã chết, theo lý thuyết thì nên bình yên. Nhưng cuối năm trước, có luật sư tìm đến, nói Duy Kỳ có tài sản ở nước ngoài cần họ kết thừa. Chúng tôi đều không tin Duy Kỳ có khoản tiền lớn như vậy ở nước ngoài nhưng đã mời mấy luật sư xem hộ, không có bất kỳ gì về pháp luật. Duy Kỳ đã mất tích một năm, chúng tôi dùng đủ mọi cách tìm cậu ấy nhưng không có bất kỳ manh mối nào. Hơn nữa bọn họ ở lại trong nước cũng không an toàn, chi bằng cầm số tiền này ra nước ngoài. Sau đó lặng lẽ dùng tiền mời thám tử tiếp tục điều tra chuyện này."
"Anh nghĩ như vậy là đúng, cứng đối cứng đối với các anh không phải chuyện tốt, chi bằng tìm một cách khác. Tôi còn một câu hỏi cuối cùng, anh tiếp cận tôi có liên quan đến chuyện này không?"
Anh ấy hơi chần chừ, cuối cùng gật đầu: "Biết chuyện này có liên quan đến Lý Thiếu Tranh thì tôi đã điều tra mạng lưới quan hệ của anh ta, bao gồm công ty của anh ta, cô và chồng cô, cả tập đoàn Thịnh Dương nữa."
"Sư tỷ anh cũng biết chuyện này sao?"
"Chuyện nhà tôi năm đó rất ầm ĩ, sư tỷ của tôi đương nhiên biết, chồng cô đã tham khảo ý kiến của giáo viên cello trong nhóm của những chủ nhà, chị ấy tưởng chồng cô muốn học đàn, vì vậy nên thêm Wechat của anh ta. Kết quả lại không ngờ là cô muốn học. Chị ấy cảm thấy một bà chủ gia đình như cô sẽ không biết những chuyện này, hoặc là chị ấy tốt bụng, không muốn tổn thương người phụ nữ là cô, mới dùng đủ mọi cái cớ đuổi cô đi. Tôi lại cảm thấy có thể thông qua cô mà tiếp xúc được với chồng cô và Lý Thiếu Tranh cho nên khi tôi về Hàng Thành, chị ấy mới giao cô cho tôi."
Tôi cười lạnh: "Đúng là vòng vèo thật. Vậy sư tỷ anh đi Bắc Kinh cũng là lấy cớ?"
Anh ấy thở dài, vẻ mặt đau khổ: "Không, đây là sự thật. Chị ấy đi Bắc Kinh vì gặp bạn trai cũ, đến bây giờ chị ấy ở đâu cũng không ai biết. Tôi xin lỗi, Tranh Tranh, tôi không cố ý lừa cô, nếu có thể, tôi tình nguyện mình không trở về, sư tỷ của tôi cũng không đi Bắc Kinh. Nhưng tôi không hối hận vì quen biết cô, tôi thích cô, đây là sự thật."
Tôi mất mát nhìn anh ấy: "Ngay từ đầu đã là tính kế, bây giờ giải thích làm gì. Cảm ơn anh đã nói mọi chuyện cho tôi biết. Có một số việc tôi đã từng không hiểu rõ, hiện giờ tôi hiểu rồi. Còn chuyện tình cảm, chúng ta vốn không có duyên phận, là thật hay giả cũng có sao đâu."
Tôi đứng dậy định đi, Diệp Cẩm Trình lại ôm chặt lấy tôi từ phía sau: "Đừng đi, Tranh Tranh, cầu xin cô! Tôi biết hôm nay cô rời khỏi nơi này thì sau này sẽ không bao giờ gặp tôi nữa. Tôi không cầu xin cô gì cả, chỉ xin cô đừng không quan tâm tôi, cô nói chúng ta không có duyên phận, tôi cũng chưa bao giờ dám hy vọng giữa chúng ta có kết quả. Thật ra tôi nên đi từ lâu rồi nhưng tôi vẫn không rời khỏi nơi này được vì còn muốn gặp lại cô. Thật ra hôm nay dù cô không đến, tôi cũng sẽ đi tìm cô, cho dù cô không để ý đến tôi, tôi chỉ muốn nhìn một lần là được rồi."
Tôi gỡ tay anh ấy ra, "Anh đừng nói những lời này, tôi không cảm thấy cảm động chút nào, chỉ thấy ghê tởm thôi. Anh nói anh không hy vọng điều gì, vậy hiện giờ anh muốn làm gì? Tôi nói rồi tôi sẽ không ly hôn, anh muốn làm tình nhân của tôi sao?"
"Xin lỗi, tôi không cố ý giấu giếm, chỉ là tôi cảm thấy chuyện này không liên quan đến cô nên không nói nhiều." Anh ấy nhìn thấy tôi nên rất ngạc nhiên, sau khi biết lý do tôi đến đây thì căng thẳng bất an.
tôi nhìn xung quanh, hỏi: "Cả nhà em họ anh đi đâu rồi, bỏ cả nhà lại cho anh ư?"
Anh ấy cười khổ nói: "Bọn họ sắp ra nước ngoài rồi, nghe nói Duy Kỳ mua nhà ở nước ngoài để con trai cậu ấy du học. Chuyện gì nên làm tôi cũng làm rồi, nếu cô đến muộn mấy hôm thì có thể tôi đã đi rồi."
Tôi cứ cảm thấy vội vàng rời đi như vậy thì mọi việc chắc chắn không bình thường: "Em họ anh đột nhiên mất tích, bọn họ cũng mặc kệ sao?"
"Không phải mặc kệ mà là không dám tìm hiểu. Tôi trở về cũng vì điều tra chuyện này, nhưng... chết không đối chứng."
Quả nhiên Diệp Duy Kỳ lành ít dữ nhiều sao? "Anh có thể kể tôi nghe toàn bộ chuyện này không?"
Diệp Cẩm Trình không trả lời vấn đề của tôi ngay lập tức mà hỏi tôi: "Tại sao cô lại điều tra chuyện này?"
"Tôi chỉ muốn biết chuyện này có liên quan đến Thịnh Dương và chồng tôi hay không."
Anh ấy nghĩ rồi nói: "Điều tôi có thể chắc chắn là Duy Kỳ bị Lý Thiếu Tranh cho người giết chết, còn cậu ấy xảy ra chuyện gì thì chắc chắn có liên quan đến dự án thành phố tương lai."
"Dự án này có vấn đề gì sao?"
"Tôi không biết dự án này có vấn đề không nhưng khi phá bỏ di dời chắc chắn có rất nhiều vấn đề. Ví dụ như làm giả diện tích nhà cửa, dân số cũng là giả, diện tích xây dựng ngôi nhà của họ là 150m vuông, tổng cộng có 3 tầng, nhưng bồi thường lại thiếu mất 50m vuông, bên kia chỉ đưa ra lời giải thích là gác xép thuộc về kiến trúc bất hợp pháp, không bồi thường. Cậu ấy mời luật sư kiện thì không có luật sư nào dám nhận việc này, cuối cùng tôi tìm một người bạn luật sư ở Bắc Kinh giúp viết thư tố tụng. Nhưng vừa gửi thư kiện đến tòa án thì ngày hôm sau cậu ấy đã biến mất."
"Vậy tại sao anh biết là Lý Thiếu Tranh làm?"
"Sau khi cậu ấy mất tích, chúng tôi đi báo cảnh sát, ngày hôm sau có một đám côn đồ đến công ty em dâu tôi đòi nợ, nói là cô ấy vay nặng lại. Còn đến cửa hàng trái cây nhà Duy Kỳ gây sự, vu oan bọn họ bán trái cây thối, cuối cùng Lý Thiếu Tranh dẫn người đến bắt hết đám côn đồ đó lại. Còn nói với em dâu tôi, bảo bọn họ tạm thời rời khỏi Hàng Thành tránh tai họa, anh ta sẽ nghĩ cách tìm Duy Kỳ. Lúc ấy Lý Thiếu Tranh nói dối anh ta là bạn thân của Duy Kỳ, cũng tỏ vẻ nhà anh ta có quyền thế, có thể giúp xử lý những chuyện này. Tôi biểu diễn ở nước ngoài, trong nhà chỉ có người già, phụ nữ và trẻ em, không có người nào tỉnh táo, bị Lý Thiếu Tranh lừa."
"Cho nên bọn họ mới đến đồn công an rút án lại, rời khỏi Hàng Thành, tất cả đều là chủ ý của Lý Thiếu Tranh sao?"
Diệp Cẩm Trình gật đầu: "Đến khi tôi trở về từ nước ngoài thì đã muộn rồi. Đã ký tên đóng dấu lên hợp đồng phá bỏ di dời, căn nhà cũng bị phá, tiền bồi thường rất nhanh chuyển vào tài khoản của em dâu. Mọi chuyện thoạt nhìn như sau khi nhà cửa phá bỏ di dời thì chuyển đến thành phố khác sống."
"Sau đó bọn họ cũng chưa từng báo cảnh sát sao?"
"Đương nhiên có nhưng đáng tiếc vô dụng, việc theo dõi vụ án em họ mất tích chỉ kéo dài ba tháng. Đợi đến khi họ tỉnh táo lại phát hiện bị lừa thì đã qua mất giai đoạn theo dõi rồi, không ai biết rốt cuộc ngày đó đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc cậu ấy đã đi đâu."
Tôi thở dài: "Mọi chuyện đã thành kết cục đã định, Lý Thiếu Tranh cũng không sợ các anh báo cảnh sát."
"Đúng vậy, nhà bị bán đấu giá rồi, cô xem trong thời gian một năm ngắn ngủi, thành phố tương lai đã dần hình thành, nhưng tôi không ca tâm, đáng tiếc, thế lực yếu ớt, tôi không đấu lại được."
"Có phải anh điều tra được gì không?"
"Tôi từng theo dõi Lý Thiếu Tranh, chính là khoảng thời gian tôi dạy cello cho cô đó, có một lần anh ta uống rượu với đám côn đồ, tôi giả làm phục vụ trà trộn vào, lắp camera bên trong. Tôi nghe thấy bọn nó nói chuyện với lý Thiếu Tranh, nếu cô không nể mặt anh ta thì sẽ tìm cơ hội xử lý cô, dù sao cũng không phải chưa từng giết người. Lại nói giết xong sẽ chôn ở chỗ cũ, thần không biết quỷ không hay."
"Đáng tiếc những thứ đó không thể trở thành chứng cứ được, tôi sợ anh ta làm gì cô nên luôn theo dõi anh ta, đến khi anh ta đến công ty."
"Cho nên lúc ấy thật ra anh cũng ở công ty sao?"
Anh ấy lắc đầu: "Tôi không, tôi sợ bị anh ta phát hiện nên luôn ở trong xe, đang chuẩn bị rời đi thì thấy cô vào công ty, tôi sợ cô xảy ra chuyện gì nên chờ trong xe. Cô mãi không ra nên tôi đành phải gọi điện thoại cho cô."
Lúc này tôi mới nhớ ra đêm đó có quá nhiều nghi vấn, quan trọng là tôi không nói tôi ở đâu thì anh ấy đã đến sau mấy phút cúp máy.
"Tôi nên sớm phát hiện ra, bởi vì hôm đó quá sợ hãi hoảng loạn, căn bản tôi không nhớ được nhiều chi tiết. Sau đó thì sao? Sau khi Lý Thiếu Tranh chết, anh còn điều tra chuyện này không?"
Anh ấy gật đầu: "Lúc Lý Thiếu Tranh ngất xỉu, tôi lặng lẽ sờ túi của anh ta, trong đó có một usb, tôi lấy đi."
"Hóa ra anh còn làm nhiều chuyện như vậy."
"Xin lỗi cô."
"Anh không cần xin lỗi tôi, usb chắc là những chuyện xấu xa anh ta giao cho đám côn đồ kia làm phải không?"
Anh ấy ngạc nhiên, sau đó lại cười: "Xem ra cô cũng điều tra được không ít hơn tôi. Mấy thứ này có thể cho Lý Thiếu Tranh vào cục cảnh sát, cũng có thể kéo theo người đằng sau anh ta vào, nhưng vẫn không đủ, không có chứng cứ giết người, nhiều nhất anh ta cũng chỉ ngồi tù mấy năm thôi."
"Vậy anh xử lý chuyện này thế nào?"
"Tôi nặc danh gửi video của bọn họ ở hội sở cho chú anh ta, nói cho ông ta biết, trong tay tôi nắm chứng cứ giết người của Lý Thiếu Tranh. Chỉ cần anh ta chết thì tôi sẽ không kéo thêm người thứ hai vào. Nếu không, tôi sẽ công bố thứ trong tay lên mạng, bao gồm cả đoạn video này."
Hóa ra nguyên nhân Lý Thiếu Tranh chết còn ẩn giấu chuyện như vậy, tôi cảm thấy mọi chuyện chẳng khác nào trò đùa vì thế tôi hỏi: "Chỉ đơn giản như vậy sao? Chú anh ta lập tức giết người luôn?"
"Người có càng nhiều thứ càng sợ mất, tôi điều tra tin tức của chú anh ta, xuất thân nông thôn, dựa vào bản thân đi đến ngày hôm nay. Địa vị vất vả phấn đấu mới có được, khẳng định ông ta không muốn mạo hiểm bất kỳ nguy hiểm gì. Hơn nữa Lý Thiếu Tranh vào tù, ai biết anh ta có nói bậy gì hay không."
Tôi gật đầu: "Cho nên Lý Thiếu Tranh chết, mặc dù không tìm thấy em họ anh nhưng ít ra cũng báo thù được cho anh ta?"
"Tôi đã cố hết sức rồi. Chú tôi đã từ bỏ, cô nói tôi còn làm được gì nữa?"
"Anh có thể nói cho tôi biết chuyện bọn họ ra nước ngoài không?"
Chú Thẩm từng nói với Thẩm Hành Quang, ông ấy sẽ xử lý mọi việc. Cộng thêm những chuyện tôi biết hôm nay, như vậy đáp án không cần nói cũng biết. Chú Thẩm chi tiền đưa những người này ra nước ngoài, vậy thì vụ án giết người này sẽ sóng yên biển lặng. Như vậy, chuyện này có quan hệ gì với Thịnh Dương chứ? Mặc dù chuyện phá bỏ di dời có vấn đề thì cũng là chính phủ, sau khi phá bỏ di dời thì Thịnh Dương mới bắt đầu tham gia vào dự án này.
"Lý Thiếu Tranh đã chết, theo lý thuyết thì nên bình yên. Nhưng cuối năm trước, có luật sư tìm đến, nói Duy Kỳ có tài sản ở nước ngoài cần họ kết thừa. Chúng tôi đều không tin Duy Kỳ có khoản tiền lớn như vậy ở nước ngoài nhưng đã mời mấy luật sư xem hộ, không có bất kỳ gì về pháp luật. Duy Kỳ đã mất tích một năm, chúng tôi dùng đủ mọi cách tìm cậu ấy nhưng không có bất kỳ manh mối nào. Hơn nữa bọn họ ở lại trong nước cũng không an toàn, chi bằng cầm số tiền này ra nước ngoài. Sau đó lặng lẽ dùng tiền mời thám tử tiếp tục điều tra chuyện này."
"Anh nghĩ như vậy là đúng, cứng đối cứng đối với các anh không phải chuyện tốt, chi bằng tìm một cách khác. Tôi còn một câu hỏi cuối cùng, anh tiếp cận tôi có liên quan đến chuyện này không?"
Anh ấy hơi chần chừ, cuối cùng gật đầu: "Biết chuyện này có liên quan đến Lý Thiếu Tranh thì tôi đã điều tra mạng lưới quan hệ của anh ta, bao gồm công ty của anh ta, cô và chồng cô, cả tập đoàn Thịnh Dương nữa."
"Sư tỷ anh cũng biết chuyện này sao?"
"Chuyện nhà tôi năm đó rất ầm ĩ, sư tỷ của tôi đương nhiên biết, chồng cô đã tham khảo ý kiến của giáo viên cello trong nhóm của những chủ nhà, chị ấy tưởng chồng cô muốn học đàn, vì vậy nên thêm Wechat của anh ta. Kết quả lại không ngờ là cô muốn học. Chị ấy cảm thấy một bà chủ gia đình như cô sẽ không biết những chuyện này, hoặc là chị ấy tốt bụng, không muốn tổn thương người phụ nữ là cô, mới dùng đủ mọi cái cớ đuổi cô đi. Tôi lại cảm thấy có thể thông qua cô mà tiếp xúc được với chồng cô và Lý Thiếu Tranh cho nên khi tôi về Hàng Thành, chị ấy mới giao cô cho tôi."
Tôi cười lạnh: "Đúng là vòng vèo thật. Vậy sư tỷ anh đi Bắc Kinh cũng là lấy cớ?"
Anh ấy thở dài, vẻ mặt đau khổ: "Không, đây là sự thật. Chị ấy đi Bắc Kinh vì gặp bạn trai cũ, đến bây giờ chị ấy ở đâu cũng không ai biết. Tôi xin lỗi, Tranh Tranh, tôi không cố ý lừa cô, nếu có thể, tôi tình nguyện mình không trở về, sư tỷ của tôi cũng không đi Bắc Kinh. Nhưng tôi không hối hận vì quen biết cô, tôi thích cô, đây là sự thật."
Tôi mất mát nhìn anh ấy: "Ngay từ đầu đã là tính kế, bây giờ giải thích làm gì. Cảm ơn anh đã nói mọi chuyện cho tôi biết. Có một số việc tôi đã từng không hiểu rõ, hiện giờ tôi hiểu rồi. Còn chuyện tình cảm, chúng ta vốn không có duyên phận, là thật hay giả cũng có sao đâu."
Tôi đứng dậy định đi, Diệp Cẩm Trình lại ôm chặt lấy tôi từ phía sau: "Đừng đi, Tranh Tranh, cầu xin cô! Tôi biết hôm nay cô rời khỏi nơi này thì sau này sẽ không bao giờ gặp tôi nữa. Tôi không cầu xin cô gì cả, chỉ xin cô đừng không quan tâm tôi, cô nói chúng ta không có duyên phận, tôi cũng chưa bao giờ dám hy vọng giữa chúng ta có kết quả. Thật ra tôi nên đi từ lâu rồi nhưng tôi vẫn không rời khỏi nơi này được vì còn muốn gặp lại cô. Thật ra hôm nay dù cô không đến, tôi cũng sẽ đi tìm cô, cho dù cô không để ý đến tôi, tôi chỉ muốn nhìn một lần là được rồi."
Tôi gỡ tay anh ấy ra, "Anh đừng nói những lời này, tôi không cảm thấy cảm động chút nào, chỉ thấy ghê tởm thôi. Anh nói anh không hy vọng điều gì, vậy hiện giờ anh muốn làm gì? Tôi nói rồi tôi sẽ không ly hôn, anh muốn làm tình nhân của tôi sao?"
Danh sách chương