Quả nhiên Lý Thiếu Tranh không đến công ty, tôi cũng không phát hiện ra thứ gì có ích trong văn phòng anh ta, nhưng lại biết được không ít về quan hệ nam nữ hỗn loạn của anh ta. Vào ngày Lâm Tân ra nước ngoài, có một người phụ nữ đến công ty gây sự, tố cáo Lý Thiếu Tranh vô trách nhiệm, làm lớn bụng em gái cô ta nhưng không chịu trách nhiệm.

Không có gì để che giấu cả, tôi thấy công ty có rất nhiều bất mãn với anh ta, tôi hỏi một chút, phòng hành chính đã nói với tôi tất cả chuyện này.

Sau khi Trần Tư biết tôi là vợ Lâm Tân thì vô cùng căng thẳng, nhất là sau khi tan làm, tôi hẹn cô ấy đi ăn cơm.

"Đừng lo lắng như vậy, tôi không ăn thịt người đâu. Cô yên tâm là không làm gì sai, tôi cũng không trách gì cô.

Nghe xong lời này, cô ấy thở phào nhẹ nhõm và dương như không tin: "Cô thật sự không trách tôi sao? Tôi đã nói rất nhiều lời vớ vẩn, thật sự xin lỗi."

Đã lâu tôi không gặp cô gái nào đáng yêu như này, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn. "Cô cũng là tốt bụng nhắc nhở thôi. Đúng rồi, cô làm ở công ty bao lâu rồi?"

"Thật ra tôi mới đến một tháng, còn chưa lên chính thức."

Mới hơn một tháng mà đã biết được đức hạnh của Lý Thiếu Tranh, xem ra người này ở công ty rất kiêu ngạo.

"Có thích công ty này không?"

Cô ấy cúi đầu cười lúng túng: "Cái này khó nói."

"Tại sao?"

"Tất cả khía cạnh đãi ngộ của công ty rất tốt, nhưng không khí lại không tốt lắm, tôi không thể thoải mái được. Tôi nói thật với cô vậy, thật ra tôi chuẩn bị từ chức rồi. Cho nên hôm nay mới không e dè mà nói những lời này với cô, nếu là bình thường tôi sẽ nhẫn nhịn không nói."

Tôi không ngờ cô gái này lại thành thật như vậy, cái gì cũng dám nói.



"Có thể nói cụ thể không?"

"Cô biết không, đồng nghiệp thường trêu đùa nói rằng công ty chúng ta là vương triều Đại Đường, thiên hạ của Lý gia. Trước đây giám đốc tài chính Lý Hân Dĩnh, cộng thêm Lý tổng, hai người gần như nắm trong tay mọi công việc của công ty. Bình thường Tổng giám đốc Lâm chủ yếu phụ trách kinh doanh, hơn nữa rất ít khi đến công ty, chuyện nội bộ của công ty đều do hai người bọn họ quyết định. Giám đốc Lý không thích có nữ nhân viên nào trông đẹp hơn cô ta, ăn mặc cao cấp hơn cô ta. Lý tổng lại rất thích nữ đồng nghiệp xinh đẹp, thường xuyên động tay động chân. Sau đó giám đốc Lý từ chức, anh ta lại càng không kiêng nể hơn, tôi chỉ mới đến công ty vài ngày đã bị anh ta sàm sỡ, bây giờ nghĩ lại tôi vẫn cảm thấy ghê tởm."

"Cho nên cô chuẩn bị từ chức cũng vì chuyện này?" Lý Thiếu Tranh đúng là tên bại hoại, loại người này tuyệt đối không thể tiếp tục ở lại công ty, tôi không chỉ muốn đuổi anh ta đi mà còn muốn dạy cho anh ta một bài học.

Trần Tư bất đắc dĩ thở dài: "Tôi cũng không có cách nào, hoặc là anh ta từ chức, nếu không cũng chỉ có thể bị anh ta gây khó dễ. Công ty có rất nhiều đồng nghiệp nữ vì việc này mà từ chức rồi."

Tôi tức giận đập xuống bàn: "Thật sự quá đáng, Lâm Tân lại để cho loại người này ở công ty."

Trần Tư thấy tôi tức giận như vậy, lá gan cũng lớn hơn, nói một số chi tiết việc Lý Thiếu Tranh quấy rối các cô ấy với tôi.

"Trần Tư, cô có thể giúp tôi một việc không? Giúp tôi tìm những cô gái từng bị quấy rối, yêu cầu họ nặc danh báo cáo Lý Thiếu Tranh quấy rối tình dục. Viết thư tố cáo, cô thu thập tất cả thư tố cáo lại, tôi đưa cô đi báo cảnh sát."

Trần Tư nghe xong thì ánh mắt sáng lên, nhưng lập tức lại hơi bất an: "Cô thật sự sẽ giúp chúng tôi sao?"

"Đương nhiên rồi, tôi cũng là phụ nữ, tôi ghét loại đàn ông cặn bã như vậy. Tôi cũng không sợ nói cho cô biết, tôi đang chuẩn bị sa thải Lý Thiếu Tranh, cho nên các cô không cần sợ anh ta gây khó dễ cho các cô."

Trần Tư vẫn là một cô bé đơn thuần, hai ba câu đã bị tôi thuyết phục, ý chí chiến đấu dâng cao chuẩn bị làm một trận lớn, muốn dạy cho Lý Thiếu Tranh một bài học.

Sau khi về nhà, tôi cũng không nhàn rỗi, phát huy kỹ năng của một nhà báo của mình, tôi viết một bài vạch trần một giám đốc điều hành công ty quấy rối tình dục nhân viên nữ. TÔi gửi bài cho các đồng nghiệp cũ, anh ta bây giờ là tổng giám đốc một công ty truyền thông, có rất nhiều mối quan hệ với truyền thông lớn, bài viết như này có thể giúp mang lại nhiều lượng truy cập cho anh ta, đương nhiên sẽ không từ chối.

"Bài viết đầu không cần đăng vội, anh giúp tôi lập kế hoạch sau khi bài viết này được gửi đi, bước tiếp theo làm thế nào để làm nó hot lên. Tôi chờ tin của anh." Tôi gửi tin nhắn cho đồng nghiệp cũ.

"Đã hiểu!" Anh ta nhanh chóng trả lời lại.

Ngày hôm sau nhân sự trực tiếp thông báo cho Lý Thiếu Tranh rằng anh ta bị sa thải, với tính cách của ta chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn chấp nhận, đại náo một hồi ở công ty, hiện giờ toàn công ty đều biết anh ta sắp bị sa thải, đây cũng là Trần Tư nói với mọi người.

Lý Thiếu Tranh gây sự ở công ty xong thì trực tiếp gọi điện thoại cho tôi, tôi cũng bảo nhân sự không cần che giấu việc sa thải anh ta là do tôi.

Tôi đang ở trong lớp, Lý Thiếu Tranh liên tục gọi điện thoại tới, Phương Quỳnh nhíu mày có hơi không vui: "Nếu cô bận rộn như vậy thì buổi học hôm nay đến đây thôi."

"Không sao đâu, điện thoại quấy rối ấy mà." Tôi tắt máy đi.

Cô ấy nhẹ nhàng hơn: "Gần đây cô tiến bộ khá lớn, có vẻ đã dành nhiều thời gian luyện tập."

"Bây giờ chỉ cần có thời gian rảnh là tôi sẽ luyện."



"Cần cù bù thông minh, nếu cô có thể học sớm hơn mười năm thì tốt. Thực ra cô cảm nhạc cũng không tệ."

Hiếm khi nghe cô ấy khen ngợi, tôi được sủng ái mà hơi sợ, thực ra điều khác thường tất có chuyện.

"Có thể đây là buổi học cuối cùng tôi dạy cô, tôi rất xin lỗi. Cô còn nhớ sư đệ của tôi không? Tôi đã nói chuyện với cậu ấy, cậu ấy sẵn sàng dạy cho cô, tất nhiên nếu cô không muốn thì hôm nay tôi sẽ trả lại phần học phí còn lại cho cô."

Tôi tức giận: "Cô có ý gì? Chúng ta đã nói trước sẽ học trong một năm, bây giờ mới được một tháng, cô thật quá đáng..."

"Tôi biết tôi không nên nhưng tôi thật sự có việc quan trọng cần phải rời đi một thời gian, tôi không xác định được khi nào mới trở về, cho nên chỉ có thể để cho sư đệ của tôi tiếp tục dạy cô. Thành tựu âm nhạc của cậu ấy còn cao hơn cả tôi, cậu ấy không những là nghệ sĩ đàn cello mà còn là nhà soạn nhạc có tiếng, cô tìm hiểu một chút sẽ biết. Hơn nữa cậu ấy chưa từng nhận học trò, lần này cũng vì tôi nên mới đồng ý."

Tôi thấy sắc mặt cô ấy không giống giả vờ nên cảm thấy mình hơi kích động quá: "Xin lỗi, tại vì quá đột ngột nên tôi không kịp phản ứng. Cô phải rời khỏi Hàng Châu sao?"

Phương Quỳnh gật đầu: "Tôi có người bạn xảy ra chút chuyện, tôi muốn đi xem, cũng không biết có thể giúp được không, cũng không biết khi nào mới trở về."

Tôi thầm thở dài, vừa hòa hợp được với cô ấy, kết quả là cô ấy phải đi. Tôi phải thừa nhận trình độ giảng dạy của cô ấy rất cao. Nhưng cô ấy đã tôn sùng sư đệ của mình như vậy thì chắc hẳn không kém.

"Được rồi, vậy sau này tôi học ở đâu? Trong nhà sư đệ cô sao?"

Cô ấy lắc đầu: "Cậu ấy không người lạ đến nhà nên sau này vẫn đến chỗ tôi học. Sau này vẫn sẽ học một buổi một tuần, cậu ấy rất bận, không giống như tôi có thể sắp xếp lịch trình học dày đặc như vậy cho cô."

Đương nhiên sự sắp xếp như vậy không thể tốt hơn nữa, dù sao gần đây tôi cũng bận rộn. Mặc dù còn rất nhiều hoang mang với sự ra đi của cô ấy nhưng điều này liên quan đến sự riêng tư của Phương Quỳnh, cô ấy không nói tôi cũng không thể hỏi nhiều.

Trần Tư nhanh chóng sắp xếp thư tố cáo, tôi dẫn cô ấy đến đồn cảnh sát báo cáo vụ việc.

"Lần này là chuyện gì đây, sẽ không đăng ký hôm nay rồi ngày mai lại đến rút án chứ?" Tiếp đãi chúng tôi vẫn là chàng cảnh sát dân sự trẻ tuổi Tống Thành Kiệt lần trước, không ngờ cậu ta vẫn còn nhớ rõ tôi.

Tôi lấy toàn bộ tài liệu ra, giọng điệu nghiêm túc: "Yên tâm, lần này chắc chắn không."

Tống Thành Kiệt nhận lấy tài liệu, càng xem sắc mặt càng khó coi: "Súc sinh! Đúng là bại hoại!" Sau khi đọc xong, cậu ta vỗ bàn tức giận nói, mọi người bên cạnh tò mò nhìn cậu ta.

"CẢnh sát Tống, anh đừng kích động như vậy."

Tống Thành Kiệt ý thức được mình thất thố, vội vàng chỉnh lại đồng phục cảnh sát, ngồi nghiêm chỉnh: "Hai người có thể nói cụ thể chuyện này được không?"

Trần Tư nhìn tôi một cái, tôi đưa tay phủ lên mu bàn tay cô ấy: "Nói ra cũng xấu hổ, người này là phó tổng giám đốc công ty chúng tôi. Gần đây chồng tôi ra nước ngoài, tôi thay anh ta quản lý công ty nên mới biết công ty luôn xảy ra chuyện tồi tệ như vậy. Tôi đã bảo phòng nhân sự sa thải anh ta rồi, các đồng nghiệp thấy anh ta bị đuổi mới có dũng khí đứng ra tố cáo anh ta. Nhưng anh ta không chỉ làm trái quy định của công ty, mà còn xúc phạm cả pháp luật, cho nên tôi mới quyết định đi báo án."

"Đúng thế, chúng ta tuyệt đối không thể buông tha cho tên súc sinh này. Nếu không đổi một nơi khác, anh ta vẫn sẽ tiếp tục làm hại nhân gian." Trần Tư nói một câu làm hại nhân gian khiến Tống Thành Kiệt buồn cười, nhưng chỉ có thể nhịn cười mà ghi chép.



Có lẽ do mấy năm nay tôi sống quá trầm lặng u uất nên khi nhìn thấy một người sinh động như vậy thì cảm thấy rất thích.

"Chuyện này tôi sẽ báo lên trên, các cô về trước chờ tin tức đi."

Ghi chép xong đã chạng vạng tối, đi ra khỏi đồn cảnh sát Trần Tư thư giãn cánh tay, thả lỏng nói: "Cảm giác làm việc chính nghĩa này thật tốt!"

"Nếu cô sống trong thời cổ đại, chắc chắn là một hiệp sĩ trượng nghĩa." Tôi nhìn cô ấy, ghen tỵ nói.

Cô ấy bước lên nắm lấy cánh tay tôi: "Đó là sức mạnh mà cô đã cho tôi. Lương tổng, tôi mời cô ăn cơm, không được từ chối đâu, tôi đại diện cho toàn bộ nhân viên nữ trong công ty mời cô."

"Được, tôi biết một quán bánh bao chiên gần đây rất ngon."

Bánh bao chiên Đại Vương ở ngay bên cạnh, chúng tôi đi qua một con đường, Trần Tư là một người nói nhiều, vẫn luôn kể chuyện công ty hai ngày nay cho tôi. Lý Thiếu Tranh làm loạn một hồi, không muốn làm thủ tục từ chức, còn tuyên bố muốn làm cho công ty không thể làm ăn được nữa.

Mặc dù anh ta là người như vậy nhưng vẫn có một ít người đi theo anh ta trong công ty, rất nhiều người vị trèo cao mà chuyện gì cũng làm ra được. Lý Thiếu Tranh sắp đi, người sợ hãi nhất là những người này, bọn họ nhất định sẽ âm thầm gây ra chuyện gì đó.

Tôi lại không sợ bọn họ gây chuyện, tốt nhất là bọn họ làm to chuyện hơn. Không biết khi nào Lâm Tân trở về, tôi cần phải lợi dụng khoảng thời gian này thật tốt.

"Cô có biết người nào bình thường khá thân thiết với Lý Thiếu Tranh, hoặc thậm chí cấu kết làm bậy với anh ta không?"

Vị trí lễ tân này là thuận tiện tìm hiểu tin tức nhất, Trần Tư cũng là người duy nhất tôi có thể sử dụng trong công ty.

"Lương tổng, cô quyết định gói gọn nhất con sâu này vào một nồi sao. Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp cô. Ngày mai tôi sẽ tìm hiểu chuyện này và đưa cho cô một danh sách."

Nhưng mà còn chưa đợi Trần Tư đưa danh sách cho tôi, hơn nửa đêm Lâm Tân đã gọi video đến, dường như tâm trạng anh ta rất tệ, sau khi điện thoại kết nối thì bắt đầu chỉ trích tôi không nên trực tiếp sa thải Lý Thiếu Tranh như vậy. Lý Thiếu Tranh đi tìm anh ta là chuyện tôi không mong đợi, hơn nữa mặc dù Lâm Tân không ở công ty nhưng không có nghĩa anh ta không biết những chuyện xảy ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện