Diệp Vũ Trung không rõ đây rốt cuộc là tình huống gì, Tề Thấm Khải rốt cuộc có quan hệ ra sao cùng Doãn Diệc học tỷ? Dường như Doãn Diệc học tỷ cũng quen biết nàng. Cô không biết vì sao nhưng không khí quái dị hiện tại giữa Doãn Diệc và Tề Thấm Khải cơ hồ mang đến cho cô cảm giác như thể họ sắp gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây, một kẻ thức thời như cô đương nhiên sẽ nắm chặt chiếc cúp vừa dành được trong tay, im lặng đứng sang một bên.



Tề Thấm Khải không thèm liếc nhìn Doãn Diệc, khóe môi nàng khẽ cong mang đầy vẻ châm biếm và khinh thường, "Có mới nới cũ thì đã sao? Không lẽ tôi không có quyền yêu một người tốt hơn gấp trăm ngàn lần so với người yêu cũ xấu xa?''



Ánh mắt Doãn Diệc vẫn luôn say mê ngắm nhìn Tề Thấm Khải chưa từng rời khỏi phút giây nào. Nàng vẫn là nàng, kiêu ngạo và mạnh mẽ trước sau như một. Cho dù Doãn Diệc biết những lời nói đầy châm biếm này là nhắm thẳng về phía nàng nhưng nàng không hề oán trách câu nào, bởi vì người sai chính là nàng.



''Hóa ra là vậy.'' Doãn Diệc cười trong chua sót, hóa ra trong mắt Tề Thấm Khải nàng đã sớm trở thành 'người yêu cũ xấu xa', ''Thấm Khải...'' Nàng đang tính nói gì đó thì đã bị Diệp Vũ Trung, nãy giờ vẫn như người tàn hình, ngắt lời.



''Tôi, tôi không phải là người yêu mới trong câu chuyện của hai người có phải không?" Cô hiểu được ý của Tề Thấm Khải, nàng nói cô là người yêu mới của nàng, vậy ai mới là người yêu cũ? Chẳng lẽ là chị Doãn Diệc? Nhưng xem phản ứng của chị ấy có vẻ như không phải là vậy, nói chung thì cô cũng chẳng thèm quản ai là người yêu cũ, nhưng cô nhất quyết không nhận là người yêu mới của Tề Thấm Khải!



Câu hỏi của Vũ Trung bất chợt phá tan không khí căng thẳng giữa Tề Thấm Khải và Doãn Diệc.



Tề Thấm Khải nhìn về phía cô, ''Diệp Vũ Trung, em đừng có giở trò trước mặt người ngoài, lời nói vô trách nhiệm như vậy mà em cũng nói ra được?!"



Diệp Vũ Trung nghe nàng nói xong kinh ngạc khiếp sợ thiếu chút nữa là lại lỡ tay đánh rơi cái cúp mới vừa dành được xuống đất. Tề Thấm Khải nói gì vậy? Nàng nói cứ như thể cô là kẻ sở khanh phụ bạc nàng không bằng!



''Này, Tề Thấm Khải, cô đừng có nói nhảm! Tôi nói không chịu trách nhiệm khi nào? Hơn nữa tôi có trách nhiệm gì phải chịu chứ!?'' Vũ Trung quả thực không thể lý giải nổi vì sao một cô gái vừa trắng trẻo, vừa giàu có lại vừa xinh đẹp như Tề Thấm Khải cứ bám riết cô không buông? Cô thật sự rất kinh ngạc bởi cô không hiểu bản thân có gì đáng để Tề Tổng yêu.



Doãn Diệc nghe Diệp Vũ Trung dùng thái độ như vậy nói chuyện với Tề Thấm Khải không những ngạc nhiên mà còn nảy sinh lòng đố kị. Tay nàng nắm chặt thành nắm đấm, móng tay tựa hồ như sắp đâm vào lòng bàn tay. Nàng biết, nàng phải nhẫn nhịn nếu không với tính khí trước giờ của Tề Thấm Khải e là nàng không những không dành lại được người mình yêu mà còn có thể phản tác dụng khiến Tề Thấm Khải càng chán ghét hơn, bởi Tề Thấm Khải luôn là người chịu mềm không chịu cứng.



Tề Thấm Khải dùng ánh mắt tràn đầy sủng nịch nhìn Diệp Vũ Trung, phản ứng của cô khiến nàng nhịn cười không được, bao nhiêu vui vẻ đều hiện lên trên mặt, ''Em cũng đừng quên, hôm lễ tình nhân em đã nói những gì với tôi, còn có chậu hoa tiên nhân cầu em đang trồng ở nhà nữa!''



Diệp Vũ Trung nghe nàng nhắc đến chuyện xảy ra hôm lễ tình nhân thì thật sự hận không thể tự tát cho bản thân mấy bạt tai, cô uống say, uống tới mức hồ đồ, đã thế còn ăn no không có chuyện gì làm đi trồng hoa tiên nhân cầu để bây giờ Tề Thấm Khải dùng lý do này đâm ngược lại cô, nhưng mà...hoa tiên nhân cầu thì có liên quan gì trong chuyện này chứ?



Tề Thấm Khải càng tiến càng gần Diệp Vũ Trung hơn khiến cô có chút sợ hãi nắm chắt chiếc cúp trong tay lùi về phía sau, tận cho đến khi lưng đụng phải cạnh bàn mới dừng lại. Tề Thấm Khải lại cứ như ở chỗ không người dùng tay nhẹ nhàng vuốt mặt cô nói, ''Còn có...chúng ta đã ngủ với nhau rồi, em lại dám nói cứ như muốn phủi hết sạch mọi quan hệ cùng tôi, Diệp Vũ Trung, em nói xem em có chịu trách nhiệm hay không?''



Ôi trời ơi, Tề Thấm Khải càng nói càng quá đáng, nói cứ như thể Diệp Vũ Trung thật sự là kẻ phụ tình bạc nghĩa không bằng, nhưng ở trước mặt Tề Thấm Khải, Diệp Vũ Trung thật sự bé nhỏ đến mức hoàn toàn mất hết khả năng biện luận lưu loát, ung dung và bình tĩnh ban nãy.



Cô thật sự cảm thấy oan ức, cái gì mà chúng ta đã ngủ với nhau rồi? Căn bản là cô và nàng chưa từng phát sinh quan hệ. Huống hồ gì cô thật sự không thích nàng, nàng lại dám nói cô là người yêu mới của nàng quả thật quá đáng lắm rồi!?



Đối với Vũ Trung có thể cô vẫn xem quan hệ của cô cùng Tề Thấm Khải luôn bình thường như mọi khi nhưng trong mắt Doãn Diệc thì lại hoàn toàn khác, hai người ở trước mặt nàng ''tán tỉnh'' nhau như vậy thật sự là chẳng xem ai ra gì! Có lẽ ai nghe Tề Thấm Khải nói những lời này cũng sẽ cảm thấy khó hiểu nhưng Doãn Diệc hiểu được một khi Tề Thấm Khải đã muốn thì nhất định sẽ bất chấp thủ đoạn dành cho bằng được.



'Diệp Vũ Trung ở trước mặt Tề Thấm Khải hoàn toàn là một con thỏ trắng ngây thơ, chắc hẳn đã sớm bị nàng ăn sạch sẽ rồi?!'



Doãn Diệc cố chấp cho rằng Vũ Trung đã quan hệ cùng Tề Thấm Khải, chỉ dựa vào điểm này thôi cũng đủ khiến nàng cảm thấy như có ngàn cây kim đâm vào tim, máu tươi chảy đầm đìa, đau muốn chết đi sống lại.



Biểu tình vô cùng thống khổ của Doãn Diệc rơi vào trong khóe mắt Tề Thấm Khải, môi nàng khẽ cong lên tạo thành một nụ cười đầy tàn nhẫn và giễu cợt. Nàng đứng thẳng lưng, nở một nụ cười đầy ôn nhu với Vũ Trung, "Vậy nên sau này em đừng nói như vậy nữa. Đi thôi, bạn của em đang chờ chúng ta.''



Vũ Trung còn chưa kịp phản ứng đã bị Tề Thấm Khải lôi ra ngoài, nhìn cũng chưa kịp nhìn Doãn Diệc lấy một lần.



Tề Thấm Khải có chết cũng không cần thương hại, điều đó chỉ khiến nàng cảm thấy ghê tởm hơn mà thôi, nếu Doãn Diệc đã lựa chọn bỏ đi thì không nên lưu tình mà bỏ đi một cách triệt để mới phải!



Doãn Diệc cúi đầu trầm mặc, nàng trăm tính vạn tính cũng không ngờ rằng Tề Thấm Khải lại yêu Diệp Vũ Trung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện