Editor: Esley



Những ngày kế tiếp Tề Thấm Khải giống như bị trúng tà, một đứa bé vốn dĩ hoạt bát bỗng trở nên buồn rầu, ngay cả Trầm Ngôn cũng có thể nhìn thấy trạng huống dị thường của nàng.



Tuy rằng An Vân không bị nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đứa bé trong bụng lại không giữ được, bác sĩ còn nói sau này bà rất khó có thể mang thai lần nữa. Tề Gia Bình là con trai duy nhất, tuy Tề lão gia rất yêu thích Tề Thấm Khải, nhưng trong lòng thủy chung vẫn hy vọng có thể có một nam đinh kế thừa gia sản Tề gia, còn Tề Gia Bình lại không phải người đàn ông trọng nam khinh nữ, ông cảm thấy rằng có một người vợ và một con gái như vậy đã đủ thỏa mãn rồi, về phần An Vân, bà vẫn luôn xem Tề Thấm Khải như bảo bối, bà cũng hiểu được Tề Thấm Khải một mình rất cô đơn, bà muốn có thêm một đứa con để cùng nàng chơi đùa. Sau khi mang thai đứa thứ hai, An Vân vô cùng vui mừng, là con trai hay là con gái đều không quan trọng. Nếu như là con trai, bà có thể làm yên lòng Tề lão gia, còn nếu là con gái thì cũng không sao, bà có được hai tiểu công chúa đã là quá mỹ mãn rồi.



Trong lòng An Vân luôn chờ mong ngày đứa con thứ hai chào đời, bao nhiêu đồ dùng cho trẻ em bà cũng đã chuẩn bị đâu vào đấy, nào ngờ được rằng sẽ phát sinh chuyện như thế này. Cả ngày lẫn đêm bà cứ đắm chìm trong bi thương và tiếc hận. Cho dù Tề Gia Bình có dùng cách gì an ủi bà, cũng không thể khiến bà vui vẻ hơn, ông không còn cách nào thoáng nghĩ có lẽ đưa con gái lại thăm bà sẽ khiến bà mau chóng quên đi đau thương.



''Thấm Khải, khi con vào nhớ làm trò cho mẹ con vui, không được nhắc chuyện hôm đó, đã nhớ rõ chưa?'' Tề Gia Bình ngồi xuống, căn dặn con gái tỉ mỉ.



Tề Thấm Khải không cười cũng không khóc, trên mặt không hề có diễn cảm gì, hiền như một khúc gỗ, gật đầu đồng ý.



''Ngoan lắm.'' Tề Gia Bình yên lặng xoa đầu con gái, nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Tề Thấm Khải, dắt nàng đến gặp An Vân.



''Em xem ai đến này?'' Tề Gia Bình tươi cười rạng rỡ, nói với An Vân.



An Vân vừa quay đầu lại nhìn, cảm xúc lập tức bị kích động, mở to hai mắt.



''Thấm Khải, con thấy mẹ sao không chào?''



Tề Thấm Khải quật cường đứng nguyên tại chỗ, yếu ớt gọi một tiếng, ''Mẹ...'' Lời nói còn chưa dứt, thì An Vân, người luôn luôn ôn nhu như nước, đột nhiên thay đổi thành một người hoàn toàn khác, bà hét lên, ''Đi ra ngoài, đuổi nó ra ngoài! Tôi không muốn nhìn thấy nó! Nó chính là hung thủ giết người!''



Tề Gia Bình trăm triệu lần không thể ngờ rằng An Vân lại có phản ứng như vậy, điều này khiến ông vô cùng hoảng sợ.



''Đuổi nó ra ngoài! Tôi không muốn nhìn thấy nó! Nó...'' Lúc này An Vân đã không còn khống chế nổi tâm tình của bản thân, Tề Gia Bình nhanh chóng gọi bác sĩ đến, tiêm một mũi thuốc an thần cho bà, giúp bà dần dần an tĩnh lại.



Từ đâu đến cuối Tề Thấm Khải không dám nói một lời nào, bị dọa đến tủi thân, cất tiếng khóc lớn. Tiếng khóc của nàng khiến Tề Gia Bình đau đầu nhức óc, vội vàng bế con gái ra khỏi phòng bệnh, ôm nàng vào lòng dỗ dành. Tề Thấm Khải khóc một hồi thì ngủ thiếp đi. Từ hôm đó trở đi, Tề Thấm Khải không hề đi thăm An Vân trong một thời gian dài. Quan hệ của hai người cũng từ từ chuyển xấu, khúc mắc trong lòng Tề Thấm Khải với An Vân cũng càng ngày càng sâu.



''Tôi không hiểu.'' Vũ Trung cảm thấy thật khó hiểu, ''Lúc đó Tề Thấm Khải vẫn còn rất nhỏ, cho dù chị ấy thật sự đụng phải mẹ khiến bà ngã xuống lầu, sau đó sẩy thai, bà Tề cũng không nên...trách móc một đứa trẻ nặng nề đến vậy? Dù sao, chị ấy cũng đâu phải cố ý.'' Tề Thấm Khải cũng là đứa con do bà đứt ruột sinh ra, sao bà có thể nói như vậy được?!



Trầm Ngôn nói, ''Vấn đề chính là ở chỗ này, kỳ thật, khi đó dì An cảm thấy là do Thấm Khải cố ý.''



''Vì sao?''



''Trước khi dì An mang thai, gia đình của chị có đến nhà dùng cơm ở Tề gia, khi nói đến chuyện có em, ba của chị đã từng dò hỏi Thấm Khải, hỏi xem cậu ấy có muốn có em trai hay em gái không.'' Khi Trầm Ngôn nghĩ đến đây thì tựa hồ nhớ tới khi đó, ba cô đã đề cập tới chuyện cô có một người chị ruột được đưa đến nhà người khác nuôi để làm con thừa tự*, ''Đương nhiên vấn đề này vô cùng nhàm chán, nhưng Thấm Khải lại vô cùng nghiêm túc nói, cậu ấy không cần em trai hay em gái, cậu ấy muốn là con một. Nếu có em trai hay em gái, cậu ấy sẽ chỉnh chết bọn chúng.''



(*Con thừa tự: Người trung quốc rất quan trọng chuyện con cái, đặt biệt bất kỳ người trung quốc nào cũng muốn có một người con không phải để thừa kế gia sản mà là giữ việc thờ cúng cho tổ tiên.)



''Chỉnh chết...'' Vũ Trung chợt cảm thấy ớn lạnh, khi đó Tề Thấm Khải vẫn còn rất nhỏ mà lại có thể nói ra những lời này, thật sự là ''khó lường''.



Trầm Ngôn mỉm cười, ''Đương nhiên, những lời này cùng lắm là do trẻ con nói bừa mà thôi, nhưng dựa vào việc này có thể thấy tính cách bá đạo của Thấm Khải từ nhỏ. Khi ấy những người lớn trong bàn chỉ xem đó như lời nói trẻ con, cười mà cho qua.''



Nhưng...sau đó việc này lại khiến An Vân hoài nghi Tề Thấm Khải đã rắp tâm đẩy bà xuống lầu.



''Vậy...là cố ý thật sao?'' Vũ Trung nhăn mày.



''Em bị ngốc à!'' Trầm Ngôn dùng ngón trỏ chỉ thẳng vào đầu Vũ Trung, ''Thấm Khải mới có bấy nhiêu, sao có thể có ý nghĩ như vậy được, hơn nữa em nghĩ cậu ấy sẽ ác độc đến nỗi đối xử với mẹ ruột và đứa em chưa chào đời của mình như vậy sao?''



Vũ Trung xoa đầu, ai biết được lòng dạ độc ác, không từ một thủ đoạn nào của Tề Thấm Khải có phải hay không đã có từ nhỏ!?



Khi đó An Vân cũng chịu đã kích rất lớn, đầu óc nhất thời trở nên hồ đồ, xúc động đến quá nhanh khiến bà nói lời hàm hồ, mang hết trách nhiệm và sai lầm đổ lên đầu Tề Thấm Khải. An Vân không thể tự thoát ra khỏi ám ảnh của bản thân, cũng không thể tha thứ cho Tề Thấm Khải, bà không muốn nhìn thấy nàng, cũng không muốn nàng đến gặp bà, thái độ đối với Tề Thấm Khải mỗi lúc một lạnh lùng hơn.



Tuy rằng Tề Thấm Khải cũng có được sự quan tâm của Tề Gia Bình, sau đó còn không ngừng được điều trị tâm lý, nhưng trong lòng nàng luôn tồn tại một loại ám ảnh. Một phần vì chuyện hôm đó đã khiến nàng hoảng sợ quá mức, phần còn lại, là do người mẹ nàng yêu thương nhất, tin tưởng nhất, quay sang hoài nghi nàng, trách móc nàng, điều này khiến nàng tổn thương đến thấu tận tâm can.



''Từ đó về sau, Thấm Khải hoàn toàn biến thành một con người khác, cậu ấy dần trở nên u ám, tính cách cũng không còn vui tươi hoạt bát như trước.'' Trầm Ngôn cảm thấy nếu không có chuyện đó, có lẽ Tề Thấm Khải của hiện tại là một cô gái rất thân thiện và dễ gần, ''Sau một thời gian dài, cảm xúc của dì An cũng dần ổn định lại, dì ấy chợt nhận ra ý nghĩ của bản thân quá mức hoang đường, dì đã từng giải thích với Thấm Khải, muốn bù đắp lỗi lầm, nhưng rất tiếc mọi chuyện đã không còn kịp nữa rồi. Tâm lý bất ổn của Thấm Khải chỉ muốn bài xích dì ấy, thời gian càng dài, thì mối quan hệ của hai người càng tệ.''



Vũ Trung nghe xong thì chỉ có thể âm thầm thở dài trong lòng, cô chỉ có thể trầm mặc không nói gì, cho dù cô có thể thông cảm tâm tình ngay lúc đó của An Vân, nhưng Tề Thấm Khải lúc đó chỉ là một đứa trẻ, không nên ủy khuất nàng như vậy. Những việc như vậy sao có thể đổ lên đầu một đứa nhỏ?



''Bởi vì dì An rất khó có thể tiếp tục mang thai, chú Tề cũng không đi tìm người phụ nữ khác. Cho nên, Thấm Khải biến thành người thừa kế duy nhất của Tề gia. Có lẽ, trong lòng cậu ấy, đây là một cây gai. Cậu ấy hữu ý vô ý khiến dì An sanh non, bao nhiêu tội trạng đều nhận hết về mình, và cũng bởi vì cậu ấy không có em trai hay em gái, nên cậu ấy luôn luôn cố gắng hết mình, khiến bản thân trở nên cường đại hơn bất kỳ người nào. Cậu ấy chẳng qua chỉ muốn chứng minh với hết thảy tất cả mọi người, cậu ấy rất lợi hại, cho dù không có em trai hay em gái, một mình cậu ấy cũng có thể nắm vững cơ nghiệp của Tề gia trong lòng bàn tay.'' Nhiều năm qua, mặc kệ Tề Thấm Khải có đối xử tệ với Trầm Ngôn ra sao, cô vẫn nguyện ý làm người bạn thân đứng bên cạnh nàng, bởi vì chỉ có cô mới hiểu được những khổ sở trong lòng nàng. Những người bạn tầm thường kia chỉ cảm thấy Tề Thấm Khải quá mức xinh đẹp và giàu có, lại sợ tính cách quá bá đạo của nàng, cũng không biết vì sao nàng lại biến thành như vậy, đương nhiên, sẽ không có ai biết, cũng không ai dám đi...quản chuyện của nàng.



Hiện tại Diệp Vũ Trung mới cảm thấy được cô tựa hồ không hề hiểu Tề Thấm Khải chút nào, sau khi nghe Trầm Ngôn kể câu truyện này, cô mới sản sinh một loại cảm giác xa lạ và khó hiểu với Tề Thấm Khải. Trong dĩ vãng, cái cô nhìn thấy chỉ là một Tề Thấm Khải cường thế bá đạo, cô chưa bao giờ chịu đi tìm hiểu nàng.



''Được rồi, những gì có thể nói đã nói cả rồi. Trong đó có một phần là do chị suy đoán, cũng không chắc có chính xác hay không, nếu em còn có thắc mắc gì, lại có can đảm, thì em có thể chính miệng hỏi cậu ấy, để cậu ấy nói với em sẽ rõ ràng hơn chị nhiều.''



Vũ Trung rất thông cảm cho Tề Thấm Khải, không những vậy cô còn cảm thấy đau lòng cho nàng, những bi kịch như thế này, cho dù là người bình thường cũng khó có thể đứng lên sau vấp ngã như nàng. Lúc này cô chợt nhớ tới Doãn Diệc, ''Vậy còn chị Doãn Diệc thì sao? Vì sao chị ấy lại hận Doãn Diệc đến vậy? Chắc không có liên quan đến đứa em chưa chào đời của chị ấy đâu phải không?'' Diệp Vũ Trung cho rằng, khoảng thời gian sắp tới của cô, câu chuyện này chắc chắn sẽ thường xuyên xuất hiện trong những cơn ác mộng của cô.



''Đầu óc ém... tưởng tượng cũng thật phong phú nha, liên quan gì tới đứa em chưa chào đời của cậu ấy?'' Trầm Ngôn dở khóc dở cười, ''Chị tưởng em phải hiểu, Thấm Khải phải thật vất vả lắm mới có thể yêu thích một ai đó hơn chính bản thân cậu ấy, sau đó lại bị người ta phản bội, em nghĩ cậu ấy sẽ bị tổn thương cỡ nào?''



''Lại là cuộc tình tay ba?''



Trầm Ngôn vừa định trả lời, di động đã vang lên.



Sau khi nghe xong điện thoại, cô vội đứng lên nói, ''Đi thôi, Thư Kiệt nói, Thấm Khải tỉnh rồi. Nếu cậu ấy gặp được em, nhất định sẽ rất vui, em so với thuốc an thần xem ra còn hữu dụng hơn rất nhiều.''



Khóe môi Vũ Trung liên tục co giật, cô dám đem tôi ra so với thuốc an thần...



Thôi Tuyết Cảnh đứng trước một căn phòng, cửa được đóng chặt, có bảo vệ canh giữ, Thôi Tuyết Cảnh thoạt nhìn có vẻ vô hại, gương mặt trẻ trung quá mức của nàng chưa từng lộ ra quá nhiều biểu cảm, thậm chí có đôi khi còn nở nụ cười thản nhiên. Ngoại trừ Chu Vy lúc nào cũng ở bên cạnh nàng ra, không có tên thủ hạ nào dám ngẩng đầu lên nhìn nàng, mùi đàn hương luôn toát ra từ người nàng, nhắc nhở bọn họ đừng nên chọc giận nàng. Không ai là không biết trình độ khủng bố của Thôi Tuyết Cảnh. Tuy lúc nào trên mặt nàng của có nụ cười hoà nhã dễ gần, nhưng lại nham hiểm khôn lường, nàng có thể làm cho một người sống không bằng chết.



''Còn không chịu nhận sai?'' Thôi Tuyết Cảnh dùng giọng nói vô cùng lạnh lẽo, giữa không gian yên tĩnh này, khiến cho người nghe có cảm tưởng như một nguồn suối lạnh giá chảy từ trên ngọn núi xa xôi xuống.



''Ban đầu thiếu gia ở bên trong có vẻ rất bực tức, sau đó thì không nghe thấy gì nữa.''



Thôi Tuyết Cảnh cong mi, đôi môi chậm rãi mở ra, cuối cùng nói, ''Mở cửa.''



''Dạ.'' Một thủ hạ bước lên mở cửa.



Thôi Tuyết Cảnh bước thật chậm vào gian phòng, bên trong là một mảnh hỗn độn, trên mặt đất toàn là những bình hoa bằng sứ bị đập nát, những mảnh sứ vỡ rơi vãi khắp sàn nhà, cả chiếc tủ sách cũng bị đẩy ngã xuống đất, quần áo lộn xộn vương vãi khắp nơi.



''Tiểu thư cẩn thận.'' Chu Vy vừa kịp lúc nhắc nhở dưới chân Thôi Tuyết Cảnh có một miểng thủy tinh.



Thôi Tuyết Cảnh cúi đầu, khóe miệng gợi lên một nụ cười.



''Tính tình đùa giỡn lần này cũng to gan lắm.'' Chu Vy còn chưa dứt lời đã thấy sắc mặt Thôi Tuyết Cảnh trở nên thâm trầm hơn, Chu Vy liếc trộm nàng một cái, thấy Thôi Tuyết Cảnh vẫn nhìn cô. Ánh mắt Thôi Tuyết Cảnh không mang theo chút độ ấm nào nhìn Chu Vy một cái, Chu Vy biết bản thân cô đã vô tình vượt qua ranh giới chủ tớ mà Thôi Tuyết Cảnh định ra, hoảng hốt vội vàng cúi đầu, tim đập nhảy dồn dập.



''Thật sự là càng ngày càng to gan.'' Không biết Thôi Tuyết Cảnh nói những lời này với Chu Vy hay Thôi Dật, nhưng rất rõ ràng là nàng đang rất tức giận. Nàng dùng một cước đá văng mảnh vỡ của nửa bình hoa ra thật xa, bước nhanh vào buồng trong.



Lúc này Thôi Dật thật sự giống một tên ăn mày, sa sút ngồi dưới đất, bên cạnh còn bày rất nhiều rượu, Thôi Tuyết Cảnh cầm một bình rượu còn chưa bị uống cạn, không lưu tình chút nào trực tiếp rót thẳng xuống đầu Thôi Dật.



Dòng rượu lạnh lẽo chảy xuống mặt Thôi Dật, mùi cay nồng nặc của rượu xộc thẳng vào mũi hắn khiến hắn chậm rãi tỉnh táo lại. Thôi Tuyết Cảnh đỗ xong rượu thì ném mạnh vỏ chai xuống sàn, âm thanh trong trẻo của chiếc bình thủy tinh bị đập vỡ vang vọng khắp căn phòng, âm thanh chói tai khiến Thôi Dật bật người tỉnh dậy trong cơn say, hắn vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Thôi Tuyết Cảnh đang đứng yên cúi nhìn hắn, hắn cả kinh vội vội vàng vàng bò trên mặt đất.



''Chị...chị à...'' Phản ứng của Thôi Dật rất giống một đứa trẻ làm chuyện sai trái bị xử phạt.



Nhìn bộ dạng bây giờ của hắn, Thôi Tuyết Cảnh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, vươn tay tát mạnh vào mặt hắn một cái, cuối cùng vẫn nhịn không được, ''Em nhìn lại em đi, em đang làm gì vậy hả!?'' Nàng thật sự không thể chịu đựng được nữa, nàng không muốn nhìn thấy đứa em nàng hết mực yêu quý vì một người phụ nữ không yêu hắn mà biến thành bộ dạng thảm hại như bây giờ.



Thôi Dật ôm trán, hắn biết gần đây hắn đã làm rất nhiều hoang đường. Sau khi hắn biết Tề Thấm Khải gặp tai nạn xe thì chỉ muốn đi gặp nàng, không ngờ lại xúc phạm Thôi Tuyết Cảnh, bị nàng giam lỏng trong phòng, để hắn tự mình sám hối. Kết quả bản thân lại sống trong những ngày mơ mơ màng màng, biến thành một kẻ người không giống người, quỷ không giống quỷ.



''Em xin lỗi...'' Hắn chịu đựng đủ rồi, hắn phải cầu xin tha thứ, sau khi hắn tỉnh táo ngẫm lại, chị hắn cũng chỉ vì lo lắng cho hắn mà thôi.



Thôi Tuyết Cảnh bất đắc dĩ, trầm mặc hơn nửa ngày mới nói, ''Em phải tỉnh lại cho chị, suy nghĩ xem em là ai, sau này phải làm những gì. Nếu còn để chị nhìn thấy em như vậy lần thứ hai, thì em đừng hòng tiếp tục ở lại Thôi gia này, đưng khiến Thôi gia mất mặt, nghe rõ chưa!''



''Em biết rồi.'' Thôi Dật cuối đầu thật thấp.



Thôi Tuyết Cảnh xoay người chuẩn bị rời khỏi phòng, lại sực nhớ ra gì đó nói, ''Mấy ngày nữa, em có thể đi Tề gia thăm Tề Thấm Khải, dùng... Danh nghĩa của Thôi gia chúng ta.''



''Hả?'' Thôi Dật ngây người.



''Nếu đã dùng danh nghĩa của Thôi gia, cũng đừng làm chuyện gì mất mặt.'' Thôi Tuyết Cảnh dùng giọng lạnh lùng hơn nói tiếp, ''Đừng đến lúc đó, khi nhìn thấy Tề Thấm Khải thì ngay cả bản thân họ gì cũng quên mất!'' Thôi Tuyết Cảnh nói xong thì lập tức rời khỏi phòng.



Thôi Dật sững sờ nguyên tại chỗ, hắn không có thể hiểu được Thôi Tuyết Cảnh, sao nàng có thể xoay chuyển thái độ nhanh như vậy? Nhưng việc được nhìn thấy Tề Thấm Khải, cũng đủ khiến hắn hưng phấn cả nửa ngày.



Đôi Lời: Chương này xong Esley sẽ nghỉ vài ngày nhé, hôm nay do Esley ăn chơi quá trớn....té trật tay phải, haizzz 1 tay trái thật edit khó khăn đi...mong mọi người hiểu cho Esley hờ hờ (yêu các bạn trỏe, chờ mấy ngày nữa Esley lết lết tay trái edit tiếp ùi post hen)

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện