Editor: Esley



Đôi Lời: trước khi mọi người đọc chương này Esley có đôi lời muốn chia sẻ hehe, do chương 50 hôm qua Esley kiếm không được đoạn H phía sau nên có một độc giả thầm lặng đã viết đoạn ấy (như fanfic) sau khi được Esley nhờ vả, nài nỉ và lôi kéo. Nhân đây Esley muốn cám ơn vị độc giả nọ đã bỏ 4 tiếng để viết đoạn H còn lại dựa trên văn phong và lối dẫn truyện của tác giả. Esley đã update đoạn ấy lên chương 50 (ai muốn đọc thì refresh update truyện sẽ đọc được nhé, Esley sẽ dẫn link trong phần comt), do đây là một dạng như fanfic - quyền sở hữu không thuộc về Esley nên mong bạn nào copy truyện này về post ở nơi khác thì xin quyền tác giả của bạn ấy thông qua Esley nhé? cám ơn mọi người nghe Esley dài dòng hehe.



Giữa màn đêm yên tĩnh và an nhàn, Thôi gia lại đèn đuốc sáng trưng. Thôi Tuyết Cảnh trầm mặc, nàng chăm chú nghe những gì Chương Chính kể lại, tức giận và lo lắng cuồn cuộn ập đến như sóng biển. Giữa hành lang, tất cả mọi người đang náo loạn lên thì thấy Thôi Tuyết Cảnh hùng hổ đi tới, cả đám đều sợ tới mức né tránh mở đường cho nàng.



Thôi Tuyết Cảnh đi ra ngoài, có người cung kính mở sẵn cửa xe chờ nàng, nàng vừa ngồi xuống cửa đã được đóng lại một cách nhanh chóng nhất.



''Chạy nhanh một chút.'' Thôi Tuyết Cảnh ra lệnh, tuy rằng ngoài mặt nàng vẫn bất động thanh sắc, nhưng những người trong xe vẫn có thể cảm nhận thấy không khí nặng nề toát ra từ người nàng.



Sau khi tới bệnh viện, Thôi Tuyết Cảnh nhanh chân đi đến phòng giải phẫu.



''Sao rồi?'' Thôi Tuyết Cảnh hỏi thủ hạ đứng canh ngoài cửa phòng phẫu thuật.



''Thiếu gia vẫn còn ở bên trong.''



Tên thủ hạ vừa nói xong thì có một đám y tá và bác sĩ bước đến hỏi, ''Người nhà bệnh nhân đã đến chưa?''



''Là tôi.'' Thôi Tuyết Cảnh cố giữ bình tĩnh nói.



''Chân người bệnh bị đè trong một thời gian dài, các tế bào thiếu máu trầm trọng dẫn đến hoại tử, cần phải cắt bỏ.''



Thôi Tuyết Cảnh nghe được tin này như sấm sét giữa trời quang, sắc mặt bỗng thay đổi, loạng choạng lùi về phía sau hai bước, run run nói, ''Nhất định phải cắt bỏ sao? Không thể...giữ lại hai chân sao?''



Bác sĩ gian nan nói, ''Chúng tôi cũng hiểu tâm tình của cô, nhưng tất cả các tế bào đã bị thiếu máu rất nghiêm trọng, trong tình huống này, chúng tôi đề nghị...''



''Tiến hành giải phẫu đi!'' Thôi Tuyết Cảnh đau lòng hạ quyết tâm, nàng cố nén bi thương nói xong thì tay run run ký lên giấy cam kết chịu trách nhiệm.



''Tôi muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?'' Thôi Tuyết Cảnh không thể kiềm chế nổi tức giận. ''Không phải tôi đã căn dặn tất cả các người canh chừng nó cẩn thận sao? Sao lại để nó trốn thoát khỏi phòng?!"



Những tên đàn em sợ tới mức quỳ xuống đất, mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống, ''Tiểu thư, chúng tôi đã canh chừng rất cẩn thận, mấy ngày gần đây thiếu gia cũng rất bình tĩnh chờ đợi trong phòng. Thiếu gia rất rành đường đi trong biệt thự, muốn tránh khỏi tầm mắt của chúng tôi hoàn toàn dễ như trở bàn tay. Chạng vạng hôm nay, cậu ấy thừa lúc bọn tôi thay ca, từ trên lầu hai nhảy xuống chạy mất. Tới tận lúc đưa cơm chiều chúng tôi mới phát hiện không thấy cậu ấy đâu, đương nhiên đã lập tức kêu người đi tìm cậu ấy về.''



Thôi Tuyết Cảnh là chị ruột của Thôi Dật không những không giúp hắn trái lại còn vì Diệp Vũ Trung mà trừng phạt hắn, trong lòng hắn đương nhiên chồng chất rất nhiều oán hận. Sau khi bị giam lỏng thì oán hận với Diệp Vũ Trung lại càng tăng lên. Hắn nhất định không chịu khuất phục dễ dàng như vậy, nên tìm cách trốn thoát, sau đó nghĩ thêm biện pháp xuống tay với Diệp Vũ Trung.



''Không bao lâu sau thì có người phát hiện ra thiếu gia cả người đầy máu nằm trên cánh đồng hoang ở gần biệt thự, lúc đó cậu ấy đã hôn mê. Chúng tôi lập tức kêu người thông báo cho tiểu thư, còn những người khác thì mang thiếu gia đến bệnh viện. Chuyện là như vậy, tiểu thư chúng tôi thật không dám nói dối!'' Tên đàn em đó cơ hồ đã muốn khóc, một lòng chỉ hy vọng Thôi Tuyết Cảnh chịu tin tưởng hắn.



Thôi Tuyết Cảnh nheo cặp mắt lợi hại lại, hỏi, ''Nói như vậy, các người cũng không biết là do ai làm?''



Tên thuộc hạ nọ hoảng hốt trong lòng, sợ tới mức tay run lên bần bật, ấp úng nói, ''Dạ...phải...''



''Phế vật!'' Nàng to tiếng mắng, sau đó còn nói thêm, ''Canh giữ bất lực, điều tra bất lực, những người như các người, giữ lại có ích lợi gì?''



Người nọ nghe được ý trong lời nói của nàng, cận kệ cái chết đương nhiên sợ hãi, vội liều mạng quỳ rạp xuống đất, hai tay nắm ống quần Thôi Tuyết Cảnh cầu xin, ''Tiểu thư, van ngài, van ngài cho tôi thêm một cơ hội, cho chúng tôi năm ngày...không, chỉ cần ba ngày thôi, chúng tôi nhất định tra ra hung thủ!''



Thôi Tuyết Cảnh coi hắn như con chó đang cầu xin nàng, gương mặt vẫn lạnh như băng, sắc mặt u ám, khiến những người xung quanh cũng không ai dám nhìn nàng, ''Được, ba ngày, nếu ba ngày sau còn không điều tra ra, cậu tự kêu các anh em khác chờ nhặt xác đi.''



''Dạ....cám...cám ơn tiểu thư.'' Hắn cảm động đến rơi nước mắt.



''Hừ!'' Thôi Tuyết Cảnh hừ lạnh một tiếng, vung tay bỏ đi.



Đêm dài vắng người, sau khi tiến hành xong phẫu thuật Thôi Dật được đưa về phòng bệnh, Thôi Tuyết Cảnh lẳng lặng ngồi bên giường nhìn hắn.



Chu Vy đã nhiều lần khuyên nàng về nghỉ ngơi, nhưng làm sao nàng có thể ngủ? Chuyện cũ, chuyện mới tựa như một mớ hỗn độn khiến nàng phiền não, nàng vỗn luôn thiếu ngủ, thêm chuyện xảy ra hôm nay, nàng sao có thể bình yên ngủ một giấc ngon?



''Chu Vy, cô về nghỉ trước đi.'' Thôi Tuyết Cảnh nhẹ nhàng nói.



Cô chủ còn chưa chịu chợp mắt, kẻ đày tớ như Chu Vy sao có thể chợp mắt được? Cô lắc đầu, ''Tôi muốn ở lại với tiểu thư.''



''Cô nghe lời đi, đi về nghỉ ngơi trước, đến hừng đông hãy quay lại, phải nghỉ ngơi thật tốt, mai mới có tinh thần làm việc. Cô và tôi không giống nhau, tôi căn bản không tài nào ngủ được.'' Vào những lúc bình thường, với những người thân, Thôi Tuyết Cảnh luôn là một người ôn hòa. Nhưng là một loại ôn hòa cất giấu sự tàn nhẫn, những người như vậy đôi khi còn khủng bố hơn những người bình thường khác.



Chu Vy không lay chuyển được nàng, cũng cảm thấy nàng nói có lý, nói thêm vài câu chuẩn bị rời khỏi phòng bệnh. Cô nhíu mi, kẻ xuống tay cũng thật độc ác, nếu để nàng điều tra được là ai, nhất quyết sẽ không dễ dàng buông tha kẻ đó.



Trong phòng chỉ còn lại Thôi Tuyết Cảnh, nàng đau lòng nhìn thấy vết thương trên mặt Thôi Dật, bàn tay run rẩy nhìn không được muốn vuốt mặt hắn, nhưng lại sợ làm hắn đau, nên chỉ chạm nhẹ một lát thì thu tay về. Thôi Dật là bảo bối nàng cưng chiều nuôi nấng từ nhỏ tới lớn, nàng nguyện ý chính tay làm những việc phạm pháp của Thôi gia cũng không muốn liên lụy đến hắn. Cho dù hai tay nàng phải nhuộm máu cũng quyết không để đứa em trai này biến thành giống nàng. Từ nhỏ đến lớn Thôi Dật không phải là một đứa bé ác độc. Chẳng qua trong tình yêu hắn có hơi cố chấp, nên mới làm chuyện sai lầm. Hắn lúc nào cũng đều nghe lời nàng, chưa bao giờ làm chuyện gì thương thiên hại lí.



Mẹ của cả hai đã qua đời từ sớm, từ nhỏ đến lớn cũng chỉ có một mình nàng chân chính quan tâm hắn. Bây giờ hắn ra nông nổi này, sao Thôi Tuyết Cảnh có thể không đau lòng? Nàng nhìn chân Thôi Dật bị cắt bỏ một đoạn từ đầu gối trở xuống, mà lòng đau nhói, nước mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng rơi xuống từ khóe mắt. Sau khi hắn tỉnh lại, sẽ bị đã kích ra sao?



Người ác độc này là ai, kỳ thật trong lòng Thôi Tuyết Cảnh đã sớm đoán ra, chỉ có điều nàng vẫn còn chưa điều tra rõ, không thể kết luận quá sớm. Nếu thật đúng như những gì nàng đoán, việc này chắc chắn sẽ không dễ dàng kết thúc.



Tuy rằng mấy ngày này cảm tình của Tề Thấm Khải và Diệp Vũ Trung đang dần dần ấm lên, như keo như sơn, nhưng đã rất lâu Vũ Trung chưa quay về nhà. Nghĩ đến cha mẹ, cô cũng rất nhớ họ, nên muốn bớt chút thời gian về thăm nhà một chuyến.



Tề Thấm Khải cũng không ngăn cản, chỉ ân cần căn dặn cô đi đường cẩn thận, lúc nào cũng phải nhớ nàng là đủ rồi. Vũ Trung cảm thấy thái độ của nàng khá là kỳ quái, sao lại dễ dàng đáp ứng như vậy?



Nhưng mặc kệ thế nào thì cô cũng phải nhân dịp nghỉ lễ mà về chăm sóc cha mẹ vài ngày, khi kỳ nghỉ vừa bắt đầu cô lập tức quay về ký túc xá thu dọn đồ đạc.



Vừa trở về ký túc xá không bao lâu, mấy người bạn chung phòng nhiều chuyện của cô lập tức bu lại hỏi thăm lúc trước cô đã xảy ra chuyện gì, hôm đó đã khuya mà Tề Thấm Khải lại khẩn trương chạy đến ký túc xá hỏi chuyện của cô. Kỳ thật sau khi Vũ Trung được cứu cũng nhận được điện thoại hỏi han ân cần của mọi người, nên đã tiện miệng nói chuyện một hồi, nhưng trước sau cũng không đề cập đến chuyện bị bắt cóc.



Bây giờ nhắc tới chuyện xảy ra đêm hôm đó Vũ Trung lại nghẹn lời.



''Nói mau a!'' Trương Huyên dùng tay khửu tay ôm lấy cánh tay cô, ''Lúc đó Tề tổng khẩn trương lắm nha, giống như sắp suy sụp hoàn toàn ấy.''



Vũ Trung nuốt một ngụm nước bọt, lúc ấy Tề Thấm Khải chắc chắn là sắp phát điên. Thật ra chuyện này cũng đều là lỗi của cô, đã hẹn Tề Thấm Khải trước mà đến cuối cùng lại quên mất, sau đó mới bị Thôi Dật thừa cơ bắt cóc.



''Không có gì hết, chỉ là mình lỡ hẹn thôi.'' Diệp Vũ Trung hàm hàm hồ hồ nói đại cho qua.



''Thật hay xạo vậy?''



Diệp Vũ Trung giả bộ bày ra vẻ mặt ''thích tin hay không thì tùy'', không kiên nhẫn nói, ''Là xạo! Các cậu hài lòng chưa?''



Châm biếm như vậy mới khiến những người nhiều chuyện như Trương Huyên im miệng, ''Lớn già cái đầu mà còn lỡ hẹn! Biến Tề tổng đáng thương thành ra như thế...'' Ngưu Gia Di chặc lưỡi, lắc đầu than.



Diệp Vũ Trung chọi đồ vào hai người bọn họ rồi nói, ''Hơ, mình còn một phần bài tập chưa kịp nộp cho cô giáo, mình phải đi bây giờ, mặc kệ các cậu!'' Cô nhếch môi nói, bộ dạng như ghét bỏ, khiến Trương Huyên và Ngưu Gia Di phải bật cười.



Sau khi Diệp Vũ Trung nộp xong bài tập thì đi dạo loanh quanh trong khuôn viên trường.



Đi tới đi lui thì thấy một bóng dáng quen thuộc. Ban đầu cô còn tưởng đó chỉ là ảo giác của bản thân, nhưng nhìn hồi lâu, lại cảm thấy có gì đó không đúng, bán tín bán nghi đi đến vỗ lên vai người nọ.



Thôi Tuyết Cảnh xoay người, khuôn mặt tươi cười niềm nở, ''Lại là cô, trùng hợp vậy.''



Nàng bình tĩnh như vậy lại khiến Diệp Vũ Trung vô cùng kích động, ''Thật sự là cô! Tôi còn tưởng ai có bóng dáng giống cô nữa chứ!''



Nụ cười vẫn còn nở rộ trên môi Thôi Tuyết Cảnh, ''Chúng ta mới biết nhau không bao lâu, mới đó mà cô đã nhớ bóng lưng của tôi?''



Đối với kiểu trêu đùa vô cùng đắc ý của người trước mặt, Vũ Trung chắc chắn nàng là người cô gặp dưới địa lao ngày hôm đó, ''Nói thế nào thì chúng ta cũng là bạn vào sinh ra tử với nhau, tôi lại luôn chạy phía sau cô, nhớ rõ dáng lưng cô có gì đáng ngạc nhiên chứ?''



''Ha? xem ra đúng là không có gì đáng ngạc nhiên.''



Vũ Trung không nói tiếp, Thôi Tuyết Cảnh cũng không chủ động lên tiếng, không khí bỗng trở nên trầm mặc, Vũ Trung vội nói, ''Lần trước không phải tôi kêu cô chờ tôi sao? Sau khi tôi quay lại tìm thì cô đã đi mất rồi.''



''Sau khi cô đi không bao lâu, tôi sợ sẽ bị người của Thôi Dật bắt về, chỗ đó cũng không nên ở lâu, nên quyết định để lại một mẫu giấy cho cô. A, đúng rồi, cô có thấy mẫu giấy đó không?''



Vũ Trung gật đầu, ''Tôi nhận được, tuy rằng giấy thoạt nhìn khó coi một chút.''



Thôi Tuyết Cảnh tiếp lời, ''Ừm, vậy là tốt rồi. Sau đó tôi men theo một con đường nhỏ, chạy theo một hướng khác, cũng may là có thể thuận lợi trốn thoát. Cô cần gì lo lắng như vậy?''



''Cũng không phải lo lắng gì, chỉ là tôi cảm thấy...cảm thấy cô quả thật thần kỳ.''



''Thần kỳ?'' Thôi Tuyết Cảnh nhịn cười không được, ''Cô đừng nâng tôi lên trời chứ?''



''Cô giống như một người thần bí, đúng rồi, chính xác là thần bí.''



Thôi Tuyết Cảnh từ chối cho ý kiến, ''Được rồi, đủ rồi.''



''Cô quen thuộc đường đi ở Thôi gia như vậy, trặc chân mà còn có thể chạy trốn, tôi còn gặp lại cô ở đây, không biết nói thế nào nhưng lại cảm thấy thật thần kỳ.'' Vũ Trung xoa đầu nói.



Thôi Tuyết Cảnh chỉ nhìn cô mà không nói thêm lời nào



Sao không khí lại trở lạnh rồi? Vũ Trung không rõ tại sao Thôi Tuyết Cảnh luôn thích trầm mặc, nàng thích không khí mất tự nhiên này đến vậy sao?



''Nếu chúng ta đã hữu duyên như vậy, chi bằng kết giao bằng hữu đi? Tôi còn chưa biết cô tên họ là gì?'' Diệp Vũ Trung cảm thấy nói như vậy có phần hơi đường đột, cứ như mấy anh chàng tai to mặt lớn, võ hiệp trong phim chưởng đang hành tẩu giang hồ thì gặp được tri kỷ, sau đó còn lỗ mãng muốn kết giao bằng hữu.



...



Được rồi, quả nhiên lại là trầm mặc, nếu người này cự tuyệt thì còn đỡ đi, đằng này lại chẳng cho cô chút phản ứng nào, khiến cô cứ như thằng hề đang diễn hài độc thoại ấy.



''Lần sau đi, nếu lần sau gặp lại, tôi sẽ nói cho cô biết tên thật và thân phận của tôi, nhưng, tôi không phải học sinh của trường đại học này.''



Nhìn mình giống kẻ đầu cơ trục lợi lắm sao? Nói tên thôi mà cũng cần chờ đến lần sau, có cần chảnh đến vậy không!?



Thôi Tuyết Cảnh nói xong thì im lặng bỏ đi, chờ Vũ Trung kịp phản ứng thì nàng đã đi rất xa rồi, ''Aizzz...'' Cô muốn gọi nàng lại, nhưng cảm thấy không có lý do gì nên đành từ bỏ ý định. Nếu có duyên thì sẽ gặp lại, cần gì phải cưỡng cầu.



Nhưng Vũ Trung trăm triệu lần không thể ngờ rằng, lần gặp lại của cô và Thôi Tuyết Cảnh, so với việc cô bị Thôi Dật bắt cóc còn đáng sợ hơn.



i�k�1}w

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện