Editor: Esley



''Sao cô ta lại đến đây?'' Thư Kiệt vừa lên lầu tuần tra đã nhìn thấy Chu Vy bước xuống xe xuyên qua tấm kính thủy tinh trên hành lang.



Thư Kiệt đối với cô gái vừa cứng nhắc vừa nghiêm túc này không hề có chút hảo cảm nào, ''Cô ta tới đây làm gì? Phải xuống nhìn thử xem!'' Thư Kiệt lẩm bẩm, dẫn theo một đám người đi xuống lầu.



''Họ Chu kia, cô tới đây làm gì?'' Thư Kiệt quên mất dáng dấp nho nhã trong dĩ vãng, bỗng chốc trở thành một kẻ vô lại hỏi Chu Vy.



Vẻ mặt nghiêm túc của Chu Vy cũng lập tức bị thay bằng sự căm ghét, ''Không phải tới tìm anh là được rồi. Tôi tới tìm Tề Thấm Khải.''



''Ơ hay, tên của Đại tiểu thư nhà chúng tôi là để cô gọi thẳng à?''



''Cô ta đâu rồi? Tôi không rãnh ở đây tán dóc với loại người vô lại như anh, tránh ra!''



Thư Kiệt bị cô chữi là vô lại thì mặt liền tím tái, ''Miệng lưỡi của cô chanh chua như vậy sẽ có một ngày tôi cho cô một bài học!''



''Bớt lắm lời đi, Tề Thấm Khải đâu rồi?''



''Tiểu thư không có nhà, có chuyện gì thì nói với tôi đi, tôi chuyển lời cũng vậy thôi.''



''Vậy anh phải nghe cho kỹ. Nếu nghe sót chữ nào, tạo thành bi kịch gì, thì anh chịu toàn bộ trách nhiệm.'' Chu Vy nói.



''Cô lắm lời vậy? Nói nhanh đi.''



''Tiểu thư của chúng tôi nói, vào giữa trưa ba ngày sau, nếu như muốn gặp Diệp Vũ Trung thì đến vách núi phía sau Thôi gia chờ. Nhớ kỹ là vào giữa-trưa-ba-ngày-sau.'' Chu Vy còn cố ý cường điệu một lần cuối.



Thư Kiệt hận đến nghiến răng nghiến lợi, ''Tôi khinh! Tôi biết ngay mà, Diệp tiểu thư là do mấy người bắt đi! Đừng nói cứ như mấy người hiền lành lắm vậy!.''



Chu Vy mặt lạnh nghe Thư Kiệt hùng hùng hổ hổ, ''Gã đàn ông lắm chuyện!''



Thư Kiệt thực sự là sắp bị cô gái này chọc tức điên, vừa định phản bác đã nghe Chu Vy nói trước, ''Rõ ràng lần này tiểu thư chúng tôi thật lòng muốn cùng Tề tiểu thư xóa bỏ hết ân ân oán oán trong dĩ vãng. Anh cũng đừng trách chúng tôi ra tay với Diệp Vũ Trung, là ai khiến thiếu gia chúng tôi bị mất đi đôi chân?''



''Cô im đi, cô có lầm hay không! Là chúng tôi ra tay với Thôi Dật trước hay là do Thôi Dật bắt cóc Diệp tiểu thư trước? Cô còn không thấy ngại khi mang hết trách nhiệm đổ lên đầu chúng tôi?''



Chu Vy cười gằn, ''Anh không những lắm chuyện mà còn nông cạn! Đúng, quả thật thiếu gia của chúng tôi đã bắt cóc Diệp Vũ Trung, nhưng sau khi tiểu thư của chúng tôi biết chuyện đã cố ý thả cô ta về. Đừng nói cho tôi biết anh vẫn luôn cho rằng một mình Diệp Vũ Trung có thể nhẹ nhõm trốn thoát một cách thần kỳ như vậy? Anh là ngây thơ hay là ngu ngốc vậy?'' Chu Vy hoàn toàn tỏ ra khinh thường Thư Kiệt.



Thư Kiệt bị chữi đến nghẹn lời, đầu óc của anh không tài nào xoay chuyển nhanh bằng cô gái trước mặt.



''Được rồi, không cần cãi nữa, đồ ếch ngồi đáy giếng! Tôi cũng lười cùng anh buôn chuyện. Lời tôi cũng đã nói xong rồi, anh muốn chuyển lời như thế nào với Tề tiểu thư của anh thì tùy.'' Cô nói xong liền quay lên xe.



''Lão đại, vậy bây giờ...'' Một tên đàn thấy Thư Kiệt hận đến nghiến răng, lên tiếng muốn hỏi có nên đuổi theo hay không.



Thư Kiệt thật hận đến nghiến răng nhưng chỉ nhìn chiếc xe mau chóng rời đi, cuối cùng vẫn không cam tâm nói một câu, ''Đi tìm Đại tiểu thư.''



''Anh xác định là do Thôi Tuyết Cảnh nói?'' Tề Thấm Khải khi biết Chu Vy đến chuyển lời thì hơi kinh ngạc.



Thư Kiệt gật đầu, ''Dạ phải, là cô gái khó ưa hôm nọ đích thân đến chuyển lời, cô ta có vẻ là tâm phúc của Thôi Tuyết Cảnh. Nếu cô ta đã chịu đích thân đến chuyển lời, tôi nghĩ không cần phải hoài nghi tính chất chân thật của chuyện này.''



Tề Thấm Khải chán nản dựa vào ghế, đôi lông mày nhíu chặt, hai mắt nhắm lại, ''Tôi thật không biết Thôi Tuyết Cảnh rốt cuộc muốn thế nào? Theo như những gì chị ta nói, chị ta đang chuẩn bị thả Vũ Trung về, nhưng lại ước hẹn tại vách núi, chị ta rốt cuộc đang có ý định quỷ quái gì?'' Nàng bắt đầu có chút hối hận vì lúc trước đã xử trí qua loa chuyện của Thôi Dật, tuy đã mười mấy năm nàng chưa gặp lại Thôi Tuyết Cảnh, nhưng nàng biết Thôi Tuyết Cảnh từ nhỏ đã có bụng dạ thâm sâu khó lường, bây giờ e là còn đa mưu túc trí hơn nàng, quỷ kế và thủ đoạn cũng khẳng định hơn hẳn nàng.



Từ trước đến giờ Tề Thấm Khải cũng không cảm thấy bản thân nàng lẫn sâu vào thế giới ngầm của xã hội đen, tuy có đôi lúc nàng dễ bị kích động làm nên việc sai trái. Nhưng Thôi Tuyết Cảnh lại hoàn toàn không giống vậy, nàng có tính cách bất hiển sơn bất lộ thủy* âm u như vậy, tuyệt đối thích hợp dấn thân vào con đường kinh doanh phi pháp.



(*Ngấm ngầm, không rõ ý tứ)



Thư Kiệt thở dài, lần trước cũng do anh ta xử lý chuyện của Thôi Dật không được thỏa đáng, ''Vậy... Chúng ta phải làm sao?''



Tề Thấm Khải ngước đầu, đôi mắt vô thần chăm chú nhìn lên trần nhà, bất đắc dĩ nói: ''Làm theo những gì chị ta nói đi.''



Thư Kiệt tỏ vẻ rất kinh ngạc, ''Nhưng làm vậy...ngài không sợ xảy ra vấn đề gì sao?''



''Mặc kệ có xảy ra vấn đề gì hay không, tôi chỉ có thể đi một bước này, nếu không Vũ Trung sẽ gặp nguy hiểm.''



''Vậy chúng ta phải mang bao nhiêu người?''



Tề Thấm Khải suy nghĩ một chút, ''Không cần mang nhiều người.''



''Tại sao? Đại tiểu thư, ngài nên biết chỗ đó là địa bàn của Thôi gia, vạn nhất bọn họ động tay động chân...''



''Chính bởi vì nơi đó là địa bàn của bọn họ nên cho dù chúng ta có mang nhiều người hơn đi chăng nữa, thì một khi Thôi Tuyết Cảnh đã có ý định gây khó dễ cho chúng ta, anh nghĩ chúng ta có thể làm gì?'' Tề Thấm Khải giải thích.



Thư Kiệt nản lòng, Tề Thấm Khải nói rất đúng. Nếu như Thôi Tuyết Cảnh thật sự muốn đối phó với Tề gia, cho dù có mang nhiều người hơn cũng vô dụng.



''Tôi nghĩ thế lực của Thôi gia càng ngày càng lớn mạnh, nên trong một quãng thời gian dài trước đây, cha tôi mới hết lần này đến lần khác muốn tác hợp tôi với Thôi Dật.'' Tề Thấm Khải cảm thán, nếu như có thể chọn, nàng thà tình nguyện làm một ''gian thương'' cũng không muốn cấu kết với bọn người xã hội đen của Thôi gia, ''Lần này, chúng ta không thể động thủ với người của Thôi gia. Lần trước tôi bởi vì Vũ Trung mà ra tay với Thôi Dật đã bị cha biết được, tôi không chỉ bị cha mắng một lần. Họ Thôi thực sự là không thể trêu chọc.''



''Vậy Diệp tiểu thư thật có thể bình an vô sự trở về sao?''



''Vậy phải xem Thôi Tuyết Cảnh muốn thế nào. Cho dù chị ta đưa ra điều kiện vô lý đến thế nào đi chăng nữa, thì e là tôi cũng phải chấp nhận.'' Hậu hoạn do Tề Thấm Khải nàng gây ra, cũng đã đến lúc nên tính toán rõ ràng một lần.



Sắp tới thời gian ước định, Thôi Tuyết Cảnh vẫn nhàn nhã ngồi trong phòng, tấm màn cửa sổ bị Chu Vy kéo ''rào'' một tiếng, những ánh dương quan khô nóng lập tức chiếu vào phòng. Da dẻ Thôi Tuyết Cảnh có chút tái nhợt, tựa như trong suốt dưới ánh mặt trời. Nàng nheo mắt lại, dùng tay che mắt ngăn cản chút ánh sáng mặt trời chói chang.



Nàng lười biếng nói: ''Gần đến giữa trưa rồi sao? Diệp Vũ Trung đâu?''



''Đang được canh giữ trong phòng.''



''Tôi muốn gặp một chút.'' Thôi Tuyết Cảnh nói.



''Tôi sẽ mang cô ta tới đây.'' Chu Vy nói.



''Không cần.'' Thôi Tuyết Cảnh đứng lên, ''Tôi tự mình đi gặp.''



Thôi Tuyết Cảnh ngồi xuống giường, ngón tay thon dài trắng mịn của nàng nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc đen suôn dài của Vũ Trung, mỉm cười nói với Vũ Trung đang nằm trên giường, ''Em rất xinh đẹp.''



Vũ Trung chẳng có phản ứng nào với động tác thân mật này của nàng, ánh mắt vô hồn lơ đãng nhìn về phía trước.



''Vũ Trung, Trầm Nhiễm đã dạy em phải làm những gì rồi đúng không?'' Thôi Tuyết Cảnh thì thầm vào tai Vũ Trung.



Vũ Trung gật đầu.



''Tốt lắm.'' Thôi Tuyết Cảnh ôn nhu vuốt đầu cô, ''Nhớ kỹ hết rồi chứ?''



Vũ Trung lại gật đầu.



''Em biết nên làm gì rồi đúng không?''



Đáp lại nàng vẫn là một cái gật đầu.



Giờ phút này, Thôi Tuyết Cảnh mới tựa hồ cảm thấy thương tiếc Vũ Trung, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, ''Để một cô bé ngoan ngoãn như em phải đi mạo hiểm, tôi thật không nỡ lòng. Nhưng không sao, chỉ cần em làm tốt hết mọi chuyện...''



''Mang người xuống xe.'' Thôi Tuyết Cảnh sau khi rời khỏi phòng liền căn dặn Chu Vy đang đứng đợi bên ngoài.



''Dạ.''



''Thấm Khải, bọn họ thật sự sẽ thả Vũ Trung ra sao?'' Trầm Ngôn hỏi.



Ánh mắt Tề Thấm Khải thủy chung vẫn hướng về phía trước, ''Ừm.''



''Khẳng định như vậy?''



''Nếu Thôi Tuyết Cảnh đã nói như vậy, thì nhất định sẽ làm. Chỉ có điều... mình không biết chị ta chịu thả Vũ Trung có đòi điều kiện gì hay không, hoặc nói một cách khác, mình không biết chị ta muốn lợi dụng Vũ Trung làm gì?'' Theo hiểu biết của nàng về Thôi Tuyết Cảnh, nàng ta chắc chắn sẽ không chịu giảng hòa đơn giản như vậy. Tề Thấm Khải đã kết thù với Thôi Dật, mà mối thù này lại còn sâu tựa biển. Hơn nữa, trong công việc làm ăn Thôi gia và Tề gia không ngừng xích mích nhau, quan hệ mỗi lúc một phức tạp hơn. Tề Thấm Khải rất rõ ràng, cho dù hôm nay nàng có thể thanh toán toàn bộ món nợ ân oán cá nhân giữa nàng, Diệp Vũ Trung, Thôi Tuyết Cảnh và Thôi Dật, cũng không thể xóa bỏ hết ân oán giữa hai gia tộc, đoạn đường phía trước e là sẽ còn dài hơn rất nhiều.



Trầm Ngôn nặng nề thở dài một hơi, im lặng chờ đợi.



''Đến rồi.'' Tề Thấm Khải nói.



Trầm Ngôn nhìn theo tầm mắt nàng, quả nhiên thấy một đám người đang đi tới. Chờ bọn họ tiến lại gần hơn, Trầm Ngôn rốt cuộc thấy được Vũ Trung.



''Là Vũ Trung! Đúng là Vũ Trung!'' Trầm Ngôn kích động vừa lay Thấm Khải vừa hô.



Tề Thấm Khải không ngừng thở gấp, hiển nhiên nàng cũng đang rất kích động, chỉ là nàng bình tĩnh hơn Trầm Ngôn một chút, bởi vì nàng không thể không đề phòng con cáo già giảo hoạt Thôi Tuyết Cảnh.



''Ai là Thôi Tuyết Cảnh?''



''Mình có thấy chị ta bao giờ đâu mà biết? Không phải hồi nhỏ cậu hay chơi với chị ta sao? Ngay cả cậu cũng không biết?''



Tề Thấm Khải nói: ''Cậu thử tính xem bao nhiêu năm rồi? Cậu còn nhớ mình hồi bé trông ra sao sao?''



Trầm Ngôn hồi tưởng một hồi, khi Tề Thấm Khải còn bé trông đáng yêu hơn bây giờ, nhưng cô không dám nói ra mà chỉ lắc đầu theo bản năng.



''Mẹ kiếp! Lại là cô ta!'' Người Thư Kiệt nhìn thấy đầu tiên không phải Diệp Vũ Trung, mà lại là Chu Vy, nếu hỏi tới nguyên nhân, thì chỉ có thể trả lời do anh ta hận Chu Vy vô cùng. Nói một cách đơn giản hơn chính là khi chạm mặt kẻ thù thì đôi mắt đặc biệt sáng tỏ hơn.



Chu Vy đi tới vách đá cheo leo, Tề Thấm Khải cũng đi qua theo. Bên dưới vách núi chính là biển cả xanh thẳm, sóng to gió lớn. Cả đám người đứng cheo leo trên vách đá, chỉ cần sơ sẩy một chút thì có thể rơi xuống vách núi cao mấy chục thước, lập tức bị sóng to nuốt chửng.



''Tề tiểu thư, ngày hôm nay tôi nhận sự ủy thác của tiểu thư, mang Diệp tiểu thư đến trả lại cho cô. Cô và tôi đều hiểu rõ, nếu Tề gia với Thôi gia cuốn nhau vào tranh chấp không cần thiết, thì hai bên đều không có lợi. Chuyện của thiếu gia, là do cậu ấy tự mình chuốc lấy, tuy cậu ấy bị mất đi đôi chân, tiểu thư cũng rất tức giận, nhưng trước sau tiểu thư vẫn tin tưởng, sau này nhất định còn cơ hội đường đường chính chính đấu với Tề tiểu thư lần thứ hai. Lần này bắt cóc Diệp Vũ Trung chỉ vì muốn Tề tiểu thư nếm thử một chút cảm giác lo lắng sợ hãi, hi vọng sau này hai nhà sẽ không phát sinh những chuyện tương tự như thế này nữa.''



Tề Thấm Khải vừa nghe tới bốn chữ 'đường đường chính chính' thì chỉ cười giễu cợt hỏi, ''Vậy sao? Vậy sao Thôi Tuyết Cảnh lại không ra gặp tôi?''



''Quanh năm sức khỏe tiểu thư không được khá, vậy xin Tề tiểu thư thứ lỗi...''



Ánh mắt Tề Thấm Khải thủy chung vẫn dán chặt trên người Vũ Trung, nhưng đôi mắt vô thần của Vũ Trung chỉ đăm đăm nhìn về phía trước.



''Tề tiểu thư, bây giờ tôi xin trả Diệp tiểu thư lại cho cô.'' Chu Vy nói xong liền buông lỏng tay Diệp Vũ Trung ra.



Nãy giờ, Tề Thấm Khải vẫn chú ý tới Chu Vy, chỉ lo cô sẽ giở thủ đoạn với Vũ Trung bởi hai người cách vách núi không bao xa. Tuy vách đá chỉ cao chừng mười mấy mét, nhưng nếu chẳng may ngã xuống thật thì giữa biến cả mênh mông sâu thẳm, muốn cứu người cũng phi thường khó. Nếu như người bị rớt xuống có kỹ năng bơi không được tốt, sợ là sẽ phải chôn thây nơi biển cả.



Cũng may Chu Vy không làm gì Vũ Trung, sau khi cô buông tay ra, thì Vũ Trung bắt đầu từng bước từng bước chậm chạp di chuyển về phía Tề Thấm Khải. Điều này... Trầm Ngôn cảm thấy rất kỳ quái, dựa trên những gì cô biết về tính tình của Vũ Trung, cách nhiều ngày không được gặp Tề Thấm Khải, lại còn trải qua nhiều chuyện oan ức như vậy, cô chắc chắn sẽ không bình tĩnh như bây giờ, bình tĩnh đến ngay cả một biểu cảm cũng không có...



''Vũ Trung...'' Giờ khắc này Tề Thấm Khải kích động đến không kềm chế được, đôi mắt nàng dần trở nên ướt át, hai tay dang ra, ''Vũ Trung mau qua đây, tôi thật sự rất lo cho em.''



Diệp Vũ Trung rốt cục cũng đi tới trước mặt Tề Thấm Khải, được nàng nhanh tay ôm vào lòng.



''Tôi rất nhớ em.'' Nước mắt Tề Thấm Khải không ngừng tuông rơi, người yêu mất đi rồi bỗng nhiên có lại được khiến nàng buông lơi tính cảnh giác, Vũ Trung cũng không nói lời nào, chỉ ngoan ngoãn mặc Tề Thấm Khải tùy ý ôm cô, để lệ nàng tuông rơi trên vai cô.



Sau khi đã khóc hết nước mắt, Tề Thấm Khải buông cô ra, nâng mặt cô lên nhìn thật kỹ, tất cả đều là thật, vẫn là gương mặt quen thuộc này, vẫn là người nàng yêu nhất trên đời, ''Vũ Trung, tôi khiến em chịu ủy khuất rồi, em có sao không?''



Vũ Trung nói trong vô cảm: ''Em không sao, chị không cần lo lắng.''



''Vậy thì tốt.'' Tề Thấm Khải cũng được an ủi phần nào, lại tiếp tục kéo Diệp Vũ Trung vào trong lòng ôm như bảo bối.



Trầm Ngôn càng nhìn càng cảm thấy không ổn, nhưng cô mãi vẫn không nhìn ra được hai người lạ ở chỗ nào.



''Tề tiểu thư, mọi việc hôm nay đến đây xem như chấm dứt.'' Chu Vy nói. ''Tất cả ân oán đều được kết thúc.''



''Được.'' Tề Thấm Khải cảm thấy chỉ cần để Vũ Trung trở về bên nàng thì họ muốn sao cũng được, không còn gì quan trọng hơn Vũ Trung trong mắt nàng.



Chu Vy nhìn nàng vô tâm trả lời, cười giễu cợt nói, ''Vậy xin từ biệt.''



Sau khi Chu Vy rời đi không bao lâu, Tề Thấm Khải cũng định đưa Vũ Trung rời đi, ''Chúng ta về nhà được không? Ba mẹ em cũng tới rồi, bọn họ đều đang rất lo lắng cho em.''



Vũ Trung nhìn nàng, Tề Thấm Khải không hiểu cô đang bị làm sao? Bị sợ hãi quá độ sao?



Ngay khi Tề Thấm Khải đang sững sờ chưa kịp mở miệng nói chuyện, thì có một luồng ánh sáng lay động lóe lên trong mắt Trầm Ngôn, không biết tự lúc nào trong tay Vũ Trung đã xuất hiện một con dao bóng loáng. Trầm Ngôn sợ hãi, vội vã hô to, ''Thấm Khải cẩn thận!''



Chỉ là...không còn kịp nữa rồi...



Con dao sắc bén đã đâm thẳng vào bụng Tề Thấm Khải.



''Thấm Khải!'' Trầm Ngôn hét lên.



Tề Thấm Khải không thể tin vào mắt mình, nhìn trân trân vào con dao đang cắm sâu vào người nàng, màu đỏ tươi của máu chảy dọc theo cán dao.



Một giọt, hai giọt....từng giọt từng giọt máu nhuộm đỏ mảnh đất dưới chân nàng.



''Đại tiểu thư!'' Thư Kiệt vội vàng chạy đến, thật không ngờ rằng ngay lúc này đôi chân Vũ Trung lại trượt đi, trong nháy mắt thân thể cô đã ngã xuống vách đá cheo leo.



Tề Thấm Khải cả kinh, theo bản năng vội vươn tay muốn bắt lấy tay Vũ Trung, nhưng trong khoảnh khắc chớp nhoáng đó, hai mắt nàng bỗng tối xầm lại.



Không biết đâu là bến bờ, cái gì nàng cũng không nhìn thấy được, vươn tay ra liệu có thể bắt được gì đây?



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện