Editor: Wall 



Beta: Nhã



"Còn chưa ngủ?" Thôi Tuyết Cảnh làm như không có chuyện gì, đi vào phòng như bình thường, thấy Trầm Nhiễm ngồi ở trên giường đưa lưng về phía mình.



Trầm Nhiễm không quay đầu lại, đưa lưng về phía Thôi Tuyết Cảnh, vẻ mặt không đổi. Thôi Tuyết Cảnh cởi đồng hồ, cởi quần áo ra, làm chuyện của mình.



"Cậu thích cô ta?" Trầm Nhiễm đột ngột hỏi.



Động tác trên tay Thôi Tuyết Cảnh hơi ngưng lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, giọng nói bình tĩnh như trước, lại làm tiếp động tác trên tay: "Tại sao đột nhiên lại hỏi như vậy?"



Trầm Nhiễm chán ghét giọng điệu dửng dưng và thái độ như vậy của Thôi Tuyết Cảnh, không còn giữ thái độ ăn nói khép nép mà là cứng nhắc ra lệnh: "Trả lời mình."



"Em ấy đáng giá để mình thích, chỉ là mình không biết thích theo như cậu nói là có ý gì?" Đôi mắt bình tĩnh của Thôi Tuyết Cảnh nhìn thẳng vào ánh mắt vừa nghiêm túc vừa thương tâm của Trầm Nhiễm, không chút nào biến đổi.



Vẻ mặt Trầm Nhiễm thay đổi, tim giống như bị vỡ nát, hận ý ngập tràn từ trong lòng dâng trào: "Thôi Tuyết Cảnh, vì sao cậu lại đối xử với mình như thế?"



Thôi Tuyết Cảnh kéo kéo khóe miệng, giống như trào phúng: "Đối với cậu? Mình đối xử với cậu như thế nào? Nếu cậu chán ghét mình, cảm thấy mình đối xử với cậu không tốt, cũng có thể đi bất cứ lúc nào. Trước giờ mình không có cưỡng ép cậu bên cạnh mình." Thôi Tuyết Cảnh thu lại ý cười, nhìn vẻ mặt lạnh lùng ấy thì Trầm Nhiễm biết nhất định kết quả cuối cùng cô vẫn là người bị tổn thương.



"Cậu vẫn canh cánh chuyện năm đó, thật ra thì cậu căn bản không hề tha thứ cho mình! Cậu chỉ đang lợi dụng tình cảm của mình để thực hiện mục đích của cậu. Cậu giữ mình bên cạnh, lạnh nhạt với mình, cậu cũng biết mình sẽ không rời khỏi cậu nên cậu liền tùy ý dùng thái độ lạnh lùng của cậu làm mình đau khổ." Trầm Nhiễm cố lấy dũng khí, nhẫn tâm đem chân tướng hai năm chôn giấu trong lòng mình mà nói ra.



"Nếu biết, vậy thì đi đi, mình chưa từng hạn chế sự tự do của cậu. Mình là cặn bã, nhưng mà đừng quên, Trầm Nhiễm, với những gì cậu đã gây ra cho Nghiêm Đồng, thì cậu mãi mãi không thể trốn tránh trách nhiệm. Được rồi, mình đê tiện, mình lãnh khốc. Cậu thì sao? Biết rõ ý định của mình, nhưng vẫn ở bên cạnh mình. Chúng ta cùng là cặn bã, cùng đê tiện, thật sự là tuyệt phối a!" Thôi Tuyết Cảnh không để ý nói, nở một cười nhàn nhạt, lại lộ ra tàn nhẫn cùng độc ác. Nàng cầm lấy cổ áo của Trầm Nhiễm, "Cậu phải nhớ kỹ, mình cho cậu thêm một cơ hội cuối cùng, rời khỏi mình, hoặc là..." ánh mắt Thôi Tuyết Cảnh âm lãnh nhìn thẳng vào ánh mắt tràn đầy nước mắt của Trầm Nhiễm, "Chúng ta cùng nhau xuống địa ngục."



Trầm Nhiễm nhắm hai mắt lại, từng giọt nước mắt rơi xuống. Thôi Tuyết Cảnh buông tay ra, cầm lấy áo khoát: "Nếu mình là cậu, mình sẽ hoàn toàn chấm dứt ý niệm trong lòng. Không đáng, cũng không nên. . ." Nàng nhìn thoáng qua Trầm Nhiễm, trong mắt có cảm xúc khác thường, cuối cùng vẫn không chút nào lưu luyến bỏ đi.



Trầm Nhiễm xụi lơ ngồi trên giường, ôm đầu gối, từ ẩn nhẫn đến khóc nức nở, rồi đến lớn tiếng khóc. Đêm cô quạnh vắng vẻ, tiếng khóc bi thương có vẻ đặc biệt thê thảm. Thôi Tuyết Cảnh vừa bước khỏi cửa đã bắt gặp Diệp Duệ đứng ở cạnh cửa, khi thấy nàng khẽ nhếch môi cười, thì cô tỏ ra có chút kinh ngạc. Thôi Tuyết Cảnh thản nhiên nhìn cô một cái, rồi cất bước lướt qua người cô.



Không phải Diệp Duệ không muốn nói chuyện, chính là không biết nên nói cái gì, cô cảm thấy bản thân không hề có quyền can thiệp vào chuyện của hai người. Khi nghe thấy tiếng khóc bên trong, Diệp Duệ nhìn chằm chằm bóng lưng gầy yếu của Trầm Nhiễm, nhíu mày, trong lòng rối rắm cả buổi, đứng trong chốc lát cũng chuẩn bị yên lặng rời đi.



Mỗi người đều có một mặt yếu ớt, có đôi khi trong lúc khổ sở không phải cần sự đồng tình cùng thương xót, sự tôn nghiêm cùng không gian riêng, mà quan trọng nhất là cần sự tự do. Trầm Nhiễm luôn luôn hèn mọn ở trước mặt Thôi Tuyết Cảnh, nhưng mà chính cô không cảm thấy như vậy. Nếu hiện tại Diệp Duệ làm ra bộ dáng đồng tình hay thương cảm, thì chỉ khiến Trầm Nhiễm cảm thấy bản thân cô càng hèn mọn. Hoạ vô đơn chí, hay là thôi đi.



Cô không biết giữa Thôi Tuyết Cảnh cùng Trầm Nhiễm đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong hai năm qua, giữa hai người cũng không hề có ai khác xen vào, Thôi Tuyết Cảnh cũng không phải người hoa tâm phong lưu, hầu như bên cạnh không có sự xuất hiện của bất kỳ người phụ nữ nào khác, nhưng quan hệ giữa hai người vẫn lạnh đạm như thế, vô cùng miễn cưỡng. Có lẽ thật sự có nguyên nhân bên trong mà Diệp Duệ không hề hay biết đi.



"Duệ Duệ." Diệp Duệ mới vừa nhấc chân, đã nghe tiếng Trầm Nhiễm vừa khóc vừa gọi cô.



Bị phát hiện rồi... Diệp Duệ có chút xấu hổ, nhắm mắt xoay người. Ngồi xuống bên cạnh cô, đưa khăn tay nói: "Đừng khóc ."



"Mấy ngày nữa em phải về nước phải không?" Trầm Nhiễm nhận lấy khăn tay, tuy rằng cô luôn hoài nghi tình cảm giữa Thôi Tuyết Cảnh và Diêp Duệ, nhưng mà thực chất Trầm Nhiễm cũng không ghét Diệp Duệ. Thậm chí, cô còn chăm sóc Diệp Duệ giống như em gái ruột.



Diệp Duệ gật đầu: "Đúng vậy. Phải cùng một công ty ký hợp đồng, làm phiên dịch trong lúc đàm phán cho một người Đức mới về nước." Cô thành thực trả lời.



"Làm bao lâu?" Trầm Nhiễm mang theo âm mũi hỏi, hiển nhiên khóc còn chưa ngừng lại hoàn toàn.



"Lần này sẽ rất lâu. Bởi vì ông chủ kia dự định gia nhập thị trường Trung Quốc, sẽ ở trong nước nghỉ ngơi một thời gian. Nếu như không có thay đổi đặc biệt, em cũng sẽ ở lại trong nước một thời gian."



Trầm Nhiễm lau khô nước mắt trên mặt, trong hốc mắt vẫn còn lưu lại chút nước mắt: "Chị sẽ về với em."



Diệp Duệ rõ ràng hơi kinh ngạc khi nghe Trầm Nhiễm nói vậy: "Hả? Sao đột ngột vậy?"



"Không có...chỉ là lâu rồi chị không về nước, nên muốn về một chuyến thôi."



"Ừ." Tuy nói như thế, Diệp Duệ nghĩ, khẳng định trong đó còn có liên quan đến chuyện hai người vừa cãi nhau hôm nay, có lẽ chị ấy đang giận dỗi đi. Nếu hai người ở cạnh nhau lại không vui vẻ thì tách ra một thời gian cũng tốt, theo mình về nước chơi coi như là giải sầu đi, "Hai ngày nữa cùng đi đi."



Thôi Tuyết Cảnh ngồi trên ghế ở sân thượng, thừ người nhìn ánh trăng khuyết. Người ta thường nói "Nguyệt thị cố hương minh" (Trăng vẫn sáng tại quê nhà*), Thôi Tuyết Cảnh lại không cảm thấy vậy. Ở đâu cũng giống nhau, sau khi mẹ qua đời, trong lòng nàng cảm thấy nàng hoàn toàn không có nhà, cũng đừng nói đến nguồn cội. Nàng là người bị tình thân, tình bạn và tình yêu lãng quên.



(*Một câu thơ trong tập thơ của Đỗ Phủ ý nói trăng quê nhà luôn sáng hơn trăng đất khách, dành cho những người sống nơi đất khách mãi nhớ về cố hương.)



Chu Vy đứng cách nàng hơn 10 mét.



"Chu Vy, cô đi ngủ đi." Để người khác ở cùng nàng chịu lạnh qua một đêm, nghĩ sao cũng cảm thấy quá thất đức.



"Tiểu thư đi ngủ , tôi sẽ đi." Chu Vy như trước không chút nhúc nhích.



Thôi Tuyết Cảnh nói: "Tôi không ngủ được, nếu cô muốn lại, thì phải ở đến trời sáng."



"Trời sáng thì trời sáng." Trong lòng Chu Vy vô cùng che chở chủ nhân, không có nửa câu oán hận.



Thôi Tuyết Cảnh cười cười: "Tuổi trẻ không giữ gìn thân thể, sau này cũng đừng hy vọng người khác chăm sóc cô. Tôi đến tuổi này rồi, cũng không quan trọng nữa, cô chỉ mới hai mươi mấy, thân thể phải cẩn thận giữ gìn." Từ lúc nàng chưa trưởng thành đã phải tham gia việc của gia tộc, dãi nắng dầm mưa, sức khỏe có xảy ra vấn đề gì cũng không thèm đi khám bác sĩ, từ nhỏ đến lớn ngoại trừ Thôi Dật và Trầm Nhiễm, căn bản là không có ai chân chính thân thiết với nàng, sau này lại có thêm Chu Vy hầu bên cạnh, nhưng cho đến khi sức khỏe không còn tốt như xưa nữa, nàng mới từ từ xem trọng nó.



"Tiểu thư già ở chỗ nào? Mới ngoài ba mươi đã già sao?" Chu Vy hỏi.



"Đi ngủ đi." Thôi Tuyết Cảnh cũng không cùng cô tranh luận, chỉ lặp lại một lần.



"Ngài cũng trở về phòng đi. Tôi đốt chút Đàn Hương cho ngài an thần." Thôi Tuyết Cảnh luôn có chứng mất ngủ, dường như càng ngày càng nghiêm trọng hơn. Chu Vy nhìn đau cả mắt, gấp cả lòng.



"Vô dụng." Nếu thật hữu hiệu, nàng sẽ không ở chỗ này. Đàn Hương cũng chẳng qua là an ủi tâm lý người ta một chút thôi, mất ngủ tới tình trạng như nàng, không phải có thể dễ dàng điều trị.



Chu Vy nhíu mày, vẻ ưu sầu hiện lên giữa mi của cô.



"Trở về đi." Thôi Tuyết Cảnh lại nói, "Xem như tôi lệnh cho cô."



Chu Vy nghĩ nghĩ, có lẽ Thôi Tuyết Cảnh có việc cần suy nghĩ, muốn có không gian yên tĩnh, cô cũng không dám quấy rầy. Cô trở về phòng lấy áo khoát phủ thêm cho Thôi Tuyết Cảnh: "Ngài đừng thức quá muộn, ban đêm gió lớn, chú ý giữ ấm. Có việc gì ngài cứ gọi tôi."



Thôi Tuyết Cảnh hơi nghiêng đầu, giữ lấy áo khoát trên vai, trong lòng bất giác cảm thấy có một chút ấm áp. Sau khi Chu Vy rời đi, Thôi Tuyết Cảnh dùng tay chống thái dương. Nàng suy nghĩ, bên cạnh nàng có nhiều người như vậy, ngoại trừ Nghiêm Đồng, chẳng lẽ chỉ có Chu Vy thật tâm đối xử với nàng hay sao? Không, có lẽ còn có Trầm Nhiễm. Cô yêu nàng, điều này nàng luôn luôn rất rõ ràng. Chỉ là, tình yêu này, đôi khi khiến nàng không thở nổi.



Trước khi chưa gặp được Nghiêm Đồng, Thôi Tuyết Cảnh xem như thanh tâm quả dục, tâm không gợn sóng. Nếu Trầm Nhiễm thích nàng, hai người cùng một chỗ, một người được thỏa mãn tình yêu, một người được thỏa mãn dục vọng, cả hai đều có lợi, nàng cũng không có ý bài xích. Chỉ là, sau khi nếm qua hương vị tình yêu, Thôi Tuyết Cảnh không thể tiếp tục chân chính ở cùng người mình không yêu.



Việc này rất thống khổ.



Vậy nên, hai năm trước, sau khi Trầm Nhiễm quay về bên cạnh nàng, tại sao trong lòng Thôi Tuyết Cảnh không thật sự cảm thấy vui vẻ? Ngay từ đầu nàng chỉ đơn giản muốn lợi dụng tình yêu của Trầm Nhiễm, bởi nàng ham muốn bối cảnh và khả năng điều khiển tâm lý của cô. Trầm Nhiễm cũng biết rõ mục đích của nàng, chính là cô không bỏ được Thôi Tuyết Cảnh, cho dù đến cuối cùng bản thân phải rơi vào địa vị hèn hạ như thế, cô cũng không thể buông tay Thôi Tuyết Cảnh.



Bằng mặt không bằng lòng, giữa hai người, chẳng qua là tra tấn lẫn nhau mà thôi.



Thôi Tuyết Cảnh lại nghĩ tới Diệp Duệ, nhớ tới lời Trầm Nhiễm chất vấn nàng, có phải nàng thích Diệp Duệ hay không? Hiện tại khi đến nghĩ vấn đề này, thì Thôi Tuyết Cảnh càng nắm chặt nắm tay hơn, trong lúc bất tri bất giác các đốt ngón tay đều trắng bệch.



Tình cảm gì? Thực sự chỉ đơn thuần là thích sao? Nếu không phải, cảm giác của nàng với Nghiêm Đồng là gì? Một quả tim không thể chứa hai người.



Thôi Tuyết Cảnh càng nghĩ càng loạn, đầu cũng bắt đầu đau đớn.



Diệp Duệ này e là còn phiền toái hơn, lúc trước cô có thể khiến người phụ nữ kia mê đến thần hồn điên đảo, hiện tại, nàng không thể đi vào vết xe đổ, phải đề phòng cô bé này, tuy tuổi cô cũng không nhỏ nhưng vẫn mang tính cách "nhi đồng". Thứ tình cảm này, nếu có thể từ bỏ thì nên từ bỏ sẽ tốt hơn, trong lòng một người như nàng không nên tồn tại thứ gọi là tình yêu.



Nếu không kế hoạch nàng vạch ra lúc trước, sợ là phải có chút thay đổi.



"Sau khi về nước, nhớ báo cho mình một tiếng, để mình biết hai người bình an vô sự." Ở phi trường Thôi Tuyết Cảnh nói với Diệp Duệ. Trầm Nhiễm mang kính râm thật lớn, trên mặt không có bất cứ biểu hiện gì, tựa hồ trong mắt căn bản không có Thôi Tuyết Cảnh.



Thôi Tuyết Cảnh nhìn cô một hồi, nàng đột nhiên phát hiện, nếu Trầm Nhiễm không thích nàng, cũng không hạ thấp bản thân ở trước mặt nàng như mọi khi, thì chắc chắn sẽ là một ngự tỷ cao ngạo được mọi người ngưỡng mộ. Như vậy xem ra, nàng đã thật sự hại Trầm Nhiễm mất đi hình tượng.



"Cậu cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt." Thôi Tuyết Cảnh kéo tay Trầm Nhiễm, vì việc đêm đó nên có chút áy náy với Trầm Nhiễm, ngữ khí cũng dịu dàng rất nhiều, "Có một số việc, không nên để ở trong lòng, tha thứ được thì cũng nên tha thứ."



Trầm Nhiễm ngẩng cao đầu, không thèm để ý nàng.



Thôi Tuyết Cảnh tự thấy không thú vị, cũng biết Trầm Nhiễm đang nổi nóng, ngược lại quay qua Diệp Duệ nói: "Những chuyện hôm đó tôi nói với em đã nhớ kỹ rồi chứ?"



"Nhớ rồi." Tuy rằng Diệp Duệ không hiểu vì sao Thôi Tuyết Cảnh lại muốn cô làm như vậy, nhưng mà nếu nàng đã nói như vậy, thì cô vẫn sẽ nghe theo, "Nhưng mà, công ty bên kia. . ."



"Chị sẽ nói chuyện với họ, em yên tâm." Thôi Tuyết Cảnh trách móc, nàng tiến đến bên tai Diệp Duệ, "Để ý kỹ Trầm Nhiễm, có đôi khi cậu ấy còn không hiểu chuyện bằng em." Tình cảm của Thôi Tuyết Cảnh đối với Trầm Nhiễm vừa đơn giản lại vừa phức tạp. Cô từng hại nàng, hại cả đời Nghiêm Đồng, nhưng dù sao cô cũng là người ở bên cạnh nàng từ nhỏ đến lớn, cô luôn quan tâm nàng, yêu thương nàng hơn bất kỳ ai. Nàng vừa hận cô lại vừa xem cô như người thân, loại tình cảm mâu thuẫn này, có khi cũng làm nàng rất đau đầu.



Khúc mắc tình cảm này, khi nào mới kết thúc?



Thôi Tuyết Cảnh tiễn Diệp Duệ và Trầm Nhiễm đến khi họ hoàn tất thủ tục đăng ký hành lý và hải quan.



Khi ra về nàng còn cố tình nán lại nhìn mọi người đi lại trong đại sảnh sân bay, nàng cũng phải chuẩn bị trở về nước. Hai năm, cũng đã đến lúc mở màn rồi.



Tề Thấm Khải, không biết em sẽ có phản ứng gì. . .?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện