Editor: Tiểu Thụ



Diệp Duệ vốn tưởng rằng Tề Thấm Khải sẽ xử lý cô một cách tàn nhẫn vì cô dám chống đối lại nàng, không ngờ rằng Tề Thấm Khải chỉ lẳng lặng dùng ánh mắt đó nhìn cô chằm chằm.



"Tề Thấm Khải. . . . . ."



Diệp Duệ dùng ánh mắt hoang mang nhìn Tề Thấm Khải. Trong mắt nàng có cái gì đó rất mơ hồ mà cô không thể hiểu nổi.



Tề Thấm Khải khẽ nhếch môi, ánh mắt ngây ngô kia của Diệp Duệ lại khiến nàng nhớ về quá khứ. Vũ Trung lúc trước cũng dùng thái độ chết không sợ súng này để cùng nàng đôi co, tại sao, tại sao ông trời cứ nhất định phải cướp em ấy đi, rồi lại để mình gặp được một người giống như em ấy, để nàng tưởng như Vũ Trung vẫn còn ở bên cạnh mình. Nhưng nực cười thay, rốt cuộc cũng chỉ là người giống người, cô ấy vĩnh viễn không phải là Vũ Trung.



Doãn Diệc nhìn hai người, nàng biết, tâm tư của Thấm Khải không đặt ở người đối diện, nhất định là đang nhớ về Diệp Vũ Trung. Doãn Diệc hận, rất hận, em ấy đáng giá để có được tình yêu của Thấm Khải sao?



Tề Thấm Khải dời tầm mắt đi, cố gắng che đi sự hoảng loạn với thất thố của mình:



"Tôi có việc với đối tác ở đây, còn hai người? "



Trải qua chuyện vừa rồi, ngữ khí của nàng cũng bình tĩnh lại, nhưng ánh mắt thủy chung vẫn dừng trên người Diệp Duệ.



"Chúng tôi cũng đến đây bàn công chuyện."



Doãn Diệc mỉm cười giải thích, che giấu cảm giác căm ghét trong lòng.



"Vậy thì tôi không làm phiền nữa, hai người cứ tiếp tục đi. Khách của tôi cũng đang đợi."



Tề Thấm Khải lạnh nhạt nói, hai người phụ nữ trước mắt đều không phải người nàng yêu, không cần phải tiếp tục dây dưa.



Diệp Duệ đặt tay lên túi của mình, bên trong là chiếc khăn tay lần trước Thấm Khải đưa cho cô. Bây giờ, không phải nên nhân cơ hội trả lại cho nàng sao?



"Cậu bận việc thì cứ đi đi."



Doãn Diệc hợp tình hợp lí nói với Thấm Khải. Tề Thấm Khải nhìn Diệp Duệ một chút, liền rời đi. Nhưng chính một cử chỉ nhỏ như vậy, cũng đủ để Doãn Diệc hận đến phát run.



Lúc này, đúng lúc có nhân viên phục vụ bê cafe đi qua, Doãn Diệc bí mật duỗi chân ra, nhân viên phục vụ không để ý bị ngáng chân, lảo đảo làm đổ cafe lên tay Diệp Duệ. Doãn Diệc thu chân lại, cười hung ác.



Diệp Duệ thấy Tề Thấm Khải cũng đã đi rồi, việc trả lại chiếc khăn tay, xem ra phải để lần sau rồi. Nào ai ngờ, cafe nóng đột nhiên đổ lên tay cô.



"A. . . . . ."



Diệp Duệ bị cafe nóng đổ lên nhịn không được kêu lên một tiếng.



"Diệp tiểu thư!"



Doãn Diệc giả vờ kinh ngạc kêu lên.Tề Thấm Khải vừa mới bước được hai bước, liền nghe thấy tiếng Diệp Duệ kêu lên. Nàng vừa quay đầu lại, mặt liền biến sắc. Nàng gạt Doãn Diệc sang một bên, xem xét tay của Diệp Duệ một chút, lông mày nhíu lại thành một hàng. Nàng liền lôi Diệp Duệ đi:



"Đi theo tôi!"



Một tay Diệp Duệ nâng tay bị phỏng, mặc kệ để Tề Thấm Khải lôi đi.



"Xin lỗi, xin lỗi!"



Nhân viên phục vụ bị doạ sợ đến hoảng loạn.



"Tôi không cố ý! Tôi không cố ý! "



"Câm miệng!"



Tề Thấm Khải phẫn nộ quát,



"Tránh ra."



Doãn Diệc bị gạt sang một bên, cảm thấy mình thật dư thừa, nhìn thấy bộ dạng suốt ruột của Thấm Khải, lại nhìn thấy Diệp Duệ bị nàng lôi đi, nàng cố gắng cúi đầu lùi sang một bên. Nàng đột nhiên cảm thấy nực cười, bản thân nàng thật đáng thương. Sau tất cả, nàng cuối cùng cũng không kìm được nước mắt.



Nhân viên phục vụ nhìn nàng, nghĩ rằng chắc chắn nàng cũng bị bỏng rồi:



"Tiểu thư, cô không sao chứ? Cũng bị bỏng sao? "



Doãn Diệc không để ý tới người phục vụ, chỉ vội vàng lau đi nước mắt.



Tề Thấm Khải kéo Diệp Duệ vào nhà vệ sinh rửa tay, mở vòi nước rồi giúp Diệp Duệ sát trùng vết bỏng:



"Đau không?"



Diệp Duệ cau mày:



"Thực sự không sao đâu, chị không cần phải lo lắng." Được ngâm nước lạnh, vết bỏng mới dịu đi một chút.



Thấy cô còn có tâm tình thoải mái an nhàn, Tề Thấm Khải liền nghiêm giọng nói:



"Ai bảo tôi lo lắng?!"



"Hả?"



Diệp Duệ có chút lúng túng, hóa ra là cô tưởng bở sao?



"Nhìn thấy chị sốt sắng như vậy, tôi nghĩ là. . . . . . Nghĩ là. . . . . ."



Suy nghĩ một chút, cô ngại ngùng nói không hết câu. Tề Thấm Khải làm sao có thể quan tâm đến cô được. Chẳng qua là nàng giống với Diệp Vũ Trung, nên mới như vậy.



"Không phải như cô nghĩ đâu."



Tề Thấm Khải vẫn nhíu chặt lông mày



"Tí nữa chúng ta đi bệnh viện đa khoa. "



"Chị không phải là đang đi việc với đối tác sao? Hơn nữa. . . . . . Chị không có quan tâm đến tôi mà? Tí tôi tự đi là được."



Diệp Duệ nói rất nhỏ , trong giọng nói còn lộ ra một chút bất mãn.



"Cô. . . . . ."



Tề Thấm Khải nghẹn lời, lại bị cô nói làm cho ngại ngùng. Đúng là nàng đang đi bàn chuyện làm ăn, hơn nữa, vừa lúc nãy còn nói không quan tâm đến cô, giờ lại đổi giọng muốn đưa người ta đi bệnh viện. Đúng là dạng......nói một đằng làm một nẻo.



"Đó là chuyện của tôi, không cần cô quan tâm!"



Tề Thấm Khải không thể che giấu được sự lúng túng của mình, chỉ biết dùng lời mạnh bạo khiến Diệp Duệ rời sự chú ý.



"Trước khi tôi đổi ý, tốt nhất là cô nên im lặng đi! Bằng không, cái tay của cô có bị liệt thì cũng chẳng ai quan tâm đâu! "



Diệp Duệ vẫn chưa biết trời cao đất dày, thậm chí còn tự nói một mình :



"Đúng là ngạo kiều mà!"



"Cái gì? !"



Cô nói nhỏ như vậy mà Thấm Khải vẫn nghe được. Cái người này, lúc nào cũng dùng thái độ đó với Vũ Trung sao?



"Chị đừng có mà lúc nào cũng nóng như lửa đốt khi nhìn tôi thế được không? "



Mỗi lần bị Tề Thấm Khải dùng loại ánh mắt này nhìn , Diệp Duệ đều thấy lạnh xương sống,



"Người xinh đẹp như vậy, nếu ôn như một chút, tôi sẽ càng thích chị hơn! "



"Ai cần cô thích!"



Tề Thấm Khải bị cô nói trúng liền ngại ngùng, vừa giận vừa thẹn, không tự nhiên quay đầu sang chỗ khác, cũng không tiếp tục để ý đến cô, nhưng trên mặt thì đã hiện ra màu đỏ ửng.



Diệp Duệ nhìn, không nhịn được cười. Thực sự là đáng yêu mà!



Sau một hồi dằn co, Tề Thấm Khải vẫn một mực đòi đưa cô đến bệnh viện.



"Không được! Đồ của tôi còn ở đây "



"Tí nữa tôi sẽ bảo người qua lấy, rồi đưa đến bệnh viện đa khoa cho cô."



Diệp Duệ vẫn lắc đầu:



"Không được! Cái này rất quan trọng, là hợp đồng của chị và Neil tiên sinh. Nếu như người của chị không đáng tin, làm lộ ra ngoài thì sao? Người chịu khổ vẫn là tôi nè! "



"Vậy giờ cô muốn thế nào? Đến khi tay cô mục ra mới chịu đi viện sao? "



Tề Thấm Khải hiện giờ đang rất tức giận.



"Gì mà ghê thế. . . . . ."



Tề Thấm Khải thở một hơi thật dài, bá đạo nói: "Chờ ở đây, tôi đi lấy!" Nàng vuốt trán, người trước mắt này thật sự khiến sức chịu đựng của nàng đạt đến một cảnh giới mới.



"Cảm ơn cô!!" Diệp Duệ mỉm cười , không nghĩ là có thể nói chuyện với Thấm Khải như thế này. Nhìn bóng lưng của nàng, nụ cười của Diệp Duệ liền tắt ngấm, nếu như, cô là Diệp Vũ Trung thì tốt quá. Thấm Khải cũng sẽ không còn dữ dằn như vậy.



Tề Thấm Khải quay lại chỗ của Diệp Duệ lúc nãy, Doãn Diệc vẫn còn ngồi ở đó.



"Thấm Khải. . . . . ."



Doãn Diệc cho rằng nàng tìm mình , trong lòng cảm thấy được an ủi. Có thể trong lòng Tề Thấm Khải, nàng vẫn còn có một vị trí nào đó.



Tề Thấm Khải đánh giá Doãn Diệc từ trên xuống dưới rồi ngồi xuống cái ghế sofa bên cạnh Doãn Diệc, lạnh lùng nói:



"Doãn Diệc, cô biết chuyện gì vừa xảy ra không?"



"Hả?"



"Cô làm thế nào khiến cho nhân viên phục vụ kia đổ cafe lên người Vũ Trung?"



Tề Thấm Khải cười, nhưng lại không có một độ ấm nào.Doãn Diệc hơi hoảng hốt, nhưng vẫn giả bộ bình tĩnh :



"Mình. . . . . . Mình không biết. . . . . . Lúc mình định thần, thì Vũ Trung đã bị bỏng rồi."



"Ừ.Tôi còn nghĩ cô biết gì đó. Quên đi, giờ tôi phải đưa em ấy đi bệnh viện. "



Nói rồi, Tề Thấm Khải bắt đầu thu dọn tài liệu trên bàn.



"Những văn kiện này rất quan trọng, một chút cũng không được để lộ ra. Còn tờ nào không? "



"Không còn."



Doãn Diệc lúng túng trả lời.



"Vậy tôi đi trước. Doãn Diệc, phiền cô nói với quản lý, chuyện này tôi sẽ coi như là nhân viên phục vụ không cố ý. Nếu như việc này tái diễn, cái người gây ra chuyện này, tôi chắc chắn, sẽ không bỏ qua đâu.."



Lời nói của Thấm Khải thực sự tàn nhẫn, Doãn Diệc bắt đầu lo lắng, nàng đương nhiên là biết Thấm Khải có ý gì.



Suốt quãng đường đi đến bệnh viện, bầu không khí vẫn luôn duy trì ở trạng thái im lặng. Diệp Duệ nhịn không được lên tiếng:



"Tề Thấm Khải, bạn gái trước của chị vì sao lại chết "



Nhắc đến Diệp Vũ Trung, Tề Thấm Khải hơi sững lại.



"Xin lỗi. . . . . . Nếu như chị không muốn nói cũng không sao, là tôi hỏi linh tinh "



Diệp Duệ rụt rè nói.



"Là bị hại chết . Em ấy đâm tôi một nhát, rồi tự gieo mình xuống biển. "



Tề Thấm Khải thế nhưng lại trả lời nàng.



"Tại sao? Cô ấy không yêu chị sao?"



Diệp Vũ Trung lại đi đâm Tề Thấm Khải, bị người mình yêu đâm, nhất định sẽ rất đau lòng đi?



"Lúc đó chị cảm thấy rất đau phải không? "



Tề Thấm Khải nhếch mép :



"Đau, đương nhiên là rất đau. Thế nhưng, điều khiến tôi đau hơn nữa, chính là bản thân mình bất lực để em ấy gieo mình xuống biển. Tôi không thể cứu em ấy . . . . . ."



Rơi xuống biển, đâm người . . . . . . Những việc này khiến cho Diệp Duệ liên tưởng đến cơn ác mộng mà mình thường gặp phải. . . . . Thật trùng hợp. . . . . . Cô không để ý đến vết bỏng nắm chặt vạt áo của mình. Nếu cô là Diệp Vũ Trung, thì tại sao cô lại đâm Thấm Khải. Nàng không phải là người cô yêu nhất sao?



"Tôi không thấy được. . . . . . Lúc đó tôi không thể nhìn thấy được gì . . . . . ."



Tề Thấm Khải tự nói với bản thân, chìm đắm trong kỉ niệm.



"Không nhìn thấy?"



"Trước đó, tôi bị tai nạn giao thôi, có một khối máu đông chèn lên dây thần kinh, vì vậy, lúc tôi muốn giơ tay giữ em ấy lại, trước mắt tôi chỉ có một mảng đen tối. Nếu không phải Trầm Ngôn kéo lại, có lẽ tôi và em ấy đã cùng nhau rơi xuống đáy biển rồi. "



Tề Thấm Khải cười đến quỷ dị.Diệp Duệ không hề biết rằng Tề Thấm Khải đã phải trải qua chuyện kinh khủng như vậy:



"Sau đó, mắt chị có nhìn lại được không ?"



"Nhìn được không? Nếu không sao tôi có thể lái xe đây? "



Tề Thấm Khải mỉm cười, nhưng nụ cười đó ngượng ngạo, ẩn sau nụ cười của nàng là sự thống khổ và dằn vặt, nhưng ít ai biết được.



"Cũng chỉ thiếu chút nữa là chết trên bàn mổ. Nhưng mà, mọi chuyện đều đã qua rồi."



Càng nghe nàng nói, Diệp Duệ lại càng thấy đau lòng. Ông trời ơi, xin người, hãy nói cho con biết, con là Diệp Vũ Trung.



"Không sao đâu."



Bác sĩ sau khi xem xét cẩn thận liền nói cho Thấm Khải



"Không nổi bọng nước, chỉ cần đơn giản khử trùng một chút, những ngày tiếp theo nên bôi thuốc bỏng. Nếu như có vấn đề phát sinh, nên tái khám ở bệnh viện đa khoa "



Nghe xong , Tề Thấm Khải mới yên tâm.



"Thấm Khải!"



Trầm Ngôn vội vội vàng vàng xông vào,



"Xảy ra chuyện gì vậy? Cậu bị bỏng à ?"



Cô cầm tay Thấm Khải, cẩn thận xem xét từ trên xuống dưới.



"Không phải mình."



Tề Thấm Khải bất đắc dĩ rút tay lại, Trầm Ngôn lúc nào cũng hấp ta hấp tất như con khỉ vậy.



"Là tôi!" Diệp Duệ ý tứ nói.



Trầm Ngôn dời tầm mắt, rồi nhìn tới nhìn lui giữa hai người. Nhưng chính lúc này, tiếng chuông điện thoại của Diệp Duệ phá tan bầu không khí yên tĩnh. Vừa nhìn thấy Trầm Nhiễm gọi, Diệp Duệ liền sợ sệt vội vàng nghe máy:



"Alo?"



"Nghe nói em bị bỏng ?"



Vừa nghe liền thấy âm thanh lo lắng của Trầm Nhiễm.



"Làm sao chị biết?"



Diệp Duệ cố gắng điều tiết tâm tình bình tĩnh lại, không muốn Thấm Khải nghi ngờ.



"Đừng đi đâu cả! Em đang ở bệnh viện đa khoa đúng không? Chị tới ngay. "



Không chờ Diệp Duệ trả lời, Trầm Nhiễm liền cúp máy. Đáng ghét! Có cần phải vội vàng thế không? Diệp Duệ ở trong lòng hét to. Nếu như đụng mặt với Trầm Ngôn và Thấm Khải thì phải làm sao đây??? Không được! Diệp Duệ hồi hộp đến mức lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi



"Làm sao vậy? Là ai gọi?"



Tề Thấm Khải nhận ra được cô đang căng thẳng.



"Một người bạn mà thôi." Diệp Duệ trả lời qua loa, "Tề Thấm Khải!"



Đột nhiên lại bị gọi to tên cúng cơm, hơi nhíu mày, nghi hoặc nhìn nàng : "Làm sao vậy?"



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện