Editor: Tiểu Thụ



"Đêm nay, cô ngủ ở chỗ này đi. " Tề Thấm Khải hết nhìn đông nhìn tây rồi lại nhìn Diệp Duệ, trong lòng có chút hối hận. Nàng cùng với người trước mắt quen nhau chưa lâu, tình cảm cũng không đậm sâu gì, tại sao lúc Diệp Duệ muốn ng̣ủ qua đêm ở nhà nàng, nàng cũng không từ chối. Bây giờ nghĩ lại, chắc chắn lúc đó nàng hồ đồ rồi, nên mới đem cái người mà nàng muốn vứt ra sau đầu từ lâu về nhà.



"Không phải cô cũng từng đến đây sao, tại sao vẫn còn hiếu kỳ ngó ngang thế? "



Diệp Duệ nhìn tiếp tục nhìn xung quanh :



"Nhà chị lớn thật đấy! Lúc trước đến một lúc rồi đi, cũng không kịp nhìn kĩ."



Tề Thấm Khải ngồi xuống, hững hờ nói:



"Ý của cô là cô muốn nhìn từng ngóc ngách trong nhà tôi, phải không?"



Người nói vô tình, người nghe hữu ý .



"Cũng không phải. . . . . . Chẳng qua là cảm thấy có chút ngạc nhiên."



Diệp Duệ có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa nổi, ở trong nhà người khác ngó đông ngó tây, cũng thật không có phép tắc gì mà.Tề Thấm Khải vô vị cười cợt:



"Cô thích thế nào cũng được, hôm nay vì chuyện của cô, mà đàm phán không thành công, tôi phải đi đến thư phòng giải quyết ít chuyện. " Nói rồi, nàng liền đứng dậy đi lên lầu, chợt nhớ ra cái gì đó, quay đầu lại nói với Diệp Duệ , "Cô có thể đi thăm quan, nhưng nhớ cho kĩ, cái gì cũng có giới hạn của nó ."



Ý tứ nhắc nhở trong lời nói này, không cần nói cô cũng hiểu được. Ở nơi này, cô cũng không có hứng thú đi đào bới bí mật hay tài liệu quan trọng gì của Tề Thấm Khải. Cô ngồi lên chiếc ghế sofa mà mình nằm lần trước lúc sinh bệnh, nhớ lại lúc đó, Tề Thấm Khải ôn nhu chăm sóc mình. Cô nghĩ, chắc hẳn đằng sau bộ dạng hung hăng kia, hẳn là vẫn còn đang che dấu cho một trái tim yếu đuối. Cũng bởi vì yếu đuối, Tề Thấm Khải mới phải dùng bộ dạng hung ác đó để che giấu nó chăng? Trên đời có rất nhiều chuyện thân bất do kỷ, Tề Thấm Khải có địa vị như ngày hôm nay, nhất định đã phải hi sinh rất nhiều. Diệp Duệ cũng bắt đầu hiểu rõ được con người Tề Thấm Khải hơn, ấn tượng lần đầu tiên hai người gặp mặt, xem ra bản thân cô đã có cái nhìn chưa đủ khách quan và công bằng về nàng. Nghĩ tới đây, bỗng một ý tưởng loé qua đầu Diệp Duệ. Cô nhìn quanh bốn phía, nhìn mấy ông anh vệ sĩ đứng nghiêm trang ngoài cửa, may là trong phòng lại không có ai, cô liền rón rén đi lên tầng. Diệp Duệ đi thẳng tắp một đường, cuối cùng cũng thấy nơi cô muốn tìm. Nếu như cô nhớ không nhầm thì là phòng này. Lần trước cô mới chỉ đặt tay lên nắm cửa còn chưa mở, Tề Thấm Khải đã bày ra bộ mặt muốn giết người rồi. Rốt cuộc thì trong này có bí mật gì chứ? Nói đúng hơn, trong lòng Diệp Duệ cũng đoán ra được, điều này chắc chắn liên quan đến Diệp Vũ Trung. Chỉ là ở trong lòng, Diệp Duệ hi vọng có thể tìm kiếm được một chút gì đó liên quan đến Diệp Vũ Trung. Nói chính xác hơn thì cô muốn tìm một chút manh mối chứng tỏ cô có phải Diệp Vũ Trung hay không. Dù chỉ là hi vọng xa vời, hay chỉ là do cô tự dựng lên, rằng cô với Diệp Vũ Trung là hai người hoàn toàn khác biệt, nhưng có rất nhiều chuyện, phải thử mới biết được.



Cô di chuyển nắm tay cầm, thật may mắn, cửa không khóa. Nếu như bị khóa, cô đành tốn công vô ích mà quay lại thôi. Vừa mới mở cửa, một đống bụi bặm liền bay vào mặt cô. Diệp Duệ lấy tay quạt đi không khí bụi bặm trước mặt, cố gắng làm tiêu tan đi mùi ẩm mốc, kìm chế không cho bản thân mình ho khan. Tề Thấm Khải ở ngay bên trên, chỉ cần một chút tiếng động nhỏ, người thông minh như Thấm Khải, chắc chắn sẽ bị phát hiện ra. Lần trước Tề Thấm Khải nghiêm khắc cảnh cáo cô, không được phép bức chân vào nơi này, nếu như bị phát hiện, nàng sẽ bóp chết cô cũng nên.



Vừa nghĩ tới bộ dạng hung ác của Tề Thấm Khải , Diệp Duệ liền thấy bồn chồn. Người phụ nữ kia nếu đã yêu thương chiều chuộng ai thì sẽ khiến người đó cảm thấy mình là bà hoàng của xã hội, nhưng một khi đã trở mặt, sợ đến hồn cũng bị dọa mất. Sai lầm càng nặng, hậu quả càng lớn, Diệp Duệ đành tự nhắc nhở bản thân mình phải cẩn thận hơn nữa, động tác cũng cần phải nhanh gọn lẹ hơn.



Cô bước vào từng bước, mới phát hiện bên trong rỗng tuếch. Diệp Duệ nhíu mày, Tề Thấm Khải có vấn đề sao? Chỉ là một căn phòng trống không mà còn giữ như giữ bảo bối không cho ai lại gần. Nhưng mà, lúc đi sâu vào trong, cô mới phát hiện ra không phải không có gì. Bên trong có một tủ kính, thoạt nhìn hình như thường chỉ dùng để trưng bày một ít cúp và trang sức. Quả như cô nghĩ, bên trong chỉ có một cái cúp.



Diệp Duệ tính mở cửa tủ ra, cẩn thận muốn xem là thứ gì. Nhưng vừa chạm vào tủ kính, mới phát hiện ra tủ đã bị khóa. Diệp Duệ nhụt chí buông tay. Nếu như không thể mở ra, cô chỉ có thể nhìn tỉ mỉ chiếc cúp qua cửa kính vậy. Hai tay mười ngón áp sát vào tủ kính, Diệp Duệ nghiêng đầu trợn mắt nhìn vật bên trong rồi tỉ mỉ phân tích. Bởi vì có ánh mặt trời chiếu vào, đây lại là mặt kính, thực sự là khó nhìn. Mất nửa ngày trời cô mới lờ mờ nhìn được chữ trên bề mặt cúp- giải nhất biện luận bằng tiếng Đức. Không cần phải nghĩ, Diệp Duệ cũng biết là của Diệp Vũ Trung.



Diệp Duệ dựa vào thông tin trên cúp mà cố gắng khơi lại kí ức, nhưng dù có làm thế nào, kí ức trong đầu cô vẫn chỉ là một khoảng không trống rỗng.



"Bịch!"



Âm thanh vang lên một tiếng kéo Diệp Duệ về với thực tại. Nghe thấy tiếng động, Diệp Duệ theo bản năng trốn ra sau tủ, chỉ còn thò cái đầu ra, đôi mắt đen lay láy nhìn ra phía ngoài cửa phòng. Nhưng cô chỉ thấy một con mèo béo đến kinh người lười biếng nằm trên sàn nhà, đôi mắt lục bích lộ ra vẻ ngu ngơ khù khờ. Diệp Duệ nhìn thấy cửa sổ bị mở ra từ lúc nào không hay, âm thanh vừa nãy chỉ là do con mèo béo này nhảy từ bệ cửa sổ nhảy xuống thôi.



Nhưng mà. . . . . .



Con mèo này, không phải là bị bèo phí quá mức cần thiết sao!? Diệp Duệ trợn tròn hai mặt, ngay lúc này, lại có cảm giác phảng phất trong lòng, con mèo đen cũng tiến vào bên trong phòng. Người mèo nhìn nhau, Diệp Duệ trong mắt đều là kinh ngạc, nhưng con mèo kia chỉ ném cho Diệp Duệ ánh mắt "đồ ngu", sau đó khinh thường rời tầm mắt, cuộn mình hưởng thụ ánh nắng trên ban công, cảm giác buồn ngủ lấn tới



Diệp Duệ trong nháy mắt cảm giác mình bị một con mèo vũ nhục . Con mèo này giả thần giả quỷ dọa cô, sau đó còn thích tỏ thái độ với cô, thực sự là quá đáng mà. Hơn nữa, nó còn rất lười, lại được chăm sóc kĩ càng, nên mới mập như heo như bây giờ!



Nhưng không hiểu có phải là vì con mèo này quá đáng yêu ngây thơ, hay vì sao mà Diệp Duệ lại không có cảm giác xa lạ với nó, thậm chí còn cảm thấy rất quen thuộc. Cho dù con mèo này quá mức sang chảnh, nhưng Diệp Duệ vẫn không nhịn được lại gần ôm nó vào lòng. Thực sự rất nặng nha, nhưng lông cũng thật mềm đem lại cảm giác thật thoải mái, Diệp Duệ theo bản năng vuốt ve lông của nó.



Nhưng ngay lúc này, Diệp Duệ không biết rằng, Tề Thấm Khải đang dùng ánh mắt hung ác nhìn mình.



"Cô thích nó sao ?"



Tề Thấm Khải lên tiếng.Diệp Duệ giật bắn cả mình, bởi vì...... con mèo này, cô quên luôn cả mục đích mình đến đây làm gì. Cô không dám quay đầu lại, bởi cô biết, chắc chắn là Tề Thấm Khải lúc này đang nổi trận lôi đình cho mà xem. Tề Thấm Khải từng bước đến gần cô, mỗi bước chân, tiếng giày cao gót ma sát với sàn gỗ vang dội khắp căn phòng. Diệp Duệ cảm giác mình sắp chết vì đau tim mất, tim cứ đập thình thịch thình thịch liên hồi. Lưng cô, không phải đang đổ mồ hôi đó chứ? Tề Thấm Khải, sẽ làm gì cô đây? I



Rốt cục, tiếng bước chân cũng dừng lại, Tề Thấm Khải, đứng ngay sau lưng cô. Cô ta là ma nữ hay sao vậy? Nếu không sao Diệp Duệ cứ thấy lạnh hết cả xương sống đây?



"Tôi đang hỏi cô, cô rất thích nó sao?"



Âm thanh lành lạnh của Tề Thấm Khải vang lên bên tai Diệp Duệ . Cô ghét nhất thái độ phạt không phạt, tha không tha của Tề Thấm Khải. Nàng biết cách làm thế nào khiến cho người khác phải sợ sệt, dằn vặt cô không thôi.



"Có. . . . . . thích. . . . . ."



Diệp Duệ cảm giác đầu lưỡi líu vào nhau mất thôi. Tề Thấm Khải đi đến đối diện với nàng, ôm lấy con mèo mập mạp, một ngón tay khơi khơi ống tay áo của Diệp Duệ:



"Tay bị thương, cô vẫn có tâm tình chơi đùa với mèo sao? Có biết hay không, con mèo này mà lên cơn thì việc trên mặt cô có cái đường vài vết máu cũng là chuyện bình thường? Tay đã bị bỏng, giờ còn muốn lãnh thêm sao? "



Trong giọng nói của nàng rõ ràng là trách cứ, nhưng Diệp Duệ lại nghe ra, bên dưới sự trách móc đó còn chen lẫn quan tâm chăm sóc. Diệp Duệ có thể cảm thấy rõ...trăm ngàn cảm xúc xen lẫn với nhau.... Tề Thấm Khải, xin chị đừng đối xử với tôi như thế. Tôi sợ. . . . Tôi sợ bản thân mình sẽ yêu chị mất. Cho dù tôi không phải Diệp Vũ Trung đi nữa!



Diệp Duệ nnghĩ, nhìn chằm chằm con mèo, không nói lời nào, thực sự, cô không biết nên nói gì vào lúc này.



Tề Thấm Khải giận giữ trừng mắt nhìn cô, thấy cô không phản ứng lại, nắm đấm đánh mạnh vào tường, đầy một bụng tức giận trong lòng:



"Đi ra ngoài!"



Đã có lệnh trục khách, vậy thì đi thôi. Diệp Duệ không dám lên tiếng giải thích, thực tế thì, việc tùy ý vào đây, thực sự là lỗi của cô. Cúi thấp đầu, Diệp Duệ liếc mắt nhìn con mèo đen một chút, rồi chậm rãi rời đi.



Tề Thấm Khải nhìn về phía tủ kính, vẫn may không bị hư hại gì. Chiếc cúp này rất quan trọng đối với nàng.Tuy Vũ Trung đã mất, giữ lại chiếc cúp này cũng chỉ giống như một cái gai đâm sâu vào vết thương lòng của nàng; nếu như là trước đây, nếu như Vũ Trung còn sống, có hỏng mười cái cúp, cũng không sao cả. Nàng biết, hiện tại nàng trăm phương ngàn kế giữ gìn một món đồ, cũng chỉ vì tình yêu dành cho một người. Nhưng trên thực tế nàng luôn hiểu người kia không còn, cho dù món đồ có được bảo quản tốt thế nào, tình yêu của nàng cũng đã không còn nữa rồi.



Nàng ôm con mèo đen bước ra ngoài, đóng cửa lại. Nhớ tới Diệp Duệ, tâm tình của nàng lập tức xấu đi. Quả là giống y như đúc. Ngay cả lúc gặp rắc rối, tính cách "điếc không sợ súng" cũng giống nhau. Tâm nàng như bị bóp ngạt, bởi vì viên đá nhỏ mang tên Diệp Duệ, lại làm cho tâm nàng gợi sóng.



Nhìn con mèo trong lòng, Tề Thấm Khải bĩu môi. Lúc nàng làm việc trong thư phòng, nó luôn thích nhảy lên người nàng, hay lúc nàng đang xem tài liệu, thì lại đi chỗ khác; đôi khi còn nằm ì trên bàn, hại nàng cái gì cũng không làm được. Đến lúc không thể chịu được nữa, nàng phải đem tiểu phiền phức mà Vũ Trung để lại ném đi. Con mèo nhảy từ tầng ba xuống tầng hai, từ cửa sổ nhảy vào. Tề Thấm Khải nhìn xuống dưới, đó chắc chắn là căn phòng nàng để đồ của Diệp Vũ Trung. Nhất định là do lúc nàng ra ngoài lại quên đóng cửa sổ lại. Nàng vội vàng đi xuống lầu, kết quả là nhìn Diệp Duệ sống không sợ chết đứng đó.



"Xin lỗi!" Diệp Duệ chờ ở ngoài cửa, nói tiếng xin lỗi Tề Thấm Khải .Tề Thấm Khải ôm con mèo cao ngạo, lạnh lùng đi tới, con mèo không an phận bò lên bả vai Tề Thấm Khải , cái đầu nhỏ đặt ở phía trên, hướng mắt nhìn Diệp Duệ chằm chằm. Tề Thấm Khải đi trước vài bước, mới mở miệng :



"Đi theo tôi."



Đến thư phòng, Tề Thấm Khải đặt con mèo nằm trên ghế salong. Bản thân mình ngồi vào bàn làm việc, kiêu căng nhìn Diệp Duệ.



"Xin lỗi."



Diệp Duệ lại nói một lần, tuy rằng trong lòng cũng không cảm thấy mình có lỗi gì ghê gớm lắm, cùng lắm là mình không có phép tắc, đi vào không gian riêng tư của chủ nhà thôi.



"Cô có biết trong đó có gì không? "



"Hả?" Diệp Duệ nghi hoặc đáp lại, "Một cái cúp."



"Bên trong là kỉ niệm của tôi và Vũ Trung. Tuy rằng nó chỉ có một cái cúp. " Tề Thấm Khải có chút thất thần, bắt đầu chìm đắm trong kí ức.



"Tại sao lại chỉ có một cái cúp thôi?"



Nếu như có liên quan với Diệp Vũ Trung gì đó, căn phòng lớn như vậy, nên đặt nhiều đồ hơn một chút mới phải.



Tề Thấm Khải cười khổ, nụ cười kia khiến cho Diệp Duệ cảm thấy đau lòng. Tình yêu là thần dược, nhưng đồng thời cũng là độc dược, luôn khiến cho người phụ nữ bị tổn thương.



"Bởi vì, em ấy chỉ để lại cho tôi như thế thôi, còn có, con mèo kia cũng là do em ấy nhặt về. " Ngoại trừ có được tình yêu của Vũ Trung, Tề Thấm Khải không có nhiều đồ đạc gì liên quan đến Vũ Trung , "Thậm chí, ngay cả một bức hình chụp chung cũng không có. "



Diệp Duệ trầm mặc, nhất thời không phát ra âm thanh nào, cũng không một lời an ủi, bởi vì tất cả cũng đều vô dụng và dối trá.



"Bây giờ nghĩ lại, tôi quả thực là kẻ thất bại." Tề Thấm Khải nhớ lại khoảng thời gian hai năm trước, "Em ấy lúc đó, hầu như đều phải đối diện với bộ mặt hung ác áp đặt người khác của tôi. Tôi ích kỷ, tôi bá đạo, tôi không từ một thủ đoạn nào để khiến em ấy trở thành của mình, nhưng lại không quan tâm em ấy muốn gì, không muốn cái gì. Thời gian tôi với em ấy ở cùng nhau, những kí ức tươi đẹp ít đến đáng thương. Đó là điều mà tôi hối tiếc nhất. "



Lúc này Tề Thấm Khải trông yếu đuối lạ thường,nàng như một kẻ tội đồ, phán xét tội ác của mình.



"Nhưng mà, chị cũng không có bày ra mặt tốt của mình cho người khác xem. Cô ấy thấy được mặt xấu nhất của chị, cô ấy vẫn yêu chị đấy thôi? Nếu như không thấy mặt đó của chị, người đó sao yên tâm yêu chị đây. Chỉ khi hoàn toàn hiểu một người, ta mới có thể toàn tâm toàn ý yêu người đó phải không?"



Từng lời nói của Diệp Duệ đều là thật tâm, người yêu không phải đều như vậy sao? Nhìn thấy càng nhiều mặt tốt của đối phương, càng có thể yêu luôn cả mặt xấu của họ.



Tề Thấm Khải cố kìm nén nước mắt , cười nói:



"Có lẽ vậy. Nhưng tôi vẫn không thể tha thứ cho bản thân mình, khi đó em ấy mới 23 tuổi, là khoảng thời gian đẹp nhất của một người. Vốn có thể thoải mái tận hưởng tuổi thanh xuân, nhưng bởi vì tôi, em ấy cái gì cũng không có. Tôi cũng không có cơ hội bù đắp lỗi lầm của mình. "



Nàng cũng cảm thấy hổ thẹn với vợ chồng Diệp Triết, họ chỉ có duy nhất một đứa con gái, vậy mà vì nàng, vô tình bị cuốn vào ân oán cừu hận của nàng, cuối cùng thì mất mạng.



Diệp Duệ nhếch lông mày, cố gom góp hết chút dũng cảm còn lại nói :



"Tề Thấm Khải, nếu như tôi là Diệp Vũ Trung , cô. . . . . . Sẽ làm như thế nào?"



Đôi Lời: Esley là Esley thương chế Tề quá cỡ, căn phòng lúc nhỏ của chế Tề là nơi chôn tất cả những nỗi đau của chế, dọn hết tất cả chỉ giữ lại chiếc cúp của Vũ Trung thiệt là tình thâm quá thể.





Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện