Editor: TuyetchunghaoT (Gia Nguyễn)



Tề Thấm Khải vừa lái xe về nhà thì cùng lúc đó Thôi Tuyết Cảnh cũng vừa đến.



Tề Thấm Khải bước ra, tiếng cửa xe nặng nề đóng lại,nàng nương theo ánh đèn đường nhìn gương mặt nghiêm túc của Thôi Tuyết Cảnh.



"Đưa thư cho tôi." Thôi Tuyết Cảnh bước đến trước mặt Tề Thấm Khải, mở miệng nói chuyện trước.



Tề Thấm Khải khoanh tay: " Thật không ngờ, mười năm sau, chúng ta lại gặp nhau trong tình huống này. Thôi Tuyết Cảnh, tôi nhớ trước kia mối quan hệ của chúng ta cũng chưa tệ hại đến thế này." Nghĩ lại những kỉ niệm thời niên thiếu, tâm trí Tề Thấm Khải chỉ còn giữ lại cái dáng vẻ lạnh lùng, cao ngạo, xa cách của Thôi Tuyết Cảnh. Cả tuổi thanh xuân, nàng vẫn luôn toát ra dáng vẻ ấy, giờ bước qua tuổi ba mươi, nó cũng chẳng mất đi mà tựa như chỉ đang dùng cách khác dung nhập trong con người nàng.



Thôi Tuyết Cảnh nói: " Đừng nhắc quá khứ làm gì, có lẽ, lúc đó, tôi cũng linh cảm được sau này hai chúng ta sẽ là đối thủ."



Tề Thấm Khải sờ môi, nở một nụ cười lạnh, rất lạnh, đổi đề tài câu chuyện: " Cô tin sao thì là vậy hay chúng ta làm một cuộc trao đổi."



" Trao đổi?" Thôi Tuyết Cảnh nghi hoặc hỏi ngược: " Tôi với cô còn có gì để trao đổi sao?"



" Cô biết rồi còn cố hỏi tôi !" Tề Thấm Khải nghiến răng: " Cô biết rõ tôi để ý ai nhất, muốn yêu thương muốn bảo vệ ai nhất, hà tất phải đứng đây giả vờ giả vịt." Hai năm rồi vẫn chưa đủ sao?



Thôi Tuyết Cảnh ngạc nhiên: " Cô nói đến Diệp Vũ Trung? Trước giờ, em ấy luôn ở bên cạnh cô không phải sao? Trao đổi, nực cười, em ấy bên cô, cô bảo tôi đổi cái gì."



Tề Thấm Khải bất giác nắm chặt tay thành nắm đấm, thần kinh nàng vô cùng căng thẳng, cảm giác bất an càng lúc càng dồn dập. Nhìn Thôi Tuyết Cảnh không có vẻ gì là đang nói dối, nếu không phải nàng ta, vậy Vũ Trung...? Em rốt cuộc ở đâu?



" Sao vậy, em ấy gặp chuyện ?" Thôi Tuyết Cảnh vốn là người tinh ý, thấy ánh mắt lơ đãng, không tiêu cự của Tề Thấm Khải khi nhắc đến Diệp Vũ Trung, không khó mấy để nàng đoán có chuyện xảy ra.



" Khi tôi gọi điện cho cô, em ấy đã mất tích..." Tề Thấm Khải cũng không có ý che giấu.



Thôi Tuyết Cảnh siết chặt chìa khóa trong tay, nhớ lại cuộc gọi vừa nãy của Thôi Dật, đầu nàng mơ hồ lần ra manh mối. Hay là, Thôi Dật thông qua Trầm Nhiễm, biết mình đơn thương độc mã đến đây gặp Tề Thấm Khải, sợ mình gặp chuyện, nên bắt Vũ Trung, muốn áp chế Tề Thấm Khải. Thế nhưng làm sao nó biết Diệp Vũ Trung còn sống.



" Đưa di động tôi mượn một chút."



" Cô muốn làm gì?" Tề Thấm Khải đưa điện thoại cho Thôi Cảnh Tuyết.



Thôi Tuyết Cảnh bấm một dãy số rồi nhấn gọi, sau đó quay sang nói Tề Thấm Khải: " Tôi muốn xác nhận xem có phải em ấy đã ở trong tay Thôi Dật không?"



Nàng bình tĩnh giải thích không chút gợn sóng, càng không để lộ chút tâm tình xao động nào nhưng điều đó lại đánh mạnh vào thần kinh Tề Thấm Khải: " Thôi Dật ! Thôi Tuyết Cảnh ! Tại sao cô có thể ...?"



Thôi Tuyết Cảnh trừng nàng một cái, đem ngón trỏ đặt trên môi, ra hiệu nàng im lặng, sau đó mở loa ngoài.



Chẳng lâu sau, điện thoại được kết nối : "Alô ?"



" Em bắt cóc Diệp Vũ Trung đúng không?" Thôi Tuyết Cảnh hỏi trực tiếp, giọng nói nàng rõ ràng mơ hồ ẩn chứa sự tức giận.



" Trầm Nhiễm nói chị một mình đi gặp Tề Thấm Khải, em lo lắng chị xảy ra bất trắc, nên..."



" Ngu xuẩn." Giọng nói Thôi Tuyết Cảnh âm trầm không chút lưu tình quát Thôi Dật: " Thả người."



" Chị !" Thôi Dật không cách nào chấp nhận chuyện này, Thôi Tuyết Cảnh đang che chở cho Diệp Vũ Trung mà rõ ràng hắn mới là em trai của nàng, " Em không thả, trừ khi chị quay về nhà ngay lập tức."



" Nếu như anh không muốn chị anh có chuyện, Thôi Dật, anh đem Vũ Trung trả lại cho tôi mau." Tề Thấm Khải giật điện thoại. " Chỉ cần anh thả Vũ Trung, chị ta tuyệt đối an toàn."



Nghe được giọng nói của Tề Thấm Khải, Thôi Dật sửng sốt một hồi. Đã bao lâu rồi hắn không nghe được giọng nàng, hắn cũng chẳng nhớ nổi. Chỉ hận một điều, cho đến tận giờ thứ tình cảm nàng dành cho hắn vẫn chỉ là sự lạnh nhạt thậm chí là căm hận. Là vì người đàn bà kia sao? Vì nàng tất cả đều vì nàng, đem hết trách nhiệm đổ hết lên người hắn, tại sao lỗi lại là của hắn cơ chứ?



"Tề Thấm Khải, trừ khi cô cùng chị tôi đến Thôi Gia, tôi muốn chính mắt nhìn thấy chị tôi bình an vô sự. Bằng không, cô tất biết hậu quả. Nhớ cho kỹ ! Thời gian càng kéo dài, bảo bối của cô càng được " chăm sóc" kĩ lưỡng mà thôi." Nói xong, Thôi Dật dập máy.



Tề Thấm Khải quay đầu nhìn Thôi Tuyết Cảnh cười gằn, lời nói không che giấu sự khinh bỉ: " Nếu như đầu óc của anh ta bằn một nửa cô, lúc trước có lẽ tôi cũng đã có thể chấp nhận anh ta. Có điều, thật tiếc, Thôi Dật chỉ là một tên rác rưởi." Thật đúng là gien tốt của Thôi gia đều truyền cho con gái, Thôi Dật một chút cũng không được di truyền.



Thôi Tuyết Cảnh không còn lời nào để nói. Công bằng mà đánh giá, người như vậy, nàng cũng muốn một phát bắn chết cho rồi.



" Cô cũng đang nghe mọi chuyện, không phải tôi không muốn quản, mà là em trai tôi, cô cũng biết nó là hạng người gì." Thôi Tuyết Cảnh bất đắc dĩ cất lời.



"Đã thế thì, này..........................................." Tề Thấm Khải định nói tiếp, nhưng ngay sau đó lại đột nhiên im bặt.



" Gì vậy?" Thôi Tuyết Cảnh nhìn vào mắt Tề Thấm Khải, con ngươi của người trước mặt kịch liệt co rút, hoảng sợ nhìn phía sau mình, nàng càng thêm nghi hoặc, xoay người nhìn lại,bèn thấy một họng súng đen ngòm đang chỉa vào mình.



" Mạnh Giai..." Tề Thấm Khải sợ hãi tột độ, nàng không lường được Mạnh Giai sẽ xuất hiện lúc này.



Thôi Cảnh Tuyết rất bình tĩnh, trong mắt nàng còn đọng lại vệt nước mắt chưa khô, dáng vẻ mới khóc kia thật làm cho người ta không nhịn được muốn yêu thương.



" Cô là...?" Thôi Tuyết Cảnh nhìn người kia quen quen, nhưng nàng không tài nào nhớ ra đó là ai.



Mạnh Giai trừng lớn, không chớp mắt nhìn người đối diện, mắt nàng tràn ngập tơ máu như rực lên vẻ điên cuồng: " Cô là Thôi Tuyết Cảnh...." Giọng nàng khàn khan.



Thôi Tuyết Cảnh hơi nghiêng đầu, nhìn lướt qua tề Thấm Khải đáp: " Phải............"



Mạnh Giai nhận được lời khẳng định, môi nàng run rẩy không thôi. Nàng nhìn chằm chằm không chớp mắt vào người con gái dang bị mình khống chế, đây chính là cô gái trong thế giới ngầm mà NGhiêm Đồng yêu đến chết đi sống lại, rất đẹp, rất có khí chất, nhưng đó không phải là điều quan trọng nhất. Diều quan trọng nhất, là nàng, chính là nàng đã đẩy cuộc đời Nghiêm Đồng vào vực sâu vạn kiếp bất phục.



" Là cô đã hại chết Nghiêm Đồng......!!!" Tâm tình Mạnh Giai đột nhiên trở nên kích động dữ dội, hướng về Thôi Tuyết Cảnh gào khóc, uất hận: " Là cô...! Còn có Doãn Diệc.... còn cả Trầm Nhiễm.....Là các người đã hại chết Nghiêm Đồng." Thật ra nàng chỉ muốn hỏi Tề Thấm Khải, Thôi Tuyết Cảnh là ai, cũng không có ý định lộ diện, nhưng vừa đúng lúc nghe cuộc đối thoại giữa hai người, nàng rốt cuộc cũng biết người này là Thôi Tuyết Cảnh.



" Mạnh Giai!" Tề Thấm Khải nhận ra tình huống hiện giờ rất bất ổn, Mạnh Giai xuất hiện, chắc chắn mọi chuyện càng thêm phức tạp.



Thôi Tuyết Cảnh nghe Mạnh Giai lên án, cố gắng nhớ lại: " Mạnh Giai? Mạnh Giai....... Cô là bạn tốt nhất của Đồng Đồng....." Nàng suy nghĩ hồi lâu, một góc trong trí nhớ bừng tỉnh, khẳng định sự tồn tại của người có tên Mạnh Giai này. Chỉ có điều, trước đó Mạnh Giai chỉ là một cái tên của một người bình thường có quan hệ với Nghiêm Đồng mà thôi.



" Không phải cô muốn lá thư đó sao?" Mạnh Giai cười méo mó:" Nó đang ở trong tay tôi."



Tề Thấm Khải giật mình, vừa lúc đó Thư Kiệt cũng đem người tới:" Thư Kiệt, lá thứ kia đâu?"



" Không phải nó đang đã bảo mật an toàn sao?"



Mạnh Giai xoay người nói với Tề Thấm Khải: "Thấm Khải, không cần hỏi, nó ở trong tay tôi. Lần trước lúc có người đột nhập lấy trộm, tôi cầm nó đi, sau đó đưa lại cho Thư Kiệt một phong thư khác, trong đó chỉ là tờ giấy trắng."



Tề Thấm Khải kinh hãi, chỉ trách ngày đó nàng sơ sảy, vì mới đi mưa về, nàng đã không tự mình kiểm tra, đến lá thư đã bị Mạnh Giai đánh tráo nàng cũng không hề hay biết.



" Thôi Tuyết Cảnh không phải cô muốn thư của Nghiêm Đồng sao? Em trai cô không phải muốn cô trở về Thôi gia mới thả Vũ Trung sao? Có thể nha ! Chúng ta sẽ cùng nhau làm một giao dịch nhỏ, Trầm Nhiễm ở cùng phe cô chứ?" Mạnh Giai chính là từ trong thư của Nghiêm Đồng đoán ra điều này. " Cô nhất định biết cô ta ở nơi nào, mau dẫn tôi đến đó." Nghiêm Đồng nghiện ma túy cũng là do Trầm Nhiễm hại cậu ấy, nếu không có Trầm Nhiễm, Đồng Đồng sẽ không nghiện ma túy, và cũng sẽ không nhiễm phải căn bệnh thế kỉ đó. Chỉ cần nghĩ đến nỗi khổ của Nghiêm Đồng, lòng Mạnh Giai lại đau như dao cắt.



" Mạnh Giai, cô bình tĩnh đã." Tề Thấm Khải cất giọng ngăn cản.



" Tề Thấm Khải, tâm trạng của tôi, không ai có thể hiểu nó hơn cô, cô còn không hiểu cho tôi, lúc Vũ Trung " chết", tâm tình muốn giết Thôi Tuyết Cảnh so với tôi nào có kém sao? Vì thế, đừng cản tôi." Mạnh Giai nắm chặt khẩu súng trong tay.



Tề Thấm Khải không thể cất lời nói được cái gì hơn. Trong lá thư của Nghiêm Đồng nàng cũng hiểu được phần nào quan hệ của những người này.



"Được, tôi đưa cô đi gặp Trầm Nhiễm, nhưng tôi khuyên cô, vì hạnh phúc của cô sau này, cô tuyệt đối không được thương tổnTrầm Nhiễm." Thôi Cảnh Tuyết nói.



Mạnh Giai thấy Thôi Tuyết Cảnh bảo vệ Trầm Nghiệm, nỗi hận trong lòng càng khắc sâu: " Hạnh phúc của tôi không cần cô bận tâm. Lên xe! Cô lái ." Mạnh Giai tiếp tục hướng nòng súng về phía Thôi Tuyết Cảnh.



Thôi Tuyết Cảnh nói với Tề Thấm Khải: " Chuyện đã thế này, tôi chỉ có thể đi dùng cô ấy. Chuyện của VŨ Trung, xin cô tha thứ cho tôi."



Thôi Cảnh Tuyết ngồi trước vô lăng, Mạnh Giai lại tiếp tục cầm súng chỉ vào nàng.



" Nhanh chóng báo cho Trầm Ngôn." Tề Thấm Khải nói với Thư Kiệt, để nàng lập tức đến Thôi gia.



" Vậy còn chúng ta thì sao?" Thứ Kiệt hỏi Tề Thấm Khải.



"Đến Thôi gia." Tề Thấm Khải vốn định cùng Diệp Vũ Trung ăn một bữa cơm thật ngon, chưa kể còn tạo cơ hội để Diệp Vũ Trung nhớ lại vài chuyện trước kia. Nào biết, trời không chiều lòng người. Nàng xoa xoa huyệt thái dương, tối nay, nhất định sẽ một mất một còn, mọi ân oán thù hận rồi sẽ đi đến hồi kết. Tính toán trăm đường, nàng tính ra Mạnh Giai sẽ đọc được bức thư, nhưng lại không tính được đêm nay Mạnh Giai lại xuất hiện ở đây.



Vừa nghĩ tới Vũ Trung ở trong tay Thôi Dật, Tề Thấm Khải lo lắng đến đổ mồ hôi tay. Nàng cảm thấy mình nợ Vũ Trung lời xin lỗi, em ấy vốn là một cô gái bình thường, vốn có thể sống trong một thế giới bình yên, không ngờ gặp được mình, rồi còn bị mình quấn quít không thôi, cuộc sống em ấy sau đó gần như vỡ nát không lối thoát ra.



Vũ Trung, lần này, tuyệt đối sẽ không giống lần trước. Tề Thấm Khải đã không còn sức để chịu nỗi thống khổ mất đi Diệp Vũ Trung thêm lần nào nữa.



Tình huống hiện tại thật sự rất quái dị, Tề Thấm Khải còn tưởng khi nàng nhìn thấy Thôi Tuyết Cảnh nhất định sẽ lấy mạng người này nhưng giờ khắc ấy nàng đã không kích động như vậy, còn có chuyện quan trọng hơn chờ nàng giải quyết.



" Thật khéo, chúng ta lại gặp mặt." Thôi Dật ngồi bên ghế phụ lái bên cạnh tài xế, nhìn qua gương chiếu hậu quan sát Diệp Vũ Trung bị trói trong xe nở nụ cười tà mị.



Hai tay Diệp Vũ Trung bị trói chặt bằng dây thừng, hai bên trái phải lại bị hai người đàn ông kẹp chặt, có thể nói là cô không cách nào nhúc nhích nổi. Trong lúc Tề Thấm Khải ra ngoài nhận điện thoại, cô đang ăn được một nửa thì bị hai người đàn ông bịt miệng lại, bắt vào trong xe. Khỏi nói cũng biết trong lòng cô có bao nhiêu hối hận, biết thế khi Tề Thấm Khải ra ngoài cô cũng đi theo là được rồi. Thế nhưng nghĩ đi thì cũng nghĩ lại, nếu Tề Thầm Khải có mặt ở lúc đó, cũng chưa chắc đã không có chuyện xảy ra, dù sao nàng cũng là một cô gái yếu đuối. Nghĩ thế, ngược lại lòng cô dấy lên một tia vui vẻ, may mà lúc đó chỉ có mình mình.



" Lại gặp mặt? Trước đây tôi và anh có quen biết sao?" Diệp Vũ Trung nhìn Thôi Dật, thực sự mình không nhớ gặp hắn khi nào.



Thôi Dật sờ ria mép vừa ngắn lại vừa cứng quanh cằm, nheo mắt đáp:" Xem ra chị tôi thực sự làm cô mất trí nhớ."



Hắn vừa nói gì thế, chuyện mất trí nhớ cô đã biết. Chỉ là, chị hắn? Hắn đang nói TRầm Nhiễm hay Thôi Tuyết Cảnh đây?



Diệp Vũ Trung tưởng Thôi Dật đang gợi ý để mình biết Thôi Cảnh Tuyết ra lệnh hắn dùng cách nàng đưa cô về, nên cũng mơ hồ không nhận ra sự nguy hiểm của Thôi Dật: " Thôi Tuyết Cảnh cũng thật nôn nóng, Tề Thấm khải từ sớm đã có cảm kết với chị ấy, ngày mai tôi sẽ quay trở về. Chị ấy cần gì phải động thủ lúc này?"



Thôi Dật cười, hắn cười không chỉ lạnh, mà còn rất châm biếm: " Cô cho cô là ai? Có thể khiến cho chị tôi không thể chờ đợi được nữa mà phải cho người kiếm cô trở về."



Nụ cười của hắn cùng cách nói chuyện kỳ lạ đủ để Diệp Vũ Trung nhận ra được điểm không đúng của sự việc, cô cảnh giác hỏi ngược lại: " Anh muốn làm gì?"



Thôi Dật nhả một vòng khói thuốc, híp con mắt đang ẩn giấu trong làn khói, trông hắn càng thêm quỷ dị:" Thật là cô quên nhiều chuyện quá, hay tôi nên để cô chậm rãi nhớ lại,....có như vậy mới thú vị."



Bây giờ Diệp Vũ trung mới thấy được, người nhà họ Thôi không có lấy một ai tốt đẹp. Chí ít, kẻ trước mắt cô lúc này, độ nguy hiểm so với Thôi Tuyết Cảnh lớn hơn rất nhiều.



Vốn dĩ thôi Dật cũng không nóng lòng muốn bắt có Diệp Vũ Trung, chỉ khi nhận được điện thoại của Trầm Nhiễm, biết được Thôi Tuyết cảnh đên nơi đó gặp Tề Thấm Khải. Vì phòng ngừa trường hợp bất lợi cho Thôi Tuyết Cảnh, hắn liền nhanh chóng lợi dụng lúc Tề Thấm Khải ra ngoài nghe điện thoại để lộ sơ hở, hắn bèn bắt Diệp Vũ Trung đem đi.



" Trước khi đi, tôi cho cô gặp một người." Thôi Dật vừa nói xong, giống như để hưởng ứng lời hắn nói, tiếng đập cửa xe bên ngoài vang lên.



Cửa xe vừa mở, Doãn Diệc đã ngồi vào trong.



Doãn Diệc và Diệp Vũ Trung kinh ngạc nhìn nhau, Doãn Diệc thật muốn chảy mồ hôi lạnh: " Thôi Dật ! Anh điên rồi, anh thực sự........dám xuống tay với cô ấy?" Doãn Diệc đi không bao xa thì nhận được điện thoại của Thôi Dật, nên quay trở về, không nghĩ đến lại gặp Diệp Vũ Trung ở đây.



" Chị tôi đang ở trong tay Tề Thấm khải, bây giờ chỉ có cô ta, mới khống chế được Tề Thấm Khải."



" Tề Thấm Khải không biết cô ta là Diệp Vũ Trung." Doãn Diệc lớn tiếng phản bác.



" Cô thật đúng bị diễn xuất của cô ta đánh lừa, Tề Thấm Khải sáng suốt như vậy, đến thân phận của chị tôi cũng đoán được, thì chẳng lẽ đến nước này rồi cô ta cũng không nhìn ra người này là Diệp Vũ Trung sao?" Thôi Dật đáp.



Diệp Vũ Trung cắn chặt môi dưới, xem ra cô đoán không sai, Tề Thấm Khải đã sớm biết hết thảy. Nhớ lại mấy ngày kề cận Tề Thấm Khải từng li từng tí, cô cảm thấy sao mà chua xót xen lẫn hổ thẹn. cảm giác bị người mình yêu lãng quên nhất định rất tồi tệ, vậy mà trước mặt mình nàng vẫn luôn nở nụ cười, chắc chắn đằng sau nụ cười kia là một nỗi cay đắng chỉ mình nàng mới hiểu.



Chẳng trách, hôm nay nàng lại nói:" Vì thế rất không công bằng."



Không biết vì sao, sự sợ hãi trong lòng Diệp Vũ Trung lập tức tiêu tán không biết đi đâu mất, bởi vì cô biết, dù người kia không cứu được mình , nàng cũng sẽ tới. Có thể nhìn mặt nàng ấy lần cuối, cũng không tệ chút nào.



" Tôi không muốn dính líu đến chuyện này." Doãn Diệc càng nghĩ càng sợ, Pierre giờ chắc đang ở nhà, hắn không tìm được mình, mà mình không quay lại, chắc chắn sẽ chết thảm. Nói xong, nàng nhanh chóng muốn xuống xe.



" Chậm đã." Thôi Dật cất tiếng.



" Muốn xuống xe cũng được, chờ lát nữa trên đường ra ngoại thành, tôi có thể nhường người người khác đem cô ném xuống xe...." Giọng nói của Thôi Dât vừa lạnh lẽo lại vừa đáng sợ, khiến người nghe không rét mà run. Doãn Diệc đành rút tay về.



" Chẳng mấy chốc nữa Tề Thấm Khải sẽ đến, ắt hẳn hai cô đang rất chờ mong đứng không? Ha ha ha ha ha..........................." Tiếng cười của Thôi Dật trong đêm tối xuyên qua bóng đêm càng toát lên vẻ âm u, khủng bố.





Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện