Thỏ bông cố gắng vung đôi chân ngắn chạy tới, thư ký Kim thấy thế bèn khom lưng ôm nó lên, nhét thỏ nhỏ vào trong ngực Quỳnh Nhân.

Quỳnh Nhân ôm thỏ nhỏ lông xù vào trong lòng, dừng sức cà cà cái đầu bông bông của nó.

A, thỏ nhỏ, bến cảng bình yên của tâm hồn ta.

Thư ký Kim nghi hoặc, đây tốt cục là thỏ bông hay là công cụ che chắn bước sóng của quỷ hồn vậy.

Tống Đế Vương ở bên cạnh nhìn, yên lặng rơi vào trầm tư.

Quỳnh Nhân chỉ là một người phàm, đầu tiên là một cước đá lăn quay tên tội phạm trốn ra từ Hoạt Đại địa ngục, bây giờ lại có thể đánh ngã yêu quái...

Nhớ tới hôm đó, lúc Quỳnh Nhân đã bay tên đàn ông cặn bã kia có một chùm sáng vàng tỏa ra. Nếu không phải hắn nhìn lầm, vậy đó chính là ánh sáng công đức, đứa nhỏ mới độ hai mươi tuổi, sao lại có công đức cao cấp như vậy được, cái này chỉ thánh nhân đầu thai mới có thôi.

Tống Đế Vương tiện tay tra xét sổ tay luân hồi, càng cảm thấy kỳ lạ, Quỳnh Nhân chỉ là một người phàm bình thường không có gì lạ, không có chỗ dựa, cũng không phải là chuyển thế của người nào.

*

Sáng sớm, Trần Duệ Trạch tỉnh lại, xoa cái bụng đói meo lăn lộn ở trên giường, nghĩ đến chuyện xảy ra lúc tối qua, không khỏi nghi ngờ đấy là ảo giác của mình, tại anh ta đói quá nên mới nhìn thấy cảnh Quỳnh Nhân cách không đốt thỏi vàng.

Nghĩ đến hình ảnh quỷ dị kia, anh ta không thể đợi thêm được nữa, bèn mặc quần áo chạy sang phòng của Quỳnh Nhân gõ cửa. Gõ một hồi, bên trong không thấy tiếng động nào, cửa lại mở hé ra một cái khe.

Nhà gỗ ở đây chất lượng thật sự không tốt cho lắm, cửa ra vào với cửa sổ không khít, chỉ hơi đụng nhẹ một tí là đã mở ra.

"Duệ Trạch, Quỳnh Nhân dậy chưa?" Đạo diễn cầm một cái bánh hấp nướng đi tới, "Nhân lúc trời đang quang đãng, hai người tranh thủ quay bổ sung mấy cảnh tản bộ khảo sát đường đi trong núi đi."

Trần Duệ Trạch lo lắng quay người, chặn cửa lại, ánh mắt liếc vào trong một cái, trên giường không có ai! Thỏi vàng hôm qua còn nhiều như vậy cũng không thấy, chẳng lẽ là đi đưa tặng thỏi vàng thật à? "Cậu ấy đi tập thể dục buổi sáng rồi, không mang điện thoại theo." Trần Duệ Trạch không nhịn được like một cái cho sự thông minh nhanh trí của mình, nhanh như vậy đã nghĩ ra được một lời nói dối không chút kẽ hở nào rồi.

"Thôi vậy." Đạo diễn gặm một miếng bánh hấp nướng, quay người lại, "Ồ, tập thể dục buổi sáng về rồi đấy à? Sao bảo là không mang điện thoại cơ mà."

Quỳnh Nhân: "Thể dục buổi sáng? À... Đúng, cháu đi tập thể dục."

Trần Duệ Trạch thấy trên người cậu vẫn mặc nguyên bộ quần áo hôm qua, thì càng chắc chắn về suy đoán của mình, có cảm giác như tam quan của bản thân ngày càng đi về phía con đường bị phá hủy.

Ăn sáng xong, Trần Duệ Trạch và Quỳnh Nhân đi dạo loanh quanh ở trên núi, đạo diễn đi theo phía sau camera, hít một hơi thật sâu không khí trong lòng tươi mát của núi rừng, thở dài nói: "Chỗ này thật sự rất tốt."

Ông ta hự hự làm mấy động tác vươn vai, hít thở: "Ơ này? Sáng nay lúc đi tập thể dục buổi sáng cậu đi đường nào thế, đường núi bình thường đã không dễ đi rồi, cậu còn chạy bộ cơ à?"

Quỳnh Nhân làm như không có chuyện gì xảy ra, nói: "Không nhớ rõ nữa. Cháu bị mù đường bẩm sinh, đi được ba mét là bắt đầu không phân biệt được phương hướng nữa rồi, có thể quay về được hoàn toàn là dựa vào may mắn."

"..." Đạo diễn hoang mang, "Vậy mà cậu còn dám chạy cung quăng khắp nơi!"

"Lần sau cháu nhất định sẽ không đi linh tinh nữa." Quỳnh Nhân thuận miệng thề thốt.

Đạo diễn đã trung tuổi, thể lực không còn được như thanh niên nữa, đi mới được mấy bước đã toát mồ hôi: "Ôi thôi, tôi không trụ được nữa rồi, về trước đây."

Sao hôm này Trần Duệ Trạch cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn thế nhỉ? Đạo diễn nghĩ thầm trong lòng, nhất định là giảm cân kinh quá, hoa mắt chóng mặt, quả nhiên không ăn tinh bột, khả năng tập trung sẽ giảm sút.

Mạnh Thâm không biết từ đâu vọt ra, lượn quay quanh mấy vòng, nghía Trần Duệ Trạch từ trên xuống dưới: "Úi, ngôi sao lớn này!"

Người già như Lâm Xuân Sinh không biết về thần tượng idol giới giải trí, nhưng dù sao bộ phim năm ngoái Trần Duệ Trạch đóng nam chính cũng rất nổi tiếng, ông cụ đặc biệt thích hình tượng sĩ quan trẻ chính trực ngay thẳng trong phim của anh ta.

"Đúng, đúng, cậu nhỏ này đóng phim hay lắm." Lâm Xuân Sinh cười híp cả mắt.

Nghĩ đế chuyện Quỳnh Nhân còn đang ở đây, ông cố tình chuyển hướng, "Nhưng mà trong lòng tôi diễn viên giỏi nhất chỉ có mình Quỳnh lão gia thôi. Quỳnh lão gia đóng phim cứ phải gọi là tuyệt vời. Thực sự là núi nam đấm Tom Hanks [1], biển bắc đá Leo [2]."

Để tăng thêm độ tin cậy, ông còn giơ hai ngón tay cái lên với cậu.

Quỳnh Nhân: "..."

Thôi, không chấp người già.

Trên sườn núi có một mảnh rừng cây ăn quả nhỏ, đường nhỏ trải dài kéo xuống tận bên dưới, trên bầu trời thấp thoáng có vài đám mây mỏng treo lơ lửng, khung cảnh vô cùng đẹp đẽ. Camera man đi cùng đề nghị hai người họ đi dọc theo con đường này xuống phía dưới, dùng máy quay trên không có thể quay được rất nhiều khung hình đẹp.

Hai người đi hết một đường, Mạnh Thâm bay theo sau không ngừng huyên thuyên: "Đi đường núi là phải cẩn thận, tuy tôi trông thọ mệnh của cậu rất dài, nhưng mà chuyện bất ngờ bỏ mạng lúc nào cũng có thể phát sinh, cậu cũng không muốn đến thành Uổng Tử ở đâu đúng không."

Lâm Xuân Sinh chỉ vào mấy cây ăn quả ven đường nói: "Cậy mận đó ăn rất ngon, chỉ là không ra nhiều quả, cậu lén hái, xong ăn một mình đi."

Hai người này đi theo lải nhải không ngừng, có cảm giác như khu bình luận trực tiếp thành tinh vậy.

Trần Duệ Trạch cảm thấy đã cách máy quay đủ xa rồi, bèn tắt mic đi: "Tối qua cậu đi đưa thỏi vàng cả đêm à?"

Quỳnh Nhân: "À... Cám ơn anh đã giúp em nghĩ lý do."

Trần Duệ Trạch rất lo lắng cho cậu: "Đốt thỏi vàng thì đốt ở đây cũng được mà, sao phải tự mình đi đưa, quá nguy hiểm."

Đây chính là không biết thì hạnh phúc nha! Mạnh Thâm rớt lệ, có quỷ nào mà đánh được Quỳnh Nhân chứ, rốt cuộc ai mới là người nguy hiểm?

Quỳnh Nhân: "Fan của em, ờ..."

Cậu nhìn Trần Duệ Trạch run bắn người, quyết đoán cắt bớt chữ quỷ đi: "Bọn họ rất tốt, anh yên tâm đi, em không gặp nguy hiểm gì đâu."

Quỳnh Nhân cảm thấy cậu thực sự rất may mắn, fan cõi âm của cậu vừa dũng cảm lại vừa tốt bụng, bị thổi bay rồi mà vẫn vội vàng chạy về, muốn góp một phần lực giúp bắt giữ Sài Ngộ Không.

Cậu nhờ mấy vô thường giám sát Sài Ngộ Không nhặt đồ giúp mình, bản thân thì tiếp tục ký tặng lên album cho fan. Chờ buổi lễ kết, thúc, Quỳnh Nhân lại mượn lửa của Tống Đế Vương, đổ toàn bộ thỏi vàng ở trong túi ra, xếp thành một ngọn núi nhỏ màu vàng óng, tự tay châm lửa.

Ngọn lửa liếm lên giấy vàng, rồi bốc lên cao, đốt những thỏi vàng thành tro nóng đỏ rực.

Địa ngục treo ngược là nơi quanh năm không có gió thổi, lửa khó mà cháy to được, Tống Đế Vương cho mượn lửa rồi, bèn thẳng thắn cho mượn thêm tí gió, thổi ngọn lửa để hóa hết chỗ thỏi vàng đó, lại thổi chỗ tro xám còn lại thành bụi nhỏ, rơi trên đá đen, bay ra ngoài biển xa của ngục treo ngược.

Lúc người hâm mộ nhận được thỏi vàng, trên mặt chính là nụ cười cảm động đầy thỏa mãn, Quỳnh Nhân cảm thấy cả đời này mình cũng không quên được cảnh tượng khi đó.

*

Trên núi, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm rất lớn, trời có nắng một cái là nhiệt độ đã lập tức nóng lên. Đường núi vừa đi lại được, các khách mời khác cũng lục tục đi tới.

Ngoại trừ Quỳnh Nhân, Trần Duệ Trạch, Phó Gia Trạch cùng Thanh Hành ra, thì còn có hai đôi hợp tác nữa, theo thứ tự là thị đế Trương Mân cùng con gái của ông Trương Thù, vô địch thế giới môn bắn cung Liễu Tự cùng chồng của cô Lý Kỳ Hiên.

Trong số ngôi sao giải trí, người ít nổi tiếng nhất bây giờ không phải Quỳnh Nhân mà là Thanh Hành. Cậu bây giờ đã có hai triệu fan, nhiều hơn Thanh Hành ba mươi vạn rồi!

Tất cả mọi người vào vị trí, ê kíp chương trình bắt đầu giải thích quy trình.

"Chúng tôi đã chuẩn bị một trò chơi nhỏ, thứ hạng trong trò chơi của mọi người sẽ quyết định tối nay mọi người được ăn gì.

Nhân viên công tác đẩy ra bốn đĩa lớn có nắp đậy, lần lượt giới thiệu những món xuất hiện trong thực đơn tối nay.

Phần thứ nhất là hải sản tươi "chanh sả". Phần thứ hai là bít tết bò. Phần thứ ba là đùi gà, phần thứ tư chỉ có một quả trứng gà.

"Hoạt động của hôm nay sẽ là thi đấu bắn tên!"

Mọi người vỗ tay một cách vô hồn, còn xen lẫn tiếng hiệu ứng hoan hô.

Bốp bốp bốp bốp.

Hả? Bọn họ đột nhiên nhận ra chỗ không đúng ở đây.

Trương Thù nói lớn: "Vậy đâu có công bằng! Ở đây còn có một nhà vô địch thế giới đấy, bọn cháu làm sao mà thắng được?"

Đạo diễn giải thích, nói Liễu Tự sẽ không tham gia, cô sẽ phụ trách chỉ đạo kỹ thuật, hướng dẫn cho mọi người ở ngoài sân thi đấu.

Trần Duệ Trạch nhỏ giọng nói: "Anh đói đến mức đầu váng mắt hoa rồi, thi đấu chỉ có thể trông cậy vào cậu thôi."

Nếu có thể lấy hạng hai thì tốt biết mấy, Trần Duệ Trạch khao khát nhìn chằm chằm miếng sườn bò bên kia, hai mắt gần như muốn dính luôn lên đó.

Mạnh Thâm từ bên ngoài lướt vào trong sân bắn bia: "Ố ồ, nhiều ngôi sao thế."

Thanh Hành nhìn thấy Mạnh Thâm đột nhiên xuất hiện, tim cũng bị dọa cho mém chút ngừng đập. Đừng nói là Mạnh Thâm không mua được goods nên mới lặn lội ngàn dặm, tới tận đây để đuổi giết cậu ta nhé.

Ai mà biết được, goods của Quỳnh Nhân quanh năm ế sưng ế xỉa lại đột nhiên bán hết sạch chứ, không mua được cũng đâu phải lỗi của cậu ta.

Thanh Hành lại càng thêm khẳng định, cậu ta và Quỳnh Nhân chính là khắc tinh của nhau. Chỉ là trình độ xem tướng của cậu ta không được tốt lắm, không thể tự mình chứng thực suy đoán này.

Dưới sự hướng dẫn của Liễu Tự, các khách mời đều dồn dập chọn cung có sức kéo khác nhau, đeo găng tay vào, bắt đầu luyện tập.

Mạnh Thâm nhiệt tình đề nghị: "Tôi có thể phụ thân lên tên của cậu, đến lúc đó, cậu muốn bắn trúng vòng mấy cũng ok hết, nhắm mắt lại cũng bắn được."

Thanh Hành cả kinh, Mạnh Thâm nhất định là đang nói chuyện với cậu ta, người này vậy mà lại đồng ý giúp cậu chơi gian...

Quỳnh Nhân không nhịn được nói: "Anh không cần đi làm à?"

Mạnh Thâm: "Đồng nghiệp của tôi đồng ý thay ca giúp rồi. Bọn họ bảo tôi đến học tập kỹ xảo chiến đấu của cậu."

Quỳnh Nhân: "..."

Lâm Xuân Sinh lộ ra vẻ mặt mong ngóng được xem trò vui: "Chả mấy khi được gặp nhiều người nổi tiếng cùng một lúc thế này, để chúng tôi ở lại thêm hai ngày đi."

Thanh Hành trong thoáng chốc ngây người, hóa ra Mạnh Thâm tới đế xem Quỳnh Nhân. Cậu ta giống như uống phải nước mướp đắng vậy, trái tim nam nhi như bị ngâm trong nước đắng, đắng chát.

Quả nhiên, Quỳnh Nhân chính là kẻ thù không đội trời chung của cậu ta.

*

Mũi tên bắn trúng vào vòng bảy, đuôi khẽ rung lên.

Quỳnh Nhân hơi nhíu mày, bắn tên so với cậu nghĩ thì khó hơn một chút. Mũi tên không bay thẳng tắp, điểm nhắm và hồng tâm không phải cùng một vị trí, phải thử đi thử lại để điều chỉnh hướng ngắm.

Liễu Tự là một vận động viên giỏi, nhưng như thế không có nghĩa cô là một cô giáo giỏi. Dưới sự chỉ dẫn của cô, trình độ của các khách mời càng lúc càng đi xuống.

Lúc Liễu Tự sang bên này xem Quỳnh Nhân bắn thế nào, Thanh Hành cố ý cản người lại, chân thành tỏ vẻ muốn xin lời khuyên, hiệu quả cũng hết sức rõ ràng, cậu ta đã liên tục không bắn trúng bia hai mươi lần.

Trên không trung đột nhiên truyền đến tiếng sấm ầm ầm, âm thanh rất nhẹ, rồi không hiểu sao lại vô cùng rõ ràng. Quỳnh Nhân nhíu mày, dự báo thời tiết lại sai nữa à?

Mạnh Thâm căng thẳng, nhỏ giọng nói: "Trời có tiếng sấm, Diêm Vương qua đường. Đại vương thần uy khó lường, cậu nhất định đừng có làm gì khiến ngài chú ý."

Nhắc đến Diêm La Vương, Quỳnh Nhân chợt nhớ ra.

Thư ký Kim từng nói, Diêm La Vương là vị đại vương bận rộn nhất trong số mười vị diêm quân, lượng công việc nhiều không đếm xuể, Tống Đế Vương luôn lo lắng sẽ có ngày Diêm La Vương làm việc quá sức mà đột tử.

May là người này đã thành thần từ lâu, khách quan mà nói điều này đã giúp đảm bảo mạng thần của đối phương an toàn.

Không biết Diêm Vương qua đường lần này là đang đi công tác, hay là đi nghỉ phép nhỉ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện