Edit: Nhật Nhật
...
Thật kỳ quái.
Tim Quỳnh Nhân nhảy lên bình bịch.
Tại sao rõ ràng biết là Ngôn Mặc đang diễn kịch, mà cậu vẫn cảm thấy rung động.
Chả trách có nhiều cặp đôi màn ảnh phim giả tình thật như vậy, cậu với Ngôn Mặc chỉ định diễn với nhau một chút mà còn thế này, những diễn viên kia chống đỡ thế nào được? Nếu giờ đồng ý, chẳng phải sẽ khiến tất cả mọi người đều nghĩ là, hai người họ sau này sẽ ở chung, ở chung với nhau à?
Không đúng, sao cậu lại phải bối rối, họ chỉ đang diễn thôi mà, chỉ đang diễn thôi!
Quỳnh Nhân, mày tỉnh lại coi, mày với Ngôn Mặc đang đóng kịch vì chính nghĩa, không phải thực sự muốn ở chung.
Cậu chậm rãi ngẩng đầu lên, muốn đồng ý.
Nhưng mà vừa ngước mắt đã đụng phải ánh mắt của Ngôn Mặc, dù đã nhìn quen khuôn mặt luôn lạnh lùng vô cảm của đối phương rồi, nhưng mà...
Bỏng lạnh [1].
Không hiểu sao trong đầu Quỳnh Nhân lại nảy ra từ này, không phải nhiệt độ nóng cháy, nhưng sẽ từ từ lưu lại vết bỏng.
Giống như Ngôn Mặc vậy, sự dịu dàng của người này luôn trầm lặng khôn thể hiện rõ, nhưng lại khiến người ta cảm thấy không thể bỏ qua.
Giống như pháo hoa, không tiếng động nở rộ trong đêm đen.
"Lông mi." Ngôn Mặc bỗng dưng không đầu không đuôi nói.
Quỳnh Nhân không hiểu sao cũng lặp lại theo: "Lông mi á?"
"Cong cong, dễ nhìn."
"Thật, thật không?" Quỳnh Nhân nhìn ngũ quan như điêu khắc của Ngôn Mặc, hô hấp hơi ngừng lại, sau đó bật thốt ra: "Anh cũng rất đẹp."
Tầm mắt Ngôn Mặc dịch xuống phía dưới một chút.
"Hồng. Rất mềm." Ánh mắt Ngôn Mặc chậm rãi dời đi, nghiêm túc nhìn Quỳnh Nhân, "Có thể sờ thử không?"
Quỳnh Nhân nhìn đối phương, ngơ ngơ ngác ngác nói được.
Ngôn Mặc cẩn thận từng li từng tí, duỗi ngón trỏ thon dài của mình ra, đầu ngón tay ở trên môi Quỳnh Nhân nhẹ nhàng ấn một chút.
Cánh môi đầy đặn hơi lún xuống.
Nói là giữ lời, Ngôn Mặc chỉ ấn một cái là thu tay về, sau đó nhìn ngón tay mình ngẩn người.
Quỳnh Nhân không nhịn được muốn phỏng vấn một chút: "Cảm giác thế nào?"
Ngôn Mặc nghiêm túc suy nghĩ: "Rất khó miêu tả."
Nghĩ thêm một chút nữa, hắn gật đầu nói: "Lúc chạm vào thì cảm thấy rất mềm, sau đó đầu ngón tay hơi tê tê, rất kỳ diệu."
Ngôn Mặc còn đang muốn giải thích lại cho kỹ hơn, Quỳnh Nhân đã trực tiếp vươn tay bịt miệng hắn lại: "Được! Được rồi! Anh đừng nói nữa."
Nếu người này còn nói thêm gì nữa, cậu sẽ trở thành thần tượng đầu tiên ngỏm củ tỏi trong show phát sóng trực tiếp vì xấu hổ đó.
Đáng sợ nhất là, người khác chết rồi là xong chuyện, nhưng cậu chết thì vẫn phải cùng Diêm Vương người ta gặp mặt kìa!
Khu bình luận điên rồi.
Về phần bóng đen... À, chả ai quan tâm đến bóng đen.
[ Tui coi mà không dám thở dốc.]
[ Tôi chết rồi.]
[ Tôi ở trên giường lăn lộ uốn éo như một con sâu đo, mẹ tôi còn tưởng cuối cùng tôi cũng điên thật rồi.]
[ Quá sướng, quá sướng, quá sướng, mị được xem miễn phí sao? Mị chết, mị sống, mị khóc xong mị lại cười.]
[ Nhìn lúc ảnh ấn môi vợ tui, "họa mi*" của tui lập tức kêu chíp chíp!]
*Gốc ở đây là ber, đây là từ địa phương dùng để chỉ bộ phận sinh dục của nam giới, tôi để thành họa mi cho nó hợp với cái chíp chíp đằng sau nhé.
[ Không hiểu sao mặt tôi nóng như phải bỏng vậy á, các chị em cứ ở lại nhé, tôi chui vô tủ lạnh để bình tĩnh lại trước đã.]
[ Chào anh đẹp trai, yêm vẫn còn chưa biết, rốt cuộc là tên của anh đẹp trai viết như thế nào đây này.]
Trong một biển bình luận nguyên những "A a a a" với "Áu, mị chết rồi". bóng đen càng ngày càng nhỏ lại, cuối cùng biến thành hư vô.
*
Biết Sở đặc vụ không có khả năng đối phó với những tình huống khẩn cấp như thế này, Quỳnh Nhân nhắn tin cho thỏ nhỏ, để nó cùng mấy bạn máy tính của mình trực tiếp lên Weibo thay đổi bức ảnh gốc vẽ lá bùa, đồng thời ẩn trang web "Ba nghìn bùa chú online" kia đi.
Trang web này không chỉ đăng hình chân phù, mà còn có rất nhiều loại chú thuật khác, tất cả đều là bùa chú nguyền rủa không có ngoại lệ nào khác. Quỳnh Nhân cảm thấy kiểu chào hàng bán đại hạ giá, miễn phí tặng kèm bùa nguyền rủa này vô cùng quen.
Lần trước cho dù là chuyện phép đổi vận hay là rải tờ rơi ở trên tàu điện ngầm, hung thủ đều không để lại chút dấu vết nào, nhưng biết phép thuật không có nghĩa là biết về công nghệ thông tin, nhóm máy tính tinh nuôi trong nhà làm nóng người, đảm bảo với Quỳnh Nhân, chỉ cần có người đăng nhập vào trang web, bọn nó nhất định có thể truy theo dấu vết, tìm ra tất cả bọn họ.
Đây chính là dùng phương pháp khoa học một cách phi khoa học để đả kích kẻ bại hoại lợi dụng khoa học kỹ thuật, tuyên truyền mấy cái chú thuật ác độc
Siêu Cyberpunk [2].
Chớp mắt một cái đã hết thời gian ba tiếng.
Giai đoạn thu thập manh mối còn một phân đoạn cuối cùng nữa, chính là bỏ phiếu tập trung.
Mười thực tập sinh tham gia chương trình sẽ bỏ phiếu, chọn ra người nào là thực tập sinh bí ẩn.
Lý Quỳ giải thích quy tắc: "Thí sinh lần lượt tiến hành bỏ phiếu nặc danh, nếu như tìm ra đúng thực tập sinh bí ẩn, những người bỏ phiếu chính xác sẽ nhận được phần thưởng của chương trình. Bỏ phiếu thất bại, các thí sinh sẽ tiếp tục cạnh tranh ba tiêu chuẩn biểu diễn còn lại. Huấn luyện viên cũng có thể tham gia bỏ phiếu, huấn luyện viên chỉ cần bỏ phiếu chính xác, thì có thể nhận được gấp đôi phần thưởng."
Lý Quỳ đọc quy tắc xong, trợ lý của ông lập tức thì thầm hỏi: "Liệu mọi người có nghĩ là chúng ta thiên vị Quỳnh Nhân không?"
Vẻ mặt Lý Quỳ hết sức thản nhiên: "Không đâu, về bản chất, Quỳnh Nhân không hề cạnh tranh với các thí sinh khác, cho nên không vấn đề gì."
Huống hồ có thiên vị thật thì đã làm sao, quy tắc của huấn luyện viên chính là như vậy, mỗi một điều đều đang thể hiện tấm lòng tôn kính của ông đối với cha.
Thực tập sinh lần lượt, từng người một đi vào khu vực bỏ phiếu, Quỳnh Nhân là người đi sau cùng.
Rất nhanh mọi người đã bỏ phiếu xong, Lý Quỳ công bố kết quả thống kê được: "Cố Mộng Tang hai phiếu, Quỳnh Nhân tám phiếu. Thật đáng tiếc, bỏ phiếu thất bại."
Căn cứ vào quy tắc thi đấu, trừ huấn luyện viên Quỳnh Nhân ra, ba người có lượng theo dõi phát sóng trực tiếp cao nhất lần lượt là Cố Mộng Tang, Hạ Hồi, Miêu Triết Ngôn. Chúc mừng ba người thành công tiến vào vòng chung kết "Ma quái 101" kỳ đầu tiên."
Miêu Triết Ngôn giơ tay: "Đạo diễn, vậy rốt cuộc thực tập sinh bí ẩn là người nào?"
Lý Quỳ thần bí cười cười: "Quỳnh Nhân từ rất sớm đã nói, mình biết thực tập sinh bí ẩn là ai, vậy thì để Quỳnh Nhân giải thích cho mọi người nghe, thế nào?
Có cơ hội lộ mặt thì nhất định phải để dành cho cha Quỳnh thân mến của ông rồi.
Quỳnh Nhân gật đầu: "Thực ra rất đơn giản. Thực tập sinh bí ẩn này chính là Cố Mộng Tang."
Cố Mộng Tang chột dạ mỉm cười, vẻ mặt Miêu Triết Ngôn hết sức đau lòng, anh ta siết thật chặt móc chìa khóa Dora yêu quý của mình: "Nãy tôi còn cùng anh thảo luận xem thực tập sinh bí ẩn là ai nữa chứ, anh gạt tôi!"
Cố Mộng Tang gãi gãi đầu: "Thi đấu mà, tôi cũng đâu có muốn."
Miêu Triết Ngôn tự động phụ họa: "Tại sao là là anh ta vậy, bọn tôi đã bỏ sót chứng cứ quan trọng nào à?"
Quỳnh Nhân: "Thực ra tôi đã nhắc mọi người rồi, manh mối quan trọng nằm trong căn phòng ở tầng hai."
Miêu Triết Ngôn: "Bọn tôi có đi tới tầng hai mà, còn mở cái hộp kia ra nữa, có gì khác nữa sao?"
Quỳnh Nhân: "Bức ảnh, là bức ảnh."
Cậu nhìn tất cả mọi người một lượt, thấy không ai phát hiện ra chi tiết nhỏ này, thì thất vọng thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói tiếp:
"Trong hình nhìn lướt qua thì có mười người, nhưng thực ra người đứng chỗ cao nhất không phải là người thật, ở đó có một chiếc gương, người thứ mười là cái bóng ở trong gương. Ê kíp chương trình cố ý xử lý, làm bức ảnh cũ đi, khiến hình ảnh bên trong trở nên mơ hồ, khiến mọi người bỏ qua chi tiết này."
"Mười người này dùng con số để đặt tên cũng là một trong các gợi ý chương trình đưa ra."
"Ổ Họa, từ "họa (画)" này có tám nét, cậu ta chính là Vương Tám*."
*Vương bát, từ này thì quen rồi ha, là tiếng địa phương ở phía Bắc Trung Quốc, nghĩa của nó kiểu như thằng khốn vậy đó.
Ổ Họa cũng bị mất quyền biểu diễn giống như Khương Diệc Minh, vừa nghe đến hai chữ Vương Tám này thì mặt mũi lập tức tái mét.
"Hạ Hồi, chữ "hồi (回)" có sáu nét, cho nên cậu ta là Ngô Sáu. Miêu Triết Ngôn, chữ ngôn có bảy nét, anh ta là Trịnh Bảy."
Nghe cậu phân tích thân phận tương ứng của từng người xong, tất cả thực tập sinh đều lộ vẻ thì ra là vậy, bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới cách này.
"Khương Diệc Minh, chữ "Minh (铭)" có mười một nét, cộng hai số hàng chục và hàng đơn vị lại, sẽ ra 2, cậu ta chính là Tiền Hai."
"Dùng phương pháp này, có thể tìm ra chín người tương ứng từ hai đến mười. Cố Mộng Tang chính là thực tập sinh bí ấn, chữ "tang (桑)" có vừa đúng mười nét. Nhưng làm theo cách tính nét tên của Khương Diệc Minh thì ra 10 rồi còn phải lấy 1 cộng với 0 nữa, đó chính là một, anh ta cũng là Triệu Một."
"Như vậy, số người trong bức ảnh sẽ khớp với thực tế, có chín người tất cả. Triệu Một... Cũng chính là... Trần Mười phục sinh trở về. Bằng chứng cũng đã có, Khương Diệc Minh ở dưới tầng một tìm được bùa phục sinh. Bùa phục sinh chỉ có liên quan đến Trần Mười và Tiền Hai, tại sao lại xuất hiện trong phòng của Triệu Một?"
Miêu Triết Ngôn hiểu ra: "Bởi vì Triệu Một... Chính là... Trần Mười phục sinh, cho nên bùa phục sinh mới ở trong phòng của cậu ta."
Quỳnh Nhân gật đầu: "Cho dù là chương trình hay nội dung cốt truyện thì vẫn luôn chỉ có chín người, người thứ mười chỉ là phép che mắt của đạo diễn Lý thôi."
"Hoàn toàn chính xác." Lý Quỳ đi đầu vỗ tay, "Nếu không phải chương trình có quy tắc hạn chế, chú cũng muốn đưa thêm thưởng cho cậu."
Ông tự mình trao phần thưởng cho Quỳnh Nhân và Cố Mộng Tang, là một hộp đựng tro bằng vàng.
Cố Mộng Tang không dám thò tay ra nhận, Quỳnh Nhân thì lại vô cùng tự nhiên cầm lấy, còn khen hộp tro được làm rất tinh xảo.
Nhưng mà...
Quỳnh Nhân hỏi Cố Mộng Tang: "Sao anh lại tự bỏ phiếu cho mình thế?"
Cố Mộng Tang gãi gãi đầu: "Bởi vì dù sao lượng người xem của tôi cũng đứng đầu rồi mà, chính xác thì phải nói là cậu đứng đầu, tôi là thực tập sinh đứng số một. Kiểu gì cũng có thể tiến vào chung kết, có bị phát hiện ra là thực tập sinh bí ẩn cũng không ảnh hưởng gì đến tôi."
Nhưng anh ta thực sự không ngờ được là, thế mà chả có ai đoán đúng!
Số phiếu của Quỳnh Nhân thì lại cao chót vót, thực không khoa học tí nào.
Cố Mộng Tang ngờ vực hỏi: "Sao mọi người lại bỏ phiếu cho cậu ta thế? Vừa nhìn đã biết cậu ta chính là huấn luyện viên rồi mà."
Các thực tập sinh khác im lặng không nói, có lẽ là vì quanh người Quỳnh Nhân hôm nay xảy ra quá nhiều sự kiện bất thường, vô tình phù hợp với chuyện người chết Trần Mười sống lại đi.
Tất cả đều không khoa học.
Trên đường trở về, người đại diện không ngừng nghía Ngôn Mặc qua gương chiếu hậu.
"Khụ, Tiểu Ngôn này." Người đại diện nói, "Tôi còn chưa biết cậu làm nghề gì nữa, trong nhà có anh chị em gì không, ba mẹ làm công việc gì?"
Quỳnh Nhân: "Chú đang định giúp cháu xem đối tượng đấy à?"
Người đại diện: "Nhóc con đừng có xen mồm vào. Ngôn Mặc, cậu đừng để ý, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi."
Ngôn Mặc: "Không có anh chị em, cũng không có cha mẹ, nghề nghiệp... Xem như là quản lý xí nghiệp cỡ lớn, ngành nghề đặc thù đi."
"Phụt." Quỳnh Nhân không muốn cười đâu, nhưng mà cậu thực sự không nhịn được.
Đến dưới nhà của hai người, Ngôn Mặc vốn định nói thêm với Quỳnh Nhân mấy câu, nhưng hai mắt người đại diện của cậu cứ dòm hắn lom lom, còn dùng bụng bự của y chặn cửa.
Ngôn Mặc đành phải quay về trong nhà mình.
"Quỳnh Nhân này." Người đại diện bắt đầu khuyên nhỉ, "Cậu ta không có ba mẹ, cũng không có anh chị em gì, cảm giác mệnh không được tốt lắm. Cậu nhất định phải thận trọng cân nhắc."
Quỳnh Nhân: "... Chú đang mắng cháu đấy à?"
"Yên tâm đi, cháu với anh ta không phải loại quan hệ đó đâu, hôm nay là do lúc ghi hình xảy ra sự cố, cho nên mới cố ý diễn kịch thôi."
Quỳnh Nhân kể lại chuyện xảy ra ngày hôm nay từ đầu đến cuối một lượt, người đại diện nghĩ thôi mà cũng muốn chết khiếp: "Hóa ra là như vậy, nói thế thì Ngôn Mặc còn rất có bản lĩnh nhỉ."
Đâu chỉ có bản lĩnh không thôi đâu, Quỳnh Nhân thầm nói trong bụng.
"Vậy cũng tốt." Người đại diện yên tâm, "Cậu ta giàu quá, nếu cậu mà muốn ở cùng với người như thế, chúng ta lại không quyền không thế, nhỡ mà tình cảm đôi bên có vấn đề gì, chú với viện trưởng của cậu muốn cho cậu chỗ dựa cũng không chống lên nổi."
Nghe lời này, Quỳnh Nhân cảm thấy có chút không vui: "Ngôn Mặc không phải loại ỷ thế hiếp người như vậy."
Trong lòng người đại diện đánh thịch một cái.
Thái độ này có vấn đề, hoàn toàn chẳng giống như không có chuyện gì.
"Đúng rồi, đạo diễn Vương Dược Thanh có một bộ phim mới muốn mời cậu đóng, đã mời đến lần thứ N rồi đấy. Chú thấy bọn họ rất chân thành, dạo này liên hệ làm quen với chú suốt."
Vương Dược Thanh là một đạo diễn lâu năm trong nghề, trước kia các tác phẩm của người này hầu như đều chỉ thường thường không có gì đặc sắc.
Xem cũng được, mọi mặt đều tạm ổn, nhưng mà rất phổ thông.
Mấy năm nay ông ta lại giống như được đả thông kinh mạch, phim hot bộ này nối tiếp bộ kia. Ông ta vô cùng chú trọng vào việc tuyển chọn diễn viên, giờ đang có một bộ phim tiên hiệp chuẩn bị quay, nam chính là thụy thú Kỳ Lân.
Ông ta cảm thấy Quỳnh Nhân vô cùng thích hợp với nhân vật này, cho nên để làm Quỳnh Nhân đồng ý nhận vai diễn, trợ lý bên dưới đã cùng Dương Phong liên hệ khá lâu rồi.
"Cháu không muốn quay phim truyền hình, cho dù cháu có muốn, chú cũng phải cản cháu lại." Quỳnh Nhân thấy người đại diện của mình có chút dao động, vội khuyên nhủ, "Kỹ xảo diễn xuất của cháu thế nào, chú cũng biết rồi đấy, hoàn toàn không có. Cháu mà đi đóng nam chính phim truyền hình thì chỉ tổ lưu lại vết đen trên con đường sự nghiệp sau này thôi."
"Nhưng chú thấy hôm nay cậu diễn tốt phết mà." Người đại diện lại bắt đầu cảnh giác, "Dáng vẻ mặt đỏ tim đập kia của cậu không phải là diễn à?"
Quỳnh Nhân ung dung nói bừa: "Đó là tại cháu xấu hổ nên mới vậy, chú đừng có mà đoán mò lung tung."
Người đại diện bị cậu nói gạt đi, gật đầu bảo: "Thế được rồi, về chú giúp cậu từ chối người ta. Còn cả chương trình "Đêm hội ngàn sao" của truyền thông IKU nữa, sắp diễn ra rồi, cậu cũng được mời đấy, còn có một giải thưởng."
Quỳnh Nhân: "Giải thưởng âm nhạc ạ?"
Người đại diện: "Làm gì có chuyện? Cậu vừa mới nổi tiếng chưa được bao lâu, giải thưởng âm nhạc không thể cho cậu được, là giải nghệ sĩ giải trí mới."
Chán thế... Nhưng mà thôi, dù sao cũng vẫn là được cúp, Quỳnh Nhân cũng không có gì bất mãn.
Đêm biểu diễn của các thực tập sinh chương trình "Ma quái 101", ở hiện trường có mời 100 khán giả.
Ban đầu vốn định tổ chức biểu diễn vào đúng 12h đêm, nhưng sau vụ náo loạn ngày hôm qua, Lý Quỳ cảm thấy làm người vẫn nên có thờ có thiêng có kiêng có lành, bèn đẩy thời gian sớm lên một chút, 11h tối.
Miêu Triết Ngôn nói: "Bình thường tôi đi biểu diễn toàn ở sân khấu lớn, chưa bao giờ hát trước mặt ít khán giả như vậy."
Cố Mộng Tang cười ha ha một cách gượng gạo, Miêu Triết Ngôn vẫn còn non mà xanh lắm. Hôm qua trong tòa nhà này xuất hiện nhiều hiện tượng dị thường như vậy, tuy đều bị ê kíp chương trình dùng lý do hiệu ứng đặc biệt của cốt truyện mà lơ đi, nhưng anh ta dám chắc, ngày hôm qua chắc chắn đã chọc phải quỷ thật.
Ai mà biết bây giờ thực sự có bao nhiêu người đang xem chứ.
Quỳnh Nhân nhìn một đám quỷ hồn lố nha lố nhố không thấy điểm cuối, có hơi nghẹt thở, Ngôn Mặc nhẹ giọng nói: "Cậu vốn không sợ, cậu chỉ nghĩ mình đang sợ thôi."
"Sợ mãi quen rồi, giờ cho dù có không sợ nữa thì vẫn sẽ có cảm giác lo lắng trong những tình huống tương tự." Âm thanh của Ngôn Mặc trầm thấp bình thản, không chút lên xuống, khiến Quỳnh Nhân đang sợ hãi muốn bỏ chạy chậm rãi bình tĩnh lại, "Cậu cố gắng huấn luyện như vậy, cho dù sợ phát khóc cũng kiên trì xem hết phim ma, sao có chuyện nỗ lực mà không có kết quả chứ?"
Quỳnh Nhân cảm thấy bản thân bị đối phương thuyết phục.
Cậu kéo dây vòng đang đeo cánh sen, để cánh sen rời khỏi da mình, nhìn đám đông quỷ phía dưới, lẩm bẩm: "Tôi không sợ tôi không sợ tôi không sợ."
"Ớ..." Quỳnh Nhân nghiêm túc cảm nhận một chốc, "Đúng này, tuy vẫn thấy hơi rợn rợn, nhưng mà không đến mức không chịu được như ngày trước nữa."
"Huấn luyện đặc biệt của tôi có hiệu quả rồi!" Quỳnh Nhân cực kỳ phấn khởi.
Thực là đáng kiêu ngạo *Chống nạnh*.
Ngôn Mặc nhìn cậu, nét mặt vô cùng dịu dàng.
Các quỷ hồn bên dưới đều đến để xem Quỳnh Nhân là chính, nhưng khi những người khác biểu diễn bọn họ vẫn rất nghiêm túc vỗ tay khen hay.
Cuối cùng cũng đến lượt Quỳnh Nhân lên sân khấu.
Là huấn luyện viên, trên lý thuyết hoàn toàn không có áp lực cạnh tranh, nhưng vì ra mặt hút thêm fan hâm mộ, chuẩn bị một ít tác phẩm biểu diễn trực tiếp có khả năng hot đương nhiên là tốt nhất.
Quỳnh Nhân ban đầu cũng nghĩ như vậy, nhưng hôm qua nói chuyện cùng quỷ mặc đồng phục kia xong, cậu nhận ra một chuyện, thực ra những quỷ hồn mỗi ngày cố gắng công tác, phục vụ cho những quỷ hồn khác đang chờ ngày luân hồi kia, họ cũng có phiền não của riêng mình.
Bọn họ một mực im lặng chịu đựng áp lực trong lòng, giữ vững cương vị, hoặc là phụ trách câu hồn, hoặc là phụ trách hành hình, cho tội nhân vào vạc dầu sôi, lóc da, chặt xương, nướng trên than, giội đồng sôi.
Nói chung, vô cùng khổ cực, áp lực cũng rất lớn.
Cậu muốn hát một bài hát khác.
"Thần chú vãng sinh [3]."
Năm đó, lúc Quỳnh Nhân từ trong miệng Liên Thanh Tuyền biết mẹ cậu sau khi sinh cậu thì mất, bèn đặc biệt phổ nhạc cho "Thần chú vãng sinh", dùng cách này để tỏ lòng thương nhớ của mình.
"Hôm nay là một ngày vô cùng đặc biệt, tôi muốn hát "Thần chú vãng sinh", dành tặng cho ác linh Trần Mười đã thiệt mạng vì bạo lực học đường trong cốt truyện của chương trình."
Ánh mắt Quỳnh Nhân nhìn về phía xa, các quỷ hồn đứng xem lập tức hiểu ra, bài hát này có lẽ là dành tặng cho Trần Mười, nhưng cũng là để tặng cho bọn họ.
Quỳnh Nhân đảo mắt tìm kiếm trong đám quỷ, thấy nam quỷ mặc đồng phục công sở đang đứng ngay phía trước, cậu mỉm cười với đối phương, tiếng nhạc điện tử vang lên.
"Nam-mô a di đa bà dạ, đa tha già đa dạ."
Thanh âm của cậu trong trẻo kỳ ảo vô cùng, chỉ nghe thôi cũng khiến người ta có cảm giác buồn bực khủng hoảng trong đáy lòng vơi bớt.
Các quỷ hồn dần dần yên tĩnh lại, chăm chú lắng nghe cậu hát.
Một trăm khán giả có mặt tại hiện trường cũng thôi cười nói trò chuyện, bọn họ cảm thấy như đang được chữa lành, bầu không khí trang nghiêm một cách kỳ lạ, trong lời ca dường như ẩn chứa một loại sức mạnh nào đó, khiến bọn họ không khỏi hồi hộp nín thở.
Khi Quỳnh Nhân hát đến đoạn thứ hai, biểu cảm trên mặt các quỷ hồn từ từ trở nên hiền lành, Ngay cả nhân viên công tác của chương trình cùng khán giả bình thường cũng nhận thấy, bầu không khí ở khu biểu diễn đã thay đổi, mà loại thay đổi này khiến tâm trạng bọn họ đều nhẹ nhõm hơn hẳn.
Ngôn Mặc nhìn thấy một vài ánh sáng vàng nhàn nhạt từ trên trời giáng xuống, xoay tròn trên không rồi nhẹ nhàng đậu lên vai Quỳnh Nhân.
Trong sáu mười tỷ cư dân của Địa Phủ, không cần biết là người thường, hay là nhân viên công tác, rất ít người có thể ở dưới Địa Phủ sống được an nhàn thoải mái.
Đời trước trải qua không tốt, đối với sinh hoạt sau khi đầu thai sẽ lo lắng không thôi. Đời trước làm ác, lại càng cảm thấy sợ hãi với việc tương lai phải đầu thai thành súc sinh.
Để quỷ hồn có thể thuận lợi đi vào luân hồi mà Thập điện Diêm Quân cùng nhân viên công tác ngày ngày cắm đầu vào công việc, công việc nặng nề áp lực, chẳng khác nào Địa ngục bên ngoài Địa ngục.
Không cần biết là Tần Quảng Vương, tách hóa thân thành kính linh quá lâu, khiến thần trí xảy ra vấn đề, Tống Đế Vương trộm lên dương gian làm diễn viên Côn khúc để bản thân được thả lỏng một tí, hay là Diêm La Vương mất ngủ triền miên, đến nỗi không dám nghe album của Quỳnh Nhân.
Tất cả bọn họ đều không nắm giữ Địa Phủ, trái lại là Địa Phủ đang nắm giữ bọn họ.
Địa Phủ, là một nơi mà oán hận luôn âm thầm sục sôi.
Nếu có ai đó có thể dùng tiếng ca, tạm thời xoa dịu những áp lực mà quỷ hồn phải gánh chịu, khiến nỗi oán hận đang cuộn trào kia tạm thời ngừng lại, vậy thực sự là công đức to lớn, đủ để trời cao tán thưởng.
Là Diêm Vương, không tín ngưỡng bất cứ thần linh nào khác, nhưng lúc này Ngôn Mặc thực sự muốn cám ơn một điều thần bí.
Cám ơn vận mệnh, đã đưa cậu ấy đến với ta.
*
Sau khi phát sóng trực tiếp kỳ thứ nhất của "Ma quái 101" kết thúc, bản cắt nối biên tập cũng rất nhanh được tung ra.
Chỉ trong có một ngày rưỡi đã đột phá hơn trăm triệu lượt xem.
Rất nhiều người đối với chương trình tạp kỹ này đều tỏ vẻ tôi xem không hiểu, nhưng tôi thực sự chấn động.
Câu nói của Ngôn Mặc cũng trở thành hot trend, bị dân mạng điên cuồng chế lại.
[ Đưa cậu một chai Lafite năm 82 [4], tuy loại này có chút mới, nhưng tôi không tìm được loại nào lâu năm hơn.]
[ Đưa cậu giấy báo thành tích 750 điểm, tuy vẫn có chút kém, nhưng câu hỏi trong bài thi chỉ có từng đó thôi. Buồn lòng.jpg]ư
[ Ngôn Mặc và Quỳnh Nhân, siêu thoại CP của hai người họ đã xếp hạng nhất rồi, tuy thứ tự vẫn còn thấp, nhưng không có thứ hạng nào cao hơn nữa cả, thân là một fan CP, yêm cảm thấy vô cùng xấu hổ.]
Sau chương trình "Ma quái 101" fan của Quỳnh Nhân không ngừng điên cuồng tăng lên, đề tài có độ thảo luận cao nhất trên internet lúc này ngoại trừ cậu, CP của cậu với Ngôn Mặc và chuyện rốt cuộc thanh niên nhà giàu Ngôn Mặc có bao nhiều tiền, thì còn có thêm một chủ đề đặc biệt bất ngờ nữa.
# Quỳnh Nhân siêu độ #
Có dân mạng phát hiện, lúc chùa miếu làm pháp sự, phiên bản "Thần chú vãng sinh" của Quỳnh Nhân được thêm vào file nhạc Phật giáo của chùa, đây là năng lực nghiệp vụ được dân chuyên tán thành à?
Người nọ tung tin tức này lên mạng xong, những người khác cũng dồn dập nói, lúc chùa miếu chỗ họ làm lễ siêu độ cho cô hồn dã quỷ cũng phát bài "Thần chú vãng sinh" của Quỳnh Nhân.
Còn có mấy phóng viên nhỏ đến tận chùa để phỏng vấn các hòa thượng bên trong, hỏi bọn họ sao lại dùng phiên bản "Thần chú vãng sinh" của một thần tượng cải biên để phát, người ta thậm chí còn không phải tín đồ đạo Phật, mấy năm gần đây, chuyện chùa miếu hay hòa thượng trở thành hiện tượng mang không ít, có phải bọn họ muốn ké fame không.
Kết quả tất cả các câu trả lời đều vô cùng đồng lòng nhất trí. Bởi vì hiệu quả siêu độ của bài hát này rất tốt, bọn họ dự định tiếp tục sử dụng, còn tranh thủ hô hào, bảo Quỳnh Nhân tiện thể hát luôn một bản "Kinh kim cương".
Dân mạng cạn lời luôn, thần tượng Quỳnh Nhân này rốt cuộc là sao đây, sao mỗi lần lên hot search đều kỳ quái như vậy.
Không phải người nhà báo mộng thì cũng là cùng Sen đỏ tạo CP, hoặc là nhà giàu đột nhiên xuất hiện trong chương trình đưa tặng biệt thự nhà vườn.
Giờ lại đến việc hiệu quả siêu độ của bài cậu hát quá tốt.
Nói tóm lại chính là ảo tung chảo.
Nhưng mà cũng có người bày tỏ sự chán ghét với Quỳnh Nhân.
Quỳnh Nhân đang lướt Weibo, đột nhiên thấy có một video, quay một người đàn ông trung niên có khuôn mặt phổ thông đang mạnh mẽ lên án thần tượng mới nổi không chịu cố gắng rèn luyện nâng cao năng lực bản thân, chỉ biết dùng mấy trò mê tín dị đoan cùng scandal nam nam để PR.
Quỳnh Nhân cạn lời, cậu PR hồi nào, mấy cái đó của cậu hoàn toàn là do trùng hợp công thêm cả bất đắc dĩ nữa: "Người này là ai vậy, sao ông ta lại mắng cháu?"
Người đại diện đi tới nhìn, cũng lộ ra vẻ mặt cạn lời: "Đây chính là Vương Dược Thanh."
Quỳnh Nhân kinh luôn: "Không phải ông ta nói rất thưởng thức cháu, còn nhiều lần gửi lời mời tới hả? Sao giờ tự nhiên lại quay sang mắng chửi vậy, tại cháu từ chối phim của ông ta à?"
Người đại diện: "Chắc chắc chính là vì lý do này rồi, tên Vương Dược Thanh này bụng dạ nhỏ nhen, hay đâm bị thóc chọc bị gạo lắm."
Quỳnh Nhân không nói gì nữa, cậu cũng chả bận tâm chuyện này ở trong lòng, fan của cậu đã vượt qua con số 13 triệu rồi, so với trước khi tham gia "Ma quái 101" tăng gần gấp đôi, trong lòng cậu hết sức vui vẻ.
Ngược lại bên dưới bài đăng mắng mỏ cậu của Vương Dược Thanh có rất nhiều người qua đường, không để ý nhiều đến giới thần tượng thấy tò mò muốn xem thử Quỳnh Nhân này là tồn tại thần kỳ thế nào, họ ôm tâm trạng hóng hớt xem trò vui mò sang Weibo của cậu, kết quả xem xong thì không đi nữa.
Sóng gió lần này ngược lại còn thành review giúp cho Quỳnh Nhân, cậu thực sự muốn chân thành cảm ơn Vương Dược Thanh.
Nghĩ thế Quỳnh Nhân bèn lập tức lên bài cảm ơn.
[ Quỳnh Nhân: Cảm ơn đạo diễn Vương.]
Đăng kèm là ảnh chụp màn hình mấy bình luận có nội dung tương tự nhau: "Mò từ video mắng người của đạo diễn Vương qua đây, xem Weibo của cậu xong cảm thẩy cậu rất tuyệt, quyết định follow, gắng lên nha."
Ngắn ngủi vài chữ cộng thêm một bức ảnh đầy trào phúng, thiếu chút nữa làm Vương Dược Thanh tức đến độ ném bay cả điện thoại.
Tuy Quỳnh Nhân không thấy tức giận về hành động của Vương Dược Thanh, nhưng cậu cũng không thể để bản thân mình vô duyên vô cớ bị người ta sỉ nhục như thế được, huống hồ đối phương lại còn cố ý xuyên tạc, nói cậu dùng scandal nam nam để PR, thực sự có hơi quá đáng, rõ ràng lúc đó cậu và bạn hàng xóm đang diễn kịch vì chính nghĩa mà.
Vương Dược Thanh không cam lòng chịu thua, lại đăng video hậu trường lúc đoàn phim "Đào Hoa Phiến" tập kịch bản lên, bên trong có đoạn Quỳnh Nhân nói về đánh giá của bản thân cậu với nguyên mẫu của hai nhân vật Kim Tuyết Thành và Từ Lê.
Quỳnh Nhân mạnh dạn suy đoán, đời sống tình cảm của hai người này thực sự có thăng có trầm, nhưng không đến nỗi đau buồn như trong "Đào Hoa Phiến", hơn nữa tính cách của Từ Lê rất sôi nổi, không trầm lặng như biển giống "Đào Hoa Phiến" miêu tả.
Cậu còn lớn gan suy đoán, tác giả không phải Từ Lê, càng không thể là Kim Tuyết Thành.
Vương Dược Thanh lập tức hùng hồn chỉ trích trên Weibo.
[ Đao diễn Vương đang nhìn bạn: Hiện giờ rất nhiều thần tượng mới nổi đều không chịu tìm hiểu tư liệu, đối với tiền bối không có chút hiểu biết nào, đã bắt đầu nói quàng nói xiên. Trong "Đào Hoa Phiến", chuyện tình cảm của Trần Đào cùng Tống Vân Thành vô cùng trắc trở, mà nhưng người quen biết nguyên mẫu của hai nhân vật này cũng đã nói rõ, bầu không khí giữa hai người luôn có loại cảm giác, căng thẳng, sầu thảm, dằn vặt lẫn nhau. Lẽ nào thần tượng kia còn hiểu rõ hai người họ hơn cả những người có quen biết à? Theo tôi được biết, lúc Kim Tuyết Thành ra đi, thần tượng kia còn chưa ra khỏi bụng mẹ kìa.]
Quỳnh Nhân xem bài viết này xong thì càng thấy hạn hán sa mạc lời.
Cậu lập tức gửi tin nhắn vào nhóm Wechat "Cả nhà thương nhau", nhóm này là do Tống Đế Vương lập, bên trong có Tống Đế Vương, Quỳnh Nhân và thư ký Kim.
[ Cố gắng làm giàu: Thư ký Kim, có người mắng tôi. Ông ta nói tôi không biết anh. Nói tôi chả hiểu gì về anh đã nói quàng nói xiên. Hức hức hức hức hức.]
Quỳnh Nhân nghĩ một chút, lại gửi thêm một cái emotion hình mèo con khóc sướt mướt.
Thư ký Kim rất nhanh đã nhắn lại.
[ Thư ký Kim: Là tên rác rưởi nào bắt nạt con trai bảo bối nhà chúng ta? Tôi đi cắn chết hắn!]
Tin nhắn đã được thu hồi.
[ Thư ký Kim: Là ai dám ăn nói linh tinh như vậy, tôi lập tức đi xử lý.]
Quỳnh Nhân cười tít cả mắt, bị người bắt nạt thì làm sao bây giờ, đương nhiên là trực tiếp chạy về gọi: "Mẹ!"
...
Thật kỳ quái.
Tim Quỳnh Nhân nhảy lên bình bịch.
Tại sao rõ ràng biết là Ngôn Mặc đang diễn kịch, mà cậu vẫn cảm thấy rung động.
Chả trách có nhiều cặp đôi màn ảnh phim giả tình thật như vậy, cậu với Ngôn Mặc chỉ định diễn với nhau một chút mà còn thế này, những diễn viên kia chống đỡ thế nào được? Nếu giờ đồng ý, chẳng phải sẽ khiến tất cả mọi người đều nghĩ là, hai người họ sau này sẽ ở chung, ở chung với nhau à?
Không đúng, sao cậu lại phải bối rối, họ chỉ đang diễn thôi mà, chỉ đang diễn thôi!
Quỳnh Nhân, mày tỉnh lại coi, mày với Ngôn Mặc đang đóng kịch vì chính nghĩa, không phải thực sự muốn ở chung.
Cậu chậm rãi ngẩng đầu lên, muốn đồng ý.
Nhưng mà vừa ngước mắt đã đụng phải ánh mắt của Ngôn Mặc, dù đã nhìn quen khuôn mặt luôn lạnh lùng vô cảm của đối phương rồi, nhưng mà...
Bỏng lạnh [1].
Không hiểu sao trong đầu Quỳnh Nhân lại nảy ra từ này, không phải nhiệt độ nóng cháy, nhưng sẽ từ từ lưu lại vết bỏng.
Giống như Ngôn Mặc vậy, sự dịu dàng của người này luôn trầm lặng khôn thể hiện rõ, nhưng lại khiến người ta cảm thấy không thể bỏ qua.
Giống như pháo hoa, không tiếng động nở rộ trong đêm đen.
"Lông mi." Ngôn Mặc bỗng dưng không đầu không đuôi nói.
Quỳnh Nhân không hiểu sao cũng lặp lại theo: "Lông mi á?"
"Cong cong, dễ nhìn."
"Thật, thật không?" Quỳnh Nhân nhìn ngũ quan như điêu khắc của Ngôn Mặc, hô hấp hơi ngừng lại, sau đó bật thốt ra: "Anh cũng rất đẹp."
Tầm mắt Ngôn Mặc dịch xuống phía dưới một chút.
"Hồng. Rất mềm." Ánh mắt Ngôn Mặc chậm rãi dời đi, nghiêm túc nhìn Quỳnh Nhân, "Có thể sờ thử không?"
Quỳnh Nhân nhìn đối phương, ngơ ngơ ngác ngác nói được.
Ngôn Mặc cẩn thận từng li từng tí, duỗi ngón trỏ thon dài của mình ra, đầu ngón tay ở trên môi Quỳnh Nhân nhẹ nhàng ấn một chút.
Cánh môi đầy đặn hơi lún xuống.
Nói là giữ lời, Ngôn Mặc chỉ ấn một cái là thu tay về, sau đó nhìn ngón tay mình ngẩn người.
Quỳnh Nhân không nhịn được muốn phỏng vấn một chút: "Cảm giác thế nào?"
Ngôn Mặc nghiêm túc suy nghĩ: "Rất khó miêu tả."
Nghĩ thêm một chút nữa, hắn gật đầu nói: "Lúc chạm vào thì cảm thấy rất mềm, sau đó đầu ngón tay hơi tê tê, rất kỳ diệu."
Ngôn Mặc còn đang muốn giải thích lại cho kỹ hơn, Quỳnh Nhân đã trực tiếp vươn tay bịt miệng hắn lại: "Được! Được rồi! Anh đừng nói nữa."
Nếu người này còn nói thêm gì nữa, cậu sẽ trở thành thần tượng đầu tiên ngỏm củ tỏi trong show phát sóng trực tiếp vì xấu hổ đó.
Đáng sợ nhất là, người khác chết rồi là xong chuyện, nhưng cậu chết thì vẫn phải cùng Diêm Vương người ta gặp mặt kìa!
Khu bình luận điên rồi.
Về phần bóng đen... À, chả ai quan tâm đến bóng đen.
[ Tui coi mà không dám thở dốc.]
[ Tôi chết rồi.]
[ Tôi ở trên giường lăn lộ uốn éo như một con sâu đo, mẹ tôi còn tưởng cuối cùng tôi cũng điên thật rồi.]
[ Quá sướng, quá sướng, quá sướng, mị được xem miễn phí sao? Mị chết, mị sống, mị khóc xong mị lại cười.]
[ Nhìn lúc ảnh ấn môi vợ tui, "họa mi*" của tui lập tức kêu chíp chíp!]
*Gốc ở đây là ber, đây là từ địa phương dùng để chỉ bộ phận sinh dục của nam giới, tôi để thành họa mi cho nó hợp với cái chíp chíp đằng sau nhé.
[ Không hiểu sao mặt tôi nóng như phải bỏng vậy á, các chị em cứ ở lại nhé, tôi chui vô tủ lạnh để bình tĩnh lại trước đã.]
[ Chào anh đẹp trai, yêm vẫn còn chưa biết, rốt cuộc là tên của anh đẹp trai viết như thế nào đây này.]
Trong một biển bình luận nguyên những "A a a a" với "Áu, mị chết rồi". bóng đen càng ngày càng nhỏ lại, cuối cùng biến thành hư vô.
*
Biết Sở đặc vụ không có khả năng đối phó với những tình huống khẩn cấp như thế này, Quỳnh Nhân nhắn tin cho thỏ nhỏ, để nó cùng mấy bạn máy tính của mình trực tiếp lên Weibo thay đổi bức ảnh gốc vẽ lá bùa, đồng thời ẩn trang web "Ba nghìn bùa chú online" kia đi.
Trang web này không chỉ đăng hình chân phù, mà còn có rất nhiều loại chú thuật khác, tất cả đều là bùa chú nguyền rủa không có ngoại lệ nào khác. Quỳnh Nhân cảm thấy kiểu chào hàng bán đại hạ giá, miễn phí tặng kèm bùa nguyền rủa này vô cùng quen.
Lần trước cho dù là chuyện phép đổi vận hay là rải tờ rơi ở trên tàu điện ngầm, hung thủ đều không để lại chút dấu vết nào, nhưng biết phép thuật không có nghĩa là biết về công nghệ thông tin, nhóm máy tính tinh nuôi trong nhà làm nóng người, đảm bảo với Quỳnh Nhân, chỉ cần có người đăng nhập vào trang web, bọn nó nhất định có thể truy theo dấu vết, tìm ra tất cả bọn họ.
Đây chính là dùng phương pháp khoa học một cách phi khoa học để đả kích kẻ bại hoại lợi dụng khoa học kỹ thuật, tuyên truyền mấy cái chú thuật ác độc
Siêu Cyberpunk [2].
Chớp mắt một cái đã hết thời gian ba tiếng.
Giai đoạn thu thập manh mối còn một phân đoạn cuối cùng nữa, chính là bỏ phiếu tập trung.
Mười thực tập sinh tham gia chương trình sẽ bỏ phiếu, chọn ra người nào là thực tập sinh bí ẩn.
Lý Quỳ giải thích quy tắc: "Thí sinh lần lượt tiến hành bỏ phiếu nặc danh, nếu như tìm ra đúng thực tập sinh bí ẩn, những người bỏ phiếu chính xác sẽ nhận được phần thưởng của chương trình. Bỏ phiếu thất bại, các thí sinh sẽ tiếp tục cạnh tranh ba tiêu chuẩn biểu diễn còn lại. Huấn luyện viên cũng có thể tham gia bỏ phiếu, huấn luyện viên chỉ cần bỏ phiếu chính xác, thì có thể nhận được gấp đôi phần thưởng."
Lý Quỳ đọc quy tắc xong, trợ lý của ông lập tức thì thầm hỏi: "Liệu mọi người có nghĩ là chúng ta thiên vị Quỳnh Nhân không?"
Vẻ mặt Lý Quỳ hết sức thản nhiên: "Không đâu, về bản chất, Quỳnh Nhân không hề cạnh tranh với các thí sinh khác, cho nên không vấn đề gì."
Huống hồ có thiên vị thật thì đã làm sao, quy tắc của huấn luyện viên chính là như vậy, mỗi một điều đều đang thể hiện tấm lòng tôn kính của ông đối với cha.
Thực tập sinh lần lượt, từng người một đi vào khu vực bỏ phiếu, Quỳnh Nhân là người đi sau cùng.
Rất nhanh mọi người đã bỏ phiếu xong, Lý Quỳ công bố kết quả thống kê được: "Cố Mộng Tang hai phiếu, Quỳnh Nhân tám phiếu. Thật đáng tiếc, bỏ phiếu thất bại."
Căn cứ vào quy tắc thi đấu, trừ huấn luyện viên Quỳnh Nhân ra, ba người có lượng theo dõi phát sóng trực tiếp cao nhất lần lượt là Cố Mộng Tang, Hạ Hồi, Miêu Triết Ngôn. Chúc mừng ba người thành công tiến vào vòng chung kết "Ma quái 101" kỳ đầu tiên."
Miêu Triết Ngôn giơ tay: "Đạo diễn, vậy rốt cuộc thực tập sinh bí ẩn là người nào?"
Lý Quỳ thần bí cười cười: "Quỳnh Nhân từ rất sớm đã nói, mình biết thực tập sinh bí ẩn là ai, vậy thì để Quỳnh Nhân giải thích cho mọi người nghe, thế nào?
Có cơ hội lộ mặt thì nhất định phải để dành cho cha Quỳnh thân mến của ông rồi.
Quỳnh Nhân gật đầu: "Thực ra rất đơn giản. Thực tập sinh bí ẩn này chính là Cố Mộng Tang."
Cố Mộng Tang chột dạ mỉm cười, vẻ mặt Miêu Triết Ngôn hết sức đau lòng, anh ta siết thật chặt móc chìa khóa Dora yêu quý của mình: "Nãy tôi còn cùng anh thảo luận xem thực tập sinh bí ẩn là ai nữa chứ, anh gạt tôi!"
Cố Mộng Tang gãi gãi đầu: "Thi đấu mà, tôi cũng đâu có muốn."
Miêu Triết Ngôn tự động phụ họa: "Tại sao là là anh ta vậy, bọn tôi đã bỏ sót chứng cứ quan trọng nào à?"
Quỳnh Nhân: "Thực ra tôi đã nhắc mọi người rồi, manh mối quan trọng nằm trong căn phòng ở tầng hai."
Miêu Triết Ngôn: "Bọn tôi có đi tới tầng hai mà, còn mở cái hộp kia ra nữa, có gì khác nữa sao?"
Quỳnh Nhân: "Bức ảnh, là bức ảnh."
Cậu nhìn tất cả mọi người một lượt, thấy không ai phát hiện ra chi tiết nhỏ này, thì thất vọng thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói tiếp:
"Trong hình nhìn lướt qua thì có mười người, nhưng thực ra người đứng chỗ cao nhất không phải là người thật, ở đó có một chiếc gương, người thứ mười là cái bóng ở trong gương. Ê kíp chương trình cố ý xử lý, làm bức ảnh cũ đi, khiến hình ảnh bên trong trở nên mơ hồ, khiến mọi người bỏ qua chi tiết này."
"Mười người này dùng con số để đặt tên cũng là một trong các gợi ý chương trình đưa ra."
"Ổ Họa, từ "họa (画)" này có tám nét, cậu ta chính là Vương Tám*."
*Vương bát, từ này thì quen rồi ha, là tiếng địa phương ở phía Bắc Trung Quốc, nghĩa của nó kiểu như thằng khốn vậy đó.
Ổ Họa cũng bị mất quyền biểu diễn giống như Khương Diệc Minh, vừa nghe đến hai chữ Vương Tám này thì mặt mũi lập tức tái mét.
"Hạ Hồi, chữ "hồi (回)" có sáu nét, cho nên cậu ta là Ngô Sáu. Miêu Triết Ngôn, chữ ngôn có bảy nét, anh ta là Trịnh Bảy."
Nghe cậu phân tích thân phận tương ứng của từng người xong, tất cả thực tập sinh đều lộ vẻ thì ra là vậy, bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới cách này.
"Khương Diệc Minh, chữ "Minh (铭)" có mười một nét, cộng hai số hàng chục và hàng đơn vị lại, sẽ ra 2, cậu ta chính là Tiền Hai."
"Dùng phương pháp này, có thể tìm ra chín người tương ứng từ hai đến mười. Cố Mộng Tang chính là thực tập sinh bí ấn, chữ "tang (桑)" có vừa đúng mười nét. Nhưng làm theo cách tính nét tên của Khương Diệc Minh thì ra 10 rồi còn phải lấy 1 cộng với 0 nữa, đó chính là một, anh ta cũng là Triệu Một."
"Như vậy, số người trong bức ảnh sẽ khớp với thực tế, có chín người tất cả. Triệu Một... Cũng chính là... Trần Mười phục sinh trở về. Bằng chứng cũng đã có, Khương Diệc Minh ở dưới tầng một tìm được bùa phục sinh. Bùa phục sinh chỉ có liên quan đến Trần Mười và Tiền Hai, tại sao lại xuất hiện trong phòng của Triệu Một?"
Miêu Triết Ngôn hiểu ra: "Bởi vì Triệu Một... Chính là... Trần Mười phục sinh, cho nên bùa phục sinh mới ở trong phòng của cậu ta."
Quỳnh Nhân gật đầu: "Cho dù là chương trình hay nội dung cốt truyện thì vẫn luôn chỉ có chín người, người thứ mười chỉ là phép che mắt của đạo diễn Lý thôi."
"Hoàn toàn chính xác." Lý Quỳ đi đầu vỗ tay, "Nếu không phải chương trình có quy tắc hạn chế, chú cũng muốn đưa thêm thưởng cho cậu."
Ông tự mình trao phần thưởng cho Quỳnh Nhân và Cố Mộng Tang, là một hộp đựng tro bằng vàng.
Cố Mộng Tang không dám thò tay ra nhận, Quỳnh Nhân thì lại vô cùng tự nhiên cầm lấy, còn khen hộp tro được làm rất tinh xảo.
Nhưng mà...
Quỳnh Nhân hỏi Cố Mộng Tang: "Sao anh lại tự bỏ phiếu cho mình thế?"
Cố Mộng Tang gãi gãi đầu: "Bởi vì dù sao lượng người xem của tôi cũng đứng đầu rồi mà, chính xác thì phải nói là cậu đứng đầu, tôi là thực tập sinh đứng số một. Kiểu gì cũng có thể tiến vào chung kết, có bị phát hiện ra là thực tập sinh bí ẩn cũng không ảnh hưởng gì đến tôi."
Nhưng anh ta thực sự không ngờ được là, thế mà chả có ai đoán đúng!
Số phiếu của Quỳnh Nhân thì lại cao chót vót, thực không khoa học tí nào.
Cố Mộng Tang ngờ vực hỏi: "Sao mọi người lại bỏ phiếu cho cậu ta thế? Vừa nhìn đã biết cậu ta chính là huấn luyện viên rồi mà."
Các thực tập sinh khác im lặng không nói, có lẽ là vì quanh người Quỳnh Nhân hôm nay xảy ra quá nhiều sự kiện bất thường, vô tình phù hợp với chuyện người chết Trần Mười sống lại đi.
Tất cả đều không khoa học.
Trên đường trở về, người đại diện không ngừng nghía Ngôn Mặc qua gương chiếu hậu.
"Khụ, Tiểu Ngôn này." Người đại diện nói, "Tôi còn chưa biết cậu làm nghề gì nữa, trong nhà có anh chị em gì không, ba mẹ làm công việc gì?"
Quỳnh Nhân: "Chú đang định giúp cháu xem đối tượng đấy à?"
Người đại diện: "Nhóc con đừng có xen mồm vào. Ngôn Mặc, cậu đừng để ý, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi."
Ngôn Mặc: "Không có anh chị em, cũng không có cha mẹ, nghề nghiệp... Xem như là quản lý xí nghiệp cỡ lớn, ngành nghề đặc thù đi."
"Phụt." Quỳnh Nhân không muốn cười đâu, nhưng mà cậu thực sự không nhịn được.
Đến dưới nhà của hai người, Ngôn Mặc vốn định nói thêm với Quỳnh Nhân mấy câu, nhưng hai mắt người đại diện của cậu cứ dòm hắn lom lom, còn dùng bụng bự của y chặn cửa.
Ngôn Mặc đành phải quay về trong nhà mình.
"Quỳnh Nhân này." Người đại diện bắt đầu khuyên nhỉ, "Cậu ta không có ba mẹ, cũng không có anh chị em gì, cảm giác mệnh không được tốt lắm. Cậu nhất định phải thận trọng cân nhắc."
Quỳnh Nhân: "... Chú đang mắng cháu đấy à?"
"Yên tâm đi, cháu với anh ta không phải loại quan hệ đó đâu, hôm nay là do lúc ghi hình xảy ra sự cố, cho nên mới cố ý diễn kịch thôi."
Quỳnh Nhân kể lại chuyện xảy ra ngày hôm nay từ đầu đến cuối một lượt, người đại diện nghĩ thôi mà cũng muốn chết khiếp: "Hóa ra là như vậy, nói thế thì Ngôn Mặc còn rất có bản lĩnh nhỉ."
Đâu chỉ có bản lĩnh không thôi đâu, Quỳnh Nhân thầm nói trong bụng.
"Vậy cũng tốt." Người đại diện yên tâm, "Cậu ta giàu quá, nếu cậu mà muốn ở cùng với người như thế, chúng ta lại không quyền không thế, nhỡ mà tình cảm đôi bên có vấn đề gì, chú với viện trưởng của cậu muốn cho cậu chỗ dựa cũng không chống lên nổi."
Nghe lời này, Quỳnh Nhân cảm thấy có chút không vui: "Ngôn Mặc không phải loại ỷ thế hiếp người như vậy."
Trong lòng người đại diện đánh thịch một cái.
Thái độ này có vấn đề, hoàn toàn chẳng giống như không có chuyện gì.
"Đúng rồi, đạo diễn Vương Dược Thanh có một bộ phim mới muốn mời cậu đóng, đã mời đến lần thứ N rồi đấy. Chú thấy bọn họ rất chân thành, dạo này liên hệ làm quen với chú suốt."
Vương Dược Thanh là một đạo diễn lâu năm trong nghề, trước kia các tác phẩm của người này hầu như đều chỉ thường thường không có gì đặc sắc.
Xem cũng được, mọi mặt đều tạm ổn, nhưng mà rất phổ thông.
Mấy năm nay ông ta lại giống như được đả thông kinh mạch, phim hot bộ này nối tiếp bộ kia. Ông ta vô cùng chú trọng vào việc tuyển chọn diễn viên, giờ đang có một bộ phim tiên hiệp chuẩn bị quay, nam chính là thụy thú Kỳ Lân.
Ông ta cảm thấy Quỳnh Nhân vô cùng thích hợp với nhân vật này, cho nên để làm Quỳnh Nhân đồng ý nhận vai diễn, trợ lý bên dưới đã cùng Dương Phong liên hệ khá lâu rồi.
"Cháu không muốn quay phim truyền hình, cho dù cháu có muốn, chú cũng phải cản cháu lại." Quỳnh Nhân thấy người đại diện của mình có chút dao động, vội khuyên nhủ, "Kỹ xảo diễn xuất của cháu thế nào, chú cũng biết rồi đấy, hoàn toàn không có. Cháu mà đi đóng nam chính phim truyền hình thì chỉ tổ lưu lại vết đen trên con đường sự nghiệp sau này thôi."
"Nhưng chú thấy hôm nay cậu diễn tốt phết mà." Người đại diện lại bắt đầu cảnh giác, "Dáng vẻ mặt đỏ tim đập kia của cậu không phải là diễn à?"
Quỳnh Nhân ung dung nói bừa: "Đó là tại cháu xấu hổ nên mới vậy, chú đừng có mà đoán mò lung tung."
Người đại diện bị cậu nói gạt đi, gật đầu bảo: "Thế được rồi, về chú giúp cậu từ chối người ta. Còn cả chương trình "Đêm hội ngàn sao" của truyền thông IKU nữa, sắp diễn ra rồi, cậu cũng được mời đấy, còn có một giải thưởng."
Quỳnh Nhân: "Giải thưởng âm nhạc ạ?"
Người đại diện: "Làm gì có chuyện? Cậu vừa mới nổi tiếng chưa được bao lâu, giải thưởng âm nhạc không thể cho cậu được, là giải nghệ sĩ giải trí mới."
Chán thế... Nhưng mà thôi, dù sao cũng vẫn là được cúp, Quỳnh Nhân cũng không có gì bất mãn.
Đêm biểu diễn của các thực tập sinh chương trình "Ma quái 101", ở hiện trường có mời 100 khán giả.
Ban đầu vốn định tổ chức biểu diễn vào đúng 12h đêm, nhưng sau vụ náo loạn ngày hôm qua, Lý Quỳ cảm thấy làm người vẫn nên có thờ có thiêng có kiêng có lành, bèn đẩy thời gian sớm lên một chút, 11h tối.
Miêu Triết Ngôn nói: "Bình thường tôi đi biểu diễn toàn ở sân khấu lớn, chưa bao giờ hát trước mặt ít khán giả như vậy."
Cố Mộng Tang cười ha ha một cách gượng gạo, Miêu Triết Ngôn vẫn còn non mà xanh lắm. Hôm qua trong tòa nhà này xuất hiện nhiều hiện tượng dị thường như vậy, tuy đều bị ê kíp chương trình dùng lý do hiệu ứng đặc biệt của cốt truyện mà lơ đi, nhưng anh ta dám chắc, ngày hôm qua chắc chắn đã chọc phải quỷ thật.
Ai mà biết bây giờ thực sự có bao nhiêu người đang xem chứ.
Quỳnh Nhân nhìn một đám quỷ hồn lố nha lố nhố không thấy điểm cuối, có hơi nghẹt thở, Ngôn Mặc nhẹ giọng nói: "Cậu vốn không sợ, cậu chỉ nghĩ mình đang sợ thôi."
"Sợ mãi quen rồi, giờ cho dù có không sợ nữa thì vẫn sẽ có cảm giác lo lắng trong những tình huống tương tự." Âm thanh của Ngôn Mặc trầm thấp bình thản, không chút lên xuống, khiến Quỳnh Nhân đang sợ hãi muốn bỏ chạy chậm rãi bình tĩnh lại, "Cậu cố gắng huấn luyện như vậy, cho dù sợ phát khóc cũng kiên trì xem hết phim ma, sao có chuyện nỗ lực mà không có kết quả chứ?"
Quỳnh Nhân cảm thấy bản thân bị đối phương thuyết phục.
Cậu kéo dây vòng đang đeo cánh sen, để cánh sen rời khỏi da mình, nhìn đám đông quỷ phía dưới, lẩm bẩm: "Tôi không sợ tôi không sợ tôi không sợ."
"Ớ..." Quỳnh Nhân nghiêm túc cảm nhận một chốc, "Đúng này, tuy vẫn thấy hơi rợn rợn, nhưng mà không đến mức không chịu được như ngày trước nữa."
"Huấn luyện đặc biệt của tôi có hiệu quả rồi!" Quỳnh Nhân cực kỳ phấn khởi.
Thực là đáng kiêu ngạo *Chống nạnh*.
Ngôn Mặc nhìn cậu, nét mặt vô cùng dịu dàng.
Các quỷ hồn bên dưới đều đến để xem Quỳnh Nhân là chính, nhưng khi những người khác biểu diễn bọn họ vẫn rất nghiêm túc vỗ tay khen hay.
Cuối cùng cũng đến lượt Quỳnh Nhân lên sân khấu.
Là huấn luyện viên, trên lý thuyết hoàn toàn không có áp lực cạnh tranh, nhưng vì ra mặt hút thêm fan hâm mộ, chuẩn bị một ít tác phẩm biểu diễn trực tiếp có khả năng hot đương nhiên là tốt nhất.
Quỳnh Nhân ban đầu cũng nghĩ như vậy, nhưng hôm qua nói chuyện cùng quỷ mặc đồng phục kia xong, cậu nhận ra một chuyện, thực ra những quỷ hồn mỗi ngày cố gắng công tác, phục vụ cho những quỷ hồn khác đang chờ ngày luân hồi kia, họ cũng có phiền não của riêng mình.
Bọn họ một mực im lặng chịu đựng áp lực trong lòng, giữ vững cương vị, hoặc là phụ trách câu hồn, hoặc là phụ trách hành hình, cho tội nhân vào vạc dầu sôi, lóc da, chặt xương, nướng trên than, giội đồng sôi.
Nói chung, vô cùng khổ cực, áp lực cũng rất lớn.
Cậu muốn hát một bài hát khác.
"Thần chú vãng sinh [3]."
Năm đó, lúc Quỳnh Nhân từ trong miệng Liên Thanh Tuyền biết mẹ cậu sau khi sinh cậu thì mất, bèn đặc biệt phổ nhạc cho "Thần chú vãng sinh", dùng cách này để tỏ lòng thương nhớ của mình.
"Hôm nay là một ngày vô cùng đặc biệt, tôi muốn hát "Thần chú vãng sinh", dành tặng cho ác linh Trần Mười đã thiệt mạng vì bạo lực học đường trong cốt truyện của chương trình."
Ánh mắt Quỳnh Nhân nhìn về phía xa, các quỷ hồn đứng xem lập tức hiểu ra, bài hát này có lẽ là dành tặng cho Trần Mười, nhưng cũng là để tặng cho bọn họ.
Quỳnh Nhân đảo mắt tìm kiếm trong đám quỷ, thấy nam quỷ mặc đồng phục công sở đang đứng ngay phía trước, cậu mỉm cười với đối phương, tiếng nhạc điện tử vang lên.
"Nam-mô a di đa bà dạ, đa tha già đa dạ."
Thanh âm của cậu trong trẻo kỳ ảo vô cùng, chỉ nghe thôi cũng khiến người ta có cảm giác buồn bực khủng hoảng trong đáy lòng vơi bớt.
Các quỷ hồn dần dần yên tĩnh lại, chăm chú lắng nghe cậu hát.
Một trăm khán giả có mặt tại hiện trường cũng thôi cười nói trò chuyện, bọn họ cảm thấy như đang được chữa lành, bầu không khí trang nghiêm một cách kỳ lạ, trong lời ca dường như ẩn chứa một loại sức mạnh nào đó, khiến bọn họ không khỏi hồi hộp nín thở.
Khi Quỳnh Nhân hát đến đoạn thứ hai, biểu cảm trên mặt các quỷ hồn từ từ trở nên hiền lành, Ngay cả nhân viên công tác của chương trình cùng khán giả bình thường cũng nhận thấy, bầu không khí ở khu biểu diễn đã thay đổi, mà loại thay đổi này khiến tâm trạng bọn họ đều nhẹ nhõm hơn hẳn.
Ngôn Mặc nhìn thấy một vài ánh sáng vàng nhàn nhạt từ trên trời giáng xuống, xoay tròn trên không rồi nhẹ nhàng đậu lên vai Quỳnh Nhân.
Trong sáu mười tỷ cư dân của Địa Phủ, không cần biết là người thường, hay là nhân viên công tác, rất ít người có thể ở dưới Địa Phủ sống được an nhàn thoải mái.
Đời trước trải qua không tốt, đối với sinh hoạt sau khi đầu thai sẽ lo lắng không thôi. Đời trước làm ác, lại càng cảm thấy sợ hãi với việc tương lai phải đầu thai thành súc sinh.
Để quỷ hồn có thể thuận lợi đi vào luân hồi mà Thập điện Diêm Quân cùng nhân viên công tác ngày ngày cắm đầu vào công việc, công việc nặng nề áp lực, chẳng khác nào Địa ngục bên ngoài Địa ngục.
Không cần biết là Tần Quảng Vương, tách hóa thân thành kính linh quá lâu, khiến thần trí xảy ra vấn đề, Tống Đế Vương trộm lên dương gian làm diễn viên Côn khúc để bản thân được thả lỏng một tí, hay là Diêm La Vương mất ngủ triền miên, đến nỗi không dám nghe album của Quỳnh Nhân.
Tất cả bọn họ đều không nắm giữ Địa Phủ, trái lại là Địa Phủ đang nắm giữ bọn họ.
Địa Phủ, là một nơi mà oán hận luôn âm thầm sục sôi.
Nếu có ai đó có thể dùng tiếng ca, tạm thời xoa dịu những áp lực mà quỷ hồn phải gánh chịu, khiến nỗi oán hận đang cuộn trào kia tạm thời ngừng lại, vậy thực sự là công đức to lớn, đủ để trời cao tán thưởng.
Là Diêm Vương, không tín ngưỡng bất cứ thần linh nào khác, nhưng lúc này Ngôn Mặc thực sự muốn cám ơn một điều thần bí.
Cám ơn vận mệnh, đã đưa cậu ấy đến với ta.
*
Sau khi phát sóng trực tiếp kỳ thứ nhất của "Ma quái 101" kết thúc, bản cắt nối biên tập cũng rất nhanh được tung ra.
Chỉ trong có một ngày rưỡi đã đột phá hơn trăm triệu lượt xem.
Rất nhiều người đối với chương trình tạp kỹ này đều tỏ vẻ tôi xem không hiểu, nhưng tôi thực sự chấn động.
Câu nói của Ngôn Mặc cũng trở thành hot trend, bị dân mạng điên cuồng chế lại.
[ Đưa cậu một chai Lafite năm 82 [4], tuy loại này có chút mới, nhưng tôi không tìm được loại nào lâu năm hơn.]
[ Đưa cậu giấy báo thành tích 750 điểm, tuy vẫn có chút kém, nhưng câu hỏi trong bài thi chỉ có từng đó thôi. Buồn lòng.jpg]ư
[ Ngôn Mặc và Quỳnh Nhân, siêu thoại CP của hai người họ đã xếp hạng nhất rồi, tuy thứ tự vẫn còn thấp, nhưng không có thứ hạng nào cao hơn nữa cả, thân là một fan CP, yêm cảm thấy vô cùng xấu hổ.]
Sau chương trình "Ma quái 101" fan của Quỳnh Nhân không ngừng điên cuồng tăng lên, đề tài có độ thảo luận cao nhất trên internet lúc này ngoại trừ cậu, CP của cậu với Ngôn Mặc và chuyện rốt cuộc thanh niên nhà giàu Ngôn Mặc có bao nhiều tiền, thì còn có thêm một chủ đề đặc biệt bất ngờ nữa.
# Quỳnh Nhân siêu độ #
Có dân mạng phát hiện, lúc chùa miếu làm pháp sự, phiên bản "Thần chú vãng sinh" của Quỳnh Nhân được thêm vào file nhạc Phật giáo của chùa, đây là năng lực nghiệp vụ được dân chuyên tán thành à?
Người nọ tung tin tức này lên mạng xong, những người khác cũng dồn dập nói, lúc chùa miếu chỗ họ làm lễ siêu độ cho cô hồn dã quỷ cũng phát bài "Thần chú vãng sinh" của Quỳnh Nhân.
Còn có mấy phóng viên nhỏ đến tận chùa để phỏng vấn các hòa thượng bên trong, hỏi bọn họ sao lại dùng phiên bản "Thần chú vãng sinh" của một thần tượng cải biên để phát, người ta thậm chí còn không phải tín đồ đạo Phật, mấy năm gần đây, chuyện chùa miếu hay hòa thượng trở thành hiện tượng mang không ít, có phải bọn họ muốn ké fame không.
Kết quả tất cả các câu trả lời đều vô cùng đồng lòng nhất trí. Bởi vì hiệu quả siêu độ của bài hát này rất tốt, bọn họ dự định tiếp tục sử dụng, còn tranh thủ hô hào, bảo Quỳnh Nhân tiện thể hát luôn một bản "Kinh kim cương".
Dân mạng cạn lời luôn, thần tượng Quỳnh Nhân này rốt cuộc là sao đây, sao mỗi lần lên hot search đều kỳ quái như vậy.
Không phải người nhà báo mộng thì cũng là cùng Sen đỏ tạo CP, hoặc là nhà giàu đột nhiên xuất hiện trong chương trình đưa tặng biệt thự nhà vườn.
Giờ lại đến việc hiệu quả siêu độ của bài cậu hát quá tốt.
Nói tóm lại chính là ảo tung chảo.
Nhưng mà cũng có người bày tỏ sự chán ghét với Quỳnh Nhân.
Quỳnh Nhân đang lướt Weibo, đột nhiên thấy có một video, quay một người đàn ông trung niên có khuôn mặt phổ thông đang mạnh mẽ lên án thần tượng mới nổi không chịu cố gắng rèn luyện nâng cao năng lực bản thân, chỉ biết dùng mấy trò mê tín dị đoan cùng scandal nam nam để PR.
Quỳnh Nhân cạn lời, cậu PR hồi nào, mấy cái đó của cậu hoàn toàn là do trùng hợp công thêm cả bất đắc dĩ nữa: "Người này là ai vậy, sao ông ta lại mắng cháu?"
Người đại diện đi tới nhìn, cũng lộ ra vẻ mặt cạn lời: "Đây chính là Vương Dược Thanh."
Quỳnh Nhân kinh luôn: "Không phải ông ta nói rất thưởng thức cháu, còn nhiều lần gửi lời mời tới hả? Sao giờ tự nhiên lại quay sang mắng chửi vậy, tại cháu từ chối phim của ông ta à?"
Người đại diện: "Chắc chắc chính là vì lý do này rồi, tên Vương Dược Thanh này bụng dạ nhỏ nhen, hay đâm bị thóc chọc bị gạo lắm."
Quỳnh Nhân không nói gì nữa, cậu cũng chả bận tâm chuyện này ở trong lòng, fan của cậu đã vượt qua con số 13 triệu rồi, so với trước khi tham gia "Ma quái 101" tăng gần gấp đôi, trong lòng cậu hết sức vui vẻ.
Ngược lại bên dưới bài đăng mắng mỏ cậu của Vương Dược Thanh có rất nhiều người qua đường, không để ý nhiều đến giới thần tượng thấy tò mò muốn xem thử Quỳnh Nhân này là tồn tại thần kỳ thế nào, họ ôm tâm trạng hóng hớt xem trò vui mò sang Weibo của cậu, kết quả xem xong thì không đi nữa.
Sóng gió lần này ngược lại còn thành review giúp cho Quỳnh Nhân, cậu thực sự muốn chân thành cảm ơn Vương Dược Thanh.
Nghĩ thế Quỳnh Nhân bèn lập tức lên bài cảm ơn.
[ Quỳnh Nhân: Cảm ơn đạo diễn Vương.]
Đăng kèm là ảnh chụp màn hình mấy bình luận có nội dung tương tự nhau: "Mò từ video mắng người của đạo diễn Vương qua đây, xem Weibo của cậu xong cảm thẩy cậu rất tuyệt, quyết định follow, gắng lên nha."
Ngắn ngủi vài chữ cộng thêm một bức ảnh đầy trào phúng, thiếu chút nữa làm Vương Dược Thanh tức đến độ ném bay cả điện thoại.
Tuy Quỳnh Nhân không thấy tức giận về hành động của Vương Dược Thanh, nhưng cậu cũng không thể để bản thân mình vô duyên vô cớ bị người ta sỉ nhục như thế được, huống hồ đối phương lại còn cố ý xuyên tạc, nói cậu dùng scandal nam nam để PR, thực sự có hơi quá đáng, rõ ràng lúc đó cậu và bạn hàng xóm đang diễn kịch vì chính nghĩa mà.
Vương Dược Thanh không cam lòng chịu thua, lại đăng video hậu trường lúc đoàn phim "Đào Hoa Phiến" tập kịch bản lên, bên trong có đoạn Quỳnh Nhân nói về đánh giá của bản thân cậu với nguyên mẫu của hai nhân vật Kim Tuyết Thành và Từ Lê.
Quỳnh Nhân mạnh dạn suy đoán, đời sống tình cảm của hai người này thực sự có thăng có trầm, nhưng không đến nỗi đau buồn như trong "Đào Hoa Phiến", hơn nữa tính cách của Từ Lê rất sôi nổi, không trầm lặng như biển giống "Đào Hoa Phiến" miêu tả.
Cậu còn lớn gan suy đoán, tác giả không phải Từ Lê, càng không thể là Kim Tuyết Thành.
Vương Dược Thanh lập tức hùng hồn chỉ trích trên Weibo.
[ Đao diễn Vương đang nhìn bạn: Hiện giờ rất nhiều thần tượng mới nổi đều không chịu tìm hiểu tư liệu, đối với tiền bối không có chút hiểu biết nào, đã bắt đầu nói quàng nói xiên. Trong "Đào Hoa Phiến", chuyện tình cảm của Trần Đào cùng Tống Vân Thành vô cùng trắc trở, mà nhưng người quen biết nguyên mẫu của hai nhân vật này cũng đã nói rõ, bầu không khí giữa hai người luôn có loại cảm giác, căng thẳng, sầu thảm, dằn vặt lẫn nhau. Lẽ nào thần tượng kia còn hiểu rõ hai người họ hơn cả những người có quen biết à? Theo tôi được biết, lúc Kim Tuyết Thành ra đi, thần tượng kia còn chưa ra khỏi bụng mẹ kìa.]
Quỳnh Nhân xem bài viết này xong thì càng thấy hạn hán sa mạc lời.
Cậu lập tức gửi tin nhắn vào nhóm Wechat "Cả nhà thương nhau", nhóm này là do Tống Đế Vương lập, bên trong có Tống Đế Vương, Quỳnh Nhân và thư ký Kim.
[ Cố gắng làm giàu: Thư ký Kim, có người mắng tôi. Ông ta nói tôi không biết anh. Nói tôi chả hiểu gì về anh đã nói quàng nói xiên. Hức hức hức hức hức.]
Quỳnh Nhân nghĩ một chút, lại gửi thêm một cái emotion hình mèo con khóc sướt mướt.
Thư ký Kim rất nhanh đã nhắn lại.
[ Thư ký Kim: Là tên rác rưởi nào bắt nạt con trai bảo bối nhà chúng ta? Tôi đi cắn chết hắn!]
Tin nhắn đã được thu hồi.
[ Thư ký Kim: Là ai dám ăn nói linh tinh như vậy, tôi lập tức đi xử lý.]
Quỳnh Nhân cười tít cả mắt, bị người bắt nạt thì làm sao bây giờ, đương nhiên là trực tiếp chạy về gọi: "Mẹ!"
Danh sách chương