Cả phòng yên tĩnh.

Những người khác có mặt trong phòng học cũng nghe được lời này, không ngoài ý muốn mà hít hà một hơi.

Bọn họ không dám thở mạnh, cứ vậy mà sững sờ đứng đó.

Phó đạo diễn Lâm bị Giang Trục hỏi lại như vậy, sắc mặt hơi cứng đờ.

Anh cười gượng: “Cái này phải hỏi anh chứ.”

Giang Trục cười khẽ: “Tôi cũng muốn hỏi anh.”

Anh ung dung, thong thả: “Anh kiên trì không muốn đổi người như vậy, thật sự là vì muốn tiết kiệm chi phí quay chụp lại cho đoàn phim à?”

Trong nháy mắt, tâm điểm chú ý của mọi người đã chuyển đến phó đạo diễn Lâm.

Nhận được ánh mắt đánh giá của mọi người, anh ta căng thẳng hít vào một hơi, trong lòng đã có phần không vững. Nhưng vẫn ngẩng đầu lên, kiên định nói: “Đương nhiên rồi.”

Anh ta dùng nụ cười che giấu cảm xúc: “Trừ nguyên nhân này, tôi làm gì còn nguyên nhân khác.”

“À?” Giang Trục nhếch mày, từ trên ghế đứng lên, nhàn nhạt nói: “Tôi còn tưởng rằng…”

Dưới cái nhìn chăm chú của anh, tinh thần phó đạo diễn Lâm căng chặt, khóe môi Giang Trục ngả ngớn, lười biếng nói một câu: “... Tưởng rằng anh khá coi trọng Trương Viên Hinh.”

“...”

Cho đến khi Giang Trục rời khỏi phòng học, phó đạo diễn Lâm mới hiểu ra vừa rồi mình bị Giang Trục cho vào tròng.

Rõ ràng anh không biết gì cả, lại cố ý ra vẻ làm cho anh ta áp lực, khiến anh ta nghĩ rằng anh đã biết được gì đó.

Nghĩ lại điều này, phó đạo diễn Lâm không nhịn được chửi một câu: “Mẹ nó.”

Giang Trục quả nhiên không dễ lừa.

=

Ra khỏi phòng học, Giang Trục vừa nói tan họp, mọi người đã vội vàng đi làm việc của mình.

Lúc Tống Linh Linh từ bên kia đi, chú ý thấy anh giữ hai nhà làm phim lại.

“Chị Linh Linh.” Lâm Hạ nhìn cô ngồi xuống ghế nhỏ của mình: “Chị thở dài gì vậy?”

Tống Linh Linh liếc cô một cái, tựa vào vai Lâm Hạ: “Không có gì.”

Lâm Hà à một tiếng, nói thầm: “Em nghe bọn họ nói đạo diễn Giang chuẩn bị quay lại một số cảnh phim, có thật hay không thế?”

“...”

Tống Linh Linh kinh ngạc: “Em nghe ai nói?”

“Trợ lý của phó đạo diễn Vương.” Lâm Hạ là người giỏi giao tiếp, vừa mới vào phim trường chưa đến ba ngày, cô đã quen hết tất cả mọi người trong phim trường rồi.

Trong khoảng thời gian này, hơn nửa người trong này đã trở thành bạn tốt của cô.

Nếu Lâm Hạ muốn đi hóng chuyện, còn dễ hơn cả Tống Linh Linh tự mình đi.

Tống Linh Linh giật mình, kinh ngạc nói: “Nhanh như vậy đã truyền ra ngoài?”

“Vậy là thật rồi à?” Lâm Hạ kinh ngạc: “Thế sẽ phải tăng thêm lượng công việc à?”

Tống Linh Linh ừ một tiếng.

Cô biết là phải tăng thêm lượng công việc, nhưng cô càng hiểu rõ Giang Trục.

Theo cá tính của Giang Trục, tuyệt đối sẽ không để Trương Viên Hinh xuất hiện trong phim của mình. Vậy nên anh hoặc là thay người diễn, hoặc là cắt toàn bộ cảnh quay của cô ta chỉ còn cái bóng.

Nhưng nhân vật Trương Viên Hinh diễn ở “Hẻm nhỏ” này, nói quan trọng cũng không phải rất quan trọng, nếu cắt đi rồi, sẽ thiếu sót một ít những gì anh muốn biểu đạt trong phim.

Cho nên đổi người diễn, là lựa chọn tốt nhất.

Lâm Hạ nhìn sườn mặt tĩnh lặng của cô, vỗ vai an ủi: “Em rất thích hóng chuyện.”

Tống Linh Linh liếc cô một cái.

Lâm Hạ hừ hừ, kiêu ngạo nói: “Cô ta đáng bị đổi, ai bảo cô ta làm vậy với chị chứ.”

Tống Linh Linh mỉm cười: “Không nói chuyện này nữa, chị đi xem kịch bản.”

Đã chậm trễ tiến độ vì cô một lần, cô không muốn lại có lần thứ hai.

Trước khi Tống Linh Linh xin nghỉ tham gia gameshow để tuyên truyền cho bộ phim mới quay năm trước, bầu không khí trong đoàn phim khá căng thẳng.

Tuy cô, Từ Mãn và các diễn viên khác đều đóng phim như bình thường, nhưng mọi người đều có thể nhìn ra, giữa Giang Trục và phó đạo diễn Lâm sặc mùi thuốc súng.

Phó đạo diễn Lâm không dám cãi nhau thẳng mặt với Giang Trục, chỉ có thể phát tiết cơn giận lên người các diễn viên.

Tống Linh Linh, là mục tiêu anh ta thường xuyên nhắm vào.

Chẳng qua vì có Giang Trục ở đây, nên anh ta không dám trắng trợn mắng Tống Linh Linh, mà chỉ có thể khiển trách cô vài câu.

Tống Linh Linh cũng không thèm để ý mấy lời của anh ta.

Không phải cô không để phó đạo diễn Lâm vào mắt, mà cô cảm thấy loại đàn ông soi mói nhân vật nhỏ như cô thật sự khó mất mặt.

=

Hôm nay thứ năm, Tống Linh Linh kết thúc công việc xong thì đi thẳng đến sân bay.

Lúc trước Đường Vân Anh nói với cô gameshow quay vào ngày mai, vậy nên tối nay cô trở về Bắc Thành, sáng mai có thể qua đó.

Sau khi đến sân bay, Tống Linh Linh nhìn thời gian đăng ký bay còn nhiều, cô lôi Lâm Hạ đi dạo.

“Chị Linh Linh.” Lâm Hạ đi theo cô đến khu trẻ con: “Chị muốn mua gì thế?”

Tống Linh Linh đang tìm thông tin trên điện thoại: “Em nói xem mua đồ gặp mặt tặng cho trẻ con thì nên chọn cái gì?”

Cô sắp tham gia làm khách mời theo tập của chương trình này là gameshow chăm sóc trẻ em. Hằng ngày dỗ các em ngủ, cho các em ăn ba bữa cơm, ngẫu nhiên sẽ có ra ngoài dẫn các em ấy đến khu vui chơi.

Không khó, nhưng cũng không đơn giản.

Gameshow này không quá nổi, nhưng vẫn khá hot so với những gameshow khác không hot tí gì.

Địa vị hiện tại của Tống Linh Linh và Phạm Gia Việt không thể làm khách mời theo kỳ của gameshow hot hơn được, trước mắt đây là tài nguyên tốt nhất có thể liên hệ được.

Tống Linh Linh không bài xích nhưng cũng không thích gameshow.

Huống chi là lần này vì để tuyên truyền phim mới, cho dù cô không thích thì cũng sẽ đi.

Lâm Hạ nhìn điện thoại của cô đang tìm kiếm bốn đứa nhóc ở gameshow thích cái gì.

Hai người đi dạo ở sân bay hơn một tiếng, cuối cùng mua đủ quà tặng cho trẻ con và khách quý.

Hai người thậm chí không vào phòng chờ bay, mà trực tiếp đến cửa đăng ký.

Mặc dù Tống Linh Linh và Lâm Hạ mua vé sớm, nhưng cũng không mua được chỗ cạnh nhau.

Sau khi lên máy bay, Tống Linh Linh ngồi ở vị trí cạnh lối đi.

Cô cúi đầu nhắn tin cho mấy người Đường Vân Anh, Thịnh Vân Miểu, cũng không chú ý tới người đứng ở bên cạnh cô.

Cho đến khi một giọng nói quen thuộc chui vào trong tai cô, cô mới kinh ngạc ngẩng đầu.

Cô đội mũ, đeo khẩu trang và kính râm, xuyên qua kính râm, cô nhìn người đứng bên cạnh mình.

Giang Trục đã thay đổi kiểu quần áo, nhìn qua sạch sẽ, thoải mái, hiện đại hơn nhiều.

Áo thun trắng kết hợp cùng quần jean nhạt, không khỏi tỏa ra cảm giác thiếu niên. Anh cũng giống Tống Linh Linh, cũng đội mũ và đeo khẩu trang. Nhưng khoảng cách của hai người gần, cô nhìn phát là nhận ra anh.

“Đạo diễn Giang?” Tống Linh Linh kinh ngạc.

Giang Trục cúi đầu: “Cô muốn ngồi trong không?”

Tống Linh Linh ngây ra, phản ứng lại vị trí của anh ở ngay cạnh mình.

Cô suy nghĩ một lát, đứng dậy dịch tới bên cửa sổ: “Cảm ơn đạo diễn Giang.”

Nghe được xưng hô này của cô, Giang Trục ngước mắt: “Lại quên rồi à?”

“...”

Tống Linh Linh không hiểu ý anh là gì, đến khi cô lại lần nữa gọi anh đạo diễn Giang, anh nhíu mày, cô mới lập tức sửa lại.

“Anh cũng về Bắc Thành à?”

Sao lúc trước cô chưa từng nghe anh nói.

Giang Trục đáp: “Trở về có chút việc.” Anh lạnh nhạt: “Mai lại về.”

Nghe được những lời này, Tống Linh Linh khẽ chớp mắt.

Bỗng nhiên, điện thoại cô rung lên, là Thẩm Điệp gửi tin nhắn đến.

Thẩm Điệp: [Linh Linh, hôm nay em về Bắc Thành à? Ngày mai chúng ta cùng đi dạo phố không?]

Gần đây cô ấy ở nhà buồn chán, muốn tìm người đi dạo.

Lúc trước Tống Linh Linh từng nói với Thẩm Điệp chuyện sẽ quay về Bắc Thành, nhưng không nói cụ thể với cô là ngày nào.

Nghĩ đến đây, cô nghiêng đầu nhìn về người đàn ông bên cạnh: “Giang Trục.”

Giang Trục cụp mi.

Tống Linh Linh: “Anh nói với chị Điệp Điệp là hôm nay tôi về à?”

Giang Trục ừ một tiếng: “Cô ấy hỏi.”

Thật ra không phải Thẩm Điệp cố ý hỏi, mà trước khi Giang Trục lên máy bay có gọi điện cho anh trai xem tối có nhà không, Thẩm Điệp vừa hay nghe được.

Nghe thấy anh nói muốn về nhà, Thẩm Điệp dò hỏi anh, nói đạo diễn cũng đi rồi, vậy diễn viên ngày mai có được nghỉ không.

Nếu nghỉ, cô muốn bay đến Nam Thành tìm mấy người Tống Linh Linh chơi.

Vì không để cho cô phí thời gian đi, Giang Trục chỉ có thể nói cho cô Tống Linh Linh cũng về Bắc Thành hôm nay.

Cô phải tham gia gameshow.

Nghe được tin này, Thẩm Điệp tìm Tống Linh Linh luôn.

Tống Linh Linh đã hiểu, cúi đầu trả lời tin nhắn Thẩm Điệp: [Đúng vậy, nhưng ngày mai em phải tham gia gameshow, không có thời gian đi dạo phố cùng chị. Lần sau nhé.]

Thẩm Điệp: [Cũng được. Gameshow này của em phải quay một ngày à?]

Tống Linh Linh: [Một ngày rưỡi.]

Bọn họ phải ngủ với đám nhóc một đêm, ngày hôm sau mới rời đi.

Thẩm Điệp: [Được, vậy bao giờ em rảnh thì tìm chị. Lúc nào chị cũng rảnh.]

Tống Linh Linh cười: [Vâng.]

Kết thúc đối thoại với Thẩm Điệp, Tống Linh Linh lơ đãng nghiêng đầu nhìn Giang Trục ở bên cạnh.

Tầm mắt cô vừa mới chuyển sang, đã bị Giang Trục bắt gặp.

Bốn mắt hai người giao nhau.

Tống Linh Linh đang muốn thu mắt về, Giang Trục bỗng nhiên hỏi cô: “Ngày mai tham gia gameshow cùng Phạm Gia Việt?”

“...”

Tống Linh Linh thành thật gật đầu.

Cô cũng không ngạc nhiên Giang Trục biết, dẫu áo mấy ngày nay Từ Mãn vẫn luôn ồn ào ở đoàn làm phim, trêu chọc cô sắp gặp mặt người đàn ông khác, cô nhìn thấy người đàn ông khác sẽ quên mất anh.

Mỗi khi nghe mấy câu này, Tống Linh Linh đều trợn trắng mắt, muốn tung hình tượng Từ Mãn như này ra ngoài.

Ai có thể nghĩ đến người đàn ông trưởng thành đẹp trai như ánh mặt trời lại là người dong dài trẻ con như vậy.

“Khi nào phim của cô chiếu?” Giang Trục lại hỏi.

Tống Linh Linh mở điện thoại nhìn: “Thứ tư tuần sau.”

Bộ phim này của cô cũng là phim chiếu trên mạng, ngày đầu chiếu sẽ chiếu sáu tập, về sau ba ngày một tuần, mỗi ngày hai tập.

Tính toán một chút, khoảng một tháng bộ phim này sẽ chiếu hết.

Giang Trục lại hỏi: “Gameshow thì sao?”

Tống Linh Linh ngẩn ngơ: “Không biết nữa.”

Cô còn chưa quay, mà kể cả quay rồi, cũng không nhanh như vậy đã chiếu. Tống Linh Linh đoán ít nhất hơn nửa tháng sau mới có thể chiếu.

Dứt lời, cô nhìn góc nghiêng đẹp đẽ của Giang Trục, không nhịn được hỏi: “Đạo diễn Giang, anh hỏi cái này làm gì thế?”

Giang Trục nghiêng mắt, đôi mắt sâu thẳm dừng trên người cô, nói như đùa: “Chuẩn bị tăng thêm số lượt xem cho cô.”

“...”

Tống Linh Linh nghẹn họng.

Cô im miệng không nói một lúc, rất cứng cỏi nói: “Anh không tăng lượt xem cho tôi cũng không sao.”

Cô cũng không thiếu một lượt xem của Giang Trục.

Nghe được lời này, Giang Trục nâng mi, trong giọng nói mang ý cười: “Thật sự không cần?”

“... Vâng.”

Tống Linh Linh không muốn lại trải nghiệm lần nữa anh vừa xem vừa bình luận quá trình, kỹ thuật diễn và cốt truyện.

Giang Trục nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô, khóe môi dưới khẩu trang nhếch lên: “Được.”

Anh dễ nói chuyện thật: “Vậy bỏ đi.”

Tống Linh Linh: “...”

=

Hai người đơn giản hàn huyên, chờ máy bay bay ổn định, Tống Linh Linh lại xem kịch bản.

Xem xong, cô chuẩn bị nghỉ ngơi một chút.

Lúc cô nghỉ ngơi, mắt nhìn thấy hình ảnh Giang Trục nghiêng đầu ngủ.

Giang Trục đè mũ lưỡi trai xuống thấp, che đi cả khuôn mặt anh, làm cho người ta không thể thấy rõ ràng.

Từ góc độ này của Tống Linh Linh, cũng chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt sắc nét của anh.

Anh có diện mạo mày kiếm mắt sáng, ngũ quan sắc nét tinh xảo, bất kể nhìn thế nào cũng không ra khuyết điểm.

Tống Linh Linh nhớ mang máng lần đầu tiên Giang Trục lộ mặt trước truyền thông, không ít người từng hoài nghi - anh thật sự chỉ là đạo diễn, không phải diễn viên à? Mặt khác, anh dùng thực lực của mình chứng minh anh xứng danh đạo diễn.

Tống Linh Linh thất thần nghĩ, cũng không chú ý anh mở mắt.

Bỗng chốc, Giang Trục giật giật, giọng nói trầm thấp: “Tống Linh Linh.”

Tống Linh Linh: “Dạ?”

Giang Trục điều chỉnh lại tư thế, tháo khẩu trang tiến lại gần mặt cô: “Đang nhìn gì thế?”

“...”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện