“Đánh giá?”

Nghe thấy từ này, Tống Linh Linh nghi hoặc: “Đánh giá gì?”

“Đánh giá cô ấy…” Giang Trục cũng không sợ cô tức giận, nói thẳng: “... Thích hợp diễn Tô Vãn không.”

“.”

Đối diện với vẻ cười như không cười của Giang Trục, Tống Linh Linh nhận ra anh đang trêu cô.

Cô nghẹn họng, không nói lý thầm thì: “Không hợp anh cũng không có cơ hội đổi ý nữa rồi.”

Tống Linh Linh bất chấp tất cả: “Tôi diễn đến đây rồi, đạo diễn Giang sẽ không đến mức thay người chứ.”

Giang Trục bật cười: “Đúng là không đến mức.”

Tống Linh Linh đang muốn tiếp lời, Giang Trục lại lần nữa lên tiếng: “Kể cả đến mức, tôi cũng không nỡ.”

Nghe vậy, Tống Linh Linh đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Giang Trục.

Giang Trục thản nhiên, không ý thức được lời bản thân nói khiến người khác hiểu lầm đến thế nào.

Đối diện với đôi mắt ngạc nhiên của Tống Linh Linh, anh biết rõ còn cố hỏi: “Thế nào, không tin đạo diễn Giang nói à?”

“...”

Tống Linh Linh mấp máy môi: “Không phải.”

Cô im miệng không nói một lúc mới thu ánh mặt ở trên người anh về: “Tôi chỉ hơi ngạc nhiên thôi.”

“Ngạc nhiên cái gì?” Giang Trục hỏi lại.

Tống Linh Linh dừng một chút, mơ hồ không rõ nói: “Không có gì.”

Giang Trục nhìn cô một lúc lâu, nhìn thấy vành tai dường như đỏ ửng của cô thì lại không tiếp tục hỏi nữa.

Hai người yên lặng xem kịch bản.

Gặp được chỗ không hiểu, Tống Linh Linh cũng không ngần ngại mà học hỏi.

Giang Trục ở phương diện phân tích kịch bản này cũng là một giáo viên giỏi. Anh biết gì đều sẽ nói hết, giảng giải cho Tống Linh Linh tất cả những gì mình hiểu, không chỉ giảng hay mà còn nêu ví dụ cho cô.

Giọng nói của hai người đan xen nhau, làm cho biệt thự lạnh lẽo dần có độ ấm.

Đến năm giờ, tiếng chuông cửa vang lên.

Tống Linh Linh lập tức ngẩng đầu: “Là cô giáo Lưu Chi à?”

Giang Trục nhìn cô: “Ngồi thẳng lên, tôi đi mở cửa.”

“... Vâng.”

Tuy cô nói thế nhưng vẫn là không nhịn được duỗi cổ ra ngoài xem.

Giang Trục mở cửa, Lưu Chi xuất hiện trong tầm nhìn của Tống Linh Linh.

“Cô Lưu.” Giang Trục đứng trước mặt Lưu Chi, cung kính nói. Lưu Chi tươi cười hiền lành, bà nhìn Giang Trục từ trên xuống dưới, cười nói: “Sao lại nhìn gầy hơn lần trước thế, quay phim mệt à?”

Giang Trục nghiêng người cho bà vào nhà, bình thản nói: “Cô Lưu nhìn vẫn trẻ trung như ngày nào.”

Lưu Chi liếc anh một cái: “Chỉ có con khéo miệng.”

Dẫn người vào chỗ Tống Linh Linh, Giang Trục giới thiệu hai người với nhau: “Cô Lưu, đây là Tống Linh Linh.”

Nói xong, anh nhìn về phía Tống Linh Linh: “Đây là cô Lưu.”

Tống Linh Linh căng thẳng nói: “Xin chào cô Lưu. Cháu là Tống Linh Linh, cô gọi cháu là Linh Linh được rồi ạ.”

“Được được.” Lưu Chi ôn tồn đánh giá Tống Linh Linh, không hề nghiêm khắc như trong truyền thuyết: “Quả nhiên xinh đẹp như lời Tiểu Giang nói, xinh thật đấy.”

Tống Linh Linh ngây ra.

Giang Trục che miệng ho nhẹ: “Cô Lưu ngồi ở bên này.”

Lưu Chi cười đồng ý.

Mời bà ngồi xuống, Giang Trục đi vào phòng bếp rót nước cho bà.

Tống Linh Linh vốn định đi cùng nhưng bị Giang Trục ra hiệu bằng mắt, đành phải ngoan ngoãn ngồi lại.

Lưu Chi nhìn tay cô nắm chặt đặt trên đùi, dáng vẻ căng thẳng lo lắng, nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay cô: “Lo lắng khi nhìn thấy cô Lưu à?”

Tống Linh Linh nhìn vào đôi mắt như có thể nhìn thấu tâm tư của bà, không dám nói dối: “Một chút ạ.”

Lưu Chi cười khẽ: “Không cần căng thẳng, cô Lưu sẽ không nghiêm khắc vậy.”

Nghe bà nói như vậy, Tống Linh Linh không nhịn được cười theo: “Cháu không sợ cô nghiêm khắc, chỉ là…” Cô thành thật nói: “Cháu không phải xuất thân diễn viên chính quy.”

Tống Linh Linh nhớ mang máng cô từng xem một bài phỏng vấn của Lưu Chi, hỏi hiện nay ngày càng nhiều người không có kĩ thuật diễn tiến vào showbiz làm diễn viên, bà có ý kiến gì đối với chuyện này không.

Lúc ấy Lưu Chi trả lời là không có ý kiến.

Nhưng bà nói thẳng không có kim cương nào bọc được sứ.

Diễn viên không phải ai muốn làm cũng được, bà hi vọng trình độ của diễn viên có xuất phát cao, cũng không cần nghệ sĩ đẹp trai xinh gái đóng phim là có thể vào được giới diễn viên. Diễn viên cũng cần có yêu cầu riêng.

Mà yêu cầu thấp nhất của bà, là hi vọng diễn viên xuất thân chính quy.

Sau khi đoạn phỏng vấn kia được tung ra, không ít người cảm thấy bà nói có lý, nhưng cũng không có ít người mắng bà.

Có một số người lúc đầu không học diễn xuất, nhưng lại có tài diễn xuất, diễn còn tốt hơn diễn viên xuất thân chính quy, vì sao lại không thể làm diễn viên được. Đương nhiên cũng có người nói, kiểu người này rất ít, đại đa số là người diễn làm mù mắt khán giả.

Nghe vậy, Lưu Chi sững người.

Bà cười ôn hòa một cái: “Cô biết.”

Tống Linh Linh ngước mắt lên.

Lưu Chi trấn an cô: “Trước khi mời cô đến đây, Tiểu Giang đã nói rồi, cô cũng từng xem con diễn rồi, rất được.”

Nếu không phải cảm thấy ổn, Lưu Chi sẽ không chỉ vì nể mặt Giang Trục mà đến đây chỉ dạy Tống Linh Linh.

Hai mắt Tống Linh Linh sáng lên: “Thật vậy ạ?”

“Đương nhiên.” Lưu Chi thản nhiên: “Con diễn rất có hồn.”

Có lẽ không nhiều tài năng nhưng Tống Linh Linh lại thắng ở chỗ diễn xuất có hồn.

Hai người đang trò chuyện thì Giang Trục từ phòng bếp đi ra: “Cô Lưu, đừng khen cô ấy như vậy.”

Tống Linh Linh: “...”

Lưu Chi: “Thế nào?” Bà nói đùa với Giang Trục: “Chỉ con được khen mà cô Lưu lại không được khen?”

“?”

Tống Linh Linh sửng sốt, ngước mắt đối diện với Giang Trục.

Lúc ánh mắt hai người ngắn ngủi chạm nhau, Giang Trục mở lời: “Ý của cháu là, cô nên cho cô ấy học rồi.”

Lưu Chi nhìn anh một lúc lâu, tạm thời tha cho anh.

“Được, chúng ta học thôi.”

Nói đến đây, bà nhìn về phía Giang Trục: “Con làm khán giả à?”

Trang Trục nhìnTống Linh Linh một cái: “Không được.”

Anh nói: “Cháu lên tầng làm việc, hai người tự nhiên đi.”

Nghe được Giang Trục nói như vậy, Tống Linh Linh âm thầm thở phào.

Cô không sợ bị Giang Trục xem cô diễn, mà cô sợ lúc mình diễn không tốt lại bị Lưu Chi nói, Giang Trục ở cạnh nghe được.

Tống Linh Linh tạm thời không hiểu lòng mình muốn gì, nhưng cô không muốn bị Giang Trục nhìn thấy mình “mất mặt” trước người khác.

Như vậy cô sẽ cảm thấy dậu đổ bìm leo.

=

Giang Trục đi rồi, Lưu Chi chính thức dạy học cho Tống Linh Linh.

Bà cho Tống Linh Linh xem một đoạn phim ngắn mới, để cô diễn lại đoạn phim đó, lại nói cho cô một ít vấn đề tồn tại trước mắt.

Tầng một biệt thự thỉnh thoảng có tiếng nói chuyện vang vọng, tô điểm thêm màu cho hoàng hôn.

Tầng trên tương đối yên tĩnh.

Giang Trục làm xong công việc, Nhậm Nhu gọi điện thoại tới.

“A lô.”

Nhậm Nhu nghe giọng nói lạnh nhạt của anh, nói: “Con không biết mẹ đang gọi điện cho con à?”

Giang Trục day day thái dương: “Con biết.”

“Biết là mẹ còn nói với giọng lạnh nhạt như vậy.” Nhậm Nhu trách mắng anh.

Giang Trục: “Mẹ, mẹ tìm con có việc gì thế?”

“Không có việc gì không được tìm con?” Nhậm Nhu thấy mình giống người hay bắt bẻ.

Giang Trục nghẹn lại, không biết có nên phản bác bà không, dứt khoát im lặng.

Nhậm Nhu hiểu rõ tính cách con trai mình, cũng không dây dưa thêm về đề tài này với anh. Bà hừ nhẹ hai tiếng: “Con ăn cơm chưa?”

Giang Trục: “Con chưa.”

Nhậm Nhu nhìn thời gian trên đồng hồ: “Sáu rưỡi rồi, hôm nay không phải con được nghỉ à?”

“Có chút chuyện.” Giang Trục lạnh nhạt: “Tí nữa ăn.”

Nhậm Nhu: “Mẹ thấy con không cần dạ dày của mình nữa rồi.”

Giang Trục lại lần nữa im lặng.

Nhậm Nhu trách mắng anh vài câu rồi nói thẳng vào chủ đề: “Mai về nhà ăn cơm nhé?”

Giang Trục: “Buổi sáng ạ?”

Nhậm Nhu: “?”

Bà ngây ngốc: “Con muốn về nhà ăn bữa sáng?”

“Con chỉ có sáng là rảnh.” Giang Trục nói đúng sự thật.

Nhậm Nhu nghẹn lại: “Buổi trưa và buổi tối đều không được à?”

“Vâng.”

Nhậm Nhu khó hiểu nhăn mày: “Sao lại không được? Mẹ nghe trợ lý con nói con đang được nghỉ ba ngày, kể cả con có việc phải làm thì không sắp xếp được thời gian ăn bữa tối à?”

Giang Trục: “Một diễn viên phải đi học.”

“Một diễn viên phải đi học thì liên quan gì đến con?” Nhậm Nhu hỏi ngược lại.

Giang Trục: “Liên quan.”

Nghe được lời này, Nhậm Nhu nhạy bén bắt được điểm nào đó.

Bà nâng mi, chỉnh âm lượng điện thoại to lên rồi mới hỏi: “Liên quan gì?”

Giang Trục nề nếp nói: “Cô ấy là diễn viên trong đoàn phim con.”

“...”

Lời muốn mắng con trai xoay vài vòng trên miệng Nhậm Nhu, rồi lại nhịn xuống: “Vậy đây là liên quan của con à?”

Bà tức sôi máu.

Giang Trục không phủ nhận.

Nhậm Nhu bị thái độ này của anh làm cho muốn đánh người.

Bà hít sâu, khống chế lửa giận bản thân: “Trước đây sao mẹ không biết diễn viên đoàn phim của con đi học thì phải có con ở đó?”

Lời vừa dứt, bà lại muốn hỏi: “Đấy là diễn viên nữ hay diễn viên nam?”

“... Diễn viên nữ.”

Nhậm Nhu hai mắt sáng lên: “Bạn gái à?”

Giang Trục: “Không phải.”

Nhậm Nhu: “Vậy sao con phải ở đấy!”

Nếu là bạn gái của anh, bà còn miễn cưỡng chấp nhận.

Giang Trục biết nếu anh không nói sự thật thì bà sẽ hỏi đến cùng, anh suy nghĩ một lúc, trầm ấm nói: “Con mời cô Lưu đến dạy.”

“Ồ.”

“Đợi đã.” Nhậm Nhu ồ xong, cảm thấy chỗ nào không đúng lắm.

Bà không thể tưởng tượng được hỏi: “Con mời cô Lưu dạy cho diễn viên đoàn phim của con?”

Giang Trục cũng thừa nhận.

Nhậm Nhu: “...”

Bà im lặng không nói một lúc lâu, có phần không hiểu Giang Trục.

Bà nhịn nhưng lại không nhịn được mà hỏi: “Không phải con…”

Lời còn chưa nói hết, bà nghe được giọng nữ xa lạ bên phía Giang Trục.

“Đạo diễn Giang.” Tống Linh Linh học xong lên tầng tìm Giang Trục, lại thấy cửa phòng làm việc của anh không đóng, cô giơ tay gõ cửa: “Cô Lưu nói cô ấy phải đi về.”

Nhậm Nhu nhíu mày, nuốt hết lời chưa nói về.

Giang Trục ngước mắt nhìn cô, đứng dậy nó: “Học xong rồi?”

“Vâng.” Tống Linh Linh gật đầu: “Cô ấy nói chiều mai cô ấy lại qua đây.”

Lưu Chi dạy học cho ai, bà sẽ không dạy cho người ấy quá nhiều nội dung trong một ngày.

Bà là người làm việc theo từng bước, muốn cho Tống Linh Linh tiêu hóa hai tiếng này rồi mới tiếp tục.

Giang Trục hiểu rõ thói quen của bà.

“Tôi biết rồi.” Anh nhìn điện thoại vẫn chưa tắt, nhỏ giọng: “Mẹ, con còn có việc, con tắt máy trước đây.”

Nói xong, anh cũng không đợi Nhậm Nhu trả lời mà tắt máy luôn.

Hai người đi xuống tầng.

Lưu Chi buồn cười nhìn bọn họ: “Cô đã bảo Linh Linh không cần nói cho con biết rồi.” Bà chỉ tay: “Trợ lý của cô đến rồi, cô đi về trước nhé.”

Giang Trục gật đầu: “Cô Lưu, để cháu tiễn cô.”

“Không cần.” Lưu Chi liếc nhìn anh: “Cô Lưu chưa già đến mức cần con tiễn đi.”

Bà nhìn Tống Linh Linh một cái rồi nói với Giang Trục: “Mắt nhìn của con không tồi.”

Giang Trục cười khẽ: “Cháu cũng cảm thấy vậy.”

Lưu Chi cười cười: “Linh Linh, vậy cô đi đây.”

“Ngày mai gặp lại cô Lưu ạ.”

Chờ Lưu Chi đi rồi, Giang Trục mới nghiêng mắt nhìn người đứng bên cạnh: “Đói không?”

Tống Linh Linh thành thật trả lời: “Không đói.”

Giang Trục: “... Tôi đói.”

“?”

Tống Linh Linh khó hiểu nhìn anh.

Giang Trục: “Đi thôi.”

“Đi đâu?” Tống Linh Linh theo bản năng hỏi.

Giang Trục: “Ăn cơm.”

Tống Linh Linh nghĩ đến việc mình phải giữ cân nặng của Tô Vãn: “Không cần đâu đạo diễn Giang.”

“Tại sao không cần?” Giang Trục nhếch mày, cười như không cười nhìn cô: “Tôi có thể thay cô mời cô Lưu lên lớp, chẳng nhẽ cô không định mời tôi ăn một bữa cơm à?”

“...?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện