Tống Linh Linh khựng lại, rủ mắt nhìn miếng há cảo bên miệng đang khơi dậy sự thèm ăn của cô, dời tầm mắt lên trên, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Giang Trục.
Anh dường như không cảm thấy hành động này của bản thân có gì không thỏa đáng, cứ như vậy mà nhìn thẳng vào Tống Linh Linh.
“...”
Yên lặng vài giây, Tống Linh Linh thật sự không thể làm được kiểu lù lù bất động như Giang Trục, môi cô hơi mấp máy, giơ tay lên nói: “Để tôi tự ăn được rồi.”
Cô thật sự không quen khi được người khác đút.
Giang Trục dừng lại một lúc, đưa đũa sang cho cô.
Tống Linh Linh nhận lấy, gắp miếng há cảo anh vừa muốn đưa vào miệng cô lúc nãy.
Vừa đưa vào miệng, hai mắt Tống Linh Linh liền sáng lên.
Nhìn biểu cảm của cô, chân mày Giang Trục nhếch lên, giọng nói trầm thấp: “Thích không?”
Tống Linh Linh gật đầu theo bản năng.
Giang Trục ừm một tiếng: “Sau này có thể đến tiệm đó ăn.”
Nghe thấy lời này, bàn tay gắp miếng há cảo thứ hai của Tống Linh Linh khựng lại.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía Giang Trục, muốn nói lại thôi.
Giang Trục nghiêng đầu, vẻ mặt thản nhiên: “Muốn nói gì?”
“Đạo diễn Giang.” Tống Linh Linh im lặng một lúc rồi nói: “Ý đồ của anh đừng rõ ràng đến vậy được không?”
Giang Trục mỉm cười: “Ý đồ của tôi không có rõ ràng.”
Anh kéo một tờ khăn giấy lên, giơ tay lên lau miệng cho cô, đưa mắt xuống nhìn cô: “Tôi sợ em quên mất.”
Cả người Tống Linh Linh cứng đờ, không dám động đậy.
Anh cúi người xuống, hơi thở nóng ấm phả vào má cô, ngón tay mặc dù không trực tiếp chạm vào khóe môi cô, nhưng nhiệt độ cách tờ giấy, không có khác biệt gì quá lớn với việc da kề da. Cô có thể cảm nhận rõ ràng được độ ấm trên ngón tay anh.
Trên ghế lái có tài xế mà Tống Linh Linh không quen biết, người tài xế này từ khi cô lên xe không hề quay đầu lại, càng không nói đến việc chào hỏi cô, cả quá trình cứ như làm người vô hình vậy.
Nhưng lúc này, Tống Linh Linh cảm thấy không thể nào phớt lờ người ta nữa.
Giang Trục lau miệng cho cô xong, liền thu tay về.
Tống Linh Linh sững người hồi lâu, nhìn người tài xế một cái, lại nhìn về phía người bên cạnh đang xem như chưa có gì xảy ra: “Có phải anh quên bên trong xe còn có người rồi không?”
Giang Trục thuận theo lời cô nói nhìn một cái, nhàn nhạt nói: “Em có thể xem như cậu ta không tồn tại.”
Tống Linh Linh: “...”
Cô nghẹn lời, tự biết mình nói không lại Giang Trục nên dứt khoát im miệng.
Cô cảm thấy miệng của bản thân dùng để ăn há cảo tôm là thích hợp nhất.
Một lúc sau, Lâm Hạ trở lại.
“Chị Linh Linh, em đã chào hỏi mọi người hết rồi, chúng ta đi trước thôi.”
Tống Linh Linh đáp: “Vậy thì đi thôi.”
Có Đường Vân Anh ra mặt, cô cũng không lo chuyện bản thân không đi cùng đại đội mọi người sẽ sinh lòng nghi ngờ.
Cô vừa dứt lời, tài xế mới chầm chậm ngẩng đầu lên từ màn hình điện thoại, nhìn về phía Giang Trục: “Cậu chủ.”
Nghe thấy xưng hô này, Tống Linh Linh liếc nhìn người bên cạnh một cái.
Hôm nay Giang Trục phối một bộ đồ đen, lười nhác mà dựa vào ghế sau, hoàn toàn không giống với ngày thường lúc ở trong đoàn phim, gọi anh một tiếng cậu chủ, cũng không tính là quá đáng chút nào.
Chú ý đến ánh nhìn của cô, Giang Trục nói với tài xế một tiếng “Xuống núi”, mới hỏi cô: “Em muốn hỏi gì?”
“Không có gì.”
Tống Linh Linh lập tức thu lại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của mình, không dám nhìn nữa.
Giang Trục nhìn góc nghiêng khuôn mặt đang phụng phịu của cô, trong mắt vụt qua chút ý cười.
Anh cũng không để tâm sự né tránh của cô đối với anh hiện giờ, thấp giọng nói: “Mệt rồi thì ngủ một lúc đi.”
Tống Linh Linh muốn nói bản thân vẫn ổn, nhưng phản ứng cơ thể thì không lừa người được.
Tối qua cô hầu như không ngủ được, mí mắt nặng trĩu.
Mùi hương trong xe quen thuộc, bất giác khiến cô có một cảm giác yên tâm.
Trái tim treo lơ lửng cả buổi tối của Tống Linh Linh rơi trở lại vị trí ban đầu, cô nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Lúc Lâm Hạ vô tình quay đầu qua, điều cô ấy nhìn thấy là Giang Trục dùng một tư thế kỳ quặc che nắng cho chị Linh Linh của mình.
Một tay của anh ôm hờ Tống Linh Linh đang tựa vào vai anh, một tay giơ cao lên, che đi ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào.
Cảnh tượng đó nhìn vào ấm áp lại đặc biệt.
Đây còn là lần đầu Lâm Hạ nhìn thấy cảm xúc dịu dàng trên mặt Giang Trục.
Cô ấy líu lưỡi, lặng lẽ thu ánh mắt về.
Giấc ngủ này của Tống Linh Linh, ngủ được một giấc rất lâu.
Lúc cô tỉnh dậy lần nữa, xe đã dừng lại rồi.
Tống Linh Linh mở mắt ra, lại nhắm lại.
Không bao lâu, cô lại mở mắt ra.
“Dậy rồi à?”
Bên cạnh có giọng nam trầm thấp ấm áp lọt vào tai.
Tống Linh Linh ngơ ngác, quay đầu nhìn anh.
“Đến khách sạn rồi sao?” Cô nhìn ra ngoài cửa xe một cái, nếu nhớ không lầm thì đây có lẽ là bãi đậu xe của khách sạn cô ở.
“Đến rồi.”
Tống Linh Linh theo bản năng mò điện thoại bị rơi ở một bên lên nhìn một cái, không dám tin hỏi: “Đã sắp một giờ rồi sao?”
Cô ngủ gần ba tiếng.
Giang Trục: “Sao thế?”
“Chúng ta đến khách sạn lúc mấy giờ vậy.” Tống Linh Linh hỏi: “Sao anh không gọi tôi dậy?”
Giang Trục: “Gọi rồi.”
Tống Linh Linh chớp mắt.
Anh nói: “Em nói đừng làm ồn.”
“...”
Tống Linh Linh biết bản thân có chứng gắt ngủ, nhưng cô cũng không ngờ bản thân ngủ trong xe cũng sẽ có.
Bị Giang Trục nói như vậy, cô có chút cảm giác muốn độn thổ quách cho rồi.
“Vậy… Mọi người cũng nên gọi tôi dậy chứ.” Nói đến đây, cô nhìn lên ghế trước: “Lâm Hạ đâu rồi ạ?”
“Tôi bảo cô ấy về phòng nghỉ ngơi trước rồi.” Giang Trục nhìn chằm chằm cô: “Về khách sạn luôn không?”
Tống Linh Linh chần chừ rồi gật đầu một cái.
Chuyến bay của cô và Lâm Hạ là buổi tối, cũng không vội ra sân bay vào lúc này.
Xuống xe, hai người sánh vai đi về phía thang máy.
Tống Linh Linh thuận tay đeo khẩu trang và nón, mà người bên cạnh cô, không hề cảm thấy mình là nhân vật công chúng chút nào, cứ như vậy để lộ khuôn mặt anh tuấn của mình ra bên ngoài.
Vào thang máy, Tống Linh Linh ấn tầng thang máy xong liền đứng vào trong góc.
Đột nhiên, cô nhận thấy có gì đó không đúng.
Cô nhìn về phía Giang Trục không có giơ tay bấm thang máy, gian nan mở miệng: “Anh đặt phòng rồi sao?”
Giang Trục ngước mắt lên một cái: “Đặt rồi.”
“...” Tống Linh Linh mím môi: “Ở cùng một tầng với tôi?”
Giang Trục: “Không phải.”
Tống Linh Linh: “Ồ.”
Nhìn vẻ mặt đờ đẫn của cô, khóe miệng Giang Trục giương lên: “Sao không hỏi tiếp nữa?”
“Hỏi cái gì ạ?”
Giang Trục hất cằm lên, ra hiệu nói: “Hỏi tôi tại sao không ấn số tầng thang máy.”
“...”
Tống Linh Linh nhìn anh một cái, mơ hồ nói: “Tôi cũng đâu phải kẻ ngốc.”
Phòng của Giang Trục đã không cùng một tầng với cô rồi, không ấn thang máy tất nhiên là muốn đưa cô về phòng trước.
Nghe vậy, Giang Trục khẽ bật cười.
Tống Linh Linh khó hiểu nhìn anh, ý tứ rất rõ ràng… Anh cười cái gì.
Giang Trục cong môi, không nói với cô.
Nhưng ánh mắt anh nhìn Tống Linh Linh, lại rất lộ liễu. Nếu nhiệt độ của đôi mắt có thể truyền tải, Tống Linh Linh cảm thấy bản thân bây giờ đã bị nấu chín rồi.
May mà, tầng thang máy Tống Linh Linh ở không tính là cao.
Hai người thuận lợi lên đến nơi.
Đi đến cửa phòng, Tống Linh Linh quay đầu nhìn về phía người đang đi theo sau lưng mình.
“Tôi đến nơi rồi.”
Giang Trục dừng bước, nhìn chằm chằm cô một lúc, nói: “Nghỉ ngơi tốt nhé.”
Tống Linh Linh đáp một tiếng, nhìn anh nhấc chân rời đi, nhớ ra hỏi: “Anh… Khi nào trở về?”
Giang Trục: “Tối nay.”
Tống Linh Linh ngẩn người: “Không phải anh mới đến Giang Thành vào sáng hôm nay sao?”
Giang Trục ừm một tiếng.
Tống Linh Linh trố mắt trong giây lát, ngẫm ra rồi phản ứng trở lại, Giang Trục là đặc biệt đến thăm cô.
“Tối nay là tôi trở về rồi mà.” Cô nói.
Giang Trục cười: “Không đến xem em anh không yên tâm.”
Anh rủ mi nhìn chằm chằm cô, giơ tay gõ vào đầu cô một cái: “Về phòng ngủ một giấc thật ngon đi, một lát nữa chút gặp.”
“...”
Về đến phòng tắm rửa xong, Tống Linh Linh lau mái tóc ướt đẫm, ngồi trên ghế đờ người ra.
Ngủ một giấc ở trong xe, lúc này cô rất tỉnh táo.
Cô suy nghĩ một lúc, tìm được cái điện thoại đang sạc pin gọi cho Đường Vân Anh.
Điện thoại sớm đã hết pin rồi tự động tắt nguồn từ lúc cô quay chương trình rồi.
“Alo.”
Điện thoại được kết nối rất nhanh.
Tống Linh Linh mở lời: “Chị Anh, chị đang bận không ạ?”
Đường Vân Anh cười cười, giọng nói ôn hòa: “Có bận đến đâu cũng có thời gian nghe điện thoại của em.”
Cô ấy nói: “Chị xem livestream chương trình hôm qua rồi, biểu hiện khá lắm.”
Tống Linh Linh cong môi: “Chắc là có không ít người mắng em nhỉ.”
“Ai tham gia gameshow mà không bị mắng chứ?” Đường Vân Anh nói: “Chúng ta không đọc những thứ đó, không quan tâm đ ến là được.”
Tống Linh Linh hiểu ra, mím môi nói: “Chị Anh, em muốn hỏi chị một chuyện.”
Đường Vân Anh: “Về Giang Trục à?”
Tống Linh Linh: “... Vâng ạ.”
Đường Vân Anh mỉm cười, biết cô sẽ hỏi nên cũng không giấu: “Cậu ta tìm chị tối hôm qua, nói quay chương trình trên núi rất nguy hiểm nên muốn đi xem thăm em.”
“Sau đó chị đồng ý ngay ạ?” Tống Linh Linh kinh ngạc.
Đường Vân Anh bật cười: “Cậu ấy mở lời như vậy, chị làm gì có lý do từ chối.”
Tống Linh Linh im lặng một lúc, lẩm bẩm: “Chị có.”
Đường Vân Anh cười: “Nhắc đến chuyện này chị còn quên hỏi em, sao em không nói với chị chuyện đạo diễn Giang đang theo đuổi em.”
“...?”
Tống Linh Linh ngơ ngác vài giây, không dám tin hỏi: “Giang Trục nói sao?”
Đường Vân Anh ừm một tiếng: “Cậu ấy không nói sao chị có thể đồng ý với cậu ấy gọi điện thoại cho đạo diễn chương trình, nói bên chị sắp xếp nhân viên công tác đến hiện trường đón em.”
Tống Linh Linh trầm mặc.
Im lặng một lúc, Đường Vân Anh hỏi: “Chuyện từ khi nào?”
“Thì… Trước đó không lâu.” Tống Linh Linh nói: “Sau khi đóng máy.”
Đường Vân Anh ồ một tiếng: “Vậy sao.”
Nghe thấy giọng điệu này của chị ấy, Tống Linh Linh nhất thời không nắm bắt được thái độ của cô ấy đối với chuyện này.
Cô suy nghĩ: “Chị Anh, chị không định nói gì sao?”
“Nói cái gì?” Đường Vân Anh hỏi ngược lại.
Tống Linh Linh nhíu mày, dường như không hiểu: “Chị không ngăn cản ạ?”
Đường Vân Anh: “Em cảm thấy chị ngăn được Giang Trục không?”
Tống Linh Linh: “Em không phải có ý này.” Cô hệ thống lại lời nói một chút: “Ý của em là… Em là nghệ sĩ, có người theo đuổi nghệ sĩ dưới trướng chị, chị không cắt đứt suy nghĩ của đối phương, sao chị còn giúp thêm vậy.”
Đây mới là điều khiến Tống Linh Linh kinh ngạc.
Đường Vân Anh aiyo một tiếng: “Nghệ sĩ thì sao, lúc chị ký hợp đồng với em vốn dĩ cũng không hạn chế chuyện em yêu đương mà.”
Cô ấy nói: “Huống hồ bây giờ là Giang Trục theo đuổi em, chị coi trọng hai đứa, sao phải ngăn cản chứ?”
Đường Vân Anh nói như vậy, trong phút chốc khiến Tống Linh Linh không biết nên nói gì nữa.
Cô biết trước giờ Đường Vân Anh đều cho nghệ sĩ của mình có quyền tự do rất lớn, nhưng cô không ngờ ngay cả việc nghệ sĩ yêu đương cô ấy cũng ủng hộ.
Im lặng một lúc, Tống Linh Linh lẩm bẩm: “Được rồi.”
Đường Vân Anh cười: “Chị ủng hộ em yêu đương, sao em còn ấm ức như vậy.”
“Không có.” Tống Linh Linh hậm hực: “Em chỉ là có hơi bất ngờ thôi.”
Đường Vân Anh hiểu ra, khuyên giải nói: “Em không phải xuất thân là idol, vào giới mấy năm nay cũng luôn chăm chỉ quay phim, yêu đương không đến nỗi sẽ ảnh hưởng quá nhiều đến việc phát triển sự nghiệp của em, huống chi đối phương còn là Giang Trục.”
Đổi lại là người khác, Đường Vân Anh có lẽ sẽ có chút lo lắng. Nhưng khi biết là Giang Trục, cô ấy cảm thấy bản thân có thể yên tâm gấp một trăm lần.
Tống Linh Linh: “... Bọn em vẫn chưa yêu nhau!”
“Chuyện sớm muộn thôi.” Bản thân là người từng trải, Đường Vân Anh nhìn rất rõ đối với hai người này.
Môi Tống Linh Linh mấp máy, muốn phản bác cô ấy lần nữa, nhưng lại cảm thấy bây giờ phản bác không có ý nghĩa gì quá lớn.
Đường Vân Anh còn đang bận, nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện với cô: “Không có chuyện gì thì chị Anh đi bận tiếp đây.”
Cô ấy dặn dò Tống Linh Linh: “Em đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân. Muốn làm cái gì thì cứ làm. Chỉ cần không phạm tội trái pháp luật, những cái khác cái đều dễ nói chuyện.”
“Em biết rồi, chị làm việc của chị đi ạ.” Tống Linh Linh ngoan ngoãn trả lời.
Cúp điện thoại, Tống Linh Linh chậm chạp đi vào phòng tắm sấy khô tóc.
Sấy khô tóc trở lại giường, cô đăng nhập Wechat, lúc này mới chú ý đến Giang Trục và Thịnh Vân Miểu còn có cả Thẩm Điệp đều gửi rất nhiều tin nhắn cho cô.
Thịnh Vân Miểu thì không có chuyện gì, tin nhắn cô ấy gửi cho cô cơ bản đang đang nói đến chuyện livestream chương trình của cô, mắng những người viết những bình luận chỉ trích gay gắt kia.
Thẩm Điệp và Thịnh Vân Miểu không khác nhau lắm, nhưng có vài nội dung lại không giống lắm.
Thẩm Điệp chia sẻ với cô chuyện cô ấy và Giang Trục xem livestream chương trình của cô, hai người đã báo cáo những bình luận khó coi chạy quay màn hình lúc đó, lại nhắc đến chuyện Giang trục tìm anh trai của anh giúp đỡ, kêu người đưa anh đến Giang Thành.
Sau cùng Thẩm Điệp còn nói, Giang Trục tìm Giang Du Bạch giúp đỡ, cô ấy nhân cơ hội tống tiền Giang Trục một vố, làm điều kiện trao đổi. Giang Du Bạch cũng bằng lòng để vợ mình giao dịch với em trai mình.
Đợi cô về Bắc Thành rồi, cô ấy tiêu số tiền tống được từ chỗ Giang Trục, mời cô và Thịnh Vân Miểu đi ngâm suối nước nóng.
Mùa thu đã đến rồi, lạnh thêm một chút chính là mùa thích hợp đi ngâm nước nóng, trượt tuyết.
Thông qua câu chữ, Tống Linh Linh có thể cảm nhận được sự hưng phấn của Thẩm Điệp, còn có, cả sự nghiêm túc của Giang Trục.
Sự nghiêm túc đối với cô.
Anh muốn theo đuổi cô, dường như không phải chỉ là nói đùa.
Anh dường như không cảm thấy hành động này của bản thân có gì không thỏa đáng, cứ như vậy mà nhìn thẳng vào Tống Linh Linh.
“...”
Yên lặng vài giây, Tống Linh Linh thật sự không thể làm được kiểu lù lù bất động như Giang Trục, môi cô hơi mấp máy, giơ tay lên nói: “Để tôi tự ăn được rồi.”
Cô thật sự không quen khi được người khác đút.
Giang Trục dừng lại một lúc, đưa đũa sang cho cô.
Tống Linh Linh nhận lấy, gắp miếng há cảo anh vừa muốn đưa vào miệng cô lúc nãy.
Vừa đưa vào miệng, hai mắt Tống Linh Linh liền sáng lên.
Nhìn biểu cảm của cô, chân mày Giang Trục nhếch lên, giọng nói trầm thấp: “Thích không?”
Tống Linh Linh gật đầu theo bản năng.
Giang Trục ừm một tiếng: “Sau này có thể đến tiệm đó ăn.”
Nghe thấy lời này, bàn tay gắp miếng há cảo thứ hai của Tống Linh Linh khựng lại.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía Giang Trục, muốn nói lại thôi.
Giang Trục nghiêng đầu, vẻ mặt thản nhiên: “Muốn nói gì?”
“Đạo diễn Giang.” Tống Linh Linh im lặng một lúc rồi nói: “Ý đồ của anh đừng rõ ràng đến vậy được không?”
Giang Trục mỉm cười: “Ý đồ của tôi không có rõ ràng.”
Anh kéo một tờ khăn giấy lên, giơ tay lên lau miệng cho cô, đưa mắt xuống nhìn cô: “Tôi sợ em quên mất.”
Cả người Tống Linh Linh cứng đờ, không dám động đậy.
Anh cúi người xuống, hơi thở nóng ấm phả vào má cô, ngón tay mặc dù không trực tiếp chạm vào khóe môi cô, nhưng nhiệt độ cách tờ giấy, không có khác biệt gì quá lớn với việc da kề da. Cô có thể cảm nhận rõ ràng được độ ấm trên ngón tay anh.
Trên ghế lái có tài xế mà Tống Linh Linh không quen biết, người tài xế này từ khi cô lên xe không hề quay đầu lại, càng không nói đến việc chào hỏi cô, cả quá trình cứ như làm người vô hình vậy.
Nhưng lúc này, Tống Linh Linh cảm thấy không thể nào phớt lờ người ta nữa.
Giang Trục lau miệng cho cô xong, liền thu tay về.
Tống Linh Linh sững người hồi lâu, nhìn người tài xế một cái, lại nhìn về phía người bên cạnh đang xem như chưa có gì xảy ra: “Có phải anh quên bên trong xe còn có người rồi không?”
Giang Trục thuận theo lời cô nói nhìn một cái, nhàn nhạt nói: “Em có thể xem như cậu ta không tồn tại.”
Tống Linh Linh: “...”
Cô nghẹn lời, tự biết mình nói không lại Giang Trục nên dứt khoát im miệng.
Cô cảm thấy miệng của bản thân dùng để ăn há cảo tôm là thích hợp nhất.
Một lúc sau, Lâm Hạ trở lại.
“Chị Linh Linh, em đã chào hỏi mọi người hết rồi, chúng ta đi trước thôi.”
Tống Linh Linh đáp: “Vậy thì đi thôi.”
Có Đường Vân Anh ra mặt, cô cũng không lo chuyện bản thân không đi cùng đại đội mọi người sẽ sinh lòng nghi ngờ.
Cô vừa dứt lời, tài xế mới chầm chậm ngẩng đầu lên từ màn hình điện thoại, nhìn về phía Giang Trục: “Cậu chủ.”
Nghe thấy xưng hô này, Tống Linh Linh liếc nhìn người bên cạnh một cái.
Hôm nay Giang Trục phối một bộ đồ đen, lười nhác mà dựa vào ghế sau, hoàn toàn không giống với ngày thường lúc ở trong đoàn phim, gọi anh một tiếng cậu chủ, cũng không tính là quá đáng chút nào.
Chú ý đến ánh nhìn của cô, Giang Trục nói với tài xế một tiếng “Xuống núi”, mới hỏi cô: “Em muốn hỏi gì?”
“Không có gì.”
Tống Linh Linh lập tức thu lại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của mình, không dám nhìn nữa.
Giang Trục nhìn góc nghiêng khuôn mặt đang phụng phịu của cô, trong mắt vụt qua chút ý cười.
Anh cũng không để tâm sự né tránh của cô đối với anh hiện giờ, thấp giọng nói: “Mệt rồi thì ngủ một lúc đi.”
Tống Linh Linh muốn nói bản thân vẫn ổn, nhưng phản ứng cơ thể thì không lừa người được.
Tối qua cô hầu như không ngủ được, mí mắt nặng trĩu.
Mùi hương trong xe quen thuộc, bất giác khiến cô có một cảm giác yên tâm.
Trái tim treo lơ lửng cả buổi tối của Tống Linh Linh rơi trở lại vị trí ban đầu, cô nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Lúc Lâm Hạ vô tình quay đầu qua, điều cô ấy nhìn thấy là Giang Trục dùng một tư thế kỳ quặc che nắng cho chị Linh Linh của mình.
Một tay của anh ôm hờ Tống Linh Linh đang tựa vào vai anh, một tay giơ cao lên, che đi ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào.
Cảnh tượng đó nhìn vào ấm áp lại đặc biệt.
Đây còn là lần đầu Lâm Hạ nhìn thấy cảm xúc dịu dàng trên mặt Giang Trục.
Cô ấy líu lưỡi, lặng lẽ thu ánh mắt về.
Giấc ngủ này của Tống Linh Linh, ngủ được một giấc rất lâu.
Lúc cô tỉnh dậy lần nữa, xe đã dừng lại rồi.
Tống Linh Linh mở mắt ra, lại nhắm lại.
Không bao lâu, cô lại mở mắt ra.
“Dậy rồi à?”
Bên cạnh có giọng nam trầm thấp ấm áp lọt vào tai.
Tống Linh Linh ngơ ngác, quay đầu nhìn anh.
“Đến khách sạn rồi sao?” Cô nhìn ra ngoài cửa xe một cái, nếu nhớ không lầm thì đây có lẽ là bãi đậu xe của khách sạn cô ở.
“Đến rồi.”
Tống Linh Linh theo bản năng mò điện thoại bị rơi ở một bên lên nhìn một cái, không dám tin hỏi: “Đã sắp một giờ rồi sao?”
Cô ngủ gần ba tiếng.
Giang Trục: “Sao thế?”
“Chúng ta đến khách sạn lúc mấy giờ vậy.” Tống Linh Linh hỏi: “Sao anh không gọi tôi dậy?”
Giang Trục: “Gọi rồi.”
Tống Linh Linh chớp mắt.
Anh nói: “Em nói đừng làm ồn.”
“...”
Tống Linh Linh biết bản thân có chứng gắt ngủ, nhưng cô cũng không ngờ bản thân ngủ trong xe cũng sẽ có.
Bị Giang Trục nói như vậy, cô có chút cảm giác muốn độn thổ quách cho rồi.
“Vậy… Mọi người cũng nên gọi tôi dậy chứ.” Nói đến đây, cô nhìn lên ghế trước: “Lâm Hạ đâu rồi ạ?”
“Tôi bảo cô ấy về phòng nghỉ ngơi trước rồi.” Giang Trục nhìn chằm chằm cô: “Về khách sạn luôn không?”
Tống Linh Linh chần chừ rồi gật đầu một cái.
Chuyến bay của cô và Lâm Hạ là buổi tối, cũng không vội ra sân bay vào lúc này.
Xuống xe, hai người sánh vai đi về phía thang máy.
Tống Linh Linh thuận tay đeo khẩu trang và nón, mà người bên cạnh cô, không hề cảm thấy mình là nhân vật công chúng chút nào, cứ như vậy để lộ khuôn mặt anh tuấn của mình ra bên ngoài.
Vào thang máy, Tống Linh Linh ấn tầng thang máy xong liền đứng vào trong góc.
Đột nhiên, cô nhận thấy có gì đó không đúng.
Cô nhìn về phía Giang Trục không có giơ tay bấm thang máy, gian nan mở miệng: “Anh đặt phòng rồi sao?”
Giang Trục ngước mắt lên một cái: “Đặt rồi.”
“...” Tống Linh Linh mím môi: “Ở cùng một tầng với tôi?”
Giang Trục: “Không phải.”
Tống Linh Linh: “Ồ.”
Nhìn vẻ mặt đờ đẫn của cô, khóe miệng Giang Trục giương lên: “Sao không hỏi tiếp nữa?”
“Hỏi cái gì ạ?”
Giang Trục hất cằm lên, ra hiệu nói: “Hỏi tôi tại sao không ấn số tầng thang máy.”
“...”
Tống Linh Linh nhìn anh một cái, mơ hồ nói: “Tôi cũng đâu phải kẻ ngốc.”
Phòng của Giang Trục đã không cùng một tầng với cô rồi, không ấn thang máy tất nhiên là muốn đưa cô về phòng trước.
Nghe vậy, Giang Trục khẽ bật cười.
Tống Linh Linh khó hiểu nhìn anh, ý tứ rất rõ ràng… Anh cười cái gì.
Giang Trục cong môi, không nói với cô.
Nhưng ánh mắt anh nhìn Tống Linh Linh, lại rất lộ liễu. Nếu nhiệt độ của đôi mắt có thể truyền tải, Tống Linh Linh cảm thấy bản thân bây giờ đã bị nấu chín rồi.
May mà, tầng thang máy Tống Linh Linh ở không tính là cao.
Hai người thuận lợi lên đến nơi.
Đi đến cửa phòng, Tống Linh Linh quay đầu nhìn về phía người đang đi theo sau lưng mình.
“Tôi đến nơi rồi.”
Giang Trục dừng bước, nhìn chằm chằm cô một lúc, nói: “Nghỉ ngơi tốt nhé.”
Tống Linh Linh đáp một tiếng, nhìn anh nhấc chân rời đi, nhớ ra hỏi: “Anh… Khi nào trở về?”
Giang Trục: “Tối nay.”
Tống Linh Linh ngẩn người: “Không phải anh mới đến Giang Thành vào sáng hôm nay sao?”
Giang Trục ừm một tiếng.
Tống Linh Linh trố mắt trong giây lát, ngẫm ra rồi phản ứng trở lại, Giang Trục là đặc biệt đến thăm cô.
“Tối nay là tôi trở về rồi mà.” Cô nói.
Giang Trục cười: “Không đến xem em anh không yên tâm.”
Anh rủ mi nhìn chằm chằm cô, giơ tay gõ vào đầu cô một cái: “Về phòng ngủ một giấc thật ngon đi, một lát nữa chút gặp.”
“...”
Về đến phòng tắm rửa xong, Tống Linh Linh lau mái tóc ướt đẫm, ngồi trên ghế đờ người ra.
Ngủ một giấc ở trong xe, lúc này cô rất tỉnh táo.
Cô suy nghĩ một lúc, tìm được cái điện thoại đang sạc pin gọi cho Đường Vân Anh.
Điện thoại sớm đã hết pin rồi tự động tắt nguồn từ lúc cô quay chương trình rồi.
“Alo.”
Điện thoại được kết nối rất nhanh.
Tống Linh Linh mở lời: “Chị Anh, chị đang bận không ạ?”
Đường Vân Anh cười cười, giọng nói ôn hòa: “Có bận đến đâu cũng có thời gian nghe điện thoại của em.”
Cô ấy nói: “Chị xem livestream chương trình hôm qua rồi, biểu hiện khá lắm.”
Tống Linh Linh cong môi: “Chắc là có không ít người mắng em nhỉ.”
“Ai tham gia gameshow mà không bị mắng chứ?” Đường Vân Anh nói: “Chúng ta không đọc những thứ đó, không quan tâm đ ến là được.”
Tống Linh Linh hiểu ra, mím môi nói: “Chị Anh, em muốn hỏi chị một chuyện.”
Đường Vân Anh: “Về Giang Trục à?”
Tống Linh Linh: “... Vâng ạ.”
Đường Vân Anh mỉm cười, biết cô sẽ hỏi nên cũng không giấu: “Cậu ta tìm chị tối hôm qua, nói quay chương trình trên núi rất nguy hiểm nên muốn đi xem thăm em.”
“Sau đó chị đồng ý ngay ạ?” Tống Linh Linh kinh ngạc.
Đường Vân Anh bật cười: “Cậu ấy mở lời như vậy, chị làm gì có lý do từ chối.”
Tống Linh Linh im lặng một lúc, lẩm bẩm: “Chị có.”
Đường Vân Anh cười: “Nhắc đến chuyện này chị còn quên hỏi em, sao em không nói với chị chuyện đạo diễn Giang đang theo đuổi em.”
“...?”
Tống Linh Linh ngơ ngác vài giây, không dám tin hỏi: “Giang Trục nói sao?”
Đường Vân Anh ừm một tiếng: “Cậu ấy không nói sao chị có thể đồng ý với cậu ấy gọi điện thoại cho đạo diễn chương trình, nói bên chị sắp xếp nhân viên công tác đến hiện trường đón em.”
Tống Linh Linh trầm mặc.
Im lặng một lúc, Đường Vân Anh hỏi: “Chuyện từ khi nào?”
“Thì… Trước đó không lâu.” Tống Linh Linh nói: “Sau khi đóng máy.”
Đường Vân Anh ồ một tiếng: “Vậy sao.”
Nghe thấy giọng điệu này của chị ấy, Tống Linh Linh nhất thời không nắm bắt được thái độ của cô ấy đối với chuyện này.
Cô suy nghĩ: “Chị Anh, chị không định nói gì sao?”
“Nói cái gì?” Đường Vân Anh hỏi ngược lại.
Tống Linh Linh nhíu mày, dường như không hiểu: “Chị không ngăn cản ạ?”
Đường Vân Anh: “Em cảm thấy chị ngăn được Giang Trục không?”
Tống Linh Linh: “Em không phải có ý này.” Cô hệ thống lại lời nói một chút: “Ý của em là… Em là nghệ sĩ, có người theo đuổi nghệ sĩ dưới trướng chị, chị không cắt đứt suy nghĩ của đối phương, sao chị còn giúp thêm vậy.”
Đây mới là điều khiến Tống Linh Linh kinh ngạc.
Đường Vân Anh aiyo một tiếng: “Nghệ sĩ thì sao, lúc chị ký hợp đồng với em vốn dĩ cũng không hạn chế chuyện em yêu đương mà.”
Cô ấy nói: “Huống hồ bây giờ là Giang Trục theo đuổi em, chị coi trọng hai đứa, sao phải ngăn cản chứ?”
Đường Vân Anh nói như vậy, trong phút chốc khiến Tống Linh Linh không biết nên nói gì nữa.
Cô biết trước giờ Đường Vân Anh đều cho nghệ sĩ của mình có quyền tự do rất lớn, nhưng cô không ngờ ngay cả việc nghệ sĩ yêu đương cô ấy cũng ủng hộ.
Im lặng một lúc, Tống Linh Linh lẩm bẩm: “Được rồi.”
Đường Vân Anh cười: “Chị ủng hộ em yêu đương, sao em còn ấm ức như vậy.”
“Không có.” Tống Linh Linh hậm hực: “Em chỉ là có hơi bất ngờ thôi.”
Đường Vân Anh hiểu ra, khuyên giải nói: “Em không phải xuất thân là idol, vào giới mấy năm nay cũng luôn chăm chỉ quay phim, yêu đương không đến nỗi sẽ ảnh hưởng quá nhiều đến việc phát triển sự nghiệp của em, huống chi đối phương còn là Giang Trục.”
Đổi lại là người khác, Đường Vân Anh có lẽ sẽ có chút lo lắng. Nhưng khi biết là Giang Trục, cô ấy cảm thấy bản thân có thể yên tâm gấp một trăm lần.
Tống Linh Linh: “... Bọn em vẫn chưa yêu nhau!”
“Chuyện sớm muộn thôi.” Bản thân là người từng trải, Đường Vân Anh nhìn rất rõ đối với hai người này.
Môi Tống Linh Linh mấp máy, muốn phản bác cô ấy lần nữa, nhưng lại cảm thấy bây giờ phản bác không có ý nghĩa gì quá lớn.
Đường Vân Anh còn đang bận, nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện với cô: “Không có chuyện gì thì chị Anh đi bận tiếp đây.”
Cô ấy dặn dò Tống Linh Linh: “Em đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân. Muốn làm cái gì thì cứ làm. Chỉ cần không phạm tội trái pháp luật, những cái khác cái đều dễ nói chuyện.”
“Em biết rồi, chị làm việc của chị đi ạ.” Tống Linh Linh ngoan ngoãn trả lời.
Cúp điện thoại, Tống Linh Linh chậm chạp đi vào phòng tắm sấy khô tóc.
Sấy khô tóc trở lại giường, cô đăng nhập Wechat, lúc này mới chú ý đến Giang Trục và Thịnh Vân Miểu còn có cả Thẩm Điệp đều gửi rất nhiều tin nhắn cho cô.
Thịnh Vân Miểu thì không có chuyện gì, tin nhắn cô ấy gửi cho cô cơ bản đang đang nói đến chuyện livestream chương trình của cô, mắng những người viết những bình luận chỉ trích gay gắt kia.
Thẩm Điệp và Thịnh Vân Miểu không khác nhau lắm, nhưng có vài nội dung lại không giống lắm.
Thẩm Điệp chia sẻ với cô chuyện cô ấy và Giang Trục xem livestream chương trình của cô, hai người đã báo cáo những bình luận khó coi chạy quay màn hình lúc đó, lại nhắc đến chuyện Giang trục tìm anh trai của anh giúp đỡ, kêu người đưa anh đến Giang Thành.
Sau cùng Thẩm Điệp còn nói, Giang Trục tìm Giang Du Bạch giúp đỡ, cô ấy nhân cơ hội tống tiền Giang Trục một vố, làm điều kiện trao đổi. Giang Du Bạch cũng bằng lòng để vợ mình giao dịch với em trai mình.
Đợi cô về Bắc Thành rồi, cô ấy tiêu số tiền tống được từ chỗ Giang Trục, mời cô và Thịnh Vân Miểu đi ngâm suối nước nóng.
Mùa thu đã đến rồi, lạnh thêm một chút chính là mùa thích hợp đi ngâm nước nóng, trượt tuyết.
Thông qua câu chữ, Tống Linh Linh có thể cảm nhận được sự hưng phấn của Thẩm Điệp, còn có, cả sự nghiêm túc của Giang Trục.
Sự nghiêm túc đối với cô.
Anh muốn theo đuổi cô, dường như không phải chỉ là nói đùa.
Danh sách chương