Editor: Trà Xanh

Lâm Ôn giống như đang bước trên mây, nhưng cũng giống đang đạp lên lửa, lưng cô áp sát cửa gỗ, hai tay nắm eo áo sơmi của Chu Lễ.

Túi xách trượt từ vai xuống cánh tay, cô không giữ được, túi xách rớt xuống đất, đồ bên trong lăn ra.

Khi dẫm lên, chân cô càng không vững, Chu Lễ càng siết chặt eo cô, cổ áo sơmi của Lâm Ôn dần dần lệch sang một bên, lộ ra bờ vai và sợi dây chuyền đeo trên cổ.

Hôm nay cô mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, sợi dây chuyền bạc được giấu trong cổ áo, chỉ lộ ra một chút xíu dây.

Hiện tại cổ áo bị lệch, mặt dây chuyền lắc lư lộ ra, mặt dây chuyền chiếc nhẫn giống như bị rơi xuống hồ, đập vỡ mặt hồ phẳng lặng.

Chu Lễ thở hổn hển, dừng lại, nhìn chằm chằm cổ cô.

Lâm Ôn không xỏ lỗ tai, cổ và cổ tay luôn để trần, Chu Lễ đoán rằng cô không thích đeo trang sức, anh cũng chưa thấy cô đeo phụ kiện gì ngoài đồng hồ.

Cho đến tháng 3 năm nay, lần đầu tiên Chu Lễ nhìn thấy một cặp nhẫn xuất hiện trong vòng bạn bè của Nhậm Tái Bân.

Sau đó Nhậm Tái Bân rời đi, Lâm Ôn vẫn đeo chiếc nhẫn đó đi làm, đi siêu thị, đến cửa hàng của Tiêu Bang……

Sóng ngầm dưới đáy hồ dâng lên, Chu Lễ rũ mí mắt, nhéo chiếc nhẫn trên cổ Lâm Ôn, trầm giọng hỏi: “Quay lại quán bar khi nào?”

“…… Hở?” Tim Lâm Ôn đập dồn dập, hô hấp không đều, ý thức cô không tỉnh táo, không nghe rõ câu hỏi.

Chu Lễ hỏi lại lần nữa: “Quay lại quán bar khi nào, hửm?” Anh nâng nhẫn lên.

Lâm Ôn nhìn chiếc nhẫn bạch kim, đờ đẫn trả lời: “Tối hôm qua.”

Sau khi đi làm chiều hôm qua, cô mới nhớ đã để quên chiếc nhẫn trong phòng riêng của quán bar. Tan sở có thời gian, cô đã đến quán bar.

Cô gái punk nhận ra cô, nghe cô giải thích lý do đến đã lập tức đưa cô vào phòng riêng để tìm, cuối cùng họ tìm thấy dưới chân kim loại bên phải ghế sô pha, chiếc nhẫn bị mắc kẹt ở đó.

Lâm Ôn thật sự không quen đeo trang sức trên tay, sau khi về nhà cô lấy một sợi dây chuyền, tháo mặt dây chuyền ban đầu ra, đeo chiếc nhẫn này vào.

“Hôm qua đi làm không bận à?” Chu Lễ áp sát môi Lâm Ôn, trầm giọng hỏi.

Hơi thở quá nóng, mùi rượu không thoát ra được, Lâm Ôn lẩm bẩm: “Bận chứ.”

“Bận như vậy còn cố ý đến đó ……” Chu Lễ buông tay ra, chiếc nhẫn hạ xuống, mang theo nhiệt độ của anh, áp sát vào xương quai xanh của Lâm Ôn.

Chu Lễ hôn lên xương quai xanh của cô: “Cậu ấy hối hận, muốn quay lại với em……”

Lưng Lâm Ôn càng áp sát cửa, cô nhạy cảm rụt vai và cổ, hơi cong lên.

Chu Lễ ôm chặt eo cô, hôn lên vành tai cô, giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng nhưng đầy khí thế: “Bây giờ cậu ấy quay lại thì sao, đã quá muộn —— Anh không buông em ra, xem thử em có rời khỏi được không!”

Giọng điệu của anh nhẹ nhàng, nhưng lại giống như dư vị của rượu mạnh.

Không có mùi cay, nhưng mùi thơm của rượu đủ để ăn mòn cả tầng lầu.

Hành động của Chu Lễ chưa kết thúc.

Lâm Ôn bị anh hôn, không còn đường tiến lui, chiếc nhẫn bạch kim trên sợi dây chuyền trượt qua trượt lại, sau đó cô mới nhận ra hai chiếc nhẫn quả thật gần như giống nhau, nhưng cô không chắc lắm.

Hôm qua cô không say, hôm nay anh cũng không say, rượu chỉ khuếch đại cảm xúc và ham muốn của con người.

Tim Lâm Ôn đập như đánh trống, nhớ tới sự mất kiểm soát ma quái trong quán bar tối hôm qua, và nghĩ đến giờ phút này.

Cô không thể diễn tả được mình đang nghĩ gì hay đang cảm thấy gì, chỉ làm theo Chu Lễ, máu trong cơ thể chảy tán loạn giống ruồi mất đầu.

Cho đến khi có một giọng nói ở hành lang ——

“Trận mưa này thật dài.”

“Còn mưa thêm hai tuần nữa.”

“Quần áo đều không khô, thật phiền phức. Nếu em không đủ quần lót thì chị sẽ mua thêm hai hộp.”

“Đủ mà, vẫn còn vài cái.”

Giọng nói ngày càng gần, Lâm Ôn tỉnh lại, cô đẩy vai Chu Lễ, Chu Lễ không buông cô ra.

Tầng dưới vẫn tiếp tục nói.

“Mấy cái kia của em đều nát rồi, phơi ra ngoài tuy em không sợ mất mặt nhưng chị sợ à. Trên lầu có âm thanh gì vậy?”

“Âm thanh gì? Chị mở cửa trước đi.”

“Em đợi chút, chị đi lên coi thử.”

Lâm Ôn quay đầu đi, tránh nụ hôn của Chu Lễ, còn “tốt bụng” giải thích trong nỗi lo lắng: “Chiếc nhẫn là Viên Tuyết tặng em……”

Chu Lễ dừng lại, thở nhẹ.

Ba giây sau, người phụ nữ ở tầng 5 đứng ở nửa tầng 5, chỉ thấy cô gái trẻ ở tầng sáu ngồi xổm dưới đất nhặt đồ linh tinh.

Ngoài ra còn có một người đàn ông lạ mặt chưa nhét áo sơmi vào trong quần, cúi xuống nhặt áo vest và cái dù dưới đất.

Âm thanh kỳ lạ đã biến mất.

Người đàn ông lắc áo vest hai lần, liếc nhìn chị.

Người phụ nữ cười gượng một tiếng, xoay người xuống lầu.

Lâm Ôn thở phào nhẹ nhõm khi nghe tiếng bước chân rời đi.

Cô chưa từng thử làm trộm, nhưng hôm nay từ lúc ăn tối đến giờ, cô hoàn toàn là một tên trộm.

Di chứng của sự hoảng loạn, chột dạ, hoang mang quá nặng nề.

Lâm Ôn nhét đồ lung tung vào túi xách, lấy chìa khóa trong túi ra, cô không cầm chắc nên chìa khóa rơi xuống đất một tiếng lạch cạch.

Lâm Ôn duỗi tay nhặt, Chu Lễ cũng vói xuống.

Tay của hai người chạm nhau, Lâm Ôn đã chậm một bước, Chu Lễ nhặt chìa khóa lên trước, ngước mắt nhìn cô.

Hai người còn ngồi xổm ngay cửa, sát mặt đất, vệt nước mưa dính sát tầm tay. Những vết nước này giống như bản đồ, được vẽ từ đầu cầu thang đến tường, giữa cửa và trước cửa, làm nổi bật sự bốc đồng và hỗn loạn vừa rồi.

Lâm Ôn không chịu nổi nữa, cô đỏ mặt và tim đập nhanh, lập tức đứng dậy.

Chu Lễ cũng đứng lên, không đưa chìa khóa cho cô.

Khi chân Lâm Ôn bị thương, anh đã từng sử dụng chìa khóa nhà cô, Chu Lễ giũ móc khóa để tìm chính xác chìa khóa mở cửa, cắm vào ổ khóa lần đầu không đúng, lần thứ hai mới đúng.

Hóa ra anh vẫn còn hơi say, Lâm Ôn liếc anh một cái.

Cửa mở ra, còn chưa kịp chạm vào công tắc đèn, Lâm Ôn nghe Chu Lễ hỏi: “Em và cậu ấy nói chuyện gì?”

“…… Nói tất cả.”

Nhậm Tái Bân xin lỗi cô, giải thích về hành trình tinh thần của anh, Lâm Ôn đã nghe những lời này từ Uông Thần Tiêu ba tháng trước.

Lâm Ôn cắt ngang lời Nhậm Tái Bân, hỏi thẳng: “Đồng nghiệp nữ đi du lịch cùng với anh cũng trở về phải không?”

Giọng điệu của cô vẫn nhẹ nhàng và dịu dàng, nhưng Nhậm Tái Bân cảm thấy như bị cô tát một cái, choáng váng tại chỗ.

Thật lâu sau mới phản ứng được, anh giải thích: “Không có chuyện gì xảy ra giữa anh và cô ấy, thật đó, anh thề, anh thật sự không có gì với cô ấy!”

Lâm Ôn không muốn nghe, điều đó đã không có ý nghĩa với cô nữa.

Đèn bật sáng, cửa đóng lại, hai người đứng đối mặt trên tấm thảm trải sàn.

Áo sơmi của Chu Lễ ướt đẫm dính sát người, vải ở thắt lưng bị kéo ra khỏi quần, bây giờ Lâm Ôn mới nhìn thấy, sắc mặt đỏ bừng vốn chưa biến mất lại tăng thêm lên.

Áo sơ mi của Lâm Ôn cũng bị ướt, vành tai và gương mặt đỏ ửng, đôi mắt ướt át, Chu Lễ nhìn thẳng vào cô và nói: “Lúc em đi ra trông có vẻ thất thần.”

Lâm Ôn nắm chặt quai túi xách đang đeo.

Đúng là cô đã thất thần, đó là vì ngay giây phút cô nói rõ với Nhậm Tái Bân, cô đột nhiên nhận ra, cô luôn có thể làm những điều mà cô không quan tâm, chẳng hạn như cô đối với Nhậm Tái Bân, hay là đối với cô gái thực tập sinh kia.

Còn đối với những việc mà cô thật sự quan tâm, cô cứ do dự và trì hoãn hết lần này đến lần khác.

Chẳng hạn như, cô đối với ba mẹ.

Chẳng hạn như, cô đối với Chu Lễ……

Lâm Ôn mím môi không nói gì, nhưng lỗ tai lại nóng lên.

Chu Lễ chăm chú nhìn cô một hồi lâu, anh không kìm được nên nhéo lỗ tai cô.

Lâm Ôn phủi tay anh, nói nhỏ: “Đau.”

“Vừa nãy cắn em bị trầy hả?” Chu Lễ trầm giọng hỏi.

Lâm Ôn không nghe được, cô đẩy anh ra, cởi giày chạy ra ban công: “ Ngột quá, em đi mở cửa sổ.”

Trong nhà đóng cửa cả ngày, đúng là có một chút mùi.

Chu Lễ thay giày, đặt túi xách mà Lâm Ôn ném dưới đất lên tủ giày.

“Khăn tắm của anh để đâu?” Anh hỏi.

Lâm Ôn mở cửa sổ ban công, dừng một chút, sau đó nói: “Ngăn thứ hai trong tủ rửa mặt.”

Sau khi Chu Lễ rời đi sáng hôm qua, cô đã giặt sạch quần áo và khăn tắm mà anh đã dùng, sáng nay trước khi đi làm mới lấy vào.

Bên ngoài mưa to gió lớn, Lâm Ôn chỉ chừa một khe nhỏ trên cửa sổ ban công để thông hơi.

Chu Lễ lau tóc đi ra khỏi phòng tắm, trở lại cửa lấy một đôi dép lê, ném tới trước mặt Lâm Ôn: “Mang vô.”

Lâm Ôn mang dép lê, rờ lỗ tai mình, hỏi nhỏ: “Hơn nửa đêm mà anh chạy tới, chỉ để…… hỏi cái đó?”

Ba chữ bỏ qua một loạt bối rối.

Chu Lễ không cảm kích, anh nói: “Anh tới lấy quần áo.”

Lâm Ôn: “……”

Lâm Ôn bỏ lơ anh đi vào phòng ngủ, một lát sau, cô ôm quần áo đã gấp gọn gàng ra và nói: “Em tìm cái túi đựng cho anh.”

Túi giấy đựng quần áo đều ở trong ngăn kéo của tủ TV, Lâm Ôn mở ngăn kéo, lấy một cái túi giấy ra, nhét quần áo vào trong.

Trên người Chu Lễ dính nước mưa, đến bây giờ anh vẫn chưa ngồi xuống.

Anh cởi một cúc áo sơmi, xắn tay áo lên, đi đến tủ TV, chặn tay Lâm Ôn.

Chu Lễ rút quần áo của mình từ trong tay Lâm Ôn ra: “Anh đi tắm đây, đợi mưa nhỏ lại mới đi.”

Lâm Ôn: “……”

Trong chốc lát, có tiếng nước trong phòng tắm, Lâm Ôn mở TV, một tay cầm điều khiển từ xa, một tay vân vê sợi dây chuyền trên cổ.

TV không có gì hay, Lâm Ôn cúi đầu nhìn sợi dây chuyền, lần lượt nhét từng ngón tay vào chiếc nhẫn.

Chơi được một lúc, cô mới nhớ tới áo vest của Chu Lễ.

Lâm Ôn đặt điều khiển từ xa xuống, đi đến huyền quan, cầm áo vest mà Chu Lễ đã đặt lên đó.

Áo vest vừa bẩn vừa ướt, Lâm Ôn đi vào bếp lấy giẻ lau mới, sau khi làm ướt miếng giẻ, cô trải áo vest lên bàn ăn.

Chu Lễ tắm rất nhanh, vài phút là xong.

Tắm rửa xong nên cũng tỉnh rượu khá nhiều, anh thay quần áo mà Lâm Ôn đã giặt sạch rồi đi ra khỏi phòng tắm.

Thấy Lâm Ôn đang lau áo vest, bàn tay đang lau tóc của Chu Lễ dừng một chút.

“Tắm xong rồi hả?” Lâm Ôn ngẩng đầu.

“Ừm……” Chu Lễ đến gần, xoa đầu cô, “Không cần vội, em cũng đi tắm đi.”

“…… Đợi anh về rồi em đi tắm.”

“Vậy xem TV đi.”

Chu Lễ dẫn Lâm Ôn ra sô pha.

“Em thường xem gì?” Chu Lễ hỏi.

“Phim truyền hình, nhưng không xem nhiều lắm.” Lâm Ôn nói.

“Phim truyền hình mà cũng thích xem kinh dị?” Anh còn nhớ rõ sở thích chọn phim của cô.

“Em không chọn phim truyền hình.” Lâm Ôn nói, “Chỉ để thư giãn mà thôi.”

Chu Lễ chọn một bộ phim ngẫu nhiên mà anh nguyện ý xem, Lâm Ôn cũng có thể tiếp nhận.

Lâm Ôn lại vào bếp cắt một đĩa trái cây.

Hai người ngồi trên sô pha.

Trong phim truyền hình mưa gió liêu xiêu, ngoài phim truyền hình mưa to xối xả, trong phòng khách nho nhỏ cũ xưa lại yên tĩnh thanh bình.

Hai tập phim truyền hình kết thúc, Chu Lễ hỏi Lâm Ôn: “Chừng nào em nghỉ?”

Lâm Ôn có chút buồn ngủ: “Ngày mốt.”

“Ngày mốt chúng ta đi đến thị trấn Ninh Bình nhé?”

Lâm Ôn sửng sốt, cơn buồn ngủ vơi đi hơn phân nửa.

Chu Lễ nhìn TV, giọng điệu như bình thường: “Ngày mốt chúng ta tự lái xe đi, đi đường tối đa hai tiếng đồng hồ, ở lại hai ngày rồi về, em thấy sao?”

“…… Anh có thời gian hả?”

“Có.”

“Ờ……”

Cơn buồn ngủ của Lâm Ôn hoàn toàn biến mất, tiếp tục xem TV, anh chàng thanh niên đầy khát vọng trong phim truyền hình đang hùng hồn phát biểu lần cuối, sau bài phát biểu, anh ta chuẩn bị đi đến nơi hành quyết.

Lâm Ôn xem cảm động, cô quay đầu muốn nói chuyện với Chu Lễ, lần này, đến lượt Chu Lễ nhắm mắt lại.

Chu Lễ tắm xong, rửa mặt sạch sẽ, quầng thâm dưới mắt hiện rõ. Hai ngày nay anh cơ bản không ngủ được vài tiếng, lại chạy ngược chạy xuôi, hôm nay còn uống nhiều rượu như vậy.

Trên người anh vẫn còn mùi rượu thoang thoảng, Lâm Ôn ngửi được.

Lâm Ôn nhìn ra ngoài ban công.

Mưa như thác đổ, sấm sét ầm ầm trên không trung. Cô giảm âm lượng TV, nhẹ nhàng rời đi, vào phòng tắm để tắm rửa.

Sau khi tắm xong, cơn mưa dường như nhẹ hơn một chút, Chu Lễ còn ngủ trên sô pha.

Đêm nay không nóng, Lâm Ôn đem chiếc quạt điện mới mua lên gác xép, rồi trải ga giường cho chiếc giường nhỏ.

Trở lại phòng khách, Lâm Ôn gọi nhỏ: “Chu Lễ, Chu Lễ.”

Chu Lễ nhíu mày, mí mắt không mở.

“Lên lầu ngủ đi anh.” Lâm Ôn kéo nhẹ tay anh.

Chu Lễ nắm tay cô, một lát sau mới mở đôi mắt buồn ngủ ra, trong mắt hiện rõ tơ máu.

Giọng Lâm Ôn càng mềm mại hơn: “Anh lên lầu ngủ đi, em trải giường rồi.”

“…… Ừ.” Chu Lễ lẩm bẩm, hai mắt khép hờ.

Hai người, một người trên lầu, một người dưới lầu, nghe tiếng mưa rơi không bị cửa sổ cản lại, thẳng giấc đến bình minh.

Sáng hôm sau, Lâm Ôn thức dậy lúc 6 giờ 45 phút, Chu Lễ còn ngủ, cô không đánh thức anh.

Ăn sáng xong, chuẩn bị một phần mới, Lâm Ôn chuẩn bị ra ngoài lúc 7 giờ rưỡi, cô lên lầu gọi anh.

“Đến giờ dậy rồi.” Lâm Ôn tính thời gian cho Chu Lễ, “Anh còn phải về nhà thay đồ, hôm nay anh tới đài truyền hình lúc 9 giờ.”

Chu Lễ không mở mắt, anh trở mình, cầm cổ tay Lâm Ôn, giọng nói còn chưa tỉnh: “Anh kêu dì giúp việc đem quần áo tới.”

“……”

Lần này dì ấy không gõ cửa, dì để túi quần áo ở cửa.

Lâm Ôn mở cửa, xách túi vào, để trên ghế trong phòng ăn.

Túi du lịch lớn màu đen, bên trong không chỉ có một bộ đồ tây, mà còn có áo thun, đồ lót, sữa rửa mặt, mỹ phẩm, dao cạo râu cho nam.

Hiện tại mới 7 giờ 35 phút, Chu Lễ còn chưa dậy, anh thông báo cho dì giúp việc khi nào? Lâm Ôn ngửa đầu nhìn lên gác xép.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện