Bọn Đạo Ly liên tục thông qua mánh khóe bí mật khác thường nhìn chằm chằm vào Đỗ Long. Nhưng Đỗ Long nắm bắt rất tốt tâm lí bọn chúng. Bọn Đạo Ly ngây người ra không rõ Đỗ Long rốt cuộc cất đồ ở đâu. Bởi vì Đỗ Long nhất định có phòng bị. Bọn chúng chỉ có cơ hội một lần. Vì vậy bọn chúng chần chừ không thể quyết định được có nên ra tay không.
Hôm nay Đỗ Long hào phóng cầm một hòm đồ đưa cho Hạ Hồng Quân. Nhìn thấy cảnh tượng này, đầu của Đạo Ly lập tức lớn thêm một vòng. Nơi Đỗ Long có thể giấu đồ lập tức lại có thêm một công ty bảo hộ an toàn nữa.
Nhà của Đỗ Long, ngân hàng quỹ bảo hiểm, văn phòng cục Công an, văn phòng đại đội hình sự, Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh, nhà Giám đốc sở Công an cùng công ty bảo hiểm Quân Uy… Rốt cuộc Đỗ Long cất đồ ở đâu? Hoặc là mỗi nơi hắn ta đều phục chế một phần cất giấu? Tính khả thi của những cái này đều rất lớn. Nhưng những nơi này đều ẩn chứa những nguy hiểm. Điều này làm cho bọn Đạo Ly sợ hãi.
Đạo Ly gọi điện thoại cho Xích Ký, cũng chính là Trương Văn Diệu, nói:
– Đại ca! Đỗ Long quá giảo hoạt. Chúng em nghi ngờ hắn cất đồ ở văn phòng đại đội hình sự. Hôm nay, hắn lại đưa cho người của công ty Vệ sĩ Quân Uy một cái hòm. Em đã kiểm tra công ty này rồi. Hẳn là có bối cảnh quân đội ở đấy. Em thực sự không biết nên làm thế nào.
Trương Văn Diệu trầm ngâm một lúc, hỏi:
– Đỗ Long làm thế nào để giao đồ cho công ty Quân Uy? Chú kể lại tỉ mỉ cho anh nghe. Điều quan trọng nhất là thần thái của những người ở công ty Quân Uy đó. Còn về Đỗ Long… Hắn ta thích giả thần giả quỷ. Anh không có mặt ở hiện trường, các chú không thể hiểu nổi hắn đâu.
Đạo Ly nói:
– Đó là một hôm sáng sớm. Người của công ty Vệ sĩ Quân Uy lái xe thiết giáp giống như chở tiền ngân hàng đến dưới tầng nhà Đỗ Long. Ba người bảo vệ trị an đầy đủ vũ trang đi lên tầng, bảo vệ Đỗ Long cầm hòm ra. Người của công ty Quân Uy rất cảnh giác. Bọn em suýt nữa bị phát hiện bởi phản chiếu của kính viễn vọng của bọn họ… Sau đó Đỗ Long ngồi trên xe chở tiền đi đến công ty Quân Uy. Lúc đi ra thì không thấy cái hòm đâu cả.
Trương Văn Diệu tỉ mỉ hỏi lại kích cỡ to nhỏ và hình dạng, đặc điểm của cái hòm. Khi nghe nói đó là tủ sắt xách tay dạng thông thường… Trương Văn Diệu trầm mặc một lúc rồi mới thở dài, nói:
– Chẳng trách các chú mơ màng. Coi như anh có mặt ở hiện trường cũng khó đoán ra trong hòm đựng cái gì… Không cần phải chơi trò giải đố với hắn nữa. Đã tìm ra nhược điểm của hắn chưa? Hãy bắt tay vào làm từ nhược điểm của hắn. Buộc hắn phải giao nộp đồ ra.
Đạo Ly trầm ngâm, nói:
– Hắn rất cảnh giác, nghe nói tài nghệ rất tốt. Ảnh hưởng của bắt cóc Cục trưởng Công an cũng rất lớn.. chính là hơi háo sắc. Chỉ có thể bắt tay vào hành động từ những người phụ nữ của hắn. Hôm đó hắn đến sân bay đón ba cô gái. Sau đó ở lại nhà các cô ấy hai đêm liền.
Trương Văn Diệu hỏi:
– Ba cô gái ấy có lai lịch không? Đừng có xui xẻo như lần trước. Bỗng chốc bắt cóc con gái của Chủ tịch Quốc hội và Giám đốc sở Công an tỉnh. Suýt nữa làm chấn động cả nước.
Đỗ Ly nói:
– Chúng em đã điều tra rồi. Tòa nhà đó là của bà chủ Lâm Nhã Hân -tập đoàn Lâm Hân. Cô ta cũng là một người con gái đẹp. Nhưng trong ba cô gái kia không có cô ta. Ba cô gái kia có hai người là cảnh sát của thành phố Lỗ Tây. Đều là những em lớp dưới cùng trường cảnh sát với Đỗ Long. Vẫn còn một người là quân nhân xuất ngũ. Dáng vẻ cô ấy, phải nói là cũng là người có năng lực. Hoàn cảnh gia đình cô ấy cũng bình thường, không có gì là trở ngại cả.
Trương Văn Diệu cười nhạt, nói:
– Nữ cảnh sát, nữ quân nhân.. Sở thích của Đỗ Long cũng rộng đó… Quan sát bọn họ hai ngày. Nếu như xác nhận không có gì nguy hiểm thì phải ra tay ngay. Đêm dài lắm mộng, không thể đợi thêm được nữa.
Đêm khuya.. Sau khi ba cô gái ngủ say, ngay cả Đỗ Long đột nhiên mở mắt ra. Trong mắt hắn lóng lánh ánh sáng của sự hưng phấn, miệng vểnh lên rất giảo hoạt. Trương Văn Diệu cuối cùng cũng mắc lừa rồi.
Đỗ Long bày ra cục diện rất khó nhận ra. Chính là phải để Trương Văn Diệu không có lựa chọn con đường sống, chỉ có thể mạo hiểm công kích vào nhược điểm của hắn. Nhưng đó có thật sự là nhược điểm của hắn không? Điều này chỉ hắn mới biết.
Đỗ Long tận dụng lúc Nhạc Băng Phong chưa trở về. Mỗi tối đều ngủ lại ở biệt thự của Lâm Nhã Hân, cùng ba cô gái chơi hết mình, cứ như vậy qua vài ngày nữa. Khi có vụ án hung sát xảy ra, Đỗ Long bắt đầu bận bù đầu lên. Để cho bọn Đạo Ly có cơ hội ra tay, Đỗ Long cố ý treo đèn chiến đấu ban đêm. Trước đây không hề có, mà chính là tối nay. Bọn Đạo Ly không còn cách nào khác ra tay rồi.
Lúc đêm khuya vắng người, đột nhiên có mấy bóng đen bay qua tường, tiến vào sân. Mấy tiếng trầm đục hết thảy vang lên, mấy cái đạn khói xuyên thấu kính, bắn vào trong phòng ngủ của hai lầu. Ngay sau đó, những bóng đen kia nhanh chóng phá cửa, phá cửa sổ. Với tốc độ nhanh như chớp, chúng lần lượt xông vào phòng khách của lầu một và phòng ngủ của lầu hai.
Hồ Tuyết Mai đang nghỉ ngơi ở tầng hai thì đột nhiên tỉnh dậy. Nhưng trong phòng nhanh chóng bị tràn ngập khói đặc. Điều này làm cho cô không có cách nào phán đoán chính xác vị trí của tên địch. Hồ Tuyết Mai nhanh chóng xoay người xuống giường. Từ trên đầu giường cô lấy ra một con dao găm. Sau đó nghe thấy “ rầm” một tiếng. Có người đã phá cửa vào. Hồ Tuyết Mai trong bóng đêm chỉ thấy bóng người lóe lên. Con dao găm trong tay lập tức văng ra ngoài.
– A! Có người kêu lên một tiếng đau đớn. Nhưng dường như con dao đó không đả thương vào chỗ hiểm. Hai tay Hồ Tuyết Mai nắm lấy mép giường, dùng sức hướng về phía trước. Chiếc giường 1m8 rắn chắc giúp cô trực tiếp ném tới chỗ kẻ địch. Sau đó cô nhanh chóng thấp người phóng ra khỏi phòng. Trong phòng ngủ không có vũ khí. Nếu như có thể xông vào phòng bếp hoặc phòng công cụ, thì Hồ Tuyết Mai tin mình vẫn còn sức liều mạng.
Đáng tiếc là kẻ địch trang bị đầy đủ vũ trang đã không cho cô cơ hội đó. Hồ Tuyết Mai vừa xông tới cửa, vẫn chưa kịp mở cửa. Từ ngoài cửa sổ lại có một tên xông vào. Hai tên đó đều nấp ở giường. Sau đó đột nhiên hai tiếng súng vang lên. Hồ Tuyết Mai chỉ cảm thấy sau lưng và mông mình tê tê. Cô đã trúng súng.
Cũng may đó chỉ là súng gây mê. Hồ Tuyết Mai nhanh chóng nhổ kim gây mê, mở cửa chạy ra ngoài. Nhưng chưa chạy được mấy bước thì thuốc gây mê phát huy tác dụng. Hồ Tuyết Mai giãy dụa đi loạng choạng mấy bước. Cuối cùng cô ngã nhào xuống đất, không còn sức giãy dụa nữa. Trong bóng đêm, cô chỉ nhìn thấy một người mặc trang bị cảnh sát đặc nhiệm đến bên cô. Người đó run tay lấy ra một cái túi đen và chùm lên đầu cô.
Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình đang ở trong hầm ngầm, vốn không nghe thấy âm thanh có người đột nhập vào. Lúc bọn Đạo Ly cầm trong tay súng tiểu liên vũ trang đầy đủ đột nhập vào, đối diện với họng súng đen ngòm, Phó Hồng Tuyết đành bó tay chịu trói. Nhưng Âu Dương Đình thì đơn giản hơn. Cô ta trực tiếp trói xong, bị trực tiếp vác bao tải lên rồi chạy.
Tổng cộng có năm kẻ đột nhập vào. Sau khi bọn chúng đạt được mục đích thì không dừng lại chút nào. Bọn chúng khiêng ba cái bao tải đi, ngay cả hiện trường cũng không thu dọn. Bọn chúng muốn để lại đầu mối cho Đỗ Long. Sau đó sẽ đưa ra điều kiện với hắn.
Một chiếc xe minibus màu bạc sau khi đón người thì nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Đúng lúc bọn chúng sắp rời khỏi nội thành, đột nhiên ven đường, ở chỗ quẹo có mấy chiếc xe cảnh sát lao ra chặn xe minibus lại.
– Không được nhúc nhích! Giơ tay lên.
Vài cảnh sát do Đỗ Long dẫn đầu đều dồn dập quát to, chắc chắn là chỉ vào chiếc xe minibus. Bọn Đạo Ly trên xe thấy cảnh đó, biết chắc mình đã trúng cạm bẫy. Nhưng con tin trong tay, cũng không thua đến mức rối tinh rối mù lên. Đạo Ly nắm lấy Phó Hồng Tuyết đưa lên trước mặt, quát lớn:
– Lùi lại phía sau! Nếu không tôi sẽ giết cô ta.
Một chiếc dao găm sáng loáng để ngang cổ Phó Hồng Tuyết.
Hôm nay Đỗ Long hào phóng cầm một hòm đồ đưa cho Hạ Hồng Quân. Nhìn thấy cảnh tượng này, đầu của Đạo Ly lập tức lớn thêm một vòng. Nơi Đỗ Long có thể giấu đồ lập tức lại có thêm một công ty bảo hộ an toàn nữa.
Nhà của Đỗ Long, ngân hàng quỹ bảo hiểm, văn phòng cục Công an, văn phòng đại đội hình sự, Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh, nhà Giám đốc sở Công an cùng công ty bảo hiểm Quân Uy… Rốt cuộc Đỗ Long cất đồ ở đâu? Hoặc là mỗi nơi hắn ta đều phục chế một phần cất giấu? Tính khả thi của những cái này đều rất lớn. Nhưng những nơi này đều ẩn chứa những nguy hiểm. Điều này làm cho bọn Đạo Ly sợ hãi.
Đạo Ly gọi điện thoại cho Xích Ký, cũng chính là Trương Văn Diệu, nói:
– Đại ca! Đỗ Long quá giảo hoạt. Chúng em nghi ngờ hắn cất đồ ở văn phòng đại đội hình sự. Hôm nay, hắn lại đưa cho người của công ty Vệ sĩ Quân Uy một cái hòm. Em đã kiểm tra công ty này rồi. Hẳn là có bối cảnh quân đội ở đấy. Em thực sự không biết nên làm thế nào.
Trương Văn Diệu trầm ngâm một lúc, hỏi:
– Đỗ Long làm thế nào để giao đồ cho công ty Quân Uy? Chú kể lại tỉ mỉ cho anh nghe. Điều quan trọng nhất là thần thái của những người ở công ty Quân Uy đó. Còn về Đỗ Long… Hắn ta thích giả thần giả quỷ. Anh không có mặt ở hiện trường, các chú không thể hiểu nổi hắn đâu.
Đạo Ly nói:
– Đó là một hôm sáng sớm. Người của công ty Vệ sĩ Quân Uy lái xe thiết giáp giống như chở tiền ngân hàng đến dưới tầng nhà Đỗ Long. Ba người bảo vệ trị an đầy đủ vũ trang đi lên tầng, bảo vệ Đỗ Long cầm hòm ra. Người của công ty Quân Uy rất cảnh giác. Bọn em suýt nữa bị phát hiện bởi phản chiếu của kính viễn vọng của bọn họ… Sau đó Đỗ Long ngồi trên xe chở tiền đi đến công ty Quân Uy. Lúc đi ra thì không thấy cái hòm đâu cả.
Trương Văn Diệu tỉ mỉ hỏi lại kích cỡ to nhỏ và hình dạng, đặc điểm của cái hòm. Khi nghe nói đó là tủ sắt xách tay dạng thông thường… Trương Văn Diệu trầm mặc một lúc rồi mới thở dài, nói:
– Chẳng trách các chú mơ màng. Coi như anh có mặt ở hiện trường cũng khó đoán ra trong hòm đựng cái gì… Không cần phải chơi trò giải đố với hắn nữa. Đã tìm ra nhược điểm của hắn chưa? Hãy bắt tay vào làm từ nhược điểm của hắn. Buộc hắn phải giao nộp đồ ra.
Đạo Ly trầm ngâm, nói:
– Hắn rất cảnh giác, nghe nói tài nghệ rất tốt. Ảnh hưởng của bắt cóc Cục trưởng Công an cũng rất lớn.. chính là hơi háo sắc. Chỉ có thể bắt tay vào hành động từ những người phụ nữ của hắn. Hôm đó hắn đến sân bay đón ba cô gái. Sau đó ở lại nhà các cô ấy hai đêm liền.
Trương Văn Diệu hỏi:
– Ba cô gái ấy có lai lịch không? Đừng có xui xẻo như lần trước. Bỗng chốc bắt cóc con gái của Chủ tịch Quốc hội và Giám đốc sở Công an tỉnh. Suýt nữa làm chấn động cả nước.
Đỗ Ly nói:
– Chúng em đã điều tra rồi. Tòa nhà đó là của bà chủ Lâm Nhã Hân -tập đoàn Lâm Hân. Cô ta cũng là một người con gái đẹp. Nhưng trong ba cô gái kia không có cô ta. Ba cô gái kia có hai người là cảnh sát của thành phố Lỗ Tây. Đều là những em lớp dưới cùng trường cảnh sát với Đỗ Long. Vẫn còn một người là quân nhân xuất ngũ. Dáng vẻ cô ấy, phải nói là cũng là người có năng lực. Hoàn cảnh gia đình cô ấy cũng bình thường, không có gì là trở ngại cả.
Trương Văn Diệu cười nhạt, nói:
– Nữ cảnh sát, nữ quân nhân.. Sở thích của Đỗ Long cũng rộng đó… Quan sát bọn họ hai ngày. Nếu như xác nhận không có gì nguy hiểm thì phải ra tay ngay. Đêm dài lắm mộng, không thể đợi thêm được nữa.
Đêm khuya.. Sau khi ba cô gái ngủ say, ngay cả Đỗ Long đột nhiên mở mắt ra. Trong mắt hắn lóng lánh ánh sáng của sự hưng phấn, miệng vểnh lên rất giảo hoạt. Trương Văn Diệu cuối cùng cũng mắc lừa rồi.
Đỗ Long bày ra cục diện rất khó nhận ra. Chính là phải để Trương Văn Diệu không có lựa chọn con đường sống, chỉ có thể mạo hiểm công kích vào nhược điểm của hắn. Nhưng đó có thật sự là nhược điểm của hắn không? Điều này chỉ hắn mới biết.
Đỗ Long tận dụng lúc Nhạc Băng Phong chưa trở về. Mỗi tối đều ngủ lại ở biệt thự của Lâm Nhã Hân, cùng ba cô gái chơi hết mình, cứ như vậy qua vài ngày nữa. Khi có vụ án hung sát xảy ra, Đỗ Long bắt đầu bận bù đầu lên. Để cho bọn Đạo Ly có cơ hội ra tay, Đỗ Long cố ý treo đèn chiến đấu ban đêm. Trước đây không hề có, mà chính là tối nay. Bọn Đạo Ly không còn cách nào khác ra tay rồi.
Lúc đêm khuya vắng người, đột nhiên có mấy bóng đen bay qua tường, tiến vào sân. Mấy tiếng trầm đục hết thảy vang lên, mấy cái đạn khói xuyên thấu kính, bắn vào trong phòng ngủ của hai lầu. Ngay sau đó, những bóng đen kia nhanh chóng phá cửa, phá cửa sổ. Với tốc độ nhanh như chớp, chúng lần lượt xông vào phòng khách của lầu một và phòng ngủ của lầu hai.
Hồ Tuyết Mai đang nghỉ ngơi ở tầng hai thì đột nhiên tỉnh dậy. Nhưng trong phòng nhanh chóng bị tràn ngập khói đặc. Điều này làm cho cô không có cách nào phán đoán chính xác vị trí của tên địch. Hồ Tuyết Mai nhanh chóng xoay người xuống giường. Từ trên đầu giường cô lấy ra một con dao găm. Sau đó nghe thấy “ rầm” một tiếng. Có người đã phá cửa vào. Hồ Tuyết Mai trong bóng đêm chỉ thấy bóng người lóe lên. Con dao găm trong tay lập tức văng ra ngoài.
– A! Có người kêu lên một tiếng đau đớn. Nhưng dường như con dao đó không đả thương vào chỗ hiểm. Hai tay Hồ Tuyết Mai nắm lấy mép giường, dùng sức hướng về phía trước. Chiếc giường 1m8 rắn chắc giúp cô trực tiếp ném tới chỗ kẻ địch. Sau đó cô nhanh chóng thấp người phóng ra khỏi phòng. Trong phòng ngủ không có vũ khí. Nếu như có thể xông vào phòng bếp hoặc phòng công cụ, thì Hồ Tuyết Mai tin mình vẫn còn sức liều mạng.
Đáng tiếc là kẻ địch trang bị đầy đủ vũ trang đã không cho cô cơ hội đó. Hồ Tuyết Mai vừa xông tới cửa, vẫn chưa kịp mở cửa. Từ ngoài cửa sổ lại có một tên xông vào. Hai tên đó đều nấp ở giường. Sau đó đột nhiên hai tiếng súng vang lên. Hồ Tuyết Mai chỉ cảm thấy sau lưng và mông mình tê tê. Cô đã trúng súng.
Cũng may đó chỉ là súng gây mê. Hồ Tuyết Mai nhanh chóng nhổ kim gây mê, mở cửa chạy ra ngoài. Nhưng chưa chạy được mấy bước thì thuốc gây mê phát huy tác dụng. Hồ Tuyết Mai giãy dụa đi loạng choạng mấy bước. Cuối cùng cô ngã nhào xuống đất, không còn sức giãy dụa nữa. Trong bóng đêm, cô chỉ nhìn thấy một người mặc trang bị cảnh sát đặc nhiệm đến bên cô. Người đó run tay lấy ra một cái túi đen và chùm lên đầu cô.
Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình đang ở trong hầm ngầm, vốn không nghe thấy âm thanh có người đột nhập vào. Lúc bọn Đạo Ly cầm trong tay súng tiểu liên vũ trang đầy đủ đột nhập vào, đối diện với họng súng đen ngòm, Phó Hồng Tuyết đành bó tay chịu trói. Nhưng Âu Dương Đình thì đơn giản hơn. Cô ta trực tiếp trói xong, bị trực tiếp vác bao tải lên rồi chạy.
Tổng cộng có năm kẻ đột nhập vào. Sau khi bọn chúng đạt được mục đích thì không dừng lại chút nào. Bọn chúng khiêng ba cái bao tải đi, ngay cả hiện trường cũng không thu dọn. Bọn chúng muốn để lại đầu mối cho Đỗ Long. Sau đó sẽ đưa ra điều kiện với hắn.
Một chiếc xe minibus màu bạc sau khi đón người thì nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Đúng lúc bọn chúng sắp rời khỏi nội thành, đột nhiên ven đường, ở chỗ quẹo có mấy chiếc xe cảnh sát lao ra chặn xe minibus lại.
– Không được nhúc nhích! Giơ tay lên.
Vài cảnh sát do Đỗ Long dẫn đầu đều dồn dập quát to, chắc chắn là chỉ vào chiếc xe minibus. Bọn Đạo Ly trên xe thấy cảnh đó, biết chắc mình đã trúng cạm bẫy. Nhưng con tin trong tay, cũng không thua đến mức rối tinh rối mù lên. Đạo Ly nắm lấy Phó Hồng Tuyết đưa lên trước mặt, quát lớn:
– Lùi lại phía sau! Nếu không tôi sẽ giết cô ta.
Một chiếc dao găm sáng loáng để ngang cổ Phó Hồng Tuyết.
Danh sách chương