Lục Nhĩ thực ra chẳng có gì đáng để xét hỏi, tuy nhiên Đỗ Long vẫn cùng Thẩm Băng Thanh tiến hành xét hỏi gã, tất nhiên là trong tình huống đóng chặt cửa phòng giam.

– Lục Nhĩ.

Đỗ Long gọi thẳng tên biệt danh khiến gã hơi sững sờ. Nhưng gã nhanh chóng trấn tĩnh lại, bởi vì Đỗ Long có thểgoị thẳng biệt danh của gã cũng chẳng có gì lạ.Nhưng lời của Đỗ Long tiếp sau đó khiến gã kinh ngạc:

– Anh có muốn nói chuyện với ông chủ không? Lục Nhĩ kinh ngạc, nghi ngờ nhìn Đỗ Long, Đỗ Long lấy di động ra gọi điện lại cho Trương Văn Diệu. Điện thoại rất lâu sau mới được kết nối, Trương Văn Diệu dùng giọng điệu bi thương nói:

– Đỗ Long, tại sao mày vẫn chưa chết?

Đỗ Long cười nói:

– Bởi về Diêm Vương vẫn chưa chịu thu nhận tôi, cục trưởng Trương, ông có muốn nói chuyện với Lục Nhĩ không, hắn ta có lẽ cũng không biết ông là đại ca của bọn hắn, đồng thời cũng là ông chủ của bọn hắn nhỉ?

Lục Nhĩ mắt tròn xoe, gã nằm mơ cũng không ngờ tới, ông chủ và đại ca của mình lại là cùng một người, càng không ngờ tới đại ca lại là Trương Văn Diệu. Do đó, gã vô cùng hoài nghi lời nói của Đỗ Long.

Trương Văn Diệu cười lạnh nhạt nói:

– Mày bớt đắc chí đi. Những bí mật ấy của mày bạn bè mày có mấy người được biết? Bớt nói nhảm đi, tao và mày không đội trời chung, cho dù phải chết tao cũng phải kéo mày xuống chôn cùng!

Đỗ Long cười nói:

– Ông còn bao nhiêu bản lĩnh thì cứ giởhết ra đi.Có bao nhiêu tôi nhận bấy nhiêu.

Trương Văn Diệu tức giận nói:

– Được, chúng ta cứ chờ xem!

Nói xong Trương Văn Diệu liền cúp điện thoại, Đỗ Long đi về phía Lục Nhĩ, nói:

– Lục Nhĩ, đại ca của anh hình như căn bản không thèm để ý đến sự sống chết của anh.

Lục Nhĩ liếm vào cái lỗ hổng sau khi bị nhổ mất cái răng giả, gã hết sức kìm chế, cố gắng giả bộ bình tĩnh nói:

– Có gì lạ đâu? Chúng tôi là con cờ của ông chủ, ông chủ muốn vứt đi lúc nào thì vứt. Huống hồ nhiệm vụ của tôi đã thất bại… anh nói Trương Văn Diệu là đại ca và ông chủ của chúng tôi? Thật là quá hoang đường.

Đỗ Long nói:

– Anh tin hay không thì tùy, sự thực đúng là như vậy. Thôi được rồi, tôi cũng chẳng thèm phí lời với anh, Băng Thanh, cậu đưa hắn tới công ty Quân Uy, giao cho Hồng Quân, để anh em của hắn ở bên nhau giao lưu một chút.

Thẩm Băng Thanh nói:

– Ừ, cậu thì sao?

Đỗ Long nói:

– Lúc cậu đi tán gái thì trung đội của cậu là tôi quản đấy. Hôm qua nhận được một vụ án khá rắc rối, cậu vừa mới quay lại, vụ án này cứ để tôi tiếp tục hoàn thành nốt đi.

Thẩm Băng Thanh nói:

– Thôi được, thế tôi dẫn hắn đi đây.

Không còn mối lo về sau, Đỗ Long tra ra vụ án rõ ràng một cách nhanh chóng gọn lẹ. Sau đó, hình như tất cả đều trở về quỹ đạo.Mấy ngày sau, Âu Dương Đình nhận được tin, người mà Đoàn Kết Xã cử tới để giết Đỗ Long đã đến thành phố Lỗ Tây…

Tuy nhiên Âu Dương Đình không biết Đoàn Kết Xã phái bao nhiều người tới, cũng không biết kế hoạch hành động. Thứ duy nhất cô biết là kế hoạch có thay đổi.

Đỗ Long nghe hồi báo của Âu Dương Đình xong, việc duy nhất hắn làm là bế Âu Dương Đình lên giường, vừa thưởng thức cơ thể mỹ miều của cặp chị em xinh đẹp, vừa cảm ứng những sự việc sắp xảy ra trong tương lai không lâu sau đó.

– Muốn chơi thủ đoạn mánh khóe với mình, haha… muốn chết!

Đỗ Long đắc ý bật cười, Đoàn Kết Xã lại đưa thêm mấy mục tiêu đến cho hắn, trong đó có một thứ có phần khác lạ…

– Anh Hoa ơi là anh Hoa, lần này thật là xin lỗi nha…

Đỗ Long nhìn thấy trước được tương lai, không ngờ không kìm được cứ cười mãi.

Sau khi Âu Dương Đình nhận được tin ấy xong thì mọi thứ đều ngưng bặt, nhưng với cảm nhận chủ động của Đỗ Long, lại lờ mờ phát hiện thường có cảm giác bị theo dõi.

Người mà Đoàn Kết Xã phái tới chắc chắn phải quan sát Đỗ Long từ chỗ khuất trong một thời gian, sau đố mới có thể lên kế hoạch hành động. Đỗ Long giả vờ không biết đến sự tồn tại của chúng, vẫn cứ làm những việc cần làm, sau đó mỗi đêm đều có đàn bà để vui vẻ. Người khác đều tưởng hắn hoang dâm vô đạo, thực ra Đỗ Long chỉ dùng cách này để đề phòng bất trắc mà thôi. Tất nhiên, đây là một biện pháp dự phòng rất sung sướng.

Tới tết nguyên tiêu, Nhạc Băng Phong vẫn chưa về, Đỗ Long không bị ai quản, hầu như cũng không về qua nhà. Chạng vạng tối, Đỗ Long làm xong việc đang định rời khỏi phòng làm việc, điện thoại di dộng trên bàn bỗng rung lên, là một số bản địa lạ gọi tới. Đỗ Long khẽ mỉm cừi, hắn đợi cú điện thoại này lâu lắm rồi, không ngờ kéo đến tận hôm nay mới gọi tới.

– Cục trưởng Đỗ phải không? Có người muốn lấy mạng cậu. Nếu cậu muốn biết chi tiết….

Trong điện thoại truyền tới một giọng nói sắc sảo.

Đỗ Long ngắt lời không chút khách khí, nói:

– Bà là ai? Không nói rõ thân phận thì tôi cúp điện thoại đây.

Người nọ cười ha hả,lấy lại giọng,đó là một tiếng nói dịu dàng, mật ngọt:

– Cục trưởng Đỗ, đã lâu rồi, tôi cũng đã trở về để chờ chết rồi. Không ngờ cục trưởng Đỗ lại khoan dung độ lượng, không đưa hai mẹ con tôi vào chỗ chết. Cục trưởng Đỗ, tôi thật không biết phải cảm ơn anh thế nào cho phải….

Đỗ Long hớn hở cười nói:

– Thì ra là Điền Trung phu nhân à, Phương Tử tiểu thư đã đưa tới chưa?Được hai mẹ con bà cùng phục vụ, tôi đã mong đợi từ rất lâu rồi. Đừng tưởng tôi không để lộ chuyện ra ngoài là mềm lòng. Hiện tại tôi đang cho các người một cơ hội, cũng là cho mình một cơ hội hưởng thụ mà thôi. Chỉ cần tôi thấy cần thiết, tôi sẽ không chần chừ đưa các người lên giá treo cổ….

Cơ Dã Diệu Tử cười nói:

– Cục trưởng Đỗ đừng dọa tôi, tôi thật sự rất sợ….

Đỗ Long nghe ra giọng điệu của Cơ Dã Diệu Tử có chút bất thường, nhưng nhất thời không biết tại sao bà ta lại như vậy. Đỗ Long khẽ hắng giọng một tiếng, nói:

– Thì ra Điền Trung phu nhân đã có cách tự bảo vệ mình, đã không còn để ý lắm tới sự uy hiếp của tôi nữa. Vậy thì hôm nay Điền Trung phu nhân gọi điện thoại cho tôi có ý gì đúng là có chút khó đoán…Hôm nay tôi rất bận, không có việc gì nữa thì tôi cúp máy đây.

Cơ Dã Diệu tử cười khanh khách nói:

– Cục trưởng đang bận chăm sóc dạy bảo ba cô gái kia hả? Họ đúng là đều rất xinh đẹp, không biết họ hấp dẫn cục trưởng Đỗ hơn, hay là tôi và Phương Tử càng có thể kích thích hứng thú của cục trưởng Đỗ hơn?

Đỗ Long cười lạnh nhạt nói:

– Ý bà là gì?

Cơ Dã Diệu Tử nói:

– Cục trưởng Đỗ, Phương Tử ở ngay cạnh tôi, nó cũng mãi không quên được cục trưởng Đỗ. Nếu cục trưởng Đỗ có hứng thú, chúng ta làm một vụ giao dịch, thế nào?

Đỗ Long nói:

– Giao dịch gì, nếu các người muốn nhờ tôi giúp đỡ sinh hộ Điền Trung Thụ Hùng thằng con trai giả, cháu trai giả thì còn có thể suy xét một chút.

Cơ Dã Diệu Tử đã quen với việc nghe những lời trêu chọc và chế giễu của Đỗ Long, nên chỉ coi như gió thổi ngoài tai. Bà ta nói:

– Cục trưởng Đỗ đừng đùa nữa, phòng số 666 khách sạn Kim Khổng Tước, gặp mặt rồi nói chi tiết.

Ngay sau đó, bên cạnh vang lên tiếng nói của Điền Trung Phương Tử:

– Cảnh sát Đỗ, anh tới mau đi!

Điện thoại cúp xong, Đỗ Long tra xét một lát, số điện thoại gọi tới chính là của phòng khách trong khách sạn Kim Khổng Tước. Tuy nhiên, hắn đâu ngốc đến mức chạy luôn tới đó. Cho dù nữ thần trong tim hắn đang đợi hắn ở đó, thì cũng phải suy nghĩ kỹ một lát.

So với trước kia, lần hành động này của Cơ Dã Diệu Tử quá lớn mật, lẽ nào bà ta không sợ bị cục An ninh Quốc gia bắt? Lẽ nào không sợ ông chủ thực sự, cũng là chồng trên danh nghĩa sẽ làm thịt bà ta? Lại dám công nhiên dùng điện thoại trong khách sạn gọi điện thoại cho Đỗ Long, bảo hắn tới tiếp tục nối duyên tiền kiếp. Trong chuyện này chắc chắn có vấn đề.

Đỗ Long muốn gọi điện thoại cho bố hắn, hỏi về việc Cơ Dã Diệu Tử, nhưng sau nghĩ sao lại thôi. Hắn không muốn để bố biết chuyện ngủ với cả hai mẹ con Cơ Dã Diệu Tử, nguyên nhân trong đó chỉ có Đỗ Long biết. Gác chuyện Quốc An sang một bên, Cơ Dã Diệu tử dám công khai tìm đàn ông, chỉ có hai khả năng. Thứ nhất, chính là Điền Trung Thụ Hùng đã mất đi khả năng khống chế bà ta, khả năng thứ hai còn lớn hơn, mẹ con Cơ Dã Diệu Tử có thể là Điền Trung Thụ Hùng phái đến quyến rũ Đỗ Long, còn mục đích thì…. rất có khả năng liên quan tới món bảo bối của Thiên Vương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện