Những thứ mỹ vị đưa đến tận cửa trước giờ Đỗ Long chưa từng bỏ qua. Mẹ con Cơ Dã Diệu Tử bị hắn quần cho một đêm. Hai người phụ nữ bị hắn làm cho mắt trợn ngược không biết ngất đi bao nhiêu lần. Trong quá trình này Đỗ Long còn dùng đủ loại thủ pháp đùa các nàng, ép các nàng làm đủ chuyện hổ thẹn, hiệu quả tốt đến kinh người.

Dưới sự chỉ dẫn bằng các thủ pháp thuần thục của Đỗ Long, Cơ Dã Diệu Tử nhanh chóng hét lên chủ nhân Đỗ Long, cầu xin hắn ban ân khoái lạc. Còn Điền Trung Phương Tử chủ động gọi bố Đỗ Long, cứ thế không thể giải thích nổi tại sao Đỗ Long lại có thêm một cô con gái.

Khi đi làm Đỗ Long đều nghĩ đến dư vị điên cuồng đêm qua. Qua buổi chỉ dẫn tối qua Đỗ Long đã hoàn toàn thu phục được cặp hoa tỷ muội đầy lòng tin này.

Đỗ Long tin rằng sau này mẹ con Cơ Dã Diệu Tử chắc chắn sẽ có tác dụng lớn, chứ không phải như bây giờ, chỉ đến để hắn…

Hai ngày sau Đỗ Long và mẹ con Cơ Dã Diệu Tử lại gặp nhau, lại điên cuồng một đêm. Đương nhiên mục đích chính là trao đổi ảnh chụp bát tiên ngọc điệp, nhưng chuyện đó thì chỉ cần một giây là xong, còn tiết mục trợ hứng mới tiêu tốn thời gian cả đêm.

Qua nguyên tiêu Lâm Nhã Hân và Nhạc Băng Phong lần lượt trở về. Cuộc sống về đêm của Đỗ Long vẫn nhiều màu sắc như cũ, nhưng ngược lại công việc thì không bận rộn đến thế. Điều này chủ yếu có được do tần suất phát hiện ra các vụ án lớn ngày càng ít đi, trước nay an ninh trật tự của thành phố Lỗ Tây chưa từng tốt vậy.

– Chủ nhân, sư tỷ của tôi, bọn họ phải ra tay rồi.

Phó Hồng Tuyết gọi điện báo tin cho Đỗ Long:

– Kế hoạch của bọn họ…

Đỗ Long đã quá hiểu kế hoạch của bọn họ, dặn dò Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình không được để lộ dấu vết. Chỉ cần phối hợp hành động với sư tỷ bọn họ là được. Sau đó Đỗ Long bắt đầu sắp xếp kế hoạch hành động của riêng mình.

Sau khi sắp xếp xong mọi chuyện hắn đặt điện thoại lên bàn, vừa làm việc vừa đợi. Lúc gần mười một giờ điện thoại bỗng đổ chuông, Đỗ Long vừa nhìn màn hình trong lòng cười thầm, sau đó mới nghe máy.

– A lô, anh Hoa à, vẫn còn nhớ tôi sao. Tôi còn tưởng anh quên tôi từ lâu rồi chứ.

Đỗ Long vừa nói vừa cười ha ha.

Người gọi điện đến chính là Hoa Nghĩa Cường. Hoa Nghĩa Cường cười ha ha nói:

– Đỗ Long, gần đây hơi bận, nên mới không liên lạc với cậu. Nhưng tết tôi đã nhờ Băng Phong chúc tết hộ rồi, chẳng lẽ cô ấy lại quên sao? Đỗ Long cười nói:

– Đùa thôi, cô ấy nói với tôi rồi. Anh Hoa… Sao hôm nay bỗng nhiên lại rảnh thế? Có chuyện gì cần thằng em này giúp sức sao?

Hoa Nghĩa Cường cười nói:

– Đỗ Long, cậu đoán xem giờ tôi đang ở đâu?

Đỗ Long nói:

– Không phải anh đến tỉnh Thiên Nam chứ?

Hoa Nghĩa Cường cười nói:

– Đoán đúng rồi! Giờ tôi đang ở thành phố Ngọc Minh. Tối nay sẽ bay tới Lỗ Tây, cậu là chủ, nên tìm một chỗ nào hay hay mời tôi một bữa chứ.

Đỗ Long kinh ngạc hỏi:

– Anh Hoa muốn tới Lỗ Tây? Còn có ai nữa?

Hoa Nghĩa Cường cười nói:

– Cậu đoán xem?

Đỗ Long đoán bừa một vài cái tên trong số những người anh em của Hoa Nghĩa Cường. Hoa Nghĩa Cường cười nói:

– Không đúng, chắc chắn cậu không thể đoán ra. Đang ở cùng với tôi là Diệp Vũ Văn.

Trong đầu Đỗ Long lại hiện ra vẻ mặt có phần siêu trần thoát tục kia. Mấy năm nay Diệp Vũ Văn ngày càng nổi tiếng, cô ta bước lên từ ca hát, rồi lấn sân sang điện ảnh. Trong những lĩnh vực ấy cô ta đều giành được những thành tích rất tốt, giờ đã là minh tinh đang rất hót. Thời gian trước cô ta làm đại diện cho game tiên hiệp, một sản phẩm game trong nước rất nổi tiếng. Diệp Vũ Văn thể hiện một cách hoàn mỹ hình tượng tiên nữ cổ trang, chiếm trọn trái tim của không biết bao nhiêu thiếu niên, cả nam lẫn nữ.

Đỗ Long kêu lên với vẻ ngạc nhiên:

– Cô Diệp sao lại ở cùng anh? Hai người… Chẳng lẽ…

Hoa Nghĩa Cường cười khổ nói:

– Thật ra tôi muốn, tuy nhiên… Ôi, cô Diệp tới để đóng phim, chỉ là tôi mặt dày nên theo tới thôi.

Nghe thấy thế Đỗ Long cười ha ha, Hoa Nghĩa Cường ảo não nói:

– Cười đi, cứ việc cười đi, Đợi tôi theo đuổi được cô ta thì cậu sẽ phải hâm mộ chết mất.

Đỗ Long cười nói:

– Em đã có Băng Phong rồi, ai thèm ngưỡng mộ anh. Nói thật, anh Hoa ạ, không phải là anh theo đuổi cô Diệp chỉ là vui đùa thôi đấy chứ? Gia đình anh đồng ý để anh lấy một đại minh tinh sao? Cẩn thận đừng để đám fan của cô ta nhổ nước miếng làm anh chết đuối.

Hoa Nghĩa Cường nói:

– Đương nhiên là tôi thật lòng rồi, nhưng… Ôi, cậu nói cũng đúng. Áp lực của gia đình tôi sợ là hơi lớn…

Đỗ Long cười nói:

– Anh cứ nghĩ kỹ đi, tối nay có cần tôi tới sân bay đón anh không?

Hoa Nghĩa Cường cười nói:

– Không cần, đoàn làm phim sẽ cho người tới đón. Tôi là nhà đầu tư, bọn họ sẽ chăm sóc tôi mà. Cậu tìm chỗ nào đó ngon ngon một chút để ăn tối, không phải thành phố Lỗ Tây đến một nhà hàng tốt một chút cũng không có đấy chứ?

Đỗ Long cười nói:

– Anh Hoa, anh đừng nghĩ thành phố Lỗ Tây kém thế chứ. Chỗ hay vẫn có, nhưng em thấy đưa các anh tới một chỗ đặc biệt một chút để dùng bữa thì tốt hơn. Em tin là cô Diệp sẽ thích.

Hoa Nghĩa Cường nói:

– Vậy thì được, tối nay gặp…

Lúc sắp chín giờ Đỗ Long nhận được điện thoại của Hoa Nghĩa Cường. Hoa Nghĩa Cường bảo hắn cho xe đi đón người, hắn liền lái chiếc xe đẹp của mình đi. Thì ra là bọn Hoa Nghĩa Cường ở tại khách sạn Kim Phượng Hoàng. Đây vốn là gia sản của tập đoàn Tinh Hải, năm đó Chu Chí Viễn đầu tư xây dựng khách sạn năm sao duy nhất của thành phố Lỗ Tây này. Nhưng vì lượng khách quá ít, khách sạn chống đỡ được hai năm rồi phải sang tên cho người khác. Hiện giờ khách sạn Kim Phượng Hoàng là tài sản của Lâm Nhã Hân.

Đỗ Long lái xe đi đón Hoa Nghĩa Cường. Hắn đứng dưới lầu gọi điện thoại, Hoa Nghĩa Cường và Diệp Vũ Văn cùng với một người phụ nữ trung niên đi xuống.

– Anh Hoa, cô Diệp…

Đỗ Long chào hai người kia.

Hoa Nghĩa Cường nhìn chiếc xe của Đỗ Long, nói:

– Sao không lái xe cảnh sát? Đây là xe cậu mua à? Chà chà, ủng hộ sản phẩm trong nước nhỉ…

Đỗ Long cười nói:

– Đúng thế… trông cô Diệp ngày càng xinh đẹp…

Diệp Vũ Văn cười nói:

– Đỗ Long, nghe nói anh lên làm lãnh đạo rồi, tôi còn chưa chúc mừng anh. Chúc mừng nhé. Đây là chị Lâm người đại diện của tôi.

Đỗ Long bắt tay người có tên chị Lâm kia, nói:

– Đi thôi, tôi đưa mọi người đi ăn đêm. Đồ ăn chính thống của Lỗ Tây nhé.

Mọi người cùng nhau lên xe, đợi khi Đỗ Long lái xe đến nơi Hoa Nghĩa Cường không khỏi chau mày nói:

– Đỗ Long, tôi bảo cậu tìm khách sạn nào đó tốt một chút, sao cậu…

Chị Lâm nhíu mày nói:

– Cục trưởng Đỗ, sao cậu lại đưa chúng tôi tới quầy hàng lớn để ăn. Nếu bị người ta phát hiện ra thì phải làm sao? Hơn nữa đồ ăn ở đây không hợp vệ sinh, chúng ta đổi chỗ khác đi!

Đỗ Long cười nói:

– Mọi người muốn ăn đồ ăn ngon, thì phải tới đây. Ở khách sạn mọi người không thể thưởng thức được đồ ăn vặt đặc trưng của địa phương. Còn chuyện vệ sinh thực phẩm… Gần như ngày nào tôi cũng ăn ở đây, chưa từng bị đau bụng, cô Diệp cảm thấy nơi này thế nào?

Diệp Vũ Văn cười nói:

– Khách tùy ý chủ. Nếu anh Đỗ Long đã đưa chúng ta tới nơi này, thì chắc chắn chỗ này có điều đặc biệt. Chúng ta tới ăn đi, ăn gì tôi không biết gọi đâu, Đỗ Long, anh gọi món đi.

Diệp Vũ Văn không để ý tới lời khuyên bảo của người đại diện. Đeo kính râm lên, rồi đi theo Đỗ Long vào trong quán tìm chỗ ngồi.

Hoa Nghĩa Cường trong lòng cảm thấy kỳ lạ, bình thường Diệp Vũ Văn rất chú ý hình tượng, sao lại đồng ý ăn đồ ăn ở nơi như thế này chứ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện