Bọn du côn đó thấy Hoa Nghĩa Cường vẫn còn dám mạnh miệng, kinh ngạc hơn bọn chúng phẫn nộ mắng nhiếc Hoa Nghĩa Cường. Đồng thời xông lên một loạt, mắt Hoa Nghĩa Cường bị bọn chúng đánh một cách tàn bạo. Đỗ Long đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, hắn quát mạnh một tiếng, rồi nói bằng giọng địa phương quê quê:

– Mấy tên du côn các cậu, đến tôi mà cũng không nhận ra à? Dám diễu võ dương oai trước mặt tôi, các cậu chán sống à!

Giọng hắn không lớn, nhưng chấn động lòng người, bọn du côn kia được một phen sững sờ, đều nhìn về phía Đỗ Long. Đỗ Long cầm cặp kính râm đặt trên bàn đeo lên, sau đó nhe răng cười với bọn chúng. Mấy tên du côn đó như nhìn thấy quỷ, hét ầm lên:

– Cục trưởng Đỗ… Đỗ… Đỗ… Đỗ Long

Đỗ Long gỡ kính mát xuống, lạnh lùng nói với bọn chúng:

– Các cậu còn không mau xin lỗi bạn tôi đi? Mấy tên du côn đó không dám chậm trễ, vội vàng xin lỗi Hoa Nghĩa Cường và Diệp Vũ Văn, nói rằng mình không đúng, sau đó lần lượt tát vào má mình bốp bốp.

– Cút đi, tôi không muốn thấy mặt các cậu nữa, nhớ trả tiền trước khi đi đấy.

Mấy tên du côn liếc trộm Đỗ Long, hắn giơ tay ra chặn lại, bọn chúng vội vàng cảm ơn, trả tiền rồi chuồn mất.

Sau khi đám du côn đi rồi, Diệp Vũ Văn nói:

– Anh uy phong thật đấy Đỗ Long ạ. Nếu mấy người đó nhận ra anh sớm thì đã không xảy ra chuyện như thế này rồi.

Đỗ Long cười nói:

– Có gì đâu, đều là quyền mà nhân dân trao cho tôi. Nếu không mấy thằng du côn đó đâu có sợ tôi. Thật ngại quá, trị an ở thành phố Lỗ Tây vẫn chưa được tốt, chúng tôi vẫn chưa làm tròn chức trách của mình.

Diệp Vũ Văn nói:

– Ở đâu cũng thế cả, trị an ở Bắc Kinh cũng chả ra sao. Lần trước tên Lý Thiên Nhất kia định ức hiếp tôi, kết quả là bị anh Hoa đánh cho một trận, đuổi thẳng ra khỏi Bắc Kinh, tới Mỹ gieo họa cho người Mỹ rồi.

Anh Hoa đắc ý cười:

– Bố cậu ta cũng là một ca sỹ, làm tướng của đàn chim ca nên cứ nghĩ mình giỏi lắm, nuôi thằng con cũng không dạy bảo đến nơi đến chốn. Bình thường chảnh một chút thì không nói làm gì, cũng không chọc giận ai. Hừ, đánh cho một trận nhừ tử thế là còn nhẹ đấy.

Đỗ Long cười nói:

– Cái loại khốn kiếp đó thì phải đánh cho một trận. Đến Mỹ sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, chỉ cần không gieo tai họa cho người dân Trung Hoa là được rồi… Anh Hoa, ăn thêm một chút đi. Thật đấy, ăn một miếng nữa sẽ cảm thấy hoàn toàn khác! Cô Diệp cũng ăn rồi đấy.

Diệp Vũ Văn nở nụ cười, Hoa Nghĩa Cường nhìn thấy, hồn vía bay hết cả lên. Đừng nói là ăn một chút đồ có mùi lạ, bùn trên mặt đất bốc lên chắc cũng ăn hết một cách ngon lành.

Dưới sự cổ vũ của Đỗ Long và Diệp Vũ Văn, quả nhiên Hoa Nghĩa Cường ăn một miếng lớn, nhai vài cái. Sau khi thích ứng với thứ mùi vị đó Hoa Nghĩa Cường bỗng cảm thấy mùi vị khác lạ, anh ta hét lên vui sướng:

– Ngon, quả nhiên là ngon. Thứ này gọi là gì? Mai tôi làm chút về cho mọi người ăn.

Đỗ Long nói cho anh ta biết tên món ăn, Hoa Nghĩa Cường cẩn thận nhẩm lại trong đầu một chút để ghi nhớ tên món ăn. Diệp Vũ Văn cười nói:

– Anh Hoa nắm được cơ hội là không quên làm khổ người khác, đạo diễn sắp bị anh làm cho giận điên lên rồi…

Hoa Nghĩa Cường cười ha ha:

– Cái này gọi là làm sôi sục bầu không khí. Đạo diễn nên cảm ơn tôi mới phải.

Đỗ Long cười nói:

– Anh Hoa đừng vui mừng quá sớm, chút nữa còn có thêm nhiều món ngon nữa được đưa lên, anh đừng luống cuống nhá.

Trong lòng Hoa Nghĩa Cường hơi bực, nhưng anh ta vẫn cố nói:

– Sao có thể như thế được? Mau đưa lên đây đi.

Khi đĩa đồ ăn thứ hai được đưa lên, Hoa Nghĩa Cường trợn tròn mắt. Trên mâm là từng sợi, từng sợi đã được sào vàng ruộm, thơm ngào ngạt. Đây là sâu róm à?

Những món mà Đỗ Long gọi đều rất đặc sắc, tuy rằng chợt thấy không phải là không dám khen thì cũng khiến nổi da gà. Nhưng sau khi cố ăn thì mới phát hiện ra mùi vị món ăn đó thật sự không tồi. Vì để được lòng mỹ nhân nên món nào Hoa Nghĩa Cường cũng cố gắng thử nếm, sau đó tán thưởng một hồi rất anh hùng.

Diệp Vũ Văn cũng rất nể tình, có món thì cô ăn trước, nếu cảm thấy ngon thì giới thiệu cho Hoa Nghĩa Cường. Có món thì đợi cho anh ta nếm xong, cô mới nếm thử một chút. Hoa Nghĩa Cường cũng an lòng, và vô cùng hài lòng với sự sắp xếp của Đỗ Long. Nếu đổi lại là ăn ở một khách sạn lớn thì sẽ không có được cảm giác vui vẻ cùng người trong mộng như thế này.

Người duy nhất không hài lòng với sự sự sắp xếp của Đỗ Long đó là chị Lâm. Ngay từ lúc đầu chị ta đã có ấn tượng không tốt với Đỗ Long, trong mắt chị ta người lái những chiếc xe nội chẳng có đẳng cấp gì cả, huống hồ lại còn đi ăn thứ đồ cổ quái chẳng được xếp hạng gì cả.

Cũng may cuối cùng Đỗ Long gọi lên một số món bình thường, chị Lâm ăn một chút bò cắm tăm và đồ sào. Dù sao chuyến đi này cũng không tồi.

Đỗ Long ăn cơm cùng với Diệp Vũ Văn và Hoa Nghĩa Cường cũng sắp đến mười một giờ. Dưới sự thúc giục của chị Lâm, Đỗ Long đưa Diệp Vũ Văn về khách sạn nghỉ ngơi, Hoa Nghĩa Cường vẫn còn muốn tán ngẫu với Đỗ Long. Hắn lấy lý do Nhạc Băng Phong đang ở nhà chờ hắn để từ chối Hoa Nghĩa Cường, anh ta đành than thở:

– Đàn ông có gia đình thật là tốt…

Đỗ Long về đến nhà, kể lại chuyện tối nay cho Nhạc Băng Phong. Cô nàng chau mày nói:

– Sao anh lại đưa Diệp Vũ Văn tới nơi đó, nếu cô ta thật sự nổi giận thì sao?

Đỗ Long cười nói:

– Đến Lỗ Tây mà không ăn thứ đó chẳng phải là uổng công sao? Hơn nữa, anh vừa nhìn là biết cô Diệp là người đã từng chịu khổ, một chút này đâu thể làm khó được cô ta.

Nhạc Băng Phong thở dài, nói:

– Ôi, anh thật là… Thôi vậy. May mà cô Diệp không giận… Tắm rồi đi ngủ thôi, người toàn mùi rượu…

Đỗ Long nói:

– Còn không phải là anh Hoa hại sao? Lần nào đi cùng anh ta chẳng uống rượu? Đúng rồi, anh ta bảo anh đi cùng tới xã Mãnh Tú chơi vài ngày, em đi không?

Nhạc Băng Phong nói:

– Mọi người đi đi, em mới về không muốn đi nữa. Công việc của anh có bận không? Hay là em giúp anh từ chối nhé?

Đỗ Long lắc đầu nói:

– Như thế không được, anh Hoa khó khăn lắm mới tới đây một chuyến, anh phải tạo cơ hội cho anh ấy theo đuổi cô Diệp chứ. Lâu rồi không tới Mãnh Tú, không biết giờ nơi đó ra sao rồi, tới đó cũng tốt.

Nhạc Băng Phong nói:

– Vậy thì anh đi đi, đừng làm khổ anh Hoa nữa. Chú ý một chút nhé. Đừng làm hỏng chuyện của anh Hoa, và càng không được tham ô…

Đỗ Long cười ha ha nói:

– Làm sao có thể thế được? Anh là loại người đó sao?

Nhạc Băng Phong nói:

– Em chỉ cảnh báo anh thôi… Hừ, khi nào thì đi? Trước khi đi anh lúc nào cũng phải ở bên cạnh em đấy, không được ra ngoài lêu lổng.

– Tuân mệnh bà xã…

Đỗ Long cười hì hì nói:

– Một ngày không gặp ngỡ tựa ba thu. Thực ra anh cũng không thể xa em được, may mà chỉ có vài ngày, sau đó chúng ta lại có thể sống những ngày chỉ có hai ta rồi…

Nhạc Băng Phong hôn đến nỗi toàn thân hắn mềm nhũn rồi nói:

– Mau tắm rửa đi, đầy mùi rượu trên người khiến em cũng lẫn mùi lây rồi.

Đỗ Long ôm lấy Nhạc Băng Phong, bước những bước dài vào phòng tắm. Hắn cười nói:

– Vậy thì cùng nhau tắm cho sạch là được rồi… Lâu rồi chúng ta chưa tắm cùng nhau nhỉ…

Nhạc Băng Phong vừa cười vừa đấm nhẹ lên người hắn, bị Đỗ Long lột sạch quần áo, sau đó cô nàng cũng cởi sạch quần áo của hắn. Trong phòng tắm khép kín, hai người kề sát nhau, dưới làn nước ấm áp xả xuống, cuối cùng hai người cũng hòa làm một…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện