Sáng sớm hôm sau, Diệp Vũ Văn cũng đã quay trở lại đội kịch. Hoa Nghĩa Cường cũng chẳng còn nhiều hứng thú, đi cùng Diệp Vũ Văn đến đội kịch. Đỗ Long đã có thể thoát thân, có điều hắn cũng không lập tức trở về Lỗ Tây, mà hẹn gặp đám người Hạ Hồng Quân trong rừng sâu.

– Mấy người đó đều xử lí xong xuôi rồi chứ? Đỗ Long hỏi.

Hạ Hồng Quân nói:

– Xử lí xong hết rồi, nhưng mà Vương Bá bị thương, mấy người đó thật sự rất lợi hại.

Đỗ Long nói:

– Bị thương? Nghiêm trọng không?

– Không sao đâu.

Vương Bá động đậy lay lay cánh tay, nói rằng:

– Chuyện nhỏ ý mà, đều tại tôi sơ ý.

Đỗ Long nói:

– Không đáng ngại thì tốt rồi, tôi còn lo vũ khí của họ có tẩm độc.

Hạ Hồng Quân nói:

– Trong đống đồ thu được có vài món đã ngâm độc, cái người mà Vương Bá đối phó có thể tự cho mình cao cường nên không có hạ độc thủ trên hung khí, mới may mắn như thế, bằng không đã phiền phức lớn rồi.

Đỗ Long cười nói:

– Mọi người vất vả rồi.

Đoàn Huệ Minh hừ một tiếng nói:

– Anh thì nhiều phiền phức rồi.

Hạ Hồng Quân cười nói:

– Đúng vậy, phiền phức của cậu ấy đúng là rất nhiều. Đỗ Long, rốt cuộc Đoàn Kết Xã là tổ chức gì vậy? Tại sao lúc nào cũng tìm cậu gây phiền toái vậy?

Đỗ Long nói:

– Cái này tôi thật không biết khi xưa thế nào lại gặp phải Đoàn Kết Xã. Có điều rõ ràng lần này là vì chuyện của thành phố Song Môn. Có người bỏ ra số tiền lớn để mời người của Đoàn Kết Xã đến giết tôi. Bị tôi từ một vài manh mối nắm bắt được, cho nên liền bố trí trước, để họ đến đánh úp.

Hạ Hồng Quân nói:

– Mấy người đó cũng chỉ là một đám côn đồ thôi mà, cái tổ chức băng đảng kiểu này một khi gặp phải, trừ phi một bên hoàn toàn biến mất, nếu không sẽ không có hồi kết. Cậu phải chuẩn bị đối phó lâu dài với chúng.

Đỗ Long cười nói:

– Đã dây dưa hơn ba năm rồi, cũng không nhớ bọn chúng đã đến nộp mạng bao nhiêu lần nữa. Vấn đề duy nhất đó là có thể phải làm phiền anh em thường xuyên, thật là ngại quá.

Lời nói của Đỗ Long khiến mọi người trợn trắng mắt. Hạ Hồng Quân làm lơ cười nói:

– Dù sao ngày thường mọi người cũng không có gì, rãnh rỗi giúp anh em một tay, cũng không thể không có thù lao chứ… bây giờ không sao đó thôi? Không còn chuyện gì thì chúng tôi về đây.

Đỗ Long cười nói:

– Ừ, về thôi, tôi về cùng các anh.

Trên đường trở về nhà, Vương Bá nghi hoặc hỏi:

– Đỗ Long, sao anh lại giữ đám người Đinh Thiên Lý lại, anh định đem số đông sát thủ của Đoàn Kết Xã giao cho Cục An ninh Quốc gia sao?

Đỗ Long cười nói:

– Giữ lại chứ, hai cô gái khá xinh đẹp đó chẳng phải giữ lại rồi sao? Ha ha, đùa chút thôi, nguyên nhân thực sự là mấy người Đinh Thiên Lý vẫn chưa mất đi cái gọi là con người. Vẫn còn bản tính của một con người, mà sát thủ của Đoàn Kết Xã đều rèn luyện theo phương châm mất hết nhân tính. Mục đích sinh tồn duy nhất của họ là giết người. Có thể tôi không có nhiều thời gian để giúp họ dần lấy lại tính người, lại không thể giết chết họ, giao họ cho Cục An ninh Quốc gia là thỏa đáng nhất.

Hạ Hồng Quân đáp:

– Vậy cậu dự định xử lí đám người Đinh Thiên Lý thế nào? Do dự mãi cũng không được.

Đỗ Long nói:

– Sắp rồi, chỉ cần tin tức bên thành phố Song Môn được gửi đến, tôi sẽ đi tìm họ nói chuyện xem có thể tận lực thuyết phục họ không…

Đoàn Huệ Minh nói:

– Thuyết phục họ có tác dụng gì với anh? Đỗ Long, rốt cuộc anh muốn làm gì? Đội trưởng đem theo chúng tôi đến giúp anh suốt ngày chưa đủ sao? Mấy người Đinh Thiên Lý giết người là phạm pháp rồi, không giống với chúng ta. Vẫn còn hai nữ sát thủ xinh đẹp đó, anh còn giữ lại làm gì? Định thu nạp họ làm đầy tớ sao?

Đỗ Long cười nói:

– Cái này… tôi cũng không biết nên giải thích thế nào. Nếu mọi người cảm thấy con người tôi có vấn đề thì có thể bỏ mặc tôi. Tôi sẽ không trách mọi người đâu, xảy ra chuyện một mình tôi gánh vác, sẽ không liên lụy đến ai, cũng không liên lụy Tuyết Mai.

Đoàn Huệ Minh hừ một tiếng nói:

– Nói thì là vậy, chuyện sau này ai mà biết được chứ?

Hạ Hồng Quân nói:

– Huệ Minh, đừng nói nữa, Đỗ Long có chút đào hoa, nhưng con người cậu ta mọi người đều rất rõ. Cậu ta sẽ không làm những chuyện thương thiên hại lí đâu, tôi tin cậu ta.

Đoàn Huệ Minh không nói gì nữa, nhưng không khí trong xe lại có chút áp lực, căng thẳng. Đỗ Long cũng không biết nên nói gì, bèn rút di động ra đọc tin vắn.

Sau khi lướt qua tin tức về tiêu đề Đảng và Bát Quái, Đỗ Long tìm đến một mẩu tin khá thú vị. Chỉ thấy nhan đề thành phố Ngọc Khê xảy ra vụ nổ liên tiếp. Số liệu mới nhất đã có năm người đi đường bị thương và đang được cấp cứu tại bệnh viện. Trong đó có ba người là trẻ em vị thành niên, nhỏ nhất mới chỉ có năm tuổi.

Theo tin tức nhận được từ cảnh sát địa phương, nghi phạm tự chế bom mini, để trong hộp thuốc lá thừa cơ ném trên đường người đi bộ. Người đi đường chỉ cần dẫm phải sẽ phát nổ. Rất may là hàm lượng thuốc nổ không nhiều, người bị thương ở chân không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng bàn chân bị tổn thương nghiêm trọng, có khả năng sẽ ảnh hưởng nặng nề đến cuộc sống trong tương lai.

Phía cảnh sát thành phố Ngọc Khê nhắc nhở mọi người khi đi đường không được tùy tiện dẫm lên những vỏ bao thuốc lá rỗng. Nếu phát hiện thấy khả nghi có thể nhẹ nhàng cầm lên xem nặng nhẹ. Nếu phát hiện bao thuốc lá tương đối nặng không giống vỏ bao, lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát, không được tùy tiện mở bao dò xét.

– Bao thuốc lá rỗng?

Đỗ Long nhớ mình đã từng giẫm qua không ít bao thuốc lá. Cũng giống như mọi người thích đá những cục sỏi trên đường vậy. Phát hiện một bao thuốc là còn nguyên ở trước mặt, rất nhiều người sẽ theo bản năng mà giẫm bẹp nó.

Tên tội phạm này lợi dụng sở thích đặc biệt của mọi người, chế tác ra loại mìn mini này tùy ý đặt trên đường, thật khó lòng đề phòng.

Đỗ Long thuận tay xem qua một vài tin tức liên quan, nhưng không có nhiều chi tiết, đều là đoán già đoán non. Dân trong thành phố Ngọc Khê lại một phen bàng hoàng.

Đỗ Long suy nghĩ một chút, nếu vụ án này xảy ra trên địa bàn mình quản hạt thì nên làm thế nào. Kết quả không nghĩ ra cách gì hay ho. Nhưng vụ án này nếu thật sự phát sinh tại khu hắn quản lí, Đỗ Long sẽ rất nhanh chóng tìm ra và bắt nghi phạm lại. Ít nhất cũng không để vụ án xảy ra liên miên, Bởi vì hắn là người phổ thông có năng lực đặc biệt.

Nếu vụ án có quy về bản thân quản lí đi chăng nữa thì Đỗ Long cũng lực bất tòng tâm. Hắn hầu như không thể từ một khoảng cách xa xôi như vậy mà gọi điện chỉ đạo người ta phá án được.

Đỗ Long về đến Lỗ Tây, tuy rời đi đã mấy ngày, nhưng cũng không có công việc gì bị đình trệ. Đây chủ yếu có được là do năng lực công tác của từng thành viên trong đội hình sự đều rất tốt. Hơn nữa còn có Thẩm Băng Thanh giúp hắn xử lí đám công văn phiền phức kia. Ngoại trừ vắng mặt trong hai lần hội nghị của Cục Công an ra thì mọi chuyện đều ổn.

Mới ngày đầu Đỗ Long trở về đã bị Hàn Vĩ Quân gọi đi hỏi về chuyện xin nghỉ phép. Có điều lần này cũng không phải làm khó dễ hắn, Đỗ Long sớm đã nói cho Hàn Vĩ Quân về thân phận của Hoa Nghĩa Cường. Hàn Vĩ Quân hâm mộ trong lòng, hận bản thân đã không hộ tống vị thái tử này đi du ngoạn. Sau khi Đỗ Long vào phòng làm việc thì không ngừng hỏi han tường tận chuyến đi của Hoa Nghĩa Cường. Sau đó lại còn hỏi chuyện xảy ra tập kích, sau khi biết được mấy người kia đã được giao cho Cục An ninh Quốc gia Hàn Vĩ Quân cũng không có gì dị nghị.

Cuối cùng Hàn Vĩ Quân hỏi Đỗ Long có thể giới thiệu mình với Hoa Nghĩa Cường khi vị vương hầu này trở lại Lỗ Tây hay không. Đỗ Long ngẫm nghĩ một lát, tiếp đó Hàn Vĩ Quân ra hiệu Đỗ Long có cơ hội trở thành Ủy viên Thường vụ Cục Công an…

Vì vậy Đỗ Long rất khoái trá đồng ý với Hàn Vĩ Quân…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện