Mọi người nháy mắt thấy rõ mặt của mấy người kia, phát hiện bọn chúng cũng không phải cản sát giả, mà là cảnh sát thật của đội trị an vừa bị Đỗ Long đá ra.

Ngày đó Trương Minh Kế không phải mang hai anh em tốt đi sao? Đêm Trương Minh Kế bị bắt bọn họ không tham gia họp, bởi vậy tránh dược một kiếp. Đáng tiếc vận may của bọn họ chỉ đến đêm nay mà thôi.

Nhìn thấy hai tên này, Đỗ Long chợt hiểu ra. Xem ra việc này có khả năng liên quan đến Vương Nguyên Khôn, bởi vì Trương Minh Kế chính là chi chính của Vương Nguyên Khôn. Phan Quách Lỗi và Dương Hâm sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện ở nơi này, còn suýt nữa hại chết Mạnh Bằng. Nếu nói Vương Nguyên Khôn không biết chút nào, có đánh chết Đỗ Long cũng không tin.

Những người quen biết Mạnh Bằng đều chen lên trước cười hì hì nói với y:

- Tiểu tử cậu thật không chết nhỉ, lừa gạt tình cảm của chúng tôi!

Mạnh Bằng cười ha hả nói:

- Đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời, xem ra Diêm vương gia không nghĩ thu nhận tôi nhanh như vậy.

Những người đó vội vàng chào hỏi Mạnh Bằng rồi đi, Đỗ Long đi lên trước, nói với Mạnh Bằng:

- Mạnh Bằng, tôi là Cục phó Đỗ Long, cậu không sao chứ? Cậu theo tôi lên lầu nghỉ ngơi một chút, lát nữa tôi sẽ nói chuyện với cậu.

Mạnh Bằng nhìn Đỗ Long kinh ngạc:

- Anh chính là Đỗ Cục phó? Tôi không sao… Cảm ơn anh đã phái người cứu tôi, nếu không tôi có lẽ đã chết không có chỗ chôn rồi. Tôi thực không hiểu, bọn người kia tại sao phải giả trang cảnh sát đi giết tôi? Đỗ Long cười nhạt một tiếng, nói:

- Việc này sau này từ từ nói, Phùng Vi Ngũ, dìu anh ấy lên trên lầu tìm một chỗ nghỉ ngơi. Tôi đi trước đón Phùng Bí thư, cậu cùng Mạnh Bằng nói chuyện, không có lệnh của tôi, không cho bất cứ kẻ nào tiếp cận cậu ta.

- Được.

Phùng Vi Ngũ trong lòng một trận kích động, kính cẩn chào Đỗ Long, sau đó đỡ Mạnh Bằng đi về phía tòa nhà. Những người khác trong đội bảo an tức giận đem Phan Quách Lỗ, Dương Hâm và những người đang cúi đầu ủ rũ kéo đi.

Sau khi những người bên này giải tán, chiếc xe bị kẹt ở đằng xa chạy nhanh qua đây. Đỗ Long đi về phía đèn xe, đi không bao xa, chiếc xe ở phía trước nhất dừng bên cạnh hắn. Phùng Kiếm Văn từ cửa sổ nhô đầu ra, hỏi:

- Đỗ Long, đây là chuyện gì? Sao mọi người giải tán nhanh vậy?

Đỗ Long cười nói:

- Tan không tốt sao? Báo cáo Bí thư Phùng, những người đó sở dĩ giải tán là vì Mạnh Bằng không có chết. Y tự mình xuất hiện, và còn mang đến vài tin tốt có lợi cho sự việc, nên mọi người lập tức giải tán rồi.

Phùng Kiếm Văn kinh ngạc nói:

- Thật sao? Mạnh Bằng còn sống? Vậy là tốt rồi… Mạnh Bằng bây giờ đang ở đâu? Y mang đến tin tức tốt gì?

Đỗ Long nói:

- Phùng Bí thư, Mạnh Bằng đang nghỉ ngơi bên trong, anh vẫn nên tự mình đi hỏi y đi, tôi không thuật lại nữa.

Phùng Kiếm Văn gật gật đầu. Thấy sau lưng Đỗ Long không xuất hiện bóng dáng mình mong đợi, Phùng Kiếm Văn có chút thất vọng giảm thanh âm, hỏi:

- Tiểu Ngũ chưa tới sao?

Đỗ Long cười ha hả nói:

- Tiểu Ngũ ở cùng Mạnh Bằng, tôi sợ y lại bị người khác tấn công nên an bài Tiểu Ngũ ở một bên bảo vệ.

Phùng Kiếm Văn vui mừng gật đầu, nói:

- Vậy là tốt rồi… Các cậu bị vây bên trong không có chuyện gì chứ?

Đỗ Long cười nói:

- Không sao, mọi người đều rất tích cực, cùng nhau cố gắng ngăn chặn được.

Phùng Kiếm Văn gật đầu, không có hỏi lại, y nói:

- Vậy cùng nhau đi vào rồi nói sau.

Xe Bí thư Thành ủy dẫn đầu, đi đến trước tòa nhà tổng bộ Công ty mỏ Bình Sơn thì dừng lại. Phùng Kiếm Văn xuống xe, dưới sự chỉ dẫn của Đỗ Long, Phùng Kiếm Văn lần đầu tiên gặp được Mạnh Bằng, đồng thời cũng gặp được Phùng Vi Ngũ. Đối với Chu Lập Cường, Phùng Kiếm Văn chỉ gật đầu chào đã xem như rất nể mặt rồi.

Phùng Kiếm Văn vui mừng liếc nhìn Phùng Vi Ngũ một cái, sau đó đi đến chỗ Mạnh Bằng. Phùng Vi Ngũ cúi chào Phùng Kiếm Văn, nói:

- Phùng Bí thư… Mạnh Bằng, vị này chính là Bí thư Thành ủy Phùng đặc biệt đến thăm cậu!

Mạnh Bằng khiếp sợ đứng lên, Phùng Kiếm Văn tiến lên cầm hai tay Mạnh Bằng, khiến người cảm động mà nói:

- Mạnh Bằng, chúng tôi đến muộn, đã để cậu chịu khổ rồi!

- Phùng Bí thư…

Mạnh Bằng khẩn trương đến nỗi không biết nói gì. Trước kia hắn chỉ thấy lãnh đạo trên ti vi, bây giờ họ đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt, Mạnh Bằng nhất thời không biết làm thế nào.

Phùng Kiếm Văn an ủi:

- Mạnh Bằng, cậu đừng lo lắng, ngồi xuống từ từ nói. Chuyện hôm nay của Mạnh Bằng xảy ra như thế nào? Cậu có thể kể lại một cách tỉ mỉ cho tôi không.

Mạnh Bằng ngồi xuống, Phùng Vi Ngũ nhanh trí bưng ghế cho Phùng Kiếm Văn ngồi đối diện với Mạnh Bằng. Mạnh Bằng sau khi nhấp một hớp nước, ổn định tinh thần. Nhìn nữ phóng viên truyền hình xinh đẹp, Mạnh Bằng âm thầm nuốt nước bọt, bắt đầu tường thuật lại.

Nguyên nhân của sự việc ngày hôm nay thật ra rất đơn giản. Lúc Mạnh Bằng đang làm việc không cẩn thận bị thương ở chân, sau đó tổ trưởng cùng y thương lượng, bảo y không cần xin chế độ tai nạn lao động, mà nội bộ tổ giải quyết rồi. Mạnh Bằng không dị nghị, không thì tiền thưởng bị cắt cũng có phần của hắn. Đồng nghiệp đưa y vào phòng y tế lấy chút rượu thuốc rồi đưa y về ký túc. Mạnh Bằng ở ký túc chơi trò chơi, đến khi có mấy người mặc cảnh phục của cảnh sát đến tìm y.

- Bọn họ nói phải mời tôi phối hợp điều tra, còn đưa cho tôi một chai nước để uống. Tôi chưa dùng đồ của bọn chúng, bọn chúng lại đột nhiên động thủ giữ lấy tay chân tôi, bịt miệng tôi lại khiến tôi hôn mê. Lúc tỉnh lại tôi phát hiện mình ở trong một hầm mỏ tối om, mấy cảnh sát đó... À không, mấy tên cảnh sát giả đó tưởng tôi đã hôn mê, không đề phòng, nên lời bọn chúng nói chuyện tôi đều nghe thấy.

Mạnh Bằng bắt đầu thuật lại những lời đó, kể rất sống động, biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn sự vô sỉ và tàn nhẫn của bọn chúng. Làm mọi người vừa cảm thấy phẫn hận vừa thấy may mắn, chuyện hôm nay thật sự quá nguy hiểm.

Tuy nhiên, Đỗ Long nói thầm trong lòng. Bình thường mà nói, người có nguy cơ chết mà lại sống đều phải có một đoạn thời gian sợ hãi quá độ, thường rơi sót một ít kí ức. Nói được lưu loát như Mạnh Bằng thật là hiếm thấy, nhưng nghĩ đến bọn Tề Khải Hoa… Đỗ Long cũng hiểu một chút, rất nhiều câu của Mạnh Bằng đều là bọn Tề Khải Hoa nói cho y.

Quả nhiên, tiếp đó nói về việc được cứu như thế nào, Mạnh Bằng cố gắng nói ra điểm tốt của Đỗ Long. Nói hắn liệu sự như thần thế nào, phái người đi tìm y trước và kịp thời cứu y vân vân…

Sự việc hôm nay thật nằm ngoài dự liệu, nhưng Đỗ Long còn không đến mức đem công lao dâng tận nơi này đẩy ra. Lúc Phùng Kiếm Văn nhìn qua hắn, Đỗ Long gật gật đầu, mặt hắn hơi nóng lên một chút, sau đó cũng liền thản nhiên. Bọn Tề Khải Hoa hiện tại đã là thủ hạ của hắn, vậy thì những gì bọn họ làm cũng có thể coi như hắn làm, không phải sao? Xem ra sau này vẫn phải ràng buộc bọn họ nhiều một chút, tránh để bọn họ làm việc xấu rồi mình cũng phải chịu tiếng xấu theo.

Tất cả mọi người khâm phục nhìn Đỗ Long. Tên này túc trí đa mưu, đoán trước được sự việc, không hổ được Mạnh Bằng xưng là thần thám!

Phùng Kiếm Văn dặn dò Mạnh Bằng nghỉ ngơi thật tốt, chính quyền thành phố sẽ phái người đến thăm hắn lần nữa. Sau đó, Phùng Kiếm Văn liền đưa theo bọn Chu Lập Cường rời đi. Đỗ Long biết không lấy thêm được manh mối nào từ chỗ Mạnh Bằng nữa, hắn cũng rời đi ngay sau đó.

Mục tiêu của Đỗ Long là bọn Phan Quách Lỗi, Dương Hâm. Đỗ Long muốn biết bọn chúng đến tột cùng là nghe theo mệnh lệnh của ai mà làm ra chuyện như vậy. Bất kể là ai, nếu đã làm ra chuyện như vậy, Đỗ long nhất định phải điều tra đến cùng, quyết không buông tha!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện