Anh hai đứng trước mặt Đỗ Long không hề đơn giản, y tên là Tưởng Phi Vân, cha y là Tưởng Quốc Cường là Cục trường cục Kiểm toán thành phố Ngọc Minh, nắm quyền giám sát tài chính các phòng ban chính quyền địa phương và các doanh nghiệp. Ngoại trừ ủy ban nhân dân thành phố, chính quyền cấp dưới và các doanh nghiệp có ai không coi y là lão phật gia? Tưởng Phi Vân không nghề ngỗng gì chỉ thích đấm đá nhau, thế là Tưởng Quốc Cường mới nhét đứa con này vào đại đội quản lý đô thị, làm đội phó trung đội quản lý đô thị quận Bạch Hoa của thành phố.
Thường ngày Tưởng Phi Vân đánh các sạp hàng rong là chuyện thường tình và không hề nương tay, hôm ngy thấy Đỗ Long mặc đồ cánh sát, mọi người đều là người trong ngành, nên cũng hơi nhún một chút, nhưng nghe lời anh cả nói xong bỗng nhiên cười một cách ác độc, một cú đấm móc hướng về phía Đỗ Long.
Cú đấm móc của tên tiểu tử này cũng có chút uy lực, nhưng đối với Đỗ Long mà nói thì không đáng để xem. Đỗ Long dễ dàng né tránh cú đấm đó, thấy khủy tay của đối phương trước mặt, Đỗ Long bỗng muốn thử tiệt mạch thuật mới học được, y túm lấy cánh tay đối phương, sau đó tay phải chắp thành hình hoa mai, sau đó gõ mạnh vào phần gân của đối phương.
- A ô!
Tưởng Phi Vân kêu lên kinh ngạc thấy tay phải nhức mỏi không chịu được. Đỗ Long túm tay y lôi đến trước mặt, tay phải vội gõ lên người Tưởng Phi Vân mấy cái liên tục. Tưởng Phi Vân lại kêu lên oai oái, vừa giờ tay trái lên lại mềm nhũn buông thõng xuống. Y vừa mới giơ chân lên, Đỗ Long đã luồn ra sau lưng y, gõ mạnh lên chỗ cách ba phân về phía trên xương cụt, Tưởng Phi Vân bỗng thấy hai chán tê nhức, toàn thân mền nhũn ngã xuống đất.
Tưởng Phi Vân trước đây chiến tích đầy mình khiến Lâm Khai Thái hoàn toàn tin tưởng vào y, không ngờ y lại bị Đỗ Long đánh gục trong chốc lát. Đỗ Long bước qua Tưởng Phi Vân tiến đến trước mặt Lâm Khai Thái, Lâm Khai Thái hoảng hốt kêu lên:
- Mày muốn làm gì? Mày dám động vào một sợi lông tơ của tao... bảo vệ đâu.bảo vệ đâu.người đâu.cảnh sát đánh người rồi! Người đâu!
Đỗ Long khinh bỉ tiến đến trước mặt y túm bả vai bẻ quặt ra sau.nhìn thẳng vào đôi mắt vui vẻ của Kỷ Quân San hỏi:
- Chuyện này là thế nào? sao các em lại cãi nhau với bọn chúng? Kỹ Quân San trợn mắt nhìn Lâm Khai Thái rồi nói:
- Đều là do cái tên vô lại này! Hiểu Lan đã nói là không thích y, y lại đe dọa nếu không thuận theo y sẽ yêu cầu viện trường sa thải Hiểu Lan. Hôm qua bọn chúng đã muốn đối cư xử thô bạo với Hiểu Lan, bị em ngăn cản.hôm nay lại gọi trợ thủ đến giúp, lại muốn công khai cướp người. Ba người đàn ông ức hiếp một phụ nữ, bọn họ đúng là đồ vô sỉ!
Nghe Kỷ Quán San kể xong, Đỗ Long hơi chau mày, hắn không phải là người sợ gây chuyện, nhung cũng không muốn vô duyên vô cớ chuốc lấy phiền phức. Ba người này trông có vẻ lai lịch không tầm thường, chỉ e là chuyện này không thể dễ dàng kết thúc được.
Nghe tiếng Lâm Khai Thái hét lên, bảo vệ vốn đứng bẽn ngoài xem vội xông vào, nếu con trai của viện trường bị đánh ở trước của bệnh viện thì bọn họ cũng mất việc.
- Bác sĩ Lâm anh không sao chứ?
Báo vệ đỡ Lâm Khai Thái dậy. Bọn họ thấy Đỗ Long mặc quần áo cảnh sát, cùng không dám làm gì, chứ nếu là dân thường thì e là đã bị đánh cho một trận rồi.
Lâm Khai Thái bình tĩnh trờ lại rồi mới nhận ra lúc nãy biểu hiện của minh thật mất mặt, y xấu hổ chỉ vào mặt Đỗ Long nói:
- Đánh nó cho tao, đánh đến nồi mẹ nó cũng không nhận ra nó cho tao, có chuyện gì tao sẽ chịu trách nhiệm! Mau lên! Chúng mày còn muốn làm việc ở đây nữa không!
Bảo vệ không còn cách nào khác đành xông lên, Kỷ Quân San kêu lên:
- Các người muốn làm gì? Các người định nối giáo cho giặc sao? Các người có nghĩ đến hậu quả không!
- Hậu quả duy nhất là nếu chúng mày không ra tay sẽ bị đuổi việc. Ha ha Kỷ Quân San, nếu muốn bạn trai em bình yên vô sự thì hãy ngoan ngoãn bỏ nó làm bạn gái của anh, anh sẽ không bạc đãi em. Anh đảm bảo với em hon thằng cành sát nhãi nhép này gấp trăm lần, em theo hắn sẽ không có tiền đồ gì đâu!
- Anh... vô sỉ!
Kỷ Quân San tực đến nồi mặt trắng bệch, Đỗ Long thấy bão vệ đã tiến đến khoảng cách nguy hiểm, hắn kéo Kỷ Quân San ra sau lung, nói:
- Quân San hãy tránh ra... chúng mày định đánh lén cảnh sát ư?
Mấy tên bảo vệ hơi do dự, ngơ ngác nhìn nhau không giám tiến lên, thấy Tưởng Vân Phi đang bò đậy, mật tím ngắt, tức giận nói:
- Nó chính là thằng dân phòng vô danh tiểu tốt, có đánh cũng không sao, tiến lên cho tao!
Bảo vệ không do dự nữa liền xông vào Đỗ Long. Đỗ Long cười nhạt một tiếng, làm bộ lùi về phía sau bỗng bất ngờ xông lên. Mục tiêu mà hắn nhằm vào chính là tên bảo vệ khôi ngô tuấn tú nhất trong số đó. Tên bảo vệ đó không ngờ tốc độ của hắn lại nhanh như vậy, chớp mắt một cái Đỗ Long đã đứng trước mặt y. Tên bảo vệ đó hốt hoảng không kịp phản ứng, đầu óc y trống rỗng. Đỗ Long tiến đến trước mặt y không hề dùng đầu gối hay nắm đấm để chào hỏi y, mà dùng tiệt mạch thuật điểm liền mấy phát ở cánh tay y, thắt lưng sườn và mấy vị trí liền đó.
Tên bảo vệ đó không cảm thấy đau, chỉ thấy toàn thân bỗng tê cứng, sau đó ngã xuống.
Những tên bảo vệ khác thấy vậy giận dữ tiếp tục xông vào phía Đỗ Long. Đỗ Long cầm lấy chiếc côn plastic của tên bão vệ vừa bị đánh ngã, vừa né vừa đánh trả, trong nháy mắt mấy trên bảo vệ đã bị hắn đánh cho ngã lăn xuống đất.
Bầu không khí bỗng trờ nên tĩnh lặng, chỉ có mấy tên bảo an ngã dưới đất đang rên rĩ. Đồ Long tiện tay vứt côn xuống đất, mĩm cưới tiến về phía ba người Lâm Khai Thái và Tưởng Vân Phi.
Tưởng Vân Phi sợ hãi nhưng vẫn già mồm quát:
- Đứng lại! Không được lại đây! Mày muốn làm gì! Mày dám làm bậy ư, tao đã báo cảnh sát rồi đấy!
- Báo cảnh sát?
Đồ Long cười nói:
- Tao còn muốn tố cáo chúng mày tội đánh lén cảnh sát đây! Còn nhớ lúc nãy tao nói ai không? lập tức cút khói đây cho tao! Vĩnh viễn không được xuất hiện trước mặt tao nếu không chúng mày sẽ biết thế nào là hối hận đấy!
Lâm Khai Thái lùi nhanh hơn cả Đỗ Long tiến, y chỉ vào Đỗ Long, lại gật đầu với Kỷ Quân San nói:
- Được, tao nhớ mật chúng mày. Kỷ Quân San, hãy chờ đấy, đùng có mơ mà thoát khỏi tay tao!
Đồ Long lạnh lùng, hắn một bước tiến đến trước mặt Lâm Khai Thái, Lâm Khai Thái hoảng hốt suýt chút nữa thi ngã. Đỗ Long bất ngờ túm cổ áo của y, lôi lên sát mặt mình, khoảng cách không đến 5cm, cặp mắt Đỗ Long trừng trừng nhìn vào mắt Lâm Khai Thái, hung dữ nói:
- Sau này chỉ cần mày tiến lại gần bạn gái của tao 3m, tao sẽ khiến mày không bao giờ làm đàn ông được nữa! Đây chỉ lạ lời cảnh cáo nhẹ nhàng thôi!
Nói xong Đỗ Long chắp tay phải thành hình hoa mai, đánh mạnh vào đầu gối, một số chỗ vùng dưới rốn trái, Lâm Khai Thái bỗng cảm thấy của quỷ giữa vùng bụng và hai chân cùng tê cứng đến nỗi mất đi cảm giác. Lâm Khai Thái còn tưởng là Đỗ Long đã phế bỏ của quý của y đi thật rồi, y bỗng kêu lên thảm thiết.
Còi cảnh sát từ xa tiến lại gần, tốc độ rất nhanh, hai chiếc xe cảnh sát có mặt ờ cổng bệnh viện, vẫn chưa kịp dừng hẳn, mấy cảnh sát đã nháy xuống, tiến về phía Đỗ Long, đồng thời quát lớn:
- Giơ tay lên! Chúng tôi là cảnh sát!
Thường ngày Tưởng Phi Vân đánh các sạp hàng rong là chuyện thường tình và không hề nương tay, hôm ngy thấy Đỗ Long mặc đồ cánh sát, mọi người đều là người trong ngành, nên cũng hơi nhún một chút, nhưng nghe lời anh cả nói xong bỗng nhiên cười một cách ác độc, một cú đấm móc hướng về phía Đỗ Long.
Cú đấm móc của tên tiểu tử này cũng có chút uy lực, nhưng đối với Đỗ Long mà nói thì không đáng để xem. Đỗ Long dễ dàng né tránh cú đấm đó, thấy khủy tay của đối phương trước mặt, Đỗ Long bỗng muốn thử tiệt mạch thuật mới học được, y túm lấy cánh tay đối phương, sau đó tay phải chắp thành hình hoa mai, sau đó gõ mạnh vào phần gân của đối phương.
- A ô!
Tưởng Phi Vân kêu lên kinh ngạc thấy tay phải nhức mỏi không chịu được. Đỗ Long túm tay y lôi đến trước mặt, tay phải vội gõ lên người Tưởng Phi Vân mấy cái liên tục. Tưởng Phi Vân lại kêu lên oai oái, vừa giờ tay trái lên lại mềm nhũn buông thõng xuống. Y vừa mới giơ chân lên, Đỗ Long đã luồn ra sau lưng y, gõ mạnh lên chỗ cách ba phân về phía trên xương cụt, Tưởng Phi Vân bỗng thấy hai chán tê nhức, toàn thân mền nhũn ngã xuống đất.
Tưởng Phi Vân trước đây chiến tích đầy mình khiến Lâm Khai Thái hoàn toàn tin tưởng vào y, không ngờ y lại bị Đỗ Long đánh gục trong chốc lát. Đỗ Long bước qua Tưởng Phi Vân tiến đến trước mặt Lâm Khai Thái, Lâm Khai Thái hoảng hốt kêu lên:
- Mày muốn làm gì? Mày dám động vào một sợi lông tơ của tao... bảo vệ đâu.bảo vệ đâu.người đâu.cảnh sát đánh người rồi! Người đâu!
Đỗ Long khinh bỉ tiến đến trước mặt y túm bả vai bẻ quặt ra sau.nhìn thẳng vào đôi mắt vui vẻ của Kỷ Quân San hỏi:
- Chuyện này là thế nào? sao các em lại cãi nhau với bọn chúng? Kỹ Quân San trợn mắt nhìn Lâm Khai Thái rồi nói:
- Đều là do cái tên vô lại này! Hiểu Lan đã nói là không thích y, y lại đe dọa nếu không thuận theo y sẽ yêu cầu viện trường sa thải Hiểu Lan. Hôm qua bọn chúng đã muốn đối cư xử thô bạo với Hiểu Lan, bị em ngăn cản.hôm nay lại gọi trợ thủ đến giúp, lại muốn công khai cướp người. Ba người đàn ông ức hiếp một phụ nữ, bọn họ đúng là đồ vô sỉ!
Nghe Kỷ Quán San kể xong, Đỗ Long hơi chau mày, hắn không phải là người sợ gây chuyện, nhung cũng không muốn vô duyên vô cớ chuốc lấy phiền phức. Ba người này trông có vẻ lai lịch không tầm thường, chỉ e là chuyện này không thể dễ dàng kết thúc được.
Nghe tiếng Lâm Khai Thái hét lên, bảo vệ vốn đứng bẽn ngoài xem vội xông vào, nếu con trai của viện trường bị đánh ở trước của bệnh viện thì bọn họ cũng mất việc.
- Bác sĩ Lâm anh không sao chứ?
Báo vệ đỡ Lâm Khai Thái dậy. Bọn họ thấy Đỗ Long mặc quần áo cảnh sát, cùng không dám làm gì, chứ nếu là dân thường thì e là đã bị đánh cho một trận rồi.
Lâm Khai Thái bình tĩnh trờ lại rồi mới nhận ra lúc nãy biểu hiện của minh thật mất mặt, y xấu hổ chỉ vào mặt Đỗ Long nói:
- Đánh nó cho tao, đánh đến nồi mẹ nó cũng không nhận ra nó cho tao, có chuyện gì tao sẽ chịu trách nhiệm! Mau lên! Chúng mày còn muốn làm việc ở đây nữa không!
Bảo vệ không còn cách nào khác đành xông lên, Kỷ Quân San kêu lên:
- Các người muốn làm gì? Các người định nối giáo cho giặc sao? Các người có nghĩ đến hậu quả không!
- Hậu quả duy nhất là nếu chúng mày không ra tay sẽ bị đuổi việc. Ha ha Kỷ Quân San, nếu muốn bạn trai em bình yên vô sự thì hãy ngoan ngoãn bỏ nó làm bạn gái của anh, anh sẽ không bạc đãi em. Anh đảm bảo với em hon thằng cành sát nhãi nhép này gấp trăm lần, em theo hắn sẽ không có tiền đồ gì đâu!
- Anh... vô sỉ!
Kỷ Quân San tực đến nồi mặt trắng bệch, Đỗ Long thấy bão vệ đã tiến đến khoảng cách nguy hiểm, hắn kéo Kỷ Quân San ra sau lung, nói:
- Quân San hãy tránh ra... chúng mày định đánh lén cảnh sát ư?
Mấy tên bảo vệ hơi do dự, ngơ ngác nhìn nhau không giám tiến lên, thấy Tưởng Vân Phi đang bò đậy, mật tím ngắt, tức giận nói:
- Nó chính là thằng dân phòng vô danh tiểu tốt, có đánh cũng không sao, tiến lên cho tao!
Bảo vệ không do dự nữa liền xông vào Đỗ Long. Đỗ Long cười nhạt một tiếng, làm bộ lùi về phía sau bỗng bất ngờ xông lên. Mục tiêu mà hắn nhằm vào chính là tên bảo vệ khôi ngô tuấn tú nhất trong số đó. Tên bảo vệ đó không ngờ tốc độ của hắn lại nhanh như vậy, chớp mắt một cái Đỗ Long đã đứng trước mặt y. Tên bảo vệ đó hốt hoảng không kịp phản ứng, đầu óc y trống rỗng. Đỗ Long tiến đến trước mặt y không hề dùng đầu gối hay nắm đấm để chào hỏi y, mà dùng tiệt mạch thuật điểm liền mấy phát ở cánh tay y, thắt lưng sườn và mấy vị trí liền đó.
Tên bảo vệ đó không cảm thấy đau, chỉ thấy toàn thân bỗng tê cứng, sau đó ngã xuống.
Những tên bảo vệ khác thấy vậy giận dữ tiếp tục xông vào phía Đỗ Long. Đỗ Long cầm lấy chiếc côn plastic của tên bão vệ vừa bị đánh ngã, vừa né vừa đánh trả, trong nháy mắt mấy trên bảo vệ đã bị hắn đánh cho ngã lăn xuống đất.
Bầu không khí bỗng trờ nên tĩnh lặng, chỉ có mấy tên bảo an ngã dưới đất đang rên rĩ. Đồ Long tiện tay vứt côn xuống đất, mĩm cưới tiến về phía ba người Lâm Khai Thái và Tưởng Vân Phi.
Tưởng Vân Phi sợ hãi nhưng vẫn già mồm quát:
- Đứng lại! Không được lại đây! Mày muốn làm gì! Mày dám làm bậy ư, tao đã báo cảnh sát rồi đấy!
- Báo cảnh sát?
Đồ Long cười nói:
- Tao còn muốn tố cáo chúng mày tội đánh lén cảnh sát đây! Còn nhớ lúc nãy tao nói ai không? lập tức cút khói đây cho tao! Vĩnh viễn không được xuất hiện trước mặt tao nếu không chúng mày sẽ biết thế nào là hối hận đấy!
Lâm Khai Thái lùi nhanh hơn cả Đỗ Long tiến, y chỉ vào Đỗ Long, lại gật đầu với Kỷ Quân San nói:
- Được, tao nhớ mật chúng mày. Kỷ Quân San, hãy chờ đấy, đùng có mơ mà thoát khỏi tay tao!
Đồ Long lạnh lùng, hắn một bước tiến đến trước mặt Lâm Khai Thái, Lâm Khai Thái hoảng hốt suýt chút nữa thi ngã. Đỗ Long bất ngờ túm cổ áo của y, lôi lên sát mặt mình, khoảng cách không đến 5cm, cặp mắt Đỗ Long trừng trừng nhìn vào mắt Lâm Khai Thái, hung dữ nói:
- Sau này chỉ cần mày tiến lại gần bạn gái của tao 3m, tao sẽ khiến mày không bao giờ làm đàn ông được nữa! Đây chỉ lạ lời cảnh cáo nhẹ nhàng thôi!
Nói xong Đỗ Long chắp tay phải thành hình hoa mai, đánh mạnh vào đầu gối, một số chỗ vùng dưới rốn trái, Lâm Khai Thái bỗng cảm thấy của quỷ giữa vùng bụng và hai chân cùng tê cứng đến nỗi mất đi cảm giác. Lâm Khai Thái còn tưởng là Đỗ Long đã phế bỏ của quý của y đi thật rồi, y bỗng kêu lên thảm thiết.
Còi cảnh sát từ xa tiến lại gần, tốc độ rất nhanh, hai chiếc xe cảnh sát có mặt ờ cổng bệnh viện, vẫn chưa kịp dừng hẳn, mấy cảnh sát đã nháy xuống, tiến về phía Đỗ Long, đồng thời quát lớn:
- Giơ tay lên! Chúng tôi là cảnh sát!
Danh sách chương