Đang lúc chơi vui vẻ thì Kỷ Quân San lại cần phải về nhà. Hai người đều cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh. Khi đến gần nhà Kỷ Quân San hai người lưu luyến không rời một thời gian rất lâu.
Đỗ Long nói:
- Đã mười giờ rưỡi rồi, em mau về đi, sau này có thời gian chúng ta lại đi chơi tiếp. Nửa tiếng sau anh sẽ gọi điện thoại cho em.
- Ừ … Em đợi anh!
Kỷ Quân San nhanh như chớp hôn một cái lên má Đỗ Long rồi lại chạy như bay về nhà.
Đỗ Long sờ sờ lên gò má, khuôn mặt lộ ra vẻ mỉm cười. Từ lần hôn cô ấy thành công tới giờ, mối quan hệ giữa hắn và Kỷ Quân San có thể nói đã đạt được bước tiến vượt bậc. Đỗ Long giờ đã hy vọng có thể tiến xa hơn nữa.
Đỗ Long nhanh chóng về nhà. Trước tiên hắn gọi điện thoại đi nhưng không phải cho Kỷ Quân San, cô ấy hiện giờ chắc đang tắm. Vì thế hắn gọi điện thoại cho Mã Quang Minh trước.
Đỗ Long hỏi:
- Chú Mã, tình hình bên đó thế nào rồi? Mã Quang Minh trầm giọng, lời nói có chút mệt mỏi:
- Vẫn tốt! Rất nhiều việc cuối cùng cũng đã đi vào nề nếp. Ngoài tình hình rắc rối về quyền sở hữu mỏ than khó giải quyết, thì việc bắt giữ một số người, hay cách chức một số quan chức khiến dân chúng căm phẫn về cơ bản cũng chỉ giải quyết được tới bước này. Tình hình bên phía cậu sao rồi? Số súng kia tới bao giờ mới được giám định xong ?
Đỗ long nói:
- Phòng Kỹ thuật Điều tra nói cần hai đến ba ngày. Sớm ngày mai cháu sẽ tới thúc giục họ. Điều quan trọng hơn hết chính là tìm ra khẩu súng của tên giết người, viên đạn hẳn là đã được đưa tới phòng Kỹ thuật Điều tra rồi?
Mã Quang Minh nói:
- Sớm đã được đưa tới rồi! Tuy nhiên người của phòng Kỹ thuật Điều tra vẫn đang bận điều tra dấu vân tay trên khẩu sung. Ngày mai cậu qua đó xem xét tình hình một chút, hy vọng có thể nhanh chóng kết thúc vụ này.
Đỗ Long trả lời vâng một tiếng, Mã Quang Minh gác điện thoại. Đỗ Long tắm rửa thật nhanh, sau đó leo lên giường vui vẻ “ nấu cháo” điện thoại cùng Kỷ Quân San.
Tám giờ sáng hôm sau, Đỗ Long sau khi ăn sáng xong liền lái chiếc xe tải đi tới phòng Kỹ thuật Điều tra Cục Công an thành phố. Sau khi đăng ký thăm hỏi, Đỗ Long đi tới phòng kiểm nghiệm dấu vết súng đạn nhưng không ngờ bên trong không có một ai.
Đỗ Long đợi năm phút sau mới thấy người đẹp băng giá Nhạc Băng Phong cùng nghiên cứu viên Tiểu Lư từ bên ngoài đi tới.
Đỗ Long cảm thấy hai người này tinh thần khoan khoái, không giống như người vừa thức đêm xong, hắn không khỏi oán hận nói:
- Hai người đẹp, chẳng phải mọi người nên thức suốt đêm giúp tôi giám định khẩu súng này sao? Vụ án này thực sự rất gấp!
Nhạc Băng Phong vừa nhìn thấy Đỗ Long sắc mặt liền lạnh xuống, đến liếc nhìn Đỗ Long cô ta cũng chẳng thèm nhìn, đi thẳng vào phòng kiểm nghiệm dấu vết súng đạn. Tiểu Lư lại không có được thần khí tốt như vậy, thở hổn hển nói với Đỗ Long:
- Anh là người thế nào vậy? Vì vụ án của anh mà chúng tôi đã bận tới chóng mày chóng mặt rồi. Chẳng lẽ anh không định cho chúng tôi ăn uống gì sao, muốn chúng tôi chết đói à?
Đỗ Long nói:
- Các người chẳng giống như thức đêm hôm làm việc tẹo nào. Vậy cô nói cho tôi biết tiến độ công việc tới đâu rồi? Đã được một phần ba chưa?
Tiểu Lư hừ một tiếng rồi nói:
- Tôi dựa vào cái gì mà phải nói cho anh biết? Anh không phải là lãnh đạo của tôi. Tối qua chúng tôi cùng với những người trực ca đêm đã làm việc tới rạng sáng, sau đó sáng sớm lại phải chạy đi giao ca. Phòng Kỹ thuật Điều tra chúng tôi cũng có ba ca đó! Nếu không gặp phải vụ án lớn cần chứng cứ chồng chất như núi thì cũng không khiến chúng tôi mệt chết ấy chứ!
Đỗ Long biết mình đã trách nhầm người ta đành cười ha hả nói:
- Còn nói tôi tính khí nóng nảy, cô còn nóng tính hơn tôi ấy chứ. Tôi chỉ là tùy tiện hỏi, cô làm gì mà kích động vậy?
Tiểu Lư trừng mắt một cái, đang muốn tiếp tục tranh luận với Đỗ Long thì Nhạc Băng Phong ở bên trong nói vọng ra:
- Tiểu Lư, mau trở lại làm việc đi, nói những lời vô dụng kia để làm gì?
Tiểu Lư rất nghe lời Nhạc Băng Phong, hẩy mũi về phía Đỗ Long rồi đi vào phòng. Đỗ Long ở phía sau đuổi theo hỏi:
- Ngày mai sẽ gửi tới ba viên đạn, có thể tiến hành so sánh dấu vết hay không?
Tiểu Lư nói:
- Nhanh nhất cũng phải đến chiều. Anh cho rằng lấy dấu vân tay đơn giản vậy sao? Chúng tôi không đủ người, máy móc cũng thiếu thốn. Anh có năng lực thì kêu lãnh đạo sắp xếp thêm người cho chúng tôi, trang bị thêm nhiều máy móc nữa !
Đỗ Long sờ sờ lên mũi rồi nói:
- Vậy buổi chiều tôi sẽ quay lại.
Nếu không thể trêu vào thì tốt nhất nên tránh đi, vì thế Đỗ Long đi khỏi phòng kiểm nghiệm dấu vết súng đạn. Hắn suy nghĩ một lát rồi quyết định không nên lãng phí thời gian, chẳng phải phòng Hình sự đang có vụ án mới sao? Tới đó xem có thể giúp gì được không !
Sau khi nhận được điện thoại của Đỗ Long, Hoàng Kiệt Hào gọi Đỗ Long trước tiên quay trở về Trung tâm kiểm tra thi thể phòng Công an quận Tây Sơn, anh ta đang ở đó cùng với lão Cảnh nghiên cứu thi thể của vụ án mới.
Vì vậy Đỗ Long liền lái xe tới phòng Công an quận Tây Sơn. Trung tâm kiểm tra thi thể ở tầng ngầm thứ 2, Đỗ Long đỗ xe cẩn thận xong liền đi xuống.
Lão Cảnh vừa trở về sáng nay. Hoàng Kiệt Hào dẫn theo Mạnh Hạo, Lưu Vĩnh An và Thẩm Băng Thanh đang nghe ông ta phân tích tình hình kiểm tra thi thể.
Lão Cảnh và bọn họ chỉ hơi gật đầu ra hiệu cho Đỗ Long, Đỗ Long cũng gật đầu rồi đứng sang một bên, chăm chú nghe, đồng thời cũng tự mình quan sát.
Người chết là một thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi. Cô lặng yên nằm trên bàn khám nghiệm tử thi. Da thịt của cô không hề trắng bệch như những thi thể thông thường, hai má và đôi môi dường như được phủ một loại phấn hồng đẹp đẽ. Cô nằm ở đó tựa hồ như một nàng công chúa ngủ say, chứ không phải là một khối thi thể lạnh băng.
- Trúng độc oxit cacbon?
Đỗ Long liền hỏi:
- Có phải là bị rò rỉ khí gas?
Cảnh Vệ Đông nói:
- Đúng là do trúng độc oxit cacbon, nhưng không phải là do rò rỉ, mà là tự sát. Ít nhất thì trước mắt có thể coi đó là tự sát. Trên người cô ta ngoài các triệu chứng do trúng độc oxit cacbon không có bất kỳ dấu vết hoặc thương tổn ngoài khác. Số liệu hóa nghiệm độc lý vẫn chưa có, vì vậy không thể bỏ qua khả năng mưu sát.
Hoàng Kiệt Hào nói:
- Xem ra chỉ có thể đợi kết quả hóa nghiệm độc lý. Đỗ Long, chuyện của cậu xử lý xong chưa?
Đỗ Long nói:
- Tạm thời không có vấn đề gì, cho nên tôi sang đây xem có thể giúp được gì không. Sếp Hoàng, vụ án này có điểm đáng ngờ không?
Hoàng Kiệt Hào gật gật đầu nói:
- Đúng vậy, có một số điểm đáng nghi ngờ. Một đôi tình nhân trẻ tuổi không hiểu tại sao lại tự sát đã điểm kỳ lạ, điều kỳ lạ hơn nữa là di thư của chàng trai lại do cô gái viết thay. Di thư là đồ vật cá nhân, thông thường sẽ không để người khác làm thay mình, trừ phi bản thân không thể viết được.
Đỗ Long kinh ngạc nói:
- Vẫn còn có người con trai khác? Anh ta chưa chết?
Mạnh Hạo thay mặt đáp:
- Đừng tìm nữa! Anh ta đang nằm trong bệnh viện chưa tỉnh. Triệu chứng trúng độc khá nhẹ nên có thể cứu sống. Cô gái này tử vong khi đang trên đường tới bệnh viện.
Đỗ Long nói:
- Mọi người nghi ngờ người nam kia lập mưu giết hại bạn gái của anh ta? Giết người và tự sát đều có lý do của nó. Tại sao bọn họ lại muốn tìm đến cái chết ?
Thẩm Băng Phong nói:
- Trong di thư nói họ tự sát là do ba mẹ hai gia đình không cho phép bọn họ yêu nhau. Họ năm nay đều lên cấp ba, hai gia đình đều cho rằng nếu bọn họ tiếp tục mối quan hệ qua lại sẽ ảnh hưởng tới việc học, vì vậy đã ép họ chia tay. Điều này đã được hai gia đình chứng thực.
Hỏi như vậy khá mất thời gian. Vì vậy, khi trở về văn phòng đội hình sự, Đỗ Long trực tiếp tới chỗ Hoàng Kiệt Hào xem xét biên bản ghi chép cụ thể hồ sơ vụ án.
Đôi tình nhân trẻ này đều là học sinh lớp mười hai trường cấp ba Thực nghiệm khu Khai Phát quận Tây Sơn thành phố Ngọc Minh, thành tích học tập xuất sắc. Theo như thầy cô trong trường, người thân và bạn bè của họ cho biết, họ đã yêu nhau được nửa năm rồi. Tuy nhiên thầy cô và gia đình không hề biết chuyện này, mãi cho tới thời gian nghỉ hè thì sự việc mới sáng tỏ. Nguyên nhân của sự việc là do giáo viên phát hiện nữ sinh có thành tích đứng thứ nhất thứ nhì trên lớp Đổng Tú Na không tập trung học tập trong thời gian học bù cho kỳ nghỉ, kết quả thi sát hạch không ngờ lại xuống dốc nghiêm trọng. Thông qua nhiều lần tìm hiểu giáo viên biết được họ đang yêu nhau, vì thế lập tức thông báo cho phụ huynh hai bên gia đình. Hai người bọn họ vì thế cũng bị gia đình và nhà trường tìm mọi cách ngăn cản.
Sau khi tựu trường, hai người liền bị phân ra hai lớp khác nhau. Bài vở ở cấp ba rất nhiều, hai người lại bị giám sát nên về căn bản không có cơ hội gần nhau. Vốn cho rằng bọn họ một khi đã phân tâm thì sẽ dần phai nhạt đi chuyện tình cảm kia. Nhưng không ngờ rằng chỉ vài ngày sau khi khai giảng, gia đình cô gái đột nhiên nhận được tin nhắn của con gái nói muốn tự sát, hơn nữa còn nói rõ địa điểm. Gia đình cô gái vội vàng báo cảnh sát. Khi 110 và 120 tới căn phòng cho thuê phát hiện hai người đã bị trúng độc khí gas mức độ nặng. Hai người lập tức được đưa tới bệnh viện cứu chữa, không ngờ Đổng Tú Na cứu chữa vô hiệu đã tử vong ngay trên xe cứu thương.
Nhìn qua đây là một vụ án đôi tình nhân cùng nhau tự sát rất bình thường. Tuy nhiên những cảnh sát hình sự lão luyện vẫn có thể phát hiện ra những khe hở kỳ lạ. Ví dụ như nói di thư của chàng trai tại sao lại do cô gái viết hộ? Hai người cùng tự sát, vậy tại sao mức độ trúng độc oxit cacbon của chàng trai lại thấp hơn nhiều so với cô gái? Căn cứ theo khám nghiệp pháp y, thời gian cô gái bắt đầu trúng độc và thời gian gửi tin nhắn cách nhau không lâu. Như vậy có thể khẳng định tin nhắn đã được mặc định thời gian trước để điện thoại tự gửi đi. Nếu như cô gái một lòng muốn chết, vậy tại sao không cài đặt thời gian lâu một chút?
Đỗ Long nói:
- Đã mười giờ rưỡi rồi, em mau về đi, sau này có thời gian chúng ta lại đi chơi tiếp. Nửa tiếng sau anh sẽ gọi điện thoại cho em.
- Ừ … Em đợi anh!
Kỷ Quân San nhanh như chớp hôn một cái lên má Đỗ Long rồi lại chạy như bay về nhà.
Đỗ Long sờ sờ lên gò má, khuôn mặt lộ ra vẻ mỉm cười. Từ lần hôn cô ấy thành công tới giờ, mối quan hệ giữa hắn và Kỷ Quân San có thể nói đã đạt được bước tiến vượt bậc. Đỗ Long giờ đã hy vọng có thể tiến xa hơn nữa.
Đỗ Long nhanh chóng về nhà. Trước tiên hắn gọi điện thoại đi nhưng không phải cho Kỷ Quân San, cô ấy hiện giờ chắc đang tắm. Vì thế hắn gọi điện thoại cho Mã Quang Minh trước.
Đỗ Long hỏi:
- Chú Mã, tình hình bên đó thế nào rồi? Mã Quang Minh trầm giọng, lời nói có chút mệt mỏi:
- Vẫn tốt! Rất nhiều việc cuối cùng cũng đã đi vào nề nếp. Ngoài tình hình rắc rối về quyền sở hữu mỏ than khó giải quyết, thì việc bắt giữ một số người, hay cách chức một số quan chức khiến dân chúng căm phẫn về cơ bản cũng chỉ giải quyết được tới bước này. Tình hình bên phía cậu sao rồi? Số súng kia tới bao giờ mới được giám định xong ?
Đỗ long nói:
- Phòng Kỹ thuật Điều tra nói cần hai đến ba ngày. Sớm ngày mai cháu sẽ tới thúc giục họ. Điều quan trọng hơn hết chính là tìm ra khẩu súng của tên giết người, viên đạn hẳn là đã được đưa tới phòng Kỹ thuật Điều tra rồi?
Mã Quang Minh nói:
- Sớm đã được đưa tới rồi! Tuy nhiên người của phòng Kỹ thuật Điều tra vẫn đang bận điều tra dấu vân tay trên khẩu sung. Ngày mai cậu qua đó xem xét tình hình một chút, hy vọng có thể nhanh chóng kết thúc vụ này.
Đỗ Long trả lời vâng một tiếng, Mã Quang Minh gác điện thoại. Đỗ Long tắm rửa thật nhanh, sau đó leo lên giường vui vẻ “ nấu cháo” điện thoại cùng Kỷ Quân San.
Tám giờ sáng hôm sau, Đỗ Long sau khi ăn sáng xong liền lái chiếc xe tải đi tới phòng Kỹ thuật Điều tra Cục Công an thành phố. Sau khi đăng ký thăm hỏi, Đỗ Long đi tới phòng kiểm nghiệm dấu vết súng đạn nhưng không ngờ bên trong không có một ai.
Đỗ Long đợi năm phút sau mới thấy người đẹp băng giá Nhạc Băng Phong cùng nghiên cứu viên Tiểu Lư từ bên ngoài đi tới.
Đỗ Long cảm thấy hai người này tinh thần khoan khoái, không giống như người vừa thức đêm xong, hắn không khỏi oán hận nói:
- Hai người đẹp, chẳng phải mọi người nên thức suốt đêm giúp tôi giám định khẩu súng này sao? Vụ án này thực sự rất gấp!
Nhạc Băng Phong vừa nhìn thấy Đỗ Long sắc mặt liền lạnh xuống, đến liếc nhìn Đỗ Long cô ta cũng chẳng thèm nhìn, đi thẳng vào phòng kiểm nghiệm dấu vết súng đạn. Tiểu Lư lại không có được thần khí tốt như vậy, thở hổn hển nói với Đỗ Long:
- Anh là người thế nào vậy? Vì vụ án của anh mà chúng tôi đã bận tới chóng mày chóng mặt rồi. Chẳng lẽ anh không định cho chúng tôi ăn uống gì sao, muốn chúng tôi chết đói à?
Đỗ Long nói:
- Các người chẳng giống như thức đêm hôm làm việc tẹo nào. Vậy cô nói cho tôi biết tiến độ công việc tới đâu rồi? Đã được một phần ba chưa?
Tiểu Lư hừ một tiếng rồi nói:
- Tôi dựa vào cái gì mà phải nói cho anh biết? Anh không phải là lãnh đạo của tôi. Tối qua chúng tôi cùng với những người trực ca đêm đã làm việc tới rạng sáng, sau đó sáng sớm lại phải chạy đi giao ca. Phòng Kỹ thuật Điều tra chúng tôi cũng có ba ca đó! Nếu không gặp phải vụ án lớn cần chứng cứ chồng chất như núi thì cũng không khiến chúng tôi mệt chết ấy chứ!
Đỗ Long biết mình đã trách nhầm người ta đành cười ha hả nói:
- Còn nói tôi tính khí nóng nảy, cô còn nóng tính hơn tôi ấy chứ. Tôi chỉ là tùy tiện hỏi, cô làm gì mà kích động vậy?
Tiểu Lư trừng mắt một cái, đang muốn tiếp tục tranh luận với Đỗ Long thì Nhạc Băng Phong ở bên trong nói vọng ra:
- Tiểu Lư, mau trở lại làm việc đi, nói những lời vô dụng kia để làm gì?
Tiểu Lư rất nghe lời Nhạc Băng Phong, hẩy mũi về phía Đỗ Long rồi đi vào phòng. Đỗ Long ở phía sau đuổi theo hỏi:
- Ngày mai sẽ gửi tới ba viên đạn, có thể tiến hành so sánh dấu vết hay không?
Tiểu Lư nói:
- Nhanh nhất cũng phải đến chiều. Anh cho rằng lấy dấu vân tay đơn giản vậy sao? Chúng tôi không đủ người, máy móc cũng thiếu thốn. Anh có năng lực thì kêu lãnh đạo sắp xếp thêm người cho chúng tôi, trang bị thêm nhiều máy móc nữa !
Đỗ Long sờ sờ lên mũi rồi nói:
- Vậy buổi chiều tôi sẽ quay lại.
Nếu không thể trêu vào thì tốt nhất nên tránh đi, vì thế Đỗ Long đi khỏi phòng kiểm nghiệm dấu vết súng đạn. Hắn suy nghĩ một lát rồi quyết định không nên lãng phí thời gian, chẳng phải phòng Hình sự đang có vụ án mới sao? Tới đó xem có thể giúp gì được không !
Sau khi nhận được điện thoại của Đỗ Long, Hoàng Kiệt Hào gọi Đỗ Long trước tiên quay trở về Trung tâm kiểm tra thi thể phòng Công an quận Tây Sơn, anh ta đang ở đó cùng với lão Cảnh nghiên cứu thi thể của vụ án mới.
Vì vậy Đỗ Long liền lái xe tới phòng Công an quận Tây Sơn. Trung tâm kiểm tra thi thể ở tầng ngầm thứ 2, Đỗ Long đỗ xe cẩn thận xong liền đi xuống.
Lão Cảnh vừa trở về sáng nay. Hoàng Kiệt Hào dẫn theo Mạnh Hạo, Lưu Vĩnh An và Thẩm Băng Thanh đang nghe ông ta phân tích tình hình kiểm tra thi thể.
Lão Cảnh và bọn họ chỉ hơi gật đầu ra hiệu cho Đỗ Long, Đỗ Long cũng gật đầu rồi đứng sang một bên, chăm chú nghe, đồng thời cũng tự mình quan sát.
Người chết là một thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi. Cô lặng yên nằm trên bàn khám nghiệm tử thi. Da thịt của cô không hề trắng bệch như những thi thể thông thường, hai má và đôi môi dường như được phủ một loại phấn hồng đẹp đẽ. Cô nằm ở đó tựa hồ như một nàng công chúa ngủ say, chứ không phải là một khối thi thể lạnh băng.
- Trúng độc oxit cacbon?
Đỗ Long liền hỏi:
- Có phải là bị rò rỉ khí gas?
Cảnh Vệ Đông nói:
- Đúng là do trúng độc oxit cacbon, nhưng không phải là do rò rỉ, mà là tự sát. Ít nhất thì trước mắt có thể coi đó là tự sát. Trên người cô ta ngoài các triệu chứng do trúng độc oxit cacbon không có bất kỳ dấu vết hoặc thương tổn ngoài khác. Số liệu hóa nghiệm độc lý vẫn chưa có, vì vậy không thể bỏ qua khả năng mưu sát.
Hoàng Kiệt Hào nói:
- Xem ra chỉ có thể đợi kết quả hóa nghiệm độc lý. Đỗ Long, chuyện của cậu xử lý xong chưa?
Đỗ Long nói:
- Tạm thời không có vấn đề gì, cho nên tôi sang đây xem có thể giúp được gì không. Sếp Hoàng, vụ án này có điểm đáng ngờ không?
Hoàng Kiệt Hào gật gật đầu nói:
- Đúng vậy, có một số điểm đáng nghi ngờ. Một đôi tình nhân trẻ tuổi không hiểu tại sao lại tự sát đã điểm kỳ lạ, điều kỳ lạ hơn nữa là di thư của chàng trai lại do cô gái viết thay. Di thư là đồ vật cá nhân, thông thường sẽ không để người khác làm thay mình, trừ phi bản thân không thể viết được.
Đỗ Long kinh ngạc nói:
- Vẫn còn có người con trai khác? Anh ta chưa chết?
Mạnh Hạo thay mặt đáp:
- Đừng tìm nữa! Anh ta đang nằm trong bệnh viện chưa tỉnh. Triệu chứng trúng độc khá nhẹ nên có thể cứu sống. Cô gái này tử vong khi đang trên đường tới bệnh viện.
Đỗ Long nói:
- Mọi người nghi ngờ người nam kia lập mưu giết hại bạn gái của anh ta? Giết người và tự sát đều có lý do của nó. Tại sao bọn họ lại muốn tìm đến cái chết ?
Thẩm Băng Phong nói:
- Trong di thư nói họ tự sát là do ba mẹ hai gia đình không cho phép bọn họ yêu nhau. Họ năm nay đều lên cấp ba, hai gia đình đều cho rằng nếu bọn họ tiếp tục mối quan hệ qua lại sẽ ảnh hưởng tới việc học, vì vậy đã ép họ chia tay. Điều này đã được hai gia đình chứng thực.
Hỏi như vậy khá mất thời gian. Vì vậy, khi trở về văn phòng đội hình sự, Đỗ Long trực tiếp tới chỗ Hoàng Kiệt Hào xem xét biên bản ghi chép cụ thể hồ sơ vụ án.
Đôi tình nhân trẻ này đều là học sinh lớp mười hai trường cấp ba Thực nghiệm khu Khai Phát quận Tây Sơn thành phố Ngọc Minh, thành tích học tập xuất sắc. Theo như thầy cô trong trường, người thân và bạn bè của họ cho biết, họ đã yêu nhau được nửa năm rồi. Tuy nhiên thầy cô và gia đình không hề biết chuyện này, mãi cho tới thời gian nghỉ hè thì sự việc mới sáng tỏ. Nguyên nhân của sự việc là do giáo viên phát hiện nữ sinh có thành tích đứng thứ nhất thứ nhì trên lớp Đổng Tú Na không tập trung học tập trong thời gian học bù cho kỳ nghỉ, kết quả thi sát hạch không ngờ lại xuống dốc nghiêm trọng. Thông qua nhiều lần tìm hiểu giáo viên biết được họ đang yêu nhau, vì thế lập tức thông báo cho phụ huynh hai bên gia đình. Hai người bọn họ vì thế cũng bị gia đình và nhà trường tìm mọi cách ngăn cản.
Sau khi tựu trường, hai người liền bị phân ra hai lớp khác nhau. Bài vở ở cấp ba rất nhiều, hai người lại bị giám sát nên về căn bản không có cơ hội gần nhau. Vốn cho rằng bọn họ một khi đã phân tâm thì sẽ dần phai nhạt đi chuyện tình cảm kia. Nhưng không ngờ rằng chỉ vài ngày sau khi khai giảng, gia đình cô gái đột nhiên nhận được tin nhắn của con gái nói muốn tự sát, hơn nữa còn nói rõ địa điểm. Gia đình cô gái vội vàng báo cảnh sát. Khi 110 và 120 tới căn phòng cho thuê phát hiện hai người đã bị trúng độc khí gas mức độ nặng. Hai người lập tức được đưa tới bệnh viện cứu chữa, không ngờ Đổng Tú Na cứu chữa vô hiệu đã tử vong ngay trên xe cứu thương.
Nhìn qua đây là một vụ án đôi tình nhân cùng nhau tự sát rất bình thường. Tuy nhiên những cảnh sát hình sự lão luyện vẫn có thể phát hiện ra những khe hở kỳ lạ. Ví dụ như nói di thư của chàng trai tại sao lại do cô gái viết hộ? Hai người cùng tự sát, vậy tại sao mức độ trúng độc oxit cacbon của chàng trai lại thấp hơn nhiều so với cô gái? Căn cứ theo khám nghiệp pháp y, thời gian cô gái bắt đầu trúng độc và thời gian gửi tin nhắn cách nhau không lâu. Như vậy có thể khẳng định tin nhắn đã được mặc định thời gian trước để điện thoại tự gửi đi. Nếu như cô gái một lòng muốn chết, vậy tại sao không cài đặt thời gian lâu một chút?
Danh sách chương