Chén canh số 7 - Mười hai
Editor: Bạch Lạc - 20/03/2020
Beta: Lạc Tiếu
Tưởng Trạc biết rằng, nếu bản thân còn một chút lý trí, sẽ không nhặt tư liệu lên.
Nhưng hắn lại nhặt.
Không những nhặt, mà còn nhìn.
Nội dung bên trong làm hắn tức giận đến nỗi ngón tay đều run lên, sau một lúc lâu, Tưởng Trạc nhàu nát tư liệu trong tay, "Tra! Điều tra cho ta xem là ai! Nhanh lên!"
Hắn muốn băm kẻ đó thành từng khúc! "Hội sở kia cũng không cần để lại, những người biết được sự tình của Viện Nhi, làm cho bọn họ không thể mở miệng!"
May mà đôi khi tiểu gia hoả Mặc Trạch này vẫn đáng tin, những người được nó nhắc tới trong tài liệu đều không phải hạng tốt lành gì, thậm chí còn có những kẻ từng phạm tội nhưng nhờ kẽ hở của pháp luật mà vẫn nhởn nhơ ngoài xã hội.
Tưởng gia xử lý bọn chúng cũng coi như vì dân trừ hại. Mà cái gọi là thanh danh kia, khi còn sống nàng đã chẳng quan tâm, huống chi giờ phút này, nàng chẳng còn là "người".
Đối với Thanh Hoan, không có gì quan trọng hơn việc có thể sống sung sướng, tự do tự tại.
Sau khi phát tiết xong, Tưởng Trạc cũng bình tĩnh trở lại. Tưởng Khiêm thấy hắn muốn lên lầu, lại hỏi: "Ba, ba định làm gì?"
"Làm việc ta đã sớm muốn làm." Tưởng Trạc nói. "Nói rõ chân tướng cho con bé."
Cái gọi là "chân tướng" chính là nguyên nhân nhận nuôi Viện Nhi, cùng với việc vì sao nhiều năm như vậy thân thể của nàng vẫn luôn không tốt, kể cả chuyện liên quan tới Tưởng Uyển Nhi.
Sau nửa giờ, mặc kệ lời nói diễn cảm cùng tình cảm của Tưởng Trạc phong phú ra sao, Thanh Hoan cũng không cẩn thận nghe. Hiện tại thân phận nàng là giả mất trí nhớ, Tưởng Trạc nói ra hết thảy mọi chuyện, nàng cũng không thèm để ý, nhưng nàng có thể nhân dịp đó mà đả kích hắn.
"Trời ạ! Tưởng tiên sinh, cả nhà các người có phải có bệnh hay không?!" Nàng hoàn toàn biểu hiện như chuyện này là chuyện của người xa lạ, không liên quan gì đến mình.
"Dù sao đi nữa thì người ta cũng có cha sinh mẹ dưỡng, con gái nhà mấy người thì là bảo bối, con gái nhà người ta thì không phải sao? Bây giờ xã hội bình đẳng, mỗi người đều có nhân quyền, mấy người dựa vào cái gì mà khi dễ một cô gái nhỏ?"
Nói xong, Thanh Hoan cười nhạo một tiếng. "Thời đại nào rồi, còn buộc người ta học cái gì nữ giới nữ thuần... bộ thật sự cho rằng đây là xã hội phong kiến, hoàng đế cai trị chắc?"
"Dùng một đứa trẻ vô tội làm bia đỡ, chuyện xấu hổ như vậy các người còn không biết xấu hổ nói ra, tôi nghe còn ngượng dùm! Lợi dụng hết giá trị con người ta, lúc này mới nhớ tới việc bồi thường? Làm ơn thức tỉnh đi."
Cái miệng nhỏ xinh đẹp nói một câu lại tiếp một câu, mỗi câu đều vô cùng khắc nghiệt: "Nếu tôi mà là cô ấy, đánh chết tôi cũng không tha thứ cho mấy người!"
"Nếu là con, phải làm sao con mới bằng lòng tha thứ cho ta?" Tưởng Trạc trông mong hỏi.
Thanh Hoan xét thấy thái độ của hắn rất thiệt tình, liền nói: "Chú đưa Tưởng gia cho tôi, tôi liền tha thứ cho chú. Tôi muốn tiền, muốn rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều tiền, chú có sao? Chú có thể cho sao?" Nàng cũng không trông cậy vào câu trả lời của Tưởng Trạc, hỏi xong lập tức nói: "Tôi nói giỡn thôi, chú đi ra ngoài đi, tôi mệt rồi, tôi muốn nghỉ ngơi."
Nói xong lại đẩy Tưởng Trạc, một chút mặt mũi cũng không cho, ánh mắt cũng nói lên một sự thật là: Đi mau đi mau đi mau!
Tưởng Trạc thực buồn bực, lời thật tâm hắn đã nói rồi, nhưng mà cô gái này hoàn toàn không phối hợp. Cuối cùng, không còn cách nào khác, đành phải đi ra ngoài, nếu không phải hắn tránh kịp thời, cánh cửa đã đập trúng mũi rồi!
Thời điểm hắn chuẩn bị rời khỏi, giọng Thanh Hoan từ trong phòng truyền ra: "Khoan khoan! Chú Tưởng! Vừa nãy chú có nhắc tới cái gì Tưởng Uyển Nhi, con gái chú, ngày mai tôi có thể gặp cô ta không?"
Tưởng trạc sửng sốt: "Gặp Uyển Nhi?"
"Có thể gặp hay không, chú trả lời đi."
"Có thể."
Ở trong lòng nam nhân Tưởng gia, Tưởng Uyển Nhi chính là cô gái đáng thương nhất trên đời này... Ách, đương nhiên là trước khi Thanh Hoan xuất hiện.
Về sau, có Thanh Hoan rồi thì Tưởng Uyển Nhi đương nhiên phải lui về vị trí thứ hai. Bởi vậy mới nói, ruột thịt và không ruột thịt dù sao cũng có chênh lệch, người trước mặc kệ như thế nào đều vứt bỏ không được, người sau lại có thể tùy thân phận mà chuyển hóa.
Kỳ thật mười năm trước, thời điểm Tưởng Trạc Tưởng Cẩn để tâm tới Thanh Hoan, bọn họ cũng bắt đầu tìm kiếm người có trái tim phù hợp để có thể thay thế cho trái tim của Tưởng Uyển Nhi. Có thể nói, bọn họ thực ra không muốn lấy đi trái tim của Viện Nhi bé nhỏ nữa, đáng tiếc chuyện này còn không kịp nói ra, người cũng đã mất tích.
Trời xanh không phụ lòng người, Tưởng Cẩn cuối cùng cũng tìm được một trái tim phù hợp, vấn đề duy nhất chính là, dù phù hợp với Tưởng Uyển Nhi cấp mấy đi nữa, nhưng cũng không hoàn mỹ bằng trái tim của Viện Nhi.
Lúc ấy, Tưởng Uyển Nhi đang trong cơn nguy kịch, bác sĩ đã từng nói cô ta sống không quá mười tám tuổi, nếu muốn Tưởng Uyển Nhi tiếp tục sống sót, nhất định phải làm phẫu thuật thay tim.
Không nói tới chuyện Thanh Hoan không ở đây, nếu lúc đó phải lấy đi trái tim của nàng, Tưởng Trạc Tưởng Cẩn cũng không nỡ. Vì vậy, trong tình huống khẩn cấp, Tưởng Trạc ký tên đồng ý giải phẫu, Tưởng Uyển Nhi cũng đã bắt đầu tiến hành phẫu thuật rồi.
Kết quả phẫu thuật rất thành công, tuy rằng cơ thể có chút bài xích, nhưng cũng không quá nghiêm trọng. Tưởng Uyển Nhi cũng nhờ vậy mà vượt qua năm năm khỏe mạnh nhất trong cuộc đời.
Năm năm này, cô lấy thân phận tiểu thư chân chính của Tưởng gia quang minh chính đại xuất hiện trước mặt mọi người. Ngẫu nhiên cũng sẽ có người ở bên tai Tưởng Uyển Nhi nhắc tới Thanh Hoan, cô liền ra vẻ không ngại nói rằng người kia chỉ là giả, chỉ là thế thân của tiểu thư chân chính là cô mà thôi.
Nhưng tới năm thứ sáu, hết thảy mọi việc không còn như trước nữa. Cơ thể của Tưởng Uyển Nhi bắt đầu thường xuyên xuất hiện phản ứng bài xích, hơn nữa còn ngày càng nghiêm trọng hơn. Lúc ban đầu, cô chỉ là không thể chạy nhảy. Sau này, dần dần phát triển tới mức Tưởng Uyển Nhi chỉ có thể nằm ở trên giường bệnh, đeo mặt nạ dưỡng khí để duy trì sinh mệnh!
Cô không muốn chết...
Cô còn sống không đến ba mươi tuổi, cô không muốn chết!
Nhưng mà còn ai có thể cứu mình đây? Đáy lòng Tưởng Uyển Nhi tuyệt vọng nhủ thầm.
Thanh Hoan lại xuất hiện ở trước mặt cô khiến Tưởng Uyển Nhi lại thấy được niềm hy vọng mới. Cô nằm trên giường bệnh, mở to mắt đầy khiếp sợ, nghe Tưởng Cẩn giới thiệu người trước mặt.
Cái gì mà... Đây là Viện Nhi?
Viện Nhi không chết? Sao có thể!
Con nhỏ kia vậy mà vẫn còn sống, lại còn có thể sống khỏe mạnh, khoái hoạt vui sướng, hiện tại lại trở về Tưởng gia?!
Chẳng lẽ, bởi vì nó biết mình sắp chết, cho nên nó lại quay về tới cướp đi đồ vật của mình sao?!
Không có khả năng! Cho dù Tưởng Uyển Nhi cô phải chết, cô cũng là tiểu thư duy nhất của nhà họ Tưởng!
Nhìn Thanh Hoan, trong lòng Tưởng Uyển Nhi chợt lóe linh quang. Có lẽ... Thanh Hoan trở về cũng không phải chuyện xấu. Cô ta nhớ đến trước kia, anh ba nói rằng trái tim của Thanh Hoan là trái tim phù hợp với mình đến 80%, trái tim hiện tại cô sử dụng chỉ phù hợp có 60%.
Nếu giờ phẫu thuật đổi lại thành trái tim của con nhỏ này, đổi thành trái tim phù hợp đến 80% kia, có phải mình có thể hoàn toàn bình phục hay không?!
Trong lòng mừng như điên, nhưng vì Tưởng Cẩn vẫn ở đây, Tưởng Uyển Nhi ép mình chảy ra nước mắt. Cô ta ôn nhu nhìn Thanh Hoan, kéo mặt nạ dưỡng khí từ miệng xuống, nhẹ giọng nói: "Em, em không có việc gì... Chị, chị cũng an tâm... Em... em... em mấy năm nay... Có, có khỏe không..."
Thanh Hoan cười tủm tỉm nhìn thiếu nữ trên giường bệnh: "Còn tốt."
Hai chữ vô cùng đơn giản này làm Tưởng Cẩn nhớ tới sự tình nàng đã phải trải qua, tay hắn nắm chặt lại, không nói gì.
Tưởng Uyển Nhi không chú ý tới điều đó, mở miệng ôn nhu thỉnh cầu: "Chị... Chị có thể nói... Nói, nói chuyện riêng... Với, với em vài câu không..."
Thanh Hoan không tỏ ý kiến.
Nếu nàng đã đồng ý, Tưởng Cẩn đương nhiên không có ý kiến gì, vì vậy, sau khi hắn rời khỏi, trong phòng bệnh cũng chỉ có hai người là Thanh Hoan cùng Tưởng Uyển Nhi.
Tưởng Uyển Nhi nằm ở trên giường bệnh, nước mắt trong suốt chậm rãi chảy xuống từ khóe mắt, một vẻ đẹp tuyệt mỹ mà thê lương. "Viện, Viện Nhi..., năm đó đuổi em đi... là, là chị không tốt... Chị, chị không nên... không nên làm như vậy......"
"Nhưng chị đã làm như vậy đó thôi." Đều đã là chuyện xảy ra nhiều năm rồi, nói tới làm gì? "Chị muốn tôi ở lại là muốn nói cái gì?"
"Chị muốn sống..." Tưởng Uyển Nhi nghe một đằng trả lời một nẻo, cô ta trợn tròn mắt nhìn bức tường trắng tinh đến xuất thần.
Tưởng Uyển Nhi đã không còn nhớ rõ mình ở chỗ này đã bao lâu, ngày qua ngày, năm sang năm, cũng chỉ có thể nằm ở trên giường, ghim kim, rút máu, truyền nước biển, đeo mặt nạ dưỡng khí... Thỉnh thoảng bị đẩy vào phòng cấp cứu, tu bổ lại trái tim đã vỡ nát.
Vì sao có một thân thể khỏe mạnh lại khó như vậy?
"Chị muốn... ngắm nhìn bầu trời bên ngoài, muốn nghe tiếng chim, muốn... hóng gió, chị... muốn cùng các anh trai thả diều... Đi xem các em nhỏ... hát tốp ca... Chị, chị thật sự rất muốn sống!"
Ai, vậy mà cô ta có thể nói chuyện không ngừng đứt quãng một cách lưu loát, đúng là thần kỳ.
【 Mạch não của chủ nhân đôi khi cũng rất kỳ diệu 】Mặc Trạch đáp lời.
"Chị còn chưa sống... đến ba mươi tuổi nữa... Sao ông trời sao lại tàn nhẫn như vậy... sao lại... muốn đoạt đi sinh mệnh của chị, chị vô tội đến nhường nào, chị... đã làm gì sai? Vì cái, cái gì... mà đối với chị như vậy?"
Nghe vậy, Thanh Hoan nhìn cô ta một cách kỳ quái, sinh lão bệnh tử chính là lẽ thường tình. Thân thể đời này của Tưởng Uyển Nhi không tốt, tất nhiên là kết quả của việc cô ta đã làm ở kiếp trước, cần gì phải oán trời trách đất?
Cho dù hôm nay cô ta không chết, sau đó sống thêm vài thập niên, không lẽ cũng không muốn chết hay sao, lúc đó lại muốn tìm ai chết thay?
【 Chủ nhân, ý tưởng của bạch liên hoa, người thường không hiểu được đâu. Ta dám cam đoan, câu tiếp theo cô ta sẽ đi vào vấn đề chính! 】 Mặc Trạch lòng đầy căm phẫn nói.
Thanh Hoan giật mình muốn hỏi vấn đề chính là gì, Tưởng Uyển Nhi đã lắp bắp mà mở miệng, "Viện Nhi... Em, em sẽ... sẽ cứu, cứu... chị sao?"
"Cứu chị?" Thanh Hoan kỳ quái hỏi. "Tôi làm sao cứu chị?"
"Nếu như em chịu đổi tim cho chị..." Thì chị đây có thể sống sót!
Nhưng mà không phải ta đã chết rồi sao? Thanh Hoan nghĩ.
Trước kia, nàng cũng không hiểu về thế giới này, nhưng mười năm qua đi, nàng đã hiểu biết triệt để có được không? Nàng còn hiểu rất nhiều từ ngữ mạng nữa kìa!
"Có phải chị đã quên, chị còn lớn hơn tôi hai tuổi? Vừa rồi Tưởng Cẩn đã nói với tôi, chị lớn hơn tôi, sao chị lại không biết xấu hổ mà đi đòi trái tim của tôi? Chị với tôi không thân cũng chẳng quen, dựa vào cái gì muốn tôi lấy tim mình đổi cho chị, sau đó mình đi tìm chết?"
Tưởng Uyển Nhi nói: "Em là do Tưởng gia nuôi dưỡng, em......"
"Lại không phải chị nuôi tôi." Thanh Hoan trợn mắt.
Nàng phát hiện gần đây mình thật sự thích trợn trắng mắt, thật là thói quen xấu, phải nhân lúc còn sớm bỏ mới được. Bất quá hôm nay ở trước mặt Tưởng Uyển Nhi thì tùy tiện đi. "Hơn nữa, tôi còn chưa có thừa nhận tôi là người nhà của các người." Nàng không có phúc phận này.
Tưởng Uyển Nhi quýnh lên, Thanh Hoan là hy vọng sống sót duy nhất của cô ta, cô ta quyết không để mất, quyết không thể!
Editor: Bạch Lạc - 20/03/2020
Beta: Lạc Tiếu
Tưởng Trạc biết rằng, nếu bản thân còn một chút lý trí, sẽ không nhặt tư liệu lên.
Nhưng hắn lại nhặt.
Không những nhặt, mà còn nhìn.
Nội dung bên trong làm hắn tức giận đến nỗi ngón tay đều run lên, sau một lúc lâu, Tưởng Trạc nhàu nát tư liệu trong tay, "Tra! Điều tra cho ta xem là ai! Nhanh lên!"
Hắn muốn băm kẻ đó thành từng khúc! "Hội sở kia cũng không cần để lại, những người biết được sự tình của Viện Nhi, làm cho bọn họ không thể mở miệng!"
May mà đôi khi tiểu gia hoả Mặc Trạch này vẫn đáng tin, những người được nó nhắc tới trong tài liệu đều không phải hạng tốt lành gì, thậm chí còn có những kẻ từng phạm tội nhưng nhờ kẽ hở của pháp luật mà vẫn nhởn nhơ ngoài xã hội.
Tưởng gia xử lý bọn chúng cũng coi như vì dân trừ hại. Mà cái gọi là thanh danh kia, khi còn sống nàng đã chẳng quan tâm, huống chi giờ phút này, nàng chẳng còn là "người".
Đối với Thanh Hoan, không có gì quan trọng hơn việc có thể sống sung sướng, tự do tự tại.
Sau khi phát tiết xong, Tưởng Trạc cũng bình tĩnh trở lại. Tưởng Khiêm thấy hắn muốn lên lầu, lại hỏi: "Ba, ba định làm gì?"
"Làm việc ta đã sớm muốn làm." Tưởng Trạc nói. "Nói rõ chân tướng cho con bé."
Cái gọi là "chân tướng" chính là nguyên nhân nhận nuôi Viện Nhi, cùng với việc vì sao nhiều năm như vậy thân thể của nàng vẫn luôn không tốt, kể cả chuyện liên quan tới Tưởng Uyển Nhi.
Sau nửa giờ, mặc kệ lời nói diễn cảm cùng tình cảm của Tưởng Trạc phong phú ra sao, Thanh Hoan cũng không cẩn thận nghe. Hiện tại thân phận nàng là giả mất trí nhớ, Tưởng Trạc nói ra hết thảy mọi chuyện, nàng cũng không thèm để ý, nhưng nàng có thể nhân dịp đó mà đả kích hắn.
"Trời ạ! Tưởng tiên sinh, cả nhà các người có phải có bệnh hay không?!" Nàng hoàn toàn biểu hiện như chuyện này là chuyện của người xa lạ, không liên quan gì đến mình.
"Dù sao đi nữa thì người ta cũng có cha sinh mẹ dưỡng, con gái nhà mấy người thì là bảo bối, con gái nhà người ta thì không phải sao? Bây giờ xã hội bình đẳng, mỗi người đều có nhân quyền, mấy người dựa vào cái gì mà khi dễ một cô gái nhỏ?"
Nói xong, Thanh Hoan cười nhạo một tiếng. "Thời đại nào rồi, còn buộc người ta học cái gì nữ giới nữ thuần... bộ thật sự cho rằng đây là xã hội phong kiến, hoàng đế cai trị chắc?"
"Dùng một đứa trẻ vô tội làm bia đỡ, chuyện xấu hổ như vậy các người còn không biết xấu hổ nói ra, tôi nghe còn ngượng dùm! Lợi dụng hết giá trị con người ta, lúc này mới nhớ tới việc bồi thường? Làm ơn thức tỉnh đi."
Cái miệng nhỏ xinh đẹp nói một câu lại tiếp một câu, mỗi câu đều vô cùng khắc nghiệt: "Nếu tôi mà là cô ấy, đánh chết tôi cũng không tha thứ cho mấy người!"
"Nếu là con, phải làm sao con mới bằng lòng tha thứ cho ta?" Tưởng Trạc trông mong hỏi.
Thanh Hoan xét thấy thái độ của hắn rất thiệt tình, liền nói: "Chú đưa Tưởng gia cho tôi, tôi liền tha thứ cho chú. Tôi muốn tiền, muốn rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều tiền, chú có sao? Chú có thể cho sao?" Nàng cũng không trông cậy vào câu trả lời của Tưởng Trạc, hỏi xong lập tức nói: "Tôi nói giỡn thôi, chú đi ra ngoài đi, tôi mệt rồi, tôi muốn nghỉ ngơi."
Nói xong lại đẩy Tưởng Trạc, một chút mặt mũi cũng không cho, ánh mắt cũng nói lên một sự thật là: Đi mau đi mau đi mau!
Tưởng Trạc thực buồn bực, lời thật tâm hắn đã nói rồi, nhưng mà cô gái này hoàn toàn không phối hợp. Cuối cùng, không còn cách nào khác, đành phải đi ra ngoài, nếu không phải hắn tránh kịp thời, cánh cửa đã đập trúng mũi rồi!
Thời điểm hắn chuẩn bị rời khỏi, giọng Thanh Hoan từ trong phòng truyền ra: "Khoan khoan! Chú Tưởng! Vừa nãy chú có nhắc tới cái gì Tưởng Uyển Nhi, con gái chú, ngày mai tôi có thể gặp cô ta không?"
Tưởng trạc sửng sốt: "Gặp Uyển Nhi?"
"Có thể gặp hay không, chú trả lời đi."
"Có thể."
Ở trong lòng nam nhân Tưởng gia, Tưởng Uyển Nhi chính là cô gái đáng thương nhất trên đời này... Ách, đương nhiên là trước khi Thanh Hoan xuất hiện.
Về sau, có Thanh Hoan rồi thì Tưởng Uyển Nhi đương nhiên phải lui về vị trí thứ hai. Bởi vậy mới nói, ruột thịt và không ruột thịt dù sao cũng có chênh lệch, người trước mặc kệ như thế nào đều vứt bỏ không được, người sau lại có thể tùy thân phận mà chuyển hóa.
Kỳ thật mười năm trước, thời điểm Tưởng Trạc Tưởng Cẩn để tâm tới Thanh Hoan, bọn họ cũng bắt đầu tìm kiếm người có trái tim phù hợp để có thể thay thế cho trái tim của Tưởng Uyển Nhi. Có thể nói, bọn họ thực ra không muốn lấy đi trái tim của Viện Nhi bé nhỏ nữa, đáng tiếc chuyện này còn không kịp nói ra, người cũng đã mất tích.
Trời xanh không phụ lòng người, Tưởng Cẩn cuối cùng cũng tìm được một trái tim phù hợp, vấn đề duy nhất chính là, dù phù hợp với Tưởng Uyển Nhi cấp mấy đi nữa, nhưng cũng không hoàn mỹ bằng trái tim của Viện Nhi.
Lúc ấy, Tưởng Uyển Nhi đang trong cơn nguy kịch, bác sĩ đã từng nói cô ta sống không quá mười tám tuổi, nếu muốn Tưởng Uyển Nhi tiếp tục sống sót, nhất định phải làm phẫu thuật thay tim.
Không nói tới chuyện Thanh Hoan không ở đây, nếu lúc đó phải lấy đi trái tim của nàng, Tưởng Trạc Tưởng Cẩn cũng không nỡ. Vì vậy, trong tình huống khẩn cấp, Tưởng Trạc ký tên đồng ý giải phẫu, Tưởng Uyển Nhi cũng đã bắt đầu tiến hành phẫu thuật rồi.
Kết quả phẫu thuật rất thành công, tuy rằng cơ thể có chút bài xích, nhưng cũng không quá nghiêm trọng. Tưởng Uyển Nhi cũng nhờ vậy mà vượt qua năm năm khỏe mạnh nhất trong cuộc đời.
Năm năm này, cô lấy thân phận tiểu thư chân chính của Tưởng gia quang minh chính đại xuất hiện trước mặt mọi người. Ngẫu nhiên cũng sẽ có người ở bên tai Tưởng Uyển Nhi nhắc tới Thanh Hoan, cô liền ra vẻ không ngại nói rằng người kia chỉ là giả, chỉ là thế thân của tiểu thư chân chính là cô mà thôi.
Nhưng tới năm thứ sáu, hết thảy mọi việc không còn như trước nữa. Cơ thể của Tưởng Uyển Nhi bắt đầu thường xuyên xuất hiện phản ứng bài xích, hơn nữa còn ngày càng nghiêm trọng hơn. Lúc ban đầu, cô chỉ là không thể chạy nhảy. Sau này, dần dần phát triển tới mức Tưởng Uyển Nhi chỉ có thể nằm ở trên giường bệnh, đeo mặt nạ dưỡng khí để duy trì sinh mệnh!
Cô không muốn chết...
Cô còn sống không đến ba mươi tuổi, cô không muốn chết!
Nhưng mà còn ai có thể cứu mình đây? Đáy lòng Tưởng Uyển Nhi tuyệt vọng nhủ thầm.
Thanh Hoan lại xuất hiện ở trước mặt cô khiến Tưởng Uyển Nhi lại thấy được niềm hy vọng mới. Cô nằm trên giường bệnh, mở to mắt đầy khiếp sợ, nghe Tưởng Cẩn giới thiệu người trước mặt.
Cái gì mà... Đây là Viện Nhi?
Viện Nhi không chết? Sao có thể!
Con nhỏ kia vậy mà vẫn còn sống, lại còn có thể sống khỏe mạnh, khoái hoạt vui sướng, hiện tại lại trở về Tưởng gia?!
Chẳng lẽ, bởi vì nó biết mình sắp chết, cho nên nó lại quay về tới cướp đi đồ vật của mình sao?!
Không có khả năng! Cho dù Tưởng Uyển Nhi cô phải chết, cô cũng là tiểu thư duy nhất của nhà họ Tưởng!
Nhìn Thanh Hoan, trong lòng Tưởng Uyển Nhi chợt lóe linh quang. Có lẽ... Thanh Hoan trở về cũng không phải chuyện xấu. Cô ta nhớ đến trước kia, anh ba nói rằng trái tim của Thanh Hoan là trái tim phù hợp với mình đến 80%, trái tim hiện tại cô sử dụng chỉ phù hợp có 60%.
Nếu giờ phẫu thuật đổi lại thành trái tim của con nhỏ này, đổi thành trái tim phù hợp đến 80% kia, có phải mình có thể hoàn toàn bình phục hay không?!
Trong lòng mừng như điên, nhưng vì Tưởng Cẩn vẫn ở đây, Tưởng Uyển Nhi ép mình chảy ra nước mắt. Cô ta ôn nhu nhìn Thanh Hoan, kéo mặt nạ dưỡng khí từ miệng xuống, nhẹ giọng nói: "Em, em không có việc gì... Chị, chị cũng an tâm... Em... em... em mấy năm nay... Có, có khỏe không..."
Thanh Hoan cười tủm tỉm nhìn thiếu nữ trên giường bệnh: "Còn tốt."
Hai chữ vô cùng đơn giản này làm Tưởng Cẩn nhớ tới sự tình nàng đã phải trải qua, tay hắn nắm chặt lại, không nói gì.
Tưởng Uyển Nhi không chú ý tới điều đó, mở miệng ôn nhu thỉnh cầu: "Chị... Chị có thể nói... Nói, nói chuyện riêng... Với, với em vài câu không..."
Thanh Hoan không tỏ ý kiến.
Nếu nàng đã đồng ý, Tưởng Cẩn đương nhiên không có ý kiến gì, vì vậy, sau khi hắn rời khỏi, trong phòng bệnh cũng chỉ có hai người là Thanh Hoan cùng Tưởng Uyển Nhi.
Tưởng Uyển Nhi nằm ở trên giường bệnh, nước mắt trong suốt chậm rãi chảy xuống từ khóe mắt, một vẻ đẹp tuyệt mỹ mà thê lương. "Viện, Viện Nhi..., năm đó đuổi em đi... là, là chị không tốt... Chị, chị không nên... không nên làm như vậy......"
"Nhưng chị đã làm như vậy đó thôi." Đều đã là chuyện xảy ra nhiều năm rồi, nói tới làm gì? "Chị muốn tôi ở lại là muốn nói cái gì?"
"Chị muốn sống..." Tưởng Uyển Nhi nghe một đằng trả lời một nẻo, cô ta trợn tròn mắt nhìn bức tường trắng tinh đến xuất thần.
Tưởng Uyển Nhi đã không còn nhớ rõ mình ở chỗ này đã bao lâu, ngày qua ngày, năm sang năm, cũng chỉ có thể nằm ở trên giường, ghim kim, rút máu, truyền nước biển, đeo mặt nạ dưỡng khí... Thỉnh thoảng bị đẩy vào phòng cấp cứu, tu bổ lại trái tim đã vỡ nát.
Vì sao có một thân thể khỏe mạnh lại khó như vậy?
"Chị muốn... ngắm nhìn bầu trời bên ngoài, muốn nghe tiếng chim, muốn... hóng gió, chị... muốn cùng các anh trai thả diều... Đi xem các em nhỏ... hát tốp ca... Chị, chị thật sự rất muốn sống!"
Ai, vậy mà cô ta có thể nói chuyện không ngừng đứt quãng một cách lưu loát, đúng là thần kỳ.
【 Mạch não của chủ nhân đôi khi cũng rất kỳ diệu 】Mặc Trạch đáp lời.
"Chị còn chưa sống... đến ba mươi tuổi nữa... Sao ông trời sao lại tàn nhẫn như vậy... sao lại... muốn đoạt đi sinh mệnh của chị, chị vô tội đến nhường nào, chị... đã làm gì sai? Vì cái, cái gì... mà đối với chị như vậy?"
Nghe vậy, Thanh Hoan nhìn cô ta một cách kỳ quái, sinh lão bệnh tử chính là lẽ thường tình. Thân thể đời này của Tưởng Uyển Nhi không tốt, tất nhiên là kết quả của việc cô ta đã làm ở kiếp trước, cần gì phải oán trời trách đất?
Cho dù hôm nay cô ta không chết, sau đó sống thêm vài thập niên, không lẽ cũng không muốn chết hay sao, lúc đó lại muốn tìm ai chết thay?
【 Chủ nhân, ý tưởng của bạch liên hoa, người thường không hiểu được đâu. Ta dám cam đoan, câu tiếp theo cô ta sẽ đi vào vấn đề chính! 】 Mặc Trạch lòng đầy căm phẫn nói.
Thanh Hoan giật mình muốn hỏi vấn đề chính là gì, Tưởng Uyển Nhi đã lắp bắp mà mở miệng, "Viện Nhi... Em, em sẽ... sẽ cứu, cứu... chị sao?"
"Cứu chị?" Thanh Hoan kỳ quái hỏi. "Tôi làm sao cứu chị?"
"Nếu như em chịu đổi tim cho chị..." Thì chị đây có thể sống sót!
Nhưng mà không phải ta đã chết rồi sao? Thanh Hoan nghĩ.
Trước kia, nàng cũng không hiểu về thế giới này, nhưng mười năm qua đi, nàng đã hiểu biết triệt để có được không? Nàng còn hiểu rất nhiều từ ngữ mạng nữa kìa!
"Có phải chị đã quên, chị còn lớn hơn tôi hai tuổi? Vừa rồi Tưởng Cẩn đã nói với tôi, chị lớn hơn tôi, sao chị lại không biết xấu hổ mà đi đòi trái tim của tôi? Chị với tôi không thân cũng chẳng quen, dựa vào cái gì muốn tôi lấy tim mình đổi cho chị, sau đó mình đi tìm chết?"
Tưởng Uyển Nhi nói: "Em là do Tưởng gia nuôi dưỡng, em......"
"Lại không phải chị nuôi tôi." Thanh Hoan trợn mắt.
Nàng phát hiện gần đây mình thật sự thích trợn trắng mắt, thật là thói quen xấu, phải nhân lúc còn sớm bỏ mới được. Bất quá hôm nay ở trước mặt Tưởng Uyển Nhi thì tùy tiện đi. "Hơn nữa, tôi còn chưa có thừa nhận tôi là người nhà của các người." Nàng không có phúc phận này.
Tưởng Uyển Nhi quýnh lên, Thanh Hoan là hy vọng sống sót duy nhất của cô ta, cô ta quyết không để mất, quyết không thể!
Danh sách chương