Edit: Qiezi

[7]

Bốn giờ chiều, Phàn Nhã ở chỗ hẹn chờ đối phương đến. Có lẽ người này lái xe sang đến, tuy rằng cậu không nhớ đây là hiệu xe gì, nhưng so với mấy chiếc xe khác trên đường, nó có vẻ rất sang trọng

Phàn Nhã ngồi kế bên ghế lái, cúi đầu nhìn chằm chằm di động.

Tông Tĩnh Lê tự mình lái xe tới đón cậu, mỉm cười: “Mới họp xong, cũng không nói chuyện gì nhiều với em, còn để em chờ lâu như vậy.”

“Không sao không sao!” Phàn Nhã luôn miệng nói: “Dù sao em cũng không có gì làm.”

Gặp ngay lúc giờ cao điểm, Tông Tĩnh Lê bị kẹt đèn đỏ. Anh quay đầu nhìn Phàn Nhã: “Em mong được trả bao nhiêu tiền?”

“A?” Phàn Nhã hơi ngây ra: “Em, em không biết…”

“Vậy giá thị trường chỗ em bao nhiêu?”

“Em cũng không biết…”

“Vậy em thiếu bao nhiêu tiền?”

“Không, không biết…”

Tông Tĩnh Lê tức đến bật cười: “Hỏi em ba câu em cứ nói không biết là thế nào? Em như vậy mà còn muốn tìm người bao nuôi, bị bán đi cũng không biết.”

“Đây là lần đầu tiên em làm mà!” Phàn Nhã uất ức nói: “Lần đầu tiên ai mà có kinh nghiệm!”

“Lần đầu tiên?” Tông Tĩnh Lê liếc cậu từ kính chiếu hậu: “Em mới làm?”

“Đúng vậy, tối qua là ngày đi làm đầu tiên.” Phàn Nhã nói: “Ai có thể ngờ lại xảy ra loại chuyện đó! Em còn chưa lấy được một đồng nào!”

Tông Tĩnh Lê không kiềm được tò mò cẩn thận quan sát cậu. Hình người của Phàn Nhã được linh khí trời đất, tinh hoa núi rừng dựng dục thành, đương nhiên là xinh đẹp đáng yêu. Nhưng chủ yếu là gương mặt trong sáng của cậu thật sự khiến Tông Tĩnh Lê hoài nghi cậu bị tụi buôn lậu lừa đi bán thân.

Nhưng nhìn dáng vẻ tức giận của Phàn Nhã cũng rất đáng yêu, Tông Tĩnh Lê lặng lẽ vươn tay nhéo má cậu, sau đó lại nghiêm trang nhìn về phía trước, nhìn chằm chằm trụ đèn đỏ mông lung ở xa xa.

Phàn Nhã bị anh nhéo má cũng không biết phải làm sao, nhưng Tông Tĩnh Lê lại như không có gì xảy ra, tiếp tục trò chuyện: “Trước kia em làm gì? Sao lại đi làm cái việc này? Người nhà em đâu?”

“Em, à…” Trước đây tôi luôn tu luyện, người nhà đều sống trong hồ. Nghe cũng quá kinh khủng rồi, sẽ bị đuổi xuống xe.

“Người nhà em không ở đây, em sống với sư phụ. Sư phụ bỏ em, bây giờ em không có cơm ăn, cũng không có chỗ ở, lại không tìm được việc làm, có người nói em biết làm việc đó có thể kiếm tiền…” Mấy lời này cũng không phải nói dối, Phàn Nhã nghĩ thế.

Quá trong sáng, quá đáng thương, kích thích tình thương của cha của Tông Tĩnh Lê bùng nổ, à không phải, ý muốn bảo vệ. Nếu đây là diễn thì kỹ thuật cũng quá cao siêu rồi, cho nên anh chọn tin tưởng.

Vấn đề là bảo anh ra tay với cậu bé ngây thơ đáng thương này, lương tâm anh hơi cắn rứt.

“Em bao nhiêu tuổi?”

132 tuổi, Phàn Nhã thầm trả lời trong lòng. Nhưng cậu biết rõ không thể nói, suy tư một chút, cậu thử lên tiếng: “Mười… Chín?”

Vẫn may vẫn may, đã trưởng thành rồi. Tông Tĩnh Lê thở hắt một hơi, bao thì bao thôi, coi như là giúp đỡ người nghèo.

“Em biết được bao nuôi là phải làm gì không?” Tông Tĩnh Lê rất lo lắng hỏi.

Đang nghi ngờ năng lực nghiệp vụ của cậu? Nếu cậu nói không biết chẳng phải sẽ bị đuổi xuống xe sao? “Đương nhiên biết!”

[8]

Cậu biết cái đách gì.

Xét thấy Phàn Nhã không nhà để về, Tông kim chủ làm người tốt đến cùng, quyết định để Phàn Nhã đến nhà anh. Căn nhà vốn chỉ có mình anh, dù sao nhà ba tầng có thêm một người cũng không thành vấn đề.

Phàn Nhã vào phòng mà Tông Tĩnh Lê sắp xếp cho cậu rồi lập tức đóng cửa, lấy ra di động, tìm kiếm ‘Được bao nuôi nên làm gì’.

—— “Ăn, mặc, ở, đi lại đều phải cân nhắc, tiền bồi thường nhất định phải rõ ràng. Phí sinh hoạt, ăn, mặc, ở, đi lại nhất định phải rõ ràng. Giá cả sinh con trai, con gái phải rõ ràng. Ngoại trừ việc sinh con, số năm bao nuôi cũng phải rõ ràng.”

—— “Lúc người ta cần thì cậu phải tới, ngoan ngoãn phục tùng, phải có biện pháp bảo vệ bản thân, phải biết dùng biện pháp tránh thai.”

—— “Trả tiền theo thời gian cố định. Không cần lao động, công việc duy nhất chính là lên giường với đàn ông.”

Mấy thứ này là gì đây? Dù sao cậu cũng là nam, cho dù là vịt thì cũng là vịt đực, cho dù là yêu tinh thì cũng là nam yêu tinh, tránh thai thì không cần lo lắng, sinh trai sinh gái thì càng không cần quan tâm. Tổng kết lại thì chính là ngoan ngoãn phục tùng, gọi đến là đến, lên giường với đại gia.

Rất đơn giản mà.

[9]

Biết nội dung công việc, Phàn Nhã hăng hái bừng bừng, tràn đầy nhiệt tình mở cửa.

Thứ đập vào mắt cậu là một cục lông quý phái đi ngang qua, thân thiện chào hỏi với cậu: “Meow meow ——”

“A! ——”

Mẹ nó, mèo kìa!

Tông Tĩnh Lê theo sát phía sau, nghe tiếng thét chói tai của Phàn Nhã thì vội hỏi: “Sao vậy, Meo Meo cào em?”

“Không, không có…” Sợ nó ăn tui.

“Em sợ mèo?”

Nói nhảm, có con chim nào không sợ mèo? Nhưng cậu đột nhiên nhớ ra mấy chữ ‘ngoan ngoãn phục tùng’ mới nhìn thấy lúc nãy, kim chủ thích, tại sao cậu có thể không thích?

“Khụ, không sợ!” Bây giờ cậu không phải vịt, cậu là người, là người thì sao có thể sợ mèo?

Để tỏ lòng yêu thích, Phàn Nhã lấy can đảm, dùng bàn tay cứng ngắc vuốt lông mèo. Meo Meo thì lại dùng đầu dụi dụi tay cậu, Tông Tĩnh Lê mỉm cười: “Nó rất thích em.”

“Ha, ha ha, đúng vậy.”

Nhưng như vậy cũng không làm Phàn Nhã vui vẻ.

Tao lạy mày, đừng thích tao, không có kết quả đâu.

[10]

Đến ban đêm, Phàn Nhã tắm rửa sạch sẽ, sớm trèo lên giường Tông Tĩnh Lê.

Tông Tĩnh Lê còn đang làm việc, điều này khiến Phàn Nhã rất kính nể. Kim chủ đã cố gắng như vậy, cậu có lý do gì mà không nỗ lực chứ!

Cho nên cậu phải nỗ lực từ đâu đây?

Cụ thể phải làm gì đó với kim chủ, cậu cũng biết chút chút, dù sao vịt cũng phải này này nọ nọ. Nhưng hai con người XXOO như thế nào thì cậu không rõ lắm.

Đang định cầm điện thoại tra thử thì cửa phòng bỗng nhiên mở ra.

Tông Tĩnh Lê nhìn Phàn Nhã trên giường mình, nhướng mày: “Sao em lại ở đây?”

“Ngủ với anh. Không phải đã nói bao nuôi rồi sao?”

Tông Tĩnh Lê nhìn vẻ mặt nhiệt tình của cậu bé, tâm tình hơi phức tạp.

Mới ngày đầu đã vội vã làm việc, thật đúng là… Chuyên nghiệp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện