Băng tuyết bao trùm con đường núi trơn trợt, đi xuống còn khó khăn hơn đi lên. Chu Bình và ba người lặn lội gian nan trên đường núi.
Trên đường xuống núi, Chu Bình trước sau nhận được hai cuộc gọi của La Phi. Hồ Tuấn Khải ốm chết làm cho tình hình trên núi có vẻ bộc phát mập mờ và nguy hiểm. Mặc dù trong lòng Chu Bình nóng nảy, nhưng bão tuyết đầy trời để cho anh chỉ có thể kiên nhẫn đợi chờ dưới chân núi. Không biết tại sao, anh có dự cảm không yên lòng, ở đằng kia chùa chiền lẻ loi, càng đáng sợ hơn khi nghĩ chuyện còn tiếp tục phát sinh.
Chu Bình có thể cảm nhận sâu sắc áp lực mà La Phi mang theo vào giờ phút nào. Đồng nghiệp bảy năm, Chu Bình hiểu rất rõ về La Phi, cái chủng loại kia vượt qua tỉnh táo và bền bỉ của người thường, đối với áp lực mạnh như vậy đôi khi phản tác dụng. Lúc này La Phi có thể bộc phát khả năng tiềm tàng cực mạnh.
Từ hai lần trò chuyện mới vừa rồi có thể thấy được một chuyện, đó là La Phi vẫn duy trì được đầu óc tỉnh táo và tác phong vững vàng. Tổng hợp những manh mối có thể biết được ở hiện tại, điều tra cái người tên “Không Vong” này chính là phá giải toàn bộ kết cuộc. La Phi nhạy bén nắm bắt điểm này, mà công việc thực tế, phải do Chu Bình ở dưới chân núi hoàn thành.
Không Vong – Ngô Kiện Phi, sau lưng cái tên này không biết có cất giấu tình tiết gì? Mang theo cái nghi vấn này, Chu Bình hận không thể nhảy một bước lập tức trở về đồn công an, nhưng bước chân anh đang ở trong gió tuyết làm thế nào cũng không bước nhanh chóng được. Chờ đến khi rốt cuộc bọn họn đã về đến, đã là hơn một giờ chiều.
Trong sân dừng lại một chiếc xe khách lạ lẫm, trong phòng có một nhóm khách ồn ào, hình như tụ tập không ít người. Nhưng Chu Bình không để ý trông nom những chuyện này, đi thẳng vào phòng vào việc của mình.
Đang lúc này, cảnh sát Khương Sơn đi từ trong phòng tiếp khách ra nghênh đón, dường như gặp cứu tinh la hét lên: “Đội trưởng Chu, anh đến đây một chút. Mấy người này đang nháo nhào muốn lên núi đấy.”
“Lên núi?” Chu Bình tức giận nhướm mắt, “Cậu cứ để cho bọn họ thử một chút đi. Tôi mới từ sườn núi đi ngược xuống, hiện tại người nào có thể lên được núi, tôi sẽ trải hoa hồng đỏ trên tuyến đường người đó đi xuống!”
Khương Sơn bày ra vẻ mặt vô tội: “Vậy anh tới nói với bọn họ đi, đều là người nhà trong vụ án của anh, náo loạn từ buổi trưa rồi.”
Nghe nói là người thân, Chu Bình cũng không thể không quản. Anh chuyển hướng đi qua, bước nhanh đi tới phòng tiếp khách, trên đường không quên đạp một cước vào cái mông Khương Sơn: “Thằng quỷ nhà cậu, không thể để cho tôi tiết kiệm suy nghĩ một chút, tận tình tìm việc cho tôi không. ”
Khương Sơn làm bộ xoa xoa cái mông, cười ha hả nói: “Cái gì tôi cũng có thể xử lý, vậy tôi không theo đội trưởng nữa sao?”
Nếu như bình thường, Chu Bình nhất định sẽ dựa thế lắm mồm cãi vài câu với Khương Sơn, nhưng hôm nay cũng không rãnh rỗi thế. Anh đi vào phòng tiếp khách, bên trong có ba nam hai nữ mặc đồ bình thường thấy được anh, lập tức xông tới.
“Đồng chí, anh là từ hiện trường xuống sao?” Đi ở đằng trước là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi lập tức mở miệng hỏi, vẻ mặt nóng nảy.

Chu Bình nhìn hai mắt ông ta rồi đánh giá: “Ông là người thân của ai?”
“Không, không phải. Tôi là viện trưởng học viên Mỹ thuật, đây là danh thiếp của tôi.” Người đàn ông vừa nói, móc từ bên trong ra một tấm danh tiếp, rất lễ phép đưa tới.
Chu Bình nhận lấy danh thiếp, phía trên kia viết tên họ của người đàn ông đó: Lăng Vĩnh Sinh. Chu Bình gật đầu một cái, chủ động bắt tay với Lăng Vĩnh Sinh, ánh mắt quét về phía sau ông, hỏi: “Mấy vị này là?”
Lăng Vĩnh Sinh lần lượt giới thiệu mấy người này một lần, hai người đàn ông kia đều là người phụ trách ngành liên quan ở học viện Mỹ Thuật, hai cô gái đi theo lần lượt là vợ Trần Kiện và vợ Hồ Tuấn Khải.
Theo sự giới thiệu của Lăng Vĩnh Sinh, ánh mắt Chu Bình lần lượt nhìn người thân của những người kia, đồng thời mở miệng nói chút lời xã giao: “Tất cả mọi người đứng gấp, sở trưởng của chúng tôi đang ở hiện trường. Công việc tìm kiếm và cứu người cũng đang được tiến hành. Chúng tôi sẽ đem hết toàn bộ lực lượng đảm bảo bất kỳ một công dân nào cũng an toàn.”
“Đúng vậy. Chúng ta cũng đừng thúc ép quá như thế. Người đồng chí này mới từ bên ngoài trở về, trước hết hãy để cho cậu ấy nghỉ ngơi một lát, uống hớp nước nóng.” Một âm thanh dịu dàng truyền đến từ sau lưng mọi người.

Chu Bình sững sờ, trong lòng lại có chút cảm động, anh theo giọng nói nhìn sang, người nói chuyện chính là vợ của Hồ Tuấn Khải.
Vóc dáng của người phụ nữ này không cao, hơn nữa từ khi mới bắt đầu đã đứng ở sau lưng mọi người, Chu Bình cũng không có đặc biệt để ý đến cô, lúc này nhìn kỹ, lại phát hiện cô có một loại khí chất đặc biệt. Dáng vẻ đoán chừng cô hơn ba mươi tuổi, thân hình yếu đuối, mặt trái xoan ưu nhã, là một cô gái xinh đẹp điển hình ở phương Nam, nhưng mặt mày cô mảnh khảnh, lại mơ hồ lộ ra một cỗ cương nghị của người phương Bắc. Ở trong nhóm người cô cũng không phải là người quá thu hút người khác, nhưng mà khi ánh mắt của anh nhìn về phía cô thì trong một khoảng thời gian ngắn không thể rời khỏi người cô.
“Ngược lại thật ra nghỉ ngơi không cần, tâm tình của mọi người thì tôi có thể lý giải được.” Chu Bình nhìn đối phương, đột nhiên cảm thấy có chút xót xa: Người phụ nữ này hoàn toàn chưa biết chồng mình đã vắng mặt tại thế gian này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện