“Thoáng cái chết nhiều người như vậy, cũng chưa tìm được bất kỳ manh mối có giá trị nào sao?” La Phi đưa ra nghi vấn của mình.
“Ở nhà của mỗi người dân trong thôn đều lưu lại dấu hiệu của ‘Thung lũng Chết’, đây chính là manh mối duy nhất.”
“Dấu hiệu ‘Thung lũng Chết’, đó là vật gì?” La Phi nghi ngờ mà hỏi.
“Là một loài thực vật, nói chính xác hơn, đó là một câu thảo dược, loại cỏ này chưa từng có người nào gặp qua. Cậu thanh niên kia nhớ rất rõ ràng, đó chính là loài cây mà một năm trước người tiêu phu kia mang về từ ‘Thung lũng Chết’.”
“Chuyện này có gì đó không đúng?” La Phi không nhịn được nhíu mày một cái, “Một năm này, những thứ thảo dược kia đã sớm khô héo, làm như thế nào mà cậu ta có thể nhận ra được.”
“Bởi vì hình dáng của cây thảo dược này vô cùng đặc biệt.” Thuận Bình giải thích, “Nó có thân cây phình to khác thường, nhưng đầu lại không có lá, thoạt nhìn cứ giống như bị người ta bẻ gãy đầu vậy.”
“‘Thảo dược không đầu’?” La Phi vô ý thức đặt cho nó một cái tên như thế, đồng thời thân thể hơi không thể xê dịch.
“Loại cỏ này xuất hiện tại tất cả các ngôi nhà trong thôn, thậm chí không ít bộ hài cốt trước khi chết tay vẫn nắm chặt nó, cái này tất nhiên làm cho người ta đưa ra đó là nguyên nhân làm cho tất cả mọi người trong thôn đều thiệt mạng. Về sau mọi người đồn đãi, tên tiều phu có thể sống lại từ ‘Thung lũng Chết’, là bởi vì ông ta đã được ác quỷ ở ‘Thung lũng Chết’ nhập vào thân xác. Những ác quỷ này đòi lấy tánh mạng của tất cả người dân trong thôn, chút thảo dược lưu lại đó chính là dấu hiệu của ác quỷ.” Thuận Bình nói xong, quay đầu nhìn Không Tĩnh: “Trụ trì, những thứ con nói, thầy nên nghe nói qua từ lâu rồi chứ?”
Không Tĩnh nghiêm mặt gật đầu: “Không sai, nhưng cuối cùng những thứ này chỉ là truyền thuyết mà thôi. Không Tĩnh đã đến ‘Thung lũng Chết’, nhưng 20 năm qua rồi, không phải chúng ta đều sống rất tốt rồi sao?”
“Nhưng mà thầy không biết, hơn 10 ngày trước Không Tĩnh lại đi đến ‘Thung lũng Chết’ một lần, hơn nữa còn dẫn theo những thứ này trở lại!” Thuận Bình vừa nói, vừa để đồ đang cầm trong tay lên bàn. Đó là một cái gì đó được bọc trong chiếc áo dài màu đen, sau khi mở chiếc áo ra, phơi bày ra một đống cây xanh sáng bóng.
“Mọi người nhìn thấy không?” Sắc mặt Thuận Bình biến thành âm thanh đáng sợ, “Đây chính là dấu hiệu ác quỷ trong truyền thuyết, thảo dược không đầu đến từ ‘Thung lũng Chết’!”
Quả nhiên, thực vật có hình dáng kỳ lạ trước mắt giống ý như Thuận Bình mới vừa miêu tả. Thoạt nhìn thời gian bị bọn họ hái cũng không dài, thảo dược phình to giống như mạng sống đang phát triển. Bởi vì bị cái truyền thuyết kinh khủng kia ảnh hưởng, loại sinh mạng này phát ra ánh sáng tà ác.
“Con... con phát hiện những thứ này ở chỗ nào?” Không Tĩnh nhìn chằm chằm những cây cỏ kia, trong lòng bắt đầu có chút sợ hãi.
“Trong phòng Không Vong. Mới vừa rồi đem thi thể thầy ấy trở về phòng thì phát hiện nó nằm dưới cửa sổ.” Thuận Bình vừa nói, vừa dùng mắt nhìn La Phi.
La Phi hiểu ý tứ của ông ta, gật đầu một cái: “Không sai, ngày hôm qua tôi vào trong phòng khám nghiệm hiện trường, cũng từng thấy qua. Nhưng khi đó tôi còn chưa biết lai lịch của nó và những truyền thuyết đáng sợ kia.”
“Gần đây Không Vong đến ‘Thung lũng Chết’ khi nào, làm sao con có thể biết?” Không Tĩnh hỏi Thuận Bình.
“Một ngày trước khi ông ấy bế quan. Lúc ấy có nhìn thấy thầy ấy ra khỏi chùa vào sáng sớm, đi về phía thung lũng, cho đến buổi chiều mới trở về. Thật ra là con cũng không nghĩ nhiều thế, nhưng mà bây giờ trước sau đều xác minh, nhất định là thầy ấy đi đến ‘Thung lũng Chết’!”
Thuận Bình trả lời xong vấn đề của Không Tĩnh, lại tiếp tục nói lại chuyện kia: “Sau khi Không Vong từ ‘Thung lũng Chết’ trở lại, lập tức nhốt mình ở trong phòng, không bước chân ra khỏi nhà. Đến Thuận Đức đưa cơm cho thầy ấy cũng chỉ đưa đến cửa sổ rồi thôi, không ai có thể thấy được diện mạo thật của thầy ấy. Chính thầy ấy nói là bế quan tu thiền, nhưng tu thiền cần phải như vậy không? Trong lòng con đã sớm nổi lên nghi ngờ rồi, chỉ là ngại thận phận của thầy ấy, nên không tiện can thiệp.”
“Vậy ông cho rằng thầy ấy làm gì trong phòng?” La Phi trầm ngâm hỏi.
“Tôi cũng không biết.” Thuận Bình lắc đầu một cái, nhưng ngay sau đó còn nói: “Tôi đoán có thể đang làm một vu thuật(*) nào đó.”
(*Vu thuật: Phép thuật phù thủy.)
“Vu thuật?” La Phi khó hiểu híp mắt lại.
“Không Vong có nghiên cứu rất chuyên sâu vào những quỷ thần đó.” Thuận Bình giải thích: “Người chết trong núi, thường nhờ thầy ấy về lập đàn báy tế, làm pháp sự.”
La Phi chẳng nói đúng sai “À” một tiếng: “Đây chẳng qua là khu vực thường xuyên có người rơi xuống! Làm sao ông biết rằng một mình ông ấy ở trong phòng làm những chuyện gì?”
“Sao tôi đây có thể suy đoán ra được đương nhiên là có nguyên nhân. Thuận Đức đã từng báo cáo với tôi một vài chuyện: Trong buổi tối trước đó vài ngày, nó đi ra phía sau chùa, nhìn thấy trong căn phòng nhỏ của Không Vong trước kia dấy lên khói mù, sau đó, trong khói mù còn chiếu ra ‘Bóng người không đầu’ kỳ quái.”
“Ở nhà của mỗi người dân trong thôn đều lưu lại dấu hiệu của ‘Thung lũng Chết’, đây chính là manh mối duy nhất.”
“Dấu hiệu ‘Thung lũng Chết’, đó là vật gì?” La Phi nghi ngờ mà hỏi.
“Là một loài thực vật, nói chính xác hơn, đó là một câu thảo dược, loại cỏ này chưa từng có người nào gặp qua. Cậu thanh niên kia nhớ rất rõ ràng, đó chính là loài cây mà một năm trước người tiêu phu kia mang về từ ‘Thung lũng Chết’.”
“Chuyện này có gì đó không đúng?” La Phi không nhịn được nhíu mày một cái, “Một năm này, những thứ thảo dược kia đã sớm khô héo, làm như thế nào mà cậu ta có thể nhận ra được.”
“Bởi vì hình dáng của cây thảo dược này vô cùng đặc biệt.” Thuận Bình giải thích, “Nó có thân cây phình to khác thường, nhưng đầu lại không có lá, thoạt nhìn cứ giống như bị người ta bẻ gãy đầu vậy.”
“‘Thảo dược không đầu’?” La Phi vô ý thức đặt cho nó một cái tên như thế, đồng thời thân thể hơi không thể xê dịch.
“Loại cỏ này xuất hiện tại tất cả các ngôi nhà trong thôn, thậm chí không ít bộ hài cốt trước khi chết tay vẫn nắm chặt nó, cái này tất nhiên làm cho người ta đưa ra đó là nguyên nhân làm cho tất cả mọi người trong thôn đều thiệt mạng. Về sau mọi người đồn đãi, tên tiều phu có thể sống lại từ ‘Thung lũng Chết’, là bởi vì ông ta đã được ác quỷ ở ‘Thung lũng Chết’ nhập vào thân xác. Những ác quỷ này đòi lấy tánh mạng của tất cả người dân trong thôn, chút thảo dược lưu lại đó chính là dấu hiệu của ác quỷ.” Thuận Bình nói xong, quay đầu nhìn Không Tĩnh: “Trụ trì, những thứ con nói, thầy nên nghe nói qua từ lâu rồi chứ?”
Không Tĩnh nghiêm mặt gật đầu: “Không sai, nhưng cuối cùng những thứ này chỉ là truyền thuyết mà thôi. Không Tĩnh đã đến ‘Thung lũng Chết’, nhưng 20 năm qua rồi, không phải chúng ta đều sống rất tốt rồi sao?”
“Nhưng mà thầy không biết, hơn 10 ngày trước Không Tĩnh lại đi đến ‘Thung lũng Chết’ một lần, hơn nữa còn dẫn theo những thứ này trở lại!” Thuận Bình vừa nói, vừa để đồ đang cầm trong tay lên bàn. Đó là một cái gì đó được bọc trong chiếc áo dài màu đen, sau khi mở chiếc áo ra, phơi bày ra một đống cây xanh sáng bóng.
“Mọi người nhìn thấy không?” Sắc mặt Thuận Bình biến thành âm thanh đáng sợ, “Đây chính là dấu hiệu ác quỷ trong truyền thuyết, thảo dược không đầu đến từ ‘Thung lũng Chết’!”
Quả nhiên, thực vật có hình dáng kỳ lạ trước mắt giống ý như Thuận Bình mới vừa miêu tả. Thoạt nhìn thời gian bị bọn họ hái cũng không dài, thảo dược phình to giống như mạng sống đang phát triển. Bởi vì bị cái truyền thuyết kinh khủng kia ảnh hưởng, loại sinh mạng này phát ra ánh sáng tà ác.
“Con... con phát hiện những thứ này ở chỗ nào?” Không Tĩnh nhìn chằm chằm những cây cỏ kia, trong lòng bắt đầu có chút sợ hãi.
“Trong phòng Không Vong. Mới vừa rồi đem thi thể thầy ấy trở về phòng thì phát hiện nó nằm dưới cửa sổ.” Thuận Bình vừa nói, vừa dùng mắt nhìn La Phi.
La Phi hiểu ý tứ của ông ta, gật đầu một cái: “Không sai, ngày hôm qua tôi vào trong phòng khám nghiệm hiện trường, cũng từng thấy qua. Nhưng khi đó tôi còn chưa biết lai lịch của nó và những truyền thuyết đáng sợ kia.”
“Gần đây Không Vong đến ‘Thung lũng Chết’ khi nào, làm sao con có thể biết?” Không Tĩnh hỏi Thuận Bình.
“Một ngày trước khi ông ấy bế quan. Lúc ấy có nhìn thấy thầy ấy ra khỏi chùa vào sáng sớm, đi về phía thung lũng, cho đến buổi chiều mới trở về. Thật ra là con cũng không nghĩ nhiều thế, nhưng mà bây giờ trước sau đều xác minh, nhất định là thầy ấy đi đến ‘Thung lũng Chết’!”
Thuận Bình trả lời xong vấn đề của Không Tĩnh, lại tiếp tục nói lại chuyện kia: “Sau khi Không Vong từ ‘Thung lũng Chết’ trở lại, lập tức nhốt mình ở trong phòng, không bước chân ra khỏi nhà. Đến Thuận Đức đưa cơm cho thầy ấy cũng chỉ đưa đến cửa sổ rồi thôi, không ai có thể thấy được diện mạo thật của thầy ấy. Chính thầy ấy nói là bế quan tu thiền, nhưng tu thiền cần phải như vậy không? Trong lòng con đã sớm nổi lên nghi ngờ rồi, chỉ là ngại thận phận của thầy ấy, nên không tiện can thiệp.”
“Vậy ông cho rằng thầy ấy làm gì trong phòng?” La Phi trầm ngâm hỏi.
“Tôi cũng không biết.” Thuận Bình lắc đầu một cái, nhưng ngay sau đó còn nói: “Tôi đoán có thể đang làm một vu thuật(*) nào đó.”
(*Vu thuật: Phép thuật phù thủy.)
“Vu thuật?” La Phi khó hiểu híp mắt lại.
“Không Vong có nghiên cứu rất chuyên sâu vào những quỷ thần đó.” Thuận Bình giải thích: “Người chết trong núi, thường nhờ thầy ấy về lập đàn báy tế, làm pháp sự.”
La Phi chẳng nói đúng sai “À” một tiếng: “Đây chẳng qua là khu vực thường xuyên có người rơi xuống! Làm sao ông biết rằng một mình ông ấy ở trong phòng làm những chuyện gì?”
“Sao tôi đây có thể suy đoán ra được đương nhiên là có nguyên nhân. Thuận Đức đã từng báo cáo với tôi một vài chuyện: Trong buổi tối trước đó vài ngày, nó đi ra phía sau chùa, nhìn thấy trong căn phòng nhỏ của Không Vong trước kia dấy lên khói mù, sau đó, trong khói mù còn chiếu ra ‘Bóng người không đầu’ kỳ quái.”
Danh sách chương