“Thật là phiền!” Không Tĩnh vội vã đi ra bên ngoài cửa, “Sở trưởng La, con hãy yên tâm, thầy nhất định sẽ gọi bọn họ trở về.”
La Phi cũng đứng lên, bước nhanh vượt qua Không Tĩnh, Thuận Hòa chạy ra đằng trước dẫn đường cho hai người.
Rất nhanh, ba người đi qua chánh điện, đi tới sân sau. Thuận Huệ và hai tiểu hòa thượng đứng ở cửa chùa nhìn bốn phía, bộ dáng do dự không biết quyết định sao, tựa hồ đang chờ đợi cái gì đó.
Thấy Thuận Hòa mang theo Không Tĩnh và La Phi đến, nhóm người Thuận Huệ hiển nhiên có chút ngoài ý muốn. Bọn họ nhanh chóng thảo luận mấy câu, đột nhiên xoải chân ra, chạy lên đường mòn xuống núi.
“Nhanh, mau gọi bọn họ lại, bảo bọn họ đừng chạy!” Không Tĩnh hận không thể bước một bước đến cướp cửa, đuổi theo mấy người nhát gan và mù quáng, nhưng đi đứng không linh hoạt, chỉ có thể bất đắc dĩ trước tiên chạy đi phân phó Thuận Hòa.
Thuận Hòa dùng hết sức lực đuổi theo, đứng ở miệng đường núi lớn tiếng la thét
Nhưng mà đám người Thuận Huệ không ngừng chạy chút nào, ngược lại thì bước chân càng lúc càng nhanh, thậm chí ngay cả đầu cũng không quay trở lại. Bởi vì con đường gập ghềnh trơn trợt khó đi, Thuận Huệ còn té ngã nhào một cái, nhưng mà ông lập tức bò dậy, xem ra so với sự sợ hãi tiếp tục ở lại trên núi, chút đau đớn này không tính là cái gì. Bước chân hai người có chút lảo đảo, có vẻ chật vật không chịu nổi.

Chờ Không Tĩnh thở hổn hển chạy xuống miệng núi, thì ba người Thuận Huệ đã chạy dọc theo đường núi hơn năm mươi mét, mắt thấy là không đuổi kịp.
“Đường núi còn chưa thông, các người đi làm gì!” Không Tĩnh nhìn bóng lưng bọn họ, gấp đến độ dậm chân lao thẳng, nhưng lời ông nói đã không có cách nào truyền tới lỗ tai đám người Thuận Huệ.
“Thôi, để cho bọn họ đi đi.” La Phi ngược lại có chút lạnh nhạt, “Chờ bọn họ phát hiện không xuống được, tự nhiên sẽ trở lại.”
Không Tĩnh lắc đầu bất đắc dĩ: “Cũng chỉ có thể như vậy, haiz, chúng ta trở về thôi…”
“Trụ trì, con có thể trở về phòng không?” Thuận Hòa che ngực hỏi, có thể bởi vì mới vừa rồi chạy tới chạy lui quá nhiều lần, sắc mặt của cậu xem ra không tốt lắm, trong hơi thở lúc nói chuyện cũng biến thành có chút không chân thật.
La Phi ngưng mắt nhìn Thuận Hòa, vẻ mặt thoáng qua một tia khác thường.
“Trước mắt con cũng trở về thôi, chú và trụ trì còn vài lời phải nói.” Anh nói với vị tiểu hòa thượng.
Thuận Hòa đồng ý một tiếng, một thân một mình đi vào trong chùa .
Vẻ mặt La Phi khá nghiêm trọng, đưa mắt nhìn bóng dáng Thuận Hòa biến mất ở sau chánh điện.
“Sở trưởng La, có gì không đúng sao?” Không Tĩnh nhìn thấy chút khác thường.
La Phi nắm cằm của mình, trầm ngâm chốc lát, nói: “Đợi chút nữa phân phó riêng, coi chừng phòng Thuận Hòa, không để cho nó đi ra. Lúc ăn cơm tối, cũng cho người mang đến đưa cậu ta.”

“Tại sao?” Trong lòng Không Tĩnh không nhịn được khẽ ‘lộp bộp’, sinh ra một dự cảm chẳng lành.
“Thầy không có chú ý tới sao? Tình trạng thân thể của cậu ta thật không tốt, mắt cũng đỏ lên một chút.”
“Sở trưởng La, con nói là…” Không Tĩnh biết ý tứ ngầm trong lời nói của La Phi, vừa gấp vừa sợ, giọng nói cũng có chút khẽ phát run.
“Tôi cũng chỉ là dự phòng ngộ nhỡ, tốt nhất là không có chuyện gì.” La Phi nói xong lời trấn an với Không Tĩnh, sau đó thở dài một hơi, nhìn ra được, chính ông cũng mang tâm sự nặng nề.
Không Tĩnh hơi mờ mịt nhìn La Phi: “Vậy nếu như có chuyện gì? Nên làm cái gì?”
La Phi trầm mặc, đây cũng là vấn đề anh đang khổ sở suy nghĩ.
“Chờ cứu viện.” Sau một lúc lâu, rốt cuộc anh cũng mở miệng, nói ra một đáp án như vậy. Ở bên trong ánh mắt Không Tĩnh có chút thất vọng, ông ngẩng đầu nhìn bầu trời mênh mông, ánh mặt trời màu vàng vây trên mặt của ông, mà trong lòng La Phi cũng đang lạnh toát cả người. Có lẽ hiện tại chỉ anh là rõ ràng nhất, tình thế đã đến nghiêm trọng như thế nào!
Không Tĩnh cười khổ một cái, nhưng mặc kệ nói thế nào, nếu đang đợi, vậy thì còn có hi vọng.

“Đi về trước đi.” La Phi vừa nói vừa di chuyển bước chân, “Có một số việc, con phải suy nghĩ kỹ một chút.”
Hai người một trước một sau lại trở về phòng Không Tĩnh, lần này La Phi cũng không tính ở lâu, mục đích anh tới đây chỉ vì muốn đem thảo dược không đầu trong phòng đi ra ngoài.
Lúc Thuận Bình đem thảo dược không đầu vào nhà, chỉ dùng một cái mảnh vải màu đen bó lại mang đi. Trước đó La Phi vẫn không quá lưu ý đến bộ quần áo này, hiện tại anh lần nữa dùng cái bộ áo này bó lại thì phát hiện đó cũng không phải là một bộ tăng y bình thường.
Nói chuẩn xác, cái này cũng không thể tính là một bộ quần áo, nó giống như một chiếc áo choàng. Kỳ lạ hơn chính là, ở vạt sau áo còn may thêm một cái mũ, có chút tương tự với trang phục thầy tu thời Trung cổ ở Châu Âu(*).
(*Thời Trung cổ ở Châu Âu: chỉ thời đại xã hội phong kiến trong lịch sử Châu âu)


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện